Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 48
Tuy rằng trời có nắng nhưng gió vẫn thổi rất mạnh.

Sau khi để Khâu Triệt thu xếp xong, Cam Lâm đề nghị lái xe đến vùng ngoại ô trước. Anh chỉ nhớ rõ đường đi chính xác trước khi bị che mắt.

Nhưng Hoa Tử không biết rằng trong mấy năm lưu lạc ở Tây Bắc, Cam Lâm thường một mình lái xe đến bãi sa mạc vắng vẻ, thê nên mặc dù bị bịt mắt anh vẫn có thể xác định được đại khái trong bao nhiêu dặm có phương hướng như nào.

Vì lí do an toàn, cảnh sát Vương còn để Tiểu Đỗ đi theo. Hơn nữa để phòng ngừa chuyện bất trắc, bọn họ cũng không lái xe cảnh sát.

Đoạn đường này không giống như bình thường, sau khi ra đến bên ngoài trấn thì hầu như đều đi một đoạn ngừng một đoạn. Cam Lâm dùng khả năng của mình để nhớ lại phương hướng. Cảnh sát Vương và Tiểu Đỗ cũng rất nhẫn nại cho anh đầy đủ thời gian để thử lỗi. Thậm chí có con đường phải đi tới đi lui ba lần.

Hơn bốn giờ chiều, Cam Lâm nhìn thấy một khoảng đất rộng, không cao lắm nhưng che phủ một căn nhà gỗ nhỏ cũng không thành vấn đề. Phát hiện được cái này làm anh suýt chút nữa đứng bật dậy, cũng may mà có dây an toàn giữ lại: "Đến đằng kia xem thử đi!"

Cảnh sát Vương đi thăm dò phía trước, híp híp mắt, trong lòng có cảm giác "Trời xanh không phụ người khổ tâm".

Ông ấy thật không ngờ tới hôm nay lại thật sự tìm được nơi này. Tương tự, Hoa Tử cũng không nghĩ tới dưới cú sốc và uy hiếp như vậy mà Cam Lâm còn có thể tìm đến nữa.

Cảnh sát Vương đạp chân ga, xe đột ngột tăng tốc và vòng ra phía sau gò đất.

Ngôi nhà rộng khoảng hai mươi mét vuông được che giấu rất kỹ. Cam Lâm xuống xe, sau đó nhìn xuống mặt đất. Nơi này có gió lớn, vết xe đỗ đêm qua đã bị thổi sạch hoàn toàn nhưng anh lại nhìn thấy một vài vết máu ở trong đất bùn…

Đó là vết máu của một con linh dương Tây Tạng nhỏ…

Trước mắt thoáng qua cảnh tượng cắt cổ lột da, Cam Lâm nắm chặt tay: "Nhóm người này quá cuồng vọng, thế mà lại không sợ bị phát hiện hiện à?"

Cảnh sát Vương cũng nhìn thấy mấy giọt máu này: "Không phải không sợ mà bởi vì người bình thường rất khó tìm thấy."

Lần này coi như bọn họ đá trúng ván sắt. Khả năng định hướng của Cam Lâm và khả năng nắm bắt chi tiết về việc vẽ chân dung của Khâu Triệt đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Quay đầu lại, Cam Lâm nhìn cánh cửa bị khóa kia: "Vào trong xem."

"Này! Tiểu Cam, đừng cử động." Cảnh sát Vương ngăn Cam Lâm lại và đưa mắt ra hiệu với Tiểu Đỗ.

Tiểu Đỗ hiểu ý, lấy gậy cảnh sát từ phía sau ra. Cẩn thận di chuyển tới cửa, xác định trong phòng không có động tĩnh mới lấy từ trong túi ra một vật gì đó, chọc vài cái thì cửa lập tức mở ra.

"Không thể để cho bọn họ biết có người đến đây. Đeo cái này vào."

Cảnh sát Vương móc ra từ trong túi hai đôi găng tay và hai đôi bao giày, đưa cho bọn Cam Lâm mỗi người một đôi.

Sau khi Cam Lâm vào nhà thì anh đi thẳng vào trong góc. Quả nhiên tìm thấy cái túi màu đen vô cùng bẩn tối hôm qua, trên bề mặt phủ đầy bụi bặm giống như mấy tháng nay không ai động vào.

Trong lòng anh đã có suy đoán, đến ngồi xổm xuống. Khi lại gần anh mới xác định là túi đựng camera của Cam Tinh, bên cạnh khóa kéo còn có một con thú bông khủng long màu xanh lục để trang trí. Lúc Cam Tinh mới mua về, Cam Lâm còn cười cô ngây thơ. Nhưng bây giờ… có muốn cười cũng không còn cơ hội nữa.

"Căn nhà này có lẽ là nơi ẩn náu của chúng. Có một ít dấu hiệu của sự sống, dùng để nghỉ chân trong khoản thời gian ngắn hoặc để giấu động vật."

Cảnh sát Vương vừa bước vào nhà thì ông ấy đã ngửi thấy một trận mùi hôi gay mũi.

"Bảy con dao, năm sợi dây thừng dài khoảng chừng ba mét, ba cái bao tải…"

Vào ban ngày, tầm nhìn tốt hơn, cảnh sát Vương chợt đừng lại, cẩn thận quan sát tình huống trong phòng, vừa nhìn vừa chụp ảnh ghi chép. Còn Tiểu Đỗ thì canh gác ở ngoài cửa.

"Đang nhìn gì thế?" Cảnh sát Vương đi đến phía sau Cam Lâm hỏi.

Cam Lâm hoàn hồn: "À, là túi đựng máy ảnh của Tiểu Tinh."

Vừa nói chuyện anh vừa cẩn thận kéo khóa kéo ra, tận lực không để cho bụi ở phía trên bị thổi đi quá nhiều.

Máy ảnh không còn nữa, ở bên trong trống rỗng.

Bả vai Cam Lâm rũ xuống, trong nháy mắt nản lòng thoái chí.

"Có lẽ đám người kia đã sớm lấy đi camera, có thể đã tiêu hủy hoặc là bán rồi, còn về phần thẻ nhớ…"

Cảnh sát Vương thở dài nặng nề.

Cam Lâm chợt nghĩ đến điều gì đó, mở khóa kéo bên hông túi đựng máy ảnh ra, nhìn thấy một chiếc hộp màu trắng trong suốt, anh lập tức dùng hai ngón tay lấy nó ra.

Trên mặt cảnh sát Vương hiện lên một tia mừng rỡ: "Là thẻ nhớ sao?"

Cam Lâm mở ra gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, bình thường chúng cháu đều có một chiếc thẻ dự phòng, khi bộ nhớ đầy thì thay thế bằng một cái khác."

Trong lòng anh thầm cầu nguyện thẻ nhớ trong tay đầy… Ít nhất còn có một ít chứng cứ hữu dụng.

"Cảnh sát Vương, cháu không chắc bọn họ có biết đến thẻ nhớ này hay không… Cho nên…"

"Chú biết, cháu không thể mang nó đi."

Cam Lâm đứng dậy đi tới cửa bảo Tiểu Đỗ mang máy tính của anh đến, anh muốn copy nó.

"Nếu Tiểu Thường có thể đến đây với chúng ta thì tốt rồi, thành phố có đầy đủ tất cả các thiết bị."

Cảnh sát Vương dùng tăm bông chấm một ít vết máu trên mặt đất, chờ Tiểu Thường đến giao nó cho anh ấy đi xét nghiệm.

"Cảnh sát Vương, ở đây."

Cam Lâm chỉ vào cánh cửa phòng bên cạnh.

"Có khóa không?"

"Không có."

Cảnh sát Vương để Cam Lâm đứng phía sau, ông ấy nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Một cỗ mùi hôi thối còn gay mũi hơn bên ngoài truyền đến nữa.

Trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng lờ mờ. Cam Lâm bật đèn pin chiếu sáng, bên trong trống rỗng không có con động vật nào nhưng trên mặt đất có một ít phân và lông đã khô ở mức độ khác nhau.

"Động vật mà bọn họ bắt được có lẽ tạm thời sẽ bị giấu ở đây, sau đó bắt đầu lột da hoặc đầu cơ trục lợi."

Cảnh sát Vương ngồi xổm xuống nhặt lên một nhúm lông, trong đó có không ít lông chim.

"Chờ một chút." Cam Lâm đem đèn pin lại gần, nhìn thấy vết đỏ nằm ngang, đầu lông màu sáng. Không sai.

"Đây là lông chim săn chuẩn." Anh nói.

Săn chuẩn là loại động vật được bảo vệ cấp quốc gia mà Cam Lâm đã từng chụp được.

Cảnh sát Vương có chút phẫn hận: "Số lượng chim săn chuẩn rất ít nhưng phạm vi hoạt động lại rất lớn, nói chung rất khó bắt được chúng. Nhìn số lông chim ở đây, xem ra bọn họ đã thành công rất nhiều lần."

Sau khi lấy chứng cứ rồi ra khỏi căn phòng, Cam Lâm nhìn lại phía sau thì thấy những chiếc lốp xe bị cháy để lại vài vệt đen. Gần đó có vài vết xước dọc do con người tạo ra, còn có vài cái ghế bị ngã. Nhưng thứ anh thực sự đang tìm kiếm là con linh dương mà tự tay anh chôn cất…

Dấu đất mới rất rõ ràng, Cam Lâm ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn đất cát dưới chân, ngón tay mơn trớn. Tất cả những việc xảy ra đêm qua đều rõ ràng trước mắt.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy thứ gì đó, ngay trước dấu vết này có một vật nhô lên khỏi mặt đất nhưng chỉ lộ ra một đoạn nhỏ.

Cam Lâm tiến lên phía trước, sau khi nhìn rõ là gì thì anh mới dùng tay không đào xuống mười centimet.

"Tiểu Cam, cậu phát hiện ra gì sao?"

Cảnh sát Vương đi tới, lúc ngồi xổm xuống lập tức cũng nhận ra thứ trong tay Cam Lâm.

Đó là bộ xương của một con linh dương Tây Tạng khác…

"Không cần đào nữa, lấp trở lại đi."

Cảnh sát Vương chịu đựng cơn tức giận trong lồng ngực nói: "Xem ra dưới chân chúng ta là một vùng để chôn xác."

Cam Lâm đương nhiên cũng rõ ràng, có thể nhìn thấy một con cũng đã thấy được bên dưới vẫn còn nhiều hơn, còn cụ thể bao nhiêu thì phải đào lên mới biết được.

Cảnh sát Vương thở dài nói: "Cam Lâm, chúng ta nên rời đi, nơi này không nên ở lâu. Chú nghĩ thời tiết sắp thay đổi, nếu có tuyết rơi sẽ dễ dàng lưu lại dấu vết cho nên chúng ta phải đi thôi. Cháu yên tâm, chú sẽ nhớ kĩ nơi này. Đợi đến khi tìm được chứng cứ tôi sẽ không bỏ sót bất kì ngóc ngách nào."

"Được."

Cam Lâm gật đầu, nhìn thoáng qua xương linh dương Tây Tạng dưới chân rồi cùng Vương cảnh sát đi ra ngoài.

Đường trở về thuận lợi hơn rất nhiều, xe đến sông Đà Đà trước khi trời tối.

Lúc Cam Lâm đi vào phòng họp của đồn công an thì anh đã thấy Khâu Triệt và Thường Hải Vũ đang nói chuyện phiếm, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Khâu Triệt ngồi đưa lưng về phía Cam Lâm, Thường Hải Vũ nhìn thấy có người bước vào trước. Khâu Triệt quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh ấy, sau khi thấy Cam Lâm thì cũng không để ý nhiều người mà chạy tới ôm chặt khiến cho những người bên cạnh đều có chút ngượng ngùng.

Cam Lâm "khụ khụ" hai tiếng: "Anh đã về rồi, anh không sao."

Anh nhẹ nhàng đẩy Khâu Triệt ra và chào hỏi với Thường Hải Vũ.

Cảnh sát Vương ngăn Tiểu Thường đang muốn đặt câu hỏi lại và nói: "Cả đêm qua Cam Lâm không ngủ, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát. Tiểu Khâu, bảo Tiểu Đỗ mang hai người đến phòng trực ban đi. Tiểu Thường, chúng ta nói chuyện trước."

Cam Lâm thật sự rất mệt mỏi, có cảm giác mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào nên chỉ có thể nghe theo lời của cảnh sát Vương.

Chờ mọi người đi rồi, vẻ mặt của Tiểu Thường lập tức nghiêm túc: "Thầy phát hiện được gì mới rồi?"

"Có rất nhiều, chúng ta đến văn phòng tìm máy tính để xem ảnh chụp trước."

Thường Hải Vũ vừa đi vừa hỏi: "Ảnh chụp gì thế? Là Tiểu Khâu chụp sao?"

"Còn có ảnh của Cam Tinh chụp, Cam Lâm tìm được thẻ nhớ máy ảnh của em gái cậu ấy. Ảnh đã được sao chép rồi, bây giờ chúng ta chọn lọc lại lần nữa."

Ngồi xuống bên máy tính, Thường Hải Vũ cắm USB và nhấp chuột.

"Mở những tấm ảnh đó Tiểu Khâu chụp trước đi."

Cam Lâm chia thành hai thư mục, mỗi thứ mục có tên của Khâu Triệt và Cam Tinh.

Thường Hải Vũ trượt chuột, cảnh sát Vương chỉ vào nói: "Trực tiếp xem hai tấm ảnh cuối."

"Được."

Các phím trên bàn phím chuyển đổi qua lại. Sau khi nhìn hai lần, Thường Hải Vũ phát hiện một con linh dương Tây Tạng nhanh như chớp biến mất.

Click mở thông tin ảnh, sau khi xác định hai bức ảnh được chụp cùng lúc Thường Hải Vũ nói: "Thầy, người cảm thấy trong hoàn cảnh nào linh dương Tây Tạng có thể biến mất khỏi tầm mắt nhanh như vậy?"

"Bắn súng hoặc là vì tự mắc bệnh mà té xỉu."

Có hai khả năng nhưng cảnh sát Vương càng thiên về khả năng đầu tiên hơn. Còn nếu nói về huyền học thì có hơi quá.

"Xem lại ảnh chụp của Cam Tinh."

Thường Hải Vũ click mở ra: "Này! Có rất nhiều, còn có cả video."

Tùy tiện nháy chuột một cái, cảnh sát Vương kinh ngạc chỉ vào màn hình rồi đứng dậy:" Click mở ảnh chụp chung kia đi, hình như là Sở Văn Kiệt!"

Sở Văn Kiệt? Là người bị giết ở trên núi?

Click mở ảnh chụp, phóng to, bây giờ cả hai thầy trò đều có thể xác nhận, quả thật là anh ấy.

Cam Tinh và anh ấy đứng chung một chỗ, phía sau là ngọn núi rộng lớn phủ đầy tuyết. Hai người nhìn vào màn hình cười xán lạn, nhưng càng xán lạn thì lại càng khiến người ta cảm thấy thổn thức…

Phía sau còn có rất nhiều tấm ảnh hai người chụp chung, hầu hết đều là dã ngoại. Có núi tuyết, có ao hồ, còn có dựng lều và nấu ăn cùng nhau.

Cam Tinh luôn ghi lại một ít khoảnh khắc ấm áp và đáng yêu.

Xem đến đằng sau, bóng dáng của Sở Văn Kiệt đột nhiên biến mất. Thường Hải Vũ nhấp vào để xem tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Sở Văn Kiệt biến mất khoảng một năm trước.

Thời gian là đúng.

"Thầy, lúc ấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Sở Văn Kiệt bị đám người kia giết, Cam Tinh vì muốn tìm kiếm Sở Văn Kiệt nên cũng bị cuốn vào."

Cảnh sát Vương gật đầu: "Ba người đều có cách chết giống nhau như đúc, hung thủ chắc chắn là cùng một người hoặc là cùng người sai khiến."

"Chuyện bố của Sở Văn Kiệt bị giết đã qua rất nhiều năm rồi. Hung thủ Thiệu Gia Hồng bây giờ còn đang ở trong tù. Có khi nào hai vụ sau đó là do tội phạm bắt chước gây án không?"

Cảnh sát Vương sờ trong túi tìm thuốc lá: "Năm đó Thiệu Gia Hồng và Lôi Thiếu Cường đều do tôi bắt. Cuối cùng Thiệu Gia Hồng cũng không thừa nhận bố của Sở Văn Kiệt là do ông ta giết. Ông ta chỉ đả thương ông còn sau đó chết như thế nào thì chỉ có trời mới biết."

Thường Hải Vũ nói ra lo lắng của chính mình: Ngoài Thiệu Gia Hồng, những người khác đều được trả tự do sau khi thụ án. Đặc biệt là Lôi Thiếu Cường đã nhanh chóng biến hóa thành một người nộp thuế giàu có, phong quang lắm."

Trên gương mặt tang thương của cảnh sát Vương hiện lên nét u sầu: "Xem ra đám người trẻ tuổi đó đã trưởng thành và bắt đầu gây nguy hiểm cho xã hội. Xem ra cải tạo vẫn chưa đủ, mức án còn quá nhẹ!"

"Thầy, người nghĩ đi, những người liên quan đến vụ án của Nam Đạt Kiệt năm đó chỉ mới mười mấy tuổi. Còn chưa thành niên thì biết cái gì, có điều chỉ là nhất thời bị mê hoặc, bị người lớn bắt làm cùng. Vả lại kiếm tiền nhanh thì không còn quan tâm đến điều gì nữa."

Sau đó Thường Hải Vũ lật ra các bức ảnh chụp, nhìn qua một số cảnh vật, phong cách đột nhiên biến đổi."

Mấy người vây quanh một mảnh đất trống, bên chân bọn họ là mấy con linh dương Tây Tạng. Nhìn động tác của bọn chúng có vẻ như sắp bị xử lí.

Lật xuống mấy tấm, linh dương Tây Tạng bị xách lên rồi lần lượt bị giết thịt.

Có lẽ bởi vì cách quá xa, cơ hồ không nhìn rõ mặt của những người này. Cả đám đều mặc áo bông khoác ngoài che kín thân thể nhưng phía sau họ có một gian nhà nhỏ, đằng sau nó có một đống đất…

Cảnh sát Vương nhìn ảnh chụp, lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực nhưng ông cố gắng hết sức kìm chế lại: "Tiểu Thường, kiểm tra thời gian xem nó được chụp khi nào?"

Thường Hải Vũ cũng rất tức giận, anh ấy click vào xem thông tin chi tiết của ảnh chụp, ngày mười ba tháng hai.

Không lâu trước khi Cam Tinh bị giết.

Chương kế tiếp