Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 59: Được Đại Xuyên kéo đến tiệc hôn lễ
"Cam Lâm!!!"

Kiki và Đào Tấn lần lượt kêu lên, nhưng Khâu Triệt lại không nói gì, chỉ đứng ngây người ở đó, nhìn người đàn ông đã lâu không gặp này, trái tim nhói đau.

Cam Lâm mỉm cười với họ, đi thẳng giữa Kiki và Đào Tấn, rồi bước đến trước mặt Khâu Triệt.

Ngay khi cô định giải thích tại sao mình lại đến mà không báo trước, Cam Lâm đột nhiên kéo cô vào lòng, dùng lòng bàn tay xoa đầu cô, làn khói giữa những ngón tay bị gió thổi bay đi.

"Em gầy đi rồi, xảy ra chuyện gì thế?"

Vẫn là âm thanh từ tính đó, như cát lún cọ xát vào da.

Trong vòng tay của anh, Khâu Triệt cười.

"Đợi buổi tối tắt đèn khóa cửa để hai người ôm nhau cho đủ, nào, vào nhà trước đi."

Đào Tấn từ phía sau vỗ vai Cam Lâm, Khâu Triệt tránh ra trước, có hơi xấu hổ.

Kiki nhìn Khâu Triệt: "Được rồi, quen cậu bao nhiêu ngày rồi mà đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười như vậy đấy, quả nhiên vẫn là Cam Lâm có bản lĩnh!"

Lộ Triêu mời mọi người vào nhà: "Vào đi thôi, nước sôi rồi, chúng ta pha trà rồi uống."

Kiki và Đào Tấn theo Lộ Triêu vào trước, ở ngoài cửa, Cam Lâm cúi người hôn lên môi Khâu Triệt, sau khi hôn xong, anh dẫn cô vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, hết người này đến người khác đều không để ý.

Xung quanh biển trà có một nhóm người, sau một hồi "thú tội", hóa ra Cam Lâm khi nghe tin Kiki và Đào Tấn đi ô tô đến đã đoán Khâu Triệt sẽ đi theo nên anh cố tình lái xe đến Golmud trước, như là toàn quân chống tướng, khiến cho ba người họ cùng nhau bối rối.

"Gừng càng già càng cay!"

Đào Tấn nhấp một ngụm trà, hít hà hơi nóng.

Kiki thái độ rất tốt: "Anh chính là một con cáo già, anh còn không biết sao?"

Khâu Triệt đứng ngoài quan sát cuộc vui, trà bát bảo quá nóng, cô muốn uống sau.

Cam Lâm đang ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, hai tay ôm lấy vai Khâu Triệt, đầu ngón tay mơ hồ gõ nhẹ vào xương quai xanh của cô, trực giác của Khâu Triệt làm nhịp tim của cô không ngừng tăng tốc và nó vẫn chưa hề chậm lại kể từ khi nhìn thấy Cam Lâm.

Sau khi hút điếu thuốc cuối cùng, anh đưa mẩu thuốc lá cho Khâu Triệt, Khâu Triệt giúp anh dập thuốc lá rồi bỏ vào cái gạt tàn.

"Cam Lâm, anh đậu xe ở đâu?"

Đào Tấn tìm mãi cũng chả tìm thấy.

"Ở sân sau."

Lộ Triêu lấy đống đồ ăn nhẹ từ tủ lạnh ra, Khâu Triệt nhìn thoáng qua nước ép hắc mai biển, cùng lúc đó Cam Lâm đưa tay ra và đưa cho cô một lon.

"Cái này có nhãn hiệu giống như những loại em đã uống ở nhà ga."

Khâu Triệt vui mừng, Cam Lâm nhỏ giọng nói thêm: "Sản xuất tại nhà máy của Lôi Truyền Hùng."

"…"

Khâu Triệt lại liếc mắt một cái: "Thật không thế?"

"Thật."

Không ai có thể nói ra kết luận Lôi Truyền Hùng là người tốt hay kẻ xấu, trong lòng Khâu Triệt chỉ thấy khó chịu khi nhìn anh ta mà thôi.

Cam Lâm mở ra giúp cô: "Yên tâm uống đi, chất lượng khỏi bàn cãi."

Khâu Triệt nhấp một ngụm, nhưng nó vẫn rất ngọt.

Sau khi dọn xong hạt dưa và đồ ăn vặt, bàn trà đột nhiên trở nên náo nhiệt, Đào Tấn hỏi Lộ Triêu gần đây đang làm gì, Lộ Triêu vừa bật máy hát cái là đã không ngừng nói chuyện, kể lại công việc của mình từ đầu đến cuối, giống như đang độc thoại vậy.

Khâu Triệt không ngờ rằng Lộ Triêu, một người đàn ông đến từ phía tây bắc, lại có thể ăn nói hay như vậy mà cũng rất có khiếu hài hước, cô cũng có mấy lần cảm thấy buồn cười, mặc dù về cơ bản là mọi người nói chuyện, nhưng cô rất vui khi tham gia một nhóm bạn mà cô thích.

Quan trọng nhất, Cam Lâm không phải không vui vì Khâu Triệt đến mà không báo trước, mà là vội vàng chạy đến trước để gây bất ngờ cho cô, bây giờ trái tim Khâu Triệt đầy bong bóng màu hồng, kìm nén cũng chẳng thể được.

Mải mê nghe những lời nói của Lộ Triêu đến nỗi điện thoại trong túi rung lên nhiều lần nhưng cô không nghe thấy, Cam Lâm nhắc nhở mới phát hiện ra.

Lấy ra để xem, là cuộc gọi từ Đại Xuyên.

"Ra ngoài nghe đi, trong phòng ồn ào lắm."

Cam Lâm đứng dậy nhường đường cho Khâu Triệt.

Cô vuốt mở để trả lời: "Alo."

Vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện.

"Làm gì thế?"

"Cô đang ở đâu?"

"Tôi đang uống trà ở nhà một người bạn."

"Khi nào thì tới đây? Có cần tôi đến đón cô không?"

Khâu Triệt gần như quên mất điều này: "Tôi…"

Cô quay đầu nhìn vào trong phòng, Cam Lâm không ngồi trên ghế sofa mà đứng bên cạnh Lộ Triêu, trên tay cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, khi anh quay đầu về phía cửa, Khâu Triệt vội quay lại.

"Đưa địa điểm cho tôi, một lát tôi bắt taxi đến đó, không cần đón đâu."

"Cũng được, nếu tìm không được gọi điện thoại cho tôi."

"Được, tôi cúp máy trước, gặp lại sau."

Đặt điện thoại xuống, Khâu Triệt đứng tại chỗ phân vân, một mặt hứa hẹn với Đại Xuyên sẽ giúp đỡ, mặt khác lại vừa mới gặp Cam Lâm, nếu Đại Xuyên không dễ dàng nhờ được cô, Khâu Triệt sẽ không quá khó xử thế này.

Bây giờ vẫn chưa đến mười giờ, lúc này cô không thể nghĩ ra lý do nào tốt hơn nên đành đi vào phòng trước rồi nói chuyện này sau.

Mở cửa bước vào phòng, đúng lúc đó mấy người đang nói chuyện vui vẻ, Kiki cười đến mức ngửa ra sau vỗ đùi, thấy Khâu Triệt quay lại liền vẫy tay: "Khâu Triệt, cậu ngồi nghe tôi kể này."

"Chuyện gì vậy?"

Khâu Triệt nhét điện thoại trở lại vào túi xách, sau khi ngồi xuống, Cam Lâm cũng trở lại vị trí ban đầu.

Kiki chỉ vào Lộ Triêu và nói: "Mấy ngày trước anh chàng này đã tham gia một nhóm người nước ngoài, anh ta muốn phát triển một tình bạn mang tính cách mạng với cô gái nước ngoài cao lớn đó, nhưng không ngờ lại bị một người đàn ông khác cướp mất."

"Ha ha ha!"

Đào Tấn cười đến mức mặt nhăn lại, Khâu Triệt không nghe ra ý nghĩa của trò đùa, cô quay sang nhìn Cam Lâm, nhưng lại bị anh lại gãi đầu mũi: "Họ ngốc thật đấy, em đừng có học theo họ."

"Vâng, không có học đâu."

Đào Tấn nén cười: "Khâu Triệt, đừng nghe Cam Lâm nói nhảm, chúng tôi đều học được từ anh ấy đấy, anh ấy là đội trưởng của chúng tôi!"

Cam Lâm trông có vẻ cạn lời và không giải thích, Khâu Triệt mỉm cười với Đào Tấn, không có ý định lặp lại lời nói của anh ấy, rõ ràng là nghiêng về phía bạn trai của mình.

Trong khi họ đang trò chuyện, Khâu Triệt thì thầm với Cam Lâm: "Không phải hôm qua anh đã nói với em rằng anh đã nhìn thấy Đại Xuyên ở lối vào của quán trà ngọt sao?"

"À, hình như anh ấy đã đến Golmud với em."

Với em?

Điều đó đang được nói, thời gian họ đến cũng gần gần nhau.

Khâu Triệt chớp mắt, như thể cô đã hiểu ra điều gì đó: "Em gặp anh ấy vào buổi sáng ở cửa khách sạn, và anh ấy thực sự ở cùng khách sạn với em, anh ấy cũng nói rằng anh ấy đã yêu cầu em đi cùng anh ấy đến tiệc cưới buổi trưa, đi một mình sợ người ta chê cười.”

Cam Lâm không hỏi Khâu Triệt có đồng ý hay không, mà nhìn đồng hồ: "Mấy giờ em đi, anh tiễn em."

"Lúc mười một giờ."

Dù không có gì nhưng Khâu Triệt cảm thấy có lỗi vì Cam Lâm đã tin tưởng tuyệt đối vào cô.

"Thời gian vẫn còn, ngồi một lát đi."

Cam Lâm vẫn duy trì tư thế trước đó, khoác vai Khâu Triệt, nghe Lộ Triêu và Đào Tấn khoe khoang, mà Kiki thì không ngừng nhét đồ ăn vặt vào miệng, lúc uống nước hắc mai biển thì sững sờ: "Ngọt quá!"

Khâu Triệt đưa nước: "Uống nước đi, nước hắc mai biển rất giàu vitamin, đừng có uống nhiều quá."

Kiki gật đầu, uống mấy ngụm nước, nói: "Thứ này rất tốt, đợi lúc về Bắc Kinh tôi sẽ mang về cho bố mẹ tôi một ít."

"Có nhiều lắm!"

Lộ Triêu chỉ vào một góc: "Tất cả các sản phẩm đặc biệt đã được chuẩn bị cho cậu và Đào Tấn, có bao nhiêu hộp, đủ để cậu chia sẻ với gia đình và người thân khi trở về."

Nói xong chỉ chỉ Cam Lâm: "Hai người này không cần, bọn họ bây giờ là một nửa người Tây Bắc, ăn đặc sản đã chán rồi."

Lời nói này quả không sai.

Lúc mười giờ bốn mươi phút, Cam Lâm chủ động đưa Khâu Triệt đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trước, sau đó quay lại dùng bữa tối với mọi người, tiệc cưới thường cũng sẽ không ăn cái gì.

Trên đường đi, Khâu Triệt nói: "Làm sao không đợi em ở cửa, một lát nữa em đi, Đại Xuyên rất ít nhờ em làm việc, em thật sự không thể cự tuyệt."

"Không vội, anh ở chỗ này chờ em xong việc."

Thấy tâm trạng của Cam Lâm không thay đổi, Khâu Triệt cuối cùng cũng thả lỏng: "Này! Sao em có cảm giác anh không nhớ em nhỉ?"

Cam Lâm mỉm cười: "Em cảm nhận thế nào thế?"

"Đó là cảm giác trải khắp cơ thể."

Cam Lâm vẫn lái xe bằng một tay, hướng sự chú ý về con đường phía trước và đặt tay kia lên gót chân Khâu Triệt với lòng bàn tay hướng lên trên, yêu cầu một cái nắm tay.

Khâu Triệt cúi đầu và nhếch mép.

"Mấy ngày nay có tiến triển gì không?"

Hai tay nắm chặt.

"Có, em có nhớ rằng em đã đề cập đến một cô gái tên là "Xuân Quyên" không? Thường Hải Vũ và những người khác đã tìm thấy nơi ở của Trương Tiểu Phượng thông qua cô ấy và tìm hiểu một số điều về Trương Tiểu Phượng."

"Anh ấy là người Quảng Đông à?"

"Đúng vậy, tổ tông là Huệ Châu, ở chỗ này đã nhiều năm, bị Lưu Hiểu Hoa đưa vào vòng trong."

Nhưng anh ta đã "giết" Lưu Hiểu Hoa bằng chính tay mình, mặc dù Lưu Hiểu Hoa cuối cùng đã được xác định là bên chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn lái xe khi say rượu

"Làm thế nào mà tìm thấy người phụ nữ này? Tên của Xuân Quyên không phải là tên thật của cô ấy, phải không?"

"Không đâu, tên là “Lưu Cẩn”, anh ta bị bắt vì tội mại dâm. Trong quá trình thẩm vấn, anh ta đã thú nhận với Trương Tiểu Phượng và nói rằng anh ta sẽ lập công."

Khâu Triệt nhớ rằng Trương Tiểu Phượng nói rằng anh ta và Xuân Quyên đã chia tay, nhưng thời điểm vừa hay, việc cô ta có thể giao thông tin của Trương Tiểu Phượng là điều chắc chắn có lợi cho cảnh sát.

"Cô ấy đã thú nhận điều gì?"

"Địa chỉ, số tài khoản xã hội và vòng kết nối bạn bè, cô ấy nói rằng Lưu Hiểu Hoa và Trương Tiểu Phượng là mối quan hệ bạn bè, nhưng không có sự giao thoa giữa hai tài khoản xã hội và hồ sơ cuộc gọi, tất cả đều dựa trên lời của Xuân Quyên, nhưng lại tìm thấy được một cuốn sổ cái dưới nệm của ngôi nhà cho thuê của anh, trong đó ghi lại nhiều tài khoản, là thời gian của từng hành động và số tiền nhận được, một ghi chú rất rõ ràng."

Ngay từ khi bắt đầu dính líu đến vụ án này, Khâu Triệt đã cảm thấy họ làm việc rất cẩn thận, cho dù có để lại thứ gì thì cũng là thứ họ cố tình muốn giữ lại, chẳng hạn như bức ảnh đó chủ động gửi đến tay cho Cam Lâm, đối với Trương Tiểu Phượng, có thể là do sợ tương lai về sau nếu có chuyện gì xảy ra, để chừa cho mình một lối thoát.

Khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới rất nhanh đã đến, Khâu Triệt từ xa đã nhìn thấy một cổng cầu vồng, có mấy người đang đứng đó chắp tay chào, trông có vẻ háo hức muốn thử, rõ ràng buổi lễ còn chưa bắt đầu.

Cam Lâm quay xe vào bãi đậu xe, đỗ lại và nói với Khâu Triệt: "Đi đi, anh ở đây đợi em."

"Ừm."

Khâu Triệt không do dự, muốn được đi sớm về sớm, cô tháo dây an toàn, còn Cam Lâm thì châm một điếu thuốc.

Cánh cửa đóng lại, một cơn gió thổi vào, khói bay thành những đường cong, Cam Lâm hạ ghế xuống, nhắm mắt nằm xuống sau khi hút thuốc, hôm qua lái xe mệt quá, đường tắc mất một đoạn, trong khi bây giờ anh tiếp tục ngủ bù.

Trong nháy mắt, đã hai tháng kể từ khi thi thể của Cam Tinh được phát hiện, một số manh mối rải rác xuất hiện, giống như những chấm hình ngôi sao, chờ đợi một cây bút thần để kết nối các manh mối lại với nhau, chờ đợi sự thật được đưa ra.

Ở lối vào khách sạn, Khâu Triệt nhìn thấy Đại Xuyên ở trong số những người cầm pháo hoa, anh ta đưa ống hoa cho những người khác rồi dẫn Khâu Triệt vào trong.

"Người bạn nào của anh sắp kết hôn? Tôi có quen không thế?"

"Người bạn từng chơi cùng, anh ấy ở Golmud, cô không biết anh ấy, à đúng rồi, cô bắt taxi đến đấy à? Tìm được khá là chính xác đấy chứ."

Đại Xuyên đã biết câu trả lời rồi, vừa rồi anh nhìn thấy xe của Cam Lâm, biển số xe thuộc nằm lòng rồi.

"Bạn trai tôi đưa tôi đến."

"Cam Lâm cũng tới sao? Sao không xuống xe chào hỏi? Tôi với cô có quan hệ kỳ lạ như vậy."

Đại Xuyên cười và nhìn về phía bãi đậu xe.

"Anh ấy lái xe mệt rồi, tôi để anh ấy ngủ một lát."

Khâu Triệt bước vào sảnh khách sạn và nhìn thấy ảnh cưới của một cặp đôi trên bảng hiệu điện tử, trên đó có viết tên của cặp đôi.

Tên chú rể là "Đỗ Uy", Khâu Triệt chưa bao giờ nghe Đại Xuyên nhắc đến người này một lần.

Khâu Triệt chỉ vào bức ảnh và hỏi: "Người này bao nhiêu tuổi? còn trẻ đã kết hôn sớm rồi."

"Hai mươi bảy, hai mươi tám rồi."

Khâu Triệt không hỏi thêm, đi theo anh ta đến sảnh tiệc.

Sảnh tiệc ở lầu ba, tấm biển gỗ trước cửa ghi: "Hội trường ngày cưới."

Bên trong đã có rất nhiều khách khứa, hai ba người cùng nhau trò chuyện, Khâu Triệt phát hiện ra Đại Xuyên sau khi bước vào thì có người nhìn anh ta, nhưng đều là ánh mắt xa lạ, chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục làm việc nên làm, tình huống của những người cùng bàn cũng vậy.

"Ăn kẹo cưới."

Đại Xuyên mở hộp giấy trên bàn và đổ lên bàn, đủ màu đủ sắc.

Khâu Triệt nhặt một cái kẹo sữa thỏ trắng, bóc vỏ rồi ném vào miệng.

"Nhìn mà xem, cô gái nào mà ăn mặc nghiêm túc như cô trong đám cưới như vậy."

"Có chuyện gì vậy?"

Khâu Triệt nhìn chính mình, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, cô thực sự không phù hợp với những người xung quanh, nhưng cô bị kéo qua tạm thời cho đủ số lượng nên không cần phải cố ý ăn mặc đẹp làm gì.

Khâu Triệt ném cho Đại Xuyên một cái kẹo: "Chú rể làm gì?"

"Công chức, hệ thống thuế vụ."

"Bát bằng sắt, rất tốt."

"Bố của anh ta cũng vậy, sau khi ông già nghỉ hưu, ông ấy đã thành lập một đội chụp ảnh với một nhóm ông già để chụp ảnh một số khách du lịch, khụ, chỉ để giết thời gian nhàm chán."

Đội nhiếp ảnh? Thật trùng hợp, Khâu Triệt nhớ rằng cô thực sự đã nhìn thấy một nhóm người già có máy ảnh trên Tuyến Thanh Hải - Tây Tạng vào năm ngoái, độ tuổi trung bình về cơ bản là năm mươi hoặc sáu mươi.

Không bao lâu sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu, hầu hết mọi người đều đến, nhưng vẫn không có ai đến nói chuyện với Đại Xuyên, lý do mời Khâu Triệt của anh ta dường như rất rõ ràng.

Buổi lễ kết thúc, một người phụ nữ lớn tuổi đi tới, cùng Đại Xuyên chào hỏi: "Xuyên à, cháu xem, dì rất bận không thể để ý đến cháu được, cô gái này là bạn gái của cháu sao?"

Thấy bà ta quen quen, Khâu Triệt mới nhớ ra bà ta là người đứng trên sân khấu trong buổi lễ, là mẹ của chú rể, nhưng bố của chú rể lại không hề xuất hiện.

Vì không thích hợp để hỏi chuyện riêng tư của người khác, Khâu Triệt không có gan để hỏi Đại Xuyên.

Đang nghĩ ngợi, Khâu Triệt nghe Đại Xuyên nói: “Dì Đỗ à, cô ấy bây giờ vẫn chưa phải bạn gái.”

Cuối cùng, đến lượt Khâu Triệt làm lá chắn.

Khâu Triệt mỉm cười với mẹ của chàng rể, và Đại Xuyên đá cô ấy bằng mũi giày của anh ấy, nháy mắt với cô ấy.

Khâu Triệt vội vàng nói với người ta: "Dì, chào dì."

Sắc mặt người phụ nữ hiển nhiên có chút không vui: "Ngồi trước đi, ăn nhiều một chút, gì qua bên kia xem một chút."

Khi bà ta rời đi, Khâu Triệt nhìn Đại Xuyên với vẻ xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi không giỏi đối phó với những trường hợp như vậy."

Trước khi vào đại học, cô được chú và dì dẫn đi tham dự vài đám cưới của người thân và bạn bè, nhưng cô hoặc chơi với Nghệ Tư Trúc hoặc ngồi ăn tối, tất cả các hoạt động xã hội đều do chú và dì của cô làm, trẻ con như cô không cần làm gì cả.

Khi cô tốt nghiệp đại học và có thể tự lập, bạn cùng lớp hoặc bạn cùng phòng của cô không ai kết hôn, vì vậy muốn rèn luyện cũng chẳng có cơ hội.

"Không sao, nhà bọn họ cũng loạn, người bố còn trẻ tuổi còn có nhân tình ở bên ngoài, nghe nói là cô gái quen được trong lúc chụp ảnh, vì chuốc lấy niềm vui hồng nhan, đã có một cuộc tranh cãi giữa người nhà, không, đến cả con trai kết hôn ông ta cũng không tới, nghe nói là gì Đỗ không bảo."

Thực sự có chút loạn, chú rể vẫn theo họ mẹ anh ta.

Khâu Triệt cảm thấy hơi đau đầu khi nghe nó.

"Kết thúc chưa nhỉ? Có thể đi được chưa?"

“A, có thể rồi!” Đại Xuyên đứng dậy, đảo một vòng, nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi đưa lì xì đã.”

Đại Xuyên đi về phía chú rể đang nâng ly ở đằng kia, hai người khoác vai nhau cười nói chuyện gì đó, không hiểu sao Khâu Triệt luôn cảm thấy Đại Xuyên cười không tự nhiên, giống như đang giả vờ vậy.

Bên trong ồn ào quá nên cô đi thẳng ra cửa đợi.

Khi ra khỏi khách sạn, Đại Xuyên hỏi cô: "Có chuyện gì vậy? Cô có muốn gọi bạn trai của mình để chúng ta gặp nhau vào buổi tối không?"

Khâu Triệt lần này không thể để anh ấy đi: "Tối nay chúng tôi có hẹn với bạn của anh ấy, lần sau gặp lại, chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Khâu Triệt nói xong, mặc kệ Đại Xuyên sau lưng nói cái gì, đi thẳng đến bãi đậu xe.

Chương kế tiếp