Đừng Tin Tưởng Bất Kỳ Ai: Những Câu Chuyện Cũ Đen Dưới Đèn Màu Xám

Hồi thứ 3: Đứa con bị bỏ rơi
1: Tai bay vạ gió

Ngày Nhật Ngụy thống trị Bắc Bình, ban ngày còn trông khá náo nhiệt nhưng vừa về đêm nó liền lập tức trở nên quạnh quẽ, vắng vẻ. Quân Nhật Ngụy tuần tra trên đường phố, các cửa hàng đã sớm đóng cửa, thế giới bên ngoài hỗn loạn, chẳng con buôn nào muốn mở cửa rước phiền phức vào người. Tuy nhiên, có một con phố còn khá sôi động, đó là phố Lưu Li. Trong lúc tình hình còn đang rối ren, những người dám mở kinh doanh đồ cổ trên con phố này để kiếm ăn hầu hết đều có chỗ dựa.

Nhã Cổ Trai là một cửa hàng vừa khai trương trên con phố này. Hôm nay, ông chủ Trương đang híp mắt uống trà ở sảnh sau thì kẻ làm phía trước đột nhiên hét lên: "Đang làm cái gì vậy? Các người là ai?" Ông chủ Trương nhíu mày đặt ấm trà xuống định đi ngoài xem thì kẻ làm đã bị mấy người xô đẩy vào sảnh sau, sau đó nghe thấy bên ngoài có người đóng cửa khóa lại.

Ông chủ Trương giật mình nhìn đám người áo đen, tưởng bọn chúng là kẻ bắt cóc tống tiền, hắng giọng nói: "Nếu mấy người muốn phát tài thì e rằng đã tìm nhầm chỗ." Kẻ cầm đầu đám người áo đen lạnh lùng nói: "Ông chủ Trương đúng không? hay nên gọi là Sừng Vàng? Lục soát cho tôi!"

Ông chủ Trương sốt ruột: "Cái gì mà Sừng Vàng? Người anh em, nếu muốn tiền thì nói ra con số đi, đừng động tay động chân." Kẻ cầm đầu liếc ông ta một cái: “Ông xem chúng tôi là cướp đường sao? Đừng giả bộ nữa, ông chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chúng tôi là ai rồi. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Lưu Phong, đội trưởng lực lượng đặc biệt, nghe danh Sừng Vàng đã lâu, không ngờ lại nằm ngay dưới mí mắt mình."

Ông chủ Trương sửng sốt một chút: "Lực lượng đặc biệt? Hiểu lầm rồi, hiểu lầm thôi, tôi cũng làm việc cho quân đội đế quốc. Đây không phải người một nhà mà không biết là người một nhà sao? Thiếu tá Yamamoto của đội quân cảnh là cổ đông của cửa hàng này đó." Lưu Phong cũng ngây ra một lát lại lập tức xua tay nói: “Người đưa tin tình báo sẽ không sai được. Nếu có chuyện đó thật, lực lượng đặc biệt sẽ phát hiện thôi. Đừng nói nhiều, đợi tôi tìm được điện đài rồi nói cũng chưa muộn đâu.”

Ông chủ Trương cầm điện thoại: “Ở đây tôi không có điện đài gì cả, tôi không tiện nói chuyện với cậu, để tôi gọi cho thiếu tá Yamamoto.” Lưu Phong nhanh chóng đè điện thoại lại, dí súng vào đầu ông chủ Trương: “Nếu ông dám quay số, tôi sẽ bắn chết ông." Ông chủ Trương lo lắng gầm lên: “Con mẹ nó đồ khốn nạn, tao cũng không phải là người mày có thể chọc vào đâu!" Lưu Phong chế nhạo cầm báng súng đập vào đầu ông chủ Trương khiến ông ta ngã gục xuống đất.

Trong phòng bị lục tung lên, tìm thấy rất nhiều đồ cổ cũng không biết thật hay giả. Chai chai lọ lọ, tranh chữ bị quăng xuống, nằm ngổn ngang dưới đất nhưng lại không tìm ra điện đài. Lưu Phong cẩn thận tìm kiếm manh mối trong phòng, cuối cùng phát hiện trên sàn nhà có chỗ kì lạ. Hắn dùng tay mò mẫm quanh những khe nhỏ trên sàn, vừa vén lên đã thấy một cánh cửa bí mật, dưới sàn là một căn phòng tối om. Lưu Phong tự đắc giễu cợt: "Còn gì muốn nói không?"

Ông chủ Trương bị người khác đè chặt, mồ hôi nhễ nhại: “Đồ bên trong không được động vào, sẽ rơi đầu đó!” Lưu Phong bật cười: “Đừng lo, chỉ cần ông thành thật khai ra đồng bọn, đầu không những không rơi mà còn có tiền thưởng đó."

Lưu Phong đi xuống phòng tối, bật đèn pin lên, có chút hoa mắt chóng mặt. Trong hầm chứa đầy đồ cổ, mấy thứ lung tung bên ngoài căn bản không cùng đẳng cấp, còn có cả đống vàng thỏi, nhưng đây không phải thứ Lưu Phong muốn tìm. Căn hầm rất nhỏ, chỉ một loáng đã lục soát xong nhưng không phát hiện ra cái điện đài nào. Lưu Phong nhảy lên, đấm ông chủ Trương một đấm khiến ông ta lăn ra mặt đất cuộn mình như tôm, hung tợn nói: "Điện đài ở đâu? Nếu mày không khai, không cần chờ đến lúc bị giải về mà ông đây sẽ lột da mày ngay tại đây." Ông chủ Trương cong người, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng vẫn cứng miệng:" Con mẹ nó, mày muốn chết hả."

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lưu Phong nghiêng đầu, thuộc hạ của hắn nhìn ra ngoài từ khe cửa hàng: “Đội trưởng, là đội quân cảnh.” Bên ngoài có tiếng la hét của người Nhật xen lẫn với giọng của người phiên dịch: “Người bên trong mở cửa mau lên, đội quân cảnh đi tuần đêm!" Lưu Phong vừa mở cửa, một nhóm lính Nhật đã xông vào, giơ súng chĩa những người mặc áo đen, hắn nhanh chóng lấy giấy tờ ra: “Lực lượng đặc biệt đang tra án, đừng hiểu lầm."

Một viên thiếu tá xông vào tát Lưu Phong một cái. Người phiên dịch gấp gáp cởi trói cho ông chủ Trương, oán trách: "Dù có là lực lượng cấp cao cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người. Trời ạ, sao có thể đạp hư mấy món đồ cổ thế này?" Viên thiếu tá móc súng lục ra chỉ vào Lưu Phong, tức giận đùng đùng. Lưu Phong thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng nói: "Chúng tôi chỉ đang làm việc theo lệnh. Có người báo cáo ở đây có tình báo quân sự." Ông chủ Trương gầm lên: "Tao con mẹ nó đã nói với mày rồi mà mày không tin? Tao nghi mày lấy cớ là điều tra để ăn trộm đồ cổ với vàng thỏi của bọn tao thôi! "

Lưu Phong và vài người trong lực lượng bị bắt vào quân cảnh, tuy không bị tra tấn nặng nề nhưng cũng nhận không ít cái vả miệng. Mãi đến nửa đêm lực lượng đặc biệt mới biết chuyện, đón họ về. Cấp trên nói với Lưu Phong ông ta mới nói chuyện với người trong quân đội kia xong. Tiệm đồ cổ kia trên danh nghĩa là do người Trung Quốc mở, nhưng trên thực tế là của quân nhân cấp cao. Bọn họ vừa đánh chiếm vừa cướp bóc rất nhiều đồ cổ Trung Quốc. Cần có con đường để biến những thứ đó thành tiền rồi lại đổi thành vàng, sau đó các quân nhân cấp cao sẽ chia ra. Không thể quang minh chính đại làm, Yamamoto hợp tác với một kẻ Hán gian họ Trương mở một cửa hàng. Do tiến hành trong bóng tối nên nó được bảo mật rất kỹ càng, ngay cả lượng lực đặc biệt cũng không biết.

2: Thuốc thần không có tác dụng

Lưu Phong tức giận quay về phòng thẩm vấn. Có một người đang bị trói trên giá, trên người đầy vết bầm tím, bộ dạng thê thảm, bất tỉnh nhân sự. Một quân y người Nhật đang vạch mắt anh ta, tỉ mỉ quan sát. Lưu Phong nén giận nói với quân y Nhật Bản: “Sao rồi, ngốc rồi?” Bác sĩ quân y gật đầu, dùng tiếng Trung không lưu loát của mình nói: “Không ngoài dự đoán, tác dụng phụ của thuốc biến anh ta thành một tên ngốc”.

Lưu Phong tức giận nói: "Tôi đã nói rồi! Thuốc của ông không có hiệu quả! Bây giờ anh ta thành tên ngốc rồi! Ông có biết tôi khó khăn lắm mới bắt được một tên gián điệp của Quốc Dân đảng không? Đang trông chờ vào anh ta để lập công lớn, hiện tại lại bị thứ thuốc linh tinh của ông làm rách việc."

Vị quân y người Nhật xấu hổ: "Dựa trên những thí nghiệm trước đây, tôi cứ tưởng đã không còn sơ hở nào. Không ngờ đặc vụ Trung Quốc thực sự mạnh hơn người thường rất nhiều, có thể cung cấp tin giả ngay cả khi bị tiêm thuốc, là sai sót của tôi." Lưu Phong không dám nói quá nặng với ông ta, chỉ đành nuốt bồ hòn làm ngọt, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Quên đi quên đi, tất cả đều là dốc sức vì đế quốc Nhật Bản, không được đổ lỗi cho nhau. Lần này bị thằng chó này chơi một vố, đắc tội với quân đội. Ông là chuyên gia quân đội coi trọng, tôi còn muốn nhờ ông nói giúp vài câu, giải thích hiểu lầm. Nếu không có sự hỗ trợ của quân đội, lực lượng đặc biệt sẽ khó mà làm việc.”

Quân y lại gật đầu, nói nhất định sẽ nói chuyện giúp anh. Sau đó, ông ta quan sát người đàn ông trên giá một lúc rồi thất vọng rời đi. Lưu Phong sờ sờ khuôn mặt sưng tấy vì bị quân cảnh tát, không khỏi tức giận tiến lên hung hăng đánh người đó hai roi. Người đàn ông khẽ run, mở to mắt. Đó là đôi mắt vô thần, ngơ ngác nhìn Lưu Phong rồi lại như không nhìn thấy gì, cười lớn hai tiếng. Sau đó mới ngây dại cảm nhận sự đau đớn trên cơ thể, bật khóc oa oa.

Thuộc hạ nói với Lưu Phong: "Quân y nói đúng, hắn đã trở thành kẻ ngốc. Giữ lại cũng vô ích, làm đi." Lưu Phong đau lòng nói: "Đây là Biên Bạc đó. Mày có biết ở Bắc Bình, đặc vụ của Quốc Dân Đảng chỉ có ba Biên Bạc không. Mẹ nó, lại để cho thằng ngu Nhật Bản đó làm cho điên mất, lại còn gọi là chuyên gia.” Thuộc hạ nói: “Một Sừng Vàng, ba Biên Bạc, những thứ còn lại chỉ toàn là Bụng Cỏ. Hắn cũng có thể coi là nhân vật quan trọng”.

Các đặc vụ của Quốc Dân Đảng ở khu Bắc Bình, được đặt tên theo trò cờ vây. Trong thuật ngữ cờ vây có một câu nói Sừng Vàng, Biên Bạc, Bụng Cỏ, nó nói về vị trí của các quân cờ trên bàn. Sừng là vùng tranh chấp, Biên là vị trí chiến lược, còn những quân cờ ở trung tâm thì không quan trọng lắm, nên mới nói: Sừng Vàng, Biên Bạc, Bụng Cỏ.

Cuối cùng Lưu Phong cũng tìm ra tổ chức của bọn họ sau khi giải mã những mảnh tình báo, may mắn lắm mới bắt được một Biên Bạc, hy vọng tìm thấy Sừng Vàng để diệt trừ cơ quan tình báo quân đội quốc gia ở Bắc Bình, nhưng việc sắp thành thì lại bại.

Hai mắt Lưu Phong sáng lên: "Chúng ta biết hắn biến thành tên ngốc rồi, nhưng Quốc Dân Đảng không biết. Chúng ta mang hắn đến bệnh viện Nhật Bản, nhất định Quốc Dân Đảng sẽ phái người đến cứu hắn. Đến lúc đó chúng ta sẽ thả mồi bắt một mẻ cá lớn!”

Ngày hôm sau, bệnh nhân tên Vương Phi được đưa vào Bệnh viện Hữu Nghị Đông Á của người Nhật Bản.

Mặc dù là bệnh viện Nhật Bản nhưng phần lớn bác sĩ và y tá là người Trung Quốc, họ đối xử bình đẳng với bệnh nhân, chỉ cần là bệnh nhân thì họ sẽ cố gắng hết sức để chữa trị. Nhưng với trường hợp của Vương Phi, bọn họ bó tay chịu thua. Bởi vì bọn họ phát hiện đại não của Vương Phi đã trải qua sự biến đổi không thể cứu chữa, bọn họ cũng chưa từng gặp qua loại bệnh này, cũng không được biết nguyên nhân. Cuối cùng chỉ có thể cử một y tá đến chăm sóc.

Cô y tá nhỏ tên là Lưu Bình, là họ hàng xa của Lưu Phong, vào bệnh viện nhờ quan hệ của Lưu Phong. Cô vừa nhiệt tình vừa tốt bụng, chăm sóc Vương Phi rất chu đáo. Chỉ số thông minh của Vương Phi tương đương với một đứa trẻ ba tuổi, chẳng bao lâu anh đã ỷ lại vào Lưu Bình. Nếu không có Lưu Bình, anh thậm chí còn không ăn cơm.

Lưu Phong phái người theo dõi, đương nhiên hắn đã dặn dò Lưu Bình nếu có bất kỳ người nào đến thăm Vương phi đều phải báo ngay cho hắn. Nhưng các đặc vụ của quân đội quốc gia cũng hết sức cảnh giác, chưa một lần lộ diện.

Hôm đó, khi Lưu Bình đang đẩy Vương Phi ngồi trên xe lăn đi dạo, xung quanh không có người, Lưu Bình thì thầm với Vương Phi: "Tôi biết anh là đặc vụ của Quốc Dân đảng, tôi muốn cứu anh. Nếu anh hiểu, hãy cho tôi biết.” Vương Phi ngây ngốc nhìn Lưu Bình, cười khanh khách.

Lưu Bình nói: "Tôi biết anh sẽ không dễ dàng tin tôi. Tôi nói rõ với anh, tôi cũng là một đặc vụ. Nhưng tôi không thuộc Quốc Dân Đảng, mà là người của Đảng Cộng Sản. Tôi được huấn luyện ở Diên An, nếu anh không muốn trở về, tôi có thể đưa anh đến Diên An. Anh là một anh hùng chống Nhật, chúng tôi rất hoan nghênh những người như anh."

Vẻ mặt Vương Phi không thay đổi, cắn ngón tay cười khanh khách. Lưu Bình thở dài, thực ra cô đã biết chuyện của Vương Phi nhưng cô vẫn luôn chờ đợi phép màu xảy ra. Cô không quên được dáng vẻ oai hùng của Vương Phi khi lần đầu gặp.  Đó là khi cô vừa đến bệnh viện này và muốn chụp một bức ảnh nhậm chức. Khi đó, Vương Phi vẫn là một nhiếp ảnh gia mở một xưởng ảnh. Có rất nhiều quan to, kẻ giàu từng đến thăm xưởng ảnh của anh. Vào thời điểm đó, Lưu Bình dựa vào trực giác sắc bén của đặc vụ mà cảm nhận được sự coi thường của Vương Phi đối với những tên Hán gian và người Nhật đó. Dù anh tỏ ra nho nhã lịch sự nhưng Lưu Bình vẫn nhận ra điều đó. Cho đến khi anh bị đưa tới bệnh viện, Lưu Bình mới biết được từ trong miệng Lưu Phong rằng thật ra anh là đặc vụ, mà còn là "Biên Bạc"!

Buổi tối Lưu Bình trở về nhà trọ, cô đột nhiên phát hiện trong túi xách có một tờ giấy, mở ra mới biết đó là một tấm séc ngân hàng!

3: Sừng Vàng thần bí

Số tiền trong tấm séc không hề nhỏ, đủ sống một mình cả chục năm. Mặt sau của tấm séc còn dán một tờ giấy, từng chữ đều được cắt ra từ các tờ báo: "Tôi đã quan sát cô từ lâu, biết cô là người tốt. Đây là chút tấm lòng của tôi, xin hãy chăm sóc Vương Phi thật tốt.” Sau đó là một chuỗi mật khẩu.

Lưu Bình nhìn tờ giấy hồi lâu mới cẩn thận giấu đi. Hai ngày sau, cô đến ngân hàng, lấy tấm séc ra hỏi người gửi tiền là ai thì người quản lý ngân hàng lịch sự nói với cô đấy là tấm séc không cần ký tên, chỉ cần có tấm séc và mật khẩu là có thể lấy tiền. Hơn nữa, còn có thể chuyển vì vậy không thể tìm ra người gửi tiền đầu tiên.

Lưu Bình không rút tiền ra, cô đoán người đó chắc chắn là Sừng Vàng.

Cô cũng là một đặc vụ được huấn luyện nhưng không nhận ra có người đặt một tấm séc vào túi cô. Người đó còn nói đã quan sát cô rất lâu rồi, nhưng cô ấy thậm chí còn không cảm nhận điều đó. Có thể thấy người này là một đặc vụ rất lợi hại mà chỉ có Sừng Vàng mới có thể đạt đến trình độ đó. Lưu Bình báo cáo tình hình với cấp trên. Cấp trên trả lời cô vì bọn họ nghi ngờ Biên Bạc bị nội gián bán đứng nên Quốc Dân Đảng đang điều tra nghiêm ngặt những người trong cuộc. Cấp cao của hai bên đã ký kếtBình, vết thương của Vương Phi đã tốt hơn một chút, nhưng xương chân của anh đã bị gãy nhiều lần, bây giờ chỉ có thể chống nạng mà đi. Một cánh tay cũng bị đánh gãy, toàn thân đều là vết sẹo, chỗ nào cũng có dấu ấn sắt nung, khuôn mặt tuấn thỏa thuận ngầm, Đảng Cộng Sản cũng sẽ hỗ trợ điều tra.  Rốt cuộc, bọn nội quỷ này phản bội anh hùng chống Nhật, hủy diệt lực lượng chống Nhật. Nhưng dù hai bên cố gắng đến mấy vẫn không tìm được nội gián là ai.  Tên nội gián này sau khi ra tay một lần, liền giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Ngoài tấm séc ra thì không còn xuất hiện dấu vết nào nữa. Quốc Dân Đảng giống như quên mất sự tồn tại của Vương Phi, bởi vì mãi vẫn không có cá mắc câu, Lưu Phong cũng đã mất kiên nhẫn. Không còn phái người giám sát chỉ dặn dò Lưu Bình trông chừng cẩn thận. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lưu Bình, vết thương của Vương Phi dần dần chuyển biến tốt đẹp nhưng xương đùi ở hai chân của anh đã bị đánh gãy mấy lần, chỉ có thể chống nạng đi đường. Một cánh tay cũng bị đánh đến mức tàn phế. Người đầy vết sẹo, chỗ nào trên người cũng có vết ấn của bàn ủi, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ lại chi chít vết thương. Do những vết thương đó đã bị ngâm nước muối, thịt co rút lại nên rất khó mà khôi phục như trước. Điều làm người khác đau lòng nhất là anh chỉ biết cười khúc khích rồi khóc, không nói năng gì. Lưu Bình nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, trong đầu luôn nhớ về nụ cười của anh vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Tình hình chiến sự đối với quân Nhật ngày càng bất lợi, bệnh viện Hữu nghị Đông Á chật kín thương binh Nhật, các bệnh nhân đều bị đuổi ra ngoài. Lưu Phong đã hết hy vọng với Vương Phi, đương nhiên sẽ không tranh giành cho anh. Vương Phi bị đuổi khỏi bệnh viện, ngây ngốc chống nạng đứng ven đường. Bản năng đói khát khiến anh phải lục tung đống rác ven đường để kiếm thứ gì đó ăn. Anh tìm thấy một nửa cái bánh bẩn thỉu, thích thú nhét vào miệng, nhưng lại bị người khác hất đi. Vương Phi nhếch miệng khóc lên, Lưu Bình cũng khóc, cô ôm lấy Vương Phi: "Về nhà với tôi, tôi nấu cơm cho anh ăn."

Vương Phi ở nhà Lưu Bình. Trong phòng trọ nhỏ, ngày nào Vương Phi đều nhìn ra đường lớn chờ Lưu Bình về nhà. Lưu Bình vừa tan tầm liền vội vã chạy về nhà, cô biết Vương Phi đang đợi cô. Một hôm, một đợt thương binh Nhật Bản mới được đưa đến bệnh viện, tất cả các nhân viên y tế đều bắt buộc phải tăng ca. Đến nửa đêm Lưu Bình mới được thả ra, cô chạy như bay về nhà. Còn chưa về đến nhà thì đã bị một người đàn ông ôm lấy từ trong bóng tối, lôi vào trong ngõ. Đó là một tên lang thang người Nhật, uống say xong thì tìm con mồi trên đường. Lưu Bình vừa vùng vẫy vừa hét to, hy vọng sẽ có người trực đêm phát hiện ra. Ngay khi cô sắp mất hết sức lực, một cây nạng hung ác đập vào đầu của tên đó, cái thứ hai, cái thứ ba. Khi Lưu Bình tỉnh táo trở lại, đầu của tên đó đã bị đập nát. Lưu Bình kéo Vương Phi chạy về nhà, rửa sạch cây nạng cho anh. Vương Phi dường như quên  mất bản thân đã làm gì, xoa bụng oan ức nhìn Lưu Bình. Anh đói.

Lưu Phong đến bệnh viện gặp Lưu Bình, hắn nói người Nhật sắp thua trận rồi, hắn định bỏ trốn, hỏi Lưu Bình có đi cùng mình không. Lưu Bình không chịu, Lưu Phong cũng không quan tâm nữa, chỉ ném lại vài đồng bạc: “Còn thời gian thì chạy đi. Cô là người thân của tôi lại còn làm trong bệnh viện Nhật Bản, có thể coi là kẻ phản bội.” Lưu Bình nhân cơ hội hỏi hắn: “Tên ngốc lần trước anh đưa tới, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lúc sau lại bị đuổi ra ngoài, nhất định đã chết đói rồi, thật đáng thương."

Lưu Phong thở dài: "Đó là một đặc vụ Quốc Dân Đảng. Bọn tôi nhận được một tình báo ẩn danh, nói hắn ta chính là Biên Bạc. Chúng tôi đột kích vào xưởng ảnh của hắn, thực sự tìm thấy khẩu súng và một cuốn mật mã. Bọn tôi muốn dùng anh ta để bắt Sừng Vàng. Nghiêm hình tra tấn vẫn vô ích, miệng hắn cứng cực kì. Bọn tôi sử dụng một loại thuốc mới do quân đội nghiên cứu ra. Loại thuốc này do đơn vị 731 điều chế, nói là rất lợi hại. Dù có cứng miệng đến đâu thì chỉ cần tiêm thuốc vào đều sẽ nói sự thật. Chỉ là tác dụng phụ của loại thuốc này quá mạnh có thể đốt hỏng não người. Hàng chục vật thí nghiệm đều đã trở thành kẻ ngu. Ban đầu, tôi muốn giữ hắn lại để lấy thêm thông tin, nhưng sắp trôi qua mười hai tiếng rồi, các đặc vụ Quốc Dân Đảng có quy định nếu không thể liên lạc được trong vòng mười hai giờ, bọn họ sẽ chuyển địa điểm. Cuối cùng tôi vẫn cho hắn dùng thuốc, không ngờ loại thuốc đó không có tác dụng với đặc vụ giống như những người bình thường trong quá trình thí nghiệm. Thằng chó đó làm giả tình báo lừa bọn tôi rồi biến thành kẻ ngu, thật vô dụng.”

Lưu Bình cúi đầu che giấu lửa giận, chỉ nói: "Thật đáng thương."

Lưu Phong chạy trốn không thành công, hắn ôm vàng thỏi trên đường chạy trốn thì bị người ta ám sát, trên người bị dao khắc ra dòng chữ: ‘Tội đồ dân tộc’. Ký tên Sừng Vàng.

4: Đường sống trong chỗ chết

Quân Nhật thấy sắp thua trận, bọn chúng càng trở nên điên cuồng, điên cuồng truy lùng phần tử chống Nhật ở thành phố Bắc Bình, chỉ cần bị nghi ngờ sẽ trực tiếp bắn chết. Trong thời gian này, tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng bất an. Lưu Bình nhận được lệnh của cấp trên bảo cô nhanh chóng rời đi. Cô báo lại rằng Vương Phi đang ở chỗ cô, cấp trên do dự một lúc rồi đồng ý để cô dắt theo Vương Phi đi cùng. Bọn họ sẽ chờ cô ở cửa hàng Thập Lí.

Lưu Bình thuê một chiếc xe ngựa và rời khỏi thành phố với lý do đưa chồng ra bên ngoài chữa bệnh. Vẻ ngoài ngốc nghếch của Vương Phi làm cho những người canh gác ở cổng thành thả lỏng cảnh giác, cho bọn họ ra ngoài. Sau khi rời khỏi thành, Lưu Bình vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên có hai người Nhật đi đến, một người nhận ra Lưu Bình là y tá của bệnh viện, người Nhật không cho nhân viên y tế rời đi vì thương binh của họ ngày càng nhiều. Họ tóm lấy Lưu Bình, muốn áp giải cô vào lại thành phố. Lưu Bình vô cùng lo lắng, vì sợ lúc ra khỏi thành sẽ bị kiểm tra mà cô không mang theo vũ khí. Nơi này còn cách cửa hàng Thập Lí rất xa, các đồng chí không thể nào chạy đến giúp đỡ cô được. Một khi bị quân Nhật bắt về, cô và Vương Phi nhất định sẽ chết trong thành phố.

Khi đang sốt ruột tìm cách giải quyết, một tiếng súng vang lên, một tên Nhật ngã xuống đất, tên còn lại quay đầu tìm mục tiêu, lại bị bắn chết. Một người đàn ông trung niên ăn mặc giống như doanh nhân lao ra từ trong bụi cỏ ven đường, chạy lên phía trước xe ngựa.

Lưu Bình kinh ngạc hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại cứu chúng tôi?" Người đàn ông trung niên nhìn vào trong xe, Vương Phi đang cuộn mình khóc.

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi tới đây vì cậu ấy. Sao cô không dùng số tiền mà tôi đã đưa cho cô?"

Lưu Bình nhận ra: "Ông là Sừng Vàng mà bọn họ nói tới?"

Sừng Vàng gật đầu: "Là Lưu Phong nói cho cô đúng không? Hắn là thân nhân của cô. Tôi giết hắn. Cô có hận tôi không?"

Lưu Bình lắc đầu: "Tuy rằng hắn đối xử tốt với tôi nhưng hắn là Hán gian."

Sừng Vàng nói: "Tôi đã quan sát cô, cô là người tốt, tôi có thể yên tâm để Vương Phi đi theo cô. Cậu ấy đã không còn là Biên Bạc nữa, cậu ấy chỉ là một kẻ ngốc cần người chăm sóc. Tấm séc đó không phải của tôi, đó là cấp trên đưa đến. Cô đưa Vương Phi đến Trùng Khánh đi, ở đó an toàn, cấp trên cũng đã sắp xếp chỗ ở, chúng tôi cũng không phải người vô tình vô nghĩa, chúng tôi sẽ nuôi Vương Phi cả đời. Đương nhiên, nếu cô không muốn đi cùng Vương Phi thì tôi sẽ đưa cậu ấy đi, cô có thể rời khỏi rồi.”

Lưu Bình lo lắng suy nghĩ, xem ra tuy Sừng Vàng theo dõi cô nhưng lại không biết cô là người của Đảng Cộng Sản. Có thể đi Trùng Khánh còn có đặc vụ của Quốc Dân Đảng chiếu cố, đối với công việc của cô có thể có được thu hoạch ngoài ý muốn. Hơn nữa, cô không yên tâm rời khỏi Vương Phi, suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: “Tôi đồng ý, đi đường phía đông đi, nhà ga ở gần đó.” Sừng Vàng gật đầu, xe ngựa chạy về hướng đông, tránh mặt người đang chờ đón Lưu Bình ở phía Tây

Dưới sự sắp xếp của Sừng Vàng, Lưu Bình và Vương Phi đến Trùng Khánh mà không gặp bất cứ khó khăn nào. Lưu Bình liên hệ lại với cấp trên của mình một lần nữa, cô một bên che giấu thân phận một bên ngầm thu thập tin tức. Sừng Vàng dò hỏi Lưu Bình có đồng ý kết hôn với Vương Phi không, Lưu Bình cân nhắc hai ngày rồi đồng ý. Sừng Vàng vội vàng trở về Trùng Khánh để tham dự hôn lễ, nắm tay Lưu Bình rơi nước mắt: “Cảm ơn cô, tôi thay Quốc Dân Đảng cảm ơn cô.” Lưu Bình nhân cơ hội nói: “Tôi muốn tìm một công việc. Dù tiền trợ cấp của Vương Phi không ít nhưng miệng ăn núi lở, không thể ngồi không được.” Sừng Vàng vỗ ngực nói:“ Đối với các bộ phận khác thì khó nói nhưng tôi có thể sắp xếp cho cô làm thư ký cơ mật. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn lên trên. Cô là vợ của Vương Phi, chút mặt mũi này bọn họ vẫn phải cho.”

Quả nhiên, Lưu Bình thuận lợi trở thành một thư ký cơ mật. Vị trí này tuy không cao nhưng lại được tiếp cận với rất nhiều thông tin mật. Người Nhật đã đầu hàng, nhưng nội chiến lại bắt đầu. Lưu Bình nghiễm nhiên trở thành đặc vụ quan trọng vì cô gần như đang làm việc trong lòng kẻ thù. Có lúc Lưu Bình rất buồn, vốn dĩ mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực để chống lại bọn giặc, nhưng vừa giành được chiến thắng lại trở thành kẻ thù của nhau. Tại sao Quốc Dân Đảng và Đảng Cộng sản không thể chung sống hòa bình chứ?

Lưu Bình không dám dùng bộ đàm để liên lạc với cấp trên, sợ bị bại lộ. Trong thành phố Trùng Khánh có một tiệm bánh ngọt, Lưu Bình thường đến mua đồ ngọt, bởi vì ai cũng biết Vương Phi rất thích ăn, nhưng bọn họ lại không biết đó là  trạm tình báo ngầm của Đảng Cộng sản. Một hôm, Lưu Bình đột nhiên bị gọi vào phòng thẩm vấn. Một số đặc vụ cấp cao đang thẩm vấn một người, trong đó có Sừng Vàng. Người đàn ông bị đánh máu me be bét, trợn mắt nhìn Lưu Bình, trái tim Lưu Bình đột nhiên thắt lại - đó là anh chàng ở tiệm bánh ngọt, đồng đội của cô!

Một đặc vụ nhìn Lưu Bình: “Cô có biết anh ta không?” Lưu Bình nhìn kỹ hơn rồi gật đầu: “Tôi thường đến nhà anh ta mua đồ ngọt.” Người đó nói: “Anh ta là đặc vụ Đảng Cộng sản. Tại sao cô phải đến cửa hàng đó mua đồ ngọt?”

Lưu Bình bình tĩnh nói: “Vương Phi thích ăn, nếu đổi chỗ mua anh ấy sẽ không chịu ăn.” Tên kia nhổ ra ngụm máu: “Tao vừa nói tại sao tụi mày lại để mắt tới tao, hóa ra là do con đĩ này là người của bọn mày. Từ lâu tao đã nghe nói rằng đám đặc vụ Quốc Dân Đảng chúng mày toàn dựa vào phụ nữ để làm việc. Không có gương mặt với cái mông của đàn bà thì con mẹ nó đéo bao giờ lấy được tin tình báo nào. Ông đây cũng coi như là xui xẻo tột cùng… "Trước khi anh ta kịp nói xong, Sừng Vàng đã tiến lên đấm thật mạnh làm anh ta rụng mất hai cái răng: “Mày con mẹ nó nói chuyện sạch sẽ vào.” Hắn ta ói ra máu rồi cười lớn: “Mày với con đĩ dâm này có một chân đúng không, tao nghe nói tụi mày lăn qua lăn lại thường xuyên…” Lại một đòn hiểm, trái tim Lưu Bình co quắp đau đớn, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.

Quả nhiên mấy đặc vụ kia nhẹ giọng hơn với Lưu Bình: "Đám người Cộng Sản chính là như vậy, cô đừng để tâm. Chúng tôi ở đây ai cũng kính nể anh Vương Phi. Việc hỏi cô cũng chỉ là làm theo phép." Vừa thở phào nhẹ nhõm, một đặc vụ khác đột nhiên hỏi: "Cô là thư ký cơ mật, cô biết rõ không được mang tình báo ra khỏi văn phòng. Nhưng tôi lại tìm thấy một danh sách các sĩ quan tình báo do cô sao chép trong nhà cô. Cô giải thích thế nào?” Câu hỏi này giống như sét đánh giữa trời quang, Lưu Bình cảm thấy trời đất quay cuồng, cô giấu danh sách trong hộp trang điểm của mình, chưa kịp gửi đi đã bị phát hiện. Cô nên giải thích như thế nào đây? Người đàn ông đang bị đánh và Sừng Vàng cũng sững người, ngơ ngác nhìn Lưu Bình. Lưu Bình ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên mặt: “Đúng vậy, tôi đã sao chép một danh sách, hơn nữa tôi còn gọi cho hai người trong số họ.” Người kia lạnh lùng hỏi: “Tại sao?” Lưu Bình nói: “Bởi vì Lưu Phong đã cho tôi nghe một đoạn ghi âm, chính là đoạn ghi âm của người bán đứng Vương Phi. Tôi muốn gọi cho tất cả những người có trong danh sách mà tôi tìm được, tôi muốn tìm ra kẻ đã phản bội Vương Phi!"

Tất cả mọi người đều im lặng, một lúc lâu sau Sừng Vàng mới nói: "Vì vậy, mấy ngày trước cô gọi cho tôi là vì chuyện này. Không phải là cô chưa nói chuyện với tôi." Lưu Bình nói: "Giọng nói trên điện thoại với giọng thực tế có sự khác biệt, tôi phải xác định lại."

Giọng điệu của đặc vụ cũng dịu đi: "Chúng tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, chúng tôi cũng muốn bắt nội gián bên trong, nhưng phải tuân theo quy tắc. Lần này chúng tôi sẽ che giấu giúp cô, hy vọng cô sẽ không lặp lại hành động đó một lần nữa nào nữa.” Lưu Bình rưng rưng nước mắt gật đầu: “Vương Phi, quá thảm...” Sừng Vàng buồn bã đỡ Lưu Bình ra ngoài.

Về đến nhà, Lưu Bình ôm Vương Phi khóc rống: "Anh có biết hôm nay anh lại cứu em một mạng nữa." Vương Phi ngơ ngác nhìn Lưu Bình, ngốc ngốc lắc đầu, mơ hồ nói: "Đừng khóc, đừng khóc."

5: Sự thật tàn nhẫn

Trong nháy mắt đã hai năm trôi qua, Quốc Dân Đảng đã mất dần chỗ đứng, bắt đầu chuẩn bị rút về Đài Loan. Nhưng Trùng Khánh được xem là trung tâm vẫn không chịu khuất phục, đám đặc vụ ngày càng điên cuồng, những người phản chiến và những người bị nghi ngờ là Đảng Cộng sản bị truy giết hàng loạt. Bất chấp nguy cơ bị lộ, Lưu Bình cung cấp rất nhiều thông tin cho Đảng Cộng sản, giúp họ cứu rất nhiều nhân sĩ tiến bộ.

Hôm nay cô đang làm việc trong phòng bí mật, Sừng Vàng bước vào: “Tôi vừa từ Bắc Bình về, đã lâu không gặp Vương Phi, dẫn tôi gặp cậu ấy đi." Lưu Bình bàn giao công việc rồi dẫn Sừng Vàng trở về nhà. Mấy năm nay anh ta thường đến đây, Vương Phi cũng đã quen với Sừng Vàng, cười ha hả nhìn anh ta. Vẻ mặt Sừng Vàng âm trầm, nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Em dâu, mau thu dọn đồ đạc, tôi đưa hai người ra khỏi thành phố."

Lưu Bình sững sờ: “Làm sao vậy?” Sừng Vàng nhìn cô: “Đừng giả bộ trước mặt tôi, lần trước sau chuyện tiệm bánh ngọt tôi đã nghi ngờ cô rồi, bởi vì theo tình hình của Lưu Phong lúc đó thì rất khó ghi âm lại cuộc điện thoại báo cáo nặc danh. Sau khi giúp cô giải vây, tôi đã bí mật điều tra cô, nhưng cô diễn rất tốt, tôi không tìm được nhiều. Trong thời gian này, cô quá gấp gáp, càng gấp càng dễ để lại dấu vết. Tôi biết cô là người của Đảng Cộng Sản, còn chuyện bắt đầu từ khi nào thì tôi không biết. Nhưng nếu tôi có thể điều tra thì những người khác sẽ sớm phát hiện ra cô. Nhanh chóng rời khỏi đây trước khi quá muộn ”.

Lưu Bình trầm mặc một lúc lâu: “Tại sao tha cho tôi?” Sừng Vàng cười khổ nói: “Tim người làm bằng thịt, quen biết mấy năm nói sao cũng có cảm tình. Nhưng quan trọng nhất, cô là vợ của Vương phi, cô chết cậu ấy cũng sẽ chết. Nếu là mấy năm trước có lẽ tôi sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng bây giờ thắng thua đã rõ, giết cô thì có ích lợi gì?"

Lưu Bình ôm lấy cánh tay của Vương Phi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.” Sừng Vàng cười khổ nói: “Thân phận của tôi có khi không thể đi Đài Loan. Lão Tưởng còn hy vọng đặc vụ chúng tôi tiếp tục ở lại ẩn núp kia kìa. Có khi sau này tôi sẽ chết trong tay người của cô nữa. Không nói chuyện này nữa, đều là mệnh rồi, đi đi."

Lưu Bình và Vương Phi được Sừng Vàng tiễn khỏi Trùng Khánh, đi thẳng về phía đông bắc. Lúc này, vùng Đông Bắc đã được giải phóng, Lưu Bình đã tìm được tổ chức và được chào đón nồng nhiệt, cho phép cô ở lại làm việc và chăm sóc Vương Phi. Đối với Vương Phi, tổ chức chỉ có một câu: “Từ khi bị tiêm mũi tiêm đó, anh ấy đã không còn là đảng viên của đảng nào nữa, anh ấy là anh hùng dân tộc”.

Chẳng mấy chốc, cả nước được giải phóng, sau đó cả nước đứng lên quét sạch quân địch. Lưu Bình đấu tranh với suy nghĩ trong lòng: cô giao ra danh sách tất cả các đặc vụ mà cô nhớ được cho tổ chức, ngoại trừ Sừng Vàng cô không nói. Cô biết điều này là không trung thành với tổ chức, nhưng cô thật sự hy vọng Sừng Vàng đã đi đến Đài Loan và không bao giờ quay trở lại Đại Lục nữa. Cô biết rằng cho dù cô có nói hay không, tổ chức cũng không thể không biết về người này, anh ta là Sừng Vàng của Bắc Bình, một đặc vụ kỳ cựu, đã sớm bị liệt vào danh sách đen. Bản thân không nói chỉ để tìm cái cớ để trong lòng được thanh thản mà thôi.

Một năm sau, Sừng Vàng bị bắt, anh ta bị bắt khi đang tìm cách phá hủy một nhà máy điện. Sau khi bị bắt, anh ta không khai anh ta có đồng bọn hay không mà chỉ nhấn mạnh anh ta có công trong cuộc đấu tranh chống Nhật. Sau phiên tòa xét xử công khai, chính quyền quyết định kết án anh ta tù chung thân và cải tạo bằng hình thức lao động. Sừng Vàng không đáp, nhẹ giọng nói: "Các anh không bắn chết tôi đã là giảm nhẹ tội. Nhưng trước khi thụ án, tôi có một yêu cầu đó là viết một bức thư cho một người bạn cũ, xin hãy giúp tôi gửi nó đi."

Bức thư được đưa đến tay Lưu Bình, người lãnh đạo kiểm tra bức thư đã nói với Lưu Bình: "Tôi đã đọc bức thư này, mong cô đừng đọc. Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn." Lưu Bình mê man nhìn về phía lãnh đạo, ông thở dài: "Lúc trước hai bên chúng ta cùng điều tra lại không tìm được người phản bội Vương Phi, cảm thấy rất kỳ quái. Chỉ cần là nội quỷ sẽ không có khả năng chỉ hành động một lần duy nhất, làm gì có nội quỷ nào như vậy? Chỉ cần hành động một lần nữa nhất định sẽ phát hiện, nhưng tên nội quỷ này lại mai danh ẩn tích, giống như chưa từng tồn tại vậy. Mãi hôm nay tôi đọc xong bức thư này tôi mới nhận ra, tất cả chúng ta đã sai. Căn bản không có nội quỷ thì làm sao có thể tra ra?"

Lưu Bình mím môi mở lá thư ra, cô gần như run rẩy mà đọc nó, đọc xong không biết nên khóc hay nên cười, nên hận hay nên đồng tình.

Thật vậy, Vương Phi đã bị nội gián phản bội, nhưng nội gián này không làm việc cho người Nhật, mà vì chiến thắng của người Trung Quốc trong chiến tranh.  Vương Phi là một vật hi sinh được lựa chọn cẩn thận, là người bị vứt bỏ trong ván cờ này. Sừng Vàng đã chặn được một tin tình báo đến từ quân đội Nhật Bản. Đơn vị 731 tiến hành thí nghiệm với người Trung Quốc và nghiên cứu một chất thôi miên để bức cung thú tội. Loại thuốc thôi miên này cực kỳ mạnh, có thể khiến người ta tiết lộ bí mật trong lòng, đây không phải là thứ có thể chống lại bằng ý chí kiên định. Khác với tra tấn, người ta có thể chống lại bằng ý chí của mình. Đây là tác động trực tiếp đến bộ não, tác động vào ý chí của bản thân. Một khi loại thuốc này được phép sản xuất hàng loạt, hệ thống tình báo của Trung Quốc sẽ trở nên mong manh rất dễ bị Nhật Bản tấn công. Tuy nhiên, Sừng Vàng đã chú ý tới tin tình báo cho thấy lý do loại thuốc này chưa được xuất xưởng là vì tác dụng phụ cực kỳ mạnh. Tất cả vật thử nghiệm đều trở thành kẻ ngu ngốc không có ngoại lệ.  Vì vậy, người Nhật đang do dự không biết có nên dùng hay không, dù gì đây cũng là hành động giết gà lấy trứng. Nhưng họ tin rằng nếu đảm bảo hiệu quả và có được thông tin chính xác thì vẫn có thể thử. Sừng Vàng đã suy nghĩ trong một đêm và một kế hoạch khiến người ta khiếp sợ được hình thành.

Vương Phi là Biên Bạc trẻ nhất, là một đặc vụ xuất sắc tốt nghiệp học viện quân sự, nhưng không biết nhiều về mạng lưới tình báo của Bắc Bình. Ngay từ khi bắt đầu làm việc, anh vẫn luôn dùng điện đài liên hệ với Sừng Vàng. Ngày đó, Sừng Vàng nói với Vương Phi đã đến lúc gặp mặt, tối mai hãy đến Nhã Cổ Trai ở phố Lưu Li, đó là trạm bốt của quân họ và ông chủ Trương là Sừng Vàng. Sừng Vàng đã biết về ổ chiến lợi phẩm này của Nhật Bản từ lâu, nhưng lần này nó trở nên hữu ích một cách bất ngờ. Sau đó, Sừng Vàng ẩn danh gọi cho Lưu Phong và nói với hắn Vương Phi là Biên Bạc của Bắc Bình. Lưu Phong lập tức phái người tới, bắt được Vương Phi, tìm đủ chứng cứ trong xưởng ảnh. Tiếp theo, Lưu Phong tra tấn Vương Phi để hỏi ra Sừng Vàng là ai.

Lý do Sừng Vàng không hy sinh Bụng Cỏ nào là vì anh ấy lo Bụng Cỏ đó sẽ không thể sống sót sau khi bị tra tấn, sẽ không thể buộc lực lượng đặc biệt sử dụng loại thuốc đó. Vương Phi đã không phụ sự mong đợi của Sừng Vàng, sau khi bị Lưu Phong dùng mọi cách tra tấn Vương Phi vẫn không nói gì. Mắt thấy đã mười tiếng trôi qua, nếu còn trì hoãn thì Sừng Vàng sẽ cảnh giác rời đi, Lưu Phong không còn cách nào khác đành phải nhờ quân y Nhật tiêm thuốc cho Vương Phi. Vương Phi không phải thần tiên, ý chí sắt thép của anh không thể chống lại thứ thuốc ma quái kia, anh mơ màng nói ra bí mật mà bản thân liều mạng bảo vệ - Nhã Cổ Trai là trạm bốt còn ông chủ Trương là Sừng Vàng.

Những chuyện xảy ra tiếp theo đều giống với tính toán của Sừng Vàng, lực lượng đặc biệt và quân cảnh chó cắn chó, Lưu Phong bị tổn thất lớn nên cho rằng Vương Phi chịu đựng được hiệu quả của thuốc rồi khai tình báo giả lừa hắn. Quay lại muốn tiếp tục thẩm vấn lại phát hiện Vương Phi đã trở thành một tên ngốc đúng như những gì hắn lo lắng. Một con cá lớn khó khăn lắm mới bắt được lại biến thành một con cá chết mà không thu được gì. Lưu Phong vô cùng tức giận, báo cáo khàn cả giọng lại có thêm quân y ở hiện trường chính là nhân chứng tốt nhất, chứng tỏ loại thuốc này không có tác dụng với đặc vụ, hại nhiều hơn lợi. Cứ như vậy, thuốc này đã bị vứt bỏ.

Một loại thuốc có thể kết thúc lịch sử tình báo của Trung Quốc đã bị xóa sổ trong ván cờ tử thần của Sừng Vàng. Trận này tàn thắng, do kế hoạch bản thân vạch ra không có nhân tính cho nên Sừng Vàng không báo cho ai, chuyện này sẽ vĩnh viễn không tìm ra nội quỷ nên cứ như vậy chìm vào quên lãng. Mà Vương Phi, được mệnh danh là anh hùng dân tộc lại trở thành người bị bỏ rơi vô tội nhất. Trong cờ vây, người ta thường bỏ một quân cờ để thắng một ván cờ, nhưng khi quân cờ này là một con người mang đầy khát vọng cao cả phục vụ đất nước, nó bỗng trở nên tàn nhẫn đáng sợ như vậy.

Sừng Vàng cứu Vương Phi hết lần này đến lần khác, thậm chí còn phát triển thành bảo vệ Lưu Bình, là bởi vì bí mật này luôn đè nặng trong lòng anh ta. Mỗi nghĩ về nó đều khiến anh ta nôn mửa không ngừng. Là một đặc vụ kỳ cựu, anh ta giết người không chớp mắt, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự tay đưa đồng đội của mình xuống địa ngục.

Cuối bức thư, Sừng Vàng nói với Lưu Bình: "Tội lỗi của tôi là không thể tha thứ nhưng tôi không hối hận. Chiến tranh đã biến tôi thành ác quỷ nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô đẩy Vương Phi đi dạo, tôi đã bật khóc. Bởi vì tôi nhận ra ngay cả trong địa ngục kinh hoàng đó, vẫn có thiên thần đang tồn tại."

Lưu Bình chạy về nhà, Vương Phi đang nghịch nước, trong phòng đều là nước. Khi thấy Lưu Bình quay lại, anh ngồi dưới đất co rúm người lại, cười toe toét với Lưu Bình. Lưu Bình ôm Vương Phi bật khóc: “Đừng sợ, chơi đi, em chơi với anh.” Vương Phi cười ha hả rồi lại bắt đầu nghịch nước.

Trên bầu trời tự do, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, vùng đất từng bị tàn phá lại tràn đầy sức sống lần nữa.

—--------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả: Ngô Đích
Chương kế tiếp