Đúng Vậy, Xin Hãy Thương Tiếc Cho Người Yêu Của Anh Nhé!

CHƯƠNG 19: NGỦ CHUNG

Lúc Tống Hàng từ trong triển lãm chạy ra, bắt gặp Tiểu Vương đang muốn đi vào tìm ông chủ.

Tống Hàng vẫy tay một cái: "Chạy mau, Mộ Dung Trọng tới rồi."

Tiểu Vương vô thức cũng chạy theo, vừa chạy vừa hỏi: "Ông chủ, Mộ Dung Trọng không phải đã lựa chọn giải hòa rồi sao? Sao hắn ta lại quay lại?"

Tống Hàng đoán là Hàn Tiêu ở trong đó gây sự.

Nói chung, không thể đắc tội còn không thể trốn sao?

Tống Hàng cũng không phải ngốc, sau khi cậu biết Mộ Dung Trọng và Bạch Lạc nhận ra mình, tất nhiên sẽ nói cho Lục Trì, rằng người vợ yêu qua mạng của anh thực ra là anh vợ đóng giả.

Vì vậy, hiện tại cậu phải trở về ổn định Lục Trì.

Sáng nay, Tống Hàng nói sẽ mang trà lạnh về nhà.

Nhưng do Tống Hàng chột dạ không những mang theo trà lạnh, còn đặc biệt mua thêm không ít trà bánh nổi tiếng về.

Tống Hàng và Tiểu Vương 1h chiều mới về tới biệt thự.

Mỗi ngày Lục Trì luôn dùng cơm đúng 12h30, đã qua giờ cơm, vừa hay ăn xong.

Tống Hàng nhìn thoáng qua bàn ăn, phát hiện quản gia Lâm để lại cơm cho hai người làm thuê.

Tiểu Vương nuốt nước miếng, nhưng Tống Hàng tạm thời không có tâm trạng ăn.

Cậu còn muốn diễn thương cảm trước.

Mấy người Tống Hàng sải bước tới trước mặt Lục Trì: "Em rể tốt, anh xem, đây là đồ tôi mang về cho anh đấy."

Trà lạnh, bánh gạo nếp, bánh hoa quế của cửa hiệu lâu đời... đủ loại bày khắp trước mặt Lục Trì.

Khi nghe thấy cách xưng hô em rể tốt này, khóe mắt Lục Trì bỗng giật, đang định mở miệng, đột nhiên một miếng bánh hoa quế đã được đưa tới trước mặt mình.

Tống Hàng nịnh nọt: "Lục tổng, anh nếm thử đi, anh nếm thử đi."

Lục Trì cau mày, có âm mưu.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Tống Hàng ngượng ngùng nhếch môi cười: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ về em gái tôi."

Lục Trì lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh, chăm chú nhìn cậu.

Tống Hàng ra vẻ thương tâm.

Cậu muốn nói dối để che giấu việc mình đã giả làm "Tống Gia".

"Em rể à, anh cũng biết em gái tôi có chút vấn đề về sức khỏe..."

Tống Hàng dừng một chút, sau đó thật thật giả giả nói: "Vì vậy những lúc em ấy không tiện lên mạng, tôi sẽ giúp em ấy liên lạc với anh."

Vẻ mặt Lục Trì không có gì thay đổi.

Tống Hàng che miệng, bắt đầu nói vấn đề chính, nghiêng người gần về phía Lục Trì, nhìn anh, mặt đối mặt: "Tôi biết mật khẩu tài khoản của em gái, nên mấy hôm trước không cẩn thận đã đăng nhập, phát hiện một người tên Hàn Tiêu đã liên lạc với em gái tôi, nói muốn đặt hoa, tôi liền đồng ý."

Chuyện này, Lục Trì biết.

Dù sao Tống Hàng và nhân viên cũng gói hoa ở biệt thự trước mặt Lục Trì mấy ngày trước.

"Hôm nay lúc tôi đi giao hoa, là lấy danh nghĩa của em gái giao qua, nhưng bọn họ đều hiểu nhầm, nói tôi là đàn ông đóng giả, khả năng còn muốn tới tìm anh tố cáo, muốn phá hủy tình cảm giữa em rể và em gái."

Tống Hàng nói đến đây, gần như muốn rơi lệ.

Tiểu Vương ở một bên lén quay đi, thầm nghĩ, ông chủ nói dối như vậy không sợ bị sét đánh sao? Rõ ràng là cậu cải trang thành nữ tiếp cận thẳng nam.

Lúc này trong lòng Tống Hàng cũng không yên tâm, Lục Trì nhất định có thể nhìn ra sơ hở, hiện tại chỉ có thể đánh cược cách xử lý của anh.

Là tha thứ hay điều tra nghiêm khắc?

Nhưng Lục Trì chỉ trả lời một câu: "Tôi biết rồi."

Tống Hàng: ...

Vậy là hết rồi?

Phản ứng của Lục Trì quá bình thường, khiến trong đầu Tống Hàng đầy suy đoán, cơm trưa ăn cũng không ngon.

Buổi chiều Tống Hàng ngồi trước cổng vừa tính sổ với Tiểu Vương, vừa lẩm bẩm: "Anh ta rốt cuộc là có ý gì?"

Tiểu Vương lắc đầu không hiểu.

Tống Hàng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Buổi chiều cậu kéo Tiểu Vương đi mua hàng ở cơ sở hoa cảnh.

Hết lần này tới lần khác, buổi chiều, trong biệt thự lại có một vị khách không mời mà tới: Mộ Dung Trọng.

Mộ Dung Trọng cũng không ngờ Lục Trì lại cho phép hắn ta vào biệt thự.

Quản gia Lâm dẫn Mộ Dung Trọng đến phòng làm việc của Lục Trì.

Nhưng dọc đường đi, Mộ Dung Trọng lại có chút động cơ xấu xa.

Mặc dù biệt thự rộng rãi nhưng phòng khách cũng không nhiều.

Mộ Dung Trọng lên tầng hai, quan sát kỹ, phát hiện một phòng khách không đóng cửa, bên trong chất đống một số vật liệu làm hoa chưa dùng.

Chắc chắn đây là phòng của Tống Hàng.

Mộ Dung Trọng bước vào, đặt một chiếc máy quay nhỏ có thẻ nhớ vào góc tủ giày, đối diện cửa phòng tắm.

Chưa tới vài giây, quản gia Lâm liền xoay người lại gọi anh: "Nơi này không phải phòng của cậu chủ."

Mộ Dung Trọng cười thầm: "Tôi chỉ tò mò thôi, đây là phòng của Tống Hàng phải không, cửa không đóng, tôi còn tưởng anh ấy đang ở trong."

Quản gia Lâm giải thích: "Cửa mở là do phải để thông thoáng, nếu không sẽ có mùi cỏ rất nồng."

Mộ Dung Trọng gật đầu, khó trách hắn vừa bước vào, phòng khách lại có nhiều chỗ đều có mùi nước khử trùng đén vậy.

Mộ Dung Trọng: "Đi thôi, dẫn tôi tới gặp Lục tổng."

...

Khi Tống Hàng về đến nhà, cậu nghe từ miệng quản gia Lâm nói biết được hai người họ đã nói chuyện trong phòng làm việc với nhau được nửa tiếng rồi.

Tống Hàng vừa nghe liền vội vàng chạy lên lầu, rồi rón rén đi tới cửa phòng làm việc, cố ý ghé tai vào nghe lén.

Cậu dựa vào cửa, cánh cửa vốn không đóng kín, chỉ khép hờ, cả người lảo đảo từng bước về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất.

Tống Hàng ôm đầu che mặt, xong đời rồi, lần này còn nghe lén cái rắm.

Cú ngã khiến cằm Tống Hàng bị trầy xước nhẹ, không bao lâu, quản gia Lâm mang hộp cứu thương tới sát trùng cho cậu, rồi dán miếng băng cá nhân lên cằm.

Bởi vậy, Mộ Dung Trọng và Lục Trì cũng không thể tiếp tục nói chuyện.

Hiện tại các đầu truyện của nhóm đang bị re.up có thu phí tại nền tảng HD, bạn đọc vui lòng đánh giá 1 sao giúp nhóm nếu nhìn thấy truyện bị reup nha.

Mộ Dung Trọng từ biệt, lúc rời đi kèm theo ánh mắt mang ý vị sâu xa với Tống Hàng.

Tống Hàng trong lòng bất an, luôn cảm thấy con người này trong lòng chứa đầy ý đồ xấu.

Sau khi nghe quản gia Lâm nói Mộ Dung Trọng còn vào phòng cậu, Tống Hàng càng chắc chắn tên đó không có ý tốt.

Tuy nhiên, Tống Hàng lục lọi sơ qua, cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Cậu còn nhờ quản gia Lâm dùng máy dò kim loại và máy chặn tin, nhưng đoán rằng vẫn còn có chỗ chưa quét được, có điều tạm thời cậu vẫn không sao.

Cậu nghĩ cũng có thể do đồ đạc trong phòng cậu quá nhiều, tạo điều kiện thuận lợi cho Mộ Dung Trọng động tay động chân mà không bị phát hiện.

Bữa tối, đầu bếp chiên thịt bò.

Tống Hàng ăn mà trong lòng vẫn không yên, một tay chống má, cắn nĩa ngẩn ngơ.

"Chú Lâm, trong nhà còn thừa phòng khách đã qua dọn dẹp không?"

"Tối nay tôi chuyển tới đó."

Quản gia Lâm trả lời: "Qua dọn dẹp thì không có, cậu khá nhạy cảm với mùi, cũng không có phòng khách thông thoáng, sợ là cậu sẽ không ngủ được."

Tống Hàng nhìn quản gia Lâm: "Chú, giường trong phòng chú có rộng không?"

Quản gia Lâm định mở miệng, Lục Trì ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm lên tiếng: "Không được, là giường đơn."

Quản gia Lâm gật đầu.

Tống Hàng lại đưa mắt nhìn về phía người em rể trước mặt, ám chỉ: "Lục tổng, phòng anh có rộng không?"

Lục Trì nhắm mắt, mí mắt giật giật: "Không được."

Tống Hàng cũng không vội ăn cơm, kéo ghế lại gần Lục Trì: "Đừng nói không được chứ, để tối nay tôi nằm cùng anh, em rể tốt à, sau này chúng ta là người một nhà, gia tăng tình cảm không được sao?"

Lục Trì nghiến răng, nhìn cậu chằm chằm: "Sao tôi có thể ngủ cùng với một người đàn ông chứ?"

Sự rụt rè của nữ sinh đâu?

Tống Hàng không bắt kịp mạch suy nghĩ của anh, cứ tưởng nhân vật phản diện lại kỳ thị đồng tính tái phát.

Quả thật, trong mắt Lục Trì bản thân cậu là đồng tính, chắc chắn không thể ngủ chung với anh ta.

Tống Hàng vẻ mặt đầy khó xử: "Bằng không tối nay ngủ muộn một chút, tìm một phòng cho tôi rồi dọn dẹp kỹ một chút."

Quản gia Lâm ở một bên an ủi: "Nói không chừng là cậu nghĩ nhiều quá."

Tống Hàng cau mày: "Tôi mới không tin Mộ Dung Trọng."

Ăn xong cơm tối, Tống Hàng lẩm bẩm, giường lão già nhỏ, đêm hôm khuya khoắt chen chúc cũng không có tình nghĩa gì.

Giường Lục Trì thì rộng, nhưng anh ta sợ đồng thính.

Tống Hàng thầm nghĩ, lúc trước Lục Trì bị bịt mắt còn muốn hôn má mình, cũng không thấy hắn sợ đồng tính.

Tất cả mọi người đều nhận ra cậu là Tống Hàng, chỉ có anh vẫn còn coi cậu là bà xã yêu qua mạng của mình.

Tống Hàng theo sau Lục Trì, lẩm bẩm không ngừng: "Lục tổng."

"Tôi cũng không còn cách nào khác, vừa khử trùng xong, cũng chỉ có phòng ngủ là chưa, đối với mùi hương tôi quá mẫn cảm, ngủ ở phòng khách cơ bản cũng không thể ngủ được."

"Bên ngoài muỗi nhiều lắm."

"Nếu không, anh cho tôi ngủ phòng làm việc của anh? Trong đó cũng chưa từng dùng nước khử trùng để lau chùi."

"Tôi bị ám ảnh với Mộ Dung Trọng, suy nghĩ kỹ, nơi duy nhất hắn ta không thể dễ dàng giở trò chỉ có phòng ngủ và phòng làm việc của em rể tốt thôi, cho tôi ở lại đi."

Đang lúc Tống Hàng vẫn khăng khăng bám theo em rể tốt thì đột nhiên Lục Trì chậm rãi mở miệng: "Hắn muốn giở trò, tất nhiên trong phòng ngủ phải có người mới dám làm, đêm nay, tôi với cậu cùng ngủ."

"Nếu Mộ Dung Trọng thực sự động tay động chân, tôi cũng có thể phát hiện ra."

Sau khi Lục Trì nói xong giải pháp, Tống Hàng trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cậu không ngờ Lục Trì lại nguyện ý giúp cậu như vậy.

Từ khi Tống Gia biến mất, Mộ Dung Trọng liên tục nhắm vào Tống Hàng, đơn phương chèn ép thời gian dài như vậy, khiến Tống Hàng lo được lo mất cũng là chuyện bình thường.

Hiện giờ, Tống Hàng cảm thấy Lục Trì chỉ cần không nổi điên, thì vẫn là một người em rể tốt có đủ tư cách!

Nhìn xem anh có bao nhiêu lòng chính nghĩa như thế!

Tâm trạng Tống Hàng vui vẻ, sau khi tắm rửa xong, nằm ở trong chăn, vốn còn muốn cùng em rể tâm sự một chút để gia tăng tình cảm, sau này qua lại cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Nhưng Tống Hàng đánh giá thấp cơn buồn ngủ của bản thân, sau khi thả lỏng người, vừa chạm đầu xuống giường đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng, bên cạnh lại dựa vào một nguồn ấm.

Tống Hàng cuộn tròn mà ôm lấy, cọ cọ, lơ mơ nói: "Hôm nay tôi rất bận, rất mệt, cho dù Mộ Dung Trọng có đến đánh tôi, thì tôi cũng không tỉnh lại được. Vậy nên, em rể tốt, anh phải canh chừng cẩn thận nha."

Người Lục Trì bị ôm, còn chưa kịp suy ngẫm nghiêm túc về vấn đề ngực của vợ có chút phẳng, thì bên tai đã vang lên những lời nói của vợ nói...

Bất kể người khác có làm gì với cậu, thì cậu cũng ngủ say đến mức không tỉnh nổi?

Phải không?

Chương kế tiếp