Đông Nghi

Chương 12
Bị dẫn dắt như vậy, sự tò mò của khán giả đã tăng lên và nhanh chóng có người phát hiện ra nhiều chi tiết.

Đầu tiên là đồ trang trí trong phòng, đồ nội thất trong phòng ăn, có một cư dân mạng nói là của Tử Đàn, đồ trang trí trên Đa Bảo Các bên cạnh cũng bị vị này nhận ra.

"Người đứng đầu Đa Bảo Các, nếu không nhìn lầm, hẳn là chín năm trước nhà đấu giá Tân Hoa bán ra một kiện hồng san hô long phượng thị nữ hài tử, lúc ấy định giá từ mười hai đến mười sáu vạn, hiện tại đã sớm đánh giá cao, là món đồ rẻ nhất trong Đa Bảo Các này.”

“Đồ đạc đều đắt đỏ, nếu không nhìn lầm là men trắng ngọt ngào của Minh Vĩnh Nhạc ám khắc như ý cuộn thảo văn ngọc bình xuân bình, 16 năm ở Sotheby's với giá giao dịch là hơn 16 triệu, thì ra thứ này đã được đấu giá Ôn gia thành công.”

Ngoài đồ cổ được nhận ra bởi những người yêu thích bộ sưu tập hiểu biết, quần áo và phụ kiện trên người Bùi Đông Nghi cũng được cư dân mạng nhận ra.

“Chị gái xinh đẹp đeo trâm cài là một con ong mật, hẳn là chiếc trâm của bộ sưu tập tổ ong Thượng Mỹ Paris được tách ra, cái này mọi người không mua nổi, có thể cân nhắc một chút về chiếc đồng hồ cùng loại của chị gái đó, bộ sưu tập son đắt đỏ, hơn hai ngàn.”

“Các bạn còn nhớ lúc tổ chương trình tuyên bố, cặp đôi này đăng ảnh cưới không? Đám cưới của vị Bùi tiểu thư này là giữa ánh sáng vương miện Thượng Mỹ, ngoại trừ kim cương hình bầu dục 5 carat chính giữa và kim cương hình quả lê 2 carat, còn khảm hơn bốn trăm viên kim cương nhỏ, tháng trước trên web của thương hiệu, tôi nhìn thấy bài đăng về nó.”

Cũng không biết có bao nhiêu người nhìn thấy đoạn này của người bình luận trên, tiếp theo chỉ để lại một câu: “Mẹ kiếp! Họ giàu vậy sao?”

“Thực sự rất bất ngờ, họ là phú nhị đại thật đấy.”

“Quá bất ngờ, quá khủng khiếp, mới sáng sớm tôi đã được đọc cái gì thế này.”

“Thật sự là quá giàu có, tôi cứ tưởng họ chỉ là người bình thường, đâu biết họ là đại gia thế này cơ chứ, khách mời khác chẳng qua cũng chỉ là kiếm tiền cho họ mà thôi.”

Tất nhiên, bản thân họ không thừa nhận điều đó.

Có lẽ là bởi vì thảo luận tương tự nhanh chóng truyền ra, Bùi Đông Nghi cùng Ôn Kiến Sâm livestream càng ngày càng nhiều người, bình luận liên tục ập đến, nhưng Bùi Đông Nghi đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Hạng Vân: “Cậu thật sự nổi tiếng luôn rồi đấy.”

Bùi Đông Nghi vội vàng ăn sáng, vác túi xách vội vàng muốn ra ngoài làm việc, trước khi đi còn nói với chị Tống: "Giúp tôi nói chào buổi sáng với bố nhé."

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Chị Tống cười tủm tỉm đưa cô ra ngoài: "Được, tôi sẽ chuyển lời đến ông chủ, cô chủ lái xe cẩn thận.”

Bùi Đông Nghi gật đầu, nhanh như chớp chạy về phía thang máy, trực tiếp xuống bãi đỗ xe tầng hai lái xe.

Cư dân mạng trong buổi livestream lúc này mới nhớ tới để camera cho bọn họ xem gara nhà giàu, muốn xem có phải giống như trong phim hay không, cất giữ một chiếc xe sang trọng có giá trị thì sẽ như thế nào.

Sau khi chụp ảnh và hỏi: "Cô Bùi, cư dân mạng muốn xem gara, cô có thể cho phép chúng tôi quay lại không?”

“Được, nhưng phải nhanh lên, nơi này đến trường tôi làm phải lái xe mất hai tiếng, trước bảy giờ rưỡi tôi phải đi rồi.”

Bùi Đông Nghi một mặt giải thích, một mặt bước nhanh về phía xe của mình.

Thời gian đã năm giờ hai mươi phút, đội quay phim cũng không dám trì hoãn thời gian, chỉ đem ống kính ở chung quanh nhanh chóng đi một vòng, liền vội vàng đi theo lên xe Bùi Đông Nghi.

Nhưng chỉ nhoáng như vậy, cũng khiến cư dân mạng bắt được mấy chiếc xe sang trong gara của Ôn gia, mỗi chiếc đều có giá vài trăm triệu thậm chí còn đắt hơn.

"Đây là thật sự khiêm tốn, bác sĩ Ôn lái chiếc Mercedes-Benz E300L, cô giáo Bùi lái BMW mini, hoàn toàn nhìn không ra là đại gia nghìn tỷ.”

“Cũng có thể là bản chất của công việc của họ đòi hỏi họ phải khiêm tốn, bạn có thể tưởng tượng các bác sĩ đeo đồng hồ giá trị hàng triệu nổi tiếng cho bệnh nhân, giáo viên mẫu giáo đeo ngọc lục bảo tám chữ số để chơi trò chơi với trẻ em?”

“Chiếc đồng hồ trên tay bác sĩ Ôn là của Bernard, một ngôi sao nào đó cũng có, hơn bảy vạn.”

“Thật sao?”

Xe của Bùi Đông Nghi chạy ra khỏi gara, anh quay phim đưa ống kính ra cửa sổ xe, quay một vòng ở bên ngoài, căn bản không chụp được bao nhiêu cảnh sắc Trang viên.

Vì vậy, anh ta hỏi Bùi Đông Nghi: "Cô Bùi, giới thiệu gia đình cô một chút, để cho cư dân mạng hiểu một chút?"

Bùi Đông Nghi ồ một tiếng, có chút khó hiểu: "Mọi người muốn biết cái gì? Nơi này cũng không có gì đặc biệt, tổng cộng có ba căn biệt thự, ở giữa là ông bà nội ở, tòa nhà phía đông có anh chị chồng cùng A Hoài, chính là cháu trai nhỏ nhà chúng tôi, phía tây chính là chúng tôi ở, bình thường tôi cùng Ôn Kiến Sâm không ở trong nhà, cho nên chỉ có một mình bố chồng tôi ở."

Người quay phim theo bản năng hỏi: "Mẹ của bác sĩ Ôn đâu, không sống ở đây sao?"

Bùi Đông Nghi coi như không nghe thấy, đẩy cao tốc độ xe, cây ngô đồng cao cao cùng cây ngọc lan xẹt qua ngoài cửa sổ, rất nhanh liền ra khỏi Trang viên Ôn Lạc, cánh cửa cao rộng màu đen chậm rãi đóng lại phía sau bọn họ.

Mùa hè trời sáng sớm, năm giờ rưỡi bầu trời đã trắng, mặt trời còn chưa ló rạng, không khí hơi lạnh, có gió nhẹ thổi qua ngọn cây hai bên, màu xanh lá cây nông sâu khác nhau đan xen như sóng.

Trang viên được bao phủ trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, có vẻ rất yên tĩnh, nhưng cũng có một chút cổ xưa và trang nghiêm.

Bùi Đông Nghi lúc trước bỏ qua câu hỏi của người quay phim, lúc này chủ động nói: "Nói không chừng chúng ta đi trên đường có thể nhìn thấy mặt trời mọc.”

Cư dân mạng trong phần bình luận đều cảm khái cô ra ngoài thật sự quá sớm, Trang viên có xa hoa đến đâu, mỗi ngày phải dậy sớm đi làm cũng chịu không nổi, ngay sau đó lại chờ mong có thể nhìn thấy mặt trời mọc.

Nghi vấn tò mò về mẹ Ôn Kiến Sâm cứ như vậy bị những câu hỏi khác đưa vào quên lãng.

Bùi Đông Nghi quả nhiên nói không sai, đến sáu giờ, trên bầu trời phía đông xuất hiện một chút màu đỏ. Sau đó, mặt trời dường như cố gắng vươn mình lên thật cao, ánh sáng bao trùm khắp bầu trời cao rộng, với những áng mây bồng bềnh, thực sự là khung cảnh hiếm có dịp được chiêm ngưỡng.

Quả là bầu trời cao rộng, vạn vật được tưới tắm ánh nắng mà cũng trở nên xinh xẻo hơn.

Trong bình luận trên sóng trực tiếp nhất thời tất cả đều là ước nguyện cùng cảm thán , dù sao một ngày mới đã đến, coi như là khởi đầu mới.

Giống như người quay phim thấy Bùi Đông Nghi rất yên tĩnh, sợ khán giả chê trong lúc livestream vắng vẻ đều bỏ chạy, liền hỏi cô: "Cô giáo Bùi thấy mặt trời mọc có muốn nói gì không?"

Bùi Đông Nghi sửng sốt: "Hả? Nói gì chứ, cũng không có gì để nói, lái xe phải tập trung, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra tai nạn.”

Anh quay phim: "Được rồi.”

Bảy giờ hai mươi giờ sáng, Ôn Kiến Sâm vào phòng làm việc, cùng bộ phận làm chương trình, ba tháng kế tiếp, mỗi ngày anh đi làm đều có camera ở đây chờ anh, để không ảnh hưởng đến trật tự y tế mà chạy theo anh để quay.

Một nhân viên giúp Ôn Kiến Sâm đeo micro không dây, sau đó lui ra phía sau máy quay ở góc phòng nói chuyện.

Hôm nay người báo cáo khoa học là Lôi Minh, đề tài là "Quy trình chẩn đoán và xử lý đau ngực cấp tính", trong phòng nói chuyện chật kín người, máy chiếu chiếu PPT lên màn hình, ánh nắng mặt trời buổi sáng từ khe cửa sổ cửa chớp chui vào, trong phòng tất cả đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh Lôi Minh đang thao thao nói.

Bảy giờ hai mươi lăm phút, xe của Bùi Đông Nghi dừng ở bãi đậu xe trước cửa nhà trẻ, xuống xe vội vàng đi vào trường mẫu giáo.

Quan Mân Mân đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu đón các bạn nhỏ cùng phụ huynh khi đưa con đến trường, thấy cô tiến vào, liền chào hỏi vài câu: "Tiểu Bùi chào buổi sáng nha.”

"Chào buổi sáng." Bùi Đông Nghi cười trả lời, bỏ túi vào ngăn kéo bàn làm việc.

Theo một tiếng chào buổi sáng này, Bùi Đông Nghi và Ôn Kiến Sâm kết thúc livestream, mà trong ba phòng livestream khác, các khách mời lục tục rời giường, một ngày mới bắt đầu.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Kỷ Linh Vi vừa ăn sáng, vừa lấy điện thoại xem livestream, xem các vị cư dân mạng và fan đang trò chuyện gì.

Lướt qua rất nhiều lời thổ lộ và chào hỏi của người hâm mộ đối với Tiêu Hoa, cô ấy nhìn thấy một tin nhắn: "Chào buổi sáng chị Linh Vi, cuối cùng hai người cũng rời giường rồi, phòng bên cạnh cũng đã phát sóng xong rồi.”

Kỷ Linh Vi tò mò, hỏi: "Bên cạnh? Cặp nào bên cạnh?”

“Chính là cặp bác sĩ Ôn và cô giáo Bùi, bọn họ năm giờ đã dậy rồi.”

“Thật đáng sợ, làm thế nào họ có thể thức dậy sớm như vậy?”

“Phải lái xe hai tiếng đồng hồ để đi làm, hơn nữa đều phải đến trước bảy giờ rưỡi, nếu không cũng không phải dậy sớm như vậy.”

Kỷ Linh Vi nhìn thấy nghề nghiệp của Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi liền hiểu ra: "Bùi tiểu thư hình như là giáo viên mầm non, hiện tại các bạn nhỏ đều là trước tám giờ sẽ đến trường, tôi từng đưa cháu gái đi nhà trẻ, lúc bảy giờ rưỡi giáo viên đã ở đây.”

Cô tò mò: "Tại sao họ sống xa như vậy, mỗi ngày họ phải thức dậy sớm như vậy để làm việc?"

Chuyện này không đúng, cô ấy là người đại diện của Tiêu Hoa, toàn bộ quá trình tiếp chương trình được tiến hành, tổ tiết mục bên kia đã để lộ, cặp này là nhà đầu tư quang minh chính đại đưa vào, lại kết hợp với tin đồn hai nhà Bùi Ôn thông gia, còn có những ưu ái từ khi tổ tổ tiết mục tuyên bố bọn họ, không thể nghi ngờ họ chính là tiểu thư của Bùi gia cùng cậu chủ của Ôn gia.

Ba thế hệ giàu có của đại gia trăm tỷ, chẳng lẽ không có tiền mua một căn nhà gần nơi làm việc.

Không đúng, họ đều là người có tiền như vậy, vì sao phải làm hai cái nghề ngủ muộn hơn chó dậy sớm hơn gà, còn có thể bị người khác tức giận mắng mỏ.

Những người có tiền bây giờ đều có suy nghĩ bươn trải cực khổ như vậy sao?

Cư dân mạng trong phần bình luận đã giải thích cho cô ấy một trong những nghi ngờ: "Theo những gì được biết trong livestream của họ, tối qua họ sống trong Trang viên ở Bắc Lộc Sơn, Dung Thành, vì vậy họ mới phải đi rất xa vào sáng nay.”

Kỷ Linh Vi nhướng mày, cô ấy và Tiêu Hoa ở Dung Thành cũng có sản nghiệp, biết ở phía Bắc Lộc Sơn Dung Thành chỉ có một trang viên tư nhân, chính là Trang viên Ôn Lạc, nghe nói Ôn Đông của Ôn thị từ sau khi về hưu vẫn luôn ở nơi đó.

"Đang xem gì vậy?” Tiêu Hoa rửa mặt đi ra, áo ngủ cũng không thay, tóc có chút lộn xộn, mở to đôi mắt phượng buồn bã, cười tủm tỉm hỏi.

Anh ta cười, người hâm mộ trong livestream lập tức hú hét nhao nhao hết lên.

Kỷ Linh Vi đưa điện thoại di động cho chồng, cười nói: "Cư dân mạng nói Ôn tiên sinh và Bùi tiểu thư đã phát sóng trực tiếp xong.”

Tiêu Hoa kinh ngạc: "Sớm như vậy sao?"

“ Họ ở xa, nên phải dậy sớm đi làm, chỉ cần quay cho đến khi bọn họ vào đơn vị là xong." Kỷ Linh Vi giải thích.

Tiêu Hoa xem xong cũng hiểu ra, lắc đầu thở dài: "Tất cả mọi người đều thật vất vả, hôm nay anh không có lịch trình đấy chứ?"

"Thu dọn hành lý đi đến biệt thự của chương trình nữa.”

Tiêu Hoa lập tức cười rộ lên: "Hoàn hảo, thật tốt, hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi.”

Kỷ Linh Vi im lặng liếc nhìn anh một cái, ánh mắt có nhu tình và cưng chiều, màn hình livestream lập tức lại một mảnh chữ "ghen tị", "ghen tị" và "vợ chồng này thật khiến người khác ghen tị”.

Phòng livestream của Trương Hủ Ninh và Tạ Vi Học cũng không khác gì tình huống này, người đại diện của bọn họ đương nhiên sẽ giúp bọn họ sắp xếp tốt, công việc hôm nay chính là thu dọn hành lý ở biệt thự bắt đầu quay phim.

Ninh Đào và Đàm Hạ đều làm ở công ty, đương nhiên cũng phải đến công ty, nhưng bọn họ đã quyết định xin nghỉ phép với công ty chỉ làm ca nửa ngày.

Tính ra, thật đúng là Ôn Kiến Sâm cùng Bùi Đông Nghi càng hy sinh yêu nghề kính nghiệp biết bao.

Đạo diễn Mạnh: "..." Tuyệt đối không ngờ điều này xảy ra.

Ngày hôm nay khí hậu cũng mát mẻ, vừa vặn là tiết khí, cho nên hôm nay nội dung giảng dạy của trường mẫu giáo là để bọn trẻ làm quen với nhiệt độ.

Chuông lớp vang lên, Bùi Đông Nghi cười tủm tỉm đi vào lớp học, chờ các bạn nhỏ gọi giáo viên xong, cô liền hỏi: "Các em có biết hôm nay là ngày gì không?"

Bạn nhỏ nhìn cô, cô cũng nhìn vào bạn, và sau đó có một cánh tay nhỏ dơ lên, "Cô giáo ơi em biết!”

“Bạn nhỏ Chu Minh biết sao, vậy em nói cho cô nghe, hôm nay là ngày gì đây?”

Bạn nhỏ rướn cao chất giọng non nớt của mình nói: "Hôm nay là ngày 7 tháng 7, thứ năm, âm lịch... Em không biết ngày nào!”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Nghe cậu bé nói dõng dạc, lại nhớ ngày tháng như vậy, vừa nghe liền biết cậu nhóc mỗi ngày đều có thời gian xem tin tức phát sóng.

Bùi Đông Nghi cười gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là thứ năm, âm lịch là mùng chín tháng sáu, ngoại trừ cái này, còn là ngày gì các em biết không?”

Chu Minh gãi gãi ót, lắc đầu: "Em không biết ạ."

“Nhớ rõ hôm nay là mấy ngày cũng rất tuyệt, em rất giỏi đó nha.” Bùi Đông Nghi khen anh bạn nhỏ một câu, sau đó lại hỏi những đứa trẻ khác "Còn có bạn nào biết hôm nay là ngày gì không?"

Có bạn phát biểu đầu tiên, và cũng được khen ngợi, các cậu nhóc ngay lập tức bắt đầu nói: "Hôm nay là ngày đi học!"

Mẹ em nói thứ bảy có thể nghỉ hè, chúng em muốn đi Vân Nam du lịch, cô giáo ơi, cô đi cùng con nha!

"Kỳ nghỉ hè của em muốn đi công viên nước, cô Bùi em muốn dẫn cô đi!"

"Còn có em còn có em..."

Ý bọn trẻ nói không sai biệt lắm, mắt thấy đề tài đã từ thảo luận hôm nay là ngày gì biến thành du lịch đi đâu chơi, Bùi Đông Nghi vội vàng ngăn cản bọn trẻ, sau đó nói: "Kỳ thật hôm nay là tiểu nhiệt nha, hai mươi bốn tiết khí bên trong tiểu nhiệt.”

Cô hỏi các em còn nhớ bài hát về tiết khí hay không, mỗi trường mẫu giáo vào ngày tiết khí đều có chương trình đặc biệt, “Tiết khí ca” đã sớm dạy qua, mỗi đứa nhỏ đều phải học thuộc lòng một lần, vì thế Bùi Đông Nghi vừa hỏi, bọn họ liền đồng thanh đọc thuộc lòng.

"Xuân vũ kinh xuân thanh cốc thiên, hạ mãn mang hạ hạ hạ tương liên..."

Trong tiếng sách lãng long, Bùi Đông Nghi nói cho bọn nhỏ Tiểu Hạ là cái gì, sau đó dẫn bọn họ đi làm sinh hoạt dân gian vào ngày hè, trong văn hóa dân gian "phơi thư họa, phơi quần áo" đến lượt bọn nhỏ chính là đem sách ảnh trong phòng học đều dọn ra ngoài phơi trên mặt đất, thuận tiện phơi quần áo trên người mình.

Buổi trưa thì sao, theo văn hóa dân gian là ăn sủi cảo, bọn nhỏ đọc câu tục ngữ "đầu phục sủi cảo nhị phục mì", từng ngụm từng miếng sủi cảo.

Lớp học âm nhạc buổi chiều là học hát bài hát của Tiểu Hạ, khi ăn tối, có bạn nhỏ Mẫn Mẫn trong lớp bọn họ lặng lẽ hỏi Bùi Đông Nghi: "Cô giáo Bùi, lớp hoạt động ngày mai có phải là đại chiến súng nước hay không?"

Bùi Đông Nghi gật gật đầu: "Đúng vậy, Mẫn Mẫn có sợ không?"

Đó là một cô bé thường mẫn cảm nhát gan, mùa thu năm ngoái lúc nhập học mỗi ngày đều khóc, có chút gió thổi cỏ lay liền sợ tới mức không chịu nổi, Bùi Đông Nghi mất thật lâu mới cùng cô bé tạo được sự tin tưởng của tín nhiệm, từ đấy cô bé liền xem cô như người mẹ thứ 2 vậy.

Cô bé e lệ gật gật đầu, lại lắc đầu: "Cô giáo Bùi, cũng cô Mân Mân đều ở đây, em sẽ không sợ nữa.”

Bùi Đông Nghi xoa xoa bàn tay mềm mại của cô bé, trong lòng mềm nhũn thành một vũng nước, cô sờ sờ mặt bạn nhỏ, khen ngợi: "Mẫn Mẫn thật giỏi, hôm nay cũng cố gắng ăn cơm xong được không?”

Cô bé dùng sức gật đầu, đi xếp hàng ăn cơm, bữa tối hôm nay ăn gà hầm nấm.

Người quay phim ở phía sau máy quay, đầu tiên là bị cô bé này làm cho anh ta yêu trẻ con hơn bao giờ hết, sau đó lại chảy nước miếng khi nhìn vào thức ăn của trẻ nhỏ, gà hầm nấm, đậu phụ cà tím và rau diếp hàu, còn có canh sườn mướp đắng, thơm ngon thật đấy, bữa ăn của trẻ em thật ngon.

Cảnh tượng này ấm áp, bên kia Ôn Kiến Sâm lại nghe người nhà bệnh nhân thỉnh cầu anh: "Bác sĩ Ôn, tôi sợ…thì...Anh có thể nhờ người giúp và mặc quần áo cho ông ấy không?"

Nhân viên quay phim: "?”

Ngày đầu tiên của chương trình đã quay được cảnh cho người chết mặc quần áo, có cần kinh thiên động địa vậy không?
Chương kế tiếp