Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Phiên ngoại 5: Mỉa mai cỡ nào

Hiển nhiên Từ Thiến Thiến cũng nghĩ như thế, lúc Trình Lộc nói ra câu “không quen biết”, cô ta cũng không phản bác, lập tức nhấc chân đi thẳng đến quán cơm.

Lý Thừa Nguyệt liếc nhìn theo, nhỏ giọng nói: “Sao thế, cậu có việc à?”

“Không có chuyện gì, chỉ là cùng cháu gái trong nhà đi ăn một bữa cơm thôi.”

Lý Thừa Nguyệt không yên tâm nên đến quán cơm xem thử, còn giục Trình Lộc: “Đi đi, cậu đi nhanh đi, lát nữa tớ sẽ trò chuyện với cậu sau.”

Cô nhìn dáng vẻ nóng nảy này của Lý Thừa Nguyệt mà đứng bất động.

Cô kéo tay Lý Thừa Nguyệt, khẽ nhếch khóe môi cười hỏi: “Làm sao, cậu ở đây làm gì hả?”

Sắc mặt Lý Thừa Nguyệt thay đổi, gương mặt có hơi tái đi: “Cậu đừng hỏi, tối tớ sẽ nói với cậu, dù sao thì một lời khó nói hết.”

Lý Thừa Nguyệt hối Trình Lộc mau đi, Trình Lộc cũng vội đi gặp Hứa Tú nên không truy hỏi thêm, chờ đến tối Lý Thừa Nguyệt sẽ nói chân tướng cho cô biết.

Trong phòng ăn riêng, Hứa Tú và Từ Thiến Thiến đã gọi món xong.

Từ Thiến Thiến và Hứa Tú cũng chẳng nói chuyện với nhau, hai người vốn không có gì để nói. Nhưng sau khi Trình Lộc đến, Hứa Tú bắt đầu nói mấy câu với cô.

Bữa cơm này rất yên tĩnh, không có cảnh tượng giương cung bạt kiếm như suy nghĩ của Hứa Tú, cũng chẳng có hằn học với nhau, cả ba chỉ yên tĩnh ăn một bữa cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người lại chuẩn bị về bệnh viện chăm sóc Thẩm Linh.

Vừa ra cửa, Từ Thiến Thiến nói mình muốn đi toilet, bảo Trình Lộc và Hứa Tú về trước.

Tất nhiên Hứa Tú đồng ý ngay, Trình Lộc cũng hơi muốn đi vệ sinh, cô định chờ Từ Thiến Thiến đi ra trước rồi mình mới vào.

Chuyến đi… vệ sinh này, lại thấy được một cảnh tượng khá hay.

Thế mà lại có thể đụng phải Lâm Phùng trên đường đến toilet, còn có cả Từ Thiến Thiến nữa.

Nhìn dáng vẻ kia, dường như hai người kia cũng vừa mới tình cờ gặp được.

Từ Thiến Thiến cẩn thận sửa sang lại mái tóc mình, cô ta mỉm cười thanh lịch, chào hỏi Lâm Phùng: “Đúng dịp thật, cậu đã ăn chưa? Tôi vẫn chưa nữa, có muốn ăn cùng không?”

Trình Lộc đang đứng ở góc tường nghe thấy thế: “Không biết nhục, rõ ràng vừa ăn xong!”

Lâm Phùng liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, như thể đang ám chỉ với Từ Thiến Thiến rằng anh không rảnh.

Anh lạnh nhạt từ chối: “Không được.”

Từ Thiến Thiến vẫn không chịu buông tha: “Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp mặt, ăn một bữa cơm cũng không được sao?”

Lâm Phùng nhíu mày, nhưng người ngoài nhìn vào thì thấy Lâm Phùng vẫn trước sau như một.

Trình Lộc đã quá quen thuộc anh, cô biết anh đã không nhịn được nữa.

Đúng là vậy, Lâm Phùng vẫn từ chối như cũ, nhưng giọng điệu đã càng nhạt hơn: “Không được.”

“Ôi, Lâm Phùng, không phải cậu sợ cô Trình nổi giận đấy chứ? Cậu sẽ không sợ phụ nữ đấy chứ?” Từ Thiến Thiến cười cong cong mắt, nhưng nụ cười vào rơi vào mắt Trình Lộc lại cảm thấy có hơi độc ác.

Lâm Phùng dừng bước, anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta, không hề nhúc nhích.

Từ Thiến Thiến tiếp tục nói: “Cô Trình ghen tỵ gia đình tôi tốt đẹp, cũng ghen tỵ tôi xinh đẹp, còn là thanh mai trúc mã với cậu, vì thế nên mới cưỡng chế cậu không cho phép cậu qua lại với tôi. Cậu che chở cô ta khắp mọi nơi, có phải rất sợ cô ta không?”

Từ Thiến Thiến cảm thấy như thể mình đã biết được chân tướng: “Nhưng không sao, cô Trình là cảnh sát, chắc chắn thân thủ rất tốt, sợ rằng cậu đã chịu không ít uy hiếp của cô ta nhỉ?”

Từ Thiến Thiến cười đắc ý vô cùng, cô ta cảm giác lời mình nói hoàn toàn chính xác, không hề nhận ra sắc mặt Lâm Phùng đã càng lúc càng khó coi.

Đừng nói là Lâm Phùng, ngay cả Trình Lộc cũng tức giận không ít.

Lâm Phùng thật sự thích che chở cô, nhưng như thế sao lại thành cô uy hiếp anh?

Lâm Phùng yêu cô bảo vệ cô là hoàn toàn tôn trọng cô, những thứ này sao cô dùng vũ lực uy hiếp ra được.

Nhưng Trình Lộc không hề bước ra phản bác Từ Thiến Thiến, cô vẫn lén lút đứng nghe xem Lâm Phùng nói thế nào.

Cuối cùng Lâm Phùng cũng nhìn thẳng vào mắt Từ Thiến Thiến, sắc mặt rất khó coi.

Từ Thiến Thiến còn định nói thêm gì đó, nhưng lúc này cô ta bỗng phát hiện sắc mặt Lâm Phùng không đúng, miệng cô ta như thể dính lấy nhau, không mở ra được nữa.

Cánh môi mỏng của Lâm Phùng hơi mấp máy: “Cô Từ, mong cô hãy tự trọng và tôn trọng vợ của tôi. Tôi không biết cuộc sống của cô thế nào mới khiến cô dùng những lời ác ý như thế để phỏng đoán người khác.”

Mi tâm của Từ Thiến Thiến nhảy lên một cái.

Lâm Phùng tiếp tục nói: “Tôi và Tiểu Lộc, hoàn toàn không có chuyện như cô nói.” Anh dừng một chút: “Cô Từ, trái lại là cô, hai lần ba lượt trước mặt người khác bịa đặt về Tiểu Lộc, lẽ nào cô không cảm thấy mình độc ác à?”

“Cái gọi là gia phong tốt đẹp của nhà họ Từ các cô là giống như cô đấy à?”

Từ Thiến Thiến chưa từng nghe Lâm Phùng nói nhiều như thế nào giờ, càng chưa từng nghe anh nói chính mình như thế.

Nói đúng hơn là, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào nói cô ta như vậy.

Từ Thiến Thiến có hơi kích động: “Lâm Phùng! Cô ta có chỗ nào sánh được với tôi? Nếu không phải uy hiếp cậu, sao cậu có thể kết hôn với cô ta? Tại sao cậu không chờ tôi về?”

“Trong mắt tôi, cô ấy tốt đẹp hơn cô gấp trăm nghìn lần, là chốn về cả đời này của tôi.” Lâm Phùng không hề xấu hổ nói thẳng ra, dường như anh không muốn nói thêm với Từ Thiến Thiến nữa nên xoay người định đi, bỗng anh nhớ ra gì đó, lại xoay đầu nhìn cô ta, nói: “Còn nữa, mong cô Từ đừng nghĩ bậy bạ, cả Lâm Sơn này, ai có thể uy hiếp được tôi?”

Từ Thiến Thiến siết chặt tay, cô ta bướng bỉnh cúi đầu.

Hình như cô ta đã bị Lâm Phùng làm tổn thương rồi, thế mà lại không đuổi theo anh.

Đúng vậy, dù sao một người phụ nữ bị một người đàn ông nói mình ác độc, thật sự có hơi tổn thương.

Lâm Phùng đi đến cuối hành lang, vừa quay đầu đã thấy Trình Lộc đang đứng ngay góc tường nghe lén.

Biểu cảm lạnh như băng trên mặt anh dần tan đi, thay vào đó là ý cười vui vẻ, trong nụ cười ấy chứ cất giấu mấy phần yêu chiều. Anh có hơi bất đắc dĩ: “Muốn nghe cứ bước ra nghe, còn trốn cái gì.”

Trình Lộc hoàn toàn không lúng túng khi mình bị bắt tại trận, cô khẽ mỉm cười.

Cô bước đến chỗ Lâm Phùng, khoác tay anh.

Cô ngẩng đầu lên cười nói: “Anh nói chuyện với người khác độc địa thật đấy, sao có thể nói một người phụ nữ như thế hả?”

“Ăn ngay nói thẳng mà thôi.” Lâm Phùng nhìn thẳng về phía trước: “Trước đó cô ta nói mấy câu kia với Thẩm Linh và những người khác, chỉ sợ cô ta muốn địa đặt em, cũng như muốn chia rẽ chúng ta. Biết rõ anh đã kết hôn rồi còn muốn chặn ngang một bước, đây đúng là chuyện người bình thường không làm ra được.”

Thật ra Lâm Phùng cũng rất thất vọng về Thẩm Linh.

Trước kia khi cha còn sống, trong nhà không phân tán như bây giờ. Nhưng sau khi cha mất, Thẩm Linh không giữ nổi cổ phần trong tay mình, để mấy anh chị em không nể mặt nể mũi.

Bây giờ còn tốt hơn, bà để Thiến Thiến vào ở thẳng trong nhà mình.

Người tinh tường đều có thể thấy, Từ Thiến Thiến không có ý tốt với hai vợ chồng anh.

Trên đường rời khỏi quán cơm, Trình Lộc hỏi Lâm Phùng: “Anh đến thăm mẹ hay biết em ở đây nên đến tìm em?”

“Không có, anh và Cố Huyền đến đây bàn chuyện làm ăn.”

Cố Huyền chính là tổng giám đốc Cố mà Trình Lộc đã từng gặp.

“Ơ.” Trình Lộc đáp một tiếng: “Vậy bây giờ anh có đến bệnh viện thăm mẹ một chút không, bác sĩ nói mẹ cần nghỉ ngơi một quãng thời gian, còn nữa, họ lý anh nói khi nào mới đến?”

“Sắp rồi.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến cửa phòng bệnh. Lâm Phùng hơi dừng lại, Trình Lộc quay đầu nhìn anh hỏi: “Hả? Sao thế?”

Lâm Phùng im lặng chốc lát: “Tiểu Lộc, anh sẽ không để em chịu oan ức đâu.”

Trình Lộc hơi sửng sốt một chút, nhưng cô lập tức phản ứng lại Lâm Phùng đang nói gì, cô cười cong cong mắt, ánh mắt sáng ngời tựa như sao trên trời: “Em biết, sao anh có thể để em chịu oan ức được.”

Khóe môi Lâm Phùng hơi giật giật, tất cả đều hóa thành nụ cười.

Cô hiểu là được rồi.

Trình Lộc đẩy cửa bước vào, Hứa Tú đang ngồi nói chuyện với Thẩm Linh.

Sắc mặt Lâm Phùng lạnh nhạt, anh không nói lời nào. Thẩm Linh nhìn nhiều hơn mấy cái, bà ta luôn cảm thấy Lâm Phùng có hơi khác lạ.

Mặc dù trước đây Lâm Phùng không thích để ý đến người khác, nhưng sau khi ở cạnh Trình Lộc anh đã nói nhiều hơn chút, rất ít khi thấy anh lãnh đạm thế này.

Thẩm Linh lo lắng xong thì nhìn Lâm Phùng hỏi: “Lâm Phùng, con sao thế?”

Lâm Phùng nhìn Hứa Tú, nói với cô nàng: “Cháu ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với mẹ.” Anh lại nhìn sang Trình Lộc, gật đầu với cô.

Trình Lộc kéo tay Hứa Tú: “Tú Tú, chúng ta ra ngoài trước, để hai người họ nói chuyện đi.”

Hứa Tú rất nghe lời Trình Lộc, nghe Trình Lộc nói thế cũng bèn theo cô ra ngoài.

Trong phòng bệnh rộng rãi hơn rất nhiều.

Trên giường bệnh, Thẩm Linh đang đắp chăn nhìn Lâm Phùng, thật lâu sau hai người cũng không nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Linh dễ kích động, bà hỏi Lâm Phùng: “Có chuyện gì muốn nói với mẹ à?”

Lâm Phùng nhìn Thẩm Linh, anh che giấu ý lạnh nơi đáy mắt.

Anh mở miệng nói: “Mẹ nghĩ thế nào, mẹ còn định giữ cô Từ kia ở lại bao lâu?”

Thẩm Linh cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, dường như có thể thấy được nếp nhăn nơi đuôi mắt của bà ta đã nhiều hơn trước.

Bà siết lấy góc chăn, thấp giọng trả lời: “Thiến Thiến nó ở nước ngoài nhiều năm như thế, khó lắm mới về được một lần, nếu mẹ không giữ nó lại, nó cũng chẳng có nơi nào để đi.”

“Con nghĩ, hẳn không phải ngay cả tiền ở khách sạn cô Từ cũng không có đấy chứ?” Lâm Phùng kiên định nói: “Nếu không có, con không ngại giúp cô ta.”

Thẩm Linh mím mím môi: “Nói thế nào đi nữa nó vẫn là học sinh của mẹ, là đứa nhỏ mẹ nhìn lớn lên, cũng không thể nhạt nhòa với nó như thế được. Hai đứa cũng lớn lên với nhau mà, con nói có đúng không?”

Thẩm Linh cứng rắn nhìn Lâm Phùng.

Nhưng lại thấy sắc mặt Lâm Phùng rất khó coi.

Lâm Phùng nói: “Vốn con không muốn nói thẳng chuyện này, nếu mẹ muốn, con không thể làm gì khác hơn là nói rõ cho mẹ hiểu.” Anh tiếp tục nói: “Cô Từ đã bịa đặt về Tiểu Lộc không ít trước mặt mẹ đúng không? Con không tin mẹ không biết suy nghĩ của cô ta.”

Thẩm Linh thở dài một hơi.

Nhất thời bà ta trở nên im lặng, không biết phải trả lời Lâm Phùng thế nào, đúng vậy, bà ta biết.

Lâm Phùng thấy Thẩm Linh im lặng hồi lâu, anh bèn nói tiếp: “Con không biết mẹ suy nghĩ thế nào, nhưng con hiểu rất rõ, Tiểu Lộc là người duy nhất con yêu, cũng sẽ là người vượt qua cả đời này cùng con. Con không cho phép ai làm cô ấy oan ức, cho dù là con cũng không được.”

Thẩm Linh càng siết chặt tay hơn.

Bà ta hít vào một hơi thật sâu, vành mắt hơi đỏ lên, giọng bà lẫn vào chút nghẹn ngào: “Mẹ cũng rất thích Tiểu Lộc, nhưng…. Thiến Thiến nó….”

Thẩm Linh dừng một chút, bà khóc thút thít rồi nói tiếp: “Mỗi ngày mẹ đều chỉ có một mình, một mình ăn ngủ xem tivi, thỉnh thoảng lại một mình ra ngoài, có lúc Tú Tú sẽ về cùng mẹ. Còn mấy đứa thì sao, không một ai về cả, mỗi lần tết đến mẹ gần như cầu xin mấy đứa về nhà. Một mình mẹ… Rất khó vượt qua.

“Năm nay Thiến Thiến về cùng mẹ, mẹ không phải một mình nữa, con có biết mẹ vui vẻ thế nào không?”

“Bây giờ Thiến Thiến như một cọng cỏ cứu mạng mẹ bắt được, cuối cùng mẹ cũng có cơ hội thở dốc, con có hiểu không?”

“Có lúc lắng xuống mẹ nghĩ, sẽ có một ngày nào đó mẹ không ổn, chết trong nhà, đợi đến khi xác mục rữa hết mấy đứa cũng không phát hiện ra. Lâm Phùng, con xem, chuyện này mỉa mai cỡ nào.”

Lâm Phùng chưa từng nghe Thẩm Linh nói mấy lời thế nào.

Vừa nghe như thế, cõi lòng anh như bị thứ gì bén nhọn đâm mạnh vào.

Đúng vậy, mỉa mai cỡ nào.

Chương kế tiếp