Đông Nghi

Chương 13
Buổi chiều khi mặt trời đang nắng gắt, Ôn Kiến Sâm ăn cơm trưa xong, khoa cấp cứu tạm thời không có bệnh nhân nào đến, anh ngồi ở vị trí cửa sổ văn phòng bắt đầu chỉnh lý hồ sơ bệnh án.

Một bên sắp xếp trang đầu hồ sơ bệnh án lớn, phiếu lệnh y tế, hồ sơ bệnh án và các loại kết quả kiểm tra, đồng ý thông báo và các tài liệu khác theo thứ tự, trong khi đùa giỡn với học trò của mình.

"Quyển này chính là hai mươi vạn, xe hồ sơ bệnh án là tài sản đắt nhất trong toàn khoa, ngàn vạn lần cẩn thận một chút."

Học trò nghe xong cười cười: "Vậy khoa chúng ta tám mươi giường, chẳng phải là một trăm triệu sao?”

Ôn Kiến Sâm trong lòng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hai chiếc xe hồ sơ bệnh án, một căn nhà ở trung tâm thành phố.”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, không khí trong phòng làm việc đang thoải mái, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một trận gào khóc.

Ôn Kiến Sâm cùng mấy đồng nghiệp đều sửng sốt một chút, Lôi Minh hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Diệp Viễn do dự một chút: "Không phải là có người cấp cứu đấy chứ. Cậu đi xem sao được không?”

Ôn Kiến Sâm lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Hai giường trong phòng cấp cứu, được đưa đến vào chiều hôm qua, khi đến là ngồi ngay ngắn hô hấp, chân tay sưng phù, loại II hô hấp, nhiễm trùng huyết, hen suyễn, khí phế thủng, tăng huyết áp, tiểu đường, bệnh nền rất nhiều.

Ôn Kiến Sâm hôm qua trước khi tan tầm đã giao phó bệnh nhân cho đồng nghiệp đang trực, bệnh nhân nhanh chóng được chẩn đoán suy nhược cấp, thức cả đêm, hơn bốn giờ sáng tiến hành cấp cứu một lần, buổi sáng Ôn Kiến Sâm tới còn nhìn thấy hồ sơ cấp cứu.

Xem ra là chống đỡ đến lúc này rốt cục cũng không chịu nổi nữa.

Diệp Viễn và đám người bọn họ cũng chạy ra khỏi phòng làm việc, càng tới gần phòng cấp cứu, tiếng khóc càng thêm bi thương vang dội.

Con gái bệnh nhân ngã ngồi trước cửa phòng cấp cứu, che mặt lớn tiếng khóc rống, y tá trưởng Hứa Hinh xuất hiện ở cửa, cau mày: "Cô đừng khóc, còn không nhất định là..."

Quay đầu nhìn đoàn người Ôn Kiến Sâm vội vàng chạy tới: "Bác sĩ tới rồi, cô đừng hoảng hốt khóc nữa.”

Ôn Kiến Sâm như một cơn gió lướt qua cửa phòng cấp cứu, nghe thấy tiếng kêu chói tai phát ra từ điện tâm đồ, y tá phụ trách phòng cấp cứu đã bắt đầu hồi sức tim phổi.

"Đi đẩy máy hồi sức tim phổi lại đây." Anh dặn dò Tiểu Lưu một câu, tiến lên kiểm tra tình huống cơ bản của bệnh nhân, sau đó tiếp nhận động tác ấn của y tá.

Máy hồi sức tim phổi đẩy tới, lập tức phát huy tác dụng, lặp đi lặp lại động tác quy luật mà tiêu chuẩn.

Trên thực tế đã không còn hy vọng, nhưng hồi sức tim phổi phải kéo dài ít nhất nửa giờ, nửa giờ sau tim không nhảy nữa, có thể tuyên bố tử vong.

Ôn Kiến Sâm ở một bên kiểm tra danh sách tiêm của bệnh nhân, cũng xem lời khuyên của bác sĩ và kết quả kiểm tra mới nhất, sau đó xem máy làm việc hai phút, đi ra ngoài nói chuyện với con gái bệnh nhân.

Muốn tiếp nhận người thân qua đời là một chuyện phi thường phi thường khó khăn, mặc kệ Ôn Kiến Sâm an ủi như thế nào, cô ấy vẫn luôn tự trách: "Nếu như tôi sớm phát hiện ông ấy không thoải mái thì tốt rồi, ông ấy cái gì cũng không nói, sợ tốn tiền, nếu tôi để ý một chút thì tốt rồi..."

"Đều trách tôi vô dụng, ngay cả tiền khám bệnh cho bố cũng không có."

"Đều là tôi không tốt, nếu tôi sớm phát hiện thì tốt rồi..."

"Nếu ngay từ đầu tôi đưa ông ấy đến bệnh viện lớn thì tốt rồi, tôi không nên tin tưởng những gì ông ấy nói, cái gì tịnh dưỡng một chút là tốt rồi, căn bản không có..."

"Ông ấy muốn mang theo bộ độ mặc khi mất đến bệnh viện, tôi còn chê ông ấy nói xui xẻo, tôi thật sự là…"

Từng câu lại một câu tự trách từ trong miệng cô gái bật ra, nương theo áy náy cùng bi thương sâu đậm, làm cho Ôn Kiến Sâm trong nháy mắt tâm trạng cùng trùng xuống.

Anh chỉ có thể nói đơn giản một câu: "Cô đã tận lực rồi, tình huống cơ bản của bố cô rất kém, cho dù ngay từ đầu cô đưa tới chỗ chúng tôi, cũng chưa chắc có thể cứu vãn, tình huống như vậy của ông ấy, cho dù đi ICU, một ngày tốn một vạn, cũng chưa chắc có thể cứu được, kết quả vẫn là mất mát.”

Lật qua lộn lại nói mấy câu này, khuyên cô nhìn thoáng qua một chút, nói bố cô ấy khẳng định sẽ không trách con gái mình đâu, hy vọng cô ấy không sống trong áy náy nữa.

Nửa giờ trôi qua, máy hồi sức tim phổi ngừng hoạt động, Ôn Kiến Sâm liếc mắt nhìn đồng hồ, lại liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, tuyên bố thời gian tử vong.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Văn phòng vốn còn có chút thoải mái cùng tự tại lúc này rất yên tĩnh, phảng phất theo sinh mệnh biến mất, tâm tình mọi người đều tụt dốc.

Ôn Kiến Sâm dặn dò Tiểu Lưu viết hồ sơ tử vong một chút, cậu ấy bắt đầu điền vào phiến báo cáo trường hợp tử vong, tiến hành chẩn đoán y tế nguyên nhân tử vong đối với trường hợp tử vong, đồng thời điền giấy chứng tử.

Bệnh nhân tử vong ở bệnh viện không thể về nhà, theo lý thuyết là người nhà hỗ trợ mặc quần áo, người nhà bận rộn không đến được, hộ lý cũng có thể hỗ trợ, nhưng phải thu hai ngàn một lần, giá cả tương đối đắt, dù sao loại chuyện này kiêng kị cũng tương đối nhiều.

Ôn Kiến Sâm cũng không suy nghĩ nhiều, loại chuyện này từ trước đến nay là do người nhà nạn nhân cân nhắc, bác sĩ không phụ trách chuyện này, anh chỉ cần làm xong việc mình nên làm.

Nhưng không ngờ không bao lâu sau, con gái nạn nhân đến văn phòng, Ôn Kiến Sâm cho rằng cô có việc, liền hỏi: "Có chuyện gì sao, hay là đến lấy giấy chứng tử? Nó sẽ được gửi về ngay lập tức.”

Đối phương nhìn anh muốn nói lại thôi, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ.

Ôn Kiến Sâm kiên nhẫn hỏi lại: "Có phải có khó khăn gì không? Nói cho tôi biết xem tôi có thể giúp cô không."

Đối phương lúc này mới đỏ mặt lắp bắp nói: "Bác sĩ Ôn, tôi đã thông báo cho em trai tôi, nhưng em ấy ở nơi khác, chạy tới còn phải rất lâu, tôi sợ chờ em ấy tới bố tôi liền... Vì vậy, anh có thể nhờ người giúp đỡ thay quần áo cho ông ấy không?”

Nước mắt của cô gái rơi xuống từng giọt từng giọt, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn: "Hộ lý thực sự quá đắt, muốn hai ngàn, tôi đã không trả lương trong ba tháng, thực sự không có nhiều tiền như vậy ... Tôi không thể thay đồ một mình, không thuận tiện ... Bác sĩ Ôn, tôi muốn nhờ bác sĩ..."

Muốn Ôn Kiến Sâm giúp đỡ, lại thật sự ngượng ngùng mở miệng, nhưng lại không thể không mở miệng.

Trong bệnh viện, cô gái ấy tin rằng chỉ có bác sĩ điều trị của bố mình.

Cô cúi đầu, giơ tay lau mắt, đám người Ôn Kiến Sâm có thể nhìn thấy mặt cô gái đỏ bừng, quẫn bách cùng xấu hổ tràn ngập trong lời nói, khó xử đến cực hạn.

Mọi người thấy chua xót, Lôi Minh nhìn môi Ôn Kiến Sâm giật giật, dường như muốn khuyên anh hỗ trợ, lại ngượng ngùng.

Theo truyền thống lâu đời, chúng ta luôn luôn có nhiều điều cấm kỵ đối với cái chết, ngay cả khi chúng ta không kiêng kỵ, luôn luôn sợ hãi.

Ôn Kiến Sâm rất nhanh liền đáp ứng: "Được, tôi đi giúp cô, nghe cô nói bố cô có mang theo đồ tới đúng không?”

Đối phương lập tức gật đầu, tràn đầy cảm kích liên tục nói cảm ơn, cùng Ôn Kiến Sâm đi đến phòng cấp cứu.

Kỳ thật rất nhiều công việc hẳn là sau khi đến nhà tang lễ do chuyên gia làm, Ôn Kiến Sâm có thể làm, chỉ là giúp người chết cởi quần áo bệnh trên người ra, thay quần áo sạch sẽ mang từ trong nhà, sau đó dùng gạc chấm rượu, lau sạch mặt và tay người chết, để cho họ chỉnh tề, tôn nghiêm ra đi.

Đó là tất cả.

Về phần kiêng kị, anh không nghĩ nhiều như vậy.

Khoảng năm giờ chiều, con trai của bệnh nhân đến, thi thể cũng đã được đưa đến nhà tang lễ, khi người nhà đi tới lấy giấy báo tử, nhét cho Ôn Kiến Sâm một cuộn giấy đỏ.

"Đây là chút lòng thành, lấy chút may, anh..." Cậu ta vội vàng bày tỏ lòng biết ơn đối với Ôn Kiến Sâm: "Hai ngày nay cảm ơn anh, chúc anh công việc thuận lợi.”

Đây là phong tục của Dung Thành, người nhà muốn đưa cho người đến tham gia tang sự một phong bao lì xì lấy may trừ tà, vì thế Ôn Kiến Sâm nhận lấy, sau đó đưa hai chị em đi ra ngoài.

Đi đến cửa, liền dừng lại nói: "Mọi thứ sẽ ổn hơn thôi, sau này cũng sẽ bớt khổ, hai người đã cố gắng hết sức, bố của hai người chắc chắn hy vọng cô và em trai có thể sống tốt."

Cô gái xúc động, bắt đầu khóc một lần nữa.

Tiễn hai chị em đi, không khí trong phòng làm việc tiếp tục trầm lắng, nhân viên quay chương trình muốn hỏi gì đó lại thôi.

Thẳng đến trước khi Ôn Kiến Sâm tan tầm, nữ bệnh nhân bị nhiễm trùng tiết niệu kết hợp thận, sỏi niệu quản vào ICU, cùng bạn trai của cô ấy đến tìm anh.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

"Bác sĩ, hôm nay tôi có thể xuất viện rồi, cảm ơn bác sĩ." Cô ấy mỉm cười và nói, bạn trai của cô ấy đưa một giỏ trái cây màu đỏ.

Lúc ấy sau khi đi ICU, bệnh nhiễm trùng của cô ấy căn bản không khống chế được, sốc phản vệ không thể đảo ngược, ý thức bắt đầu mất đi, sau khi giao tiếp đầy đủ với bác sĩ phẫu thuật tiết niệu và người nhà, bác sĩ phẫu thuật tiết niệu mạo hiểm thực hiện phẫu thuật lỗ rò qua da thận, may mà quá trình phẫu thuật coi như thuận lợi, sau phẫu thuật dẫn ra một lượng lớn chất lỏng có mủ, huyết áp đêm đó đưa về ICU liền ổn định, sau đó dần dần loại bỏ thuốc tăng áp.

Ngày hôm sau, tất cả các chỉ số nhiễm trùng của cô ấy đều giảm đáng kể, nước tiểu dẫn ra cũng dần trở về trạng thái bình thường, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, từ ICU chuyển đến phòng bệnh tổng hợp tiết niệu, hơn một tuần sau, cô ấy đủ lượng máu, có thể xuất viện.

Ôn Kiến Sâm nhận lấy giỏ trái cây, cười nói: "Nghe nói tháng sau hai người sẽ kết hôn, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử."

Đôi tình nhân nhỏ nắm tay cười rộ lên, Ôn Kiến Sâm lại nói: "Cũng hy vọng cô rút ra bài học, sau này phải uống nhiều nước, không nên nhịn tiểu, niệu đạo của phụ nữ vốn ngắn hơn nam giới, dễ bị nhiễm trùng, phải chú ý lối sống, chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Nói cảm ơn, bọn họ tay trong tay rời khỏi bệnh viện, Ôn Kiến Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, thấy bọn họ đi ra khỏi tòa nhà cấp cứu, bóng dáng thân mật kề sát vào nhau trên mặt đất, không thể tách rời.

Có lẽ vào ICU một lần, họ sẽ xác nhận rõ ràng hơn tầm quan trọng của đối phương trong cuộc sống của họ.

Không khí trong văn phòng bởi vì giỏ trái cây đến cuối cùng đã ấm lên rất nhiều.

Ôn Kiến Sâm thấy không còn việc gì, thời gian cũng không sai biệt lắm, liền nói: "Tôi tan tầm trước nhé.”

Sau khi bàn giao bệnh nhân với các đồng nghiệp đang trực, anh đã đi đến phòng thay đồ.

Cởi áo blouse trắng ra, rửa tay, lau tay sạch sẽ, khi bước ra khỏi phòng thay đồ, hãy tắt đèn bằng ngón trỏ.

Lúc đi ra bị y tá trực gọi lại, hỏi anh vì sao máu của một giường nào đó lại ghi là hai túi máu, anh nói một người bây giờ rút, người kia sáng mai rút, đều đã viết xong trên lời dặn dò của y tá, y tá nói anh bổ sung y lệnh, anh bảo đối phương đi tìm bác sĩ trực.

"Tôi tan tầm, bằng không cậu bảo Tiểu Lưu mở một chút, bảo người trực ký tên."

Bận rộn xong những chuyện này, anh mới thật sự có thể thoát thân tan tầm.

Trên đường đến Vịnh Ngọc Hà, nhân viên quay chương trình mới trò chuyện với anh về những gì đã xảy ra vào buổi chiều và hỏi anh: "Anh không sợ sao?"

Mặc quần áo cho người chết, mà lại có thể không sợ sao?

Ôn Kiến Sâm cười cười: "Sợ à, sao không sợ. Nhưng tôi lại nghĩ, tôi là bác sĩ, tôi cứu ông ấy, cũng không phải là tôi hại chết ông ấy, nếu ông ấy biết, nên cảm ơn tôi mới đúng, nghĩ như vậy sẽ không sợ nữa.”

Dừng một chút, anh lại tiếp tục nói: "Kỳ thật không có gì phải kiêng kị, tiễn người một đoạn đường cuối cùng, coi như là chuyện tốt làm đến cùng, cũng là một loại tu hành."

“Lúc đó nhìn thấy anh ở trong phòng cấp cứu vẫn an ủi cô ấy, nói với cô ấy rằng bản thân đã cố gắng hết sức."

"Đúng vậy, có một số lời chính là muốn bác sĩ nói mới hữu dụng, người đã đi rồi, người còn sống phải tiếp tục sống qua ngày, cũng không thể cả đời gánh vác gánh nặng tâm lý, cô ấy cũng không sai."

Trong xe một lần nữa yên tĩnh lại, anh ấn cửa sổ xe một chút, bên ngoài ồn ào náo nhiệt cùng không khí mùa hè ẩm ướt cùng nhau xông vào trong xe.

Từ bệnh viện đến Vịnh Ngọc Hà khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, đến cửa, sau khi đăng ký, anh thuận lợi vào khu biệt thự.

Lại chạy thêm vài phút, rốt cục nhìn thấy một cái hồ nước, cách hồ nước một con đường, chính là biệt thự bọn họ ba tháng tới phải ở lại đây.

Khả năng lấp đầy của khu biệt thự Vịnh Ngọc Hà kỳ thật không cao lắm, xung quanh vô cùng yên tĩnh, biệt thự ba tầng dưới màn trời xanh tối càng thêm yên tĩnh, đèn đất ven đường cửa sáng lên, tản ra ánh sáng mờ nhạt, bên cạnh cửa chính còn có một cánh cửa, thông thẳng vào gara ngầm.

Ôn Kiến Sâm lái xe vào gara dưới lòng đất, đi lên chính là hoa viên trước biệt thự, đèn đường màu vàng ấm sáng ngời treo cao, càng đến gần cửa lớn thì càng có thể nghe thấy náo nhiệt bên trong.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

"Xem ra tất cả mọi người đều ở đây." Anh nhịn không được thì thầm một câu.

Anh đi hai bước lên bậc thang, lúc vào cửa còn nghe thấy một giọng nữ xa lạ hỏi: "Bác sĩ Ôn trễ như vậy còn chưa tan tầm à?”

Ngay sau đó anh liền nghe thấy một tiếng mèo kêu, Bùi Uyên Uyên từ trong phòng khách chạy ra, duỗi vuốt bám lấy quần anh.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Thanh âm Bùi Đông Nghi sau đó truyền đến: "Ôn Kiến Sâm anh về rồi à, mau đến ăn cơm đi!”
Chương kế tiếp