Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 15: Thần Khúc (4)
Đồng hồ chưa kêu, Triệu Tô Dạng đã bị tiếng mưa lộp độp bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Tiếng mưa rơi rất to, xào xạc ở bên ngoài, còn có tiếng giọt nước rơi tí tách. Tuy là tạp âm, nhưng lại vô cùng dễ chịu. Vươn tay đẩy cửa sổ mở ra một khe nhỏ, hương thơm từ cỏ và đất trong lành mang theo mùi ẩm ướt phả vào.

Đợi Quách Nhất Cầm chải đầu rửa mặt cũng là lúc hai người làm thủ tục trả phòng bị trì hoãn, sau đó cùng nhau đi vào con đường nhỏ dẫn tới thôn Thần Khúc. Bởi vì có đeo thẻ thông hành nên bọn họ có thể thuận lợi đi vào, trong thôn có rất nhiều đặc vụ đi lại, chủ yếu đang tập chung ở gần tông miếu bị đốt, Sầm Qua cũng ở đó.

Triệu Tô Dạng dạo quanh di hài ở tông miếu một vòng, nhặt lên vài mảnh vỡ, trên tay liền bị nhuộm đen. Kết cấu của tông miếu bằng gỗ, rất dễ bị lửa bén là điều không thể chối cãi, một khi lửa đã cháy lên thì rất khó để dập lửa, cô ngồi xuống bên cạnh một mảnh vỡ, nghĩ đến vài chuyện nhất định cần làm sáng tỏ. Thứ nhất, để đốt nhà phần lớn cần chất dẫn cháy, chất dẫn cháy là gì, hung thủ đã đổ chất dẫn chất xuống từ lúc nào, thứ hai, người Nii-san vốn dĩ trốn ở bên trong tông miếu thì tạm thời không nói, hung thủ làm cách nào khiêng hai thi thể người già đến tông miếu mà không bị phát hiện, thứ ba, tông miếu là hiện trường bỏ xác, vậy thì hiện trường giết người đầu tiên là ở đâu.

Đúng lúc đội đặc án mở một cuộc họp nhỏ, Sầm Qua để bọn họ cùng nhau đến một căn nhà trống trong thôn.

Thôn Thần Khúc và các thôn khác có nhiều chỗ giống nhau, nhưng cũng có nhiều chỗ không giống. Trên đường đi, khắp nơi đều thấy rắn- vật tổ của tộc Hịch. Ngoài rắn ra, bọn họ nhà nhà đều thờ cúng thần bói lớn nhỏ khác nhau. Diện mạo của thần bói về cơ bản là giống với người bình thường, nhưng lại có chút không giống, trán mọc đầy con mắt, đếm không xuể có bao nhiêu, sáu cánh tay chia ra cầm mấy thứ đồ, trong đó có một đôi tay ở phía trước ôm một cặp song sinh, bốn tay còn lại cầm mai rùa, tiền đồng, tăm tre và quyền trượng, điều kỳ quái nhất là đầu của thần bói cực kỳ to, dường như che hết toàn bộ thân trên, bàn tọa rộng lớn, giống như quả bí ngô bự, dưới chân dẫm lên một đống trắng, có thể là một thứ giống như mây.

Quách Nhất Cầm nhớ đến lời nhắc ở cổng làng: “Không được chụp ảnh tượng thần” không nhịn được quay đầu lại nói nhỏ với Triệu Tô Dạng: “Vốn dĩ thần bói là một phụ nữ… tớ đoán, người tạo ra tượng thần này nhất định là nam, nếu không tại sao đến cả sở thích cũng giống hệt? Nhìn khuôn mặt trẻ con kia, ngực bự mông to, tại sao không trực tiếp thờ *Aoi Sora?”

*Aoi Sora: Diễn viên AV của Nhật Bản.

Triệu Tô Dạng cười ha ha, nhưng quan điểm lại khác cô ấy: “Nhiều mắt với tay như vậy, hành động sau khi hung thủ giết người cũng tập chung vào mắt, tay. Nếu như anh ta đã có thù hận với tộc người Hịch, thì có phải là cũng có tâm lý thù hận với thần mà người ta thờ cúng không?”

“Nếu như tớ có thù hận với người trong tộc, thì trong bữa tiệc tụ tập hoặc lúc đón năm mới sẽ đổ phân vào nước giếng, độc một người chết một người, đầu xuôi đuôi lọt.” Quách Nhất Cầm thờ ơ như không nói, dường như không thể chấp nhận được cách giết gà để cảnh cáo khỉ này của hung thủ.

“Đúng thế, tớ cũng cảm thấy kỳ lạ, giết hai bà già rồi để trong tông miếu đốt, có tác dụng răn đe gì không? Hơn tám mươi tuổi, nói không chừng vài năm tới là chết rồi, còn cần tới anh ta ra tay sao. Người kia cao to như vậy anh ta cũng đập chết được, có thể thấy anh ta cũng là một mãnh tướng, có sức mạnh như vậy, làm gì mà không trực tiếp xử lý trưởng thôn và Đại Tư Tế luôn đi?” Triệu Tô Dạng thuận miệng nói.

Sầm Qua đang lơ đễnh vẫn luôn đi ở phía trước nghe hai người bọn họ líu ríu, dường như nhận được nhắc nhở nào đó, ánh mắt bỗng trùng xuống.

Đã đến căn nhà trống, bên trong chỉ có một chiếc bàn gỗ hình vuông, vài thùng nước lọc do đặc vụ chuyển vào. Mọi người chia nhau ra ngồi, lần lượt giới thiệu về bản thân. Pháp y Tưởng Hàm, thanh tra dấu vết Khang Chấn đã gần bốn mươi tuổi, nói năng thận trọng, giáo sư dân tộc học và dân tục học Vu Đại Tông cũng đã gần bốn mươi tuổi, hơi hơi phát tướng, có chút bụng bia, nhưng ăn nói, khí chất lại rất nho nhã. Nhà nghiên cứu tâm lý tội phạm Chiêm Trạch Kỳ được đề cử bởi giáo sư tâm lý học hình sự Phó Kinh Luân có chút trẻ tuổi hơn, nhìn qua chắc tầm ba mươi tuổi. Người đen gọng kính đen rất có khí chất học thuật là Cốc Lai phiên dịch viên tiếng địa phương tộc người Hịch, là một thương nhân xuống núi tộc người Hồ Thằng, là người từng trải khoảng năm mươi tuổi, vừa đen vừa gầy, thông thạo tất cả ngôn ngữ thường ngày của toàn bộ dân tộc thiểu số trong cổ thành Long Uy. Ngoài ra còn có một lính cứu hỏa, anh ta đến để báo cứu tình hình đám cháy.

Sầm Qua giới thiệu Triệu Tô Dạng là ‘ thực tập sinhđặc vụ’, không hề nhắc tới chuyện cô vừa vượt qua bài thi viết, mọi người đều cho rằng cô là người đồng hành của Sầm Qua.

Lính cứu hỏa nói tiếng địa phương: “Chất dẫn cháy là đèn dầu, ở đây còn được gọi là lửa dầu. Điểm bắt đầu bén lửa chính là phía sau những cái cột kia, một khi đã cháy là không bao giờ ngừng, nóc nhà rất nhanh đã sụp đổ... nhắc đến đèn dầu, trong tông miếu thờ cúng không ít, lỡ có ai ngửi thấy mùi cũng sẽ không thấy nghi ngờ.”

Cốc Lai nghe ngóng thông tin ở bên kia thì càng nhiều và phức tạp hơn, tộc trưởng và Đại Tế Tư đều là những nhân vật đức cao trọng vọng trong thôn, những hoạt động, thờ cúng cỡ lớn đều do bọn họ làm chủ. Nhiều năm như vậy, người trong thôn đều rất nể phục họ. Cộng thêm việc gia thế bọn họ giàu có, sẽ không làm ra loại chuyện như ức hiếp dân thôn hay cướp bức gái thôn, có lúc bọn họ còn tiếp tế cho những người gặp nạn. Hai cụ già đã chết là Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, bọn họ vẫn luôn là thầy bói, địa vị của nghề nghiệp này ở tộc người Hịch là rất cao, được coi là ‘sứ giả của thần bói’, thầy bói không cần phải tham gia lao động chân tay, được người trong thôn chủ động cung dưỡng.

Lúc còn trẻ, Bố A Thác, Bát Thương để cho Nhượng Tác Ma, Nham Cô Lý và những thân tộc khác của bọn họ tham gia đại chiến đảng phái, bọn họ biểu hiện rất anh dũng trong các trận đánh, và cũng bị trúng độc, không biết có phải là bởi vì như vậy, mà vài đứa con trai của Bố A Thác đều có một chút khiếm khuyết, nói trắng ra chính là vấn đề về IQ, con cái của Bát Thương cũng không thể đi lại được, theo mô tả đó có thể là bệnh bại liệt.

Vốn cho rằng hung thủ là bởi vì tộc người cười nhạo anh ta vì khuyết điểm trên cơ thể nên mới nảy sinh ra thù hận, ai ngờ trong tộc của thôn trưởng và Đại Tế Tư đáng kính đều có đứa con như vậy, vậy thì chế nhạo tộc nhân có chút không đáng lý, Tưởng Hàm hỏi: “Có nhiều người bẩm sinh khiếm khuyết như vậy trong thôn không?”

Cốc Lai trả lời: “Khoảng hai ba mươi người, không thể nói, không thể đi lại, lúc sinh ra còn rất tốt, sau này cái gì cũng không hiểu, kiểu ngờ nghệch cũng có. Đa phần đời trước tham gia trận đại chiến đảng phái, trúng phải loại độc rất thần bí, không biết có phải là do nguyên nhân này không.”

“Tộc Hịch có cho phép kết hôn ngoài tộc không?” Vu Đại Tông tìm được điểm mấu chốt.

“Rất nhiều thôn trong thành cổ không cho phép kết hôn ngoài, tộc người Hịch là một trong số đó. Bọn họ coi trọng huyết thống, lại còn có ý hận với các đảng phái khác, rất nhiều năm về trước đã không cho phép kết hôn ngoài tộc. Đặc biệt là nam giới, nhất định phải kết hôn với con gái tộc Hịch. Về phần con gái thì, nếu như muốn kết hôn ngoài thôn, gả đi rồi không được quay trở về thôn nữa. Hồi còn bé tôi nghe bà mình kể rằng, tộc Hịch vốn dĩ rất hùng tráng (số dân nhiều), các đảng phái bắt đầu đánh nhau, đã có rất nhiều người chết, hiện tại còn lại cũng rất ít, nhiều đàn ông không tìm được vợ.”

Vu Đại Tông gật đầu, nói với mọi người: “Kết hôn giữa họ hàng với nhau mới là nguyên nhân dẫn tới sinh ra nhiều đứa trẻ khiếm khuyết bẩm sinh như vậy, thật ra cùng với chuyện trúng độc của đảng phái khác không có nhiều quan hệ lắm.”

Triệu Tô Dạng chống cằm nghe nửa ngày, trong lòng có rất nhiều mối nghi ngờ, cũng không quan tâm thứ tự trước sau nữa, nóng nảy hỏi Cốc Lai: “Chuyện thần bói là như thế nào? Tại sao... lại là hình dáng kia?”

Câu hỏi này hỏi Cốc Lai, anh ta nhìn Triệu Tô Dạng, há hốc miệng, giống như muốn cười, lại ngập ngừng: “Cái này...”

“Là một loại tượng trưng.” Vu Đại Tông thay anh ta nói, đồng thời cũng nhìn Triệu Tô Dạng, cười nói: “Những dân tộc này đều có quy định thờ cúng thần, đều thể hiện nhu cầu cuộc sống rất nguyên sơ.” Ông ta mở ra một tờ giấy trắng, tượng thần không cho phép bất cứ ai được chụp, ông chỉ có thể dựa theo ấn tượng để vẽ một cái đại khái: “Trên cơ thể của thần bói và trong bụng ôm hai đứa trẻ sinh đôi tượng trưng cho năng lực sinh đẻ dồi dào, đây là một yêu cầu cơ bản mà bất cứ văn hóa hay dân tộc nào đặt ra cho nữ giới từ cổ chí kim cho đến nay, vì thế bọn họ đã phóng đại bộ phận cho con bú, như vậy nữ giới có thể cho được nhiều đứa trẻ ăn hơn. Nhiều mắt có nghĩa là càng nhìn được nhiều và xa hơn, sáu cánh tay cũng có nghĩa là có thể làm được nhiều việc hơn, đồ vật được cầm trên tay hình như là dùng để xem bói, thể hiện sự coi trọng và tôn sùng của tộc Hịch đối với xem bói. Có thể nói, thần bói là người phụ nữ kết hợp giữa khả năng sinh con, xem bói, và nhìn xa trông rộng, Tiểu Triệu, cháu để ý tới tượng thần, rất tốt.”

“Nói như vậy, mổ bụng, cắt đứt hai tay, với móc đi hai mắt là hành động hủy hết đi sinh con, xem bói, nhìn xa trông rộng?” Triệu Tô Dạng nhận được khen ngợi liền lanh lợi nói: “Hung thủ đã tìm được hai thầy bói đức cao vọng trọng, đã thực hiện nguyện vọng ‘hủy thần’ của mình?”

Sầm Qua nhìn Triệu Tô Dạng, không biết vì sao cũng môi cũng giương lên, cúi người lấy ra một chai nước lọc từ trong thùng, đặt ở trước mặt cô.

Triệu Tô Dạng nhìn tay mình, mới phát giác bản thân vừa rồi đã vô tình trung lau than đen lên trên mặt, Quách Nhất Cầm nhìn cô, cũng cười hì hì.

“Suy đoán của Tô Dạng không sai.” Trong lúc cô xoay người rửa mặt thì Sầm Qua nói: “Chúng tôi vốn cho rằng hung thủ tập trung oán hận ở trên tộc nhân, bởi vì anh ta đã đốt tông miếu vô cùng quan trọng đối với mọi người. Xem ra bây giờ, còn có một khả năng khác, điều thật sự khiến hung thủ oán hận là ‘thần bói’ hoặc ‘xem bói’. Anh ta đã từng nhận lấy đau khổ sau khi xem bói, vì thế đã mất đi một số thứ quan trọng. Việc coi bói là do hai người phụ nữ đã làm vào lúc nào đó trước khi chết, anh ta muốn báo thù nên đã giết bọn họ, đồng thời dùng lửa đốt tông miếu để phát tiết bất mãn của mình, đây chính là động cơ.”

Lúc Triệu Tô Dạng rửa mặt nghe thấy Sầm Qua gọi cô là ‘Tô Dạng’ mà không phải ‘Tiểu Triệu’, trong lòng đã đập chậm một nhịp. Cô quay người lại ngồi ổn định, nghe anh nói nốt, cảm giác giống như mở ra cánh cửa mấu chốt của mê cung. Vốn dĩ phá án và lý luận chính là đi vào mê cung, chỉ có thể mở ra cánh cửa chính xác, mới có thể tìm được chân tướng.

Quách Nhất Cầm đắc ý: “Tôi nói chứ, phóng hỏa giết hai người thì làm sao gọi là phát tiết, độc chết toàn bộ người trong thôn mới là cách tiêu diệt tộc hay nhất.”

Tuy rằng lời nói này có chút luyên thuyên, nhưng lại cực kỳ có lý.

Chiêm Trạch Kỳ đẩy gọng kính, thử tạo ra một chân tướng cho hung thủ: “Nói như vậy, hung thủ có lẽ là nam giới, hai năm đến bốn mươi tuổi, loại trừ khả năng tứ chi tàn tật, cơ thể cường tráng, có qua lại với Bố A Thác và Bát Thương, khoảng thời gian gần đây đã mua ‘lửa dầu’ với số lượng vượt quá lượng dùng hằng ngày, tham gia hoạt động thờ cúng hôm đó, nhưng trước thờ cúng một ngày hoặc nửa ngày không ở nhà, cũng không làm việc chân tay. Trước kia đã từng được Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý coi bói gì đó, về sau bị ép phải từ bỏ vật thể hoặc một người nào đó, sau này phát hiện hoàn toàn không cần thiết và cũng không thể vãn hồi. Chú Cốc Lai, làm phiền chú đi hỏi người trong thôn lần nữa, có người đàn ông nào như vậy không.”

Nói xong, anh ta mang theo khiêu khích liếc nhìn Sầm Qua, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo, lúc ở trường, tên của Sầm Qua thường được người khác nhắc tới, đến cả thầy Phó Kinh Luân cũng thường lấy vụ phá án của Sầm Qua ra để tiến hành phân tích dữ liệu, luôn miệng khen ngợi hiệu quả phá án của anh.

Chiêm Trạch Kỳ phấn khích nói: “Có lẽ là bị ép phải từ bỏ tình yêu với cô gái mình yêu, về sau người yêu gả cho thôn khác, sinh con đẻ cái, cả đời cũng không gặp lại mặt, anh ta ấy à, vẫn luôn là một cẩu độc thân, không quên được mối tình đầu cũng khó mà tiếp nhận cô gái khác. Thật ra trong cuộc sống của chúng ta cũng có loại chuyện như vậy, xem bói bảo rằng không hợp, không thể kết hôn.”

Tuy chỉ là lời nói đùa nhất thời, nhưng không phải là không thể như vậy. Mọi người cười cho qua chuyện, cảm thấy đội đặc án buồn chán có hai cô gái trẻ đến, sinh lực được tăng lên không ít, áp lực phá án trong vòng một tuần đã thuyên giảm đi.



App TYT & Ethereal team
Chương kế tiếp