Đúng Vậy, Xin Hãy Thương Tiếc Cho Người Yêu Của Anh Nhé!

CHƯƠNG 20: THÚ TỘI

Hơi thở Lục Trì trở nên nặng nhọc hơn.

Thậm chí vẫn chưa tỉnh lại cái gì?

Anh thậm chí còn muốn hỏi vợ, bị người khác giở trò, cũng chỉ biết nhắm mắt lại đẩy ra sao?

Ngay khi Lục Trì đang suy nghĩ lung tung, Tống Hàng bỗng nắm lấy tay anh, vẻ mặt thành khẩn nói: "Trước tiên, rất cảm ơn anh đã đồng ý giúp tôi."

Tống Hàng có chút ngượng ngùng: "Thật ra tôi khá sợ phải tiếp xúc với những thứ liên quan tới Mộ Dung Trọng, mấy ngày nay tôi bận bịu công việc nên cũng ngủ không ngon, hôm nay lại bận rộn cả ngày, đặc biệt mệt mỏi."

Nếu đêm nay không tìm được nơi nào tốt để ngủ, thì Tống Hàng lo rằng bản thân sẽ đột tử mất.

Tống Hàng ngáp dài: "Tôi thực sự muốn ngủ một giấc thật ngon."

Nói rồi Tống Hàng tắt đèn trong phòng, trước khi ngủ nghe Lục Trì nói một câu: "Ngủ ngon."

Lục Trì suy nghĩ rất lâu trong bóng tối.

Anh kìm nén ham muốn của mình.

Chỉ cần anh cởi quần áo của Tống Hàng ra, tách hai chân của cậu lên xem thử, liền biết cậu là nam hay nữ.

Lúc thư ký Hứa cho anh lời khuyên, cũng là nói như vậy.

Dù có cải giả thế nào, thì điểm này sẽ không thể che giấu được.

Nhưng nếu anh tùy tiện đụng chạm vào vợ, ngộ nhỡ vợ tỉnh dậy vừa hay bắt gặp... liệu có tức giận đến mức cả người đều run lên hay không.

Lý trí Lục Trì đang lôi kéo.

Mà tại sao phải xem, vợ anh chính là nữ.

Anh rất tỉnh táo.

Bỗng Tống Hàng trở người, dựa vào anh, mơ màng ý thức được là Lục Trì, nỉ non một câu: "Anh Trì, là anh à."

Tống Hàng ngủ mê man, ôm Lục Trì như một cái gối ôm.

Lục Trì không dám cử động...

Đây là ngủ rồi sẽ không tỉnh sao?

Như thế nào lại có thể tỉnh táo nhận thức được?

Tiểu lừa đảo.

Sáng sớm hôm sau, Lục Trì đợi Tống Hàng thức dậy rồi mới bước xuống giường đi ra ngoài.

Tống Hàng còn ngái ngủ, tóc rối mù, quỳ ngồi trên giường, ngẩn người nhìn xuống giường.

Cậu duỗi người một cái, như không có chuyện gì xảy ra.

Vậy ngày hôm qua Mộ Dung Trọng thực sự chỉ đi nhầm phòng thôi sao?

Tống Hàng đứng dậy, từ trong tủ lấy quần áo lấy một bộ ra thay, rửa mặt xong xuôi rồi xuống tầng ăn sáng.

Lúc này, Mộ Dung Trọng cũng tìm mọi cách để lấy được bản ghi hình đám mây của máy quay.

Rồi hắn ta thất vọng.

Tống Hàng đối với hắn rất cảnh giác, chỉ ở trong phòng ngủ, đến tắm rửa thay đồ cũng đều làm ở phòng quản gia Lâm.

Mộ Dung Trọng sắc mặt khó coi.

Dương Luyến Luyến ở một bên sợ làm lớn chuyện, khuyên hắn: "Chúng ta không đoán được thái độ của Lục Trì đối với Tống Hàng ra sao, nên Mộ Dung, trước hết không nên động đến Tống Hàng."

Nếu nói ai không muốn Tống Gia quay trở về, thì Dương Luyến Luyến chính là người đó.

Mấy người trở mặt, là do cô ta đã vu khống Tống Gia đẩy mình té cầu thang, thậm chí còn báo cảnh sát không chịu hòa giải, khiến Tống Gia phải ở đồn cảnh sát 15 ngày.

Tống Gia tức giận mà đi xa.

Tống Hàng không biết nhiều về chuyện này.

Tống Hàng chủ yếu là liên quan đến ân oán với Mộ Dung Trọng.

Nếu để Tống Hàng và Mộ Dung Trọng biết, nguyên nhân là do chính bản thân cô ta tự dàn dựng...

Dương Luyến Luyến sẽ không dám tưởng tượng sự nghiệp diễn xuất của mình.

Mộ Dung Trọng xoa mi tâm: "Tôi không nhắm vào Tống Hàng! Tôi là muốn biết nơi ở của Tống Gia, tôi thậm chí còn không biết cô ấy còn sống hay đã chết!"

Dương Luyến Luyến sợ hãi trước tiếng hét lớn của hắn, không dám lên tiếng nữa.

Mộ Dung Trọng lo lắng cắn móng tay, hung dữ nói: "Bằng không đánh anh ta một trận, anh ta cuối cùng cũng sẽ nói ra thôi."

Dương Luyến Luyến sợ hãi lùi lại.

Cô cảm thấy hiện tại Mộ Dung Trọng đã có chút điên rồi, trước đây chính mình nói gì hắn liền tin cái đó.

Mà giờ đây, hắn nhìn cô đã không còn là ánh mắt của bạch nguyệt quang nữa.

Dương Luyến Luyến không dám ở lại lâu, chỉ có thể bỏ đi trước.

Dương Luyến Luyến không muốn ngồi chờ chết.

Mối quan hệ tốt với mọi người là lá bài thoát thân của cô sau này.

Vì vậy, cô tìm cách liên lạc với Tống Hàng, muốn hẹn gặp mặt.

Cô có nhiều điều muốn nói với Tống Hàng, hy vọng có thể hẹn một buổi sáng.

Chỉ khi gặp mặt trực tiếp trao đổi, mới có thể thu hẹp khoảng cách và nâng cao cảm tình giữa hai người, qua điện thoại đúng là vẫn chưa đủ thân thiết.

Nhưng Tống Hàng bày tỏ muốn xem lịch trình của mình.

Dương Luyến Luyến thầm nghĩ, với lịch trình của ông chủ nhỏ của một cửa tiệm thì hẳn là rất bận rộn.

Tuy nhiên...

Tống Hàng vô cùng thống khổ.

Từ buổi sáng thứ hai đến thứ tư, nhất định phải đến nơi nhập hàng, nếu không sẽ hết hàng bán, phát sóng bán hàng trực tuyến cũng bị gián đoạn, tương đương với việc phải hủy bỏ những công việc của vài ngày tiếp theo.

Buổi chiều cậu lên mạng chơi và hẹn hò với Lục Trì để tránh bị bại lộ...

Cả ngày thứ năm, Lục Trì hẹn cậu đi chơi trò kịch bản chém giết mà gần đây giới trẻ thường chơi, trốn thoát khỏi mật thất... nói muốn trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ.

Cả ngày thứ sáu dành để phát sóng trực tuyến bán hàng, buổi tối Lục Trì muốn nấu cháo trên điện thoại với vợ.

Thứ bảy, hẹn hò với Lục Trì.

Chủ nhật, Lục Trì nói muốn dẫn vợ đi xem phòng cưới của hai người.

Tống Hàng: ...

Khoan, phòng cưới sao?

Anh đã chuẩn bị xong phòng cưới rồi!

Cuối cùng, Tống Hàng tìm được khung giờ tương đối rảnh trong góc lịch trình của mình.

Hai người hẹn gặp nhau vào tối Chủ nhật.

Ngày thứ năm, Tống Hàng theo Lục Trì lên mạng chơi cả ngày, phải nói ít nhất ở phương diện này, cũng khá vui vẻ.

Điều không vui duy nhất chính là, buổi tối lúc dùng cơm.

Hai người đang đói bụng liền vào trung tâm thương mại ăn gì đó, Tống Hàng phát hiện một cửa hàng vàng ở đây đang có sự kiện tặng quà, rất đông người vây quanh xem náo nhiệt.

"Hãy can đảm lên sân khấu nói ra người mà bạn yêu quý, hô to mười tiếng trước công chúng rằng tôi yêu bạn và để máy quay ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc của hai người, thì bạn sẽ nhận được một phần quà nhỏ, đồng thời sẽ được phát liên tục trên màn hình cửa hàng của chúng tôi."

Phần lớn các cặp tình nhân đều ngượng ngùng, lúng túng.

Cũng có người lên sân khấu hô, nhưng Tống Hàng cảm thấy giọng họ không đủ lớn.

Tống Hàng đi tới chỗ cao nhìn một chút, trên sân khấu có một hộp quà nhỏ không rõ bên trong chứa gì.

Nhưng cậu phát hiện còn có một nhân viên đang cầm rất nhiều bóng bay hình mèo đáng yêu.

Tống Hàng thuận miệng nói: "Bóng bay dễ thương quá, không biết có thể không tham gia hoạt động, mà lấy miễn phí được hay không."

Lục Trì đứng dậy: "Để anh đi hỏi xem."

"Vậy em đi mua ly trà sữa." Tống Hàng cũng không để ý, bảo anh hỏi thử xem sao.

Khi Tống Hàng đi mua trà sữa ở quầy bên cạnh, bỗng nhiên cậu thoáng nhìn thấy hình ảnh của mình xuất hiện trên màn hình lớn của cửa hàng vàng.

Tống Hàng đang ngạc nhiên thì quay đầu lại, thấy người dẫn chương trình trên sân khấu đưa micro cho Lục Trì với vẻ mặt bình thản.

Tống Hàng thịnh nộ trong đầu một câu mẹ kiếp.

Cậu nhận ra vì bản thân lớn lên trông xinh đẹp, dẫn đến mọi ánh mắt của những người xung quanh đều bị hấp dẫn bởi cậu.

Họ hoặc là nhìn vào màn hình lớn, hoặc là nhìn chính Tống Hàng.

Ngay cả bác gái dọn vệ sinh cũng liếc nhìn một cái.

Tống Hàng cúi đầu nhìn xuống, không có lỗ nào để mình có thể chui xuống cả.

Lục Trì bình thường đều lạnh lùng, lúc này cũng vậy, nhưng anh thấp giọng tỏ tình nói anh yêu em liên tục, thanh âm thấp khàn khàn, kích thích màng nhĩ người ta râm ran, trái tim cũng râm ran.

Tống Hàng vùng vẫy, la lớn: "Anh Trì, em không cần bóng bay nữa, anh xuống đi."

Tốt lắm, tiếp theo, trên màn hình này còn có thể thay phiên phát đoạn video này.

Mẹ kiếp, sau này khi em gái về nước, ở bên Lục Trì, lịch sử yêu đương của các ông chùm khảo cổ thương mại phát hiện khoảng thời gian này thì sẽ nghĩ như thế nào?

Lục Trì hô to vợ Tống Gia, anh yêu em, trên màn hình là ảnh chụp em vợ?

Lục Trì nhếch mép, gằn từng chữ: "Anh sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của vợ."

Tống Hàng: "... "

Tống Hàng: A!

Lúc này anh nói cái rắm gì.

Tống Hàng cầm tấm bảng thứ tự của quán trà sữa, yên lặng che mặt lại.

Cảm ơn... em rể tốt của tôi!

Sau đó, Tống Hàng cầm một quả bóng bay hình mèo, sống không thể luyến tiếc theo sau Lục Trì.

Tống Hàng tự an ủi, lẩm bẩm: Tôi không phải vợ anh ta, tôi không phải vợ anh ấy ta, tôi không xấu hổ, tôi không xấu hổ.

Mặc dù ngượng ngùng, nhưng bóng bay quá dễ thương, Tống Hàng vẫn không nỡ bỏ nó.

Điện thoại Tống Hàng rung lên, nói với Lục Trì một tiếng rồi sang bên cạnh nghe.

Là điện thoại của em gái.

"Alo, anh, tuần tới em về nước rồi."

Tống Hàng sững sờ, theo kế hoạch, thì nữ chính không phải là 3 năm sau mới về nước sao?

Dĩ nhiên cô muốn về nước cũng không phải không được.

Vừa hay giải quyết được nỗi lo của Tống Hàng.

"Em muốn về thì thật là tốt quá, anh cũng vừa lúc gặp Lục Trì, xem cảm giác thế nào."

Tống Gia cười khổ: "Anh, mặc dù chúng ta giống nhau, nhưng vẫn khác nhau, dù có ngốc đến đâu, thì anh ấy cũng phải nhận ra đã đổi người rồi chứ."

Tống Hàng phất tay: "EChuyện này em đừng vội, dù sao sau khi em về nước anh sẽ liên lạc với em trước, anh sẽ kể hết những chuyện trước đây anh bịa ra cho em nghe, rồi em nói đỡ giúp anh."

Biện pháp thì chết, người thì sống.

Sau khi cúp máy, Tống Hàng chạy tới trước mặt Lục Trì, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh Trì, thực ra em có chuyện giấu anh."

Lục Trì nhìn cậu.

Tống Hàng cúi đầu nói nhỏ: "Thật ra mọi người bảo em giống anh trai em lắm, thường nhầm em là anh trai, nhưng em là con gái mà, nên em rất tự ti."

Lục Trì nhướn mày.

Tống Hàng nói tiếp: "Vì vậy em sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ, mắt miệng... dù sao cũng sửa lại một chút, tuần tới anh sẽ gặp em không giống trước đây."

Lục Trì không ngờ câu trước và câu sau lại nhảy nhanh tới vậy.

Đang yên đang lành lại đi phẫu thuật thẩm mỹ?

Tống Hàng lại nhìn xuống ngực mình: "A, thuận tiện đi nâng ngực, anh Trì sẽ thích."

Tống Hàng rất tự tin.

Vì Tống Gia mới là nữ chính, chắc chắn sẽ là mẫu phụ nữ mà Lục Trì thích.

Lục Trì định mở miệng thì nhân viên giao hàng gọi: "Đôi tình nhân nhường đường chút."

Lục Trì kéo Tống Hàng vào một ngõ nhỏ giữa hai tòa nhà, nơi này không có đèn đường, tối mờ mịt.

Tống Hàng bị ấn vào tường, nhanh chóng dựa về sau.

Bị phát hiện manh mối rồi sao?

Lục Trì độ nhiên cúi xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Lòng bàn tay Tống Hàng nhanh chóng đổ mồ hôi, vừa sợ anh hôn mình, cũng sợ anh đánh mình.

Vì thế Tống Hàng nghiêng đầu tránh né.

Lục Trì dùng tay trái nắm nhẹ cằm cậu, chóp mũi cọ cọ vào khóe mắt Tống Hàng: "Không cần chỉnh, chỗ này…”

“Rất đẹp."

Sau đó anh lại hôn nhẹ lên vành tai Tống Hàng.

Thân thể Tống Hàng đột nhiê run lên.

A, anh ta liếm tai mình...

Tống Hàng co rúm người lại, cảm thấy lỗ tai bị làm ướt, đầu lưỡi nóng ran của Lục Trì mạnh mẽ quét qua tai cậu, phát ra tiếng nước rỉ rõ ràng.

Lục Trì giọng khàn khàn: "Tất cả đều rất đẹp."

Mỗi ngày đều quyến rũ người.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái: Anh ấy biến thái quá, anh à, em thà chết ở nước ngoài còn hơn.

Chương kế tiếp