Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 53
“Máy bay chuẩn bị hạ cánh tại sân bay quốc tế Phố Đông lúc bốn giờ mười phút chiều, mời hành khách...”

Nghe thấy thông báo trên máy bay, Khâu Triệt thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn giá hành lý, lần này cô cũng chỉ có một cái balo, giống như khi cô xuống tàu ở nhà ga Golmud.

Vì một phần đồ vẫn còn trong nhà của La Hạo ở Xigaze, phần còn lại ở bên Cam Lâm.

Buổi sáng Cam Lâm đưa cô đến sân bay, Khâu Triệt biểu hiện rất bình tĩnh, không giả vờ thoải mái cũng không quá đa cảm, ngược lại ánh mắt Cam Lâm nhìn cô lại tràn ngập lo lắng, như thể lần từ biệt này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, dặn dò rất nhiều, Khâu Triệt ít khi thấy anh nhiều lời như vậy cùng một lúc.

Nỗi buồn giống như đồng hồ cát, xoay chuyển theo thời gian, tích tụ bên dưới ngày càng nhiều, từng hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Nửa tiếng sau máy bay hạ cánh, Khâu Triệt không cần lấy hành lý, so với người khác nhanh hơn rất nhiều, Nghệ Tư Trúc đã ở đại sảnh chờ cô.

“Anh.”

Khâu Triệt nhìn thấy Nghệ Tư Trúc ôm trong tay một bó hoa cát tường lớn màu hồng nhạt, rất hợp với anh ấy.

“Triệt Triệt, đen đi rồi sao?” Bó hoa được chuyển vào lòng Khâu Triệt.

Mùi hương thoang thoảng bay tới: “Đen một chút mới khỏe mạnh.”

“Em nói tạm thời trở về làm anh trở tay không kịp.”

Khi nói chuyện balo đằng sau Khâu Triệt được Nghệ Tư Trúc lấy qua.

“Về nhà thôi, ba mẹ anh làm nhiều món ngon đang đợi em.”

“Anh từ Hàng Châu chạy tới đây?”

“Ừ, dạo này nhà máy nhiều đơn đặt hàng quá.”

“Vậy năm nào anh cũng có rất nhiều đơn đặt hàng.”

Hai người vừa nói vừa đi đến bãi đỗ xe, Nghệ Tư Trúc mang balo của Khâu Triệt, cảm thấy hơi nặng, lần trước mang một đống đá, lần này không biết lại mang cái gì về.

Ăn tối cùng gia đình xong, nghỉ ngơi một chút, Khâu Triệt được Nghệ Tư Trúc đưa đi chơi ở Bến Thượng Hải.

Mặc dù cả ngày đều đi trên đường, nhưng Khâu Triệt lại không mệt, so với việc vác thiết bị ở Yên Chướng Quải thì chút mệt mỏi này chỉ là chuyện nhỏ.

“Triệt Triệt, lần này trở về em ở lại bao lâu?”

“Em cũng chưa biết.”

Cô nghĩ, cho dù không trở lại Thanh Hải, vẫn muốn trở lại Tây Tạng, tiếp tục ở lại Xigaze, đến quán bar cùng bạn bè uống rượu đánh xúc xắc, phơi nắng ở điện Tara của chùa Tashilhunpo, hoặc đến động tu hành núi Thanh Phác ở Lhokha, xem khổ tu giả nơi đó rốt cuộc kiếp này tu như thế nào.

Việc muốn làm rất nhiều, nhưng muốn làm nhất là ở cạnh Cam Lâm.

Ban đêm có rất nhiều người tới Bến Thượng Hải, Khâu Triệt đã lâu không thấy cảnh tượng thành phố náo nhiệt như vậy nên cảm thấy hơi khó chịu.

“Em còn nhớ khi học cấp hai, ba mẹ đưa chúng ta tới tháp Hòn ngọc Phương Đông chơi, bên cạnh có bạn nhỏ sợ độ cao đến phát khóc, nhưng em rất bình tĩnh.”

Khâu Triệt không nhớ lắm, nên chỉ cười với Nghệ Tư Trúc.

“Thế nào? Khoảng thời gian đã qua…”

“Ở nhà không phải cậu đã hỏi rồi sao.”

“Với mọi người em không nói thật.”

Khâu Triệt hắc xì một cái: “Nói thật rồi, trải qua rất tốt, còn có người yêu nữa.”

Nghệ Tư Trúc ngừng một chút, bước chân chậm lại, sửng sốt vài giây: “Em xem đi, chuyện có người yêu em không nói.”

“Sợ hai người dò hỏi đến tận cùng, lại mang bảo em dẫn người về nhà đấy.”

“Phải dẫn về chứ, tên gì? Người ở đâu?”

Khâu Triệt lấy thuốc: “Anh ấy tên Cam Lâm, người Đại Liên, hiện tại làm việc ở Thanh Hải.”

Cụ thể là ở vùng thôn quê Tây Bắc, không có nơi ở cố định, trước kia Khâu Triệt chưa bao giờ chủ động nói chuyện người yêu với Nghệ Tư Trúc, nhưng lần này cô giới thiệu một cách vui vẻ, bảo chia sẻ là chia sẻ ngay.

“Sao lại quen nhau thế?”

Nghệ Tư Trúc không hút thuốc, Khâu Triệt theo hướng gió qua đứng bên trái anh ấy: “Quen trong một dự án tình nguyện.”

Khâu Triệt không muốn nhắc đến chuyện của Cam Tinh, những lời giải thích là vô tận, nếu nói thật Nghệ Tư Trúc nhất định ngăn không cho cô quay lại.

“Trông thế nào? Có hình không? Cho anh xem.”

Có thì có, hình Cam Lâm, Khâu Triệt giữ một tấm khi cô chụp trộm, không mặc gì trên người.

“Có một tấm hình chụp chung, nhưng chỉ là bóng lưng.”

Vài ngày ở hồ Bender, có một hôm hoàng hôn rất đẹp, cô chủ động yêu cầu chụp chung một tấm, hai người ngồi bên hồ, trong hình còn có một con ngỗng đầu vằn đang bay trên đầu, ngay cả bên hồ có vài con sếu cổ đen đang tranh nhau trình diễn.

Khâu Triệt hút thuốc, nhớ lại những ngày sống tự do tự tại, sau khi xa nhau mười mấy tiếng cô đã bắt đầu nhớ Cam Lâm điên cuồng.

“Có đẹp như anh của em không?”

“Hức.”

Một làn khói từ từ phun ra.

Ngoại hình Nghệ Tư Trúc ưa nhìn, không quá cao, vừa đúng một mét bảy mươi lăm, nhưng khí chất bá đạo bẩm sinh đã lộ rõ từ trong bụng mẹ, cho dù ăn mặc bình thường cũng giống kẻ có tiền.

“Em do dự một chút là anh biết rồi, chắc chắn không đẹp bằng anh.”

“Không có.”

Thật sự, Khâu Triệt không nỡ đả kích anh ấy.

“Quen nhau được bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.”

Khâu Triệt đếm ngón tay, đúng là chỉ có vài ngày, nhưng cô lại có cảm giác như đã bên nhau rất lâu rồi.

“Anh ta làm nghề gì mà phải ở bên Thanh Hải, nhân viên chính phủ à?”

“Nhiếp ảnh gia chụp hình động vật hoang dã.”

“Nhiếp ảnh tốn nhiều tiền lắm, một ống kính đã mấy chục triệu.”

“Vâng.”

Khâu Triệt chưa từng hỏi thu nhập của Cam Lâm, hoặc nói cách khác chính bản thân cô cũng cảm thấy không quan trọng.

“Em thích là được, nếu yêu đương mọi người trong gia đình không có ý kiến, nhưng kết hôn nên suy nghĩ nghiêm túc một chút.”

“Em biết.”

Nghệ Tư Trúc dẫn Khâu Triệt đến bên lan can, nhìn ánh đèn của tháp Hòn ngọc Phương Đông ở phía đối diện nói: “Anh thấy lần này em về chịu nghe lời hơn rất nhiều.”

Không chỉ nghe lời, mà còn dịu dàng đến không ngờ.

“Có thể là trưởng thành rồi.”

Cả hai cùng bật cười, có quỷ mới tin.

“Mấy ngày này tới nhà máy của anh xem đi.” Khâu Triệt nói.

Nghệ Tư Trúc hơi bất ngờ: “Sao lại muốn đi? Lúc trước có mời em cũng không đi.”

“Bản thảo tác phẩm điêu khắc đã vẽ xong, em giúp anh liên lạc với một người bạn ở Hàng Châu rồi, đến lúc gặp nhau, xem bao lâu mới có thể làm ra, đúc đồng và chạm đá hai chất liệu truyền thống này rất tốn tiền và thời gian, em sẽ nghĩ cái khác.”

Nghệ Tư Trúc càng bất ngờ hơn, tay anh ấy vỗ vào lan can: “Lần này thật không lừa anh, đúng là đã trưởng thành rồi.”

“Cái em làm là động vật hoang dã, gấu nâu, ngốc nghếch, rất dễ thương.”

Nói đến gấu nâu, Khâu Triệt nhớ tới những việc đã trải qua cùng Cam Lâm khi phiêu bạt ở Chướng Quải, vô tình anh đã thâm nhập vào của sống của bản thân, mỗi khi nói chuyện gì, cho dù rẽ mấy khúc cũng đều nhớ đến anh.

“Đợi em nghỉ ngơi hai ngày, sau đó anh lái xe đưa em đi, em muốn làm thế nào đều được.”

“Đừng, nghe Tiểu Nghệ nói ở phòng làm việc có vài cô gái trẻ thích anh của em rồi, nói không chừng vị nào đó sau này sẽ là chị dâu em, thật không dám lộn xộn.”

Tiểu Nghệ là trợ lý của Nghệ Tư Trúc, tính tình siêu cấp tốt, Khâu Triệt và cô ấy rất hợp nhau.

“Đừng nghe Tiểu Nghệ nói lung tung, tháng này cô ấy không có tiền thưởng rồi.”

Khâu Triệt khinh bỉ nói: “Anh, không có Tiểu Nghệ ngay cả công việc hằng ngày em cũng không làm tiếp được, là do miệng em nói quá.”

Nghệ Tư Trúc trên miệng thì cười, nhưng trong lòng lại không vui.

Bị làn gió ấm áp từ sông Hoàng Phố thổi qua khiến lòng anh ấy rối bời.

Mười giờ đêm, đèn trong đồn cảnh sát Tangola vẫn sáng.

Đây là ngày thứ ba Thường Hải Vũ đến sông Đà Đà, trên chiếc bàn làm việc trước mặt đặt một chiếc máy tính để bàn, một cuốn sổ, xem lướt qua hình chụp của Cam Tinh và Sở Văn Kiệt.

Trong phòng họp khói lượn lờ, Cam Lâm ngồi bên cạnh Thường Hải Vũ, theo quy định, anh không thể tham gia thảo luận vụ án, nhưng suy nghĩ tới anh là anh trai của nạn nhân, lại cung cấp bằng chứng xác thực, cảnh sát Vương và Thường Hải Vũ nói để anh ở lại nghe, nói không chừng có thể nghĩ ra được manh mối khác.

Liên quan đến chiếc thẻ nhớ mà mẹ Sở Văn Kiệt nói tới, bà đã tìm khắp nhà mà không thấy, không biết có phải bị hai “người bạn” không biết tên mang đi, hay thật sự bị ba của bà làm mất rồi.

Về phần gọi là bức hình do Sở Văn Kiệt chụp ở trước mặt do Cam Lâm cung cấp.

Nửa tiếng trước anh chạy đến đồn cảnh sát, email, nội dung bên trong lại được gửi từ năm tháng trước, người gửi --- Cam Tinh.

“Email chắc là đúng giờ gửi đi, bình thường tôi rất ít khi xem hòm thư, cho nên bỏ lỡ, email mở ra là một liên kết không gian lưu trữ trực tuyến.”

Khi nói đến đây Cam Lâm rất tự trách bản thân mình, Thường Hải Vũ muốn an ủi anh vài câu nhưng bị anh ngăn lại: “Mọi người xem hình đi, có lẽ Sở Văn Kiệt dùng điện thoại chụp, nó không có độ nét cao như máy ảnh, nhưng cũng có thể nhìn rõ, tôi đoán, vì cái này nên anh ấy mới gặp phải họa sát thân.”

“Nếu chụp theo góc độ này” Thường Hải Vũ chỉ màn hình: “Có lẽ được chụp lén khi ngồi xổm trong hố đã được đào trước đó, giống như khôi phục lại hiện trường săn trộm.”

Khu vực không người trống trải, muốn lái xe vào chụp hình một cách quang minh chính đại mà không bị phát hiện, là điều tuyệt đối không thể.

“Lưu Hiểu Hoa, Phàm Tử, đúng là hai bọn họ.”

Những bức hình này ngay cả liếc qua đã thấy ngay, hơn nữa bức hình cảnh sát Vương chụp ở “căn nhà nhỏ màu đen”, còn có kết quả kiểm nghiệm dấu vân tay, chứng cứ vô cùng xác thực.

“Nhưng Vương Đào không có bên trong.”

“Ông ta xuất hàng.”

Cảnh sát Vương và Thường Hải Vũ nói, Cam Lâm ngồi bên cạnh nghe, đợi hai người họ không nói nữa, Cam Lâm cẩn thận xen vào một câu: “Mọi người điều tra Lưu Nghị Xuyên chưa?”

Thường Hải Vũ nói: “Tra rồi, Lưu Nghị Xuyên không có tiền án, mấy năm trước sau khi đến sông Đà Đà đầu tiên là mở một quán trà ngọt, sau đó lại mở thêm một tiệm sửa xe, pháp nhân là chính bản thân anh ta, các mối quan hệ xã hội rất đơn giản, theo thông tin được biết, anh ta và Lôi Truyền Hùng không xuất hiện cùng thời điểm, với Lưu Hiểu Hoa càng không tồn tại mối quan hệ thân thích nào.”

Cảnh sát Vương: “Hôm đó Tiểu Đỗ đi, nói Lưu Hiểu Hoa gần đây được một người bạn giới thiệu cho Lưu Nghị Xuyên để trông coi cửa hàng, ở quán trà ngọt Tiểu Khâu cũng chưa từng gặp anh ta, chúng tôi đã thăm dò về người bạn này, mở quán ăn, Lưu Hiểu Hoa thường tới quán anh ta ăn cơm, nhờ anh ta giới thiệu việc làm, vậy nên dẫn tới việc anh ta tới tiệm sửa xe của Lưu Nghị Xuyên.”

Nếu là trùng hợp, vậy cũng quá khéo rồi.

Trực giác Cam Lâm cho rằng Lưu Nghị Xuyên không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của anh ta.

Nói đến Tiểu Khâu, Thường Hải Vũ hỏi Cam Lâm: “Khâu Triệt trở về Thượng Hải rồi à?”

“Về rồi.”

“Không cáu?”

Cam Lâm bật cười: “Rất ngoan.”

Anh không biết là, trước khi gặp anh, muốn làm cho Khâu Triệt ngoan một chút là điều rất khó.

Cảnh sát Vương xin Cam Lâm một điếu thuốc, châm rồi hút một hơi: “Đề nghị trước tiên nên lấy Lưu Hiểu Hoa và Phàm Tử làm bước đột phá, người bình thường, dễ đối phó.”

Thường Hải Vũ gật đầu, nói ý nghĩ của chính mình: “Chỉ sợ kinh động đến ca lớn phía sau, bên Golmud vẫn luôn chú ý tới hành động của Lôi Truyền Hùng, gần đây ông ta vẫn luôn ở nhà máy, có ra ngoài cũng chỉ đi ăn và bàn chuyện cùng khách hàng.”

“Phàm Tử tới Tây Ninh rồi.”

Thường Hải Vũ và cảnh sát Vương cùng nhìn về cánh cửa, Tiểu Đỗ gõ cửa bước vào, người chưa thấy nhưng tiếng đã nghe.

“Tới đó làm gì?”

“Tìm người yêu cũ của Lưu Hiểu Hoa, Từ Quyên.”

Chương kế tiếp