Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 14: Thần Khúc (3)
Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau.

Đây là một vụ giết chóc hoàn toàn khác với vụ án của Hướng Mạn, giết người, vứt xác, đốt tông miếu. Vừa rồi ông chủ quán ăn nói giống như cuộc tranh đấu của phe tộc người Hịch phái Hoa Sơn, đột nhiên họ cảm thấy cũng khá đáng tin cậy. Người viết văn kịch tính Triệu Tô Dạng cảm nhận được sự nóng lòng muốn thử sức phát ra từ nội tâm. Cô không còn là nghi phạm nữa, có thể đứng ở lập trường khách quan thoải mái nói chuyện.

Sắc trời dần tối, đã qua giờ cơm, quán ăn dần dần trở nên quạnh quẽ, không ngừng có côn trùng nhỏ bay đến đụng vào bóng đèn điện ở cửa, phát ra tiếng lách tách. Ba người ngồi vây quanh bàn, ông chủ đưa một ấm trà lên, Triệu Tô Dạng chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp hiện trường trong phong thư lớn một chút, rồi quay đầu đi. Quách Nhất Cầm dù sao cũng là người xuất thân chính quy, khả năng chịu đựng mấy thứ này mạnh hơn một chút, căng da đầu xem hết toàn bộ, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Đều bị cháy thành than cả rồi…” Quách Nhất Cầm lắc đầu.

“Cho nên những việc như xác định thân phận, suy đoán thời gian tử vong sẽ rất tốn thời gian.” Sầm Qua thu dọn đống ảnh chụp, bỏ lại vào phong thư, trải một tấm bản đồ thành cổ Long Uy ra, ngón trỏ vẽ ra một cái vòng tròn lớn ở chỗ thôn Thần Khúc: “Khu vực này là nơi tập trung dân tộc Nguyên Sinh Thái, tồn tại rất nhiều điểm mù pháp chế, nhưng mấy chục năm gần đây chưa từng xảy ra chuyện tàn ác như vậy. Rất nhiều thôn ban đêm không cần đóng cửa, ở nơi này thì quy luật tự nhiên và đạo đức luân lý của cộng đồng là sự ràng buộc lớn nhất, khái niệm “phạm tội” căn bản không tồn tại trong ý thức của bọn họ. Nếu vụ án này xảy ra ở địa phương khác thì chỉ là một lần cố ý giết người phóng hỏa, nhưng ở thành cổ Long Uy, tính chất sẽ nghiêm trọng hơn bất kì nơi nào.”

Triệu Tô Dạng hỏi: “Bởi vì liên quan đến dân tộc tôn giáo, còn có một người nước ngoài?”

“Có thể nói như vậy.” Sầm Qua gật đầu: “Đại đa số thôn dân cho rằng tông miếu bị hủy có liên quan đến sự hưng thịnh của du lịch mấy năm gần đây. Trong số bọn họ có một vài người vốn dĩ cho rằng du khách đã làm thay đổi trật tự sinh hoạt bình thường của người trong tộc, biểu diễn hiến tế cũng là đại bất kính đối với tổ tông và thần linh, cho nên đã phải chịu sự “trừng phạt” của thần linh. “Vết xe đổ” của thôn Thần Khúc đã ảnh hưởng đến các bộ tộc khác, mấy ngày nay một vài thôn xóm cũng đã có thái độ ngăn chặn du khách.”

“Hèn gì Tổng cục muốn thành lập Tổ điều tra đặc biệt, chắc cũng chuẩn bị tập trung lực lượng cố gắng phá án.” Triệu Tô Dạng gật gật đầu, cuối cùng đã hiểu ra nguyên nhân của việc ra quân ồ ạt.

Sầm Qua phát danh sách thành viên Tổ điều tra đặc biệt cho các cô: “Bắt đầu từ lúc các thành viên của Tổ điều tra đặc biệt tập hợp ngày hôm nay, hạn trong vòng một tuần phải phá được án.”

Vốn tưởng rằng Tổ điều tra đặc biệt hoành tráng như vậy ít nhất cũng phải có mười mấy người, ai ngờ trên danh sách chỉ có tên sáu người. Ngoại trừ tổ trưởng và phó tổ trưởng, còn có tên hai nhân viên kỹ thuật khác, lần lượt là pháp y Tưởng Hàm đến từ trung tâm điều tra hình sự Thượng Hải và nhân viên kiểm tra dấu vết Khang Chấn; một nghiên cứu viên tâm lý học tội phạm đến từ Đại học điều tra hình sự thủ đô - Chiêm Trạch Kỳ; một giáo sư ngành dân tộc và dân tục học* đến từ Đại học Thiệu Chấn ở thủ đô – Vu Đại Tông.

*dân tục học: môn học nghiên cứu về phong tục tập quán.

Triệu Tô Dạng cầm lấy bút, làm như thật mà bổ sung tên, trường học và phương thức liên lạc của mình và Nhất Cẩm ở mặt sau danh sách.

Sầm Qua khẽ cười nhìn Triệu Tô Dạng, cô như đang làm bài thi mô phỏng của kỳ thi tuyển sinh đại học, ngón tay cô trắng mịn, móng tay hình bầu dục, hơi lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh. Phần cong cong màu trắng ở cuối móng tay ngón trỏ giống như vầng trăng khuyết thẹn thùng ẩn mình sau dãy núi. Không giống như kiểu chữ cứng cáp và phóng khoáng của Sầm Qua, chữ viết của cô rất quy củ, còn mang theo sự mềm mại thường thấy trong nét chữ của nữ sinh.

Trong thời gian cô viết chữ, Sầm Qua giới thiệu đơn giản một chút về vụ án. Hôm hiến tế đó là lễ cầu nguyện của tộc người Hịch trước khi bắt đầu đánh cá và săn bắt vào mùa hè. Sau khi tất cả du khách đều rời đi, bọn họ đóng cửa thôn và cổng trại, thắp lửa trại lên, vũ công vừa nhảy điệu nhảy chuyên dùng cho hiến tế, vừa chỉ dẫn người hiến tế dâng tế phẩm lên bàn thờ tông miếu ở phía trước. Hiến tế kết thúc, toàn bộ người trong thôn trước sau như một vừa ca hát vừa đợi lửa trại tự tắt, nhưng bên này lửa còn chưa tắt, phía sau tông miếu bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa dữ dội và làn khói dày đặc.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, sau khi ngọn lửa cuối cùng bị dập tắt, mọi người đều vội vàng chăm sóc cho người thân vì cứu hoả mà bị đốt, bị phỏng. Chẳng có ai dám tiến vào phần tông miếu còn sót lại vẫn đang bị bao phủ bởi mùi hăng gay mũi. Tộc trưởng Bố A Thác lập tức sai người phong tỏa tất cả mọi con đường vào thôn, không cho bất kì người ngoài nào vào trong, nhưng người trong thôn vẫn có thể đi ra ngoài. Bởi vậy, tin tức thôn Thần Khúc đóng cửa mới truyền ra bên ngoài.

Một ngày sau, mùi dần dần tản bớt, Bố A Thác mới dám mang mấy thanh niên trai tráng đi theo nhân viên cứu hoả vào tàn tích của tông miếu, nhặt những thứ còn sót lại. Nhưng giữa đống gỗ cháy lung tung hỗn loạn và tro tàn, họ lại phát hiện ra ba bộ hài cốt. Dân trong thôn không có ý thức bảo vệ hiện trường, cho dù nhân viên cứu hoả bảo bọn họ đừng di chuyển thi thể, bọn họ vẫn vừa niệm thần chú gì đó vừa nhấc thi thể lên đem ra ngoài, còn dội nước vào.

Nhân viên cứu hoả nói, khi ba thi thể bị phát hiện thì đang nằm thẳng trên mặt đất, trong đó hai thi thể nằm đối diện chỗ thờ cúng thần bói toán, một thi thể khác ở vị trí hơi dựa vào phía sau, nằm nghiêng nghiêng, dáng vẻ không đáng chú ý. Bởi vì bị đốt thành xác cháy, mọi người vẫn chưa phân biệt rõ là người của thôn hay là du khách.

Từ tình hình của bước đầu khám nghiệm tử thi mà nói, khí quản của ba người đều không có khói bụi. Khi ngọn lửa bùng lên, bốn phía không có dấu vết giãy giụa, cho thấy khi đám cháy xảy ra thì ba người đã tử vong.

Pháp y kiểm tra thi thể hai nữ thôn dân, vết thương trí mạng là gãy xương hở hộp sọ, còn tay, mắt, bụng là vết thương sau khi chết. Thủ pháp của hung thủ rất thô lỗ, vừa nhìn đã biết là không có kiến thức chuyên môn, thậm chí có lẽ đến cả gia súc cũng chưa từng giết, chỉ dựa theo ý nguyện của chính mình mà xử lý như vậy. Miệng vết thương không gọn gàng, nhưng mục đích vô cùng rõ ràng, cứ như không làm như vậy thì không được.

Thi thể người Nii-san thì sạch sẽ hơn rất nhiều, cũng chết vì gãy xương hở hộp sọ, thi thể cũng không bị phá hoại quá nhiều.

Thân phận của thi thể nhất thời khó có thể xác định, chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm từ những người dân mất tích ở thôn Thần Khúc.

Qua hai ngày tìm kiếm, vẫn luôn không thấy bóng dáng của mẹ tộc trưởng Nhượng Tác Ma và vợ của *Đại Tế Tư Bát Thương - Nham Cô Lý. Ngày thường quan hệ của hai người này rất tốt, tuy rằng đã hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn thường xuyên sang nhà hàng xóm và người thân chơi, nhưng rất ít khi ra khỏi thôn. Mọi người đều nghi ngờ hai thi thể hơi nhỏ hơn một chút chính là các bà.

*Đại Tư tế hay thầy tế là người được giao phụ trách trông coi thực hiện các tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo hoặc giáo phái khác nhau như Công giáo, đạo Do Thái, đạo Hindu, đạo Hồi... Tư tế cũng là một chức quan trong triều đình Ai Cập cổ đại. Tư tế là người kết nối giữa người bình thường với đấng tối cao nào đó, tùy theo từng tôn giáo.

Thân phận của Wildatan người Nii-san được xác nhận ở văn phòng dịch vụ của thành cổ Long Uy, người nhà của anh ta báo án nên đặc vụ ở thành phố Tửu Lương mới liên kết thi thể và anh ta lại với nhau.

“Xem ra người Nii-san này có thể không nằm trong kế hoạch của hung thủ, tám phần là anh ta trốn trong tông miếu muốn nhìn lén tộc người Hịch hiến tế, vừa vặn nhìn thấy hình dáng của hung thủ nên bất hạnh bị diệt khẩu. Ban đầu người mà hung thủ muốn giết chính là mẹ tộc trưởng và vợ của Đại Tế Tư.” Nghe xong vụ án, Triệu Tô Dạng hạ giọng suy đoán: “Bản thân tộc trưởng và Đại Tư Tế đã đắc tội người nào đó, hại các bà bị người ta giết hại, nhưng hung thủ làm những việc này với thi thể… Dù sao đây cũng là một tộc người có tín ngưỡng, tư tưởng cũng khá khép kín, có lẽ loại hành vi này mang hàm nghĩa đặc biệt gì đó, là một loại biểu tượng nào đó.”

Sầm Qua yên lặng nghe cô nói hết. Cách nghĩ của cô giống với suy đoán bước đầu của nhóm đặc vụ thành phố Tửu Lương, xem ra tư duy phá án của cô phù hợp với logic của một đặc vụ thông thường: “Tộc người Hịch có ngôn ngữ của riêng mình, phiên dịch của chúng ta đang đi thăm hỏi người dân trong thôn, dò hỏi về hàm nghĩa của các loại hành vi tương tự.”

“Tộc người Hịch ngoại trừ cuộc tranh đấu phe phái có thật trong lịch sử, liệu có truyền thuyết thần thoại gì nữa không?” Tay bút viết truyện huyền nghi Triệu Tô Dạng bắt đầu nói tiếp dựa theo mạch suy nghĩ của chính mình: “Chúng ta từng được tiếp nhận giáo dục khoa học, cảm thấy truyền thuyết thần thoại đều chỉ là hù doạ người ta, nhưng kiểu tộc người có tư tưởng hạn hẹp này lại tin tưởng vững chắc vào một số thứ trong thần thoại. Nếu trong câu chuyện thần thoại của bọn họ có tình tiết tương tự, ví dụ như quái thú trộm đồ, bị thần trừng phạt phải chặt đứt tay; ăn thịt người thì phải bị mổ bụng gì đó… Rất có khả năng hung thủ sẽ dựa theo logic này để giết người.”

Mỗi khi phân tích được vụ án, Triệu Tô Dạng sẽ lộ ra loại biểu cảm cấp bách pha thêm chút đắc ý này, trong mắt dường như có một đám lửa nhỏ.

“Cô đưa ra một ý nghĩ rất tốt, nhưng lại xem nhẹ một hành vi có ý nghĩa tượng trưng nhất của hung thủ.” Sầm Qua mở miệng nhắc nhở, như một thầy giáo hướng dẫn học sinh suy nghĩ đúng hướng: “Phóng hỏa đốt tông miếu.”

Quách Nhất Cầm – người không có quá nhiều hứng thú đối với việc phá án, chỉ đơn thuần là muốn đi theo bạn thân hóng chuyện, chống cằm suy nghĩ cả nửa ngày: “Tôi có xem qua một vài bộ phim Mỹ, chỉ biết những tên phóng hỏa đều là nam, thể hiện ra khát vọng đối với quyền lực. Nhưng mà vụ án này hung thủ giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích, cho thấy điều gì đây?”

“Tông miếu… đối với những dân tộc này mà nói là một nơi vô cùng thần thánh, đốt tông miếu là một tội ác tày trời, chẳng khác gì đào phần mộ tổ tông của bọn họ lên.” Sầm Qua giải thích nói: “Vẻn vẹn chỉ vì lòng thù hận với một ai đó, liệu có cần thiết phải thiêu rụi tông miếu của tộc mình hay không. Mức độ thù hận này, chỉ sợ đã vượt qua ân oán cá nhân.”

Năng lực lý giải của Quách Nhất Cầm cũng xem như mạnh mẽ, lập tức suy một ra ba: “Đúng vậy, chẳng hạn như tôi rất có ý kiến với việc bố mẹ buộc tôi phải nhanh chóng đi xem mắt, cho nên liền đào mộ tổ tông nhà họ Quách chúng tôi lên… Không hợp với lẽ thường chút nào.”

Qua trò đùa của Quách Nhất Cầm, Triệu Tô Dạng cuối cùng cũng có lối suy nghĩ đúng đắn: “Thật ra là hung thủ bất mãn với tộc của mình, nên mới giết chết vợ của hai người có địa vị nhất trong tộc, đặt các bà ở trước tượng thần tông miếu, sau đó thiêu cả người và tông miếu.”

Sầm Qua nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Còn gì nữa?”

Triệu Tô Dạng khẽ nhíu mày, lại suy nghĩ trong chốc lát: “Sở dĩ hắn bất mãn với tộc mình, có liên quan tới phần khuyết thiếu trên thi thể của hai người chết: Đôi mắt, tay, và bụng, ví dụ như hắn bị người trong tộc khinh bỉ, từng bị tát tai, bị người ta đá vào bụng hộc máu vân vân. Thường có những người tâm lý rất nhạy cảm, họ sẽ bởi vì việc nhỏ như vậy mà nhớ cả đời, sau đó dùng phương pháp tàn nhẫn khiến cho người vô tội phải trả giá để có được tâm lý cân bằng. Không biết trong thôn có người như vậy hay không…”

Sầm Qua vừa nghe cô phân tích, vừa suy nghĩ gì đó. Sau khi anh nghe xong thì hơi hơi gật gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, giơ tay xem đồng hồ một cái: “Nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai tôi đưa các cô đến thôn Thần Khúc nhìn một chút, thuận tiện gặp mặt các thành viên khác của Tổ điều tra đặc biệt. Tất cả chi phí phát sinh do trì hoãn việc rời khỏi khu danh lam thắng cảnh của các cô sẽ được trả chung với chi phí của Tổ điều tra đặc biệt.”

Tuy rằng hiện tại cũng coi như là thành viên giả của “Tổ điều tra đặc biệt”, nhưng mà hai người bọn cô cũng không can thiệp vào những chuyện không thuộc vị trí của họ, không hề cảm giác được áp lực phải phá án trong vòng một tuần của các thành viên tổ đặc vụ. “Đặc quyền” như vậy khiến các cô vui mừng trong lòng, liếc nhau một cái, hưng phấn nhướng mày, vô cùng vui vẻ đồng ý.

Sau khi hai cô rời đi, Sầm Qua cầm danh sách Tổ điều tra đặc biệt vừa mới được bổ sung ở trên bàn lên, cười cười, không bỏ vào giá đựng hồ sơ mà gấp lại cất vào túi.

Không phải xuất thân chính quy, suy luận tuy rằng còn non nớt và bốc đồng, nhưng trải qua sự dẫn dắt, cô sẽ là một người tài đắc lực. Sự trưởng thành của cô sau này khiến người ta chờ mong, nhưng bài thi viết đứng thứ nhất từ dưới lên…… Sầm Qua nhẹ nhàng lắc đầu, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần phải cố gắng.



App TYT & Ethereal team
Chương kế tiếp