Đường vào tim anh

Chương 18: Bốn năm trước

Cố Nam Sơn làm sao có thể quên được đêm đầu tiên cách đây bốn năm, khi anh bắt đầu đối mặt với tình cảm của mình dành cho cô. Từ lâu, anh đã cảm nhận được thứ cảm xúc mình dành cho cô là tình yêu nam nữ, nhưng vì thân phận của hai người, anh không thể phơi bày tình yêu này trước ánh mặt trời.

Anh vẫn còn nhớ như in câu nói thử anh của cô ngày hôm đó, lúc ấy cô đang học năm nhất và anh đến trường gặp cô, đó cũng là lúc cô nói với anh rằng cô muốn yêu đương.

Cô cẩn trọng hỏi anh, “Chú nhỏ, chú nghĩ cháu nên thích người đàn ông như thế nào? Một cậu bạn trong lớp theo đuổi cháu, chú nói xem, cháu có nên chấp nhận thử yêu đương với cậu ta không?”

Người con gái có đôi lông mày thanh tú, một bàn tay chống cằm, trong mắt không hề có sự vui vẻ khi được người khác tỏ tình mà là cái nhìn thăm dò về phía anh.

Thanh Ca nói vậy vì cô đang muốn thử anh, còn anh cảm thấy tay cầm dĩa của mình bất giác nắm thật chặt, anh bình tĩnh lau miệng, thản nhiên nói: “Thanh Ca, cháu đã trưởng thành rồi. Khi còn trẻ hãy làm những gì mình thích, thích ai thì cứ mạnh dạn mà yêu.”

Miệng nói vậy nhưng thật ra trong lòng anh không hề như vậy. Anh không muốn nhìn thấy cô cười với những người đàn ông khác. Không muốn cô nũng nịu ôm ấp người khác giới ngoài anh, càng không muốn mấy tên đó được chạm vào cô. Tất cả những ý nghĩ này sẽ khiến Cố Nam Sơn phát điên mất.

Nhưng anh không hề nói thêm gì cả, thái độ hòa nhã và điềm đạm, như thể đang đứng trên cương vị trưởng bối đưa ra lời khuyên cho hậu bối vậy.

Nếu anh không màng tất cả mà làm theo ý mình thì có thể sẽ gây tổn thương cho cô. Anh không thể để dục vọng của mình trở thành con dao làm tổn thương hai người họ, vì thế anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế tình cảm của mình.

Lúc Thanh Ca ở độ tuổi mười sáu hay mười bảy tuổi, anh cố gắng giảm thiểu số lần về nhà càng ít càng tốt. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ướt át đáng thương của người ấy, trong lòng anh lại nảy sinh một khát vọng không đáy. Anh muốn có được cô, chiếm hữu cô, hai người không phải quan hệ chú cháu ruột thịt nhưng theo quan hệ pháp lý thì trên danh nghĩa vẫn có quan hệ này ràng buộc. Vì vậy, Cố Nam Sơn anh không thể vì sự ích kỷ của mình làm cô phải chịu gông xiềng đạo đức, bị người khác nói sau lưng được.

Anh nghĩ rằng mình có thể chôn chặt cảm xúc này trong lòng và để nó phân hủy cùng với thi thể của mình, biến nó thành cát bụi, không ai hay biết. Nhưng tất cả đều đã vụn vỡ vào cái đêm cô dụ dỗ anh bốn năm trước. Lúc ấy anh đang có hẹn với Lãnh Bạch Lam, trên đường đi thì nhận được điện thoại của cô gái nhỏ.

Thanh âm của cô như người đang say nhưng cũng giống như một làn điệu du dương mê hoặc lòng người.

“Chú nhỏ, cháu đang ở nhà một mình, ông nội và mọi người đi đâu hết rồi, chú có thể về nhà với cháu được không?”

Cố lão gia đã về quê cũ để thăm hỏi tổ tiên họ hàng, bởi vì Cố Nam Sơn không phải là người họ Cố chính thống nên anh không thể về cùng, còn nhà dì Tân xảy ra chuyện nên cũng không ở lại được.

Từ màng loa điện thoại truyền đến giọng nói nũng nịu của người con gái, còn nghe rõ cả tiếng hít thở nhẹ nhàng, từng nhịp từng nhịp vang vọng trong tai anh, làm rối loạn nhịp thở của anh. Sau khi đã điều chỉnh nhịp thở, anh mới trả lời cô, “Có chuyện gì?”

“Chú nhỏ… Cháu sợ lắm, trong nhà mất điện rồi…” Giọng cô gái ngắt quãng nghe thật đáng thương.

Anh nhìn về phía Lãnh Bạch Lam ở đối diện, nói lời xin lỗi, “Tôi xin lỗi, trong nhà xảy ra chút việc, xin phép về trước.”

Sau khi anh quay trở về thì đã thấy toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh mịch, may mà có ánh trăng mờ hắt vào từ cửa sổ chiếu sáng một góc nhà bếp. Ở đó có hình bóng mảnh mai của một người con gái lấp lánh dưới ánh trăng, trông cô càng thêm nhỏ bé và yếu đuối.

Cổ họng Cố Nam Sơn trượt lên xuống liên tục, anh kéo cà vạt. Vì vừa nãy mới uống rượu cho nên lúc này anh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, khó chịu vô cùng, giống như cảm giác mệt mỏi sau khi đã chạy 800 mét vậy.

Lúc anh đi vào mới phát hiện ra Cố Thanh Ca đang tự ‘an ủi’, cô dang rộng hai chân, dùng một viên đá cẩm thạch hình tam giác cọ cọ vào âm đạo ngứa ngáy của mình.

“A a … Chú nhỏ… Em nóng quá… ư…”

Cô gọi tên anh một cách yếu ớt, giọng nói hỗn loạn xen lẫn hơi thở khó khăn của cô cứ vang lên liên tục như tiếng nhạc chuông điện thoại, cô ngồi đó mấp máy miệng gọi tên anh không ngừng.

“Cố Nam Sơn… Cố Nam Sơn…”

Chương kế tiếp