Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 54
Bên Phàm Tử vừa tới Tây Ninh đã nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Hoa, muốn anh ta đánh nhanh thắng nhanh, quay về còn có việc chờ anh ta làm.

Nhưng khi Phàm Tử đứng ngoài cửa câu lạc bộ nơi Từ Quyên làm việc, bảng hiệu đèn màu rực rỡ về đêm làm anh ta hoa mắt, lại cảm thấy hơi bất lực.

Đầu tiên hẹn ăn cơm, rồi sau đó đặt phòng? Hay là đem thẳng đến khách sạn? Nếu đem thẳng đi thì nên nói như thế nào?

Phàm Tử nắm lấy đầu tóc như ổ gà của mình vò mạnh, mấy năm nay thấy động vật còn nhiều hơn người, khiến cho anh ta không biết xử lý chuyện con người thế nào.

Sau khi do dự, anh ta hút hết hai điếu thuốc mới bước vào, nhưng bị lễ tân nói Từ Quyên không ở đây, hôm qua cô ta đã từ chức rồi.

Phàm Tử bất đắc dĩ đành tìm theo theo địa chỉ Hoa Tử đã cho trước đó, nhưng không ngờ cái đợi anh ta lại là vườn không nhà trống, chủ nhà đang quét dọn phòng, lải nhải nói Từ Quyên trả phòng rồi, trong phòng lộn xộn, bao cao su bay khắp nơi, khiến chị ấy phải kìm nén cơn buồn nôn đích thân mình dọn dẹp.

Đột ngột như vậy sao? Giống như xã hội bị bốc hơi, trước kia Hoa Tử không cho anh ta liên lạc với Từ Quyên, nói sợ cô ta sẽ bỏ trốn, nhưng lúc này với bỏ trốn có gì khác nhau.

Hết cách, chỉ đành tìm một nhà nghỉ nhỏ ở qua đêm, sáng sớm ngày thứ hai Phàm Tử ra khỏi nhà nghỉ, ăn một bát mì ruột dê ở quán đối diện, ngồi xổm ở đầu đường Tây Ninh từ sáng sớm, anh ta chán nản bắt đầu đếm số người đi đường, đếm đến lúc sốt ruột tay chân luống cuống, gọi điện thoại cho Hoa Tử, sợ bị mắng, không gọi, nhất thời anh ta không nghĩ được cách khác để báo cáo kết quả, thật sự làm khó một người IQ hai chữ số như anh ta.

Khi đang nghĩ mãi không ra thì điện thoại vang lên, là Từ Quyên gửi tin nhắn cho anh ta: “Cậu đang ở đâu?”

Phàm Tử vội vàng trả lời: “Tới Tây Ninh xử lý chút chuyện.”

“Cậu tới Tây Ninh cũng không tìm tôi à? Sao vậy? Hoa Tử chia tay với tôi, ngay cả cậu cũng không để ý tới chị Quyên nữa à?”

Phàm Tử ghét gõ chữ chậm, nên gọi qua, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Trời! Chị Quyên, ở đâu vậy? Ra ngoài ăn cơm với nhau nhé?”

Từ Quyên dừng một chút rồi hờn dỗi: “Ôi! Tôi không chủ động gửi tin nhắn cho cậu, cậu còn nhớ tới tôi sao? Sớm biết cậu đang ở Tây Ninh, tôi chuyển nhà còn phải tìm cái gì công ty chuyển nhà, để cậu giúp tôi chuyển là được rồi!”

“Chị Quyên là lỗi của tôi, tôi mời chị ăn cơm nhận tội.”

“Được, đến đây đi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Câu nói này của Từ Quyên làm cho tinh thần Phàm Tử tăng lên gấp đôi, anh ta bật dạy, nhảy xuống lề đường: “Tôi qua liền.”

Nhìn thấy định vị đồng thời vẫy taxi.

Anh ta đã tính toán xong, trước tiên ăn cơm, nối lại tình cảm, buổi tối hẹn uống rượu hay gì khác, chuyện sau đó dễ xử lý.

Khi anh ta ngồi trên taxi vô cùng phấn chấn, có thế nào cũng không nghĩ đến người đợi anh ta không phải là Từ Quyên, mà là một vụ bắt giữ do cảnh sát Golmud và Tây Ninh tỉ mỉ sắp xếp.

Phàm Tử cũng không nghĩ Từ Quyên sẽ bán đứng anh ta, nói đúng hơn là bán đứng Lưu Hiểu Hoa.

Lo lắng oán trách cái gì? Anh ta không hiểu được, khi chiếc còng tay lạnh lẽo còng vào cổ tay anh ta, đến khi bị đưa vào đồn cảnh sát, vẫn luôn hỏi vì sao bắt anh ta, lúc này IQ hai chữ số cũng không được việc.

Ngày hôm sau, Phàm Tử bị đưa về Golmud, do đồng nghiệp của Thường Hải Vũ thẩm vấn.

Khi bắt đầu Phàm Tử thề thốt phủ nhận mình không phải người xấu, nói tìm Từ Quyên chỉ để hỏi thăm bạn cũ, còn hỏi gặp một người phụ nữ trong câu lạc bộ là phạm pháp sao? Hơn nữa lại không mua dâm.

Bên cảnh sát không vội, vài ba câu đã điểm trúng huyệt của Phàm Tử, anh ta nghe đến hai từ “bắt cóc” trong nháy mắt đã lúng túng, cuối cùng cũng cuối đầu, lầm bầm nói: “Anh Hoa nói không thành vấn đề, luôn yêu cầu chúng tôi giữ im chuyện đó, hầu như không để lại sơ hở nào, hơn nữa Khâu Triệt cũng không bị gì, quay về một cách hoàn hảo, ngay cả một sợi tóc cũng không thiếu, không tính là phạm pháp.”

Cảnh sát tức giận, bật cười: “Anh vẫn còn rất tự hào sao?”

Bộ dạng thích cười như thường ngày của Phàm Tử lúc này đã tan biến, cả người anh ta run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra, xém chút nữa tiểu ra quần.

“Bây giờ cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, phối hợp với chúng tôi, nghĩ cách xem Lưu Hiểu Hoa ở đâu? Biểu hiện tốt sẽ được giảm án.”

“Anh Hoa không ở tiệm sửa xe sao?”

“Nếu có tôi còn cần hỏi anh?”

Phàm Tử ủ rũ cau mày: “Không thể nào? Anh ta nói nếu hai ngày nay không có chuyện gì sẽ đợi ở tiệm sửa xe, trừ khi anh ta đi tìm chị dâu mới.”

“Chị dâu mới nào? Ở đâu?”

Trong lòng Phàm Tử thầm nói nên làm sao để thoát thân, con ngươi đảo quanh, nhưng bị sự nhạy bén của cảnh sát thẩm vấn nhận thấy được: “Tôi khuyên anh nên thành thật phối hợp, anh đã lộ rồi, chúng tôi muốn bắt anh là việc rất dễ dàng, cơ hội lập công chuộc tội không phải ai cũng có được, anh không cần, có người khác cần!”

Đột nhiên nâng cao âm lượng làm Phàm Tử sợ run lên, anh ta nhìn thấy điện thoại của mình đặt trong tay cảnh sát, nhận ra lần này có thể kết thúc thật sự.

“Tôi cần! Tôi sẽ nói hết mọi chuyện.”

Cảnh sát chuẩn bị xong bản ghi chép: “Nói.”

“Vậy tôi bắt đầu từ việc tự giới thiệu bản thân mình chứ?”

Cảnh sát hít một hơi thật sâu, làm động tác tay “mời”.

“Nhà tôi ở Hồ Nam, năm mười bảy tuổi tôi và ba cãi nhau, liền mua một vé tàu lửa đi đến Tây Bắc, khi mới tới Golmud theo xe lớn, vận chuyển hàng hóa theo tuyến đường Thanh Hải – Tây Tạng, khi đó biết anh Hoa, sau khi quen thuộc, anh ta dẫn tôi ra ngoài làm việc.”

“Làm gì? Nói rõ ràng.”

“Là săn trộm mà mọi người nói đó, trộm bất cứ con vật nào có thể bán được tiền, khi mới làm thì bắt con nhỏ, đợi đến khi quen thuộc rồi thì bắt con to, tôi không biết cái gì là động vật được quốc gia bảo vệ, cái gì không, gà cũng là động vật, con người không ăn sao? Ở quê của tôi, các động vật trên núi đều có thể ăn.”

Cảnh sát tức giận xém chút nữa đánh rơi bút: “Trừ Lưu Hiểu Hoa ra, trong nhóm các anh còn có ai nữa?”

“Còn có một người tên Vương Đào, chúng tôi đều gọi ông ta là ‘anh Đào’, anh ta phụ trách xuất hàng.”

“Chỉ một mình sao?”

Phàm Tử liền vội vàng bổ sung: “Không, cùng một người ngang hàng với anh Hoa tôi chỉ biết như vậy, làm việc với tôi còn có một người tên ‘Trương Tiểu Phượng’, vị trí của Vương Đào và anh Hoa gần như ngang nhau, ở trên đều là những nhân vật lớn, tôi làm sao biết được, chưa bao giờ họ để tôi biết những chuyện không cần thiết.”

“Trương Tiểu Phượng? Là nữ à?”

“Là nam, bắt cóc cô gái đó là hai chúng tôi còn có Hoa Tử cùng nhau làm, nhưng Tiểu Phượng rất ít khi đi với chúng tôi, có việc mới tới, con người anh ta à thích chơi gái, kiếm được chút tiền đều đắp lên người phụ nữ.”

“Bình thường anh liên lạc với anh ta bằng cách nào?”

“Tôi có wechat của anh ta.” Phàm Tử vừa định lấy điện thoại thì nhận ra tay đang bị còng, vả lại điện thoại cũng không ở trên người.

Cảnh sát tiếp tục hướng dẫn, Phàm Tử nói cụ thể tình huống một số lần anh ta tham gia săn trộm, tình nghi được nhắc đến nhiều lần cũng chỉ có Lưu Hiểu Hoa, Trương Tiểu Phượng thêm Vương Đào nữa là ba người.

Khi muộn hơn một chút Hoa Tử gửi tới một tin nhắn, hỏi tiến độ thế nào rồi? Cảnh sát nghe lén, Phàm Tử trả lời điện thoại của anh ta, đầu tiên hỏi anh ta làm gì, sao liên lạc lại không được, nói thêm vài câu với giọng đồi trụy rằng đã ngủ với Từ Quyên, sau đó sẽ không tới làm phiền anh ta.

Đầu dây bên kia Hiểu Hoa bật cười lớn, nói: “Anh sẽ ghi nhớ công lao của mày, ngày mai mày tìm lý do trở về sông Đà Đà, ‘số hai’ để hai anh em chúng ta tiếp tục ra ngoài chạy nghiệp vụ.”

“Em tới quán trà ngọt hay tiệm sửa xe?”

“Tới lúc đó sẽ liên lạc.”

“Được thôi!”

Bên Lưu Hiểu Hoa cúp máy trước, cảnh sát nghĩ tới ngày hôm nay hỏi: “Số hai, là ý gì?”

“Số hai không phải là ngày tháng, là một người, cụ thể là ai tôi cũng không biết, chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau, không cho phép vượt cấp thăm dò chuyện người khác, anh Hoa nói biết càng ít sống mới lâu.”

Lúc này có người đi vào phòng thẩm vấn, gật đầu với vị cảnh sát đang thẩm vấn Phàm Tử, sau đó hai người cùng nhau rời đi.

Ở một nơi khác, Lưu Hiểu Hoa chạy trên đường một ngày, cuối cùng cũng tới nội thành Golmud, anh ta vừa đỗ xe dưới lầu của chung cư bạn gái, chưa kịp xuống xe điện thoại đã vang lên.

Người điện đến: “Số hai.”

“A lô, là tôi.”

“Đúng, tôi đến Golmud rồi.”

“Đêm mai? Được, tôi biết rồi.”

“Yên tâm, tôi nói Phàm Tử quay lại.”

Lưu Hiểu Hoa nhìn màn hình, sau khi xác nhận đã tắt máy mới ném qua một bên, chữi một tiếng “mẹ kiếp!”

Anh ta không vội xuống xe, mà châm thuốc, hút vài hơi, hút một cách cáu gắt, điếu thuốc cháy “xèo xèo”, chưa hút xong đã bị anh ta quăng ra ngoài cửa sổ.

Đối với nhân vật “số hai” Lưu Hiểu Hoa vừa hận vừa sợ, còn nhớ lúc mới tiếp xúc, có một lần sau khi “số hai” sắp xếp nhiệm vụ Lưu Hiểu Hoa không nghe theo hoàn toàn, ngày hôm sau ở giữa đường bị đánh một trận tơi bời, sau đó “số hai” gọi tới nói, để anh ta coi đó là một lời cảnh cáo.

Những việc đã qua không thể quay lại, càng nghĩ càng ấm ức, Lưu Hiểu Hoa lại lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Đào.

“A lô, anh Đào có ở Golmud không?”

“Không có gì, nghĩ muốn tìm anh uống rượu.”

“Tôi cũng vừa mới tới, thì ‘số hai’ gọi điện.”

“Được, tôi qua cửa hàng bảo hộ lao động tìm anh.”

Mười phút sau, lái xe gần tới công viên Nhi Đồng, dừng lại bên cạnh một cửa hàng.

Đèn bảng hiệu không bật, cửa cuốn cũng đóng, nhưng Lưu Hiểu Hoa ngựa quen đường cũ, anh ta từ cửa tò vò khu chung cư xuyên qua, lách đến cửa sau của cửa hàng bảo hộ lao động.

Anh ta quay số điện thoại, cúp máy sau một hồi chuông.

Rất nhanh, tiếng mở khóa cửa sau truyền tới, người mở là Vương Đào.

“Anh Đào.”

“Sao cậu có thời gian tới đây?”

“Số hai kêu tới, cũng không nói làm gì, lúc nãy gọi điện thoại bảo tôi chờ, có thể ngày mai còn phải chạy về sông Đà Đà.”

Mặc dù trong lòng Lưu Hiểu Hoa không thích Vương Đào, nhưng lúc này anh ta ôm một bụng tức, thật sự không tìm được ai khác để kể khổ.

Mối quan hệ giữa người với người chính là như vậy, không có chán ghét cũng như bạn bè tuyệt đối, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

Trước mặt “số hai”, Lưu Hiểu Hoa khoe khoang anh ta và Vương Đào có thể hợp lực đứng chung một chiến hào.

“Mang cho anh một chai rượu.”

Thật ra là Lưu Hiểu Hoa để trong xe nhưng quên uống, khi nãy lấy ra còn lau bụi trên thân chai.

“Tới thì tới, cầm rượu làm gì? Chỗ tôi thứ không thiếu nhất là rượu.”

Lưu Hiểu Hoa xém tí nữa quên, đứa con trai không chịu lạc hậu của Vương Đào bình thường ngoại trừ việc thích làm phế vật, còn lại chính là uống chút rượu, chơi game gì đó trên máy tính.

“Đây là rượu ngon, không hại gan.”

Lưu Hiểu Hoa nói chuyện đi vào trong nhà, phía trước phòng khách không bật đèn đặt một cái kệ, chỉ có nhà bếp nhỏ phía sau sáng đèn, trên bàn có một đĩa cần tây đậu phộng, một con gà nướng, hai đĩa thịt xông khói, dưới bàn đã có một thùng rượu đã mở ra, trong đó có hai chai đã được lấy ra đặt trên bàn.

“Món ăn đã chuẩn bị xong, tôi đến thật đúng lúc.”

Có rượu có thức ăn, tâm trạng buồn bực của Lưu Hiểu Hoa đã giảm đi một chút, anh ta mở chai rượu trắng, Vương Đào cầm tới hai cái ly.

“Số hai nói gì rồi? Làm cậu phiền như vậy!”

“Vẫn luôn là cái tính chó chết đó, không hỏi tôi có bận hay có chuyện gì không, sắp xếp nhiệm vụ gì là nhất định phải làm ngay, đúng vô nhân tính.”

Vương Đào nhếch miệng, bộ râu quai nón dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ càng thêm rối bời: “Chúng ta đều là lính, ngoại trừ nghe lệnh hành sự, còn có thể làm gì khác.”

Lưu Hiểu Hoa uống nửa ly, bị cay đến nỗi “hít hà hít hà”, đặt lại ly rượu lên bàn, anh ta nói: “Mấy năm rồi, vẫn can tâm chấp nhận làm lính? Bị một ‘số hai’ sống không thấy mặt chết không thấy xác ra lệnh, tôi chịu đủ rồi!”

“Tiền đến tay là được, lại nhiều, đó không phải là chuyện mà tôi và cậu có thể suy nghĩ, không phải đại ca có câu bớt quản chuyện bao đồng, ít bận tâm, làm tốt chuyện của mình, đừng vươn móng vuốt quá xa sao.”

Thấy Vương Đào không nói theo ý anh ta, Lưu Hiểu Hoa tức giận, quăng miếng thịt xông khói đang gắp vào đĩa, đập đũa xuống bàn: “Anh còn nhớ, có một hồi tôi và Phàm Tử nằm vùng ở khu vực không người mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, khi sắp thu lưới hắn ta gọi tới kêu dừng tay, tôi xém chút nữa bị lộ, nhanh chóng rút lui. Tôi với anh nói không có chuyện này, hắn ta chính là đang đùa giỡn chúng ta, phát số chỉ lệnh còn chờ thay đổi giọng, chơi trò gián điệp à? Ai muốn chơi với hắn ta chứ?”

“Uống rượu uống rượu, đừng tức giận, giận hại thân.”

Vương Đào nâng ly rượu, uống cạn, gắp hai miếng rau, cũng không để ý tới bị dính trên bộ râu, ăn ngon lành.

“Anh Đào, anh nói thật với tôi, “số hai” này tôi biết không?”

Vương Đào lắc đầu, không nói gì.

Chương kế tiếp