Đúng Vậy, Xin Hãy Thương Tiếc Cho Người Yêu Của Anh Nhé!

CHƯƠNG 15: RỚT

Tống Hàng là một người bán hoa, do thường xuyên tiếp xúc với hương hoa tươi nên đặc biệt nhạy cảm với những mùi lạ.

Cậu cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Như mùi hương của một loài hoa, hoa đỗ quyên?

Nhưng trong phòng Lục Trì lại không có một bông hoa nào cả, tất nhiên cũng sẽ không có mùi hoa đỗ quyên?

Tống Hàng nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một bài đăng trên mạng.

Mùi hương hoa đỗ quyên và...

Một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Tống Hàng, cảnh tượng trong đầu cậu như sét đánh, tên đàn ông này lúc trước đối với ảnh chụp cũng có thể tự làm, tối qua gặp người thật rồi mà vẫn không nhận ra đã bị lừa...

Vậy tối qua anh ta sẽ nghĩ gì về khuôn mặt và giọng nói của mình mà làm chuyện đó, hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Nhìn tấm ảnh và nghe giọng nói của vợ, tưởng tượng đó là vợ.

Theo tính cách của nhân vật phản diện trong nguyên tác, Tống Hàng thầm nghĩ tên biến thái này chắc còn có thể tưởng tượng, giả vờ vợ anh ta vô thức quyến rũ anh ta, rồi cùng làm chuyện đó với anh ta.

Tống Hàng giận dữ nghiến răng, trừng mắt nhìn Lục Trì: Biến thái, quá biến thái.

Quả nhiên đúng là biến thái yêu đương mù quáng trong nguyên tác, nhân vật được thiết lập chưa bao giờ lệch.

Nghĩ tới đây, Tống Hàng còn bị ép phải giả vờ, giả vờ không biết em gái đã "sống lại", cũng không biết Lục Trì đã xem qua "trò chơi bà xã".

Nghe cậu nói vậy, Lục Trì liên tưởng đến bà xã trong game, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Cũng may mà Lục Trì yên ổn ra ngoài, trong lòng Tống Hàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Lục Trì nhất thời không sao.

Việc không nên chậm trễ, Tống Hàng không dây dưa dài dòng, nói rõ ý đồ của mình: "Lục tổng, tôi định làm trên sàn thương mại điện tử, đi lại cửa hàng rồi về, rất bất tiện, cho nên muốn làm ở đây."

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, sẽ không quấy rầy Lục Trì làm việc trong phòng.

Nhưng phát sóng trực tiếp bán hàng trên sàn thương mại điện tử, một là môi trường có thể bị chụp trộm, sợ Lục Trì không thoải mái khi nhà của anh bị Cư dân mạng nhìn thấy; hai là người làm ăn có chút chú ý, Tống Hàng hỏi anh trước, có kiêng kị hay không.

Lục Trì không có ý kiến, gật đầu đồng ý.

Tống Hàng cảm kích ôm anh, cảm ơn: "Cảm ơn Lục tổng, Lục tổng anh thật tốt bụng."

Nói xong Tống Hàng liền chạy về phòng chuẩn bị.

Mà lúc này Lục Trì đang suy nghĩ một chuyện.

Vừa rồi khi Tống Hàng ôm mình, ngực... rất phẳng.

Ngực phẳng, con trai...

A, con gái cũng có ngực nhỏ mà.

Lục Trì chống má, nếu Tống Hàng thật sự là nữ cải trang nam để tiếp cận mình, lớp ngụy trang này khẳng định sẽ rất khéo léo, sẽ không để mình dễ dàng phát hiện.

Lục Trì nhìn theo hướng Tống Hàng rời đi, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào suy tư...

Trong khi đó, Tống Hàng đang bận rộn với công việc bán hàng Trực tuyến của mình, không có tâm trạng nào để ý đến suy nghĩ của nhân vật phản diện.

Kiếm tiền không dễ dàng.

Tống Hàng bảo Tiểu Vương vận chuyển hoa từ cửa hàng tới, cậu liền phát sóng trực tiếp gói hoa, thiết kế kiểu hoa, hoặc làm vòng hoa theo đơn đặt hàng trực tuyến.

Nhưng ngày đầu tiên bán hàng trực tuyến, Tống Hàng bị hạn chế người xem, còn bị quản lý phòng cưỡng chế phát sóng vì nhảy múa.

Đường dẫn sản phẩm sai, bị hạn chế người xem.

Hơn nữa sau khi ngồi lâu, cậu đứng tại chỗ nhảy nhót vài cái, bị quản lý phòng kiểm tra cho là người nhảy múa trên sóng trực tiếp, nên bị cưỡng chế phát sóng.

Tống Hàng nhìn cảnh cáo của nền tảng: "Chủ phòng nhảy múa cần đăng ký, không thể nhảy?"

Sợ vi phạm luật.

Anh đầu Tống Hàng đầy dấu hỏi chấm, không nghĩa vừa rồi mình nhảy nhót, lại bị xét duyệt thành vi phạm lỗi?

Cậu một lần nữa mở lại sóng trực tuyến, thầm nghĩ bản thân ngồi lâu quá mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ vận động một chút, cũng không có khả năng bị phong tỏa, vì thế đăng ký quyền nhảy múa.

Sau khi mở lại, Tống Hàng phát hiện ra một chuyện càng khiến cậu tức chết.

Đó chính là cơ chế đề xuất ưu tiên người cùng thành phố cùng khu vực của nền tảng.

Cậu bị người quen vào xem qua, chốc lát lại thêm một lượt theo dõi.

【Tiểu Vương】 đã theo dõi bạn.

【Mộ Dung Trọng】 đã theo dõi bạn.

【Bạch Lạc】 đã theo dõi bạn.

Tống Hàng: ...

Thầm nghĩ các người thật giỏi, dám lên mạng dùng tên thật.

Tên mạng của Tống Hàng [Kiếm chút tiền cho mục tiêu nhỏ] trong một đống biệt danh tên thật trên mạng, có vẻ không hợp lắm.

Cậu nghĩ lại, tên của nhóm nhân vật chính thoạt nghe cũng không giống tên thật.

Dù sao họ cũng hiếm thấy.

Nhưng cái tên vừa đặt này của mình, ai cũng tin là tên thật đi.

Tống Hàng tuy đã hòa giải với Mộ Dung Trọng, nhưng về sau ân oán vẫn chưa hề chấm dứt.

Tống Hàng nhìn chằm chằm cái tên này, nghĩ tàn bạo, hắn nhất định là muốn cười nhạo kết quả kinh doanh không mấy tốt của mình.

Quả nhiên.

【Mộ Dung Trọng】: Rảnh rỗi đến phát chán, vô tình lướt tới phòng bán hàng trực tuyến của anh.

Tống Hàng lập tức mở miệng: "Tiểu Vương, chặn cậu ta đi."

Mộ Dung Trọng thực sự tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại, đám người Bạch Lạc ngăn hắn lại: "Bình tĩnh đi, đừng quên, bây giờ anh ta còn có Lục Trì làm chỗ dựa."

Ánh mắt Mộ Dung Trọng lạnh lùng.

Đúng vậy, Lục Trì đã can thiệp vào việc đấu thầu bất động sản, điều này làm tạo áp lực rất lớn cho tập đoàn Mộ Dung.

Việc đấu thầu trước mắt, tất cả mọi người đều không thể rút lui.

Là một doanh nhân, Lục Trì không thể vì thấy Mộ Dung Trọng và Tống Hàng hòa giải mà hủy bỏ kế hoạch đấu thầu mà anh đã bỏ rất nhiều công sức được.

Bây giờ Mộ Dung Trọng chỉ có thể ngăn bị tổn thất, hy vọng Lục Trì sau này không can thiệp vào nữa.

Bạch Lạc thở dài một hơi, nói: "Để tôi nói chuyện với anh Tống, cũng không cần thiết phải chặn nhau, sau này Tống Gia trở về..."

Quan hệ lại dính dáng tới.

Bạch Lạc là muốn hòa hoãn quan hệ của hai bên.

Vì vậy cậu ta đặt câu hỏi trong phòng trực tuyến.

【Bạch Lạc】: Anh Tống, anh đã chặn điện thoại của tôi, SNS và tin nhắn toàn bộ đều chặn hết rồi sao?

Thấy vậy, Tống Hàng cố tình làm ngơ, vội vàng quay người cúi đầu tiếp tục bó hoa của mình.

【Bạch Lạc】: Anh Tống, có phải anh đang giả vờ không thấy không?

【Bạch Lạc】: Anh Tống?

【Bạch Lạc】: Anh Tống?

Tống Hàng nắm chặt bông hồng trong tay, trong lòng mắng thầm.

Cậu gọi ông nội cậu à.

Vốn phòng phát sóng trực tuyến của Tống Hàng không có ai, nhưng Bạch Lạc vừa gọi như vậy, cư dân mạng lướt đến phòng phát sóng trực tuyến nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hàng, lại thấy trong phòng phát sóng dường như có drama, liền đi không nổi.

Cư dân mạng bình luận rằng chuyển băng ghế trước để qua hóng drama.

【Hôm nay giảm 3 cân】: Mẹ nó, có chuyện hay để nghe à?

【Ánh Tú】: Chủ phòng là nam, trang chủ Bạch Lạc kia cũng là nam, là tình địch sao?

【Trực tuyến】: Hôm nay tôi không ra ngoài nữa.

Tống Hàng nhìn lướt qua, phát hiện vì lượng người xem quá cao, bản thân không bị giới hạn người xem, thậm chí còn được nền tảng đề xuất mạnh.

Số lượng người ban đầu từ mười mấy, thoáng chốc nhảy vọt tới mấy ngàn, dường như còn có thể phá kỉ lục mười nghìn người.

Lời nói của Bạch Lạc trong nháy mắt bị nhấn chìm, lần này Tống Hàng có thể quang minh chính đại nói không nhìn thấy bình luận của Bạch Lạc.

Một số cư dân mạng mới đến không hiểu chuyện gì.

"Đây không phải là khu vực nhảy múa sao?"

"Một đám phụ nữ ở khu vực nhảy múa, đột nhiên lại xuất hiện một tên đàn ông trên trang đầu."

Khu vực nhảy múa cũng có nam, chàng trai trẻ mềm mại đáng yêu, còn có anh chàng tập thể hình lộ cơ bụng, nhưng chàng trao có tướng mạo tinh xảo như Tống Hàng thì hiếm thấy.

"Tôi thích xem, thấm nước chảy ( lau nước miếng ), ngày nào tôi cũng làm việc thiện, lướt tới phòng phát sóng trực tuyến này là tôi xứng đáng được.

"Mắt tình yêu, mẹ nó, chân này có sức hút ghê, vừa thon vừa dài còn trắng, ngồi trong đống hoa hồng này, có thể cho tôi liếm liếm được không?"

Tống Hàng trong lòng điên cuồng chửi Bạch Lạc, thấy anh ta rời khỏi, cậu cố gắng quảng cáo mặt hàng của mình: "Muốn hoa tươi không? Mua nhiều giảm giá."

Bình luận cũng lướt nhanh.

"Bán hoa? Đã đến khu vực nhảy múa rồi, anh gần vi phạm sao?"

"Không phải, chủ phòng, bán hoa có tặng chút gì không?"

Tống Hàng thấy có người muốn mua, vội vàng nói: "Tặng tặng tặng, bảo bối, em muốn quà gì?"

"Tôi cũng không muốn mua, nhưng anh gọi tôi là bé cưng cơ mà, tôi đặt một đơn, anh có biết nhảy không?"

Tống Hàng biết một chút, biết nhảy.

Dù sao bạn bè xung quanh cũng có người mở quán bar đồng tính, ở quán bar được tiếp xúc nhiều lần, chơi qua cũng khá nhiều lần, tự nhiên cũng học được.

Nhưng động tác nhảy trong phòng trực tuyến... vậy không phải là vi phạm sao?

Lúc Tống Hàng bối rối, thấy có người nói chủ phòng nhảy thì sẽ mua ngay.

Tống Hàng: Nhảy!

Tống Hàng bảo Tiểu Vương treo đường dẫn, số lượng là một, yêu cầu ghi chú thời gian giao, loại hoa, hoa khô hay hoa tươi, đơn hàng gấp đơn hàng xa sẽ không làm được.

Vì cuộc sống, nhảy một lần thôi!

...

Tổng Hàng phát sóng trực tuyến sau 3 tiếng,

Sau khi phát sóng kết thúc, buổi chiều hôm đó Tiểu Vương kéo hoa tươi tới, cùng ông chủ bó hoa.

Lục Trì tối muộn mới xuống ăn cơm, nhìn một đống bó hoa trong phòng khách thì dừng bước.

Lục Trì nhìn về phía quản gia Lâm, quản gia Lâm giải thích: "Tống Hàng hôm nay phát sóng bán hàng trực tuyến, thu hút được khá nhiều cư dân mạng, có người còn nói mua một bó hoa chỉ để xem cậu ấy nhảy."

Quản gia Lâm nhớ lại, nói: "Tống Hàng nói ban đầu cậu ấy chỉ định nhảy một điệu thôi."

Lục Trì đứng trên cầu thang, đưa mắt nhìn, toàn bộ phòng khách ít nhất cũng có vài chục bó.

Lục Trì lặp lại lần nữa: "Chỉ nhảy một lần?"

"Cậu ấy nói người xem đặt quá nhiều," quản gia Lâm ôm trán, trong ánh mắt nghi hoặc của Lục Trì, giải thích "nên cậu ấy nhảy liên tục 3 tiếng đồng hồ."

Lục Trì: "..."

Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, Tống Hàng ngẩng đầu lên, ho khan một tiếng, trong lòng ngượng ngùng: "Kiếm tiền mà."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Không mất mặt!

Tống Hàng vội vàng đứng dậy: "Được rồi, được rồi, Tiểu Vương sắp mang hoa đi giao, sẽ không chiếm chỗ phòng khách nữa đâu."

Tiểu Vương khá sợ Lục Trì, nhanh nhẹn xếp hoa lên xe, chạy nhanh.

Cuối cùng Lục Trì cũng có thể đặt chân lên sô pha.

Anh nhìn thấy Tống Hàng vẫn cúi đầu ngồi dưới đất, đang cẩn thận gói từng bó hoa bách hợp trắng, động tác lưu loát, lụa trắng trượt qua kẽ ngón tay, buộc thành nơ bướm tiêu chuẩn.

Lục Trì nhíu mày: "Không phải nhân viên cửa hàng của cậu đã đi hết rồi sao? Cậu muốn giao bó hoa này thế nào?"

Lục Trì biết lý do Tống Hàng cố gắng kiếm tiền là gì.

Rất có thể liên quan đến ba anh.

Mặc dù ban đầu Lục Trì không rõ hợp đồng giữa Tống Hàng và ba mình, nhưng sau này cũng hiểu.

Đến bây giờ, anh chỉ không hiểu cụ thể những quy định trong hợp đồng.

Thực ra các điều khoản khó có thể hợp pháp, thứ thực sự trói buộc Tống Hàng, chắc chắn là trong tay ba anh đang nắm giữ vật quan trọng nào đó của cậu.

Nếu cậu không kiếm tiền trả nợ...

Lục Trì từ trên nhìn lướt qua, Tống Hàng sẽ lên giường với người đàn ông trung niên ba mình đó.

Lục Trì đang suy tư, thì Tống Hàng lúc này hai chân tê dại, cố nén cảm giác tê dại mà đứng dậy, ôm một bó hoa bách hợp trắng lớn khập khiễng đi về phía Lục tổng.

"Lục tổng, anh vì cứu tôi mà bị thương ở tay, tôi thậm chí vẫn chưa nói cảm ơn anh nghiêm túc, bó hoa này..."

Tống Hàng đưa bó hoa lên.

Lục Trì liền nhìn thấy những bông bách hợp trắng mang theo hương thơm ngát, cánh hoa mềm mại mà khẽ run rẩy, tay cầm bó hoa cũng có chút run run.

Khi tỉnh táo, lần đầu tiên Tống Hàng nghiêm túc cảm ơn Lục Trì.

Tuy rằng con người này biến thái, nhưng thật sự anh dù trực tiếp hay gián tiếp cũng giúp đỡ cậu rất nhiều lần.

Tống Hàng nhớ kỹ ân tình này.

Tống Hàng biết hai tay Lục Trì không tiện, nên nhét bó hoa vào lòng anh.

Lực của động tác này khiến hai chân Tống Hàng còn tê dại, không đứng vững, mà ngã về phía trước, đụng vào Lục Trì.

"Cậu..." Giọng Lục Trì đột ngột dừng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Lục Trì rũ mắt nhìn xuống, trong lòng là một bó hoa được gói cẩn thận, chàng trai xinh đẹp vừa hay ngẩng đầu từ bó hoa lên, sợi tóc đen quét qua khóe mắt đuôi lông mày, đôi môi bên cạnh cánh hoa trắng cong lên

Tống Hàng nhìn anh cười rạng rỡ, mặt mày như sao.

Chương kế tiếp