Đừng Tin Tưởng Bất Kỳ Ai: Những Câu Chuyện Cũ Đen Dưới Đèn Màu Xám

Hồi thứ 4: Bí mật
1. Dân nghèo mệnh khổ phận bất công

Chu Sơn là một người khuyết tật, mắt phải bị mù, nên hơn bốn mươi vẫn chưa lập gia đình. Về sau, được một người được tốt bụng tác hợp, mới có thể kết hôn với một quả phụ nhà quê tên Trần Tiểu Hồng, nhưng kết hôn xong tình cảm lại không được tốt. Trần Tiểu Hồng vốn tưởng Chu Sơn mở quầy sửa xe ở thành phố bao nhiêu năm nay, chắc trong tay đã tiết kiệm được một ít tiền. Ai biết được Chu Sơn không có tiền, làm Trần Tiểu Hồng rất thất vọng, hối hận vì đã gả cho Chu Sơn. Vì thế ngày nào cũng làm ầm ĩ với Chu Sơn, cứ giận dỗi là bỏ về nhà mẹ đẻ. Con người Chu Sơn hiền lành, với vợ nhịn được thì nhịn. Tuy rằng trước khi lấy anh, vợ là một quả phụ, nhưng cũng coi như xinh xắn, gả cho tên “chột mắt” vừa già vừa xấu như anh, thật sự đã rất tủi thân rồi. Lúc đầu, Chu Sơn tưởng Trần Tiểu Hồng về nhà mẹ thật. Nhưng sau đó mới phát hiện không phải, Trần Tiểu Hồng có nhân tình bên ngoài. Chu Sơn không dám dạy dỗ Trần Tiểu Hồng, dĩ nhiên muốn dạy cũng không dạy nổi. Vừa nghĩ tới điều này, Chu Sơn đã chua xót nuốt nước mắt vào trong. 

Mấy ngày nay, Trần Tiểu Hồng lại tức giận bỏ về “nhà mẹ” rồi. Haiz, ban ngày dầm mưa dãi nắng đi sửa xe đạp, tối về còn phải đối diện với bếp quạnh nồi không. Trong lòng Chu Thâm rất đau khổ, người ngày thường không một giọt rượu như anh, giờ đây cắn răng mua một chai, mượn rượu giải sầu. Nhưng tìm được chén rượu rồi, Chu Sơn lại rơi nước mắt, đây là chén rượu lúc còn sống cha anh hay dùng. Chu Sơn nghĩ, trên đời này chỉ có cha mẹ mới thật sự yêu thương anh mà thôi. Chu Sơn đã mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, cha vất vả nuôi anh thành người. Năm ấy, cha anh sinh bệnh lại không chịu đi bệnh viện. Cha nói với anh: “Con trai à, con vất vả kiếm được đồng tiền, đừng lãng phí vì cha, dành dụm để còn cưới vợ. Cha vô dụng đã không thể giúp được con, chẳng lẽ còn không tiết kiệm nổi cho con sao?”. Sau khi cha mất, tro cốt được chôn ở một bãi tha ma hoang vắng ở ngoại thành. Nhưng kết hôn xong, Chu Sơn gần như không có thời gian đi thăm mộ cha. Chu Sơn càng nghĩ càng day dứt, dù gì bây giờ làm ăn cũng không tốt, ngày mai trực tiếp không mở quán, đến thăm cha là được. 

Chu Sơn vừa đến thăm nghĩa trang đã lập tức giật mình, bây giờ bãi tha ma đã biến thành một mỏ đá rồi. Vẫn còn may mộ của cha chưa bị phá, nhưng mộ đã bị pháo phá núi làm nứt vỡ rồi. Bia mộ cong vênh, nắp mộ cũng lỏng lẻo, nhấc mạnh một cái là bật ra ngay. Chu Sơn thấy vậy thì rất đau lòng. Lúc này bầu trời u ám, có vẻ sắp mưa rồi, Chu Sơn lo nước mưa sẽ ngấm vào mộ cha, bèn nâng nắp mộ lên, lấy hũ sành đựng tro cốt cha mình mang về nhà.

Vốn dĩ Chu Sơn muốn lén vay ít tiền, mua một chỗ trong nghĩa trang khác cho cha, nhưng tới nghĩa trang công hỏi thăm, giá đắt đến giật mình, rẻ nhất cũng phải năm sáu nghìn. Chu Sơn nào dám vay nhiều như thế chứ. Lần này Chu Sơn túng quẫn rồi, để tro cốt cha trong nhà không phải cách hay. Bà vợ Trần Tiểu Hồng quay về phát hiện, còn chẳng phải sẽ ném đi sao? Trong lúc cấp bách, Chu Sơn quyết định nhân lúc Trần Tiểu Hồng vắng nhà, lén đào một cái hố ở trong sân, tìm một tấm vải trắng, viết mấy chữ “Cha xin hãy yên nghỉ”, sau đó bọc lấy hũ tro cốt của cha, chôn nó xuống. Thế này cũng tốt, để cha mãi mãi ở bên cạnh mình.

2. Thời thế thay đổi ẩn giấu hiểm nguy.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Chu Sơn dọn quầy, đang rảo bước về nhà, bỗng nhìn thấy một cái xe con dừng ở trước nhà, một người đàn ông to lớn mặt đỏ chui ra từ trong xe. Người đàn ông to lớn đi đến trước mặt Chu Sơn, nhìn từ trên xuống dưới xong rồi hỏi: “Cậu chính là Chu Sơn?”. Chu Sơn rất khó hiểu, đáp: “Tôi là Chu Sơn, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”. Người đàn ông to lớn kia lại hỏi: “Cha cậu tên Chu Thiết Chùy, chôn ở bãi tha ma phải không?”. Chu Sơn lại càng kinh ngạc: “Sao anh biết cha tôi tên là Chu Thiết Chùy? Tôi không quen biết anh!” Người đàn ông nói: “Là thế này, hũ tro cốt của cha cậu bị người ta trộm mất rồi, tôi có lòng đến nói cho cậu thôi!”. Thì ra là vì chuyện này! Chu Sơn cười: “Trên đời sao lại có người trộm tro cốt người chết chứ?. Hôm trước tôi đến bãi tha ma, phát hiện mộ cha sắp bị phá hủy, vì vậy lấy hũ tro cốt của cha ra, an táng lại rồi”. 

Người đàn ông nghe xong, hai mắt chợt sáng lên: “Cậu mở hũ tro cốt cha cậu ra xem rồi?”. Chu Sơn nói: “Chôn cũng chôn rồi, tro cốt người chết có gì hay mà xemc chứ!. Chẳng lẽ còn bị thiếu hay sao?”.

“Giờ hũ tro cốt của cha cậu chôn ở chỗ nào?” Thấy người to lớn mặt đỏ này dây dưa không dứt, Chu Sơn khó chịu: “Sao tôi phải nói cho anh biết hũ tro cốt của cha tôi ở đâu chứ? Đến vợ tôi còn không nói”.

Nhưng người đàn ông cao to mặt đỏ chưa hết hy vọng, khăng khăng muốn Chu Sơn nói cho anh ta. Chu Sơn nghe xong, nháy mắt tức giận: “Tôi nói cho anh xong, có phải anh định đào mộ cha tôi không hả?”. Chu Sơn không chịu nói, người đàn ông sốt ruột, bèn nhân lúc Chu Sơn không chú ý, đánh vào sau gáy anh, Chu Sơn loáng cái ngất đi…

Đợi Chu Sơn tỉnh lại, phát hiện bị nhốt trong một căn phòng, vì ăn một cái đánh mạnh của người đàn ông cao to mặt đỏ, nên lúc này đầu đau như búa bổ. Chu Sơn cố gắng chịu đau đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, phát hiện cửa ra vào và cửa sổ đều bị đóng chặt. Chu Sơn mình bị bắt cóc rồi!. Nhưng Chu Sơn không hiểu, người ta bắt cóc một kẻ nghèo kiết xác như anh làm gì cơ chứ?.

Ngay lúc này cửa mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ tóc vàng ăn mặc gọn gàng bước vào. Nhìn thấy Chu Sơn đã tỉnh, người phụ nữ tóc vàng kia tươi cười nói: “Người anh em Chu Sơn, chúng tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được cậu. Thật sự xin lỗi, đàn em không biết làm việc, khiến cậu chịu ấm ức rồi”. Chu Sơn bừng bừng tức giận nói: “Cô là ai? Nhốt tôi ở chỗ này làm gì?”. Người phụ nữ tóc vàng nói: “Có vẻ như người anh em Chu Sơn là một người trung thực, vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa. Nghe nói cái hũ đựng tro cốt của cha cậu là di vật văn hóa, chúng tôi ‘mời’ cậu đến, chỉ muốn cậu đưa cái hũ này cho tôi, tôi sẵn sàng trả cậu 2 vạn!...”. Chả trách người ta cứ truy hỏi cậu hũ tro cốt của cha anh ở đâu thì ra là vì chuyện này. “Ngoan ngoãn, 2 vạn tệ!”. Chu Sơn nói: “Nhiều tiền như thế, chỉ có ngu mới không làm! Chỉ là nếu cái hũ đó không phải văn vật, đào ra các người không muốn, tôi sẽ bị báo ứng đó”. Người phụ nữ tóc vàng nói: “Điều này thì cậu yên tâm đi! Dù là gạch vỡ tôi cũng nhận. 2 vạn đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, tôi thích đánh cược”. Chu Sơn vội hỏi: “Các người sẽ giữ lời chứ?. Thật sự muốn bỏ 3 vạn mua một cái hũ đựng cho cốt?”. Thấy Chu Sơn đồng ý, người phụ nữ tóc vàng kia rất vui vẻ: “Tôi là người làm ăn lớn, sao có thể ăn nói lung tung chứ?. Cậu dẫn chúng tôi đi đào nó lên, đảm bảo một tay giao hũ một tay đưa tiền”. Người phụ nữ tóc vàng ngon ngọt, trên thực tế lại lặng lẽ gọi người đàn ông cao to mặt đỏ tới sau lưng Chu Sơn, hung dữ căn dặn: “Đào mộ lên, thấy cái hũ rồi thì giết thằng này, chôn xuống cái mồ đó…”

3. May mắn thoát thân tính lại lần nữa.

Chu Sơn dẫn phụ nữ tóc vàng và người đàn ông cao to mặt đỏ lái xe đến phía ngoài thôn Ngọc Sơn, cách đó 50 mét.

Chu Sơn nói, anh đã chôn cất tro cốt của cha ở quê nhà Ngọc Sơn rồi. Không phải Chu Sơn bí mật chôn tro cốt cha trong sân rồi à, sao lại nói an táng ở quê nhà Ngọc Sơn chứ? Rõ ràng anh đang nói dối. Tuy Chu Sơn chỉ là một thợ sửa xe, không có văn hóa, nhưng đâu có hồ đồ.  Cái hũ đựng tro của cha vốn là hũ đựng trà trong nhà, hình như tuổi đời lâu rồi, nói không chừng là di sản văn hóa thật. Năm đó, cha vì muốn tiết kiệm chút tiền cho con mua hũ đựng tro cốt, trước lúc lâm chung đã căn dặn, sau khi ông chết thì lấy hũ trà để đựng tro, cha đâu có ngờ cái hũ này lại giá trị như thế chứ! Đôi cẩu nam nữ này vì có được nó mà đánh ngất rồi bắt cóc anh, lòng dạ độc ác, Chu Sơn không phải kẻ ngốc, có thể tin bọn họ một tay giao hũ, một tay giao tiền ư? Khi nãy Chu Sơn giả vờ vui mừng, đồng ý đưa bọn họ đi đào hũ tro của cha, thực ra là đang đánh lạc hướng bọn họ. Anh muốn tìm cơ hội chạy trốn.

Ở một đoạn giao cắt đường sắt, xe con bị chặn lại, vì có một đoàn tàu đi qua. Chu Sơn thấy cơ hội đã đến, kêu gào muốn xuống xe đi tiểu. Người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông cao to mặt đỏ không để ý, cứ thế mở cửa xe. Sau khi Chu Sơn xuống xe, đầu tiên anh giả bộ như thật, rồi bỗng bất ngờ ba chân bốn cẳng chạy, cuối cùng băng qua đường ray trước khi tàu tới. Sau khi tàu hỏa đi qua, người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông tóc đen kia mới vội vàng chạy tới, nhưng đâu còn bóng dáng Chu Sơn nữa? Nhìn mảnh ruộng nương đen sì sì trước mắt, người phụ nữ tóc và người đàn ông cao to mặt đỏ tức giận cuống cuồng.

Mượn sự che chở của màn đêm, Chu Sơn băng qua những mảnh ruộng đồng tươi tốt, bỏ lại người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông tóc đen kia, bạt mạng chạy về. Cả đoạn đường Chu Sơn liên tục nghĩ: người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông cao to mặt đỏ kia chắc chắn sẽ còn đến tìm anh, nếu bản thân còn rơi vào tay bọn họ lần nữa, khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều. Chu Sơn quyết định mau chóng về nhà đào hũ tro của cha lên, đem nó đến đồn công an báo án. Nếu là văn vật thật, anh nguyện cống hiến cho đất nước. Anh không muốn làm giàu nhờ thứ này, chỉ muốn Chính phủ có thể giúp anh tìm một nghĩa trang để an táng cha lần nữa là được rồi.

Hai tiếng sau, Chu Sơn mới lảo đảo chạy được về nhà. Vừa vào nhà, dù kiệt sức cũng không kịp nghỉ ngơi, vội vàng cầm xẻng, chạy ra chỗ chôn hũ tro cốt của cha ở ngoài vườn, đào lên. Rất nhanh anh đã thấy tấm vải trắng bọc hũ tro cốt rồi. Chu Sơn rất cẩn thận, bỏ ngay xẻng xuống dùng tay bới. Bới được cái bọc trắng rồi, Chu Sơn lại cảm thấy có gì đó sai sai, mở lớp vải trắng ra, nương theo ánh trăng nhìn vào, lập tức giật mình tái mét mặt: Trời ạ, bọc trong vải trắng nào phải hũ tro cốt gì, mà là một con mèo chết! Chuyện gì thế này? Nếu Chu Sơn anh không đào lên xem xét, vậy chẳng phải từ nay về sau anh sẽ xem con mèo chết này thành cha mình mà thờ cúng rồi sao?

Nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, Chu Sơn vừa tức vừa vội, người đào mất hũ tro của cha, không thể là người phụ nữ tóc vàng và người đàn ông tóc đen kia được, không chừng bây giờ bọn họ còn đang ở cánh đồng tìm anh ấy chứ. Ai lại ác độc như vậy, đào mất hũ tro của cha không nói, còn đổi thành một con mèo chết?

Chu Sơn bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ: Cảm thấy người có khả năng làm chuyện này nhất, chỉ có thể là Trần Tiểu Hồng vợ mình thôi. Chắc chắn sau khi Trần Tiểu Hồng trở về đã phát hiện ra sự khác thường trong sân, tưởng Chu Sơn anh giấu kho báu, ai mà biết đào lên lại là hũ tro cốt cơ chứ. Thế là trong cơn tức giận, đã vứt tro cốt của cha đi, đổi thành xác mèo chết. Chu Sơn quyết định đi tìm Trần Tiểu Hồng, mau chóng tìm lại tro cốt của cha. Chuyện này không phải vì hũ tro có giá trị hay không, là một đứa con trai mà đánh mất tro cốt của cha mình, chính là đại nghịch bất đạo!

4. Ôm lấy đau thương tự rước nhục nhã

Chu Sơn ra khỏi nhà, đến thẳng nhà Tống Lão Nhị ở ngõ Trạng Nguyên, lúc này trời đã sắp sáng rồi. Tống Lão Nhị biệt danh “Tống Cứng Miệng”, là một người bán thịt kho, lòng kho, vợ đã mất hai năm trước. Bằng cái lưỡi mềm dẻo của mình, công thêm hay tặng thịt kho lòng kho, không hiểu làm sao đã lang chạ với vợ Chu Sơn là Trần Tiểu Hồng. Trần Tiểu Hồng giận dỗi bỏ về ‘nhà mẹ’, thực chất là đến chỗ này của Tống Lão Nhị. Chu Sơn đã biết chuyện này từ lâu rồi, nhưng vẫn ngậm đắng nuốt cay cam chịu, anh sợ lớp ‘giấy’ này bị chọc thủng rồi, Trần Tiểu Hồng sẽ ở ‘nhà mẹ’ mãi mãi không về nữa.

Haiz, người như anh, lấy được một người vợ đâu dễ dàng gì!. Đến rồi, Chu Sơn tới trước cửa nhà Tống Lão Nhị, có điều không dám bước lên gõ cửa. 

Anh sợ làm lớn chuyện thì không có kết cục tốt. Tống Lão Nhị ngày nào cũng dậy sớm đến chợ mua đầu lợn ruột già, Chu Sơn định đợi Tống Lão Nhị ra ngoài xong lại tới tìm Trần Tiểu Hồng, bèn trốn vào một bên lặng lẽ chờ đợi.

Chu Sơn nghi ngờ quả không sai, người đào hũ tro của cha anh, chôn xác mèo chết chính là Trần Tiểu Hồng vợ anh. Ban ngày Trần Tiểu Hồng quay về, lúc đó Chu Sơn ra bày quầy sửa xe không có nhà, lần này Trần Tiểu Hồng về tìm Chu Sơn để ngả bài ly hôn. Trần Tiểu Hồng vừa tính mưu vừa đi lại trong sân, loanh quanh thì phát hiện trong sân có một lớp đất mới được đào lên. Trần Tiểu Hồng nghĩ: Lẽ nào Chu Sơn chôn thứ gì quý giá ở chỗ này? Thế là tìm cái xẻng đào, ai biết đào lên lại là tro cốt của cha Chu Sơn chứ! Chu Sơn lén chôn cất tro cốt của cha ở sân nhà mình, làm Trần Tiểu Hồng tức phát điên. Đúng lúc ấy, con mèo nuôi trong nhà cọ cọ vào chân cô, thế là Trần Tiểu Hồng đạp chết nó, bọc lại chôn xuống. Đụ mẹ “thằng chột”, về sau con mèo chết này chính là cha mày rồi. Làm xong, Trần Tiểu Hồng tự thấy chột dạ, lại vội vàng về “nhà mẹ”. 

Chu Sơn nhìn thấy Tống Lão Nhị ra khỏi ra thì lập tức gõ cửa. Trần Tiểu Hồng mơ màng nghe tiếng gõ, tưởng Tống Lão Nhị quay về, lục đục dậy mở cửa. Nhưng vừa mở ra thì thấy đứng ở cửa lại là Chu Sơn chồng mình, nháy cái sợ chết khiếp: “Chu Sơn, anh nghe em nói, Tống, Tống Lão Nhị là anh, anh họ em, tụi em…”. Chu Sơn nói: “Tôi không muốn nghe cô nói mấy thứ này, tôi đến chỉ để hỏi cô, cô đào hũ tro cốt của cha tôi lên rồi vứt ở đâu rồi?”. Thấy Chu Sơn ăn nói khép nép như thế, Trần Tiểu Hồng lại lập tức hung dữ: “Chu Sơn anh lại dám chôn tro cốt của cha trong sân nhà, anh bảo tôi ở nhà thế nào hả? Tôi còn tưởng anh giấu báu vật gì cơ! Vừa đào lên nhìn thấy tro cốt, tôi vứt ngay đi rồi, vứt vào hố phân của nhà vệ sinh công cộng trước cửa nhà…”. Chu Sơn nghe xong, tức run người: “Trần Tiểu Hồng, cô thật thất đức!. Tôi nói cho cô biết, người xấu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu!”. Chu Sơn xoay người định đi, ngẫm nghĩ vẫn dừng lại nói với Trần Tiểu Hồng: “Chẳng phải cô vẫn chê Chu Sơn tôi nghèo hay sao? Nói cho cô biết, hũ tro đó của cha tôi là di vật văn hóa, trị giá hơn mấy vạn đó!”. Nói xong anh bỏ lại Trần Tiểu Hồng đang chết đứng ở đó, vội vàng về nhà muốn đào hũ tro cốt của cha từ hố phân lên. Nhưng Chu Sơn vừa rẽ ra khỏi ngõ, thình lình, bị một cây gậy quật vào người. Chu Sơn không chút đề phòng, lập tức giống như một cái bao rỗng im lặng ngã xuống đất.

5. Khốn khổ nhọc nhằn trắc trở khắp nơi

Thực ra, người dùng gậy quật vào khiến Chu Sơn hôn mê chính là người đàn ông cao to mặt đỏ đã bắt cóc anh. Người đàn ông to lớn mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng không đi tìm Chu Sơn ở cánh đồng, tại sao lại về thành phố tìm, hơn nữa còn biết Chu Sơn đến nhà Tống Lão Nhị ở đường Trạng Nguyên?

Thì ra, Chu Sơn đồng ý đào hũ tro của cha vì 2 vạn, người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng chỉ lo vui vẻ, chưa từng nghĩ tới kế hoạch kim thiền thoát xác của Chu Sơn! Hai người cực kỳ buồn bực, tên sửa xe đạp quèn này có thể chạy đi đâu được chứ? Vội vã bàn bạc, quyết định lái xe trở về, phục kích ở cửa nhà Chu Sơn chờ đợi, chẳng sợ anh không về nhà.

Ai biết Chu Sơn vội vàng về nhà thật. người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng thấy Chu Sơn vừa về đã gấp gáp đào bới trong sân, không tấn công ngay, mà thay vào đó rất mưu mô trốn một bên, không làm kinh động đến Chu Sơn. Nếu Chu Sơn đào ra là hũ tro cốt, thì nhảy vào cướp cũng chưa muộn. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Chu Sơn đào ra lại là xác một con mèo chết!. Chu Sơn vừa tức vừa vội, người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng cũng thế. Sau đó, bọn họ bám theo Chu Sơn đến nhà Tống “cứng miệng”, từ ngoài cửa lén nghe được, hũ tro của cha Chu Sơn bị vợ Chu Sơn vứt trong hố phân rồi!. người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng khấp khởi mừng thầm, đã biết được hũ tro ở đâu, vậy bọn họ lập tức tự mình đi đào, tránh cho nó rơi vào tay Chu Sơn lại đêm dài lắm mộng, bởi vì tên Chu Sơn này đã cảnh giác với bọn họ rồi. Thế là người đàn ông cao to mặt đỏ phục sẵn ở ngã rẽ, bất ngờ đánh ngã Chu Sơn.

Người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng vừa bắt cóc vừa bám theo, thậm chí giết người vì một hũ tro văn vật chưa bao giờ nhìn thấy, đáng không? 

Không nói không biết, nói xong sẽ sợ chết khiếp đấy. Thứ khiến trái tim người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng treo lơ lửng đâu phải hũ tro cốt! Mà là thứ bên trong hũ tro đó: 2 cân heroin!

Thì ra, người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng là hai kẻ buôn lậu ma túy, bọn họ buôn ma túy từ biên giới, vì cảnh sát đánh ác quá, hai kẻ gian xảo đành chọn mộ cha Chu Sơn trong bãi tha ma ở ngoại thành, đổ tro của cha Chu Sơn đi, biến hũ tro rỗng kia thành “kho chứa” ma túy của bọn chúng. Ngờ đâu Chu Sơn đi thăm cha, thấy mộ cha bị nứt vỡ rồi, sợ nước mưa ngấm vào trong tro cốt cha, bèn ôm cho hũ tro cốt ấy về nhà.

Chu Sơn không mở hũ tro của cha ra xem, nào biết được bí mật bên trong? Thứ anh ôm về lại là ma túy trị giá trăm vạn chứ! Người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng không thấy ma túy, lập tức sợ chết khiếp. Bọn chúng dựa vào tên trên bia mộ biết được cha Chu Sơn tên là Chu Thiết Chùy, thế là vất vả hao tâm tổn sức tìm thấy Chu Sơn. Biết được hũ tro chứa bọc ma túy kia bị Chu Sơn ôm về thật, hơn nữa tên Chu Sơn này vẫn khù khờ không biết gì, hai người khấp khởi mừng thầm, bèn bịa chuyện cái hũ kia là di vật văn hóa, bọn chúng sẵn sàng trả 2 vạn tệ để mua về. Thật ra bọn chúng chỉ muốn biết Chu Sơn chôn hũ tro cốt của cha ở chỗ nào từ miệng anh mà thôi! Dù bọn chúng từng bị Chu Sơn chơi một vố, nhưng cuối cùng vẫn biết được nơi cất ma túy. Vứt trong hố phân cũng không cần gấp, dù gì bọc ma túy cũng được dán kín mít rồi. 

Người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng đến bên cạnh hố phân của nhà vệ sinh công cộng, bắt đầu đào bới ma túy của bọn chúng. Vì để nhanh kiếm được ma túy, còn không bị người khác chú ý, người đàn ông cao to mặt đỏ cũng không có nhiều thời gian nữa, thế là cố chịu đựng mùi tanh hôi, nhảy vào nước phân ngang đến eo mò mẫm. Nhưng mò mọi ngóc ngách của hố phân rồi, cũng không thấy hũ tro chứa bọc ma túy kia đâu. Lần này người đàn ông cao to mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng há hốc mồm: Bọn chúng lại bị người ta chơi một vố nữa rồi! Nhưng lần này kẻ chơi bọn chúng không phải Chu Sơn, mà là vợ Chu Sơn Trần Tiểu Hồng.

6. Mạnh mẽ còn mạnh mẽ hơn

Trần Tiểu Hồng ném hũ tro cốt cha của Chu Sơn đi, nhưng không phải ném ở hố phân, mà ném vào trong con sông quanh thành phố. Vừa rồi cô ta nói ném hũ tro cốt cha của Chu Sơn vào hố phân vì cô ta chỉ muốn làm Chu Sơn tức giận. Khi Chu Sơn nói cho cô ta, hũ đựng tro cốt cha của anh là văn vật có giá trị, cô ta cả kinh há hốc mồm. Nghĩ thầm: Nếu mình lấy được hũ đựng tro cốt có giá trị này, vậy thì mình có thể ăn sung mặc sướng một thời gian dài.

Vậy nên, khi Chu Sơn vừa đi, sau đó Trần Tiểu Hồng cũng đi ra ngoài. Cô ta muốn lên chợ rau tìm Tống Lão Nhị, muốn anh ta giúp chính mình vớt hũ đựng tro cốt trong con sông quanh thành phố lên.

Trần Tiểu Hồng chỉ lo vội vã lên đường, nên không chú ý đến dưới chân. Vừa đi đến đầu ngõ, bỗng nhiên cô ta không cử động được chân. Vừa cúi đầu, nhìn xuống thì thấy một người đàn ông mặt bê bết máu đang ôm chân cô ta, sợ tới mức hét lên một tiếng chói tai. “Tiểu Hồng, đừng, đừng sợ, tôi là Chu Sơn.” Thì ra Chu Sơn bị người đàn ông to lớn mặt đỏ chặn đánh, nhưng không bị thương đến chỗ yếu hại. Giả vờ hôn mê mới thoát được một kiếp. Chu Sơn chịu đựng đau đớn, nói với Trần Tiểu Hồng: “Nhanh, gọi điện thoại báo cảnh sát. Có người xấu muốn bắt cóc tôi, hiện tại lại đả thương tôi. Bọn họ muốn, muốn cướp đi hũ đựng tro cốt của cha tôi. Anh ta, bọn họ đang vớt trong hố phân kia…..”

Cái gì? Có người xấu cũng theo dõi hũ đựng tro cốt cha của Chu Sơn? Trần Tiểu Hồng cười thầm trong lòng: Bọn họ có đào tung cái hố phân cũng không tìm được hũ đựng tro cốt kia! Tuyệt đối không thể báo cảnh sát, vừa báo cảnh sát, người xấu bị bắt, nhưng nếu có cảnh sát tham gia, Trần Tiểu Hồng đừng bao giờ nghĩ có thể lấy được hũ đựng tro cốt đáng giá kia. Có chủ ý, vậy nên Trần Tiểu Hồng đỡ Chu Sơn ngồi xuống bãi đỗ xe phía trước, Trần Tiểu Hồng khuyên Chu Sơn, nói: “Chúng ta là người hiền lành, làm sao dám đấu cùng với người xấu? Báo cảnh sát làm gì, chỉ tốn tiền thôi.” Chu Sơn nói: “Cái bình kia bọn họ muốn cướp thì cướp, nhưng tro cốt của cha tôi không thể không cần?” Thấy Chu Sơn kiên trì muốn báo cảnh sát, Trần Tiểu Hồng giả vờ lùi bước: “Được được được, chúng ta báo cảnh sát. Nhưng mà, tôi phải đi về nhà lấy mấy miếng băng gạc bó lại vết thương của anh, rồi còn phải tìm thêm mấy viên giảm đau cho anh nữa.” Rất nhanh, Trần Tiểu Hồng cầm băng gạc và thuốc viên đến, qua loa băng bó hai vòng ở sườn lưng cho Chu Sơn, sau đó đưa thuốc cho Chu Sơn uống. Chu Sơn không còn cách nào, đánh phải nuốt xuống. Không ngờ sau khi nuốt xuống, hai mí mắt thi nhau đánh vào nhau, trong chốc lát đã ngã gục xuống mặt đất, Trần Tiểu Hồng cười, bởi vì thuốc mà cô ta vừa đưa cho Chu Sơn uống, không phải thuốc giảm đau mà là thuốc ngủ!

Trần Tiểu Hồng chạy đến chợ rau tìm được Tống Lão Nhị, nói ra chuyện vừa rồi. Tống Lão Nhị vui vẻ đến mức quên lấy lòng heo đại tràng, vội vã đi theo Trần Tiểu Hồng đến bờ sông quanh thành phố. Ở địa điểm được chỉ định, Tống Lão Nhị lặn xuống sông. Tống Lão Nhị bơi rất tốt. Lặn xuống nước có thể ở trong nước hai phút. Tống Lão Nhị lặn xuống nước rồi lại lặn xuống nước, lăn lộn ba mươi phút, cũng không thấy anh ta vớt hũ đựng tro cốt lên. Tống Lão Nhị hỏi Trần Tiểu Hồng: “Em có chắc là mình ném chiếc bình từ nơi này xuống không?” Trần Tiểu Hồng nói: “Em chắc chắn là ném từ nơi này xuống. Nơi này có một cái cây lệch tán, em nhớ rất rõ ràng.” Tống Lão Nhị lẩm bẩm: “Vậy lạ thật, nếu thật sự ném ở chỗ này, sao anh không tìm thấy? Không lẽ có người sờ được lấy mất rồi?”

Lúc này, càng nhiều người xem náo nhiệt tụ lại trên bờ, không rõ người đàn ông đang tìm cái gì trong nước. Trần Tiểu Hồng thấy Chu Sơn thật sự không tìm thấy, gọi anh ta lên bờ. Sau khi Tống Lão Nhị lên bờ, xấu hổ nói với Trần Tiểu Hồng: “Tiểu Hồng, anh đã cố hết sức, đừng có trách anh.” Trần Tiểu Hồng thở dài nói: “Haizz, tài vận không phải của chúng ta, mất công lăn lộn một lúc lâu.” Tống Lão Nhị cười nói: “Lần này chúng ta không có tài vận, có lẽ lần sau sẽ có.”

Trần Tiểu Hồng ủ rũ cụp đuôi trở về nhà. Nhưng đi ngang qua bãi đỗ xe, giật mình kinh ngạc: Chu Sơn ngã trên mặt đất, không thấy nữa!

7. Tính toán xảo diệu trời đất yên ổn

Tại sao Chu Sơn vừa bị thương vừa uống thuốc ngủ mà lại không thấy?

Thì ra, Chu Sơn thấy vợ Trần Tiểu Hồng không muốn thay anh báo cảnh sát, còn né tránh, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Sau đó Trần Tiểu Hồng muốn anh uống thuốc giảm đau, ngoài mặt anh nghe theo, nhưng thật ra anh đè viên thuốc dưới đầu lưỡi, không nuốt vào. Anh giả vờ ngủ lừa gạt Trần Tiểu Hồng. Trần Tiểu Hồng hoảng loạn chạy về phía trước, Chu Sơn chịu đựng đau đớn bò lên, lặng lẽ đi theo phía sau. Chu Sơn thấy Trần Tiểu Hồng tìm Tống Lão Nhị ở chợ rau, sau một lúc hai người thì thầm nói nhỏ, song song rời khỏi chợ rau, đến thẳng bờ sông quanh thành phố.

Chu Sơn hơi hiểu rõ, hũ đựng tro cốt của cha anh bị vợ ném, không phải ném ở hố phân, mà ném trong dòng sông quang thành phố. Chu Sơn nghĩ, chờ Tống Lão Nhị mò được hũ tro cốt của cha anh, anh sẽ chạy lên đòi lại. Đây là hũ tro cốt của cha anh, người khác đừng mơ muốn cướp đi? Nhưng Tống Lão Nhị mò đã lâu, cũng không thấy anh ta vớt hũ đựng tro cốt của cha anh lên. Thấy vẻ mặt sốt ruột của vợ Trần Tiểu Hồng, Chu Sơn biết cô ta không nói dối, nhưng tại sao lại không tìm thấy? Ngược lại, vẻ mặt của Tống Lão Nhị nhẹ nhàng, không sờ được cũng không cảm thấy gì cả. Chu Sơn cảm thấy hơi nghi ngờ, không lẽ Tống Lão Nhị đang có tính toán riêng nào đo?

Tống Lão Nhị thật sự có tính toán riêng. Khi Trần Tiểu Hồng muốn anh ta đến bờ sông quanh thành phố vớt hũ đựng tro cốt của cha Chu Sơn, trong lòng đã có tính toán riêng. Một cái bình mấy vạn, tương đương bán được mấy năm bán thịt kho! Không được, không thể ngu ngốc giúp cô ta vớt nó lên, phải nghĩ cách độc chiếm cái bình mấy vạn tệ này mới được. Sau khi Tống Lão Nhị xuống sông, lần thứ nhất lặn xuống anh ta đã phát hiện hũ đựng tro cốt, nhưng anh ta không nói. Sau đó anh ta lại lặn xuống dưới nước, giấu hũ đựng tro cốt ra xa mấy chục mét, ngoại trừ anh ta, người khác đừng mơ tìm được. Tống Lão Nhị không ngừng lặn xuống dưới nước, lừa dối Trần Tiểu Hồng không hay biết gì cả, Trần Tiểu Hồng còn coi là thật. Tống Lão Nhị vui vẻ ở trong lòng, ha ha, không cần tốn nhiều sức, mấy vạn đồng đã nằm trong tay.

Buổi tối, Tống Lão Nhị né tránh những người khác, lặng lẽ đi đến bờ sông quanh thành phố, dễ như trở bàn tay ôm được hũ đựng tro cốt của cha Chu Sơn lên bờ.

Tống Lão Nhị đắc ý vui vẻ muốn đi về, đột nhiên, vài người vọt lên, ấn ngã Tống Lão Nhị trên mặt đất. Tống Lão Nhị giãy giụa muốn kêu gọi, nhưng anh ta vừa thấy là cảnh sát, Chu Sơn còn đừng ở bên cạnh, giống như một quả bóng cao su xì hơi.

Thì ra, Chu Sơn thấy hũ đựng tro cốt của cha mình thật sự bị vợ Trần Tiểu Hồng ném xuống sông, trong lòng gấp gáp. Nếu miệng bình không đậy kín, vậy không phải tro cốt của cha sẽ bị nước cuốn trôi? Cho dù không bị nước cuốn trôi, thời gian dài, cũng bị ngâm hỏng. Mình thì đang bị thương, không thể lặn xuống nước tìm. Làm sao bây giờ? Sau đó Chu Sơn đi đến đồn công an báo án, nói đầu đuôi mọi chuyện cho cảnh sát. Vì làm cho cảnh sát chú ý, Chu Sơn cố ý nhấn mạnh, hũ đựng tro cốt của cha anh là do tổ tiên truyền xuống, đầu năm nay, là văn vật rất có giá trị! Có Chu Sơn báo án, vì thế liền có chuyện cảnh sát tập kích ban đêm bắt giữ Tống Lão Nhị.

Đoàn người đi vào đồn công an, đồn trưởng cẩn thận xem xét hũ đựng tro cốt của cha Chu Sơn, khó hiểu hỏi: “Cái bình này nhìn thế nào cũng không giống một văn vật đáng gia!” Chu Sơn cười rộ lên nhận lại bình, hiện tại điều Chu Sơn quan tâm nhất, hũ tro cốt của cha có bị dính bọt nước hay không. Chu Sơn nừa mở miệng bình ra, suýt nữa té xỉu: Bên trong hũ không có tro cốt của cha anh, để ở bên trong là một bao nilon bị đóng gói kín, bên trong là một bọc màu trắng phấn.

Đây là cái gì? Ma túy? Đám người lão Tả khẩn trương…..

Trải qua kiểm tra đo lường, vật màu phấn trắng này là heroin có độ tinh khiết rất cao. Chu Sơn không phải người nắm giữ, Tống Lão Nhị không biết tình hình nên bị cảnh sát loại trừ. Gửi ma túy trong hũ đựng tro cốt của cha Chu Sơn, chắc chắn là người đàn ông to lớn mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng, đã đánh bất tỉnh Chu Sơn, bắt cóc Chu Sơn, lừa Chu Sơn hũ tro cốt là văn vật đáng giá. Sau đó, trải qua bố trí chặt chẽ chu đáo, đám người lão Tả lấy Chu Sơn làm “mồi”, thành công bắt được người đàn ông to lớn mặt đỏ và người phụ nữ tóc vàng, phá vỡ vụ buôn ma túy lớn nhất kể từ khi lập quốc đến nay.

Bởi vì Chu Sơn có công lớn trong việc phá vụ án buôn lậu ma túy này, cảnh sát thưởng cho Chu Sơn một vạn. Chu Sơn dùng số tiền này mua cho cha một huyệt mộ ở nghĩa trang công cộng, chôn cả bình không và chén rượu khi cha còn sống thường xuyên dùng xuống mộ. Mất tro cốt của cha, Chu Sơn rất đau khổ, nhưng nghĩ đến hai kẻ buôn ma túy hại người đã bị bắt nhờ đó, trong lòng cũng có chút an ủi.

Qua chuyện này, vợ Trần Tiểu Hồng nhận thấy rõ bộ mặt thật của “Tống Cứng Miệng” Tống Lão Nhị, vì vậy đã cắt đứt quan hệ với Tống Lão Nhị. Mặc dù Chu Sơn có hơi xấu hơi già, nhưng tâm tốt. Từ nay về sau, Trần Tiểu Hồng bình yên sinh hoạt với Chu Sơn.

Một năm sau, Trần Tiểu Hồng sinh cho Chu Sơn một đứa con trai, trong lòng Chu Sơn vô cùng vui mừng.

————

Tác giả: Tiền Nham
Chương kế tiếp