Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 49: Rời khỏi sông Đà Đà
Rạng sáng năm giờ, sau khi ngủ liên tiếp tám tiếng, Cam Lâm bị khát tỉnh, bò dậy tìm nước uống.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, uống nước xong, anh ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Khâu Triệt, muốn sờ lại sợ đánh thức cô, ngón tay đưa ra khẽ giật, lại rút về.

Khoảng thời gian này hai người đều tương đối mệt mỏi, trừ mấy ngày ở hồ Bender coi như thanh tịnh, còn lại chưa bao giờ dừng suy nghĩ.

Với nước nóng này, Cam Lâm gặm một cái bánh cao khô, bánh đậu, Khâu Triệt từng bảo rằng cô thích bánh đậu, nên Cam Lâm đã mua hết bánh bao nhân đậu trong tạp hóa, ăn dọc đường từ hồ Bender về đây.

Nuốt xuống miếng cuối cùng, dạ dày hơi khó chịu, anh nhịn một lúc mới hết, uống nốt nước trong ly, lại quay về ngồi cạnh mép giường.

Khâu Triệt nửa tỉnh nửa mê, bắt được tay của Cam Lâm mới nặng nề chìm vào giấc ngủ tiếp, Cam Lâm nhìn vết sẹo to to nhỏ nhỏ trên cánh tay nhỏ bé của cô, rất khó tưởng tượng trước đây cô đã trải qua những gì, nhưng từ sự tiết lộ mơ hồ của chị Quyên Cam Lâm đại khái biết một chút, cô còn nói, người phụ nữ làm điêu khắc, đều có một trái tim kiên định, đừng bị bề ngoài nhu nhược của Khâu Triệt đánh lừa.

Mà bây giờ điều anh lo nhất, nếu như nhóm người kia đăng hình của Khâu Triệt lên mạng, nên làm như thế nào?

Chín giờ sáng, phòng họp của đồn công an.

Khâu Triệt đưa bức chân dung đã vẽ xong giao cho Thường Hải Vũ, còn nói với bọn họ, lúc bị bắt cóc người đàn ông ăn thịt có nhắc đến một người phụ nữ, tên “Xuân Quyên”, làm gái, xem bọn họ có thể tìm hiểu nguồn gốc từ hướng này hay không, tìm thấy manh mối gì không.

Đã dọn dẹp xong đồ đạc, Khâu Triệt muốn từ sông Đà Đà đi Cách Nhĩ Mộc, lại ngồi máy bay về Thượng Hải.

Cam Lâm lái xe đưa cô, lúc đầu cô từ chối, nhưng Cam Lâm khăng khăng, cũng không ai dám khuyên.

Cam Lâm đi qua quốc lộ 109 rất nhiều lần, bảy tiếng đồng hồ, nếu không tắc đường thì đêm nay có thể đến nơi.

Tắc đường thì không dám chắc.

Tạm biệt sĩ quan Vương và Thường Hải Vũ, hai người lên xe rời khỏi sông Đà Đà.

“Uống một bình đi.”

Khâu Triệt thấy sắc mặt anh vẫn còn mệt mỏi, mở nắp cà phê hòa tan, đưa cho anh.

Cam Lâm nhận lấy, uống vài ngụm hết nửa bình: “Vé máy bay anh mua cho em là sáng mai, cần chuyển chuyến, có lẽ sẽ mệt một chút.”

“Không sao.”

Sáng nay lúc Khâu Triệt tỉnh lại nhìn thấy Cam Lâm ngồi dưới đất, đầu tựa vào mép giường, cô tỉnh lại tay vừa động, Cam Lâm cũng tỉnh theo.

Điện thoại rung lên rừ rừ, cô đóng nắp cà phê của Cam Lâm lại, nhìn một cái, hóa ra là Đại Xuyên gọi đến.

Cam Lâm nghiêng người liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng nói một chữ: “Nghe.”

Thân thể lặng yên không một tiếng động dựa vào bên phải.

“Alo, Đại Xuyên.”

“Không phải, tôi ở….”

Cô nhìn hình dáng miệng của Cam Lâm: “À, tôi ở Cách Nhĩ Mộc, phải ngồi máy bay đi Thượng Hải.”

“Không cần tiễn tôi.”

Đầu bên kia điện thoại nói câu gì đó, sau khi Khâu Triệt nhìn về phía Cam Lâm ánh mắt né tránh: “Là bạn tai của tôi, sao thế?”

“Làm gì mà phải nói với anh? Có chuyện gì không, không có tôi tắt máy đây.”

“Thật sự không cần tiễn cái gì? Ở Cách Nhĩ Mộc?”

“Có thời gian rồi nói tiếp, cúp máy trước đây.”

Bạn trai chính quy ở bên cạnh, giọng của những người đàn ông khác đều trở nên cực kỳ mẫn cảm, mặc dù Khâu Triệt chỉ xem Đại Xuyên là bạn bè, nhưng vẫn cắt đứt qua loa.

Để điện thoại vào trong túi, cô nhìn thấy sắc mặt Cam Lâm càng lạnh, gượng cười hai tiếng “Ha ha”: “Đại Xuyên nói bạn của anh ấy ở sông Đà Đà nhìn thấy em là một soái ca đi cùng nhau.”

“Chị Mai nói đúng không.”

“Có khả năng, ai biết được.”

“Bức ảnh dính máu kia Hoa Tử không nói với anh, với tính cách kiêu ngạo của anh ta, cũng dám đưa anh đi phi tang phòng tối nhỏ, nhưng không nhắc đến bức ảnh.”

“Anh cảm thấy bức ảnh không phải anh ta truyền ra đúng không?”

“Ừ.”

Cam Lâm tin tưởng trực giác của mình, Khâu Triệt lại tin tưởng anh.

“Đại Xuyên ở Cách Nhĩ Mộc đúng không?”

“À, đúng.”

“Muốn tiễn em sao?”

“Ừm, nói là tối nay muốn tìm em ăn cơm, em từ chối rồi.”

Thân thể Cam Lâm lui về, ngồi thẳng: “Cùng nhau ăn đi, đúng lúc anh cũng muốn gặp anh ta.”

Đầu tiên Khâu Triệt sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại anh muốn làm gì.

“Không được thì thôi đi.”

“Sao lại không được.”

Khóe miệng Cam Lâm lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác: “Tối qua em nói mớ đó.”

“?” Khâu Triệt mới không tin: “Em chưa bao giờ nói mớ.”

“Em gọi tên anh.”

Cam Lâm có phần đắc ý.

“Vậy có khi đúng đó.”

Lúc này Khâu Triệt không phủ nhận nữa, gọi thì làm sao, cô thích.

Phong cảnh của tuyến đường Thanh Hải - Tây Tạng vào tháng tám là đẹp nhất, ánh nắng sáng chói, gió cũng mát mẻ, núi Côn Lôn rậm rạp lướt qua trước mặt, khiến Khâu Triệt tạm thời quên mất chuyện xảy ra hai ngày nay, nằm lên cửa sổ xe ngắm phong cảnh.

Buổi chiều ăn cơm ở Tây Đại Than, đến trạm dịch gần đấy giúp mang một túi rác, ở đấy nghỉ ngơi mười phút, đoạn đường còn lại không còn bao nhiêu, Cam Lâm trực tiếp lái xe về Cách Nhĩ Mộc, nửa đường không dừng lại nghỉ lần nào.

Vốn dĩ trước khi xuất phát Khâu Triệt muốn đặt khách sạn, bị Cam Lâm giành trước, hai người ở vùng phụ cận ngoại ô mua một chút hoa quả, đến trạm dịch gần đấy để túi rác, đưa hoa quả giao cho Nhị Đông, để anh ấy chia cho những người tình nguyện ăn, sau đó ngựa không ngừng vó lái xe đến quán rượu trong thành phố.

Khi nhận phòng Khâu triệt lấy hai viên kẹo màu xanh lá cây ở quầy lễ tân, vị hoa quả, cô mở ra bón cho Cam Lâm một viên, anh vẫn giống như trước đây ăn kẹo mứt lê, trực tiếp cắn nát.

Quẹt thẻ vào phòng, ánh mắt đầu tiên, Khâu Triệt có hơi bất ngờ.

Cái khách sạn này ở Cách Nhĩ Mộc đã coi như vô cùng tốt rồi, toilet còn có bồn tắm, điều kiện tốt nhất so với tất cả những nơi gần đây Khâu Triệt ở, cất hành lý xong, Khâu Triệt ngồi ở trên giường gửi tin nhắn cho Đại Xuyên, cô đoán không sai, vẫn là chuyện tối nay ăn cơm, cô nói ở cùng với bạn trai, Đại Xuyên nói đúng lúc gặp nhau, giúp cô kiểm tra.

Thấy giọng điệu nói chuyện này của Đại Xuyên không giống như biết Cam Lâm là bạn trai cô.

“Hẹn xong rồi, tối nay anh ta gửi định vị cho em, bảo chúng ta nghỉ ngơi một lát.”

Cam Lâm nằm lì ở trên giường, trầm muộn “Ừm” một tiếng.

Khâu Triệt ném điện thoại lên bàn, đi phòng tắm định đi tắm.

Vừa cởi quần áo xong, lúc mở vòi nước thử nước cửa phòng tắm đột nhiên lại mở ra, Cam Lâm thân thể trần chuồng đi vào, đứng dưới vòi hoa sen.

Không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của Khâu Triệt là quay lưng lại, Cam Lâm cúi người, từ đằng sau vòng lấy hông cô, hai người trong nháy mắt dán vào nhau.

“Cam Lâm.”

“Anh nói rồi, anh không để ý, nếu em còn như này, quá không ngoan rồi.”

Khâu Triệt nghĩ gì anh đều rõ ràng.

“Em vốn dĩ đã không ngoan.”

“Vậy em có thể nào vì anh ngoan một lần?”

Âm thanh lười biếng, lại lộ ra vài phần dịu dàng, thật sự muốn mạng.

Khâu Triệt trực tiếp đầu hàng.

Dòng nước từ tấm lưng rộng của Cam Lâm chảy xuống, tay bên hông của Khâu Triệt lại bơi lên trên, cho đến trước ngực cô.

“Cam Lâm, nói cho anh nghe, ý chí em nhu nhược.”

“Tha hồ nhu nhược.”

Khâu Triệt chỉ cảm thấy trước ngực căng thẳng, bị Cam Lâm bóp hơi đau, ngược lại lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, giãy dụa trong sự mâu thuẫn và thích thú.

Lúc đầu chỉ nghĩ tắm một cái, cuối cùng giằng co sắp một tiếng đồng hồ mới tắm xong.

Lúc sấy tóc Khâu Triệt mới nhìn thấy phía dưới lỗ tai bị Cam Lâm để lại dấu đỏ đỏ, sờ một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, may mà tóc che lại được, nếu không bị Đại Xuyên nhìn thấy, chắc chắn cười nhạo chết cô.

Đại Xuyên à, mong rằng tối nay anh ta đừng để lại cho Cam Lâm ấn tượng xấu gì, tuy là nền móng đã không phải tốt lành gì.

Thu dọn xong, Cam Lâm lái xe đưa cô đến quán lẩu mà Đại Xuyên đã đặt.

Khi bạn đến Tây Bắc không biết ăn gì, chọn bừa thịt bò thịt cừu là được, bởi vì vốn dĩ sẽ không thất vọng.

Khi đến quán lẩu Đại Xuyên đã đợi ở đó, một khoảng thời gian không gặp, Khâu Triệt phát hiện vậy mà anh ta trẻ hơn rất nhiều, quần áo mới tinh sạch sẽ, râu cạo nhẵn nhụi, ngay cả cổ tay, cổ đều không có đeo vòng tay, đây là bị cái gì kích thích?!

Nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Khâu Triệt, ánh mắt cũng không đúng, Đại Xuyên mở miệng giải thích trước: “Tôi tìm một cô gái nhỏ đặc biệt thiết kế tạo hình cho tôi, thế nào?”

“…”

Cam Lâm từ đằng sau đi đến bên cạnh, Khâu Triệt vội vàng giới thiệu: “Cam Lâm, bạn trai của tôi, đây là Đại Xuyên.”

“Chào anh chào anh.” Đại Xuyên đưa tay ra.

“Chào anh.” Cam Lâm cười rất lễ phép, cũng giơ tay ra.

Hai màu da không giống nhau nhất thời nắm chặt, lại vội vàng tách ra.

Khâu Triệt biết nụ cười của Cam Lâm là giả vờ, nhưng Đại Xuyên chưa chắc nhìn ra, dù sao người bạn trai này của cô cười lên vô cùng có tính mê hoặc.

“Ngồi đi, tôi gọi mấy ngón bán chạy nhất, còn lại hai người gọi thêm.”

Khâu Triệt là Cam Lâm ngồi một bên, Đại Xuyên ngồi một bên, đối diện với Cam Lâm.

“Tôi nghe một chị gái ở sông Đà Đà nói Khâu Triệt tay trong tay với Khâu Triệt, tôi mới hỏi cô ấy có phải là bạn trai hay không, người em gái này của tôi có chuyện gì cũng giấu, tôi hỏi một chuyện gì em ấy trả lời một chuyện.”

Hả? Nhanh như vậy đã trở thành “Em gái” rồi sao, anh ta thật sự biết tìm danh phận cho bản thân.

Cam Lâm vẫn cười, đưa tay ra cầm lấy bình nước, Đại Xuyên nhìn thấy vội vàng giành trước cầm lấy, nói: “Mãi nói chuyện quên mất rót nước cho anh, thử nước táo tàu Wolfberry của Cách Nhĩ Mộc chúng tôi xem.”

Khâu Triệt trừng mắt nhìn anh ta: “Cam Lâm ở Tây Bắc bao nhiêu năm rồi.”

“Vậy sao, vậy Thanh Hải là nhà của chúng ta.”

Đại Xuyên “Ha ha” hai tiếng, chỉ vào thực đơn, nói với Khâu Triệt: “Mấy món em thích ăn anh đều gọi rồi, để Cam Lâm xem tiếp đi, còn muốn ăn cái gì, quán này là quán của dân tộc Hồi, Cam Lâm lái xe đến sao, tối nay chúng ta không uống rượu nữa.”

Trong lòng Khâu Triệt và Cam Lâm hiện một dấu chấm hỏi, sao anh ta lại biết Cam Lâm lái xe đến? Lại không ra ngoài đón, hơn nữa vị trí ngồi bây giờ của bọn họ là ở bên trong tầng hai.

“Uống cái này là được.” Cam Lâm chỉ và ly nước, quét mắt nhìn thực đơn: “Ăn trước đi, lát nữa không đủ lại gọi tiếp.”

“Cũng được, cũng được.”

Đại Xuyên nói xong lại nhìn Khâu Triệt: “Ở đây không bán trà ngọt, em uống tạm nước trái cây đi.”

“Uống gì cũng được.”

Nhân viên phục vụ mặc quần áo dân tộc Hồi rất nhanh đã mang món ăn lên, bày kín một bàn, còn tặng cà chua bi và đồ ăn vặt.

Đáy nồi là nồi uyên ương, bên không cay quay về phía Khâu Triệt.

“Cam Lâm có thể ăn cay không?”

“Cũng tạm.”

“Đúng lúc chúng ta ăn bên này, Khâu Triệt ăn không cay.”

Cam Lâm không nói gì, từ lúc gặp mặt bắt đầu trong lời nói của Đại Xuyên đều lộ ra anh ta hiểu rõ Khâu Triệt thế nào, làm giống như Cam Lâm là người ngoài.

“Tôi có mang thuốc lá cho anh, Khâu Triệt nói anh hút Hắc lan châu.”

Đại Xuyên nói chuyện lấy từ trong túi ra, đưa cho Cam Lâm.

“Cái này.” Cam Lâm nghiêng đầu nhìn Khâu Triệt, nhận cũng không được, không nhận cũng không được.

Trước khi đến nói là ăn bữa cơm, cũng không nói chuyện có tặng quà, lại nói với quan hệ của hai người họ, tặng quà thật sự không cần thiết, tặng như vậy, người xấu hổ ngược lại là Cam Lâm.

“Cảm ơn nha.”

Khâu Triệt nhận thay Cam Lâm, nói: “Anh ấy không hay hút thuốc, tôi hút tương đối nhiều, coi như là anh cống lên cho tôi đi.”

Đại Xuyên cười cười: “Cho Cam Lâm cũng chính là cho em, hai người bây giờ là một thể.”

Khâu Triệt kéo Cam Lâm cười cười, thấy trong mắt tràn ngập tiếc nuối.

“Mở nắp thôi, nhúng thịt nào.”

Cam Lâm cầm đũa lên, trước tiên gắp mấy miếng thịt cho vào bên canh suông, còn lại bỏ vào bên cay.

“Trước đây Khâu Triệt có nói qua với tôi, hai người là cùng một tổ hạng mục, còn nói anh là nhiếp ảnh gia.”

“Đúng.”

“Làm việc có mệt không? Luôn bận rộn ở bên ngoài đúng không?”

“Cũng tạm, quen rồi.”

Đại Xuyên uống một ngụm nước trà: “Điểm này anh và Khâu Triệt thật sự giống nhau, chỉ thích ở bên ngoài, không thích ở nhà, mỗi lần đến chỗ tôi chào cái rồi đi, đến đi như một cơn gió.”

Khâu Triệt bỏ thịt vào trong miệng: “Ai cần anh quản à!”

“Ấy? Lần này hai người cùng nhau về Thượng Hải sao?”

Khâu Triệt ngẩng đầu, Cam Lâm cũng bỏ đũa xuống.

Chương kế tiếp