Đừng Tin Tưởng Bất Kỳ Ai: Những Câu Chuyện Cũ Đen Dưới Đèn Màu Xám

Hồi thứ 7: Yêu hận tình thù một dòng sông
1. Mộ phần kinh hồn

Trong những năm đầu của dân quốc, xã hội rung chuyển, thổ phỉ có ở khắp nơi tại Quan Đông. Ở bên cạnh bờ sông Tùng Hoa tọa lạc tại núi Trường Bạch rộng lớn, có một cái thôn lớn tên là Tứ Hợp Điếm. Trong thôn có nhà họ Hạ là gia đình giàu có, đại viện tường cao, bốn phía đều có pháo đài, ngày đêm có pháo thủ canh giữ. Nhà họ Hạ có tiền, có thế, có lực lượng vũ trang tư nhân. Là “Hồng Diêu” nổi tiếng, cũng không dám đi “Tạp Diêu”, không có to gan như vậy.

Cuối tháng mười hai năm nay, Hạ lão gia bảo con trai mình là Hạ Trường Sơn và người canh gác Ma Tứ đi vào trong thành mua đồ tết. Nhưng vào sáng sớm hôm sau, Ma Tứ bị bệnh tiêu chảy. Cậu ta ngồi xổm trong nhà xí không đứng dậy nổi, thật sự không thể đi xa nhà. Hạ Trường Sơn ngay lập tức vội vàng chạy xe ngựa lên đường núi phủ tuyết trắng xóa một mình.

Ai ngờ ba ngày sau, khi Hạ Trường Sơn trở về, nhà đã hoàn toàn thay đổi. Hạ gia đã bị một đám thổ phỉ gọi là “Sơn Lý Long” cướp sạch không còn gì. Hơn một trăm gian phòng đã bị cháy thành tro tàn, Hạ lão gia đã chết. Ma Tứ bởi vì trốn trong hố phân, tuy rằng chân bị đạn lạc làm bị thương nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được tính mạng. Ma Tứ yên lặng mà giúp đỡ Hạ Trường Sơn xử lý hậu sự. Không lâu sau, cậu ta chống một cây gậy khập khiễng mà đi.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày qua đi, hôm nay, Hạ Trường Sơn giúp cha mình đốt “bảy kỳ” đưa vong hồn, anh lẻ loi đi đến trước mộ của cha, khóc đến chết đi sống lại. Khi đang khóc, anh đột nhiên nghe được trong mồ truyền đến giọng nói mỏng manh: “Cứu tôi……”

Hạ Trường Sơn kinh ngạc, tóc dựng ngược lên, anh lớn gan hỏi: “Cô, cô là ai?”

Không có tiếng trả lời, toàn bộ nghĩa địa yên tĩnh như nhau, chỉ có gió thổi làm cây cỏ hơi đong đưa. Hạ Trường Sơn lại hỏi: “Là người hay quỷ?”

Một nhúm cỏ bên mộ lắc lư vài cái, lộ ra gương mặt tái nhợt của một cô gái……

Tuy rằng sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô là một cô gái xinh đẹp. Cả người cô gái toàn vết máu, suy yếu đến nói không ra lời. Hạ Trường Sơn nơm nớp lo sợ mà đi qua hỏi: “Cô là người nào, tại sao lại ở chỗ này?”

Cô gái đứt quãng mà nói với Hạ Trường Sơn, cô tên là Sơn Mai, là người Quan Nội. Cô tới nơi này đi tìm người chồng Quang Đông. Vì gặp thổ phỉ nên bị bắt vào sơn trại, sau khi chạy trốn thì bị thương ở chân. Ở trong núi lạc đường đi tới nơi này.

Hạ Trường Sơn hận thấu xương đám thổ phỉ, thấy cô gái tên là Sơn Mai này bị hại thành như vậy, lòng đồng tình đột nhiên xuất hiện, anh không do dự ngay lập tức cõng Sơn Mai trở về nhà.

Hạ Trương Sơn nấu cơm cho Sơn Mai, trị liệu chân bị thương do súng cho cô. Dần dần, trên mặt Sơn Mai cũng có một chút huyết sắc, đôi mắt sáng ngời, khi cười rộ lên mắt ẩn chứa thu thủy, nhu nhược động lòng người. Có một ngày, Sơn Mai hỏi Hạ Trường Sơn: “Anh trai, người nhà anh ở đâu?”

Hạ Trường Sơn thở dài một tiếng rồi kể lại toàn bộ cảnh sau một đêm trắng tay của mình cho Sơn Mai. Sau khi Sơn Mai nghe xong, một câu cũng không nói nên lời, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và đồng tình.

Hai người đồng bệnh tương liên, Hạ Trường Sơn hỏi Sơn Mai: “Sau này cô có tính toán gì không?”

Sơn Mai dùng cặp mắt ngập nước nhìn Hạ Trường Sơn nói: “Thổ phỉ ở Quan Đông hoành hành, chồng của tôi nhất định sớm đã rời xa nhân thế, nếu anh không chê, tôi có thể trở thành vợ của anh……”

Đối với Hạ Trường Sơn mà nói, cưới một cô vợ xinh đẹp như vậy là chuyện cầu mà không được. Vì thế, một cái phòng chui từ dưới đất lên liền trở thành phòng tân hôn của bọn họ.

Sau khi thành hôn, Sơn Mai chăm sóc tỉ mỉ cho Hạ Trường Sơn. Hai người tuy rằng ăn cỏ ăn trấu, chịu lạnh, ngày ngày nghèo khó nhưng lại rất là ấm áp.

Hạ Trường Sơn vuốt đôi tay mềm mại bóng loáng của Sơn Mai áy náy mà nói: “Vừa nhìn đã biết em là người chưa trải qua khổ cực, cũng chưa từng chịu đựng mệt mỏi, đi theo anh những ngày nghèo khó như vậy quá làm khó em rồi.”

Sơn Mai nhàn nhạt cười, nói: “Trôi qua những ngày nghèo khổ một chút cũng không sao, an tĩnh kiên định là tốt rồi. Hiện tại em đã không hiếm lạ đại phú đại qúy nữa. Ngày ngày đầu óc đều phải lo lắng đề phòng cái lưng quần, nào có thư thái như chúng ta?”

Ngày lành không bao lâu, phiền toái lại tới nữa. Hôm nay, Hương Trường Tam đến nhà Hạ Trường Sơn giục thuế, thấy Sơn Mai đẹp tựa thiên tiên lập tức trong lòng nảy ra ác ý. Hắn hạ lệnh Hạ Trường Sơn cần phải giao đủ mười lượng bạc trong hai ngày, nếu không nộp thì phải lấy tội chống đối nộp thuế ra xử. Hương Trường Tam nghĩ Hạ Trường Sơn không thể nào lấy ra mười lượng bạc được, bắt lại sung quân đi làm lao dịch, cô gái xinh đẹp này sẽ thuộc về hắn. Không nghĩ tới, ngày hôm sau Hạ Trường Sơn lại giao đủ bạc, mộng đẹp của Hương Trường Tam thất bại, tà tâm của hắn vẫn không chết, lại sai sử hộ vệ là Vương Lão Bát cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt.

Vương Lão Bát là hộ vệ mà Hương Trường Tam vừa mới thuê, võ nghệ không tầm thường. Vương Lão Bát tuân lệnh, lập tức mang theo một đám người đi đến nhà Hạ Trường Sơn. Hạ Trường Sơn không phải là đối thủ của những kẻ bắt cóc cùng hung cực ác này. Rất nhanh anh đã bị bọn họ đánh đến nằm trên mặt đất.

Lúc này, cửa phòng “Phanh” một tiếng bị đá văng ra, Sơn Mai nhu nhược như thay đổi thành một người khác, cầm dao phay vọt ra. Một đao đi xuống, một người theo đó ngã xuống, những người khác đều sợ tới mức sôi nổi lùi về phía sau. Vương Lão Bát thấy thế, hét lớn một tiếng: “Sơn Mai, còn không mau buông dao phay xuống!”

Sơn Mai nghe xong ngẩn ra, tiếp theo cô vung tay lên, hung hăng ném dao phay về phía Vương Lão Bát. Dao phay lóe lên ánh sáng, bay thẳng đến mặt Vương Lão Bát, hắn ta linh hoạt né tránh, dao phay sượt qua da đầu bay đi.

Nhân cơ hội này, Sơn Mai lao ra khỏi đám người, chạy như điên về phía bờ sông Tùng Hoa. Vương Lão Bát mang dẫn theo người, kêu kêu theo đuổi không bỏ, đuổi tới bờ sông.

Sơn Mai không còn đường có thể đi, cô ngay lập tức nhảy vào sông Tùng Hoa. Nước sông đục ngầu, sóng cuồn cuộn, đảo mắt liền cắn nuốt một cô gái yếu ớt đến không còn bóng dáng.

Chờ khi Hạ Trường Sơn Tĩnh lại, đã là cảnh người không phòng trống. Khi anh biết Sơn Mai đã nhảy sông thì lại càng thêm cảm thấy là buồn bực đan xen, thất tha thất thểu mà đi vào bờ sông, một tiếng, lại thêm một tiếng gọi: “Sơn Mai! Sơn Mai……”

Thứ trả lời anh chỉ có tiếng gầm rú của sông lớn, nào còn có bóng dáng của Sơn Mai?

Đêm nay, trong lúc tuyệt vọng Hạ Trường Sơn đã dùng một mồi lửa đốt nhà Hương Trường Tam. Lửa lớn nương theo gió mà gào thét, thiêu đốt suốt một đêm……

2. Ân nhân cứu mạng

Từ đây, Hạ Trường Sơn đi lên con đường chạy nạn sống nay đây mai đó. Vì sinh tồn, anh đã từng đốt than, đào quặng, nhìn thấy bãi tha ma, nếm trải đủ các loại đau khổ. Mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, anh lại nhớ đến Sơn Mai, nước mắt rơi ra thấm ướt chăn đệm.

Thoáng một cái, quang cảnh của nhiều năm đã trôi qua. Năm nay, Hạ Trường Sơn đi làm tiều phu, làm một “người thả bè”. Tiều phu là một nghề đặc biệt ở Quan Đông. Mùa đông ở nơi rừng sâu núi thẳm chặt cây cối, lợi dụng băng tuyết để tập hợp bó gỗ di chuyển đến bên bờ sông Tùng Hoa, làm thành bè gỗ. Vào đầu mùa xuân cần điều khiển bè gỗ xuôi dòng mà đi, vận chuyển hàng ngàn hàng vạn cây gỗ đến bến tàu cách vài trăm dặm nơi tập trung gỗ.

Nước của sông Tùng Hoa chảy cuồn cuộn, các bãi đá ngầm nguy hiểm chi chít như sao trên trời, được so với “quỷ môn quan” của mười tám tầng địa ngục, tục xưng là “ác hà”.Thợ chặt cây truyền lưu một câu ca dao như thế này: “Chặt cây lớn, phóng bè gỗ, xuôi dòng theo sông lớn, mặc cho ác hà ngàn dặm, chết nơi nào chôn nơi đó.”

Hôm nay, bè gỗ xuất phát khi trời trong nắng ấm, nước sông gợn sóng không sợ hãi. Vào ngày này, gió và nắng chói chang, sông êm đềm, hoa Tử đằng trên vách đá hai bên sông đã nở rộ, lập lòe từng chùm.

Hạ Trường Sơn lần đầu thả bè, nhìn đông nhìn tây phấn khích không thôi. Trên bè gỗ có bảy tám người, Mộc Bả Đầu ôm một rương tiền ngồi ở trong “lều hoa”. Hạ Trường Sơn đang chạy việc vặt như một con lừa, khi đi vào khúc sông nguy hiểm phải dùng những thanh gỗ dài chống đỡ bè gỗ. Chẳng những vừa khổ vừa mệt, một khi không cẩn thận còn có nguy cơ rơi vào sông nguy hiểm bỏ mạng. Sư phụ ngồi chèo ở đầu bè có biệt danh là “Sửu Mặt Quỷ”. Sửu Mặt Quỷ miệng lệch mắt nghiêng, bộ mặt dữ tợn, nhưng người thì không xấu, giúp đỡ Hạ Trường Sơn rất nhiều. Năm trước, vào mùa đông, khi đi chặt cây, một cây nhất lâu đa trượt trên đường băng “Xuyên cây tiễn nhi”, từ đỉnh núi gào thét mà trượt xuống. Hạ Trường Sơn bị dọa đến ngây ra như phỗng, trong tình huống hết sức ngàn cân treo sợi tóc, Sửu Mặt Quỷ dùng một bước nhảy qua đẩy ra anh, cây gỗ bay đến nện vào nơi Hạ Trường Sơn vốn đang đứng. Sửu Mặt Quỷ là người có ơn cứu mạng, Hạ Trường Sơn bái ông ta làm thầy, coi Sửu Mặt Quỷ như người thân của mình.

Nước sông ở dưới vách đá rẽ vào một bước ngoặt, Sửu Mặt Quỷ la lớn: “Đến khu vực đá ngầm, tất cả đứng vững, nghe hiệu lệnh của tôi!”

Đường sông càng ngày càng nhỏ, nước sông lại chảy càng ngày càng nhanh,  Sửu Mặt Quỷ thỉnh thoảng phát hiệu lệnh ra: “Chuyển tay lái qua bên trái! Chuyển tay lái qua bên phải”. Cả nhóm làm như lừa đều dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ, dùng những cây gỗ đỡ bè gỗ.

Bỗng nhiên một tiếng trầm đục vang lên, bè gỗ đụng phải đá ngầm trong nước, bởi vì lực quán tính quá lớn, sự việc nguy hiểm nhất vẫn xảy ra: Cái bè gỗ thứ nhất đập vào tảng đá, ngay sau đó là cái bè gỗ thứ hai, cái bè gỗ thứ ba,……Những chiếc bè gỗ xếp chồng lên nhau giống như trồng người, trong nháy mắt đã chất cao như một ngọn núi nhỏ, ngăn chặn đường sông.

Lòng Hạ Trường Sơn nói: “Không tốt, hình thành đống rồi!” Anh bị nhốt ở trong một kẽ hở, nếu không thể lập tức “dọn đống” thì sẽ bị ép thành bánh nhân thịt.

Sửu Mặt Quỷ nóng nảy, ông ta lấy một cây gậy ép chân rồi nhảy vào trong nước, ra sức mà cạy ở lốc xoáy, rốt cuộc cạy bè gỗ bị mắc kẹt ở đá ngầm. Đống bè gỗ dần dần tản ra, xuôi dòng mà đi, chảy ra khỏi khu vực đá ngầm, đi đến khu vực bằng phẳng.

Sửu Mặt Quỷ lại một lần nữa cứu Hạ Trường Sơn khỏi con đường chết.

3. Gặp phải thổ phỉ

Sau khi bè gỗ đi qua mười mấy khúc sông hẹp, chạng vạng hôm nay, một hàng người tiến vào một quán trọ ở một địa phương tên là Đại Bài Ngọa Tử. Đại Bài Ngọa Tử là một cái làng to, có khoảng hơn một trăm hộ. Quán trọ, tiệm cơm, sòng bạc, nơi hút thuốc phiện cái gì cần có cũng có. Người thả bè là những người già và vài tên lưu manh không nhà không nghề nghiệp, sống những ngày rày đây mai đó. Nơi này chính là thiên đường của bọn họ.

Đêm đã khuya, Đại Bài Ngọa Tử đã ồn ào một ngày cũng bắt đàu yên tĩnh hơn. Đột nhiên, bầu trời đêm yên tĩnh vang lên vài tiếng tiếng súng chói tai, có người la lớn: “Thổ phỉ đến!”

Tiếp theo, những cây đuốc được thắp sáng chiếu ra bên ngoài cửa sổ sáng như ban ngày. Không đợi những người trong khách điếm phản ứng lại, cửa đã bị đạp văng ra, một đám thổ phỉ xông vào, quát lớn: “Tên nào là kẻ cầm đầu? Giao hết tiền ra đây, ông đây sẽ tha cho các người một mạng!”

Thổ phỉ cũng biết cái đám chạy việc vặt như lừa này đều là kẻ nghèo hèn, không có tiền, chỉ có người cầm đầu là có tiền.

Một phòng người ngoan ngoãn quỳ gối trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám, bọn thổ phỉ leng keng leng lật lên, quần áo và chăn mền rách rơi đầy đất.

“Đại đương gia, rương tiền ở chỗ này, còn có không ít lương khô!”

“Ha ha ha……”

Xen lẫn trong tiếng thổ phỉ cười dữ tợn có một giọng nói của con gái. Giọng nói này Hạ Trường Sơn không thể quen thuộc hơn. Anh vụng trộm quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt ở trong ánh sáng của ngọn đuốc.

“Sơn Mai!” Hạ Trường Sơn đột nhiên đứng lên, nhưng anh lập tức bị một cước của tên thổ phỉ đá ngã: “Sơn Mai Sơn Hạnh cái gì, coi chừng đầu của mày!”

Nghe thấy giọng nói của Hạ Trường Sơn, Sơn Mai giống như bị điện giật, thân mình run lên, chậm rãi đi tới. Cô nhìn Hạ Trường Sơn chăm chú, đôi mắt vẫn giống như cũ, vẫn đẹp như vậy. Tiếp theo, cô nói: “Trường Sơn, là anh……”

Hạ Trường Sơn lại đứng lên, anh giữ chặt lấy Sơn Mai, vừa vội vừa tức, than thở khóc lóc mà nói: “Sơn Mai, em còn sống sao? Anh còn tưởng rằng em chết rồi! Sao em lại đi làm thổ phỉ? Mau đi về nhà với anh, em không thể làm những chuyện thương thiên hại lý này nữa!”

“Trường Sơn……” Trong chốc lát Sơn Mai nghẹn lời.

Một tên thổ phỉ lại hung hăng đá cho Hạ Trường Sơn một cái, kêu lên: “Mày nói cái chó má gì vậy, đây là đại đương gia của bọn tao, mày không muốn sống nữa à?” Hắn ta một bên mắng, một bên đong đưa cây đuốc ở trước mặt Hạ Trường Sơn, âm thanh xèo xèo xèo đốt đến tóc và lông mày của anh. Cây đuốc lung lay cũng chiếu vào mặt của Sửu Mặt Quỷ ở phía sau lưng. Hạ Trường Sơn đang chờ Sơn Mai hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới, Sơn Mai thế nhưng lại chỉ vào Sửu Mặt Quỷ hét lớn một tiếng: “Cắm chết ông ta cho tôi!”

Hạ Trường Sơn biết “cắm” là tiếng lóng của  thổ phỉ, nó có nghĩa là “giết”. Hạ Trường Sơn lớn tiếng ngăn cản: “Không thể giết ông ta, ông ta là ân nhân của anh!”

“Ân nhân cái gì? Ông ta là kẻ thù của anh!”

“Ông ta đã cứu mạng anh hai lần!”

Sơn Mai rành mạch mà nói: “Hạ Trường Sơn, anh có biết ông ta là ai không? Ông ta chính là Vương Lão Bát người đã bắt em năm đó!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi nhóm thổ phỉ ra tay, Sửu Mặt Quỷ dùng động tác cá chép lộn mình mà đứng lên, huy quyền đánh ngã một tên thổ phỉ, nhảy cửa sổ ra ngoài, sau đó tiếng súng ngoài cửa sổ vang lên liên tiếp.

Những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt. Trong chớp mắt khi nghe được tiếng súng, Sơn Mai tựa như bừng tỉnh, vẻ mặt cô thay đổi, nhu tình trong mắt không còn nữa, nay lại trở nên lạnh như băng sương. Cô nói: “Hạ Trường Sơn, anh có tình có nghĩa, ban đầu đúng là tôi còn muốn sống thật tốt cùng anh, nhưng thế đạo này không có chỗ cho tôi dung thân, tôi đã không trở về được nữa. Anh tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, cô vung tay lên, bọn thổ phỉ nghênh ngang rời đi.

Hạ Trường Sơn tận mắt nhìn thấy người con gái mình ngày nhớ đêm mong được âu yếm biến mất trong màn đêm.

Mọi người đều cho rằng Sửu Mặt Quỷ hẳn là đã chết không thể nghi ngờ, nhưng sau khi bọn thổ phỉ đi không lâu, ông ta lại trở về. Sửu Mặt Quỷ nói, ông ta trốn phía dưới bè gỗ, viên đạn chỉ bắn qua da thịt của ông ta một chút mà thôi.

Hạ Trường Sơn một bên giúp Sửu Mặt Quỷ băng bó miệng vết thương, một bên cẩn thận hỏi: “Sư phụ, Sơn Mai nói với con người là Vương Lão Bát…… Hẳn là nói bậy đúng không?”

Sửu Mặt Quỷ lại nói: “Cô ta không nói bậy.”

“Không có khả năng, ông chính là Vương Lão Bát?”

Sửu Mặt Quỷ thở dài, chậm rãi nói: “Hôm nay làm rõ chuyện này cũng tốt, tôi cũng không muốn giấu diếm nữa. Đã nhiều năm trước, trận lửa lớn ở nhà Hương Trường Tam đốt tôi thành như thế này. Về sau, tôi đã rửa tay gác kiếm. Thật ra, tôi đã sớm nhận ra cậu rồi……”

Hạ Trường Sơn kích động nói: “Ông là Vương Lão Bát, thì ra là mắt tôi bị mù, nhận giặc làm cha!” Nói xong, anh rút ra đao ra, ngay khi sắp chém Vương Lão Bát lại bị bọn tiểu nhị ngăn cản.

Hạ Trường Sơn than thở khóc lóc nói: “Vừa nãy, Sơn Mai nên dùng một súng bắn chết ông mới đúng!”

Sửu Mặt Quỷ lắc đầu, nói: “Trường Sơn, cậu nói tôi đáng chết một chút cũng không sai, nhưng Sơn Mai giết tôi không chỉ là vì báo thù mà còn là giết người diệt khẩu.”

“Giết người diệt khẩu cái gì?”

“Chỉ có tôi biết gốc rễ của cô ta, cô ta là Sơn Lý Long đã giết sạch nhà họ Hạ trong một đêm. Cô ta không chấp nhận được tôi!”

Những lời này làm Hạ Trường Sơn lại trợn mắt há hốc mồm một lần nữa: “Ông Nói bậy! Sơn Lý Long là nam, sao có thể là nữ được?”

“Đây là một bí mật, chỉ có mình tôi biết.”

Ngoài cửa sổ lộ ra bụng cá trắng[1] cùng với tiếng nước sông Tùng Hoa chảy xuôi, mọi người dựng lỗ tai lên, nghe Sửu Mặt Quỷ kể về chuyện xưa của một cô gái làm trùm thổ phỉ.

[1] 鱼肚色: Là một loại màu ở giữa màu trắng và màu hồng, chỉ màu của sắc trời phương đông khi sáng sớm.

4. Thiếu nữ yếu đuối trở thành ma

Quê của Sơn Mai là ở dưới chân núi đông Lương Sơn, 17 tuổi gả cho người ta. Năm ấy hạn hán, không thu hoạch được hoa màu, thật sự sống không nổi, chồng cô ta liền đi đến Quan Đông. Nhưng ba năm liên tiếp không có tin tức gì, Sơn Mai lẻ loi một mình tới Quan Đông tìm chồng. Quan Đông lớn như vậy, tìm người như mò kim đáy bể, người không tìm được, cô ta còn bị bọn buôn người lừa gạt, bán cho nhà thổ. Má mì thấy Sơn mai đẹp, lập tức tìm người dạy dỗ. Ngay sau đó, cô ta trở thành cái cây hái ra tiền. Ở kỹ viện, Sơn Mai nhận hết tra tấn, cả ngày dùng nước mắt rửa mặt. Một ngày nọ, thủ lĩnh thổ phỉ Sơn Lý Long đi dạo nhà thổ, nhìn trúng Sơn Mai, muốn đem cô ta đưa lên núi làm áp trại phu nhân. Má mì ra một cái giá trên trời, Sơn Lý Long tức giận, một đao đâm chết má mì.

Sơn Lý Long tuy rằng giết người như ma, nhưng đối xử với Sơn Mai rất tốt, vô cùng che chở, ngoan ngoãn phục tùng. Sơn Mai rất thông minh, lên núi cùng Sơn Lý Long học bắn súng cưỡi ngựa. Không đến mấy năm, cô ta đã đã luyện được tài bắn súng bách phát bách trúng, công phu cưỡi ngựa cũng vô cùng tốt. Năm đó, Sơn Lý Long bị đạn lạc bắn chết, thổ phỉ như rắn mất đầu. Sơn Mai cùng đàn ông trong trại so tài bắn súng, cô ta thắng tất cả mọi người. Họ tâm phục khẩu phục đề cử Sơn Mai thành đại đương gia mới. Tên tuổi bên ngoài vẫn không đổi vẫn gọi là Sơn Lý Long như cũ.

Sơn mai rất can đảm, người khác không dám đụng vào đại viện nhà họ Hạ, cô ta dám, chuyện thứ nhất cô ta làm là cướp nhà họ Hạ. Sau khi san bằng đại viện nhà họ Hạ, Sơn Mai lại dắt theo một đám thổ phỉ, quấy nhiễu những nơi trong phạm vi vài trăm dặm không được yên ổn. Quan phủ khắp nơi phái binh đến đuổi giết.

Hôm ấy, Sơn Mai bị quân lính bao vây chặt chẽ, cô ta bị thương nặng, ma xui quỷ khiến mà chạy trốn đến Tứ Hợp Điếm. Cô ta giả mạo thành con nhà lành, được Hạ Trường Sơn “nhặt” về nhà, vết thương dần dần tốt lên, cũng dần dà yêu Hạ Trường Sơn tâm địa thiện lương. Sơn Mai biết được Hạ Trường Sơn nghèo túng là do một tay cô ta tạo thành, hối hận không kịp. Cô ta muốn rửa tay gác kiếm lại gặp phải Hương Trường Tam, còn có một kẻ thù của cô ta.

Kẻ thù của Sơn Mai là ai? Không phải người khác, chính là Sửu Mặt Quỷ, Vương Lão Bát.

Vương Lão Bát ban đầu là “doanh số” của Sơn Lý Long, là tham mưu trưởng của bọn thổ phỉ, chân cẳng ông ta nhanh, cung cấp tình báo chính xác không có sai lầm. Lẽ ra Sơn Mai và Vương Lão Bát chẳng liên quan gì đến nhau, ai ngờ sau khi san bằng đại viện nhà họ Hạ xảy ra vấn đề lớn——

Theo Vương Lão Bát cung cấp tình báo, ban đêm, nội gián bên trong đại viện nhà họ Hạ sẽ mở cửa. Sau đó, đội ngũ lặng lẽ tiến đại viện, tiến vào nơi nguy hiểm nhất, trói ông Hạ lại đòi tiền, không mất một viên đạn, không tổn hại một binh một tốt, đại công cáo thành. Bởi vì có nội gián phối hợp hành động, thổ phỉ thả lỏng cảnh giác. Mấy tên lâu la sờ cửa, cửa thế mà bị khóa chặt, dùng sức lại đẩy hai lần, không ngờ lại phát ra tiếng vang đánh thức, pháo thủ trong pháo đài, ngay lập tức châm lửa. Một tiếng ầm vang lớn, vỏ đạn bay tứ tung, thổ phỉ mai phục ngoài cửa ngã xuống nhiều vô kể, nhóm thổ phỉ bên trong mắt đỏ lừ, cường công ác chiến, đại khai sát giới……

Đại viện nhà họ Hạ mở ra, tài vật cướp được chất lên mấy chục cái xe ngựa, nhưng thổ phỉ tử người chết người bị thương, đại thương nguyên khí. Sơn Mai nghĩ nhất định là do Vương Lão Bát sắp đặt kế mượn đao giết người, tức không chịu nổi, ra lệnh cho người lột quần áo Vương Lão Bát , treo trên cây, muốn đem hắn lạnh chết trên nền tuyết. Cũng may nửa đêm dây thừng đứt, Vương Lão Bát tìm được đường sống trong chỗ chết.

Vương Lão Bát muốn trả thù Sơn Mai, ngay lập tức báo cáo cho quan phủ hang ổ thổ phỉ, bọn thổ phỉ cứ như vậy bị tiêu diệt.

Sau đó, Vương Lão Bát được Hương Trường Tam mời làm hộ vệ, lại gặp phải Sơn Mai. Sơn Mai biết rõ Vương Lão Bát sẽ không bỏ qua cho cô ta, dứt khoát một mình nhảy vào sông Tùng Giang. Cô ta bơi giỏi từ nhỏ, ở dưới sông ẩn nấp tầm một nén hương rồi bò lên trên một cái bè gỗ. Cô ta cùng đường, lại làm nghề cũ, tập trung một đám người, thành lập một băng đảng thổ phỉ.

Vương Lão Bát đã hoàn toàn thay đổi, sao Sơn Mai chỉ liếc mắt đã nhận ra? Thì ra, trên đầu vai của ông ta có một vết bớt độc nhất vô nhị, bị cây đuốc soi sáng vô cùng rõ ràng.

Vì sao nội gián trong đại viện nhà họ Hạ vào trận lại giở quẻ, Vương Lão Bát cũng không biết. Lúc ấy nếu tìm được tên nội gián kia, nhất định sẽ một đao chém chết, nhưng về sau Vương Lão Bát rửa tay gác kiếm, cũng không muốn biết nguyên trong đó nữa.

Thấy Hạ Trường Sơn nửa tin nửa ngờ, Sửu Mặt Quỷ nói: “Cậu theo tôi đi bái miếu thần sông!”

5. Yêu hận tình thù

Miếu thần sông được xây ở phía trên vách đá, đối diện là cửa cuối cùng của mười tám tầng địa ngục, cũng là cửa nguy hiểm nhất: “Điện ác hà Diêm Vương”. Đoạn sông này hơi nước mê mang, bè gỗ không thấy rõ hướng đi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đụng phải đá ngầm, có khả năng phải bỏ mạng.

Không biết từ lúc nào đã có tăng nhân dùng âm thanh của chuông cổ để chỉ huy bè gỗ đi qua đoạn sông hiểm ác nhất này.

“Chuông cổ làm con đường bình yên, chuông cổ sắp xếp khoảng cách bè.” Tất cả người cầm mái chèo đi đầu đều biết hàm nghĩa của tiếng chuông cổ. Vì báo đáp công đức của tăng nhân, mỗi khi bè gỗ đi đến “Đại Bài Ngọa Tử” đều phải dừng lại ngay lập tức, bái miếu tạ thần, Sửu Mặt Quỷ không biết đã tới nơi này bao nhiêu lần.

Đứng ở trước cửa miếu, thứ đập vào mắt đầu tiên là đường sông “Điện ác hà Diêm Vương” như một cái kẽ hở trong vách núi, bậc thang nhấp nhô trùng điệp, nước sông giống như thác nước, sóng lớn cuồn cuộn, kinh tâm động phách.

Một cái bè gỗ rất dài đi từ trong núi ra, từ xa đến gần, đi vào “Điện ác hà Diêm Vương”. Một hồi chuông cổ khi nhanh khi chậm vang vọng nơi hẻm núi, bè gỗ giống như tia chớp lướt như bay theo nước sông.

“Sư phụ vất vả rồi!” Sửu Mặt Quỷ nhìn về phía hòa thượng đứng trước chuông cổ chào hỏi.

“A di đà phật.”

Khi Hạ Trường Sơn nhìn thấy hòa thượng này, khó có thể tin mà xoa xoa đôi mắt, hòa thượng này thế mà lại là Ma Tứ! Gặp lại sau khi xa cách đã lâu, Hạ Trường Sơn hưng phấn kéo tay hòa thượng hỏi: “Ma Tứ, là cậu à, tại sao cậu lại xuất gia?”

Ma Tứ tựa như đoán trước ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cậu ta chắp tay trước ngực, nói: “A di đà phật, vượt ra khỏi tam giới, không hỏi chuyện phàm trần.”

Sửu Mặt Quỷ nói: “Vượt ra khỏi tam giới, chuyện phàm trần cũng không thể không hỏi gì, cậu biết tôi là ai không? Tôi là Vương Lão Bát! Tôi vốn không muốn chọc thủng lớp mặt nạ của cậu, nhưng cậu không thể lại biến Hạ Trường Sơn thành một người chẳng biết gì.”

Thịt trên mặt Ma Tứ co rúm lại.

Đối mặt với dòng sông Tùng Giang sóng cuồn cuộn, Ma Tứ không nói dối nữa——

Khi còn trẻ Ma Tứ thích đánh bạc, thiếu nợ rất nhiều, gần như đói chết ở trên nền tuyết, là Hạ lão gia cứu cậu ta một mạng. Sau khi bước vào đại viện nhà họ Hạ làm phu canh, còn có người tìm cậu ta ép trả nợ, làm cho cậu ta không còn đường nào để đi. Khi đó, cậu ta gặp được Sơn Lý Long trở mình là Vương Lão Bát, sai khiến cậu ta làm nội gián, nói chỉ cần mở cửa lớn nhà họ Hạ ra thì sẽ được năm mươi lượng bạc, chỉ giựt tiền không giết người. Vì tiền, cậu ta vứt lương tâm lên trên chín tầng mây. Không nghĩ tới, trước khi hành động một ngày, Hạ lão gia cho Ma Tứ và Hạ Trường Sơn cùng vào thành sắm hàng tết, quấy rầy kế hoạch của Vương Lão Bát, ông ta vắt hết óc nghĩ ra được một cái mưu kế, đó chính là ăn Croton[2]. Thuốc đến bệnh tới, nhưng một khi làm rồi thì không thể thu hồi, buổi tối đến Ma Tứ mệt mỏi ngã vào nhà xí. Sau đó, Sơn Lý Long đến, cậu ta không đi mở cửa lớn như cam kết, bọn thổ phỉ bị đánh đến hoa rơi nước chảy. Ma Tứ biết đại họa ập tới, bọn thổ phỉ sẽ không tha cho cậu ta bèn ghé vào nhà xí không dám động, cho đến mặt trời lên cao, thổ phỉ đi rồi, cậu ta mới nơm nớp lo sợ mà chui từ nhà xí ra ngoài. Gặp được Hạ Trường Sơn, Ma Tứ lại biểu diễn một màn kịch khổ tình.

[2] 巴豆: Là cây thuốc, có thể chữa được nhiều bệnh, nhưng có độc tố, phải sử dụng thận trọng.

“Tôi thật sự xin lỗi nhà họ Hạ, nghiệp chướng của tôi vô cùng nặng nề.” Lúc này, một đám mây đen bay tới từ trong không trung, gió giật mưa rơi, bỗng nhiên có một tiếng sét đánh, đất rung núi chuyển, khi nhìn lại thì thấy Ma Tứ đã tự mình nhảy xuống sông, không còn bóng dáng. Đây là ý trời hay là tự mình kết thúc? Không ai biết……

Đến tận đây, Hạ Trường Sơn như đang nằm trong mộng mới tỉnh.

Tế bái xong miếu thần sông, Hạ Trường Sơn và Sửu Mặt Quỷ xuống núi, xa xa thấy có rất nhiều người tụ tập bên bờ sông. Mọi người vây quanh đen nghìn nghịt, còn có một đội quan binh. Dân chúng bẩm báo: “Thổ phỉ đều đã bị bắt, bắn chết ngay tại chỗ!”

“Táng tận lương tâm, bọn chúng phải sớm nên có hôm nay rồi!”

“Đại đương gia là một cô gái, còn rất thanh tú.”

“Đáng tiếc……”

Một trận tiếng súng chợt vang lên.

Trong lúc hoảng hốt, Hạ Trường Sơn nhìn thấy Sơn Mai đi đến trước mắt. Rất nhiều năm trước, Sơn Mai và anh đã cùng nhau sinh hoạt, cặp mắt kia liếc mắt đưa tình, rung chuyển trời đất, điên đảo trắng đen, Lại là một Sơn Mai trùm thổ phỉ giết cả nhà mình, hung thần ác sát, giết người như ma…… Anh muốn khóc cũng không có nước mắt, muốn cười mà khóe miệng chết lặng, yêu hận tình thù đan chéo bên nhau, tâm bị sự lạnh lẽo dày vò, xé rách, nghiền áp. Người đã thành vỏ rỗng lạnh lẽo, chỉ còn một con sông chảy về phía đông.

Trùm thổ phỉ Sơn Mai đã chết, nhưng còn có vô số thổ phỉ gào thét nơi núi rừng, tội ác mỗi giờ mỗi khắc đều được tái hiện lại.

Cho đến năm 1949, nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập, một thời đại mới bắt đầu, Quan Đông rộng lớn mới hoàn toàn quét sạch nạn trộm cướp, dân chúng cuối cùng cũng được tận hưởng những ngày tháng thái bình yên ả.

——————

Tác giả: Trương Quốc Tâm
Chương kế tiếp