Đừng Cắn Em Mà

Chương 2. Tác dụng phụ là mê đắm say mê

 “Đừng sợ… đừng sợ.” Tuy giọng nói đã run lẩy bẩy nhưng nàng vẫn ôm lấy nhóc con này vào lòng vỗ về: “Đừng sợ đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em, bảo vệ em.”

Làn da của cậu trai trẻ lạnh lẽo vô cùng, ôm lấy cậu mà nàng cứ cảm tưởng như đang ôm lấy một khối băng vào lòng vậy, chỉ khác là tấm da này rất mềm mại mịn màng, da dẻ non mịn này hệt như da của em bé loài người vậy.

Bạch Mộc cố chống lại cảm giác sợ hãi né cái xác chết ấy ra, bước vào phòng ngủ chính của căn nhà này.

Một lớp tro mỏng rơi xuống dưới nền nhà, đây là bằng chứng chứng minh chưa từng có ai ghé vào nơi đây.

Bạch Mộc đang tìm xem ở đây có thứ nào có thể dùng làm vũ khí hay không.

Nhưng đáng tiếc rằng trừ cái chân cắm nến đã cháy kia ra thì ở đây chẳng còn thứ gì để nàng dùng để tự vệ nữa.

Nàng nuốt nước bọt cúi đầu nhìn xuống cậu bé kia.

Hắn đang cúi đầu nhìn chòng chọc vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, tựa như nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt vốn đang đỏ thẫm kia của hắn giờ đây lại chuyển dần sang màu đỏ sẫm hơn ban nãy.

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cầm chiếc chân đèn đã cháy kia lên, xong xuôi quay đầu lại nhìn vào đứa trẻ này.

Hắn không nói gì, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cữ, dường như không coi trọng hành động này của Bạch Mộc.

“Cái này có thể dùng để tự vệ.” Bạch Mộc giải thích ngắn gọn.

Hắn nhìn nàng, vẫn không hó hé.

Căn nhà nho nhỏ bày biện đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn và một bộ bàn ghế, chăn bông tuy bụi bặm nhưng vẫn còn sạch sẽ đôi chút.

Bạch Mộc lau dọn giường sạch sẽ rồi bồng cậu nhóc ngồi lên trên đó, rồi lại lấy chăn bông quấn cậu lại.

Xong xuôi mọi thứ, nàng vỗ vỗ đầu đứa bé thì thầm: “Không sao đâu.” Bạch Mộc nói xong thì đi đến mé bên kia cách mép giường một khoảng khá xa ngồi xuống sàn nghỉ ngơi.

Nàng nghĩ rằng mình đã giữ khoảng cách an toàn giữa họ rồi, nhưng nàng hoàn toàn không hề biết rằng mình đã để lộ ra phần gáy yếu ớt nhất của mình ra trước mặt hắn.

Trên chiếc gáy trắng ngần có một vài vết thương nhỏ xíu, miệng vết thương đang chảy ra một ít máu, mùi thơm thoang thoảng của máu cứ lan ra ngoài không khí không ngừng kích thích lấy thần kinh của Luis.

Hắn nuốt nước bọt, nhẹ nhàng tiến lại gần Bạch Mộc.

Cằm tựa vào trên lưng nàng, hắn chỉ vừa siết nhẹ cổ tay của nàng thôi mà chiếc chân cắm nến nàng đang cầm chặt trong tay đã rơi xuống đất rồi.

Đồng tử Bạch Mộc run lên, cổ tay của nàng bị người nọ nắm chặt lấy, ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng chẳng có, sức mạnh của cậu nhóc này quá lớn, rõ ràng thằng bé chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng lại chẳng thể thoát được sự khống chế này.

Trán nàng đổ mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy trước sự gần gũi của hắn.

“Chậm đã…”

Dựa gần vào chiếc cổ của nàng tỉ mỉ ngửi ngửi, Luis thè lưỡi ra chầm chậm liếm đi những hạt máu đỏ tươi ấy.

Đầu lưỡi của hắn lạnh lẽo vô cùng, liếm láp để lại trên nơi ấy một vết nước ướt át.

“Hức …” Bạch Mộc run lẩy bẩy, cả người như mất đi khả năng cử động cứng đờ tại chỗ, nàng có thể cảm giác được lông tơ toàn thân của mình đang không ngừng run rẩy dựng lên vì hành động này của hắn.

Động tác liếm láp của hắn vừa vội vừa nhanh, như thể đang thưởng thức một món ngon tuyệt hảo nào đó vậy, đôi mắt chuyển dần từ đỏ sẫm sang đỏ rực, cuối cùng răng nanh mọc ra đâm vào mảnh da đó.

“Không … Cứu mạng …” Cảm giác máu không ngừng mất đi cũng không thoải mái gì cho cam, miệng vết thương truyền đến cơn đau nhói, bỗng có một loại cảm giác gọi là khoái cảm dần chậm rãi dâng lên lan tràn ra khắp trong cơ thể, ý thức của nàng cũng dần trở nên mơ hồ.

Bão tuyết lớn dần, trong màn đêm sâu thẳm chỉ còn lại tiếng gió rít, những con người bọc trong lớp bông tuyết đó sẽ mãi ngủ say trong đêm nay.

Con dơi và con sói khổng lồ đang vây xung quanh một cỗ xe bên ngoài ngôi nhà gỗ kín đáo, bỗng có một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi nhà, trong lòng hắn có một vật thể được quấn trong một chiếc áo choàng đen, hình hài nho nhỏ bị hắn ôm vào trong ngực.

Cỗ xe chậm rãi chạy lên đỉnh núi, những sinh vật đó cũng biến mất trong màn đêm.

*

Căn phòng này lấy tông màu tối làm chủ đạo, cửa sổ bị tấm rèm dày cụi che kín mít, che kín kĩ càng đến mức không phân biệt được đang là ngày hay là đêm, trên tủ đầu giường có một ngọn nến lập lòe cung cấp một chút ánh sáng.

Người con gái ngồi dậy khỏi giường, trên người mặc bộ váy ngủ màu trắng bằng sa tanh, chiều dài đủ che khuất mắt cá chân.

Cơ thể khoan khoái kì lạ, không có một chút mồ hôi hay chút máu nào, chỉ là trên cổ vẫn còn đọng lại một chút đau nhói, dáng vẻ hiện tại này rõ ràng đã được người nào đó lau sạch qua.

Lòng bàn chân dẫm lên tấm thảm lông tơ, Bạch Mộc cầm ngọn nến đang cháy dở kia soi sáng nhìn quanh phòng.

Không tìm được quần áo hay di động của nàng, cũng không có sinh vật mắt đỏ kì lạ kia.

Nàng bước rất chậm, cố gắng không phát ra âm thanh đi đến nắm lấy tay cầm của cánh của, cổ tay dùng lực.

“Cành cạch”, cánh cửa mở ra.

Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhón chân đi ra khỏi cửa.

“Hình như ngài ngủ rất ngon, không biết ngài có cần tôi làm gì không?” Giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Bạch Mộc giật mình, tay cầm chân nến run lên.

Người đàn ông tóc vàng đang lặng lẽ đứng bên cửa, gã mặc đồng phục chấp sự màu đen, tóc chải ngược gọn gàng ra sau đầu, khóe miệng treo lên nụ cười, vừa nhìn vào đã biết đây là nụ cười giả tạo.

Gã chắc chắn không phải con người.

Bạch Mộc nắm chặt chiếc chân đèn duy nhất cho nàng cảm thấy an toàn, thoăn thoắt trốn sau cánh cửa.

“Ngài tốt nhất đừng nên chạy lung tung, ngài nên biết điều này, rằng bất kì một con chuột nào ở đây cũng có thể nhào đến xé nát ngài nuốt vào trong bụng đấy.” Gã có vẻ không ngạc nhiên lắm trước phản ứng của Bạch Mộc, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ tươi tủm tỉm cảnh cáo nàng.

Bạch Mộc nhìn thấy rõ sự miệt thị và khinh thường trong đôi mắt xanh biếc ấy của gã.

“Đây là …” Bạch Mộc bạo gan hỏi.

“Nơi ở của công tước đại nhân.” Gã nhẹ giọng ngắt lời: “Hi vọng từ ngày hôm nay trở đi ngài sẽ ý thức được bổn phận làm “đồ ăn” của mình. Ngoan một chút, như thế sẽ tốt cho ngài lẫn cho ta.”

Bạch Mộc trở thành thú cưng, hoặc cũng có thể gọi là đồ ăn.

Có lẽ vị đại nhân này cảm thấy “hương vị” và ngoại hình của nàng rất đặc biệt nên đã phá lệ để nàng ở đây làm nguyên liệu sống chăng.

Theo như lời của Daisy thì là vì vẻ ngoài độc đáo không lẫn vào đâu này của nàng, lúc này Bạch Mộc không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Nàng bị giam lỏng, ở trong căn phòng này chờ “chủ nhân” của mình hưởng dụng. Ba bữa của nàng đều được người ta chuẩn bị đầy đủ, mỗi ngày đều có người đến giao hàng tận nơi.

Hiện tại nàng giống như con sâu gạo được người ta nuôi dưỡng vậy, rất ít khi có cơ hội bước ra khỏi phòng, cửa sổ bị khóa chặt, thỉnh thoảng lại có người hầu đi tuần trong lâu đài.

Là một người trân trọng tính mạng của bản thân, nàng tạm thời không dám làm bất cứ điều gì có khả năng hủy hoại cái mạng nhỏ này của mình hết.

Người con gái uống cốc sữa ấm, thổi tắt nến rồi chui vào trong chăn.

Cuộc sống không có điện thoại thực sự rất nhàm chán, Bạch Mộc bắt đầu thấy nhớ chiếc điện thoại di động yêu quý của mình rồi.

Cơn gió đang gào thét bên ngoài cửa sổ chợt có sức thôi miên đến lạ.

Nàng lại mơ thấy cảnh tượng đêm hôm ấy, những con quái vật khát máu, những xác chết la liệt khắp nơi và cả cậu bé mắt đỏ trong ngôi nhà đó.

Đứa trẻ ấy đứng trên vũng máu, vươn tay lau đi vết máu trên khóe miệng.

Cậu trai trẻ ưu nhã bước từng bước đi về phía nàng, dáng vẻ dần trưởng thành hơn, sắc mặt không còn ngây thơ nữa, những gương mặt ấy vẫn tuyệt đẹp không thay đổi.

Người nọ đến gần Bạch Mộc.

Bạch Mộc như bị rút hết sức lực trên người, chỉ biết sững người tại chỗ nhìn hắn chậm rãi tới gần mình.

Hắn ghé đến ngửi ngửi một bên mặt đẹp đẽ của nàng, vòng tay qua eo nàng bao vây nàng vào trong ngực.

Rồi hắn lại cúi xuống cọ xát đôi môi vào cổ của nàng.

Bạch Mộc cảm nhận được trận ẩm ướt lạnh lẽo kia, ngay cả đang trong mộng cũng cảm nhận rõ cái cảm giác ấy.

Nàng gần như giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mộng, chống tay vực dậy hít lấy hít để nguồn không khí dồi dào giống như con cá đang mất cạn.

Bỗng có một cánh tay vươn đến lại lần nữa ôm nàng vào lòng, sức lực không bao nhiêu nhưng đủ để ôm gọn lấy.

Bạch Mộc không dám giãy giụa, thở chậm lại tập trung hết vào động tác của người phía sau.

Người phía sau vẫn đang cọ xát vào xương quai xanh của nàng, không hề chuẩn bị làm thêm bất kỳ động tác nào nữa.

Nàng do dự một lúc, cẩn thận mở lời: “Xin chào?”

Không ai đáp lại, chỉ có bàn tay đang bóp chặt lấy cổ tay nàng và chiếc răng nanh đang kề vào làn da nàng kia thôi.

Ngôi nhà gỗ trong đêm tuyết, xác chết, cậu nhóc, hút máu …

Kí ức về đêm hôm đó thoáng chốc xẹt qua trong đầu nàng, Bạch Mộc đại khái đoán được thân phận của kẻ sau lưng mình này, nhưng nàng không muốn hiến tiểu cầu của mình cho người khác làm thức ăn đâu, thế cho nên người con gái vội vàng sử dụng hết tay chân của mình vùng vẫy hòng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Cánh tay của hắn hơi siết chặt lại, không tốn chút sức nào khóa chặt lấy người con gái, hắn há mồm ra cắn lấy vành tai của nàng.

“Đừng nhúc nhích.”

Khoảnh khắc nghe được lời này lỗ tai của Bạch Mộc tức khắc mềm cả ra, âm thanh ấy trầm thấp lại từ tính, hay đến mức khiến nàng không kìm được mà khẽ cọ xát hai chân.

Răng nanh lại lần nữa đâm vào da thịt, người con gái nhíu mày rên rỉ ra tiếng, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, lần này hắn “ăn cơm” đặc biệt lâu. Cơn đau đớn qua đi, ý thức của Bạch Mộc dần trở nên mờ mịt, một cỗ khoái cảm quen thuộc lại lần nữa bùng lên chiếm lấy tất thảy những suy nghĩ của nàng.

“Ư…”

Khoái cảm lần này còn mãnh liệt hơn lần trước, nàng vặn vẹo eo áp phần mềm mại nhất của mình vào bụng dưới của hắn, cạ lên bộ phận căng phồng mềm mại kia tác oai.

Người con gái vừa vuốt ve xoa bóp các đốt ngón tay đang nắm lấy cổ tay mình, vừa vén váy ngủ lên tự mình khảy vào hạt đậu đỏ trên ngực.

“A a a …” Âm hộ nhỏ chợt run rẩy co rút lại không hề báo trước một tiếng phun ra chất lỏng ngọt lành, tất cả đều tưới xuống thấm ướt hết đũng quần của Luis.

Hắn sững sờ một lúc, tay phải men theo bụng dưới của nàng sờ vào nơi dưới thân, nơi đó đã ướt đẫm nhớp nháp.

Hắn còn chưa kịp động đậy thì tay đã bị Bạch Mộc kẹp lấy, nàng kẹp chặt cọ xát, lôi kéo tay hắn thăm dò vào sâu bên trong.

“Vào đi…Vào đi.”

Bàn tay ấy im ru chẳng động đậy chút nào, thậm chí còn có ý định rút ra.

Bạch Mộc thấy vậy thì rưng rưng nước mắt nghiêng đầu, đôi môi chạm vào góc nghiêng của hắn cọ cọ, nức nở thỏ thẻ: “Chàng ăn no rồi đấy thôi, tại sao không cho em thoải mái một chút chứ?”

Bàn tay giữa hai chân nàng vẫn không nhúc nhích, người con gái cọ tới cọ lui, cuối cùng tự mình nắm lấy ngón tay của hắn tìm đến lỗ hoa của mình.

Sự đụng chạm lạnh lẽo này có hơi kích thích đến nơi yểu điệu kia, Bạch Mộc cắn môi cầm ngón tay ấy từng chút từng chút cọ xát đi vào.

Ngón tay ngay lập tức bị một mảng ấm áp quấn chặt lấy, đầu ngón tay của hắn chỉ vừa khẽ nhúc nhích một xíu là Bạch Mộc đã run run cả lên, nàng thở dốc hé môi yêu kiều rên rỉ không ngừng.

“Ư a … A! Vào … Vào chút nữa đi.”

Ngón tay thon dài dần dần xâm nhập, đầu ngón tay chạm vào một tầng gì đó mỏng mỏng, hắn run run hai lần rồi hung hăng vào sâu bên trong.

Tiếng thở hổn hển của Bạch Mộc thoáng chốt thay đổi, lông mày của nàng nhíu chặt vào nhau, người con gái đau đớn rên rỉ vài tiếng.

Một vết máu dính nhớp chảy xuống dính vào ga trải giường.

Luis liếm liếm răng nanh, ánh mắt rơi vào giữa hai chân nàng.

Ngón tay ở giữa hai chân chỉ dừng lại một lát rồi lại nhanh chóng di chuyển tiếp, sau cơn đau đớn là cơn ngứa khó chịu, ngứa ngáy khôn cùng khiến nàng không kìm được vặn eo muốn ăn ngón tay ấy nhiều hơn nữa.

“A … Thoải mái quá, nhanh một chút.”

Luis học theo động tác của nàng mà cũng nhào nặn hai trái đào đỏ mọng trên ngực nàng ấy, điều này kích thích hơn việc nàng tự mình làm nhiều, chỉ cần nhẹ nhàng xoa một chút là nàng đã yêu kiều rên rỉ không ngừng.

Nàng bị người kia kéo qua, một bên ngực bị hắn ngậm lấy cho vào trong miệng liếm liếm cắn cắn, giờ phút này nàng có thể cảm nhận rõ răng nanh ấy sắc bén đến độ nào. Bạch Mộc nuốt nước miếng nằm im để mặc hắn tác oai trên bầu ngực của mình, nàng không sợ gì hết, nàng chỉ sợ hắn cắn ra mấy cái lỗ trên ngực nàng thôi.

Nhưng may mà hắn chỉ liếm mút thôi, đầu lưỡi ấy không ngừng lăn lộn cọ xát trên đó, kích thích đến tận dây thần kinh của người con gái khiến nàng không nhịn được mà ưỡn ngực ra hùa theo.

Thần kinh của Luis hơi giật nhẹ vì động tác này của nàng, nơi nào đó chưa từng phản ứng cũng dần dựng lên, làm hắn không kìm được mà tiến sâu vào hơn nữa.

Dọc theo bầu ngực không ngừng liếm cắn đi xuống, đầu lưỡi của hắn lướt qua bụng dưới cắn vào hạt châu đang bị giấu ở nơi e ấp bí mật kia.

“Á! Đừng … Đừng mà.” Cảm giác này quá kích thích, chỉ vừa mút nhẹ thôi mà Bạch Mộc đã run rẩy chảy nước ào ào liên hồi.

Vết máu của lần đầu tiên vẫn còn đọng trên bẹng đùi, Luis liếm lấy nó tựa như đang liếm một thứ gì đó rất ngon lành vậy.

Hắn chồm người lên đè nàng xuống dưới thân mình.

Bạch Mộc dựa vào cổ tay của hắn hừ hừ, mí mắt đấu đá nhau, cuối cùng hô hấp cũng dần trở nên đều đều.

Con ngươi của hắn thấp thoáng hiện lên màu đỏ thẫm, ánh mắt quét qua toàn thân của người con gái, hắn vùi đầu vào cổ của nàng ngửi ngửi, khe khẽ thì thào: “Thơm quá…” 

Chương kế tiếp