Đúng Vậy, Xin Hãy Thương Tiếc Cho Người Yêu Của Anh Nhé!

CHƯƠNG 17: CÁM DỖ

Lần leo núi này khiến Tống Hàng lo sợ hết hồn.

Từ khi Lục Trì đưa ra vấn đề "chiều cao", Tống Hàng cảm thấy người đàn ông trước mặt cũng không hẳn không lý trí.

Chỉ là dưới tính cách não tình yêu của Lục Trì, bản thân cậu mới có thể tiếp tục lừa.

Vì vậy Tống Hàng chỉ có thể cẩn thận hơn, không để bị phát hiện.

Khách trên núi thưa thớt.

Dù sao hôm nay cũng không phải ngày lễ, thêm vào đó thời tiết dần nóng lên vào mùa hè, nên đường mòn trong rừng không có nhiều cặp đôi đi dạo.

Hai người thuận lợi lên đến miếu Nguyệt Lão trên đỉnh núi.

Theo hướng dẫn du lịch, dù thế nào hai người cũng phải quỳ lạy trên đệm hương bồ.

Lục Trì bị thương tay, nhưng vì vợ anh có thể nói "bất chấp tất cả".

Dưới ánh mắt kinh hoàng đến sợ hãi của Tống Hàng, anh nhịn đau, nghiến răng chịu đựng hai cánh tay nứt xương cố gắng nâng lên chắp tay cầu nguyện.

Thật là sói.

Còn tàn nhẫn hơn ác nhân.

Và còn là biến thái.

Tống Hàng sợ anh phát hiện sự thật, sẽ dùng đôi tay này siết chặt cổ cậu.

Điều khiến Tống Hàng tức chết là có những du khách khác đang nhìn Lục Trì.

Mọi người thấy bạn trai chịu khó vì bạn gái cầu nguyện dù đã bị thương, có người cảm thán: "Trời ạ."

Tống Hàng thấy khóe miệng Lục Trì nhếch lên một nụ cười thỏa mãn đầy đắc ý.

Tống Hàng nơm nớp lo sợ nghĩ, anh sẽ không cảm thấy chuyện này lãng mạn đấy chứ.

Tống Hàng thấy mọi người đều nhìn mình, lặng lẽ che mặt, mất mặt chết được, tình yêu này không thể tiếp tục được nữa.

Tiếp theo hai người đi mua khóa đồng tâm.

Đến nơi, một ông lão đang bán khóa đồng tâm.

Tống Hàng liếc mắt, rõ ràng là nhân viên khu du lịch.

Tống Hàng hỏi: "Khóa đồng tâm bao nhiêu tiền một đôi?"

Cũng không đắt, 20 tệ một đôi.

Lợi dụng lúc Lục Trì lấy tiền, Tống Hàng lại hỏi ông lão.

Khu du lịch có định kỳ dọn dẹp khóa không?

Ông lão cũng thành thật: "Có dọn, nhưng thường trả thêm tiền gia hạn, 200 tệ đảm bảo không lấy trong một năm. Sau một năm lấy xuống cũng không mở khóa mà cất trong kho. Còn khóa vĩnh viễn thì 5000 tệ."

Rõ ràng là giật tiền mà.

Nhưng Tống Hàng rất hài lòng, không trả thêm tiền mà vẫn mở khóa à.

Lúc Tống Hàng vui vẻ thì Lục Trì bên cạnh nói: "Tôi trả 5000."

Tống Hàng: ...

Không thể như vậy!

Tống Hàng thấy mọi người đều bị sự hào phóng của Lục Trì thu hút, liếc nhìn hai người.

Tống Hàng ôm chầm lấy Lục Trì, ngăn tay anh lại: "Anh Trì, nhất định không thể như vậy!"

Trước khi Lục Trì kịp phản ứng, Tống Hàng nhanh miệng giảo biện nói: "Em không phải không yêu anh, chính vì quá yêu anh nên tình cảm của chúng ta không thể dùng tiền để làm ô uế!"

Làm gì có chuyện em rể khoá ổ đồng tâm với anh vợ chứ?

Hơn nữa, kia là 5000 tệ đó!

Lục Trì vẫn nghe lời vợ, vợ không đồng ý thì anh cũng không làm.

Nhưng ông lão bên cạnh phá đám, nói với Tống Hàng: "Đây không thể gọi là làm ô uế, mà là chứng nhân."

Tống Hàng thấy biểu cảm Lục Trì dao động, liền bảo anh quay mặt đi.

Chắc chắn Lục Trì không nhìn thấy, Tống Hàng đau lòng lấy 200 tệ nhét vào tay ông lão: "Cảm ơn ông nhiều lắm."

Ông lão hiểu ý, cười híp mắt nhận tiền, rồi vẫy tay: "Đúng là không thể dùng tiền để làm ô uế tình yêu của các cháu."

Da đầu Tống Hàng tê dại, cậu đẩy vai Lục Trì vội vã chạy trốn đi giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Giữa trưa ăn cơm, thấy Lục Trì tay không tiện, Tống Hàng chủ động chăm sóc anh.

Ăn bít tết Tây, Lục Trì quen ăn đồ ăn khách sạn 5 sao, lần đầu ăn món ở khu du lịch, cảm thấy không ngon.

Nhưng Tống Hàng đối diện ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng cầm dao nĩa của Lục Trì, đút anh ăn.

Lục Trì nhìn Tống Hàng ăn ngon lành, biết cậu đang đói.

Im lặng nhìn Tống Hàng ăn.

Đợi Tống Hàng uống một ngụm nước lạnh sau, hỏi anh: "Anh ăn có quen không? Thông thường món ăn nhanh kiểu này, nấu chín sẽ ngon hơn một chút.

Tống Hàng nhìn lại, cậu gọi món chín, Lục Trì gọi 7 phần chín.

Lục Trì nói nhỏ: "Thật à?"

Tống Hàng gật đầu, xiên miếng cuối cùng đưa cho Lục Trì.

Lục Trì nhìn chiếc nĩa trước mặt, vừa nãy Tống Hàng ăn không chạm vào nĩa, nhưng biết đâu.

Có lẽ trên nĩa vẫn còn dính chút nước bọt của vợ.

Lục Trì hơi cúi đầu, khi đưa thịt bò vào miệng, lưỡi vô thức liếm qua nĩa, hòng tìm vị nước bọt có thể còn sót lại.

Có vẻ có mà.

Ngọt ngào, sệt sệt, mang hương hoa ngọt thanh.

Tống Hàng tò mò hỏi gã biến thái đối diện: "Ngon không?"

Lục Trì trả lời: "Ngon lắm."

Chiều hôm đó, hai người đi cáp treo xuống núi, đến bãi đỗ xe lên xe.

Tống Hàng xuống trước ở cửa hàng hoa, nói sẽ gọi taxi về nhà, cậu không muốn tiết lộ địa chỉ nhà.

Chủ yếu vì con gái phải “rụt rè”.

Rồi ngay khi xe đi khỏi, Tống Hàng gọi taxi ào về biệt thự, tẩy trang, tháo tóc giả, tắm rửa, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra bước xuống lầu.

Thậm chí khi Lục Trì bước vào nhà, Tống Hàng còn giả bộ quan tâm: "Lục tổng, hôm nay anh ra ngoài hả?"

Tâm trạng Lục Trì rất tốt, ừ một tiếng.

Tống Hàng tiễn anh lên lầu rồi lập tức nhắn tin cảm ơn vài người bạn gay giúp cậu trang điểm.

"Cảm ơn!"

Đối phương gửi lại một nụ hôn bay, nói nếu muốn cảm ơn thì tuần sau dành thời gian đến quán bar giúp tăng không khí, thiếu hot boy lắm.

Tống Hàng hát khá hay, hứa sẽ đi hát vài tiếng.

Tống Hàng tối đó không lên game, không livestream, lý do là mệt vì leo núi.

Điều này khiến cậu bỏ lỡ thông báo của hệ thống game.

Game có tính năng đề xuất bạn cùng thành phố, sẽ hiện trang hỏi người dùng mới: Bạn có thể biết những người bạn sau, có muốn kết bạn không?

Và sẽ hiển thị thông tin liên hệ của cả hai.

Tất nhiên, tính năng này có thể tắt.

Trang đăng ký, cài đặt sau cũng có thể tắt.

Mộ Dung Trọng không để ý khi đăng ký, sau khi lên game và nhận được thông báo của hệ thống thì tắt.

Nhưng điều đó không ngăn cản anh thấy trong danh sách đề xuất bạn cùng thành phố, có một ID game là 【Tống Gia】.

Anh điều tra và biết Tống Gia từng chơi game này, nên cũng thử chơi thử.

Bây giờ anh đang phân vân Tống Gia đã chết hay còn sống.

Dù sao cô ấy cũng không liên lạc gì trong thời gian dài, Tống Hàng lại nhất quyết nói em gái đã chết.

Nếu Tống Gia đã chết...

Nhưng khi Mộ Dung Trọng thấy tin nhắn bạn cùng thành phố, lập tức tức giận.

Bởi vì hệ thống hiển thị người bạn đó đã online cách đây một ngày.

Cô ấy chẳng lẽ lên mạng ở âm phủ à?

Mộ Dung Trọng nghiến răng, định gọi điện hỏi thăm Tống Hàng chuyện này là thế nào, nhưng nghĩ lại Tống Hàng cứng đầu chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Nếu Tống Hàng nói đó là tài khoản của cậu, dùng để tưởng nhớ em gái, thì chẳng phải lời biện minh của cậu trót lọt rồi sao?!

Vì vậy Mộ Dung Trọng tìm đủ mọi cách hỏi xem làm thế nào biết được hành tung của cô trong game thông qua một ID game?

Nếu hắn hỏi người khác, mọi người sẽ không biết, nhưng hắn hỏi chính 【Tống Gia】 đó.

Một người dùng nói với hắn: "Tôi biết cô ấy, cô ấy rất nổi tiếng!"

Mộ Dung Trọng vội hỏi: "Nổi tiếng à?"

Người bạn: "Người anh em, cậu mới chơi game lần đầu hả? Vợ đẹp của đại lão, tôi không phải người cùng server còn biết, huống hồ cậu chỉ cần vào diễn đàn game xem thôi, không ai không biết đâu."

Người bạn tò mò: "Nhìn bộ dáng của cậu, cậu có quen cô ấy ở thực tế sao?"

Mộ Dung Trọng nghiến răng: "Bởi vì tôi là bạn trai mà cô ấy chưa chia tay!"

Hồi đó Tống Gia đẩy Dương Luyến Luyến, Mộ Dung Trọng ngoài mặt nói lời đe dọa, nhưng vẫn bí mật giúp cô ấy xử lý ổn thỏa, nhưng cũng bắt buộc Tống Gia phải xin lỗi Dương Luyến Luyến.

Nhưng người kia đã bỏ trốn.

Sau đó còn chết luôn.

Hai người xem như vẫn chưa chia tay.

Rõ ràng người kia có hơi sốc: "Không phải chứ, người anh em, cậu nói thật à? Cô ấy là chính thức gặp mặt đại lão ngoài đời, chắc không phải kẻ đào mỏ đâu!"

Kênh thế giới trong game bắt đầu bán drama. Một lúc sau gây nên cơn sóng dữ.

Dù sao trước đó không lâu, nữ thần Hàn Tiêu bị phanh phui ghen tị với 【Tống Gia】 và bị cả server chê cười, nhưng không ngờ quay ngược nhanh thế, Tống Gia cũng là kẻ đào mỏ..

Đại lão đã chi rất nhiều tiền cho vợ, nhưng thật ra là chi cho bạn gái người ta.

Người dùng tốt bụng chỉ đường diễn đàn cho Mộ Dung Trọng, mặc dù bài viết về ảnh Tống Hàng bị xóa nhiều, nhưng vẫn còn tìm thấy chút manh mối.

Mộ Dung Trọng tức giận ào tới tìm, tìm ra không ít tin tức, tuy rằng không thấy ảnh chụp.

Nhưng hắn thấy 【Tống Gia】 mở miếng nói dối trêu chọc Lục Trì.

Ảnh chụp màn hình game, ID 【Tống Gia】 đối với đại lão trên kênh thế giới rải cơm chó.

【Tống Gia】: Cảm ơn pháo hoa tình duyên của anh Trì, yêu anh ~

【Tống Gia】: Em và anh Trì đều là mối tình đầu của nhau (che mặt)

【Tống Gia】: Ôm ấp anh Trì.

Mộ Dung Trọng nổi điên, đệt mợ mối tình đầu, bản thân mình chẳng lẽ chết rồi sao?

Đúng lúc Mộ Dung Trọng tức giận, có người nhắn tin riêng.

【Hàn Tiêu】: Xin chào, có phải anh là bạn trai của Tống Gia không? Em là thành viên bang của cô ấy.

Mộ Dung Trọng không biết người này đang làm gì, tiếp tục xem cô ấy nói.

【Hàn Tiêu】: Em nghĩ chắc chắn có hiểu lầm gì đó, việc anh mắng chửi Gia Gia bây giờ, sẽ khiến mọi người khó xử. Hay là em tìm cách sắp xếp ăn uống với thành viên bang nữa, anh tới đó, cũng dễ hỏi rõ ràng trực tiếp.

Mộ Dung Trọng cười lạnh: "Cô đang muốn cho cô ấy bị vạch trần trước mọi người, rồi không có đường lui đi."

Nhưng Mộ Dung Trọng đồng ý.

【Hàn Tiêu】: Nhìn cách cư xử của anh, chắc cũng là người có tiền phải không, nếu không Tống Gia đâu có quen anh. Anh cố gắng kiềm chế tin tức, như vậy Tống Gia sẽ không biết, tránh dọa cô ấy nghĩ trước cách từ chối hoặc bỏ trốn.

Mộ Dung Trọng đồng ý.

Hàn Tiêu mời Tống Hàng gặp mặt ngoài đời lần nữa với lý do rất đơn giản.

Tiền.

Cô đoán Tống Gia chắc chắn rất thiếu tiền, đã lừa vài người rồi.

Trong khi Hàn Tiêu có mối quan hệ tốt với nhân viên quảng bá game, thường khi game tổ chức quảng bá, cô sẽ được mời tham gia.

Và thông thường sự kiện này sẽ tặng hoa cho khách mời để cảm ơn.

Cô nghe nói nhà Tống Gia có cửa hàng hoa, nên lần này Hàn Tiêu giới thiệu【Tống Gia】 với ban tổ chức game.

Ban tổ chức đồng ý.

Lúc đó việc tặng hoa sẽ do Tống Gia phụ trách.

Quả nhiên, 【Tống Gia】 lập tức nhận lời.

Tống Hàng cảm thấy Hàn Tiêu vẫn nhắm vào việc nịnh bợ Lục Trì, nhưng vì kiếm tiền nên cậu chịu đựng.

Tặng hoa không phải vấn đề lớn.

Dù sao bản thân cũng không phải ngôi sao lớn.

Kiếm tiền mà, không từ chối cơ hội.

Cha của Lục Trì, lão biến thái kia vẫn theo dõi cậu, Tống Hàng chỉ muốn trả nợ sớm rồi chuồn.

Để tối đa hóa lợi ích, sau khi làm quen nhân viên công tác xong, Tống Hàng lập tức phát huy kỹ năng giao tiếp, làm quen luôn nhân viên của game bên cạnh và cả game kế bên nữa, nhờ giá ưu đãi, thiết kế cầu kỳ, thành công nhận được đơn từ họ.

Tổng cộng có hơn 100 đơn được đặt trước.

Tống Hàng rất chú ý việc này, đặc biệt thiết kế riêng theo tông màu trang phục của từng khách mời ngày hôm đó.

Cậu muốn khách hàng quay lại, về sau cho dù không có sự kiện kiểu này, thì những vị khách hoặc nhân viên công tác đó muốn mua hoa, sẽ nghĩ ngay đến cậu, như vậy sẽ kiếm được rất nhiều.

Trong khi Tống Hàng cùng Tiểu Vương chuẩn bị nguyên liệu, Hàn Tiêu đã bí mật thông báo trước với các thành viên trong bang phải giữ mồm, nói hôm đó nhất định sẽ có drama lớn, không đến sẽ hối hận.

Tống Hàng vẫn chọn ở lại trang viên làm việc, bởi vì biệt thự có cái kho lạnh nhỏ có thể điều chỉnh nhiệt độ, rất thích hợp để bảo quản hoa tươi.

Không gian rộng rãi, và điện cũng không phải tự mình trả.

Hai ngày nay Tống Hàng hấp tấp hoàn thành tất cả bó hoa, Lục Trì vẫn không có xuống lầu.

Tống Hàng cứ nghĩ anh không nghĩ quấy rầy anh vợ đang làm việc.

Tống Hàng vất vả làm việc đến trước ngày hoạt động bắt đầu, vào buổi tối đem tất cả hoa bó lại, bỏ vào kho lạnh.

Cậu tính tốt thời gian, sáng hôm sau lấy ra đem đến hội trường, rồi đưa tới tay khách mời, chính là lúc hoa nở đẹp nhất.

Tống Hàng xoa xoa cổ, lại rất cẩn thận lấy bó hoa bách hợp từng tặng Lục Trì ra, làm lại kiểu dáng rồi bó lại.

Tống Hàng ôm hoa đến gõ cửa.

Khi Lục Trì mở cửa, liền ngửi thấy mùi hoa trên người Tống Hàng.

Để tránh chuyện đau lòng như lần trước, Tống Hàng nhẹ nhàng đưa hoa vào lòng anh, nói: "Hoa khô này, sẽ không héo, tặng anh."

Lục Trì nhận lấy không nói gì.

Tống Hàng mỉm cười, quay người đi thì liếc nhìn lại, thấy phía dưới của Lục Trì đã căng phồng.

Anh cương?

Ánh mắt Tống Hàng quá rõ ràng, Lục Trì nhìn lại.

Tống Hàng nghĩ mình làm phiền anh? Vội vàng làm trò để xoa dịu tình hình: "Đàn ông mà, rất bình thường."

Tống Hàng thậm chí còn lo lắng, lúc thủ dâm anh ta chắc chắn phải dùng tay.

Vậy thương tích tay của Lục Trì còn có thể tốt lên không?

Chậc chậc chậc.

Tống Hàng đùa cợt, người nghiêng về phía trước, ánh mắt tinh quái: "Em rể tốt, cần anh giúp không nào?"

Nghe thế, hơi thở Lục Trì nặng nề một chút, nghiến răng nhìn chằm chằm cậu.

Nhưng ngay sau đó Tống Hàng vô lương tâm chạy mất.

Lục Trì nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, cho đến khi cậu đi xa mới thôi.

Không lâu sau, quản gia Lâm đi tới gõ cửa, tay cầm giỏ đồ dơ.

Trong đó có quần áo dơ của Tống Hàng vừa thay ra.

Quản gia Lâm giải thích: "Mấy dì nói mấy hôm nay trong nhà mùi thơm của thực vật , hoa lá rất nồng, tối nay sẽ tổng vệ sinh rồi giặt đồ, mùi cũng dễ bay đi. Cậu chủ, tôi vào lấy đồ có tiện không?"

Lục Trì nói không tiện, dùng một tay lấy giỏ đồ vào phòng tắm lấy quần áo thay ra.

Lục Trì để đồ giặt vào, sắp đi ra thì bỗng nhìn thấy quần áo dơ của Tống Hàng trong đó.

Trên đó vẫn còn vệt mồ hôi nhạt, hòa cùng hương thơm phức tạp của các loại hoa, tạo thành một mùi hương gợi cảm, như xạ hương mê hoặc.

Khiến Lục Trì khắp người đau đớn khó chịu.

Chỗ tay bị thương không phải là bộ phận đau nhất...

Anh cầm lấy một chiếc áo lót của vợ, nghĩ bụng dù sao cũng đã dơ rồi, để mình làm cho càng dơ hơn nữa.

Rồi giặt sạch sẽ, vợ yêu không hề hay biết gì, mặc lại chiếc áo dán sát làn da khiến anh đỏ mặt...

...Nếu các dì ấy không giặt sạch, vợ vẫn mặc nó trên người thì sao.

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Đối mặt với đống quần áo dơ, tên biến thái nào đó phải tự mình tu dưỡng.

Dì giúp việc: Đến đây giặt.

Quản gia: Đến đây giặt.

Tống Hàng: Đến đây giặt.

……

Lục Trì:**.

Chương kế tiếp