Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 57
Hành lang bệnh viện, Trương Tiểu Phượng bước khập khiễng, tránh tầm mắt của người khác giả vờ ra ngoài đi dạo. Nhìn thấy bệnh nhân đi về phía mình hắn ta vẫn không quên dừng lại tán gẫu vài câu.

“Hồi phục thế nào rồi?”

“Tôi vẫn ổn, chỉ là đi lại hơi chậm một chút, gặp lại sau!”

Đi mệt rồi Trương Tiểu Phượng liền tìm một cái ghế ngồi xuống, bên cạnh là một bệnh nhân cũng đang đọc báo ở trong bệnh viện.

“Thế nào?”

Hạ cuốn tạp chí xuống, hóa ra là Vương Đào. Anh ta đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng cũng không phải giả vờ là bệnh nhân, mà thực ra là đến mổ ruột thừa.

“Không sao, phải khâu vài mũi, tay gãy, còn cái khác không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

“Coi như Hoa Tử tận số đi, vốn dĩ muốn để cậu đâm cậu ta, không ngờ cậu ta lại chủ động đâm vào cậu.”

Nói đến đây Trương Tiểu Phượng có chút đắc ý: “Tính tình của anh ta anh còn không hiểu sao? Em mới nói từ biệt với anh ta hai lần mà anh ta đã nổi khùng lên muốn đâm chết em! Nếu không phải em chuẩn bị đầy đủ thì nói không chừng cũng đã chết cùng anh ta rồi.”

“Bên phía cảnh sát tìm cậu chưa?”

“Tìm tới rồi, mấy câu lần trước anh nói bọn họ đều hỏi hết rồi, không để lại sơ hở, anh yên tâm.”

“Vậy thì tốt, đến khi cậu xuất viện thì tới tìm tôi, sau này cậu với Phàm Tử cùng hợp tác.”

Đột nhiên “một nhiệm vụ lớn từ trên trời rơi xuống”, Trương Tiểu Phượng có chút không thích ứng, cảm giác rất không chân thực. Trước đây làm việc cho Lưu Hiểu Hoa chẳng khác gì một quân tốt, nhưng sau khi trở thành đàn em của Vương Đào, hắn mới cảm thấy thật sự hưng phấn.

Nhưng hắn cũng có chút do dự, không phải hắn không thích Phàm Tử, mà là “Anh Đào, em và Phàm Tử không thông minh lắm, nếu hợp tác có khả năng sẽ xảy ra sai sót.”

“Không phải vẫn còn có tôi sao?”

Những lời này như một liều thuốc an thần, Trương Tiểu Phượng nhớ lại mỗi lần xảy ra chuyện trước đây, chỉ cần Vương Đào tham gia mọi thứ dường như đều bình an vô sự.

“Đúng, vẫn còn anh Đào của chúng ta mà, có anh ở đây là em cảm thấy an toàn.”

Trương Tiểu Phượng nói xong liếc mắt nhìn Vương Đào đang nhướng mày, hỏi: “Anh Đào, rốt cuộc Hoa Tử phạm phải tội gì vậy ạ? Anh cứ nói ra để bọn em sẽ hết sức nỗ lực, sau này anh cũng sẽ bớt được thời gian tống cổ bọn em.”

“Cậu ta nói nhiều quá.”

“...”

Mặt Trương Tiểu Phượng biến sắc, còn khó coi hơn cả lúc bị ô tô đâm, lập tức ngậm chặt miệng.

Dù ngu ngốc đến đâu hắn ta vẫn có thể nghe ra ý của Vương Đào. Trong hai năm qua hắn ta rất ít qua lại với Vương Đào, hầu như đều ở cùng với Lưu Hiểu Hoa và Phàm Tử. Lòng dạ Lưu Hiểu Hoa không có gì quá sâu sắc, hoặc có thể nói làm việc cho anh ta một thời gian dài sẽ dễ dàng hiểu được con người anh ta. Nhưng Vương Đào thì khác, ông ta che giấu cực kỳ cẩn thận, hơn nữa còn nhiều mặt, phong cách làm việc của ông ta ngẫu nhiên trái ngược hoàn toàn với trước đây, muốn bắt ông ta giao nộp cho cảnh sát còn khó hơn cả bắt một con thú hoang.

“Quay về phòng bệnh nằm đi, ở đây rất dễ khiến người ta nghi ngờ.”

Vương Đào nói xong đứng dậy, ôm chặt vết mổ ở bụng dưới bên phải, chậm rãi đi về phía trước.

Trương Tiểu Phượng không rời đi ngay lập tức mà trò chuyện với những bệnh nhân khác một lúc mới rời đi.

Một tuần sau Vương Đào bình phục xuất viện, ông ta không về nhà mà đến cửa hàng bảo hộ lao động trước. Mấy ngày nay con trai ông ta chỉ vào bệnh viện thăm đúng một lần, cũng không mua gì cả. Ở được một lúc liền rời đi ngay, nói là gần đây trong cửa hàng rất bận, không thể rời đi lâu được.

Vương Đào bước vào cửa trước của cửa hàng, ông không thấy khách hàng nào hết nhưng lại nghe thấy tiếng bàn phím “lách tách” cùng tiếng chửi thề.

“Để đồ ăn ngoài cửa!”

“...”

Một câu nói khiến lòng Vương Đào như lửa đốt, ông nhặt một đôi giày cao su trên giá ném vào gáy con trai mình, ném đúng chính giữa.

“Mẹ kiếp! Thằng khốn nạn nào!”

Tên chủ tiệm bảo hộ lao động nghiện chơi game vừa nhìn thấy bố mình liền đem mấy lời cửa miệng nuốt trở lại.

“Bố, bố xuất viện rồi à? Sao không nói với con một tiếng? Con đi đón bố.”

“Còn nói bố không gọi cho mày à!”

Tiểu Vương cầm điện thoại bên cạnh con chuột lên xem thì thấy 4 cuộc gọi nhỡ.

“Bố, bố ngồi đi, con đã gọi thức ăn ngoài rồi, đúng lúc bố ăn gì trước đi.”

Vương Đào hiểu sức ăn của con trai ông, mỗi lần ăn đều gọi gấp đôi người khác.

“Ai tới đây?”

Gạt tàn đầy ắp, nhìn tàn thuốc cũng không phải loại thuốc lá Vương Đào thường dùng, mà Tiểu Vương cũng không hút thuốc.

“Ông chủ Lôi đã đặt một lô đồng phục mới cho công nhân trong nhà máy của ông ấy.”

“Bình thường không phải trợ lý của ông ta là Trần Tuấn Vĩ hay đến sao? Hơn nữa thường là cuối tháng 9 mới đặt cơ mà.”

“Ông ấy nói tiện đường qua đây xem một chút.”

Vương Đào có chút đăm chiêu: “Ông ta tự đến hay đi với ai?”

Tiểu Vương hơi mất kiên nhẫn: “Ông ấy mang theo một người nữa nhưng con không quen.”

“Không phải trợ lý của ông ta sao?”

“Không biết không biết! Đeo một cặp kính, chắc là người có văn hóa. Máy tính của con chết máy cũng là nhờ anh ta sửa giúp cho.”

Vốn dĩ có thể quan sát camera nhưng vì lần trước muốn giết Lưu Hiểu Hoa nên đã phá hỏng rồi, vẫn chưa đi sửa. Chuyện ông không nghĩ đến cũng chả mong chờ gì ở thằng con trai này cả.

Tiểu Vương đem một cái ghế qua đặt trước mặt Vương Đào: “Bố, bố cứ ngồi xuống trước đi, đồ ăn sắp giao đến rồi, để con đánh xong trận này cái đã.”

Vương Đào không nói gì đi ra phòng sau.

Ngồi vào bàn ăn ông châm một điếu thuốc, nghe âm thanh của chuột và bàn phím lách cách ầm ĩ, ông đứng dậy đạp cửa đóng sầm lại.

“Sầm!” một tiếng, rõ ràng rất tức giận. Nhưng cả hai đều hiểu thói quen của đối phương, nhất là Tiểu Vương, căn bản không thèm để tâm đến vẫn chơi game như bình thường.

Hơn mười ngày đã trôi qua kể từ cái chết của Lưu Hiểu Hoa, Trương Tiểu Phương không bị bại lộ, cảnh sát đến tìm hắn ta hai lần liền không quay lại nữa. Vậy chứng tỏ vấn đề không nghiêm trọng, nhưng Phàm Tử vội vã từ Tây Ninh đến Golmud vì hắn ta không thể liên lạc được với Lưu Hiểu Hoa, giống như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn đầy đường. Vương Đào đợi đến khi đám tang của Lưu Hiểu Hoa kết thúc mới liên lạc với hắn ta, thậm chí còn không cho hắn ta cơ hội tiễn Lưu Hiểu Hoa lần cuối.

Hai ngày này Phàm Tử rất ủ rũ, Vương Đào cũng không có thời gian đếm xỉa tới hắn, lại để cho hắn ta quay về Tây Ninh tìm bạn gái. Nói có việc sẽ liên hệ lại với hắn, dù sao Tây Ninh cách Golmud cũng không xa.

Mặc dù Vương Đào biết hắn ta với Lưu Hiểu Hoa có chút tình nghĩa anh em, không để cho hắn ta tham dự tang lễ trong lòng nhất định không thoải mái. Nhưng để đề phòng, nhất định không để được hắn ta đi đến đó, đây cũng là ý của “số một”.

Thật trùng hợp, nghĩ tới “số một” quả nhiên điện thoại liền nhận được cuộc gọi.

Vương Đào vội vàng ra phía sau cửa sau bắt máy.

“Xuất viện rồi à? Lão Vương.”

Giọng nói đã được xử lý, lạnh lùng bình thản không có một chút cảm xúc nào.

“Xuất viện rồi, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, vẫn còn sống rất khỏe mạnh, không cần lo đâu.”

“Chuyện lần này làm phiền ông rồi.”

“Đều là việc tôi nên làm.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Đã nhận được tiền chưa?”

“Nhận được rồi nhận được rồi, anh không cho tôi liên lạc với anh nên nhận được tiền cũng không có cách nào thông báo cho anh một tiếng được.”

“Vậy cứ vậy đi.”

“Được.”

Vương Đào còn muốn nói thêm nhưng tiếc là đầu bên kia đã cúp máy. Ông nghe âm thanh “tút tút” trong lòng liền cảm thấy bất an.

Trong lúc nhất thời, dường như ông hiểu được nỗi khổ sở của Lưu Hiểu Hoa, nhưng đáng tiếc ông hiểu ra hơi muộn, nếu không ông đã không xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Trước đây ông đã hoài nghi ông chủ “Lôi” có phải là số một hay không, dù sao cũng chẳng thân quen. Nhưng hai năm qua ông chủ Lôi đã giao cho ông không ít đơn hàng. Dường như cũng tin tưởng ông, ông ta chưa bao giờ xem mẫu đã trực tiếp đặt đơn, từ quần áo, giày dép, đến vài dụng cụ từ mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn, nếu không có đơn đặt hàng của ông ta thì có lẽ cửa hàng bảo hộ lao động đã đóng cửa từ lâu rồi.

Vương Đào là một người thô lỗ, chưa từng đọc sách, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm sống của mình để phân biệt thật giả, sau đó dùng chính kinh nghiệm đó để giải quyết mọi việc xảy ra trong đời, cũng chưa từng giết người. Trên tay có nhuốm máu động vật, nhưng bây giờ một mạng người đã do ông gián tiếp tiêu diệt. Nếu hoàn toàn coi thường ông ta không được tích sự gì vậy thì chỉ có thể chết lặng.

“Bố, vào ăn cơm đi!”

Tiểu Vương mở cửa sau hét lớn rồi quay lại phòng ăn. Giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Vương Đào, ông cất điện thoại vào túi.

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Tiểu Vương đang mở túi ra.

“Mua cái gì đây?”

Vương Đào cúi người lại gần, nhìn thấy một đĩa thịt cừu xào đầy ớt, còn có một phần thịt heo xào lăn, cũng cay, trong lòng lửa giận lại lập tức bốc lên. Ông bước lên trước trực tiếp lật bàn: “Mày con mẹ nó có biết bố mày mới phẫu thuật không? Mấy cái thứ này bố ăn được à? Đúng là nuôi một thằng con ăn hại, mẹ nó!”

Tiểu Vương sửng sốt một chút, trong chốc lát liền khôi phục lại như thường, chậm rãi nhấc bàn lên, thân thể mập mạp ngồi xổm xuống, nặng nề thở hổn hển nói: “Lúc mẹ tôi còn sống vẫn luôn dạy phải biết trân trọng đồ ăn, ông không ăn được thì đừng ăn, có thể sang quán cháo bên cạnh mua cháo. Con trai của ông không được tích sự gì đâu, cả đời chỉ được như này thôi. Nếu ông mà không chịu đựng nổi nữa thì hãy cắt đứt quan hệ bố con đi, tôi chả còn gì để nói cả.”

Vương Đào tức giận đến mức hai chân nhũn ra, muốn đi lên cho thằng khốn kiếp này một bạt tai, nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.

Thu dọn một chút đồ đạc, Vương Đào bắt taxi muốn về nhà, ông đã sống trong ngôi nhà này nhiều năm, đã định đợi con trai kết hôn rồi mua nhà mới, bản thân thì vẫn sống ở nhà cũ. Nhưng xem ra hiện tại chả còn hy vọng gì nữa rồi.

Ông càng nghĩ càng uất hận, kêu tài xế rẽ trái đi đến một tiểu khu mà ông đã mơ ước từ lâu.

Còn Tiểu Vương thì vẫn đang ở trong cửa hàng bảo hộ lao động dọn dẹp thức ăn trên sàn, lấy điện thoại di động ra gọi một suất ăn khác giống hệt rồi quay lại chơi game.

Cậu ta không biết lúc này ở một nơi khác của Golmud có ai đó đang theo dõi mọi nhất cử nhất động trong cửa hàng bảo hộ lao động.

“Có thể nghe rõ không ạ?”

Trong phòng làm việc của xí nghiệp, Lôi Truyền Hùng cầm tai nghe lên nghe một lát, cũng coi như là nghe rõ.

Đứng bên cạnh là em rể của hắn— Trần Tuấn Vĩ, tất nhiên chỉ có người em rể này mới biết được thân phận thật sự của hắn.

“Vương Đào đi rồi sao?”

“Đi rồi, Lôi tổng.”

“Đi đâu?”

“Sau khi cãi nhau với con trai xong thì bắt taxi đến chỗ mua nhà rồi.”

Lôi Truyền Hùng đặt tai nghe xuống khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Mua nhà xong thì gần như không còn đồng nào trong tay. Nói với ông ta, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta để lấy đơn hàng quần áo lao động, và đặt thêm một lô giày khác cho công nhân khoảng 55 tuổi trong nhà máy.”

“Được.” Trần Tuấn Vĩ liếc nhìn cánh cửa khép hờ nói: “Anh rể, ngày mai nên đi thăm vợ rồi.”

“Ừm.”

“Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, để trong văn phòng của tôi, đến lấy lúc nào cũng được.”

Lôi Truyền Hùng không trả lời như thường lệ mà cau mày: “Tuấn Vĩ, cậu nói xem anh rể mấy năm nay cũng tính là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi phải không?”

“Tính, đương nhiên là tính rồi, dù sao tôi cũng chưa thấy ai đối xử với bạn bè tốt như vậy.”

“Nếu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ như vậy rồi thì sau này tôi cũng không cần phải đến nữa. Đợi khi Thiệu Gia Hồng ra tù chắc chắn sẽ không gặp được mẹ ông ta, tuổi cũng đã cao, sức khỏe lại không tốt, tôi đoán một hai năm nữa ông ta cũng chết thôi.”

Lôi Truyền Hùng có ý gì đương nhiên Trần Tuấn Vĩ biết. Tất cả những gì anh rể mình đã nỗ lực rất nhiều trong những năm qua không phải vì hắn có một trái tim tàn độc quyết đoán. Trong thế giới của hắn, tránh những rắc rối mới có thể đứng đầu.

“Khi nào thì chị tôi đi?”

“Sắp rồi, con trai tôi sẽ lên cấp hai, khi năm học bắt đầu thì để cô ấy về sớm chuẩn bị.”

“Cũng tốt, xác định được ngày nào đi thì tôi sẽ đến đón hai người.”

Lôi Truyền Hùng nhìn ảnh chụp gia đình trên bàn, gật đầu.

“Đã nói không đi.”

Trần Tuấn Vĩ nhìn thấy trong mắt Lôi Truyền Hùng có một tia khó chịu, cậu ta lập tức đổi giọng: “Vậy tôi lấy đồ chia cho mọi người trong nhà máy được không?”

“Đưa cho ông Trương bảo vệ đi, gia cảnh nhà ông ấy không tốt.”

“Được, tôi đi xử lý ngay.”

Trần Tuấn Vĩ mới đi được hai bước thì Lôi Truyền Hùng lại ngăn cậu ta lại, nói: “Nhớ kỹ trọng điểm, phân rõ chủ yếu và thứ yếu.”

“Được, tôi giải quyết Vương Đào trước, sau đó đến đến ông Trương.”

“...”

Lôi Truyền Hùng châm một điếu thuốc, lấy chiếc điện thoại di động cũ trong ngăn kéo ra.

Chương kế tiếp