Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 69
Sau khi Khâu Triệt tham quan nhà máy xong đã trả lời Lôi Truyền Hùng là nhận công việc này, điều thật sự khiến cô đưa ra quyết định là vì bên Thường Hải Vũ điều tra được một manh mối mới, Trần Tuấn Vĩ là em trai vợ trước của Thiệu Gia Hồng.

Quanh một vòng, mạng lưới quan hệ của nhiều năm trước vẫn chưa bị phá vỡ.

Cam Lâm và Thường Hải Vũ nói về cái chết của chị gái Trần Tuấn Vĩ, nhưng chi tiết không rõ ràng, phía lực lượng cảnh sát điều tra biết được, con gái lớn nhà họ Trần tên “Trần Tuấn Thu”, đã chết vì bệnh từ nhiều năm trước, từ hộ tịch có thể tra được bản ghi chép, Thường Hải Vũ đem bức ảnh chứng minh thư tìm được gửi cho Cam Lâm, để anh và Khâu Triệt xác nhận giúp.

Người phụ nữ trong ảnh và Hạ Thu có nét giống, nhưng không phải hoàn toàn, dù sao cũng là một người hai mươi và một người bốn mươi tuổi, đường nét trên khuôn mặt thay đổi là chuyện bình thường, hiện nay vẫn không có bằng chứng để chứng minh họ là một người.

Vợ trước của Thiệu Gia Hồng giả chết, lại gả cho Lôi Truyền Hùng? Có phần thái quá, Lôi Truyền Hùng rốt cuộc nợ đại ca hắn bao nhiêu ân tình, gần như nuôi cả nhà.

Chai nước khoáng được Khâu Triệt mang theo, có dính dấu vân tay của Lôi Truyền Hùng đã đưa cho Thường Hải Vũ, nhưng cần có thời gian để ra kết quả.

Khâu Triệt đợi ở khách sạn rất vô vị, vậy nên ban ngày Cam Lâm lái xe đưa cô đến trạm dịch, cô vẽ bản thảo điêu khắc, Cam Lâm giúp Nhị Đông làm việc, rãnh thì sửa bản vẽ, hoặc chụp hình cho các tình nguyện viên.

Chị Quyên và Bành Giai Minh lên trạm dịch trên núi đưa hàng hóa, nhân tiện ở lại hai ngày, những người còn lại đều rất ít nói, cho nên trạm dịch hiếm khi được thanh tịnh.

Ăn xong bữa tối, Khâu Triệt lôi Cam Lâm lên tầng hai ngắm hoàng hôn, tình nguyện viên dù mới hay cũ đều biết hai người họ là một đôi, vậy nên không ai tới làm phiền.

Nhưng trong những lúc riêng tư, họ thường bàn tán về khuôn mặt của Cam Lâm, nói chưa từng thấy người sống nào đẹp trai như vậy, chỉ đáng tiếc là đã có người yêu.

Cuộc sống thanh tịnh so với thời gian ở hồ Bender kéo dài hơn một chút, nhưng cũng chỉ được vài ngày mà thôi, một tuần sau, Thường Hải Vũ ở tổ điều tra vụ án tra được một manh mối quan trọng.

Vợ hiện tại của Lôi Truyền Hùng, Hạ Thu, chính là Trần Tuấn Thu vợ trước của Thiệu Gia Hồng, và là chị ruột của Trần Tuấn Vĩ.

Kết hôn chưa được một năm thì Thiệu Gia Hồng vào tù, lúc đó vợ ông ta vừa mới mang thai, mãi đến ngày hôm nay Thiệu Gia Hồng cũng không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, ly hôn chưa bao lâu, Trần Tuấn Thu “chết”, sau đó đổi tên thành “Hạ Thu”, đăng ký kết hôn cùng Lôi Truyền Hùng, sau khi cưới sinh một đứa con trai, mà Lôi Truyền Hùng lại là cha ruột của đứa trẻ.

Mấy năm nay, Trần Tuấn Thu sau khi đổi tên gần như biến mất khỏi họ hàng, người thân và bạn bè cũ, chỉ có cha mẹ và em trai mới biết đến sự tồn tại của cô ấy, mà cô cùng con vẫn luôn sống ở Tây Ninh, Lôi Truyền Hùng đi lại hai nơi.

Năm đó cảnh sát Vương đã phá được vụ án của Thiệu Gia Hồng, luôn có một người giấu tên tiết lộ thông tin cho đồn cảnh sát, mới khiến cho vụ án được giải quyết, và toàn bộ nhóm săn trộm bị bắt gọn.

Hiện tại nhìn lại, người chỉ điểm đó rất có thể là Lôi Truyền Hùng, vì hắn và Trần Tuấn Thu có tư tình, không ngại bán đứng Thiệu Gia Hồng, bản thân hắn chỉ đi tù bốn năm.

Sau khi ra tù hắn thường tới thăm Thiệu Gia Hồng và mẹ già của ông ta, đóng vai một người anh em tốt, để Thiệu Gia Hồng trong đó yên tâm ngồi tù.

Bên Thường Hải Vũ điều tra được những điều này đã tốn rất nhiều công sức, nhưng vẫn phải nhờ vào sự cống hiến của cảnh sát Vương, còn có sự cố chấp của Cam Lâm đối với Lôi Truyền Hùng, anh luôn cảm thấy Lôi Truyền Hùng và Thiệu Gia Hồng, hay với Đại Xuyên có những giao dịch không muốn người khác biết.

Ban đầu khi Thường Hải Vũ theo dõi hành tung của Hạ Thu phát hiện sau khi con trai nhập học thì không ở lại Tây Ninh, mà quay trở về Golmud, không lâu sau đó lại làm thủ tục ly hôn với Lôi Truyền Hùng, đi ra từ cục dân chính, Hạ Thu lái xe trở về nhà của Trần Tuấn Vĩ, ở lại gần nửa tiếng, sau đó xách vali ngồi tàu hỏa trở về Tây Ninh.

Lúc Khâu Triệt nghe được thông tin này, đã nhớ đến những gì Hạ Thu nói khi đang khóc ở nhà máy vào ngày hôm đó, xem ra cô ấy đã có ý định ly hôn, nhưng thu nhập của nhà máy rất lớn, phương diện vật chất của gia đình cần được đảm bảo, nếu không phải vì tiền, thì là tình cảm tan vỡ.

Hơn nữa, trên chai nước suối mà Khâu Triệt cầm về ngoại trừ vân tay của cô, còn có của Hạ Thu, nhưng cái còn lại không khớp với thông tin, rõ ràng cô lấy nó từ tay Lôi Truyền Hùng, chắc chắn nó là của Lôi Truyền Hùng, hắn có tiền án, không khó để điều tra.

Kết hợp với lon bia của Cam Lâm gửi đến đồn cảnh sát, còn có chai nước suối của Khâu Triệt, cảnh sát Vương đưa ra một suy đoán táo bạo, có khả năng Lôi Truyền Hùng và Đại Xuyên tráo đổi thân phận với nhau, quan trọng nhất, dấu vân tay không tìm thấy thông tin trong căn phòng nhỏ màu đen và dấu vân tay trên chai nước suối khớp nhau.

Chắc chắn Hạ Thu biết một số chuyện mà hiện nay cảnh sát chưa điều tra ra được, nhưng vì mối quan hệ của cô ấy và Lôi Truyền Hùng, cho dù đã ly hôn nhưng còn có đứa con trai ràng buộc, vậy nên muốn biết sự thật từ miệng cô ấy là điều rất khó.

Hơn nữa vào ngày làm thủ tục ly hôn, tài khoản ngân hàng của cô ấy có hơn bảy tỉ, nếu không phải Lôi Truyền Hùng đưa thì còn có thể là ai.

Khâu Triệt và Cam Lâm ngồi phía sau bồn hoa nhỏ ở nhà kho, khi nói về những điều này còn rối hơn so với nhóm Thường Hải Vũ.

Cuối tháng chín, hoa trong bồn đã tàn, chỉ còn lại bức tường và cây du lùn tươi tốt.

“Khi em tới làm tình nguyện viên, còn xới đất trong bồn.”

Cam Lâm cười: “Rồi còn tưới nưới đúng không?” anh chỉ về phía cổng: “Dùng xô múc nước từ kênh để tưới hoa.”

“Sao anh biết?”

“Vì anh cũng từng làm.”

Mỗi tình nguyện viên đến trạm dịch đều không thoát được “tiết mục” này, Cam Lâm vừa nói vừa quơ tay qua lại.

“Ban đêm lạnh, đừng mặc quần lửng.”

Khâu Triệt nhìn anh: “Anh biết thế nào là quần lững không?”

“Anh không ngốc.”

Thật sự không ngốc, Khâu Triệt đánh giá xong, kéo ống quần xuống.

Mặc dù nhìn Cam Lâm có vẻ lạnh lùng, nhưng cho dù anh gặp kiểu người nào, bất kể là chuyên gia học thuật hay người Tây Tạng bình thường, anh đều có thể nói chuyện.

“Anh biết Đại Xuyên một thời gian dài, có cảm thấy anh ta bất thường chỗ nào không?"

Rò rỉ thông tin thẻ nhớ máy ảnh, dấu vân tay lộn xộn, và mối quan hệ với Lôi Truyền Hùng, những manh mối này đều đang hướng về Đại Xuyên, tới mức này muốn trong sạch cũng khó.

Khâu Triệt thả lỏng khi nói chuyện vừa rồi, thở dài: “Trong ấn tượng của em, anh ta là chủ làm ăn nhỏ, chưa vợ chưa con, cha qua đời, với mẹ thì quan hệ không tốt, lang bạt nhiều năm, sau đó dừng chân ở sông Đà Đà, bây giờ lại muốn đổi việc, rời khỏi sông Đà Đà.”

Phàm Tử ở tiệm sửa xe đợi Đại Xuyên cả ngày, nói dạo này có mấy người tới hỏi giá, nhưng vẫn chưa bàn xong, quán trà ngọt đã có người tiếp nhận, thanh toán tiền đặt cọc, nói số tiền còn lại hai tuần nữa sẽ thanh toán hết.

Hiện tại việc Đại Xuyên rời sông Đà Đà chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu anh ta chỉ chạy trốn, muốn bắt chắc chắn sẽ tốn nhiều công sức hơn bây giờ.

Cam Lâm châm điếu thuốc: “Dạo này Vương Đào đang sửa nhà, cơ bản không đến cửa hàng bảo hộ lao động, nhưng đột nhiên hai ngày trước con trai ông ta báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát?” Khâu Triệt hơi ngạc nhiên.

“Ừm, nói phát hiện trong kho có một khẩu súng, bên Hải Vũ đã mang về điều tra, những cái khác không nói tới.”

Khâu Triệt theo bản năng nghĩ đến khi cô và Cam Lâm rời khỏi hồ Bender gặp nhóm Vương Đào, trong tay Lưu Hiểu Hoa có một khẩu súng, hiện tại anh ta đã chết, không rõ tung tích của khẩu súng, Phàm Tử còn có bạn gái của Lưu Hiểu Hoa không biết khẩu súng ở đâu, theo cảm tính là bị Vương Đào giấu?

Nhưng con trai ông ta thật sự khiến người cha này lo lắng, báo cảnh sát chẳng khác nào đưa ba anh ta tới cửa Cục Cảnh sát sao? Trong nhà có tổng cộng hai người, nếu không phải Tiểu Vương thì chắc chắn là lão Vương.

“Tàng trữ súng bất hợp pháp, như vậy có thể bắt Vương Đào rồi chứ?”

Cam Lâm hút một hơi thuốc: “Muốn bắt ông ta lúc nào cũng được, cho dù không có sự xuất hiện của khẩu súng này cũng có thể, nhanh thôi, bên Hải Vũ đã lập ra một kế hoạch bắt giữ toàn bộ, những người này chạy không thoát, chúng ta chờ xem.”

Một người cũng không thoát, bao gồm Đại Xuyên?

Cho tới bây giờ Khâu Triệt vẫn không có cách nào tin được người ở cùng cô hai năm, người bạn tốt hầu như không giấu nhau bất cứ chuyện gì lại bị cuốn vào vụ án săn trộm giết người.

Nhưng ý đồ của Đại Xuyên là gì? Mặc dù anh ta không kiếm được nhiều, nhưng ít nhất việc làm ăn nhỏ cũng an toàn và không phạm pháp.

Khâu Triệt bỗng nhiên nhớ tới từ khi cô bắt đầu quen Đại Xuyên, thì biết điều kiện kinh tế của anh ta rất tốt, đồ mặc đều là hàng xa xỉ, hơn nữa là loại hàng xa xỉ cấp thấp, logo thương hiệu không nổi bật, người không có kiến thức sẽ không nhận ra.

Vậy nên anh ta giàu hơn so với những gì người người khác nghĩ.

Khâu Triệt nói việc này cho Cam Lâm, anh nghe xong dường như cũng nhớ ra điều gì đó: “Khi em nói như vậy anh rất ấn tượng, anh còn nhớ anh ta có một bộ đồ, nếu là thật, có lẽ phải hơn bảy mươi triệu một cái.”

Chưa kể có rất nhiều đồ anh ta chỉ mặc một lần, và không lấy ra lần nữa.

“Đại Xuyên còn thích chơi những món đồ làm bằng ngọc, nhưng em không hiểu, cũng không biết giá trị cụ thể là bao nhiêu.”

Nói tới đây, Khâu Triệt và Cam Lâm đều rơi vào trầm tư.

Cây du trong bồn hoa đong đưa theo gió, không lâu sau lá sẽ vàng úa và rơi rụng, nhưng chỉ cần chống chọi qua mùa đông, sau đó sẽ có một mùa xuân tràn đầy sức sống.

Hai ngày nay Trần Tuấn Vĩ hơi nhức đầu, vì cục quản lý giám sát thị trường và cục thuế lần lượt tới kiểm tra, bên trong nhà máy xuất hiện những tin đồn nhảm, làm lòng người hoang mang.

Tài chính của công ty trong thời gian qua do đích thân Lôi Truyền Hùng quản lý, chưa bao giờ để anh ta can thiệp, kiểm soát chất lượng mặc dù Trần Tuấn Vĩ quản lý một ít, nhưng phần lớn đều do Lôi Truyền Hùng phụ trách, hiện tại đột nhiên xảy ra vấn đề, ngay cả bản thân anh ta cũng rất bối rối, vì để khai thông mối quan hệ, hắn để Trần Tuấn Vĩ đi biếu quà, nhưng tặng thế nào đều bị trả về như thế, không thể khai thông được.

Chính vào lúc này, Lôi Truyền Hùng cảm thấy có chỗ không đúng. Đầu tiên đột nhiên Hạ Thu nói đến việc ly hôn, mặc dù cô ấy và con trai ở Tây Ninh, mỗi ngày đều chăm sóc con không có gì khác lạ, nhưng trong lòng hắn hơi hoảng sợ, nhất là việc đột nhiên công ty bị kiểm tra, hắn không hoảng cũng khó.

Giám đốc tài chính theo hắn nhiều năm, đảm bảo với hắn không có vấn đề, nhưng điều tra trì trệ không có kết quả, cuối cũng hắn không chịu được lấy chiếc điện thoại cũ ra, mở máy tìm một dãy số.

Sau khi quay số hắn nói thẳng: “Hỏi thăm bạn ở hệ thống thuế, có thể giúp được không?”

Bên này Trần Tuấn Vĩ liên tiếp từ chối hẹn của vài người phụ trách, sau khi vào tòa nhà văn phòng, liền trốn vào phòng làm việc, cảm thấy đầu như muốn nổ tung, không biết làm thế nào mới tốt.

Tuy nhiên ồn ào nhất là vài ngày trước, chị anh ta bỗng nhiên thông báo cô ấy và Lôi Truyền Hùng đã làm thủ tục ly hôn, nếu Lôi Truyền Hùng muốn anh ta từ chức anh ta sẽ từ chức, còn nếu chưa đuổi thì anh ta làm trước, mấy ngày nay đối mặt với Lôi Truyền Hùng một chút sức lực cũng không có, so với trước kia còn đáng sợ hơn.

Rốt cuộc vì sao ly hôn chị anh ta không nói, biết tâm trạng cô ấy không tốt, Trần Tuấn Vĩ không dám hỏi, về đến nhà sắc mặt ba mẹ cũng rất khó coi, giống như hầm băng.

Thêm chuyện cục thuế đến kiểm tra, Trần Tuấn Vĩ nghĩ thật sự không thể đợi cửa ải này qua đi anh ta sẽ chủ động từ chức, bằng không anh ta sẽ bị kẹp giữa chị mình và Lôi Truyền Hùng, sớm muộn gì cũng có chuyện.

Lúc đang khó chịu thì điện thoại vang lên, người gọi đến – Hạ Thu.

Chương kế tiếp