Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 70
Buổi chiều cùng ngày, Khâu Triệt và Cam Lâm lái xe theo sau cảnh sát, tới sông Đà Đà.

Trong xe cảnh sát có Thường Hải Vũ và một số sĩ quan cảnh sát, cốp xe còn có một hộp đồ ăn, do chính Lôi Truyền Hùng gọi.

Trên đường không ai nói lời nào, bầu không khí trong xe vô cùng nghiêm trọng, Cam Lâm một tay lái xe, tay còn lại ôm chặt Khâu Triệt.

“Cam Lâm, đừng lo lắng, em nghĩ cách thuyết phục Đại Xuyên.”

“Hiện tại anh ta không phải là Đại Xuyên mà em biết, anh ta tên ‘Lôi Truyền Hùng’, làm anh ta nóng lên ngay cả em anh ta cũng dám giết.”

Nói cách khác, bất kì biện pháp đối phó nào Khâu Triệt đưa ra dựa trên sự hiểu biết của cô đều có thể thất bại.

“Hải Vũ nói trong tay Lôi Truyền Hùng có súng, đợi tí nữa sẽ cho chúng ta mặc áo chống đạn, em đưa đồ nhất định phải cẩn thận, bất kể anh ta đưa ra đề xuất gì hay yêu cầu nào em cũng không được tin.”

“Em biết.”

Cam Lâm quay lại: “Hứa với anh.”

“Em hứa.”

Nắm chặt tay, Cam Lâm quay lại nhìn về phía trước.

Lúc này xe vừa khéo đi qua Tam Nguyên Giang, biển báo màu xanh ghi “núi Côn Lôn” trùng với màu trời, Khâu Triệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ chợt thấy “bia tưởng niệm Sonam Dajie”, có những lễ vật đặt trước tấm bia đá, phía sau có cờ ngũ sắc tung bay theo gió.

Nguyện vọng của người anh hùng nhất định phải giữ được Hoh Xil bình yên, mà thế hệ sau phải làm là nỗ lực khiến nguyện vọng trở thành hiện thực, biến cho Hoh Xil trở về cõi tịnh độ.

Tới sông Đà Đà đã là ban đêm, tổ chuyên án không nghỉ ngơi, liền họp khẩn cấp để thực hiện xác nhận bước cuối cùng của kế hoạch đã được lập ra.

Nửa sau cuộc họp, cảnh sát Vương từ phòng bước ra, đến phòng trực ban hỏi thăm Khâu Triệt và Cam Lâm, hai người không nói chuyện, vẫn luôn ngồi đợi trong im lặng, nghe tiếng mở cửa, cùng nhau nhìn qua.

“Hai đứa ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

Hai người không có tâm trạng, ngay cả một gói mì cũng ăn không hết.

Cảnh sát Vương ngồi đối diện hai người: “Tiểu Khâu, làm liên lụy tới cháu chú thấy rất có lỗi, chú thay mặt tất cả mọi người cảm ơn cháu, lần này thật sự nhờ cả vào cháu.”

Ban đầu Khâu Triệt đến đồn cảnh sát với thân phận người tình nghi, nhưng hiện tại, cô đã trở thành nhân tố quan trọng cuối cùng của vụ bắt giữ.

“Cảnh sát Vương, cần cháu làm những gì?”

“Rất đơn giản, đưa đồ ăn thức uống mà chúng ta chuẩn bị cho Lôi Truyền Hùng, bất kể hắn nói gì, bảo vệ an toàn cá nhân là trên hết, chuyện sau đó để chúng ta lo.”

Vì an ủi Khâu Triệt, cảnh sát Vương cố ý nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi đến hiện trường, rất có khả năng Lôi Truyền Hùng thay đổi chủ ý.

“Được.” Khâu Triệt gật đầu.

“Cam Lâm, cháu đưa Tiểu Khâu về nghỉ ngơi một chút, rạng sáng chúng ta phải khẩn trương tới đó.”

“Vâng!”

Cam Lâm đứng lên tiễn cảnh sát Vương, anh cũng theo ra ngoài, biết Cam Lâm sẽ tìm cảnh sát Vương hỏi một số chi tiết và tình huống dự bị, anh không yên tâm.

Nếu Lôi Truyền Hùng có kế hoạch với cô, Khâu Triệt nghĩ, lần này chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều so với bị bắt cóc.

Kết thúc vô tận, Khâu Triệt nghĩ đến Cam Tinh, một cô gái chưa bao giờ gặp mặt, cũng chưa từng để tâm tới, vì người yêu, một mình tới vùng đất không người để vạch trần hành vi của bọn săn trộm, không giống như cô ấy, Khâu Triệt không hề đơn độc, cô có Cam Lâm, còn có cảnh sát Vương và mọi người.

Nghĩ như vậy, Khâu Triệt cảm thấy bản thân mình dũng cảm hơn, cô thẳng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ ở phía tây, quanh năm soi đường đi lối về cho con người.

Trời vừa tờ mờ sáng, đội bắt giữ vây quanh căn nhà nhỏ màu đen, họ và Lôi Truyền Hùng giằng co gần mười tiếng, hai bên đều trong trạng thái vô cùng mệt mỏi.

Lờ mờ có thể nhìn thấy gì đó trong nhà, nhưng không thấy người.

Lôi Truyền Hùng ngồi bên trong cửa, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt lộ rõ sự nguy hiểm, tay nắm chặt khẩu súng, nghe tiếng rên đau đớn của Lưu Nghị Xuyên.

“Không ngờ tao với mày trao đổi thân phận với nhau lâu như vậy, trải qua phẫu thuật đau khổ, giúp mày phát triển nhà máy, nuôi anh em, người nhà, cuối cùng mày lấy tao làm bia đỡ đạn.”

Giọng Lưu Nghị Xuyên yếu ớt, xuyên qua khe hở của cánh cửa truyền ra ngoài.

“Nếu không phải vài năm nay nhà máy tốn nhiều chi phí đầu tư, không xoay chuyển được vốn, tao sẽ không tiếp tục làm chuyện này với mày, còn Hạ Thu, tại sao cô ta muốn ly hôn với tao? Chẳng phải tại mày sao, đừng tưởng tao không biết cô ta lén lút đi gặp mày. Cẩu nam nữ!”

Lôi Truyền Hùng sờ nòng súng, vẻ mặt ngày càng u ám, nhưng cho dù ở bên trong Lưu Nghị Xuyên có gào thét cỡ nào hắn cũng không trả lời, bây giờ hắn đang rất hối hận vì đã tin vào những lời của Lưu Nghị Xuyên.

Anh ta nói: “Chúng ta tới căn nhà nhỏ màu đen, Hoa Tử đã chết, Vương Đào vì bảo vệ mạng của con trai, cho dù thừa nhận tội săn trộm, cũng không khai ra căn nhà nhỏ màu đen, hai người còn lại căn bản không biết tới chỗ này.”

Sai khi nhà máy đột nhiên bị cục thuế kiểm tra, Lưu Nghị Xuyên tìm Lôi Truyền Hùng giúp đỡ, trong điện thoại anh ta kể rõ ràng, Lôi Truyền Hùng nói sẽ nghĩ cách, nhưng sự việc không được giải quyết mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, anh ta phát lại đoạn ghi âm chưa kịp nghe ở cửa hàng bảo hộ lao động, lúc này mới biết con trai Vương Đào báo cảnh sát, trong đêm anh ta chạy trốn tới sông Đà Đà, bắt gặp Lôi Truyền Hùng cũng đang ý thức được sự việc không ổn muốn bỏ trốn.

Ban đầu cả hai cùng nhau lánh nạn, không ngờ vừa mới ngừng nghỉ mấy tiếng đã lọt vào vòng vây của cảnh sát, tình thế nguy cấp Lôi Truyền Hùng bắt Lưu Nghị Xuyên trói lại làm con cờ để giằng co với cảnh sát.

“Mày kêu con nhỏ đó tới có tác dụng gì? Chỉ khiến cho người yêu nó liều mạng với mày! Mày chớ quên là ai giết em gái thằng đó!”

Nghe tới hai chữ “người yêu” Lôi Truyền Hùng nhướng mắt, từ từ đứng lên, dựa vào tường bước đi, giày giẫm lên sàn gỗ thô sơ, tiếng “cót két” làm Lưu Nghị Xuyên trong phòng toát mồ hôi lạnh.

“Tao hỏi mày.”

Qua một lúc, Lôi Truyền Hùng châm điếu thuốc còn lại, đi tới bên cạnh cửa nói: “Sao lại kêu Khâu Triệt tới nhà máy của mày?”

Lưu Nghị Xuyên chân tay đều bị trói, chỉ cần cử động nhẹ cũng bị đau, nhếch miệng nói: “Mở rộng nhà máy, muốn làm tác phẩm điêu khắc, còn có thể làm gì?”

Lôi Truyền Hùng im lặng, dùng sự trầm mặc ép Lưu Nghị Xuyên nói ra sự thật.

Ngừng vài giây, Lưu Nghị Xuyên thở dài: “Khi bắt cóc cô ta, mày không để bọn Phàm Tử động vào, nên tao nghi ngờ mày thích con nhỏ đó, kêu cô ta tới nhà máy để tiếp cận nó, sau này dễ khống chế mày.”

Quả nhiên, Lôi Truyền Hùng đoán không sai.

Mặt trời dần lên cao, trong phòng cũng sáng hơn một chút.

Lôi Truyền Hùng híp mắt, cảm thấy thời gian đã tới, bên ngoài, có tiếng loa truyền tới: “Lôi Truyền Hùng, hàng hóa anh cần đã tới, theo yêu cầu của anh, Khâu Triệt sẽ mang qua đó, đề nghị anh không được manh động.”

Lưu Nghị Xuyên nghe kêu gọi đầu hàng chịu đựng đau đớn vùng vẫy, căn phòng này là nơi chứa động vật tạm thời, không chỉ có mùi hôi, mà ngay cả cửa sổ thông gió cũng không.

Ánh sáng chiếu vào lọt vào các khe hở của tấm ván, chiếu lên mặt anh ta, làm anh ta không mở được mắt.

“Bắt đầu từ bây giờ, nếu mày dám xen vào một câu, tao bắn vỡ sọ!”

Giọng nói lạnh lùng kiên định, không phải đùa.

Nói xong Lôi Truyền Hùng từ góc tường nhìn ra ngoài cửa sổ, Khâu Triệt ôm một cái hộp, đang đi dần tới căn nhà nhỏ màu đen, khi cô sắp tới gần Lôi Truyền Hùng dùng súng mở cửa sổ.

“Để ở đó, xoay người qua, không được nhúc nhích.”

Khâu Triệt chỉ nhìn thấy một khẩu súng màu đen, một cánh tay, một giọng nói mà cô đã từng quen, giờ phút này lại vô cùng xa lạ.

Cái hộp đặt cạnh cửa sổ bị lấy đi ngay lập tức, cô thận trọng xoay người lại.

“Đại Xuyên.”

“Nên gọi tôi là Lôi Truyền Hùng đi.”

“Được, Lôi Truyền Hùng, anh ra đầu thú đi, bên ngoài đều là cảnh sát, anh chạy không thoát đâu.”

“Đầu thú khác nào tự tìm chỗ chết?”

Đã từng ngồi tù, bị giam trong một căn phòng xi măng lạnh lẽo u tối, ngày ngày đếm lịch, chờ tới lúc tử hình, tại sao hắn phải đi.

Phía sau ụ đất cách đó không xa, Cam Lâm vẫn đang nhìn theo Khâu Triệt: “Cam Tinh là do anh giết đúng không?”

“Đúng.”

“Còn Sở Văn Kiệt và ba anh ta thì sao?”

“Cũng là tôi.”

Mặc dù đã đoán trước sự việc, nhưng sau khi Lôi Truyền Hùng chính miệng thừa nhận, Khâu Triệt mới hoàn toàn vạch rõ tình bạn cũ giữa hai người.

“Anh kêu tôi qua đây, không đơn giản chỉ là để đưa thực phẩm thôi đúng không?”

“Nếu tôi nói muốn gặp mặt cô, cô có tin không?”

Tin hay không, có còn ý nghĩa?

Khâu Triệt hít một hơi thật sâu, bị người từng là bạn cầm súng chỉa vào đầu, cô cảm thấy nực cười và đáng buồn.

“Tôi có thể đi chưa?”

“Có thể, nhưng gọi người yêu cô tới.”

Khâu Triệt đột nhiên xoay người: “Anh muốn làm gì?”

Mùi ẩm mốc và hôi thôi trong phòng thoảng qua cửa sổ, cô cố nén đi lên phía trước hai bước, nỗ lực để Lôi Truyền Hùng rút lại lời hắn vừa nói.

Trong phòng, Lôi Truyền Hùng cười lạnh: “Thế nào? Đau lòng à? Trước đây chưa từng thấy cô yêu đàn ông như vậy?”

“Trước đây tôi cũng chưa từng thấy anh vô nhân tính như vậy.”

“Sợ tôi giết anh ta sao? Đúng, tôi muốn giết chết anh ta, sau đó để cô nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu nhất.”

Lôi Truyền Hùng cười lớn, cười đến nỗi rơi nước mắt.

Khâu Triệt biết có cầu xin hắn cũng vô dụng, cầu xin chỉ làm Lôi Truyền Hùng thêm căm hận Cam Lâm.

“Tôi không thích động vật, lại càng ít thích con người, cô biết đấy.”

“Tôi sẽ không để Cam Lâm tới.”

Lôi Truyền Hùng lại bật cười: “Trên người cô có máy nghe lén, hiện tại Cam Lâm có thể nghe thấy đúng không?”

Khâu Triệt xoay người, đúng là nhìn thấy Cam Lâm từ phía sau ụ đất đi ra, bước chân rất vội, đi chưa được mấy bước đã bắt đầu chạy.

“Cô đi đi, tiếp theo là ân oán giữa tôi và anh ta, cô ở đây chỉ khiến tôi căm ghét Cam Lâm hơn, súng có nổ cũng khó nói.”

Khâu Triệt đấu tranh trong lòng, hai chân nặng như đeo chì, nhưng câu cuối cùng của Lôi Truyền Hùng đã cho cô biết, cô không đi không được.

“Được, tôi đi.”

Khâu Triệt vừa chuẩn bị đi, nghe Lôi Truyền Hùng gọi tên mình: “Khâu Triệt!”

“Tôi từng giết người, giết động vật, không thể tha thứ, nhưng tôi thật lòng yêu cô.”

Yêu? Hắn biết thế nào là yêu sao? Hắn xứng đáng sao?

Khâu Triệt đứng tại chỗ, không nói gì.

Phía trước, Cam Lâm tới gần, nhìn cô: “Không sao chứ?”

“Không sao, Cam Lâm hắn muốn anh qua đó.”

“Anh biết.”

Khâu Triệt định ôm Cam Lâm, nhưng lại sợ chọc tức Lôi Truyền Hùng, cô cắn môi, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Chú ý an toàn.”

“Ừm, em mau qua chỗ cảnh sát Vương, đừng lo lắng.”

Nói vài câu ngắn ngủi, Khâu Triệt và Cam Lâm quay lưng về phía nhau, và di chuyển xa dần về hai hướng.

Một con chim bay qua đỉnh đầu, dưới đất cát bụi vùng lên.

Giống như với Khâu Triệt, Cam Lâm đứng phía trước cửa sổ, trong tầm mắt chỉ thấy một cánh tay đang cầm súng.

Họng súng dao động: “Biết tao kêu mày tới làm gì không?”

Cam Lâm: “Biết.”

“Ồ?”

“Anh muốn trút giận.”

Cơn giận của Lôi Truyền Hùng không phải bị kìm nén ngày một ngày hai, mà là từ ngày đầu tiên nhìn thấy Khâu Triệt và Cam Lâm ở quán trà ngọt, đố kị và căm hận giống như bông tuyết từ trên trời rơi xuống, từng chút từng chút một, cho đến ngày hôm nay, dù hắn có chết cũng kéo theo bạn đồng hành.

Cam Lâm châm điếu thuốc nói: “Ân oán cá nhân tí nữa tính, anh thả Lưu Nghị Xuyên ra trước, anh ta sống hay chết do pháp luật quyết định.”

“Mày đánh giá hắn quá cao rồi, thế nào, ông chủ nhà máy thì sẽ không làm chuyện trái pháp luật sao?”

“Vậy anh cứ nói thẳng đi, muốn thế nào?”

Lôi Truyền Hùng di chuyển, để lộ ra một con mắt.

Nhìn nhau hai giây Lôi Truyền Hùng nói: “Hay mày vào đây, đổi hắn ta ra.”

Tiếng nói phát ra từ tai nghe: “Cam Lâm, không được, không cần đáp ứng hắn.”

Là tiếng của cảnh sát Vương.

Lôi Truyền Hùng biết Cam Lâm đang do dự: “Không đồng ý cũng được, dù sao bây giờ mày cũng đi không nổi.”

Cam Lâm liếc mắt nhìn quanh phòng, phát hiện không có Lưu Nghị Xuyên, theo bản năng anh đoán người đang ở trong căn phòng nhỏ, nơi chứa động vật hoang dã.

“Không phải anh muốn trốn sao? Tôi đưa xe tôi cho anh, thế nào?”

Khi cảnh sát đuổi theo, hai bên xảy ra xô xát, lốp xe của Lôi Truyền Hùng bị hỏng, muốn lái cũng không được.

Cam Lâm dịch chuyển sang bên trái, tránh tầm nhìn cho tay súng bắn tỉa, nhưng anh vừa cử động, Lôi Truyền Hùng cũng lùi theo.

“Được sao?”

Cam Lâm lấy chìa khóa từ trong túi ra, đưa qua.

Bình ắc quy trên xe sắp hết điện, đưa cho Lôi Truyền Hùng mục đích là dụ hắn ra ngoài.

“Đừng coi tao là đồ ngu.”

Chìa khóa treo lơ lửng, rất lâu nhưng Lôi Truyền Hùng vẫn không lấy.

Chương kế tiếp