Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 60: Anh đã nói về chuyện yêu đương với gia đình mình rồi ư
"Cho này."

"Cái gì đấy?"

Cam Lâm vừa thức dậy khi cô lên xe, Khâu Triệt đã cho anh một chiếc kẹo để bù đắp cho việc anh chờ đợi một mình.

Cam Lâm xòe lòng bàn tay ra, nhìn thấy viên kẹo bơ cứng hình thỏ trắng, anh bóc lớp vỏ bọc và cho vào miệng, viên kẹo tan chảy từng chút một, vị ngọt từ đầu lưỡi chạm đến trái tim anh.

"Làm anh thức giấc à? Sao không trở về khách sạn ngủ một lát?"

Kẹo bị Cam Lâm cắn nát: "Không sao đâu, Kiki và Đào Tấn đã về rồi, Đại Xuyên đâu?"

"Đi thôi, anh ta nói buổi tối mời chúng ta ăn cơm, em bảo anh ta hóng mát chỗ nào thì đợi chỗ đó."

Cam Lâm bật cười, nghiêng người thắt dây an toàn cho Khâu Triệt, nhìn thấy bụi vàng vương trên quần áo cô, tay bèn đưa lên.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhìn đi chỗ khác: "Không sao."

Anh thắt dây an toàn và lái xe rời khỏi bãi đậu xe.

Trở lại khách sạn nơi anh ở, Khâu Triệt chỉ vào cánh cửa bên cạnh và nói với Cam Lâm: "Đại Xuyên sống trong căn phòng này."

"Ừm."

Cam Lâm liếc nhìn số phòng, nhưng không nói gì.

Sau khi quẹt thẻ để vào phòng, Cam Lâm ném chiếc ba lô lên ghế, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, chỉ để hở một khoảng ở giữa, căn phòng lập tức tối om.

"Rửa mặt không?"

Khi Khâu Triệt vừa cởi áo khoác, Cam Lâm đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô và nhẹ nhàng nói: "Em có nhớ anh không?"

"Không nhớ."

Khâu Triệt chỉ cảm thấy cái ôm trở nên chặt chẽ hơn, cô cười khúc khích: "Nhớ! Nhớ!"

Nghe được câu trả lời thỏa đáng, Cam Lâm xoa xoa chiếc cổ mảnh khảnh của Khâu Triệt, những nụ hôn da kề da là cách hiệu quả nhất để bù đắp nỗi nhớ của anh.

Suốt mấy tiếng đồng hồ hội ngộ vừa rồi, anh lặng lẽ trút bỏ mọi suy nghĩ về người phụ nữ trong vòng tay mình.

Cam Lâm đã quen với việc lang thang khắp thế giới, lớn thế này rồi đây là lần đầu tiên có cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý, cô ấy đang ở đâu, người con gái phiêu bạt đang ở chỗ nào.

"Anh trông giống chó săn lông vàng thật."

Cam Lâm hừ hừ mấy cái.

"Hừ hừ lại càng giống hơn, ngủ một lát đi."

"Ừm."

Sau vài giây, Cam Lâm buông Khâu Triệt ra, kéo cô nằm xuống cùng, muốn thân mật một lúc, nhưng chưa nói được mấy câu đã ngủ thiếp đi, để lại Khâu Triệt ngây người nhìn.

Sau khi xác định anh đã ngủ say, Khâu Triệt từ từ rời khỏi vòng tay anh, nép vào ghế sô pha bên cửa sổ và hút thuốc.

Cô đang suy nghĩ một chuyện, nếu Đại Xuyên đến hôn lễ chỉ là ngẫu nhiên, tại sao Cam Lâm lại nói Đại Xuyên đi cùng anh ta đến? Hơn nữa, những gì Đại Xuyên đã nói tại hiện trường đám cưới, anh ta rõ ràng chỉ là bạn của bố chú rể, không cần đốt pháo trước cửa, đó là việc của người con trai, ông ấy rất già, hơn nữa, bố của chú rể còn không tham dự.

Tất cả các loại cảm giác kỳ lạ cùng nhau đến, Khâu Triệt bắt đầu nghi ngờ mục đích thực sự của Đại Xuyên khi đến Golmud.

Trong vòng chưa đầy hai năm quen biết, Đại Xuyên đã cho cô ấn tượng rằng anh ta luôn cẩu thả, nhưng đối với chất lượng cuộc sống thì yêu cầu lại không thấp, mấy lần gần đây bọn họ gặp nhau anh ta cố tình ăn mặc trẻ trung, mặc dù vậy, anh ta vẫn không giấu được dấu vết thời gian trên gương mặt.

Khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Đại Xuyên nói anh ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng Khâu Triệt lúc đó vẫn mắng anh ta, nói anh ta trông như năm mươi tuổi, anh ta nói amh đến từ Tây Bắc, nhìn vừa thô ráp cũng rất bình thường.

Sau khi hút một điếu thuốc, Khâu Triệt trở lại giường, nằm bên cạnh Cam Lâm, nhìn chằm chằm vào lông mày của anh, từng chút một, cho đến khi cô buồn ngủ.

Sau khi ngủ đến hơn ba giờ chiều, Cam Lâm thức dậy trước, đi tắm trong phòng tắm, đợi anh ta tắm rửa xong Khâu Triệt mới dậy, nhìn thấy Cam Lâm đang đứng ở cuối giường lau tóc, cô gần như nghĩ rằng mình đang mơ.

Đường nét cơ thể mượt mà, từ vai đến chân, Khâu Triệt chỉ cảm thấy bụng nóng ran, đá chân để muốn đắp chăn.

"Em tỉnh rồi à?"

"Ừm."

"Dậy thu dọn đồ đi, buổi tối anh dẫn em đi ăn đồ ngon."

Cam Lâm gãi những ngón chân đang duỗi ra của Khâu Triệt khiến lưng cô ngứa ngáy.

"Em không dậy được anh sẽ hôn em."

Một giọng nói nghẹn ngào phát ra từ dưới chăn: "Đến đây~"

Bàn tay đang lau tóc chậm rãi đặt xuống, chiếc khăn bị cái miệng hếch lên ném sang một bên.

Vào ngày thứ hai sau bữa tối, Đào Tấn đưa Kiki đi chơi, Lộ Triêu bận việc riêng, Khâu Triệt và Cam Lâm dự định ở lại Golmud hai ngày trước khi nói chuyện.

Ban đầu nghĩ rằng việc quyên góp của Lôi Truyền Hùng cho Trường tiểu học Trường Giang Nguyên đã kết thúc, nhưng Nhị Đông đã liên lạc lại với cô ấy vào buổi sáng và hỏi cô ấy liệu cô ấy có đến Golmud trong một thời gian ngắn không.

Khâu Triệt vẫn chưa dậy, nằm trên giường và trả lời rằng cô ấy đang ở đây, và Nhị Đông đã cho cô ấy thời gian để đến trạm bưu điện để trò chuyện chuyên sâu, và cô ấy cúp điện thoại để thảo luận với Cam Lâm.

"Anh có nghĩ nó có ý nghĩa gì khác không?"

Cam Lâm lắc đầu: "Tại sao chúng ta không đi trước và xem Nhị Đông có gì để nói."

"Cũng Được."

Khâu Triệt nói rằng cô ấy muốn mặc quần áo, nhưng vừa mới di chuyển, cô ấy đã cảm thấy đau nhức khắp người.

"Xì ~"

"Có chuyện gì vậy?"

Cam Lâm đưa tay qua, không biết nên chạm vào đâu.

Tối hôm qua làm, tắt đèn, tối đen như mực, thò đầu ra ngoài, Khâu Triệt suýt chút nữa đau đến phát khóc.

“Không có gì.” Khâu Triệt chậm lại, xuống giường đi tắm rửa.

Cam Lâm gãi đầu, rồi mê man nằm xuống, hai lòng bàn tay đặt lên bụng hóp lại, lắng nghe tiếng nước chảy, anh nhịp nhàng tạo nhịp điệu.

Thời tiết hôm nay không tệ, nhưng nắng nóng.

Khâu Triệt mặc một chiếc áo len mỏng cổ tròn, quần jean ống rộng, ném áo khoác vào ghế sau, nghĩ rằng mình sẽ mặc nó khi màn đêm trở lạnh.

Đi xuống bãi đậu xe dưới lầu, Cam Lâm vung vẩy chìa khóa trong tay: “Chi bằng em lái đi?”

Khâu Triệt trợn to mắt: "Được thôi!"

Lần này trở lại Thượng Hải, cô đặc biệt dùng xe của Nghệ Tư Trúc để luyện tập, bản thân cảm thấy rất tốt.

Lần đầu tiên cầm vô lăng của Cam Lâm, sự phấn khích nhiều hơn sự lo lắng, Khâu Triệt nhìn quanh và thấy rằng con cáo đỏ đã biến mất.

"Hồ ly nhỏ của em đâu?"

"Đặt lên trên rồi, lúc trước bị mặt trời chiếu nên nứt ra, anh sợ nó thành vật tế mất."

"Để khi nào đấy để làm một cái bán cố định cho anh."

Khâu Triệt tra chìa khóa xe, khéo léo lái xe ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, đi đúng hướng.

"Như này lái xe không tốt sao?"

Khâu Triệt có chút bối rối trước lời khen ngợi: "Chỉ đường cho em, em không tìm được đường đâu."

"Được~"

Cam Lâm điều chỉnh lưng ghế, duỗi thẳng đôi chân dài và thả lỏng người.

"Bây giờ trông anh giống như một cậu cả giàu có vậy."

Cam Lâm bị Khâu Triệt trêu chọc: "Còn em thì sao?"

"Người lái xe và người giúp việc."

Cam Lâm vẫn cười, giọng nói của anh ấy vang vọng trong xe, tâm trạng tốt của anh ấy đã lây nhiễm thành công Khâu Triệt.

"Gần đây anh có liên lạc với gia đình không?"

Mặc dù bản thân Khâu Triệt không thân thiết với gia đình chú của mình, nhưng cô ấy hy vọng rằng Cam Lâm sẽ gần gũi hơn với gia đình mình.

"Anh đã gọi cho mẹ anh vào sáng hôm qua, bà ấy đã hỏi về em."

"Hỏi về em ư?"

“Ừ.” Cam Lâm chỉ về phía ngã tư: “Rẽ phải đi.”

Khóe miệng Khâu Triệt âm thầm nhếch lên: "Chuyện yêu đương, anh có nói với người nhà sao?"

"Anh đã nói trước rồi."

Chính xác hơn, trước khi họ ở bên nhau, anh đã nói với mẹ rằng anh có thích một cô gái, anh không muốn nói chuyện này sớm như vậy, nhưng Cam Tinh đã đi rồi, Cam Lâm muốn nói điều gì đó để mẹ anh hạnh phúc, vì vậy anh đã xuôi theo dòng chảy mà kể về cô gái mà mình thích.

"Còn em thì sao? Em đã nói với gia đình mình chưa?"

"À, em đã bị chú và dì của em thẩm vấn."

"Đã hỏi những gì thế?"

"Dù sao cũng nhiều lắm."

Cam Lâm chỉ vào ngã tư: "Rẽ trái và chuyển làn đường."

Khâu Triệt liếc nhìn gương chiếu hậu và bật đèn xi nhan.

"Tại sao pại có giới hạn tốc độ ở mọi nơi trong thành phố thế nhỉ?"

"Anh không thể trả lời câu hỏi này cho em được."

Khâu Triệt quay đầu và mỉm cười với Cam Lâm, câu hỏi của cô ấy thực sự không phù hợp rồi.

Năm phút sau, chiếc xe địa hình rẽ vào khuôn viên của trạm bưu điện, bất kể đến vào lúc nào, ngôi nhà màu xanh luôn có thể khiến cho mắt người ta sáng rực lên, rác được phân loại có trật tự và con đường bê tông sạch sẽ đến mức bạn thậm chí không thể tìm thấy một mảnh giấy nào.

Khi các tình nguyện viên nhìn thấy một chiếc ô tô đi vào, họ sẽ ra đón như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy một đôi nam nữ xinh đẹp xuống khỏi xe địa hình ngay trước mặt, các tình nguyện viên có chút sững sờ.

Khâu Triệt lên tiếng trước: "Chúng tôi không phải là khách du lịch, Nhị Đông có ở đây không?"

Một trong những tình nguyện viên trả lời: "Nhị Đông đang ở trong phòng, tôi sẽ tìm anh ta cho bạn."

Tiếng loa tản đi, Cam Lâm kéo Khâu Triệt ngồi xuống chiếc ghế gỗ, đốt hai điếu thuốc, đưa cho Khâu Triệt một điếu.

Vừa mới hít một hơi, Nhị Đông từ phía sau chạy tới: "Này! Hai người đến rồi à?"

"Sao mà anh lại đen đến thế này?"

Khâu Triệt và Cam Lâm đồng thanh nói khiến Nhị Đông hơi xấu hổ

Anh ta chỉnh lại gọng kính bầu dục, cười nói: "Mấy ngày nay tôi bới đất trồng hoa, đều bị rám nắng rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi, bên ngoài nóng quá."

Bước vào phòng họp, có các tình nguyện viên đang bắn ruồi, có người đang phân tích dữ liệu, trên màn hình TV có ppt về vấn đề bảo vệ môi trường, lẽ ra họ phải thảo luận vấn đề này trong cuộc họp trước.

Nhị Đông bảo các tình nguyện viên vào nhà trước rồi quay lại sau.

Sau khi mọi người rời đi, phòng họp yên tĩnh lại, chỉ có gió thổi qua lại, thổi xào xạc lá cây ngoài cửa sổ.

"Chuyện là như thế này, hoạt động quyên góp lần trước đã kết thúc, anh Lôi muốn làm lại, một là làm từ thiện, cấp thêm một số văn phòng phẩm mới cho học sinh, hai là tuyên truyền tích cực cho công ty, mọi người đều có thể hiểu được điều này.”

Cam Lâm: "Lần này có chủ đề gì không? Hay quyên góp thuần túy?"

"Có chứ."

Nhị Đông đứng dậy và lấy hai chai nước khoáng từ dưới bàn, đưa cho Khâu Triệt và Cam Lâm: "Lần này, tôi sẽ dạy học sinh về bảo vệ môi trường, sau đó dẫn một nhóm nhỏ học sinh đại diện đến ngoại ô đích thân đi thực tập, chuyện quyên góp để nói sau cùng, không cần chú trọng, ý của anh Lôi là như vậy."

Khâu Triệt gật đầu và hỏi: "Nhị Đông, anh có quen với anh Lôi Lôi này không?"

"Tôi không biết rõ về anh ấy, vì vậy chúng tôi chỉ gặp nhau khi quyên góp đồ, chúng tôi không có bất kỳ liên lạc riêng tư nào. Hơn nữa, trợ lý của anh ấy thường đến quyên góp, anh ấy không lộ mặt, anh ấy có vẻ là khá khiêm tốn."

Cam Lâm nhìn chằm chằm vào nước khoáng trước mặt, trầm tư.

"Khâu Triệt, em có thời gian không?"

"Đã định ngày nào chưa?"

"Sau ngày 1 tháng 9 khai giảng, chúng ta còn phải chờ tuyên bố, nghe nói còn mấy ngày nữa sẽ khai giảng, cũng sẽ không lâu lắm."

Khâu Triệt liếc nhìn Cam Lâm: "Vâng, nếu có bất cứ điều gì cần chuẩn bị trước, anh chỉ cần nói với em là được rồi."

Nhị Đông thở phào nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành một sự kiện trọng đại: "Quá tốt rồi, lúc đó tôi sẽ cử một vài người tình nguyện đến giúp cô, đúng lúc chúng tôi cần tài liệu cho buổi thông báo."

"Vâng."

“À đúng rồi.” Nhị Đông lúc này mới nhớ ra: “Anh Lôi nói có số điện thoại của cô, đến lúc đó có thể sẽ trực tiếp liên lạc với cô.”

Khâu Triệt lại thu hồi ánh mắt: "Ừm, anh ta có số điện thoại của tôi, chờ anh ta liên lạc tôi lại nói tiếp."

"Được, dù sao nếu có vấn đề gì thì tìm tôi phối hợp."

Nhị Đông vừa nói vừa vỗ ngực.

Nói xong, anh ta không khỏi bắt đầu buôn chuyện: "Hả? Hai người có quan hệ đang yêu nhau sao?"

Cam Lâm vẫn nép mình trên ghế, mặt không thay đổi: "Vâng, đúng rồi, tôi bị theo đuổi."

Khâu Triệt lườm anh một cái: "Anh nói lại lần nữa xem?"

Cam Lâm nhanh chóng đứng dậy và chào Nhị Đông: "Đi! Đi ra ngoài thôi."

"Anh này, máy ảnh của anh đâu? Tôi còn muốn anh chụp cho tôi."

"Camera ở trong xe."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, để lại Khâu Triệt một mình ngồi thẫn thờ trên băng ghế trong phòng họp.

Một cơn gió thổi vào làm rèm cửa cuốn lên, cô chợt nhớ vào một buổi sáng đã lâu lắm rồi, cô và Cam Lâm đang ngồi đối mặt nhau ở vị trí này, yên lặng húp một bát cháo.

Hôm đó, nắng chói chang, mây nhẹ và gió nhẹ.

Cuộc gặp gỡ luôn xảy ra vào thời điểm tốt nhất.

Chương kế tiếp