Đừng Tin Tưởng Bất Kỳ Ai: Những Câu Chuyện Cũ Đen Dưới Đèn Màu Xám

Hồi thứ 6: Đừng để cho tôi bắt chước bạn
1. Bắt chước cao nhân

Nói đến Vương Học Giai, người này ở thôn Vương Gia ít nhiều cũng được coi như là người có chút tiếng tăm. Bởi vì sao? Bởi vì nhà anh ta được di truyền tế bào giải trí, có thể làm người trong thôn vui vẻ cười tới mức ngả nghiêng. Hơn nữa trong các trò tiêu khiển này thì bắt chước là trò giỏi nhất, đặc biệt là bắt chước người khác, thật sự là bắt chước người nào là giống người đó, lấy giả đổi thật. Năm đó trong thôn cải cách ruộng đất triển khai hoạt động văn hóa, ông nội của Vương Học Giai bắt chước cách nói chuyện của một lãnh đạo người nước ngoài, hóa trang sơ sơ một chút rồi thay đổi khẩu âm đã khiến cho toàn bộ mọi người trong thôn chấn động. Trong thời gian cách mạng văn hóa, cha của Vương Học Giai bắt chước cách phát biểu của các lãnh đạo của ủy ban cách mạng khi đó cũng làm cho toàn bộ mọi người trong thôn reo hò nhảy nhót. Đến đời Vương Học Giai này anh ta còn trò giỏi hơn thầy, thậm chí còn giỏi hơn cả ông nội và cha của anh ta. Ông nội và cha anh ta còn phải căn cứ vào hình dáng của mình để bắt chước người có ngoại hình tương đối giống bản thân, Vương Học Giai thì không cần phụ thuộc vào điều này, anh ta đã phá bỏ trói buộc về tướng mạo, khi bắt chước có thể bắt giữ được thần vận chủ yếu của đối tượng, từ giọng nói đến thần thái, từ thói quen đến các chi tiết nhỏ, khiến người ta nhìn thế nào thì cũng thấy giống. Tính tình của Vương Học Giai vừa tốt lại thích náo nhiệt, nếu có người trong thôn bảo anh ta biểu diễn một đoạn, anh sẽ diễn một đoạn, làm một hạt dẻ cười danh xứng với thực.

Vương Học Giai cũng không coi phần thiên phú tổ truyền này như đại sự gì cả, anh ta cho rằng cái này cũng chỉ giống như ca hát nhảy múa gì đó, giải trí mà thôi. Chẳng qua hai năm nay trên TV bắt đầu phổ biến show tuyển chọn thần tượng, cái gì mà giọng hát tốt, ca khúc hay, con đường lớn để trở thành minh tinh gì đó, nhìn thấy một đám người quê mùa đều trở thành minh tinh, trong thôn có người cổ vũ Vương Học Giai: "Cậu coi trình độ của những người đó kìa, có gì hay ho đâu, bọn họ còn xa mới bằng cậu được. Mà bây giờ bọn họ cũng có thể trở thành minh tinh, nếu cậu đi còn không phải sẽ trở thành ngôi sao lớn à!" Vương Học Giai mượn cơ hội đắc ý vỗ đùi nói: "Đúng vậy, em cũng đi xem thế nào!"

Sau khi thu dọn xong công việc trong ruộng và việc nhà, Vương Học Giai mang ba lô trên lưng đi vào tỉnh thành. Nơi này là sân thi đấu của một show tuyển chọn thần tượng. Sau khi Vương Học Giai báo danh, tổ đạo diễn vốn dĩ không coi trọng anh ta, nhưng mà sau khi anh ta bắt chước một minh tinh thì tổ đạo diễn lập tức nhìn anh ta bằng con mắt khác, để anh ta thuận lợi tiến vào trận đấu bán kết, còn đặc biệt chỉ điểm anh ta, bảo anh ta bắt chước một minh tinh tên Trương Phong có hình thể và diện mạo giống anh ta nhất: "Muốn bắt chước thì trước phải có người làm mẫu sau mới làm theo được, mặc dù năng lực bắt chước của cậu đã xuất thần nhập hóa, nhưng cũng phải chọn người nào có thân mình giống một chút, như vậy mới có thể làm ít công to chứ." Tiến vào vòng đấu bán kết có nghĩa là có thể lên TV, Vương Học Giai lập tức trần đầy tự tin.

Vào ngày phát sóng trên TV ấy, nhà nhà trong thôn Vương Gia đều ngồi trước TV khen ngợi và cổ vũ cho Vương Học Giai. Vương Học Giai cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, bắt chước Trương Phong giành được tiếng hò reo khen ngợi của tất cả mọi người, chỉ tiếc là show tuyển chọn thần tượng này phải qua vài cửa thi đấu nhằm vào thực lực tổng hợp, mặc dù Vương Học Giai có bản lĩnh bắt chước người khác không ai bằng, nhưng bản lĩnh quá đơn điệu, cuối cùng không thể debut, bị loại. Thật sự thì Vương Học Giai cũng nghĩ khá thoáng, bất luận mọi người nói như nào thì anh cũng coi như được lên TV, cũng đã thỏa mãn, về nhà trồng trọt thôi.

Vương Học Giai thu thập xong mọi thứ đang muốn đến nhà ga, bỗng nhiên có người gõ cửa, một người đàn ông mặc tây trang đeo giày da tóc vuốt ngược đi tới, vẻ mặt ông ta tươi cười nói: "Vương lão sư phải không? Tôi là Tiểu Tôn của công ty danh nhân kinh tế, tôi đang có một chương trình thương mại muốn mời ngài lên sân khấu. Ngài xem lịch trình của ngài có vấn đề gì hay không?" Hai ngày này Vương Học Giai ở cùng một chỗ với nhân viên công tác của đài truyền hình, cũng học được không ít ngôn ngữ trong nghề, biết người ta hỏi mình có thể đi hay không, trong lòng nghĩ thầm bây giờ hoa màu cũng thu hoạch xong rồi, không có việc gì để làm nữa, vì thế mới nói: "Lịch trình của tôi không có vấn đề gì cả." Tiểu Tôn thở phào nhẹ nhõm: "Vương lão sư, cuộc chương trình thương mại này là do một công ty bất động sản tổ chức, hy vọng ngài có thể diễn xuất nửa tiếng đồng hồ, ngài xem thử tiền thù lao tính như thế nào." Vương Học Giai không biết nên lấy bao nhiêu tiền, lóng ngóng nói: "Anh xem rồi đưa đi." Vẻ mặt của Tiểu Tôn lo lắng nói: "Ngài cũng thật biết cách đàm phán làm ăn, như thế này đi, tôi đưa cho ngài năm nghìn nhân dân tệ ngài xem thế nào?" Vương Học Giai hoảng sợ nói: "Năm nghìn?" Tiểu Tôn khẩn trương nói: "Nếu ngài cảm thấy có vấn đề, còn có thể bàn bạc thêm." Vương Học Giai vội vã nói: "Không cần bàn bạc thêm, cứ năm nghìn đi." trong lòng anh ta nói: "Không nghĩ tới bắt chước người khác có thể kiếm nhiều tiền như vậy, vượt qua nửa năm mình làm ruộng rồi!"

Lần chương trình thương mại này Vương Học Giai giành được tiếng hò reo khen ngợi từ tất cả khán giả, rất nhiều người vốn dĩ không muốn đi xem phòng ở cũng đến xem vị minh tinh nhà quê mới được lên trên tivi này như thế nào, lượng tiêu thụ của tòa nhà đang xây dựng này vậy mà bước sang tầm cao mới. Nhà phát triển vô cùng vui vẻ, trước tiên dự định mời Vương Học Giai đến buổi khai trương bất động sản lần sau. Cũng bắt đầu từ lần tham gia chương trình thương mại này, Vương Học Giai bỗng chốc trở thành hồng nhân của các chương trình thương mại, mặc dù không được lên sân khấu lớn, nhưng lời mời cứ liên tục đến, tiền kiếm được cũng không ít, thu nhập so với việc trồng trọt trước kia có thể nói là nghiêng trời lệch đất, xây phòng mới trong nhà, mua ô tô nhỏ, thực sự trở thành người có tiếng của cả thôn, cũng coi như là vừa có danh vừa có tiền.

Vương Học Giai nhớ kỹ những thứ lúc trước tổ đạo diễn chỉ điểm, học được sở trường giống với ngôi sao Trương Phong đó nhất, thậm chí đã tốt còn muốn tốt hơn, đã đạt tới trình độ lấy giả đổi thật, sau thời gian lâu dài ngay cả phim điện ảnh cũng tìm tới cửa để cho anh ta làm thế thân cho Trương Phong, thậm chí có một vài bộ phim điện ảnh có vốn ít trực tiếp muốn cho anh ta làm diễn viên chính, với mong muốn dùng Trương Phong giả đạt được hiệu quả của Trương Phong thật. Vương Học Giai cảm thấy mình giống như viên dạ minh châu bị chôn ở trong đống phân, đột nhiên tỏa sáng lấp lánh.

Nhưng mà ngay khi con đường làm quan của Vương Giai Học đang rộng mở và thuận buồm xuôi gió, bỗng nhiên một tia sét giáng xuống giữa trời quang ngay trên đầu anh ta, hoàn toàn thay đổi quỹ đạo của việc đi nhờ xe của anh ta.

2: Liên tục bị thiệt hại nặng

Lời mời tham gia chương trình thương mại của Vương Học Giai đột nhiên giảm xuống, vốn dĩ lịch trình bận rộn đến nỗi không thể sắp xếp được, nhưng bây giờ một tháng thì hai mươi ngày nhàn rỗi ở nhà. Không chỉ chương trình thương mại, tác phẩm điện ảnh cũng ít hơn. Bộ phim vốn ít muốn cho anh ta nhận vai nhân vật chính thì đoàn phim lại dứt khoát giải tán không quay nữa. Vương Học Giai rất buồn bực, anh ta gọi điện cho Tiểu Tôn, hỏi chuyện gì đang xảy ra với anh ta vậy.

Hai năm qua, Tiểu Tôn và Vương Học Giai đã trở nên thân thuộc, cậu ta vỗ đùi: " Vương lão sư, ngài không biết sao? Minh tinh mà ngài đang bắt chước xảy ra chuyện rồi!" Vương Học Giai sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tôn nói: “Chơi gái, bị tạm giam rồi.” Vương Học Giai thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng chuyện gì? Không phải người nổi tiếng thường dính vào mấy chuyện này sao? Phản ứng lớn như thế làm gì?” Tiểu Tôn nói: "Vậy là ngài không biết rồi, tình hình bây giờ với mấy năm trước không giống nhau. Bây giờ bên trên đã có quy định, không khuyến khích sử dụng những diễn viên có vết nhơ, dù chỉ là đề nghị nhưng ý tứ rất rõ ràng. Nhiều minh tinh như vậy, tại sao người ta phải chạm vào quả bom này?” Vương Học Giai lo lắng: "Lệnh phong sát sẽ kéo dài bao lâu?" Tiểu Tôn không chắc chắn mở miệng: “Cái này thì không nói chắc được đâu, bây giờ không như mấy năm trước chỉ có lác đác vài ba gương mặt thân quen. Bây giờ ấy à, người nổi tiếng cứ như củ tỏi, cọng hành, tùy tiện gọi là có cả đống. Chỉ cần minh tinh nào vắng mặt tầm nửa năm, khán giả sẽ quên mất người đó. Vương lão sư, ngài…vẫn nên suy nghĩ tiếp theo phải làm gì đi.”

Vương Học Giai đặt điện thoại xuống, sững sờ một lúc lâu. Anh ta cố gắng nỗ lực rất nhiều mới có thể trở thành Trương Phong thứ hai, không ngờ Trương Phong lại xảy ra chuyện. Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây, câu nói văn vẻ này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta. Tiểu Tôn bảo anh ta hãy nghĩ cách, nhưng anh ta có thể nghĩ ra cái gì? Ánh sáng lóe lên trong đầu, đúng vậy, Trương Phong gặp tai nạn, anh ta có thể bắt chước người khác. Đâu phải anh ta chỉ có thể bắt chước theo một người, anh ta bắt chước theo ai thì sẽ giống người đó. Vẫn còn minh tinh có hình tượng giống như Trương Phong, anh ta hoàn toàn có thể tìm rồi bắt chước theo.

Nói là làm, Vương Học Giai lập tức lôi tư liệu ghi hình, tiểu phẩm, ca khúc, phim điện ảnh, phim truyền hình của Lý Vũ - một minh tinh có hình tượng gần giống với Trương Phong ra xem hết một lần. Nói Vương Học Giai có thiên phú không phải không có lý, chỉ vỏn vẹn một tháng, Vương Học Giai lại tái xuất giang hồ. Giang hồ mất đi Trương Phong thứ hai nhưng lại có thêm một Lý Vũ thứ hai.

Sau đó, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường, chương trình thương mại lại xếp hàng, thế thân cho các bộ phim điện ảnh và truyền hình, đóng chính phim kinh phí thấp. Vương Học Giai thầm khâm phục bản thân, thuyền nhỏ dễ quay đầu có cái gì có thể làm khó anh ta? Trương Phong bị tạm giam thì thế nào? Có liên quan gì đến anh ta đâu?

Thế mà, lần này sóng gió đến càng to càng nhanh hơn, ngày tháng tốt đẹp của Vương Học Giai trôi qua chưa được ba tháng, một tia sét khác đã giáng xuống đầu anh ta. Tiểu Tôn buồn bã nói với Vương Học Giai: "Lý Vũ bị bắt vì sử dụng ma túy rồi. Lần này, anh ta thậm chí còn không vào trại tạm giam mà đi thẳng tới nhà tù. Nghe nói anh ta sẽ ngồi trong đó một năm. Thầy Vương, có vẻ hợp đồng thương diễn mới ký sắp xảy ra vấn đề, đây là trường hợp bất khả kháng.” Không cần phải nói, Vương Học Giai lại rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm một lần nữa, Hơn nữa lần này anh ta ngã xuống hoàn toàn, bởi vì rõ ràng, việc sử dụng ma túy nghiêm trọng hơn việc chơi gái rất nhiều.

Tuy nhiên, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Vương Học Giai ổn định lại rất nhanh, anh ta nhận ra tìm một người giống mình không dễ dàng như thế. Lần này không thể chọn lại nên Vương Học Giai chỉ có thể cố gắng tìm được một minh tinh mới nổi gần đây, Vương Lôi.

Nhưng Vương Lôi lại là người không chịu cố gắng, sinh hoạt không lành mạnh, là một tên mập. Vương Học Giai xuất thân từ dân lao động, có thân hình chuẩn. Bây giờ để bắt chước Vương Lôi, anh ta không thể không tăng cân. Đầu tiên là thay đổi cơ cấu khẩu phần ăn, ngày nào Vương Học Giai cũng ăn nhiều thịt cá, cá phải ăn cá trê béo nhất, thịt phải thịt mỡ nhất, nhiều mỡ đến mức có thể nhìn thấy người đối diện dưới ánh mặt trời. Vương Học Giai xuất thân từ nông dân không thích ứng được cuộc sống của địa chủ, cứ ăn vào là nôn ra. Sau nửa tháng, anh ta không những không béo lên mà còn sụt tới năm cân. Cuối cùng, vẫn là Tiểu Tôn đưa ra một sáng kiến: “Vương lão sư, ngài không thể cứng rắn ép ăn như vậy được, muốn ăn thịt mỡ thì phải có đồ ăn kèm. Tôi là người Đông Bắc, ngày mai tôi sẽ về nhà lấy cho ngài một ít dưa cải chính thống của vùng Đông Bắc. Đảm bảo dù ngài nấu thịt nhiều mỡ đến đâu cũng có thể nuốt xuống. Với lại, ngài cũng không thể chỉ ăn mà còn phải uống nữa. Ngài biết bia chứ? Bia là thức uống tăng cân nhanh nhất. Ăn không vô thì ngài cứ uống bia, uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu". Được chuyên gia dẫn lối chỉ đường, quả nhiên làm ít công to. Sau hai tháng cố gắng, Vương Học Giai tăng được hai mươi cân, béo lên giống Vương Lôi như đúc. Anh ta lại tự tin xuống núi. Nhưng bi kịch nhất là ngày lành chưa qua được một tháng, đồng chí Vương Lôi lại bởi vì uống rượu lái xe mà đánh nhau với cảnh sát giao thông tiếp bước Trương Phong và Lý Vũ. Vương Học Giai nhìn thấy tin tức suýt thì ngất đi.

Vương Học Giai hoàn toàn suy sụp, dù Tiểu Tôn có động viên thế nào thì anh ta cũng cảm thấy bản thân không còn hy vọng gì nữa rồi, anh ta trở về làng trong tuyệt vọng. Bà con làng xóm cũng đến an ủi, anh ta vừa buồn vừa giận nói: "Sao tôi lại xui xẻo thế này, bắt chước người nào thì người đó xảy ra chuyện, là dựa vào núi thì núi sập, dựa vào nước thì nước chảy. Những người này do ông trời phái xuống đùa giỡn tôi đúng không? Lão trưởng thôn an ủi nói: “Đừng để ý quá, chút chuyện của cháu không là gì so với chuyện của ông cháu với ba cháu đâu!"

Vương Học Giai vô cùng kinh ngạc: “Ông nội và ba của cháu cũng gặp phải chuyện này?” Lão trưởng thôn gật đầu: “Hồi đó ông nội cháu bắt chước lãnh đạo người nước ngoài, bắt chước cực kì giống. Vốn dĩ đã được tuyển lên huyện biểu diễn tiết mục, còn chưa được mấy ngày thì vị lãnh đạo kia bị đả đảo, nghe nói ông ta bị lưu đày ba nghìn dặm. Năm đó ba cháu bắt chước trưởng ủy Ủy ban Cách mạng một đường thuận lợi nổi danh, nhưng cũng chỉ được vài ngày, Tứ Nhân bang bị đánh đổ, ông trưởng ủy kia bị thanh lý đến mạng cũng không còn. Nên ông mới nói, người mà cháu bắt chước chỉ gặp chút xui xẻo thì đều không đáng nhắc đến.

Vương Học Giai đột nhiên nghĩ đến: "Nói thế nghe có vẻ như không phải bọn họ đang trêu đùa cháu mà hình như…vấn đề nằm ở cháu. Chẳng lẽ nhà cháu có năng lực nguyền rủa đặc biệt nào đó, bị gia đình cháu bắt chước thì người đó sẽ gặp xui xẻo?" Lão trưởng thôn gật đầu:" Tôi cũng nghĩ như vậy. "

Đoạn 3: Liễu ám hoa minh(*)

(*) tìm được lối thoát trong khó khăn.

Vương Học Giai vội vàng gọi điện nói với Tiểu Tôn về phát hiện mới của mình, sau đó buồn bã nói với cậu ta: "Hình như số tôi đã định không thể ăn bát cơm này. Dù có thiên phú bắt chước người khác nhưng bắt chước ai là người đó xui xẻo, tôi không thể dựa vào công việc này để kiếm tiền nữa. Tôi mất công mất sức tìm hiểu bắt chước một minh tinh, còn chưa ăn được hai bữa cơm thì người ta đã xui xẻo gặp chuyện rồi, tôi còn phải quay đầu tìm đối tượng khác, cứ như vậy tôi sẽ bị lăn lộn đến chết.”

Tiểu Tôn vỗ đùi: "Thật ra trước khi ngài nói, trong vòng cũng đã có tin đồn, nói tại sao Vương lão sư lại xui xẻo như vậy, bắt chước ai thì người đó xảy ra chuyện? Bây giờ xem ra mọi người đều sai rồi, không phải ngài xui xẻo mà là người bị ngài bắt chước xui xẻo." Vương Học Giai ỉu xìu nói: “Có gì khác nhau? Người tôi bắt chước gặp xui xẻo, đương nhiên tôi sẽ xui xẻo theo.” Tiểu Tôn liên tục lắc đầu: “No, khác biệt rất lớn đó, ngài cứ chờ xem. Nhân tiện, tôi muốn hỏi, tiếp theo ngài định bắt chước ai? "Vương Học Giai nói: "Đây là lần cuối cùng, còn nước còn tát, tôi định bắt chước Trần Điện. Nhưng cơ thể và ngoại hình của anh ta khác với ba người đầu tiên, tôi không chắc có thể bắt chước giống như thế.”

Một tuần sau, Vương Học Giai nhận được cuộc gọi của Tiểu Tôn nói là Trần Điện muốn nói chuyện với anh ta. Vương Học Giai không hiểu lắm nhưng vẫn đến quán trà đúng hẹn. Tiểu Tôn đi trước, theo sau là Trần Điện đang được trợ lý và vệ sĩ bao quanh đi vào phòng riêng, nhìn Vương Học Giai rồi gật đầu: “Anh Vương, nghe nói anh định bắt chước tôi?” Vương Học Giai gật đầu: “Đúng vậy.” Sắc mặt Trần Điện thay đổi: “Anh đừng bắt chước tôi được không?” Vương Học Giai kỳ quái nói: “Bắt chước anh có vấn đề gì à? Tôi đã hỏi ý kiến ​​luật sư. Họ nói bắt chước minh tinh không vi phạm pháp luật."

Trần Điện thở dài và nghĩ một lúc rồi nói: “Như thế này đi, chúng ta đều là người thẳng thắn, anh nói cần bao nhiêu tiền đi?” Vương Học Giai không hiểu: “Bao nhiêu tiền gì?” Tiểu Tôn chen lời: “Anh ấy hy vọng ngài đừng bắt chước anh ấy, anh ấy đồng ý đưa tiền cho ngài.” Dường như Vương Học Giai đã hiểu được, anh ta ngượng ngùng nói: “Bắt chước minh tinh là nghề kiếm cơm của tôi. Nếu cậu không cho tôi bắt chước thì tôi sẽ chết đói đó." Tiểu Tôn vội nói:" Đúng vậy, bây giờ một buổi biểu diễn thương mại của thầy Vương đã kiếm được mười ngàn tệ đó, mỗi tháng có thể nhận được mười buổi, nếu tính như vậy thì tổn thất không nhỏ đâu.” Trần Điện nói: "Như vậy đi, anh không bắt chước tôi thì có thể bắt chước người khác. Tôi ra cái giá cao nhất là hai trăm nghìn tệ, coi như chúng ta kết bạn, sau này có việc cần hỗ trợ cứ tới tìm tôi, anh thấy sao? ”

Vương Học Giai thấy Tiểu Tôn nháy mắt với mình, anh ta nhận lời, hai bên ký một  thỏa thuận suốt đời Vương Học Giai sẽ không bắt chước Trần Điện, Trần Điện thanh toán luôn một lần, đưa Vương Học Giai hai trăm nghìn tệ! Chờ đám người Trần Điện rời đi, Tiểu Tôn cười hì hì lấy ra một cuốn tạp chí hàng tuần, Vương Học nhìn thoáng qua tiêu đề trên trang bìa: Bậc thầy bắt chước trở thành lời nguyền bí ẩn, dàn minh tinh sợ hãi. Tiếp theo ai sẽ là người bị trúng chiêu? Đằng sau tiêu đề là một bức ảnh của Trần Điện, có một hàng chữ nhỏ: "Theo người tin tức linh thông tiết lộ, Vương Học Giai – người được gọi là Vua Quạ đang bế quan tại nhà, và đối tượng nghiên cứu bắt chước mới của anh ấy là ngôi sao nổi tiếng Trần Điện! Đây là thời điểm Trần Điện đi đến đỉnh cao sự nghiệp. Không chỉ nổi tiếng ở Trung Quốc, có thông tin cho rằng Hollywood đã để ý đến anh ấy và đang đàm phán để đóng trong một bộ phim bom tấn. Lời nguyền của Vua Quạ mạnh hơn hay vận may của Trần Điện nhiều hơn? Xem trang 8 để biết thêm chi tiết!"

Thấy Vương Học Giai sững sờ, Tiểu Tôn đắc ý nháy mắt: "Người tin tức linh thông chính là tại hạ. Bây giờ danh tiếng của ngài đã vang xa trong giới rồi, tất cả minh tinh đều kiêng dè ngài. Với Trần Điện mà nói hai trăm nghìn tệ chỉ là con số nhỏ, có thể mua được cả đời bình yên vẫn có lời lắm!” Vương Học Giai nói: “Anh ta tin mấy chuyện này à?” Tiểu Tôn nói: “Tôi đã ở trong vòng này lâu rồi, có nhiều minh tinh mê tín lắm. Bọn họ sẵn sàng chi tiền cho mấy cái gì mà phong thủy, tài lộc, linh vật,… Với lại, sao có thể không tin cho được, sau khi tôi đăng thông tin gia đình ngài lên mạng, rất nhiều cư dân mạng đã đi tìm hiểu tin tức của ngài. Không phải giả đâu, từ đời ông nội đến đời của ngài, bắt chước ai người đó xui xẻo. Cái tên Vua Quạ cũng không phải do tôi mà là do cư dân mạng đặt đó. Ngài cứ yên tâm, từ nay về sau ngài sẽ không cần lo bị chết đói nữa. Đương nhiên với tư cách là người đại diện toàn chức của ngài, tôi cũng được hưởng ké hào quang của ngài.

Hai trăm nghìn tệ được chia đều cho Vương Học Giai và Tiểu Tôn. Sau khi nếm trái ngọt, Tiểu Tôn chủ động bắt tay vào thực hiện mục tiêu tiếp theo, từ trên mạng đến truyền thông, hôm nay Vương Học Giai muốn bắt chước minh tinh này, ngày mai bắt chước minh tinh kia, khiến mọi người trong vòng đều cảm thấy bất an. Nhưng cũng không còn cách nào khác, luật pháp không thể cấm các chương trình bắt chước, đây là hình thức giải trí quen thuộc được công chúng chấp nhận. Hơn nữa, nó còn là một hình thức biểu diễn quan trọng trong nhiều chương trình tạp kỹ và chương trình tài năng, đương nhiên không phạm pháp. Nếu nói lý do bởi vì Vua Quạ bắt chước ai người đó xui xẻo thì pháp luật lại càng không thể chấp nhận được. Đây là mê tín phong kiến, nói vớ nói vẩn.

Đoạn 4: Trở lại đỉnh cao

Nhất thời, chuyện Vương Học Giai muốn bắt chước ai đã trở thành chủ đề nóng trong làng giải trí, còn nổi bật hơn người bị bắt chước. Chỉ cần “người tin tức linh thông” tiết lộ mục tiêu tiếp theo của Vương Học Giai, giới truyền thông sẽ lập tức chú ý. Xem khi nào thì Vương Học Giai xuất hiện biểu diễn rồi ngồi chờ xem khi nào thì người kia gặp xui xẻo. Đương nhiên, loại tình huống này chưa từng xảy ra, bởi vì trước khi Vương Học Giai ra tay, minh tinh được nêu tên đã nhờ người liên lạc với Vương Học Giai thương lượng, hao tài tiêu tai. Về phần số tiền phải trả tùy thuộc vào danh tiếng của minh tinh, danh tiếng lớn thì đưa nhiều, danh tiếng nhỏ hơn thì ít hơn, nhưng ít nhất cũng không dưới một trăm nghìn tệ. Dù sao là đưa một lần bình yên cả đời, số tiền này vẫn có thể bỏ ra.

Tiểu Tôn và Vương kiếm được đầy bát đầy bồn, cả hai đều đang phát triển đến đỉnh cao. Tất nhiên không phải lúc nào cũng suôn sẻ, minh tinh mới ra mắt sẽ không mua, không những không cho tiền mà còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng: "Vua Quạ cái gì, rõ ràng là lang băm bán cao dán chó! Hắn ta muốn bắt chước tôi thì bắt chước, tôi không tin hắn ta thiêng đến thế!” Giới truyền thông chấn động: Cuối cùng cũng có người ra mặt chống lại! Không chỉ giới truyền thông nhìn chằm chằm vào đó mà những minh tinh chưa được nêu tên cũng theo dõi để xem lần này kẻ nào mạnh hơn. Nếu Vua Quạ thất bại thảm hại thì về sau chính mình cũng có thể an toàn không cần phải đưa tiền.

Ai ngờ tiểu minh tinh còn chưa dứt lời, một tuần sau đã bị tuôn scandal, rõ ràng đã có gia đình, lại còn chơi bời ở bên ngoài, còn bị chụp ảnh thuê phòng với tiểu tam. Hoàn toàn ngã xuống đáy vực, không ai dám dùng hắn nữa.

Sau chuyện này, uy tín của Vương Học Giai đột nhiên lên đến đỉnh điểm, không ai còn dám nghi ngờ sức mạnh của Vua Quạ nữa. Nước lên thì thuyền lên, Tiểu Tôn tăng giá gấp đôi với những minh tinh bị nêu tên. Đối với chuyện này, không ai dám nói gì. Tuy nhiên, đi đêm lắm có ngày gặp ma, không lâu sau, Vương Học Giai đụng phải một con ma rất mạnh.

Minh tinh này đã nổi tiếng hơn mười năm, cây lớn rễ sâu, các mối quan hệ cũng rất rộng. Không phải anh ta không tin vào sức mạnh của Vua Quạ mà là anh ta không chịu thua, anh ta sai người đại diện đến thông báo với Vương Học Giai: “Tôi sẽ không cho cậu một xu nào, nhưng cậu cũng không được bắt chước tôi. Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân cậu, hủy mặt cậu, để cậu không thể bắt chước người khác được nữa!”

Vương Học Giai kinh hãi, nói thật là anh ta không sợ kiện cáo, bởi vì anh ta biết mình nhất định sẽ thắng kiện, nhưng anh ta vẫn sợ xã hội đen, anh ta chỉ kiếm tiền chứ không liều mạng. Anh ta bàn bạc với Tiểu Tôn: "Nếu không, chúng ta bỏ qua người này đi, đổi người khác." Tiểu Tôn cũng sợ hãi, nhưng cứng rắn nói:” Vương lão sư, không được đâu. Chuyện chúng ta muốn bắt chước anh ta đã được công bố rộng rãi. Bây giờ anh ta cứng rắn mà chúng ta rút lui thì sau này sẽ không có ai đưa tiền nữa. Nếu biết chúng ta nhát gan và sợ chuyện thì sau này chúng ta nêu tên ai, người đó cũng cứng rắn với chúng ta thì không kiếm được tiền nữa. Mấy minh tinh có tiền có tiếng này, ai mà chả có người đứng sau chống lưng, thiên vị một cái, về sau sẽ không yên được nữa.” Vương Học Giai nơm nớp lo sợ hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Tôn cắn răng:“ Chẳng phải chỉ là đến đe dọa thôi sao? Chúng ta đừng đếm xỉa đến anh ta, tôi cũng không tin thật sự có xã hội đen hung hăng tung hoành ở Trung Quốc, chúng ta báo cảnh sát!”

Vương Học Giai bế quan xong, minh tinh kia vẫn không đàm phán đưa tiền. Tiêu Tôn đã liên hệ với một chương trình biểu diễn, Vương Học Giai ra sân bắt chước minh tinh kia, từng đợt trầm trồ khen ngợi của khán giá vang vọng khắp khán đài.  Sau khi biểu diễn xong, Vương Học Giai và Tiểu Tôn đang ở trong khách sạn thì có người gõ cửa. Tiểu Tôn vừa mở cửa, vài người đàn ông to lớn đã lao vào đấm đá hai người họ, họ còn chưa kịp hét lên đã bị bịt miệng, đầu cũng bị trùm kín. Một giọng nói hung ác vang lên: "Xem ra các người đúng là yêu tiền đến không cần mạng nữa. Xem lời nói của chúng tôi là đánh rắm đúng không? Được. Hôm nay để cho các người chơi thoải mái.”

Đúng lúc này, một trận ồn ào và tiếng bước chân truyền đến: “Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!” Một lúc sau, Vương Học Giai và Tiểu Tôn rời khỏi đồn cảnh sát, mặt mày đều xanh tím nhưng tâm trạng rất vui vẻ. Sự thật một lần nữa chứng minh sức mạnh của Vua Quạ, minh tinh này bị truy tố là thành viên băng đảng vì thuê người thực hiện vụ giết người và có quan hệ mật thiết với xã hội đen, ước chứng anh ta sẽ phải lĩnh án tù ít nhất ba năm, trở thành người thua trong tay Vua Quạ thảm nhất trong lịch sử.

Sau vụ này, không ai dám gọi Vua Quạ nữa, ai cũng biết Vua Quạ cực kỳ linh nghiệm, hơn nữa không ăn mềm cũng không ăn cứng. Công việc kinh doanh của Vương Học Giai đã lên một đỉnh cao mới, anh ta còn chưa kịp kể nêu tên người anh ta muốn bắt chước đã có minh tinh tìm tới cửa, thương lượng trước: "Vương lão sư, tôi đàm phán với anh trước, có thể cho tôi giá ưu đãi không?” Tiểu Tôn thông báo rằng ai chủ động thương lượng mà vẫn chưa bị nêu tên sẽ được giảm giá 20%. Điều này thật tốt, không chỉ những người đã nổi tiếng, mà ngay cả những người chưa nổi tiếng, lo giá thương lượng sẽ tăng lên sau khi trở nên nổi tiếng cũng dự tính trước và trả "phí bảo vệ" cả đời trước khi nổi tiếng. Về cơ bản, Vương Học Giai cũng không cần tư liệu ghi hình nữa, mỗi ngày chỉ cần thu tiền thương lượng với Tiểu Tôn, thu nhập cao gấp mấy lần so với nhận tiền từ một người như lúc trước.

Nhìn thấy sao nam kéo đến nườm nượp nhưng không thấy bóng dáng của sao nữ, Tiểu Tôn không hài lòng, nói: "Sao, cảm thấy mình là nữ thì an toàn rồi? Vua Quạ, nam nữ đều ăn!" Cậu ta cao giọng tuyên bố trên báo chí: "Vương lão sư Học Giai đã có bước đột phá lớn, quyết định không chỉ bắt chước các minh tinh nam mà bắt đầu nghiên cứu thế vai, bắt chước các minh tinh nữ đang nổi tiếng!"

Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, giới minh tinh nữ vốn đang sóng yên biển lặng cũng bắt đầu sôi sục, một số ngôi sao nữ gần đây không suôn sẻ là nhạy cảm nhất, cũng sôi nổi bắt đầu đến cửa đàm phán, kết quả là thu nhập của Vương Học Giai và Tiểu Tôn đã tăng gấp bội.

Đoạn 5: Cái giá phải trả

Ngay khi sự kết hợp giữa Vương Học Giai và Tiểu Tôn đang như mặt trời ban trưa không ai cản nổi thì chuyện tốt giống như còn chưa đủ nhiều, lại thêm một chuyện nữa. Một công ty quảng cáo nổi tiếng ở Trung Quốc nhìn trúng sự nổi tiếng vủa Vương Học Giai, mời anh ta chụp quảng cáo. Vốn dĩ Vương Học Giai và Tiểu Tôn không quan tâm chút tiền của biểu diễn và quảng cáo nhưng công ty vừa mở miệng báo giá đã làm bọn họ sốc tại chỗ, năm triệu! Đây là phí đại ngôn của minh tinh tuyến 1 đó. Dù gần đây Vương Học Giai rất nổi tiếng nhưng anh ta chỉ là cỏ rơm bắt chước người khác. Danh xưng Vua Quạ cũng chỉ có người trong vòng biết, người dân cũng không mấy quen thuộc với nó. Công ty quảng cáo đang cược một canh bạc quá lớn.

Công ty quảng cáo giải thích: "Chúng tôi đang đặt cược vào khả năng của anh Vương, và chúng tôi hoàn toàn tin tưởng rằng anh sẽ trở thành siêu sao hạng nhất trong tương lai! Tất nhiên, vì anh Vương vẫn chưa phải là siêu sao hạng nhất nên chúng tôi đã nghĩ ra một cách để hoàn thành nó, đó chính là và để anh Vương bắt chước một trong những siêu sao nổi tiếng nhất trong nước, nhưng không ghi tên lên quảng cáo, để khán giả nghĩ đó là quảng cáo của siêu sao. Mà siêu sao kia cũng không thể kháng nghị vì sự bắt chước của Vương Học Giai. Hai người phải biết, hiện tại phí đại ngôn của siêu sao là hàng chục triệu, so với việc bỏ ra năm triệu thuê anh Vương thì rất rẻ rồi. Hơn nữa, sau khi anh Vương thực sự trở thành siêu sao hạng nhất, quảng cáo sẽ được phát sóng dưới tên thật của Vương Học Giai, có thể nói là một tên trúng hai con nhạn, không có sơ hở. ”

Trước thành ý và tài lực của người ta, Vương Học Giai không có lý do gì để từ chối. Hơn nữa, lúc anh ta và Tiểu Tôn kiểm tra lại và phát hiện ra siêu sao đó chưa từng đến đàm phán. Điều này cho thấy hắn hoặc không tin vào sức mạnh của Vua Quạ, hoặc xem thường bọn họ. Cảm thấy với thế lực của hắn, Vương Học Giai không dám bắt chước hắn. Đây thật sự là một công đôi việc, vừa kiếm tiền vừa dạy dỗ cái tên không nể mặt bọn họ một bài học. Không khí của buổi ký kết rất tốt đẹp, hai bên nâng ly chúc mừng, ký kết hợp đồng, sau đó bắt đầu quay quảng cáo. Đây là quảng cáo điện thoại di động mới, đầu tư nhiều, màn hình lớn, Vương Học Giai bày ra hết tài nghệ, cùng với kỹ năng trang điểm tuyệt vời của người bên kia, thật sự là bắt chước siêu sao kia giống như đúc.

Sau đó, quảng cáo được phát trên các đài truyền hình lớn được một ngày, Vương Học Giai nhận được chi phiếu đầy đủ từ công ty quảng cáo. Lúc anh ta và Tiểu Tôn còn đang vui vẻ thảo luận về việc chia tiền thì giấy gọi hầu tòa cũng đến. Siêu sao kia kiện Vương Học Giai và công ty quảng cáo vì đã sử dụng tên tuổi của hắn để làm người phát ngôn cho điện thoại di động giả, đồng thời yêu cầu bồi thường gấp mười lần theo quy định của pháp luật.

Lúc đầu, Tiểu Tôn hoàn toàn không quan tâm chuyện này, họ đã bắt chước nhiều người lắm rồi, điều này hoàn toàn không vi phạm pháp luật, sao lần quảng cáo này lại vi phạm pháp luật được? Bọn họ vô cùng tự tin đến hầu tòa, Tiểu Tôn hùng hồn nói: "Quảng cáo mà chúng tôi quay hoàn toàn không nói đó là của ai. Không thể nói kiểu tóc và quần áo của thầy Vương giống với anh ta thì là cố tình giả mạo. Công ty quảng cáo cũng có thể làm chứng, trong hợp đồng không hề nói chúng tôi giả mạo danh nghĩa của anh. "

Luật sư bên kia nghiêm nghị nói: "Xin tòa án chú ý, đối phương không chỉ bắt chước thân chủ của tôi mà còn đề tên thân chủ của tôi lên quảng cáo! Dù chỉ là những ký tự nhỏ và nằm trong góc nhưng người dân vẫn có thể nhìn thấy. Đây là dùng giả tráo thật, mạo danh, lợi dụng danh tiếng của thân chủ tôi để thu về lợi ích! Bắt chước không phạm pháp nhưng mạo danh là vi phạm pháp luật!”

Tiểu Tôn không phục, yêu cầu cung cấp bằng chứng. Tòa án cung cấp các quảng cáo được phát sóng từ các đài truyền hình khác nhau. Tiểu Tôn nghiêm túc nhìn rồi đổ mồ hôi: Khi xem TV không để ý, nhưng bây giờ dùng màn hình lớn phóng to quả nhiên có thể thấy tên của siêu sao kia trên góc. Tiểu Tôn nhanh chóng nói: "Đây không phải là ý của chúng tôi, nhất định do công ty quảng cáo vi phạm hợp đồng để lên.”

Không ngờ, công ty quảng cáo lại lên tiếng phủ nhận, nói rằng họ đã nói rất rõ ràng khi mời Vương Học Giai, đó là bảo anh ta giả làm siêu sao để quay quảng cáo. Trong hợp đồng có điều khoản này, sau khi nói xong, bản hợp đồng được chiếu trên tòa, trong đó có một câu: Quảng cáo xong sẽ lấy tên siêu sao phát sóng. Tiểu Tôn sửng sốt, cậu ta nhớ rất rõ lúc đó đã nói rõ: ‘Quảng cáo quay xong sẽ không lấy tên siêu sao phát sóng.’ Chỉ hơn kém nhau một chữ ‘Không’, ý nghĩa liền khác nhau một trời một vực. Tại sao lúc đó cậu ta không phát hiện ra? Bây giờ nghĩ lại, lúc đó người trong công ty quảng cáo cứ một mực rót rượu, bản thân cũng đã có chút men, hơn nữa làm như vậy cũng có ích gì cho công ty quảng cáo. Biết rõ là phạm pháp, công ty quảng cáo sẽ phải bồi thường nhiều hơn diễn viên gấp mấy lần, vậy nên bình thường sẽ không công ty quảng cáo nào lại đem điều khoản này ra gian lận. Vì vậy cậu ta chỉ tập trung vào các điều khoản liên quan đến thanh toán tiền bạc. Thật không ngờ, cậu ta lại bị điều khoản không rõ ràng cũng không cần thiết này đổ lên đầu.

Bằng chứng như núi, tòa án ra phán quyết Vương Học Giai và công ty quảng cáo thua kiện và phải bồi thường thiệt hại cho siêu sao hàng chục triệu. Vương Học Giai sẽ phải chịu mười triệu trong số đó. Cùng một đoàn đội, Tiểu Tôn đương nhiên không thể thoát khỏi liên can, hai người họ cùng chịu trách nhiệm trả số tiền đó.

Hai người lấy ra hết số tiền kiếm được trong thời gian này cũng không đủ, họ lấy hết số tiền kiếm được trong hai năm trước đó bù vào năm triệu còn lại. Tuy không có nợ nần, nhưng có thể coi như là vét sạch bồn bát. Chỉ là Tiểu Tôn vẫn không thể hiểu được, chẳng lẽ đầu óc công ty quảng cáo kia bị lừa đá? Tại sao lại đưa ra một hợp đồng sai lầm như vậy mà làm tổn thất cho cả hai bên?

Phần kết: Trở về nguyên trạng

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, đặc biệt là trong ngành giải trí, gió lọt càng nhanh. Ngay sau đó có tin tức được truyền ra chuyện lần này là một cái bẫy. Tiểu Tôn tức giận nói với Vương Học Giai: "Chết tiệt, lũ khốn nạn này là cùng một giuộc! Siêu sao kia cũng là một trong những ông chủ đứng đằng sau công ty quảng cáo. Dù công ty quảng cáo có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì tất cả đều là chuyện tay trái qua tay phải. Anh ta bày trò, cố tình làm ra một bản hợp đồng thiếu sót như vậy rồi kiện chúng ta và công ty quảng cáo. Tiền của anh ta cuối cùng cũng vào tay anh ta, còn chúng ta là vét hết tiền bạc trên người, bồi thường đến tán gia bại sản! Chưa hết, tôi còn nghe nói anh ta nhận được sự ủng hộ của nhiều minh tinh chưa bị chúng ta nêu tên. Họ góp tiền vào trò lừa đảo này vì muốn xử lý chúng ta! Mẹ nó, tôi sẽ không để yên cho anh ta!"

Vương Học Giai khá bình tĩnh: "Quên đi, anh xem có bao nhiêu người ủng hộ anh ta, chứng tỏ những người đó rất ghét chúng ta. Những gì chúng ta làm trong hai năm qua thật sự không chân chính, có lẽ là ý trời, mượn tay anh ta trừng phạt chúng ta, tôi chấp nhận rồi.”

Tiểu Tôn nghe vậy liền nôn nóng: "Không thể bỏ qua được, chúng ta phải thu hồi tổn thất. Tôi nghĩ ra rồi, ngài bắt chước anh ta biểu diễn để anh ta gặp xui xẻo đi. Sau đó tôi lại nghĩ ra con đường kiếm tiền an toàn hơn. Ngài không biết đấy thôi, có vài diễn viên trẻ hiện nay, không có nhiệt độ để xào, không thể nổi tiếng. Họ tìm tới tôi, sẵn sàng trả tiền để ngài tuyên bố trên mạng muốn bắt chước họ. Sau đó họ sẽ ra mặt mắng ngài, ngài vừa mắng lại vừa uy hiếp bọn họ. Bọn họ tỏ vẻ không sợ mắng lại, cứ như vậy mắng qua chửi lại. Ngài cũng không cần bắt chước ai còn có thể kiếm tiền, bọn họ cũng không cần sợ ngài bắt chước bọn họ làm bọn họ xui xẻo. Mắng qua chửi lại, đương nhiên sẽ nổi tiếng. Tốc độ kiếm tiền của phương pháp này không nhanh bằng phương pháp trước kia nhưng sẽ không có ai hận ngài, ổn thỏa hơn nhiều đó.” 

Vương Học Giai lại lắc đầu: "Tôi không còn ý nghĩ này nữa. Tôi đã suy nghĩ rồi, hai năm qua có thăng có trầm, kiếm được tiền có được danh vọng. Nhưng tôi chưa từng có một ngày thanh thản, cả ngày cứ nghiên cứu cái này nghiền ngẫm cái kia, bị đánh cái này, mắng mỏ cái kia, hoa màu ngoài đồng cũng tan hoang rồi, vợ con ở nhà một năm không gặp được mấy lần, tôi thậm chí còn không biết bản thân đã làm ra cái gì. Bây giờ mọi thứ trở lại như ban đầu, trái lại, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi sẽ về nhà trồng trọt, tuy vất vả còn kiếm được rất ít nhưng trong lòng được thanh thản, bình an là phúc.”

Tiểu Tôn không cam lòng, còn muốn thuyết phục anh ta: “Vương lão sư, ngài không thể nghĩ như vậy được. Đó là lãng phí tài năng bắt chước của ngài, quan trọng nhất là lãng phí năng lực đặc biệt tổ tiên truyền lại, Vua Quạ không phải ai cũng làm được.”

Vương Học Giai cười khổ nói: "Năng lực đặt biệt cái rắm, lần này tôi cũng đã hiểu rõ, không phải tôi bắt chước ai người đó xui xẻo, mà là bản thân bọn họ không biết kiềm chế. Giới giải trí hiện nay quá xốc nổi, dù tôi không bắt chước họ thì những chuyện nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra. Ông tôi và ba tôi lúc đó cũng thế, bọn họ không bắt chước những người đó thì những người nên gặp chuyện không may chắc chắn sẽ gặp chuyện không may. Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, đây là ý trời.”

Vương Học Giai đi vài bước, quay đầu lại nói với Tiểu Tôn: "Tiểu Tôn, tôi thật lòng khuyên cậu một câu. Người, cho dù bắt chước người khác có giống đến đâu cũng không phải là thật. Chính mình là chính mình, làm người nào cũng không thoải mái bằng làm chính mình đâu, cậu nói thử xem đúng không?”

Tiểu Tôn nhìn bóng lưng rời đi của Vương Học Giai, thật lâu không nhúc nhích.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả: Ngô Đích
Chương kế tiếp