Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 19: Tội ác và hình phạt (1)
Nặc Na Mã có chút do dự, cúi đầu mím môi, sau lưng cô ấy là một em bé nhỏ đang ngủ say.

Phá vỡ phòng tuyến tâm lý của đối phương là bản lĩnh sở trường của Sầm Qua, anh kiên nhẫn đợi khoảng một phút đồng hồ, Nặc Na Mã có ý không còn gì muốn nói. Anh chuyển ánh mắt nhìn về nơi khác, mở miệng nói: "Thôn Thần Khúc xảy ra chuyện này, tôi nghĩ cô cũng có nghe thấy, kẻ giết người hàng loạt này chuyên môn tấn công, giết hại những người lớn tuổi của tộc Hịch, ngay cả tông miếu cũng bị hắn đốt sạch sẽ." Nói xong, ánh mắt của anh lại nhìn Nặc Na Mã, đồng thời nói chậm lại: "Tôi không biết cha mẹ của cô có lớn tuổi không, ông bà còn khoẻ mạnh hay không, nếu mục đích cuối cùng của hung thủ là giết cả tộc, cô có nghĩ tới những người thân mà cô không gặp được nhưng ngày đêm thương nhớ này có thể bình yên vô sự?"

Hù dọa ghê quá. Triệu Tô Dạng nghĩ thầm.

Nặc Na Mã sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói: "Tôi sẽ nói cho anh biết! Chúng tôi và Lãm Đạt ( đó là một cách gọi coi thường của tộc Hịch đối với đối thủ) đã tranh giành kịch liệt trong một thời gian dài, ai cũng muốn chiếm vùng đất màu mỡ hơn. Dù là người lớn hay trẻ em, khi gặp Lãm Đạt đều phải đánh nhau, cho nên chúng tôi cần nam giới. Tôi nghe nói rằng tại thời điểm đó Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý được yêu cầu bói thai nhi là nam hay nữ, vì lợi ích của người trong tộc, nên thai là nữ sẽ bị phá, thỉnh thoảng mới có một hai con cá lọt lưới, chẳng hạn như chị gái tôi. Anh biết không, việc bói nam hay nữ rất mắc tiền, nên sau khi Lãm Đạt biến mất, tộc trưởng và Đại Tế Tư trở nên rất giàu có. Nếu một gia đình không có nam giới, sẽ bị người trong tộc khinh thường, là thứ vô dụng và trở thành gánh nặng khi chiến đấu với Lãm Đạt. Sau khi Lãm Đạt bị đánh bại và biến mất, việc bói thai nhi là nam hay nữ cũng dần biến mất, nếu không có lẽ tôi cũng không có cơ hội được sinh ra. Rất nhiều bé trai sinh ra có khiếm khuyết hoặc bị chết non nhất là trong gia đình tộc trưởng và Đại Tế Tư. Các thế hệ trước cho rằng do các bé gái không được chào đời quấy phá, nên xây một cái mộ thai nhi, để Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý có trách nhiệm ‘áp hồn’ cúng tế tại nhà thờ lớn. Phải trấn áp hồn, bảo đảm cúng tế không để xảy ra nhiễu loạn, thì năm sau chúng tôi thu hoạch gặt hái mới tốt."

Trong lòng Triệu Tô Dạng có chút hưng phấn —— cô vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan đến tranh chấp phe phái và thật sự cô đã có thể chứng kiến.

Hai tay Sầm Qua nắm chặt đặt ở trước người: "Chúng tôi chưa từng nghe nói về những chuyện này tại thôn Thần Khúc, cô có giận hay thù oán gì với tộc nên mới nói cho chúng tôi biết?"

"Đối với người trong tộc, tôi không dám giận hay thù oán gì." Nặc Na Mã lắc đầu: "Sau khi tôi kết hôn, thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ về tộc Hịch của tôi và so sánh với tộc Thanh Kiến, tôi cảm thấy có một số việc làm không đúng, nhưng tôi không có cách nào trở về nói với họ. Tại sao chúng tôi không thể kết hôn với người khác tộc? Tại sao các cô gái tộc Hịch sau khi kết hôn với người bên ngoài thôn khi quay về thăm nhà lại mang theo xui xẻo? Tôi sống ở đây rất tốt, tôi muốn cho ba mẹ và các anh trai biết! Tôi còn có một bé gái và một bé trai, các con rất giống tôi! Tôi nghĩ. . . . . . Không phải người trong tộc không muốn nói cho các anh về chuyện mộ thai nhi, chuyện này đối với chúng tôi là một giai đoạn lịch sử, là vinh quang, cũng là chuyện rất đáng sợ, nhưng kể cả tôi cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì sai. Chúng tôi đã chiến thắng Lãm Đạt, bảo vệ đất đai và người trong tộc, những đứa trẻ đã chết cũng là những chiến binh."

Nói đến đây, trên khuôn mặt Nặc Na Mã hiện rõ vẻ tự hào, đối với cô ấy hoặc đối với mỗi một người thuộc tộc Hịch mà nói, giai đoạn lịch sử này vui buồn lẫn lộn, cho dù bây giờ có đau buồn thì vẫn không thể thay đổi được việc đã xảy ra. Đây chính là nguyên nhân mà không một người dân nào của thôn Thần Khúc muốn kể về những chuyện đã qua, có thể là bí mật mà Bố A Thác và Bát Thương che giấu, có lẽ giây phút khi bọn họ nhìn thấy những thi thể kia, đã biết động cơ của hung thủ —— vạch trần lịch sử, coi thường bói toán, trừng phạt những người lợi dụng cơ hội này để kiếm chác.

Hiện tại tộc Hịch nam nhiều mà nữ thì ít, phần lớn nam giới khó có thể lập gia đình, một mặt là do chế độ hôn nhân lạc hậu và khép kín, mặt khác, cũng là nguyên nhân lớn nhất, vài thập niên trước do tư tưởng lạc hậu và tàn khốc đã gây ra chuyện phá bào thai bé gái. Thiếu phụ nữ trong tộc, thiếu phụ nữ có thể sinh đẻ, dù có nhiều đàn ông cũng không thể kéo dài dân tộc, bọn họ khát khao đàn ông để làm giàu có hưng thịnh gia tộc, nhưng cuối cùng kết quả chính là diệt tộc. Bọn họ kiêu ngạo về gen của dòng tộc, nên sau đó vẫn phá thai bé gái, từ từ mất đi sức sống, giống như việc có một bó to lúa mạch phẩm chất rất tốt, nhưng lại không tìm thấy một một mảnh đất thích hợp để trồng trọt.

Phụ nữ, sau này là xã hội mẫu hệ, trải qua hàng trăm ngàn năm vẫn luôn ở vào thế yếu nhưng thật ra vẫn đóng vai trò rất quan trọng, khi phụ nữ sinh đẻ phải chịu nỗi đau cắt xé da thịt, có lẽ đến cả Quan Công nhị gia được mệnh danh là “cạo xương chữa thương” cũng phải kính nể. Theo nhu cầu của thời đại và sở thích cá nhân nên họ lựa chọn giữ hay phá thai bé gái còn đang trong bụng, khi mà bọn họ phát hiện những bào thai máu thịt lẫn lộn được chôn trong đất đó có thể là những người vợ, người mẹ tương lai của bọn họ, hoặc là hy vọng kéo dài chủng tộc, thì bọn họ có căm hận tầm nhìn hạn hẹp của bản thân hay không?

Thiên nhiên rất công bằng, có nam phải có nữ. Có sức khỏe tốt hay không, có thể nối dõi tông đường hay không được mang ra để cân nhắc đong đếm giá trị của một người phụ nữ, đó là cách hiểu sai về phụ nữ và coi thường quy luật tự nhiên. Ngoài việc sinh đẻ, người phụ nữ không chỉ ở trong nhà làm tốt vai trò làm vợ làm mẹ, họ có thể bảo vệ gia tộc quốc gia, biến bút thành kiếm; có thể làm tướng quân, đánh đuổi quân ngoại xâm; có thể làm hoàng đế, hưng thịnh triều chính. Tình yêu và vẻ đẹp bẩm sinh của người phụ nữ, trở thành đối tượng được nhiều nhà nghệ sĩ ngưỡng mộ và ca ngợi, thánh mẫu Maria, nữ thần Venus, đều là hiện thân tình thương và tình yêu tốt đẹp của phụ nữ. Nếu mỗi một dân tộc, mỗi một quốc gia có thể tôn trọng mỗi người đàn ông hoặc mỗi người phụ nữ hoặc sinh mạng của phụ nữ, mặc dù chủng tộc không thể phát triển ngay lập tức, nhưng vẫn luôn có khả năng kéo dài. Nếu tùy ý lựa chọn giới tính, thì đương nhiên hình phạt nghiêm khắc nhất sẽ được mang ra, những chủng tộc làm loạn chắc chắn sẽ bị “đoạn tử tuyệt tôn”!

"Hôm nay chúng ta đi đâu, hỏi được những gì, với ai, không được tiết lộ cho người khác, anh có thể hứa với tôi không?" Lúc rời khỏi làng Lan Điền, Sầm Qua gọi Cốc Lai đang đi phía trước dẫn đường tới, nghiêm túc cảnh cáo anh ta.

Vốn Cốc Lai là người “già đời” nên đương nhiên gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng đã có một phương pháp làm ăn khá tốt, ví dụ như, nếu anh ta bán thông tin này thì người ta sẽ trả bao nhiêu tiền. Nhưng anh ta lại đối mặt với Sầm Qua, với vẻ mặt “nghĩ một đằng làm một nẻo”, bỗng nhiên chuyển ánh mắt đang chứa đầy toan tính.

"Cốc Lai, anh có tin không?" Sầm Qua thay đổi chủ đề nói chuyện, hai tay đút túi quần đi bên cạnh anh ta: "Sau sự việc này, sẽ có rất nhiều du khách tới thăm thành cổ Long Uy, cũng như, sẽ có càng nhiều tiền, tức là tiền sẽ đổ về nơi này. Từng ngôi nhà ở đây sẽ có đèn điện, TV, thậm chí máy tính, vài năm nữa bọn trẻ chắc chắn sẽ hiểu biết nhiều hơn về thế giới này, không nhỏ hẹp và hạn chế như lời ông bà của bọn họ nói. Cách sống chắc chắn sẽ thay đổi, tư tưởng cũng sẽ thay đổi, đương nhiên, anh cũng có thể kiếm thật nhiều tiền, có thể Nặc Na Mã sẽ được toại nguyện, được về thôn Thần Khúc thăm ba mẹ và người thân."

"Sẽ có chuyện tốt như thế?" Cốc Lai cười lạnh, tỏ vẻ không tin.

"Nặc Na Mã sẽ không bị người trong tộc oán giận và khinh thường bởi vì đã nói ra chuyện cũ của tộc Hịch, với điều kiện quan trọng là anh phải là người giữ chữ tín." Giọng nói của Sầm Qua không cứng rắn, nhưng ngầm che đậy dao nhọn: "Mấy ngày nay anh buôn bán lời được không ít tiền ở thôn Thần Khúc, nhưng buôn bán sẽ không tránh khỏi việc đối xử không công bằng cho những người sống tạm trú, khi đó anh không thể không xin giúp đỡ từ các đặc vụ đang điều tra ở trong thôn. Hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau về lâu dài vẫn tốt hơn so với ngầm phá hoại, anh sẽ không để tương lai giàu có của mình bị cản trở."

Ẩn ý chính là, sau này việc buôn bán tại thành cổ Long Uy sẽ khó khăn hơn so với hiện tại, trong lúc nhất thời anh ta ham lợi ích nhỏ mà gây khó khăn, rối loạn công việc của các đặc vụ và tổ điều tra đặc biệt, về sau sẽ có lúc gặp thiệt thòi lớn. Người làm ăn kinh doanh không nên đắc tội với những người không nên đắc tội.

Cốc Lai “ngậm bồ hòn làm ngọt”, sắc mặt đen thui, nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc bán tin tức nữa.

Đi như vậy một lúc, đồng thời thu hoạch của chuyến đi này không tệ, Triệu Tô Dạng cảm thấy Sầm Qua là một người nguy hiểm, anh có thể dễ dàng nắm giữ trái tim người khác, vậy còn trái tim của anh, ai có thể nắm giữ đây?

Khi về tới nhà khách thì trời cũng đã tối rồi, lại thêm một ngày trôi qua, thời hạn không còn bao nhiêu ngày nữa, may mắn là cuối cùng vụ án đã có tiến triển. Quách Nhất Cầm còn chưa về, gọi điện thoại cũng không nhận, có lẽ còn đang khám nghiệm tử thi hoặc là viết báo cáo. Triệu Tô Dạng nghẹo cổ, duỗi eo, bật cái máy tính cũ kỹ trong phòng lên, dựa theo cốt truyện mà cô tưởng tượng, mang vụ án chết người tại thôn Thần Khúc “thêm mắm dặm muối” viết tiếp vào cuốn tiểu thuyết dài kỳ, cố tình làm cho bầu không khí càng trở nên đáng sợ.

Cũng may trước đó còn lưu lại một số bản thảo, nếu không quá nhiều sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này, làm gián đoạn, không biết độc giả sẽ hối thúc như thế nào.

Hơn mười một giờ, Quách Nhất Cầm mới kéo bước chân nặng nề trở về, ra vẻ mệt muốn chết đến nổi không muốn tắm, ngồi trên giường thở hổn hển nửa ngày, mới nói: "Bà lão kia nhìn sơ qua thì giống tự tử, thật ra, là chết do một cơn đau tim đột ngột. Thi thể không có hiện tượng bị ngạt thở, theo kết quả phân tích lấy mô và bóc tách mô liên kết, rõ ràng không có hiện tượng xuất huyết dưới da và nước bọt . . . . . . Chao ôi, nói cậu cũng không hiểu. Tóm lại một câu, bà lão kia vừa mới chết không bao lâu thì đã bị hung thủ treo lên, làm giả thành tự tử. Giả tự tử, vì chuyện này, chúng tớ đã phải nghiên cứu cả một buổi chiều! Bởi vì còn có một kiểu chết treo cổ khác được gây ra bởi dây thần kinh Phế Vị và xoang động mạch cảnh ở cổ, gây ngừng tim do phản xạ, chết rất nhanh, không có hiện tượng bị ngạt thở. Có thể loại trừ khả năng bị giết, nhưng tớ cũng không biết tại sao. Tớ cảm thấy Kỷ Ngõa rất khả nghi! Không, nhất định là cậu ta làm!"

"Cho dù là Kỷ Ngõa làm, tại sao lại phải ngụy trang thành tự tử? Trong nhà có người già chết vì bệnh, vốn có thể không làm kinh động đến đặc vụ, hiện tại lại thành ra như vậy, vừa kiểm tra thi thể lại bị phong tỏa hiện trường, sớm mang an táng không phải tốt hơn sao?" Triệu Tô Dạng vừa có ý kiến về vụ án chết người, lại bị vụ án tự tử giả ly kỳ này làm bối rối: "Cậu ta không thể nói chuyện, có phải cậu ta đang muốn nói điều gì thông qua chuyện này?"

"Ai mà biết, tớ đã báo cáo cho bọn họ, tạm thời tớ muốn nghỉ phép. Ôi trời tớ mệt mỏi quá! Xương sống, eo, lưng thì đau, chân thì bị chuột rút!" Quách Nhất Cầm khôi phục lại dáng vẻ hi hi ha ha thường ngày, lăn lộn trên giường, giãy dụa rên rỉ.

Dù sao cũng là người học Y, có bệnh sạch sẽ, nằm được một lúc thì Nhất Cầm liền ngoan ngoãn đi tắm rửa, Triệu Tô Dạng đã chuẩn bị ngủ, lại bị cô ấy lôi kéo: "Tớ đói chết mất, chúng ta đi ra ngoài ăn khuya đi! Lúc đi về tớ thấy bên đường có rất nhiều quán đồ nướng, rất thơm."

"Chẳng phải cậu nói trong mấy tháng tới sẽ không ăn thịt nướng sao?"

"Tớ có nói sao?"

"Chết vì ăn." Dù miệng Triệu Tô Dạng nói như vậy, nhưng vẫn thay quần áo cùng cô ấy ra ngoài.



App TYT & Ethereal team
Chương kế tiếp