Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Phiên ngoại 4: Không quen biết

Thật sự Lâm Phùng rất ít khi tức giận, cho dù tình trạng công ty dưới tay không ổn thì anh cũng sẽ không nổi giận.

Người bên ngoài đều nói, nếu muốn thấy Lâm Phùng nổi giận, sợ là phải đợi thêm vài đời.

Thật ra không phải vậy, Trình Lộc đã từng thấy Lâm Phùng tức giận mấy lần.

Mỗi khi có người không tốt với cô hoặc nói cô không đúng, Lâm Phùng đều sẽ bác bỏ đi bằng thái độ cứng rắn.

Đại loại là, dám mắng vợ tôi một câu, tôi sẽ trả lại một dao.

Lúc này Từ Thiến Thiến đã bị Lâm Phùng làm cho cứng họng, còn bị ánh mắt của Lâm Phùng dọa cho gần chết, trong phút chốc không nói được lời nào.

Thẩm Linh ho khan một tiếng, bà ta đặt tay bên giường, trên mu bàn tay có rất nhiều nếp nhăn ngang dọc.

Thẩm Linh ho khan nói: “Đừng nói nữa, Tiểu Lộc cũng không phải cố ý, mấy đứa ở đây ồn ào như thế lỡ làm phiền đến người khác thì sao?”

Lâm Phùng chẳng muốn nói chuyện với Từ Thiến Thiến.

Từ Thiến Thiến chăm sóc Thẩm Linh, bây giờ cô ta đã bị ánh mắt của Lâm Phùng làm hoảng sợ, cho nên đã bỏ qua chuyện vừa nãy.

Tối nay Hứa Tú đến muộn nhất, Lâm Phùng bèn để Hứa Tú ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Linh.

Còn anh đưa Trình Lộc về nhà.

Đến bãi đỗ xe, đôi chân dài của Lâm Phùng liên tục bước, một đường đi thẳng đến bên cạnh xe.

Trình Lộc đi theo sau anh, mắt mày cô cong cong, như thể cất giấu vô vàng ánh sao.

Trình Lộc chạy tới kéo cánh tay Lâm Phùng, cô lắc lắc tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa nãy giáo sư Lâm sao thế? Sao tự nhiên lại tức giận rồi.”

Lâm Phùng có hơi bất đắc dĩ mỉm cười, anh biết Trình Lộc muốn nghe anh nói điều gì.

Anh cũng chẳng ngại ngùng, giữa vợ chồng sao có chuyện mập mờ không nói rõ được.

“Cô ta ăn hiếp em, tất nhiên anh tức giận rồi.”

Cánh môi đỏ hồng của Trình Lộc cong lên, cô ôm lấy cánh tay Lâm Phùng không buông, khẽ nói một tiếng: “Ông xã. anh thật tốt.”

“Ừ.” Lâm Phùng cũng rất không biết xấu hổ đáp lại một tiếng, anh cảm thấy Trình Lộc nói câu này rất đúng.

Bây giờ đã muộn, hai người chẳng ở lại nơi này thêm lâu.

Lâm Phùng quyết định ngày mai sẽ mời một hộ lý đến chăm sóc Thẩm Linh, cái người Từ Thiến Thiến kia không thể ở lại bên cạnh Thẩm Linh lâu được, ai biết cô ta còn có thể nói ra được lời gì.

Hai người lái xe về khu chung cư Phỉ Thúy, Trình Lộc đi tắm trước, sau đó cô dùng áo ngủ che kín người mình lại.

Lâm Phùng cảm thấy có chút không đúng.

Bình thường Trình Lộc tắm xong đều thích mặc áo ba lỗ và quần thể thao ngắn, sao hôm nay cô lại đổi tính, thích ăn mặc kín như thế từ khi nào?

Trình Lộc co người vào ổ chăn, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn. Ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt cô, trong đôi con ngươi cũng phản xạ ánh sáng từ màn hình.

Lâm Phùng liếc nhìn một cái, cũng đi tắm rửa sạch sẽ.

Anh tắm xong ra ngoài, đến nằm xuống bên cạnh Trình Lộc.

Anh nhìn chằm chằm vào Trình Lộc, dần dần, anh nhíu mày lại.

Trình Lộc vừa nhắn tin cho Lý Thừa Nguyệt xong, cô mới tắt điện thoại đi đã thấy ánh mắt của Lâm Phùng, trái tim cô nhảy lên một cái, cười hỏi anh: “Sao thế? Trên mặt em dính gì sao?”

Hô hấp của Lâm Phùng hơi dừng lại, ánh mắt anh khẽ đảo một vòng rồi thu lại.

Trình Lộc đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, nhưng không ngờ lại bỗng bị Lâm Phùng ôm eo.

Eo cô rất nhỏ, cứ tùy tiện như thế là có thể ôm hết. Sau khi ôm vào lòng, lập tức có thể cảm nhận được mùi hương nồng nàn và cơ thể mềm mại của cô.

Khiến người ta say mê.

Trình Lộc hơi chống cự đẩy anh ra: “Buông ra, đêm nay dừng đi, ngày mai em còn phải đến bệnh viện thăm mẹ, không thì bà ấy sẽ suy nghĩ nhiều.”

Giọng Lâm Phùng hơi khàn, hệt như anh đang cố gắng kiềm nén gì đó, anh ôm Trình Lộc vào lòng: “Để anh xem một chút.”

“Có gì đẹp đâu, không phải anh đã xem hết rồi à?”

Lâm Phùng không lên tiếng, lực tay của anh hơi tăng lên.

Trình Lộc hít vào một hơi.

Cô thấy dáng vẻ của Lâm Phùng, dường như anh không tính buông tha cho cô.

Cô hết cách cười một tiếng: “Anh biết à?”

Lâm Phùng dừng hai giây mới chậm rãi nói: “Bị thương chỗ nào?”

Trình Lộc dùng áo ngủ bao lấy người mình là sợ Lâm Phùng thấy được sẽ lo lắng, nhưng không ngờ vẫn bị Lâm Phùng đoán được.

Cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cởi áo ngủ trên người mình ra, quả nhiên trên cánh tay cô có mấy chỗ bị trầy, còn chỗ chỗ bị rách da, chỉ mới được xử lý đơn giản.

Ánh mắt Lâm Phùng sâu hơn, động tác tay cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, anh hỏi: “Sao lại bị?”

“Hôm nay khi đến bệnh viện đã vô tình thấy được một cụ già suýt bị xe tông trên vỉa hè, anh biết con người của em mà, vừa thấy có chuyện là không nhịn được. Em đã xông thẳng tới, cũng may chỉ bị trầy vài chỗ ha ha.”

Trong phòng ngủ chỉ còn lại âm cuối cùng của Trình Lộc, hòa vào tiếng đồng hồ tích tắc trên đầu giường.

Lâm Phùng rũ mắt nhìn vết thương trên người Trình Lộc, anh không nói gì, cũng chẳng cử động nữa.

Nụ cười trên mặt Trình Lộc dần nhạt đi, cô mím chặt môi, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…..”

“Không có lỗi gì hết.” Lâm Phùng nhẹ nhàng ôm Trình Lộc, mùi hương dịu nhẹ trên người cô quanh quẩn quanh chóp mũi anh. Trái tim trong lồng ngực anh cứ nhảy lên từng hồi một, anh đau lòng cô, anh hít vào một hơi: “Em muốn làm gì đều được.”

Trình Lộc mỉm cười.

Cô biết Lâm Phùng không trách mình, nhưng cô không muốn làm Lâm Phùng lo lắng.

Cô lại không ngờ Từ Thiến Thiến bắt lấy chuyện này để nói bậy trước mặt Thẩm Linh, cô cũng sợ Thẩm Linh bị kích thích, có hại cho cơ thể nên lúc đó mới không nói gì.

Cô cũng sợ Lâm Phùng sẽ lo lắng cho cô.

Ngày hôm sau, Hứa Tú lại đến bệnh viện chăm sóc Thẩm Linh.

Trình Lộc cảm thấy mình cũng nên đi, sau khi Lâm Phùng đến công ty cô đã cùng Hứa Tú đến bệnh viện.

Lại không ngờ Từ Thiến Thiến vẫn ở trong phòng bệnh chăm sóc Thẩm Linh.

Hứa Tú kéo tay Trình Lộc ngay bên ngoài phòng bệnh, cô nàng hạ thấp giọng nói: “Thím nhỏ, người phụ nữ này phiền lắm, tối hôm qua cháu tới nhưng cô ta lại đuổi cháu đi. Cô ta vẫn luôn ở chỗ bà ngoại, chắc chắn không có lòng tốt!”

Trình Lộc gật đầu, cô nhìn cô gái ngồi bên cạnh nói cười với Thẩm Linh, đúng là đẹp mắt thật.

Trình Lộc xách theo túi đựng táo bước vào, cô mềm giọng gọi một tiếng: “Mẹ, mẹ đã khỏe chưa ạ?” Cô đặt táo lên bàn, làm bộ như chẳng thấy Từ Thiến Thiến mà bước thẳng đến chỗ Thẩm Linh.

Thẩm Linh rất thích Trình Lộc, bà ta vừa thấy Trình Lộc đến thì ý cười càng đậm hơn, mở miệng đáp lại cô: “Khỏe nhiều rồi, bác sĩ nói không sao, tịnh dưỡng thêm một thời gian là tốt thôi.”Sau đó lại thở ra một hơi: “Ôi, thân thể già cả này đúng là phiền phức.”

Từ Thiến Thiến tiếp lời ngay: “Cô Thẩm đừng nói bậy, ai dám chê cô phiền phức, có phải cô Trình đây không?”

“Là bà Lâm.” Trình Lộc liếc mắt nhìn Từ Thiến Thiến cũng sửa lời cho cô ta, cô chẳng hề che giấu ánh mắt lạnh lùng của mình. Sau đó cô thu hồi ánh mắt lại, nói: “Mẹ, người nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ nhiều.”

Hứa Tú cũng cười hì hì nói: “Bà ngoại, Tú Tú thích người lắm, cháu có thể đến ở cùng người không?”

Hứa Tú chớp chớp đôi mắt trong veo của mình.

Thẩm Linh bỗng cười lên: “Cháu đấy, có phải lại cãi nhau với mẹ cháu không, cho nên mới muốn đến chỗ bà chứ gì?”

Hứa Tú thè lưỡi một cái, không phản bác.

Từ Thiến Thiến hơi ngẩn ra, sau đó lập tức phản đối: “Cô Lâm, thế này không được, mẹ con không nên để thù qua đêm, nếu đến ở, chẳng phải họ càng không có cơ hội làm hòa sao?”

Quả nhiên Thẩm Linh rơi vào trầm tư.

Hứa Tú tức giận trừng mắt với Từ Thiến Thiến, Trình Lộc đứng một bên ngăn Hứa Tú đang muốn bước lên lý luận lại, cô nhàn nhạt lên tiếng: “Cô Từ nói đùa, chuyện gia đình chúng tôi có khi cô Từ không hiểu lắm đâu, cũng không nên bàn luận thêm về chuyện của Hứa Tú mà gì.”

Từ Thiến Thiến: “Cô!”

Sao Thẩm Linh có thể không nhìn ra được mùi thuốc súng giữa hai người cơ chứ, nhưng một người là vợ Lâm Phùng, còn một người là học trò cưng của bà ta, bà ta không biết nên bênh người nào.

Vừa hay đã đến trưa.

Thẩm Linh nhìn hai cô gái đang không vừa lòng nhau trước mặt, lên tiếng đề nghị: “Giờ đã trưa rồi, mấy đứa vẫn chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay, Tú Tú, cháu dẫn Tiểu Lộc và Thiến Thiến đi ăn cơm đi, ăn nhiều chút coi như ăn thay bà.”

Hứa Tú liếc nhìn Trình Lộc và Từ Thiến Thiến, sau đó vui vẻ đồng ý.

Hai người cứ giằng co như thế chỉ khiến Thẩm Linh ngột ngạt hơn, còn không bằng cùng rời khỏi phòng bệnh của bà.

Trình Lộc và Từ Thiến Thiến đều không phản đối, ba người cùng nhau ra ngoài.

Hứa Tú đi trước một bước để đặt phòng riêng, cô nàng đi rồi, tại chỗ chỉ còn dư lại mỗi Trình Lộc và Từ Thiến Thiến.

Lúc bình thường tính tình của Trình Lộc đều khá ôn hòa, bây giờ đối mặt với Từ Thiến Thiến, giọng điệu cô cũng mang theo chút dịu dàng: “Cô Từ, không biết lần này cô trở về định ở lại trong nước bao lâu?”

Từ Thiến Thiến cụp mắt nhìn Trình Lộc, lát sau mới trả lời một câu: “Không biết.”

Bước chân Trình Lộc dừng lại, cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Thiến Thiến: “Vậy cô cảm thấy mình luôn ở trong nhà mẹ tôi là ổn lắm à?”

“Mẹ cô?” Từ Thiến Thiến xì cười, trong mắt cô ta xẹt qua tia khinh bỉ, cánh môi khẽ hé mở: “Trình Lộc, cô đừng nên gọi chữ mẹ này quá sớm, tránh cho đến lúc không sửa miệng được.”

Tất nhiên Trình Lộc hiểu ý của Từ Thiến Thiến.

Trình Lộc híp mắt lại, sự nhu hòa giữa hai đầu mày chẳng còn nữa, thay vào đó là sự cứng rắn: “Cô nói chuyện quá đáng thật, tôi nói không lại cô.”

Cô không chờ Từ Thiến Thiến nói nữa mà xoay người đi thẳng.

Trình Lộc cảm thấy miệng lưỡi Từ Thiến Thiến rất chua ngoa, cô nói không lại, nếu đã thế thà đừng nói còn hơn. Dù sao Lâm Phùng cũng sẽ chẳng có tình cảm gì khác với cô ta.

Ở mặt này, Trình Lộc vẫn rất tin tưởng Lâm Phùng.

Cô nhận được vị trí Hứa Tú gửi đến bèn đi tới, Từ Thiến Thiến đi sau lưng cô, bước chân không nhanh cũng không chậm.

Nhưng chuyện khiến người ta không ngờ đó là, thế mà Trình Lộc lại gặp được Lý Thừa Nguyệt ở đây.

Tính ra, đã lâu lắm rồi Lý Thừa Nguyệt không đến tìm cô, có chăng hai người cũng chỉ nhắn tin qua lại trên wechat, cũng chẳng biết gần đây cô ấy làm gì.

Từ rất xa Trình Lộc đã thấy Lý Thừa Nguyệt đội mũ lưỡi trai, mặt mũi được khẩu trang bịt kín, mới nhìn qua còn tưởng là minh tinh nào ra đường.

Nhưng với Trình Lộc, dù Lý Thừa Nguyệt có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Trình Lộc bước tới gọi cô ấy một tiếng, Lý Thừa Nguyệt giật mình đến run lên một cái, Trình Lộc không khỏi trêu chọc: “Sao thế, làm ăn trộm à, gọi cậu một tiếng mà dọa cậu thành như vậy luôn?”

Lý Thừa Nguyệt thở dài, đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại bốn phía, cuối cùng rơi vào người cô gái cao gầy đang đi đằng sau Trình Lộc, Lý Thừa Nguyệt nhíu mày: “Sao thế? Bạn của cậu à?”

Trình Lộc khẽ cong môi, cô chẳng thèm nhìn Từ Thiến Thiến lấy một cái: “Không quen biết.”

Chương kế tiếp