Đừng Cắn Em Mà

Chương 3. Chủ động quyến rũ

 Bên ngoài phòng là một màu trắng xóa, phong cảnh bên ngoài đã bị bức tường cao lớn che đi, giờ đây bên trong vườn hoa chỉ còn sót lại những cành cây bị tuyết phủ trắng xóa cho Bạch Mộc ngắm.

Cảnh tượng tối hôm qua hiện rõ mồn một trong đầu, đầu nàng hơi đau, lúc đó hình như nàng bị thứ gì đó khống chế thì phải, cơ thể khô nóng khó chịu chỉ biết dựa gần lại nguồn nhiệt lạnh lẽo ấy hòng muốn làm dịu đi sự khô nóng trong người.

Bạch Mộc rờ rẫm dấu răng trên cổ.

Có tiếng gõ cửa, xe đồ ăn đậu ngoài phòng, hầu gái mặc đồ đen trắng cúi xuống bưng mâm thức ăn đi vào.

Từng món ăn được bày lên trên bàn, Bạch Mộc tựa vào ô cửa sổ thẫn thờ, bên ngoài khung cửa sổ nắng chói chang như thế nhưng nàng lại không được phép mở rèm cửa ra.

Bỗng có một ý tưởng lóe lên đâm chồi trong đầu nàng.

Bạch Mộc chấp một tay ra sau lưng, ngón tay giật giật góc rèm, tấm rèm to rộng khẽ đong đưa vì động tác của nàng.

Cô hầu gái vẫn đang sắp xếp đồ ăn, không quá để ý đến hành động này của Bạch Mộc.

Bức rèm đột nhiên bị kéo sang một bên, luồng nắng chói chang cứ thế tràn vào.

Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào cô hầu gái, ả ta sợ hãi hét lên một tiếng, thức ăn trên bàn vì hành động này của ả mà rơi hết xuống đất, ả theo bản năng đưa cánh tay lên che mặt mình lại, làn da đang lộ ra ngoài xì xèo bốc khói, bên trên dần xuất hiện vết thương to nhìn như bị bỏng.

“Á!!!” Âm thanh sắc bén vang vọng bên tai nàng, cô hầu gái hết lớn trốn vào trong góc tối, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu đỏ đậm, ranh nanh thò ra khỏi môi, đầu ngón tay cũng trở nên bén nhọn.

Vẻ mặt của ả ta dữ tợn đến độ như thể sẽ lao đến chỗ nàng bất cứ lúc nào.

Bóng dáng của chấp sự nhanh chóng xuất hiện trong phòng, gã khoác áo choàng lên người cô hầu gái, cẩn thận an ủi ả ta.

“Đối xử với một quý cô như thế này không phải là chuyện mà một thục nữ nên làm.” Khóe miệng của gã vẫn nở nụ cười nhạt, cũng chẳng thèm che giấu mà liếc mắt cảnh cáo.

“Là một con người, tôi cần ánh sáng mặt trời.” Bạch Mộc dứt khoát kéo hết toàn bộ rèm ra, lười biếng duỗi eo trong ánh nắng mặt trời.

Chấp sự vòng qua cô hầu gái lùi về phía sau một bước, cũng giấu bản thân vào trong bóng tối.

“Làm một đồ ăn, hành động này của ngài càn rỡ quá rồi đấy.”

“Nhưng tôi đang bị bệnh mà, hương vị cũng đâu có ngon đâu đúng không nào?”

Chấp sự cười cười, rời khỏi phòng.

“Tôi hy vọng đến đêm khuya ngài cũng sẽ dũng cảm như thế này.”

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại, Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm, hai chân rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa xụi lơ xuống đất.

Lúc nãy nàng còn tưởng mình sẽ phải chết ở chỗ này rồi, nhưng vẫn may là đám ma cà rồng này cũng sợ nắng giống mấy bộ phim mà nàng đã từng xem.

Đến đêm khuya nàng không có lợi thế thật, những con quái vật đó lang thang khắp nơi, chỉ cần nàng vẫn còn thở thì chúng sẽ tìm được nàng.

Nàng chung quy vẫn chỉ là một con người mà thôi.

Màn đêm lại lần nữa buông xuống, ngoài cửa sổ lại tăng thêm những ngôi sao đỏ rực, Bạch Mộc kéo rèm lại thắp nến lên.

Mâm đồ ăn bị vương vãi vẫn còn đó, có lẽ là để trừng phạt nàng nên buổi tối nàng chẳng thấy ai đến đưa đồ ăn đến như mọi khi.

Bạch Mộc ăn mấy món còn sót lại từ khi trưa.

Nàng chui vào trong chăn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng trừ tiếng gió gào thét ấy ra thì không còn nghe được tiếng gì khác.

Hình như hôm nay người kia không có ý định đến đây.

Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nghĩ đến kế hoạch chạy trốn.

Bọn họ sợ ánh nắng mặt trời, không chỉ có cô hầu gái mà ngay cả gã chấp sự cũng thế, với cả những con dơi và con sói cũng giống thế thì phải, bởi vì nàng chưa nhìn thấy chúng vào ban ngày bao giờ.

Tới ban đêm mới thấy chúng nó lang thang trên không trung, tuần tra ra vào trong lâu đài.

Có lẽ đến ban ngày nàng mới có thể trốn đi được, trốn đi xong nàng sẽ từ từ tìm đường về nhà.

Bạch Mộc nghĩ đến đây thì bỗng dụi mặt vào chăn bông, để lại trên tấm chăn một vệt nước nhỏ.

Nếu muốn trốn thoát thì trước tiên phải tìm hiểu cách ra khỏi lâu đài và sơ đồ đường đi bên ngoài lâu đài.

Nhưng nàng không được phép ra khỏi căn phòng này.

Bạch Mộc cắn một miếng táo.

Có lẽ nàng nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục để tìm kiếm sự ưu ái của “chủ nhân” của mình quá.

Bạch Mộc biết được tên “chủ nhân” của mình qua miệng gã chấp sự kia, “chủ nhân” của nàng tên là Luis. Nhưng lúc hỏi thì gã chấp sự ấy cũng không quên nhếch mép cười giả nai thốt ra hai ba câu mỉa mai nàng, hiển nhiên gã vẫn chưa quên được chuyện lần trước.

“Con người quả là những sinh vật dễ đổi thay mà.”

“Tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ thân phận hiện tại của mình.”

“Và tôi cũng rất hy vọng cô làm rõ cách xưng hô với đại nhân Luis hơn, ôi, dù sao con người cũng là loài sinh vật yếu ớt như thế mà.”

Bạch Mộc nghe tai trái ra tai phải, giả vờ như không nghe thấy gì.

Ngoan ngoan ngoãn ngoãn ở trong phòng như lời gã nói thì chỉ sợ nàng sẽ chỉ nhận được một kết cục mất máu chết thê thảm mà thôi.

Trong màn đêm yên tĩnh này, tiếng đóng mở cửa bỗng trở nên chói tai cực kỳ, trên giường phình phình lên, thấp thoáng có thể phân biệt được đây là hình dáng của con người.

Hắn im lặng không phát ra chút tiếng động nào đi đến đến gần giường, rũ mắt xuống quan sát nàng y như lần trước.

Nhiệt độ trên người hắn vẫn thấp đến đáng sợ, chiếc giường mà Bạch Mộc khổ sở sưởi ấm cũng dần lạnh lên.

Hình như hắn rất thích tiếp xúc cơ thể thì phải, vừa nằm xuống là đã vươn móng vuốt ra xoa bóp mặt nàng, xoa mặt xong lại đến xoa ngực, cuối cùng dừng trên bụng nàng.

Dạo gần đây nàng rất ít vận động, bây giờ ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ thôi, thế nên sau một khoảng thời gian thì Bạch Mộc đã thành công nuôi ra một bé mỡ trên chiếc bụng mềm mềm của mình.

Hình như hắn rất thích nơi mềm mại này thì phải, vừa chạm vào đã xoa qua xoa lại, Bạch Mộc bị hắn xoa một hồi dần thấy hơi buồn ngủ.

Thế là người con gái ngủ một giấc đến sáng.

Xung quanh vắng vẻ không thấy bóng ai, ngọn nến đã cháy hết tự bao giờ, vài tia nắng len qua tấm rèm chưa đóng kín chiếu vào bên trong phòng.

Bạch Mộc ngủ một giấc đến sáng, trên người thậm chí không thấy xuất hiện dấu răng mới nào, dường như người kia coi nàng thành cái túi giữ ấm thì phải.

Dấu vết về tên Luis này hơi mơ hồ, theo quan sát của nàng thì cứ hai ngày là hắn lại đến đây ngủ với nàng một lần.

Đôi khi chỉ để ăn no nê, cũng có đôi khi chỉ đơn giản để nàng làm ấm giường.

Nhưng thời gian xuất hiện của hắn rất có quy luật, cứ đến 0 giờ là có mặt, mặt trời vừa mọc lên là biến mất.

Đã mấy ngày trôi qua, đừng nói là lấy lòng, đến một câu Bạch Mộc còn chưa nói được với hắn.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Bạch Mộc đặt quyển sách khó hiểu trên tay xuống, lon ton chạy tới mở cửa ra.

Ngoài cửa là gã chấp sự luôn treo nụ cười giả trân trên mặt ấy, gã bưng mâm đồ ăn cười tủm tỉm đi vào phòng nàng.

Đa số các loại đồ ăn được chuẩn bị cho Bạch Mộc đều có tác dụng bổ máu, hôm nay nàng thấy trong mâm có thêm táo đỏ nữa.

Khóe mắt của gã liếc thấy cuốn sách đang đặt trên giường, cúi đầu tủm tỉm nói đùa, “Cũng biết tận hưởng cuộc sống đấy chứ.”

“Chẳng lẽ muốn tôi giống mấy bà điên điên mà đại nhân của các người ghét ư, làm thế để bị giết à?”

Chấp sự cười cười đặt bữa ăn lên bàn.

Nàng mím môi đứng bên ô cửa sổ, nhẹ nhàng nói tiếp: “Trả lại cho tôi quần áo và những thứ khác được không?”

“Quần áo?” Gã nhíu mày, “Mấy thứ lộn xộn lung tung kia mặc vào trông có đẹp chút nào đâu?”

Bạch Mộc: …

“Nó bị vứt lâu rồi.”

“Vậy còn đồ kia thì sao?” Bạch Mộc khoa tay múa chân vẽ ra hình chữ nhật, “Như thế này, màn hình màu đen…”

Gã suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Chưa từng thấy bao giờ.”

Mắt Bạch Mộc tối tầm lại.

Dao kéo được đặt ngay ngắn ở hai bên đĩa, gã chấp sự kẹp cái mâm vặn nắm cửa.

Gã như nhớ ra điều gì nên đột nhiên quay người lại, ánh mắt dò xét đánh giá Bạch Mộc từ đầu đến chân.

“Tôi hy vọng cô sẽ không có bất kỳ ý nghĩ thừa thãi nào.” Đôi mắt gã lóe lên tia đỏ: “Làm cho một con người biến mất dễ dàng hơn cô nghĩ đấy.”

Chỉ còn lại một mình Bạch Mộc ở trong phòng, dưới ánh sáng lập lèo của ánh nến, tay nắm cửa bỗng vặn vẹo thành một hình thù kỳ lạ giống như đang im lặng cảnh cáo nàng.

Vì đang vào đông nên thời gian rất ngắn, tiếng gió về đêm tựa như tiếng ai đang than khóc thảm thiết.

Bạch Mộc dời giá cắm nến đến đầu giường, nằm ở trên giường đau buồn đọc quyển sách khó hiểu của thế giới khác.

*Bạch Mộc xuyên qua đây nên ở đây là bả đọc sách của thế giới ông Luis chứ không phải sách của thế giới bả.

Nàng thò một chân ra khỏi chăn bông, treo lơ lửng bên mép giường.

Đột nhiên có thứ gì đó cọ vào lòng bàn chân của nàng, vừa lạnh lại vừa ngứa.

Người con gái giật mình muốn rút chân vào trong chăn bông nhưng người đó đã nhanh tay bắt được mắt cá chân của nàng, có lẽ sợ nàng chạy trốn nên còn kéo kéo một cái.

Nửa người của nàng treo lơ lửng bên mép giường.

Ánh nến chiếu rọi vào khuôn mặt của Luis, đây là lần đầu tiên Bạch Mộc nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn.

Cũng giống như những ma cà rồng được nhắc đến trong phim, làn da của hắn rất trắng, mái tóc màu xám bạc hiếm có, sống mũi cao cao ánh ra một cái bóng trên khuôn mặt, đôi mắt màu đỏ sẫm, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Vẻ ngoài của Luis không hoàn toàn mang những đường nét đậm chất Âu Mỹ, nàng cảm thấy hắn hơi lai tạp một chút.

Nhưng mà nàng rất thích dáng vẻ này của hắn.

Hắn rũ mắt xuống, ngón tay cái cọ nhẹ vào lòng bàn chân của người con gái.

Cơn ngứa khiến nàng không kìm được bật cười thành tiếng, Bạch Mộc quay người lại nắm lấy cổ tay hắn, ngăn không cho hắn thực hiện tiếp hành động đối với nàng là “tra tấn” này.

“Làm cho một con người biến mất dễ dàng hơn cô nghĩ đấy…”

Làm một “đồ ăn” nên không thể từ chối yêu cầu của chủ nhân mình được, Bạch Mộc nghĩ như thế đấy.

Nàng trút bỏ những băn khoăn trong lòng, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của hắn, đôi mắt đen của người con gái chớp chớp, giọng điệu mềm mại nhỏ nhẹ.

“Muốn vào đây sưởi ấm không?”

Góc chăn bông bị vén lên, một cơ thể toát ra khí lạnh nằm xuống chen chúc bên cạnh Bạch Mộc.

Bạch Mộc rùng mình một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo của hắn.

Hình như hắn đang mặc bộ đồ ngủ bằng sa tanh, sờ vào thấy rất trơn, cảm giác cũng rất tuyệt.

Hai người cách nhau một khoảng nhất định nằm im không nhúc nhích, Bạch Mộc da mặt dày chủ động chui vào trong lòng hắn.

Phản ứng của Luis rất chậm chạp, hoặc có thể nói là có hơi không biết phải làm sao, hắn vươn tay chạm vào gáy của nàng.

Bạch Mộc run run, cố gắng làm cho mình không cứng đờ hết mức có thể, nàng cọ cọ cổ vào lòng bàn tay của hắn, chủ động để lộ ra chiếc cổ mảnh mai yếu ớt của mình.

Không ngoài dự đoán, đôi môi lạnh lẽo của hắn dán vào nơi đó nhẹ nhàng cọ xát.

Cảm giác ngứa ngáy khiến nàng rùng mình, nàng đặt tay lên vai hắn.

Luis cũng không có ý định cắn xuống mà chỉ âu yếm cọ xát khe khẽ, hàm răng dán vào cắn cắn nhẹ, vòng tay qua ôm lấy eo nàng khiến cho hai người hoàn toàn dính chặt vào nhau.

Động tác của hắn rất thong thả, mỗi một chỗ hắn lướt qua đều run rẩy cả lên, đầu lưỡi chuyển đến bầu ngực nõn nà, cách một lớp váy ngủ liếm cắn nó.

Nhưng giây tiếp theo động tác của hắn chợt dừng lại, hắn cúi đầu quan sát Bạch Mộc, ma cà rồng trời sinh đã có năng lực nhìn rõ mọi thứ trong màn đêm, khả năng thiên phú này đã cho phép hắn nắm bắt hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt nàng.

Chỉ thấy gương mặt của nàng hây hây đỏ, lông mày nhíu chặt lại nằm trong lòng hắn mặc cho hắn xâu xé, Luis cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể mình bỗng đau nhói lên, đau đớn nhưng không tìm được chỗ trút ra.

Luis dứt khoát ôm nàng vào trong lòng, hàm răng đặt trên cổ nàng không nhúc nhích.

Cánh tay rắn chắc đang đặt trên hông nàng cũng không di chuyển.

Bạch Mộc chưa từng thực hành nhưng có đọc qua rất nhiều văn chương có liên quan, chiếu theo xu hướng hiện tại chẳng phải nên tiến hành đến bước cuối cùng ư?

Luis không nhúc nhích, động tác đột ngột dừng lại vào hôm nay giống y lần trước.

Không khí chung quanh hình như bị đông cứng lại rồi, trên ngực nàng vẫn còn đọng lại một vệt nước nhỏ, dính vào ngực có hơi lạnh.

Nàng có thể cảm nhận được chỗ đang cứng ngắc kia, nhưng người bên cạnh nàng lại thờ ờ chẳng thèm quan tâm đến.

Bạch Mộc cảm thấy mình nên làm gì đó, dựa vào kinh nghiệm đọc sách với xem phim ứ hự nhiều năm, nàng chủ động nâng chân lên, phần eo bất chợt dùng lực ngồi lên thứ đang cứng ngắc ấy, dùng nơi mềm mại e ấp của mình cọ nhẹ vào nơi đó.

Đầu ngón tay lướt qua cằm, dừng lại trên đùi rồi vén váy ngủ đến tận eo.

“Bên trong cơ thể của em ấm lắm, chàng có muốn thử một chút không?”

Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Chờ nàng bình tĩnh lại thì phát hiện mình đã bị Luis đè lên giường cắn xé lung tung rồi. 

Chương kế tiếp