Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 46
Cảnh sát Vương đi vào phòng với vẻ mặt đầy mệt mỏi vì lo lắng. Ông ấy tháo găng tay ra và ngồi kế bên Tiểu Đỗ.

Khâu Triệt đưa ly nước trong tay qua, ly mà trước đó Tiểu Đỗ đã rót cho cô nhưng cô chưa uống.

Cảnh sát Vương nhận lấy uống mấy ngụm đã hết sạch nước rồi lau khoé miệng: “Cam Lâm còn chưa có tin tức gì sao?”

Khâu Triệt lắc đầu. Cô kể hết mọi chuyện đã xảy ra ban ngày một lần nữa, sắc mặt cảnh sát Vương hết sức nghiêm túc, càng nghe càng thấy mơ hồ.

“Bức chân dung nào? Cam Lâm chưa từng gửi cho chú mà.”

Khâu Triệt cũng mơ hồ: “Vậy có khi nào đã gửi cho cảnh sát Tiểu Thường không?”

“Không thể nào. Tối qua, chú và Tiểu Thường đi ăn chung, còn nói đến vụ án này, nó không nhắc tới. Nếu như Cam Lâm gửi cho nó thì chắc chắn nó sẽ nói ra để cùng chú phân tích.”

Khâu Triệt gãi đầu, nghĩ một lát, nói: “Lúc trước, cháu từng bị bắt cóc, chú biết không?”

“Bắt cóc?”

“Khi nào vậy?”

Cảnh sát Vương và Tiểu Đỗ liên tiếp đặt câu hỏi. Khoảnh khắc này, dường như Khâu Triệt đã nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

Xem ra Cam Lâm không gửi bức chân dung đó cho bọn họ, cũng không nói những việc đã xảy ra gần đây, tại sao chứ?

Rõ ràng những thứ này có lợi đối với vụ án của Cam Tinh, tại sao anh không nói?

Nhớ lại vẻ mặt anh lúc trước, khi bảo Cam Lâm gửi bức chân dung cho cảnh sát Vương. Sau này, Khâu Triệt mới biết thì ra lúc đó anh đã quyết định không gửi đi, dùng “bản điện tử” làm cái cớ cho sự qua loa của bản thân.

“Cam Lâm đi lúc mấy giờ?”

“9 giờ hơn.”

“Sau đó vẫn chưa liên lạc được sao?”

“Cháu đã gọi rất nhiều cuộc, lúc đầu thì có kết nối nhưng không ai bắt máy, lúc sau thì tạm thời không liên lạc được.”

Cảnh sát Vương nhíu mày: “Cam Lâm không phải là người làm việc bốc đồng, chắc là cậu ấy đã phát hiện ra điều gì đó.”

Dứt lời, cảnh sát Vương đột nhiên đứng dậy: “Bức chân dung ở đâu?”

“Ở nhà trọ.”

“Bây giờ, chú đi lấy với cháu, Tiểu Đỗ cũng đi cùng đi, lỡ có xảy ra thêm việc gì thì có thể cùng phối hợp.”

Ba người vội vã rời khỏi phòng họp, chạy chậm đến trước cổng, lên xe lái về hướng khách sạn.

Lúc này đã rạng sáng, trên đường phố thị trấn Đường không có lấy một bóng người. Thỉnh thoảng có xe tải lớn chở hàng chạy ngang qua, bụi bặm cuồn cuộn bay lên làm mất đi vẻ náo nhiệt thường ngày.

Chị Mai là chủ quán trọ Cách Tang, chị ấy nhìn thấy Khâu Triệt quay về, theo sau là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, chị ấy lập tức cảnh giác. Lúc đầu thì chị ấy lười biếng thò đầu ra ngoài đến lúc này lại lập tức đứng dậy ra ngoài nghênh đón, sự thay đổi trước sau thật sự rõ ràng.

“Hơn nửa đêm rồi, hai vị cảnh sát có việc gì sao?”

Tiểu Đỗ lắc tay: “Không phải tìm cô, không có việc gì đâu.”

Khâu Triệt chạy “bịch bịch” lên lầu. Sau khi lục lọi trong túi, cuối cùng cô cũng tìm thấy bức tranh kẹp trong một ngăn của túi.

Cô đi xuống lầu đưa cho cảnh sát Vương, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Khâu Triệt vang lên, đợi vang lên hai tiếng mới xác nhận là gọi cho cô.

“Alo, Cam Lâm! Anh đã đi đâu vậy?”

“Được, em đợi anh.”

Điện thoại rất nhanh bị cúp máy, cảnh sát Vương đợi không nổi liền hỏi: “Cậu ấy nói thì thế? Cậu ấy đang ở đâu?”

“Anh ấy nói anh ấy đang trên đường trở về, bảo cháu đừng hỏi gì cả, đợi anh ấy về rồi nói tiếp.”

Tay cảnh sát Vương cầm bức chân dung khẽ run lên, miệng lẩm bẩm: “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.” Với sự nhạy cảm nhiều năm trong việc xử lý các vụ án, ông ấy có thể cảm nhận được điều đó.

“Tiểu Khâu, cháu lên trên lầu nghỉ ngơi trước đi, chú và Tiểu Đỗ sẽ đợi ở cửa xe, chờ khi Cam Lâm trở về thì sẽ thông báo cho cháu liền.”

“Cháu…”

Tiểu Đỗ đi theo an ủi: “Đi đi, nếu tìm được người rồi thì mọi thứ đều dễ nói.”

“Ừ, được rồi.”

Khâu Triệt về phòng rửa mặt, nắm chặt điện thoại nằm trên giường, tinh thần đã căng thẳng hàng giờ liền, bỗng lại hơi thả lỏng, nghĩ Đông nghĩ Tây vậy mà cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngủ thiếp đi mấy tiếng đồng hồ, đợi khi tỉnh lại, cô mở mắt ra đã thấy một bóng người bên cạnh giường, cô ngồi bật dậy, chóng cả mặt.

“Em tỉnh rồi à?”

Cam Lâm đỡ cho cô ngồi vững.

Khâu Triệt quay đầu lại, sau khi nhìn rõ người trước mặt, cô dang hai tay ôm chặt lấy anh: “Anh đi đâu vậy?”

Nước mắt dâng trào, từ trước tới giờ cô không phải là một người thích khóc, gần đây không hiểu sao hốc mắt lại trở nên nhạy cảm.

Cam Lâm chịu đựng cơn đau ở cánh tay đang bị siết chặt mà xoa đầu cô: “Anh đã về rồi, không sao đâu.”

Ôm cũng đã ôm, khóc cũng đã khóc. Một lúc sau, Khâu Triệt mới hồi phục lại lí trí, rời khỏi vòng tay của Cam Lâm rồi chất vấn anh: “Tại sao anh không giao bức chân dung cho cảnh sát Vương? Hơn nữa, anh cũng không nói bất cứ chuyện gì đã xảy ra gần đây!”

“Em ngồi xuống trước đi.”



Sau khi bình tĩnh lại, Khâu Triệt mới nhìn kỹ Cam Lâm, môi anh khô nứt, sắc mặt thì trắng bệch. Quen biết nhau lâu như vậy thì đây là lần đầu anh có khí sắc khó coi nhất.

Khâu Triệt cầm lấy nước trên tủ đầu giường đưa cho anh: “Uống đi, em từ từ nghe anh nói.”

Khóe miệng Cam Lâm giật giật, gượng cười, vặn mở nắp chai nhưng chỉ nhấp hai ngụm: “Những gì anh sắp nói có thể tạm thời em sẽ không chấp nhận được. Nếu em không đi tìm cảnh sát Vương thì anh dự định sẽ không nói luôn.”

Nhưng bây giờ anh không giấu được rồi.

Nắm chặt cái chai trong tay, Cam Lâm nhìn những gợn nước dao động, những lời ấp ủ đã lâu bỗng trở nên không thể nói thành lời. Anh nhìn trái nhìn phải, Khâu Triệt lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi của mình cho anh.

Cô biết Cam Lâm muốn gì.

Anh lấy ra một điếu rồi châm lửa, Cam Lâm hút một ngụm, chậm rãi nói ra: “Ngày em bị bắt cóc, anh nhận được một cuộc gọi, họ nói…”

“Họ nói rằng họ đã chụp ảnh khỏa thân của em, nếu anh dám tiết lộ bất cứ điều gì với cảnh sát thì họ sẽ đưa ảnh em lên mạng, phát tán ra ngoài và bịa ra mấy câu chuyện vô căn cứ để hủy hoại phần đời còn lại của em.”

Khâu Triệt nghe thấy ba chữ “ảnh khỏa thân”, đầu cô “vù vù”, chỉ cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.

Thảo nào khi cô tỉnh dậy thì nút áo ngực bị bung ra, cô còn tưởng rằng là nó bị bung ra trong khi cô bị trói.

“Xin lỗi.”

Cam Lâm cảm thấy đây là trách nhiệm của anh, anh đã không bảo vệ tốt Khâu Triệt.

“Nếu anh đã biết.” Khâu Triệt hít một hơi thật sâu, trực tiếp nhìn Cam Lâm: “Vậy tại sao còn để em làm bạn gái anh?”

Chuyện kia xảy ra trước rồi mới đến chuyện ấy, cô không biết Cam Lâm có ý gì, chẳng lẽ anh muốn cho cô thân phận bạn gái để bù đắp cho cô sao?

“Khâu Triệt, cho dù không có chuyện này, anh cũng không thể không thổ lộ với em. Không liên quan gì đến bức ảnh cả, về điểm này em không cần nghi ngờ anh, lại càng không cần nghi ngờ chính bản thân em, hiểu chứ?”

Cam Lâm khá sốt ruột, điều anh sợ nhất là cô nghĩ nhiều.

“Tối qua anh đã ở đâu?”



Chủ đề thay đổi hơi nhanh. Ban đầu, Cam Lâm cứ nghĩ rằng Khâu Triệt sẽ níu kéo mãi chuyện này không buông.

“Anh đã đi đâu?”

Cô hỏi lại lần nữa với giọng điệu lạnh lùng.

“Tối qua.” Cam Lâm kể lại đại khái, sau khi nghe xong Khâu Triệt gật đầu: “Nói với cảnh sát Vương là được rồi.”

“Khâu Triệt…”

“Anh cởi quần áo ra để em xem cánh tay anh.”

Cam Lâm không cử động, thông qua việc quan sát cẩn thận biểu cảm trên khuôn mặt của Khâu Triệt thì anh phát hiện cô trở nên bình tĩnh đến không ngờ, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến Cam Lâm rất bất an.

Chiếc áo khoác trên người anh mới được thay, còn chiếc áo khoác anh mặc tối qua đã bị cảnh sát Vương lấy đi làm bằng chứng rồi. Khâu Triệt giật mình khi anh kéo khoá kéo và cởi ra từng món đồ cho đến khi chỉ còn lại một chiếc áo tay ngắn.

Vết siết trên cổ tay còn sâu hơn vết lần đó của cô, một vết lằn rõ ràng trước mắt.

“Không sao đâu.”

Cam Lâm lấy tay che lại.

“Bôi chút thuốc đi.”

“Không cần mà.”

“Hộp thuốc ở trong xe, để em đi lấy.”

Khâu Triệt vừa mang giày vào thì nghe Cam Lâm gọi cô: “Khâu Triệt”

“Em đi rồi sẽ quay lại.”

“Khâu Triệt!”

Cam Lâm ôm lấy cô từ phía sau, sợ cô kích động làm ra chuyện gì đó.

Khâu Triệt biết rõ dụng ý của Cam Lâm, nhưng bây giờ tâm trí cô đang rối bời, cô cũng không quan tâm đến cái gì gọi là thanh danh nữa. Nhưng tạm thời bây giờ cô thực sự không biết phải đối mặt với Cam Lâm như thế nào.

“Em ra ngoài hóng gió, một lát sẽ quay về.”

Giọng nói của Khâu Triệt hơi run rẩy như thể đang cầu xin.

Bàn tay đặt trước ngực chậm rãi buông xuống, Khâu Triệt cầm áo khoác đi ra ngoài.

Tại quầy lễ tân, chị Mai nhìn thấy bóng lưng của Khâu Triệt thì hét lên một tiếng gọi cô lại.

“Bạn trai em không sao chứ? Buổi sáng chị thấy cậu ấy trở về cùng cảnh sát.”

Khâu Triệt không trả lời, mở cửa đi ra ngoài.

Thời tiết hôm nay đầy nắng, mười dặm không có mây, tia cực tím cực mạnh. Khâu Triệt vừa ra ngoài đã bị chiếu đến mức không mở mắt ra được, cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến, đợi khi cô đứng vững lại, cô chầm chậm mặc áo khoác vào và đi về phía quán trà ngọt.

Đi được một đoạn, tâm trạng đỡ hơn một chút, Khâu Triệt cuối cùng cũng suy nghĩ đến việc chính.

Trước hết nên gọi điện cho Đại Xuyên hay là trực tiếp đi thẳng đến đó nhỉ? Theo như những gì Cam Lâm nói thì Đại Xuyên có thể không ở đó.

Sự việc phát triển đến bước này, không hề có bất kì chứng cứ trực tiếp nào chỉ vào Đại Xuyên, nhưng lại có rất nhiều chi tiết nhỏ có liên quan đến anh ta, thật không thể tưởng tượng được.

Bỏ đi, tốt nhất không nên đi, Khâu Việt sợ đánh rắn động cỏ.

Bước chân cô chuyển hướng, đổi phương hướng khác, đi từ từ chậm rãi đến bờ sông Đà Đà.

Sau khi trở về từ Yên Chướng Quải, hai lần cô đi qua thị trấn Đường đều vội vàng, quên cả ngắm nhìn cây cầu sông Đà Đà yêu thích của mình.

Lúc này buổi sáng nước sông trong vắt, phản chiếu bầu trời trong xanh, có mấy người đứng lác đác ven sông như du khách, ô tô đậu cách đó không xa chụp ảnh sông Đà Đà.

Khâu Triệt trên con đường nhỏ đi xuống, vừa nghĩ đến ngày hai mươi ba tháng sáu là ngày mà cô và Cam Lâm gặp nhau. Anh cũng thuận theo con đường này đi đến chỗ cô, ngày hôm đó ánh mặt trời buổi hoàng hôn cũng rất loá mắt.

Càng nhớ lại thì tim cô càng loạn, Khâu Triệt chọn một nơi không người để ngồi xuống, cố để cơn gió khô ráo thổi muộn phiền của cô đi.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra với cuộc sống của mình, nhưng nghe giọng điệu của người đàn ông chăn cừu đêm đó, người đàn ông đứng sau ra lệnh cho bọn họ nói không được phép chạm vào cô, cái “chạm” này có nghĩa là có thể cởi quần áo nhưng không được xâm phạm thân thể cô sao? Hay là còn ẩn ý gì khác?

Đêm cô bị hôn mê đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có những người đó mới có thể cho cô đáp án.

Nhưng nói thẳng ra thì cô không cảm thấy có gì bất thường ngoại trừ cúc áo trên ngực bị lỏng. Tuy bị chóng mặt nhưng cô có một thói quen mặc áo là thích cách một cái cài một cái thay vì cài hết toàn bộ, kéo khóa đầy đủ, không để lại khe hở. Sau khi phát hiện áo ngực có gì khác thường, cô đã cố ý kiểm tra qua và không thấy có vấn đề gì.

Nhưng những điều này Cam Lâm không biết, anh chỉ biết bản thân đang bị uy hiếp, chỉ cần anh để ý cô gái này thì bắt buộc anh sẽ phải nhún nhường để những người đó có cơ hội lợi dụng.

Khách du lịch gần đó lần lượt rời đi và bờ sông lại trở về sự yên tĩnh thường ngày.

Khâu Triệt bị gió thổi đến mức khó chịu, cô quay đầu lại, trong tầm mắt của cô có thêm một người khác, đứng ngay hướng gió phía sau bên phải của cô.

Hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện, lần này Cam Lâm đi về phía cô và ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao em lại đến đây?”

“Em vẫn luôn ở đây.”

Từ khi cô rời quán trọ, anh vẫn luôn theo sau cô.

“Em không sao, anh…”

Khâu Triệt còn chưa nói xong, Cam Lâm vòng tay ôm lấy vai cô, ôm lấy cô chặt: “Để anh nói trước đi, em không thể không cần anh.”

"..."

“Anh không để ý mấy chuyện đấy, cho dù có xảy ra việc gì thì anh cũng không để ý.”

“Anh sợ em sẽ rời xa anh sao?”

“Sợ.”

Trong tầm mắt của Khâu Triệt, ở giữa những ngón tay của Cam Lâm vẫn còn thấy được vết máu. Chắc chắn là anh đã rửa qua nhưng vẫn chưa rửa kĩ.

“Tại sao những người đó lại muốn sát hại một con linh dương Tây Tạng nhỏ, da của nó có thể bán để kiếm tiền sao?”

Cam Lâm lắc đầu: “Có thể là nó đi theo mẹ rồi bị bắt cùng luô .”

Trước đây, khi đến Hoh Xil, Cam Lâm đã tận mắt chứng kiến sự di cư của linh dương Tây Tạng, những con linh dương cái đã dùng cơ thể của mình chặn dòng nước sông đang chảy xiết dưới tảng băng trôi để cho những con linh dương con có thể qua sông thuận lợi.

Vạn vật đều có linh hồn, đặc biệt là linh dương Tây Tạng.

“Cam Lâm, anh đừng buồn, chúng ta cùng giúp lực lượng cảnh sát bắt bọn chúng.”

Khâu Triệt nâng tay anh lên, đặt lên trên mặt mình cọ cọ hai lần.

Từ khoảnh khắc đó, vận mệnh của hai người đã định sẽ dây dưa với nhau mãi mãi, không thể tách rời. Đây là kiếp nạn thuộc về Khâu Triệt, rồi sẽ có người đến chia sẻ với cô.

“Khâu Triệt, em phải quay về Thượng Hải đi. Anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm, cảnh sát Vương cũng đã bàn giao dặn dò, không thể buông thả được nữa.”

Cô ngẩng đầu, nón bị thổi đi: “Vậy còn anh thì sao?”

Chương kế tiếp