Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 56
Khi Cam Lâm gọi video cho Khâu Triệt là lúc cô đang ngồi uống trà tại xưởng cùng Nghệ Tư Trúc ở Hàng Châu.

Cởi bỏ bộ đồ khoác ngoài vừa dày vừa nặng, khoác lên mình chiếc váy tơ tằm, vóc dáng kiều diễm lộ ra trọn vẹn, đừng nói đến người qua đường, ngay cả ánh mắt của “bạn trai” cũng tỏa sáng.

“Ở đâu đó?” Cam Lâm ngồi bên bờ sông, vẫy tay với màn hình, giống như động tác của một cán bộ già đang làm thanh tra công tác.

Khâu Triệt nâng tách trà lên: “Uống trà ở công ty của anh trai em…”

Cô bỏ dở lời nói, vẫy tay với Nghệ Tư Trúc đang đứng đối diện, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong công xưởng có rất nhiều hoa, mùa này hoa nở rất nhiều, cảnh ở bên này và ở bên Cam Lâm đối lập một trời một vực.

“Hôm qua anh đi đâu đấy? Sao không gọi video cho em?”

Cô bày ra bộ dạng bạn gái chính thức hỏi.

“Anh đi giúp các tình nguyện viên nhặt rác.”

Khâu Triệt biết đó là công việc phúc lợi công cộng và bảo vệ môi trường mà trạm bảo vệ sinh thái nguồn nước sông Trường Giang làm hằng năm.

“Làm chuyện đứng đắn là được.”

Cam Lâm mỉm cười: “Vậy làm cái gì thì coi là chuyện không đứng đắn?”

“Ví dụ như giúp một cô gái xinh đẹp qua đường, bắt chuyện với một cô gái rồi cho wechat.”

“Vậy thì chắc chắn là không rồi.”

Trở lại chủ đề chính, Khâu Triệt hỏi: “Hai ngày nay có tiến triển gì không?”

Cam Lâm trầm mặc hai giây: “Phàm Tử bị bắt, Lưu Hiểu Hoa chết rồi.”

Tin tức năm ngày trước anh vẫn luôn giấu kín không nói. Trương Tiểu Phượng bị đâm rõ ràng quen biết Lưu Hiểu Hoa, nhưng anh ta dứt khoát phủ nhận. Hơn nữa anh ta là người bị đâm, dựa trên nguyên tắc bảo vệ nạn nhân, anh ta cứ như vậy thoải mái ở trong bệnh viện.

“Chết rồi?” Khâu Triệt có chút không dám tin: “Anh ta chết như thế nào?”

“Uống nhiều rượu, say rượu lái xe.”

Say rượu lái xe không phải uống rượu lái xe, hai cái hoàn toàn khác nhau.

“Sao lại trùng hợp như thế?”

“Quả thật quá trùng hợp.”

Vốn tưởng Phàm Tử sẽ khai Lưu Hiểu Hoa, sau đó thông qua Lưu Hiểu Hoa dẫn cấp trên ra ngoài, nhưng không ngờ xảy ra chuyện lại bị bắt.

Giết người diệt khẩu, tác dụng của Lưu Hiểu Hoa cũng kết thúc ở đây. Cắt đứt khả năng theo dõi, bọn họ sẽ an toàn. Cam Lâm nghĩ vậy, nhưng trước mắt sự thật thế nào thì không ai biết được.

Khi cảnh sát Vương và Thường Hải Vũ nghe tin có chút nản lòng, họ không tin đầu bên kia đã bị đánh động, nhưng cũng may bắt được Phàm Tử, còn chưa động đến Lưu Hiểu Hoa đã...

Vì vậy bây giờ Ca Lâm chỉ có thể im lặng, giả vờ như không có gì. Hôm qua còn đến quán trà ngọt của Đại Xuyên uống trà, nhưng Đại Xuyên đối xử với anh có chút lãnh đạm, ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi anh có cùng Khâu Triệt quay về Thượng Hải không? Sao quay về nhanh như vậy? Còn Khâu Triệt đâu?

Một loạt câu hỏi, Cam Lâm vội vàng ghi nhớ, trả lời rất mơ hồ.

Sở dĩ anh đến quán trà ngọt là vì sau khi cảnh sát kiểm tra Lưu Nghị Xuyên không phát hiện ra điều gì, trước mắt trọng tâm để trên người Phàm Tử và Vương Đào. Nhưng Cam Lâm luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên muốn tự mình điều tra, xem xem có phát hiện ra dấu vết gì không.

Nhưng có một tin tốt, sau khi thẩm vấn Phàm Tử, cảnh sát biết được khi bắt cóc Khâu Triệt ở vùng đất không người, họ không chụp bất kỳ ảnh khỏa thân nào, nói lão đại không cho phép họ chạm vào người phụ nữ này. Ai động vào thì người đó sẽ chết.

“Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

Cam lâm lắc đầu: “Cảnh sát Vương bọn họ tự có sắp xếp, không thể cái gì cũng nói cho anh được.”

“Cũng đúng.”

Khâu Triệt cầm chiếc lá trong tay, nhất thời có chút thất thần.

“Em quay về uống trà với anh em đi, chỗ anh không sao.”

“A.” Khâu Triệt nhìn về phía màn hình: “Ngày nào cũng uống, em uống đến ngán rồi.”

“Ngày nào em cũng uống trà ngọt mà.”

“Cái đó khác.”

Hai người nhìn nhau cười, Khâu Triệt luôn cảm giác Cam Lâm ở trước màn hình có một cảm giác rất không chân thực, nhìn không được, chạm không tới. Thậm chí mối quan hệ giữa hai người yêu nhau cũng rất mơ hồ, nhưng chỉ cần anh cười, cảm giác này sẽ biến mất ngay lập tức.

Nhưng cũng không trách được Khâu Triệt, hai tháng qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, người khác khó có thể tiêu hóa hết trong thời gian ngắn.

“Hôm qua Đại Xuyên có gọi điện thoại cho em.”

Những chuyện gì liên quan đến người đàn ông này Khâu Triệt không bao giờ che giấu Cam Lâm.

“Ừm.”

Cam Lâm cũng không hỏi thêm, bởi vì lúc Khâu Triệt gọi anh đang ở đây, hoặc Đại Xuyên cố tình gọi trước mặt anh.

“Cũng không nói gì, chỉ nói chuyện phiếm.”

Chưa đợi Cam Lâm kịp trả lời, Khâu Triệt nhìn thấy mấy con quạ bay qua sau lưng anh, cuối cùng dừng lại trên cột điện.

Cam Lâm dường như biết Khâu Triệt đang nghĩ gì, anh đứng dậy đi về phía cột điện, đưa camera của điện thoại di động lên để Khâu Triệt nhìn kỹ.

Quạ rất phổ biến ở sông Đà Đà, nhưng mỗi khi Khâu Triệt nhìn chúng, lại nhớ đến những ngày ở Tây Bắc, nhớ tới ngày mà cô đang đứng ở vị trí của Cam Lâm đang đứng hiện tại, cùng anh giữ khoảng cách của hai người xa lạ, nghi ngờ lẫn nhau, tò mò lẫn nhau.

“Mùa hè hình như qua rồi.”

Khâu Triệt tự lẩm bẩm nói, dưới ánh mặt trời bộ lông của con quạ tỏa ra ánh kim màu lam tím, tỏa sáng rực rỡ.

“Mùa hè chỗ em vẫn còn.”

Mặc dù khí hậu Hàng Châu tuy nói nóng thì rất nóng, nói lạnh thì rất lạnh, nhưng mùa xuân và mùa thu rất dễ chịu. Đặc biệt là khi hoa quế nở rộ, khắp các con đường đều tràn ngập mùi hương này, tạo cho con người cảm giác cuộc sống tươi đẹp vô cùng.

“Em muốn quay trở lại, sống một cuộc sống mà có thể trải nghiệm bốn mùa trong một ngày.”

Tuy mặc, cởi quần áo có chút phiền phức nhưng so với việc muốn làm gì thì làm thì cái phiền phức này chẳng là gì cả. Hơn nữa cô có thể thấy Cam Lâm mỗi ngày.

“Đợi đi.”

“...”

Khâu Triệt biết Cam Lâm sẽ nói như vậy nên cũng không ngạc nhiên lắm.

“Em gửi đồ ăn ngon cho anh.”

“Cái gì?”

Cam Lâm buông tay đang cầm điện thoại di động xuống, tầm mắt nhìn xuống dưới.

“Bột củ sen, còn một số nguyên liệu nữa. Nếu mấy ngày anh hoạt động công tác dã ngoại có thể uống cái này.”

“Pha như nào?”

“Đầu tiên là như này, sau đó như này, hiểu chưa?”

Khâu Triệt khoa tay múa chân, không nhin được cười.

“Hiểu rồi.”

Cam Lâm rất phối hợp, nói xong nhìn về phía xa xa, ánh chiều tà chiếu rọi trên má anh. Khâu Triệt cảm nhận được hơi thở tự do từ anh, cả người nhẹ bẫng.

“Em đã làm một bức tượng gấu nâu cho công xưởng của anh trai em.”

Cam Lâm cười một tiếng: “Anh trai em có biết câu chuyện về chú gấu nâu không?”

“Tất nhiên là không rồi.”

Lấy linh vật của công xưởng làm minh chứng cho tình yêu của họ, ông chủ Nghệ Tư Trúc chắc hẳn rất sầu não.

“Em ở Hàng Châu bao lâu?”

“Ngày mai quay về.”

“Anh có một người bạn gần đây tổ chức triển lãm ở Thượng Hải, nếu em hứng thú, có thời gian thì đến đó xem xem.”

“Triển lãm nhiếp ảnh?"

“Ừm.”

Khâu Triệt liếc nhìn ngày tháng: “Được, có cần phải mua vé không? Em đi mua một cái.”

Cam Lâm cười: “Tất nhiên là miễn phí cho em rồi, anh sẽ đưa số điện thoại của em cho cô ấy để cô ấy liên lạc với em.”

“Đúng lúc em đang rảnh rỗi, là nam hay nữ thế?”

“Nữ, anh nghĩ hai người có thể chơi với nhau được.”

Sau khi trở về Thượng Hải Khâu Triệt chỉ gặp được hai giáo viên, còn buổi tụ họp đã bị hoãn lại. Mỗi ngày cô đều cùng chú và dì của mình đi mua rau, đi dạo xung quanh. Dùng lời cô mà nói: “Bây giờ nhìn thấy quá nhiều người liền cảm thấy hoảng sợ.”

Ở Tây Bắc có thể tùy ý, nhất là ở khu không có người, chẳng có gì ngoài tiếng gió rít và thỉnh thoảng có tiếng thú kêu suốt ngày.

Loại tùy ý này dường như có thể nghe thấy hoa nở, lá rơi, hạt mầm từ từ trồi lên mặt đất chuẩn bị đón một năm đầy tươi mới.

“Triệt Triệt! gọi điện xong chưa? Mẹ anh đang tìm em.”

Nghe thấy tiếng gọi, Cam Lâm lập tức giục cô mau đi. Khâu Triệt hôn vào màn hình một cái rồi cúp máy.

Điện thoại di động trở lại im lặng, Cam Lâm vẫn ngồi bên sông Đà Đà đến khi hoàng hôn hoàn toàn bao phủ nhuộm đỏ cả dòng sông, đàn quạ từng đợt bay đi.

Hai ngày sau khi gọi video, Khâu Triệt đang ở cao tốc nhận được cuộc gọi từ một người lạ.

“Alo, xin chào.”

“Xin chào, tôi là bạn Cam Lâm, cậu có thể gọi tôi là “Kiki”, cậu quay về Thượng Hải chưa?”

Giọng Bắc Kinh chính gốc, có lẽ là người Bắc Kinh.

“Xin chào Kiki, vẫn chưa đến, sắp thôi.”

“Vậy tôi thêm cậu trên WeChat, khi nào cậu đến thì nói sau.”

Cúp điện thoại, Khâu Triệt nhận được một lời mời kết bạn mới, sau khi chấp nhận Kiki liền gửi biểu tượng cảm xúc “mèo ngáp”, còn gửi cả định vị và thời gian triển lãm.

“Hai ngày này tôi đều rảnh.” – Khâu Triệt.

“Trước khi xem triển lãm thì ra ngoài uống cafe đã nhé?” – Kiki.

“Được.”

Cứ như vậy cái mặt tiền thứ hai lại lần nữa đột ngột nhảy ra, đến ngay cả chân dung của Khâu Triệt còn chưa thấy rõ.

Bốn giờ chiều, Khâu Triệt lái xe đến một quán cà phê ở khu Xuhui, đang trong thời gian làm việc nên không có nhiều người lắm. Phần lớn mọi người đều ngồi một mình, trước mặt là máy tính, hình như đang làm việc.

Điều khiến cho Khâu Triệt ngạc nhiên chính là bài hát được phát trong quán cà phê hóa ra là "e to nd".

Khi cô không nhớ Cam Lâm thì sẽ luôn có điều gì đó nhắc nhở cô nhớ tới anh. Nếu cứ như này chắc cô sẽ cảm thấy trầm cảm mất.

Kiki đã đến rồi, cả hai nhìn thoáng qua đã nhận ra nhau, thật thần kì.

“Khâu Triệt, xin chào! Tôi là Kiki.”

“Đợi lâu rồi phải không?”

“Không, tôi mới tới, ngồi đi.”

Mái tóc Kiki ngắn gọn gàng, lại mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tương phản rõ rệt.

Khâu Triệt mặc một bộ vest màu matcha, trông rất ngầu và ngổ ngáo.

“Nghe người anh em của tôi nói vạn tuế nở hoa rồi, nên tôi nhất định phải đi gặp xem.”

Khâu Triệt bị cô ấy nói như vậy có chút ngại, tay nắm chặt lấy cúc áo cho bớt ngượng ngùng.

“Uống gì?”

“Matcha đi, cảm ơn.”

Kiki liệt kê đồ cho phục vụ xong không khỏi quay lại nhìn Khâu Triệt: “Ừm, rất đẹp.”

Khâu Triệt vẫn cười.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Kiki nhìn vào khóe mắt Khâu Triệt, giống như từ nếp nhăn trên khóe mắt có thể nhìn ra được cái gì đó.

“Hai mươi bảy.”

“Không giống, nhỏ quá, tôi không gọi cậu là chị dâu nữa, cứ gọi ta bằng tên đi.”

“Đều được, cậu thích thế nào thì gọi thế đó.”

Kiki khẽ cào cào mái tóc ngắn gọn gàng của mình rồi nói: “Tôi và Cam Lâm là bạn học đại học, gia đình tôi ở Bắc Kinh, tạm thời sẽ ở lại Thượng Hải một thời gian.”

Cam Lâm đã từng nhắc đến anh học đại học ở Bắc Kinh.

“Từ khẩu âm có thể nghe ra rồi.”

“Nhưng khẩu âm của cậu không hề giống người Thượng Hải nha.”

“Tôi không ở nhà thường xuyên.”

Lúc trước Khâu Triệt cũng đã hỏi Cam Lâm như vậy, bây giờ câu trả lời của cô giống hệt như của Cam Lâm.

Kiki cười đáp: “Lâu lắm rồi tôi không liên lạc với Cam Lâm, cậu ấy nghe nói tôi đang tổ chức một cuộc triển lãm ở Thượng Hải nên đã liên hệ với tôi, nói tôi đưa cậu đến đó để thư giãn.”

Khâu Triệt giải thích thay cho Cam Lâm: “Khoảng thời gian trước chúng tôi ở khu không người, không có tín hiệu.”

“Tôi biết, cậu ấy suốt ngày xuất quỷ nhập thần vậy đó, bạn bè chúng tôi muốn gặp được cậu ấy cũng phải tùy duyên phận ấy chứ.”

Kiki đẩy bánh tiramisu ra trước mặt : “Ăn điểm tâm trước đi, vẫn còn cách bữa tôi xa lắm.”

“Được.” Khâu Triệt cầm lấy dĩa cắt một miếng ăn, có chút ngọt.

“Chị gái, cà phê của chị.”

Kiki ra hiệu cho người phục vụ đặt nó trước mặt Khâu Triệt.

“Tôi là người gốc Bắc Kinh hiện đang ở Thượng Hải, cũng thường đến cửa hàng này. Matcha là thức uống nổi tiếng ở đây, cậu thật biết chọn đó.”

“Vậy sao, bình thường tôi đều có thói quen uống matcha, nhưng có một thời gian đi dã ngoại điều kiện không cho phép nên uống cũng hạn chế hơn.”

Khâu Triệt nếm thử, công nhận vị rất ngon.

“Nghe Cam Lâm nói cậu là nhà điêu khắc.”

“Ừm.”

“Cậu không giống như tôi tưởng tượng.”

Đây không phải là lần đầu tiên Khâu Triệt nghe thấy câu này.

Cô đặt cốc cà phê xuống: “Có phải cảm thấy ngoại hình của tôi không hợp với tính cách của tôi không?”

“Có chút.”

Nói xong hai người nhìn nhau cười.

Kiki rất thích bạn gái của Cam Lâm. Khâu Triệt không ngờ Kiki lại thông minh và nói nhiều như vậy, phong thái tự nhiên không câu nệ, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Thời con đi học có rất nhiều cô gái theo đuổi Cam Lâm, nhưng cậu ấy quá tập trung vào việc chụp ảnh nên không có thời gian để tìm bạn gái. Thay vì mỗi ngày đến các thành phố khác thì cậu ấy lại chạy lên núi. Năm ngoái cậu ấy dành cả kỳ nghỉ hè ở Tân Cương, chúng tôi không ai có thể tìm thấy cậu ấy. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, có bạn gái, tôi đoán sẽ không phiêu bạt giống như trước đâu.”

Khâu Triệt khẽ nở nụ cười phản bác lại: “Không chắc, có thể sẽ cùng bạn gái phiêu bạt.”

“...”

Kiki bất giác nhận ra người bạn gái này cũng không phải là “đèn tiết kiệm dầu” gì đó.

“Đúng đúng, tôi quên mất cậu cũng là người không thường xuyên ở nhà.”

“Quen rồi, không đổi được.”

Lúc mới gặp nhau hai người còn dè dặt, ngồi tán gẫu một lúc cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Kiki cắn một miếng lớn bánh ngọt: “Lần này cậu định ở lại Thượng Hải bao lâu?”

“Không chắc nữa, xem tình hình đã. Nếu mà quyết định được thì ngày mai có lẽ tôi liền quay về Thanh Hải rồi.”

“Ơ? Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không, mấy người bạn của tôi cũng muốn đến Tây Bắc.”

Khâu Triệt nhất thời cảm động: “Thật sao?”

“Đương nhiên, cậu ấy cũng là bạn của Cam Lâm, chúng tôi chơi cùng một nhóm.”

“Vậy thì ngày nào xuất phát?”

“Phải đợi triển lãm kết thúc đã.”

Khâu Triệt nhìn cốc matcha trước mặt, có chút đăm chiêu.

Chương kế tiếp