Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 20: Tội ác và hình phạt
Món ăn của những quán hàng rong lề đường ngon hơn so với những món ăn tinh xảo trong nhà hàng lớn, ít nhất, bạn không thể cảm nhận được mùi khói lửa đầy không khí sôi động trong đại sảnh sang trọng của nhà hàng, những chiếc khăn ăn không nhiễm một hạt bụi, những chiếc ly chân cao ướp lạnh và rượu vang đỏ thượng hạng màu sắc hấp dẫn làm cho người ta không hề muốn ăn.

Người phục vụ bưng lên đĩa thịt nướng một nửa cay và một nửa không cay, còn có thêm một đĩa ốc sông xào chua cay thơm nồng. Nhất Cầm thật sự rất đói bụng, sau khi ăn hết một cái bắp nướng và ba xiên râu mực, mới nói: "Sầm Qua đang trêu cậu đó, làm gì có sách bí kíp nâng cao thể lực, ngoài cậu ra còn có ai tin như vậy?"

Triệu Tô Dạng không ăn hùng hổ như cô ấy, vừa mới ăn xong hai xiên cánh gà: "Xem ra tớ hết hy vọng rồi." Nói xong, bắt chéo hai que xiên thành chữ “X”.

"Không thể nói như vậy." Nhất Cầm an ủi cô: "Sau khi vụ án kết thúc cậu hãy bắt đầu tập trung huấn luyện, Cung Hàm Hạo cho cậu tài nguyên tốt như vậy mà cậu không cần? Để anh ấy huấn luyện cậu, mỗi ngày chạy 800m, trong cuộc thi. . . . . ."

"Có thể đạt tiêu chuẩn ?"

"Ít nhất thành tích sẽ không mất mặt như vậy, cái gì mà 5 phút 20 giây, cũng quá tệ mà, cậu đi bộ tới đích hả?"

"Có cách nào không?"

"Có. Để tớ mượn con chó của ông lão dưới lầu, đến lúc đó để nó đuổi theo phía sau cắn mông cậu, đừng nói 4 phút 10 giây, không chừng dễ dàng phá kỷ lục thế giới luôn đó."

"Cút đi!" Triệu Tô Dạng trừng mắt liếc cô ấy.

Nhất Cầm đeo bao tay dùng một lần, lấy tay cầm một con ốc xào chua cay đưa lên môi hút, thịt ốc cùng với nước dùng chua cay theo ra, ngập đầy trong miệng, vị chua này ngon hết sức! Cô ấy ăn một mạch hết mười con, sau đó mới bất lực nói với chiến hữu của mình: "Tớ có linh cảm là cậu có thể qua, thật sự. Có lẽ Sầm Qua chính là giám khảo, cái mà anh ấy gọi là ‘bí kíp thể lực’ chính là mách nước cho cậu! Có lẽ vụ kiểm tra thể lực cũng không nghiêm khắc như cậu nghĩ đâu?"

Không giống với suy nghĩ —— Triệu Tô Dạng ngẩn ra, giống như được khai sáng, vừa nãy trong đầu đột nhiên lóe sáng, nghĩ đến —— Tại sao lúc tộc Hịch cúng tế không cho ai coi? Tại sao không cho các cô gái chưa kết hôn tham gia? Có lẽ lễ cúng tế không giống với tưởng tượng của bọn họ! Nếu lễ chỉ có nhảy múa, ca hát, hiến đồ tế như người trong tộc Hịch nói, có cái gì không thể cho người ta thấy?

Đám người Bố A Thác không những che giấu sự tồn tại của mộ những thai nhi, mà còn che giấu sự việc thật sự diễn ra trong buổi cúng tế, bởi vì không có người ngoài xem cúng tế, cũng không có chuyện người trong tộc nói với người ngoài, cho nên bọn họ nói cái gì chính là cái đó!

"Sau khi trưởng thôn đi, Kỷ Ngõa đã âm thầm thừa nhận với chúng tôi là cậu ta đã treo bà nội Phổ La lên." Sáng sớm hôm sau, tổ điều tra đặc biệt đã nhận được tin tức của một đặc vụ báo về: "Cậu ta ra hiệu là do mình không nói được, nên muốn dùng cách này để gọi đặc vụ tới, bởi vì bà nội của cậu ta chết do bị người khác hăm dọa. Cậu ta khẳng định biết người đó là ai, chỉ là khoa tay múa chân ra hiệu không rõ ràng lắm. Xem ra tộc trưởng cũng biết người này, cho nên lúc tộc trưởng và mấy người trong thôn ở đó, Kỷ Ngõa không dám nói."

"Thật sự người đó là hung thủ?" Nhất Cầm đoán đại.

"Cậu ta giải thích thế nào về chuyện nhà của cậu ta không thờ cúng thần Bói toán?" Vu Đại Tông hỏi.

Đặc vụ trả lời: "Cậu ta nói trước có thờ, nhưng do phần chân đế bị rơi hỏng không đứng vững được nên cậu ta đã cất đi. Sau khi hỏi cậu ta, cậu ta đã lấy ra cho tôi xem. Tiếp theo chúng ta nên điều tra cái gì?"

Dựa theo bức vẽ của Chiêm Trạch Kỳ vốn không thể tìm thấy đối tượng nghi vấn nên nhóm thám tử đều nhìn về phía anh ta, anh ta mím môi trầm mặc, sắc mặt đen thui. Tối hôm qua giáo sư của anh ta đã gọi điện thoại hỏi thăm về tình hình tiến triển của vụ án, nên anh ta đã báo cáo về bức vẽ của mình, Phó Kinh Luân đã chỉ ra một số vấn đề trong báo cáo của anh ta và yêu cầu anh ta làm lại. Lòng tự trọng và tâm lý hiếu thắng của anh ta đã bị đả kích, từ tối hôm qua tới bây giờ vẫn chán nản, mất tinh thần.

Bởi vì công tác điều tra phá án rất bận rộn hơn nữa ngôn ngữ lại bất đồng, công tác thẩm vấn người trong tộc vẫn do Cốc Lai phụ trách, anh ta không cần phân biệt thật hay giả, chỉ cần có thông tin liền thông báo cho tổ điều tra đặc biệt. Hiện tại mọi người đều ý thức được, trong lời nói của Bố A Thác và Bát Thương có dối trá, gây cản trở nghiêm trọng đến quá trình công tác điều tra phá án.

"Chúng tôi sẽ đi hỏi tộc trưởng." Sầm Qua đứng dậy, nhìn về phía Cốc Lai, dự tính tự anh làm. Ánh mắt ra hiệu kia khiến cho Cốc Lai cảm thấy khá quen thuộc, anh ta suy nghĩ, hiểu ý của Sầm Qua là muốn anh ta giữ mồm giữ miệng về việc "Phản bội" của Kỷ Ngõa. Anh ta bất đắc dĩ gật đầu, đi theo Sầm Qua.

Sau khi Tổ điều tra đặc biệt giải tán, Triệu Tô Dạng đuổi theo Sầm Qua, nói cho anh về "Linh cảm" của cô tối hôm qua. “Điểm mù” này đã bị mọi người xem nhẹ làm cho suy nghĩ của Sầm Qua cũng thay đổi, anh cũng cảm thấy trong đó có nhiều bí ẩn.

Trong ánh mắt bình tĩnh và giọng nói nghiêm nghị của Sầm Qua dần nóng lên, khóe môi khẽ nhếch: "Trong thời khắc mấu chốt, cô luôn lập công."

"Cho nên, nếu anh là giám khảo của bài thi kiểm tra thể lực, có thể ưu tiên cho tôi không?" Lập tức Triệu Tô Dạng nói ra điều kiện, xin phần thưởng, còn giống “gian thương” hơn so với Cốc Lai.

Sầm Qua từ chối cho ý kiến, quay người cùng Cốc Lai tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Tô Dạng rên một tiếng, chắp tay sau lưng, bất lực nhìn trời.

"Còn không chạy theo giám khảo của cô?" Sầm Qua dừng lại.

"Hả?" Triệu Tô Dạng tròn mắt ngờ vực nhìn nụ cười trêu ghẹo của Sầm Qua, đoán là anh lại đùa cô. Bất đắc dĩ, cô cũng không có ý định hỏi gì nữa mà chỉ im lặng đuổi theo.

Về việc cúng tế, mộ thai nhi… Bố A Thác vẫn trốn tránh, bộ râu che kín nửa khuôn mặt của ông ta phe phẩy trong gió. Đôi mắt Cốc Lai - trông ngóng nhìn Sầm Qua, nói: "Ông ta nói không khác gì với trước kia."

"Để ông ta nói lại quá trình cúng tế ngày hôm đó."

Triệu Tô Dạng nghe Sầm Qua nhỏ giọng thầm thì một câu "Nhớ ghi lại", lập tức lấy di động ra, sẵn sàng ghi âm lại các chi tiết.

Bố A Thác đặt hai tay ở trên bụng bia: "Lễ tế do Bát Thương chủ trì, lúc bắt đầu, tất cả mọi người đứng thành một vòng tròn, bọn họ nhảy điệu Tang Thố (điệu vũ hiến tế), tôi cùng mọi người dâng tế phẩm, sau đó mọi người đốt lửa trại, hát lớn bài ca Tang Thố, Bát Thương cầu xin tổ tiên, thần bói toán một mùa bội thu." Có lẽ do bị Sầm Qua nhìn chăm chú nên ông ta lúng túng không được tự nhiên, sau khi Bố A Thác nói xong bắt đầu gãi tay, gãi tai, xấu hổ nhìn về một phía: ". . . . . . Sau đó đem đồ tế phẩm vào miếu thờ, rời khỏi đó, cùng nhau quỳ lạy, tiếng hát vẫn không ngừng cho đến khi lễ cúng tế chưa kết thúc."

Sầm Qua bật cười, không rõ tại sao.

"Anh bạn trẻ! Cậu cứ nhìn chằm chằm vào người lớn như vậy, thật không có lễ phép!" Bố A Thác la lên.

Sầm Qua hơi cúi đầu, như là nhận lỗi: "Tộc trưởng, tôi thật có lỗi. Làm phiền ông trả lời tôi ba vấn đề. Một, khi đồ cúng tế được đưa vào miếu thờ, khi toàn tộc đang quỳ lạy thì Bát Thương đứng bên trái hay bên phải của ông; Hai, ai đã đốt lửa trại; Ba, có tổng cộng mấy người phụ trách khiêng đồ cúng tế, tại sao lại tuyển bọn họ khiêng đồ cúng tế."

Cốc Lai khó hiểu nói: "Ừ. . . . . . Tôi phải hỏi từng câu, hay là trực tiếp phiên dịch hết một lần?"

"Đem lời nói của tôi phiên dịch hết một lần không sót một chữ nói cho ông ta nghe, đừng có dừng lại, và để cho ông ta trả lời theo thứ tự." Dứt lời, anh lấy điện thoại từ tay Triệu Tô Dạng, giống như đang đối chiếu lại nội dung của bản ghi âm. Vốn bản ghi âm đang trong tay Triệu Tô Dạng, trái tim cô nhảy lên một cái, nhìn hai tay anh đang cầm điện thoại của cô, hai má chợt nóng lên, chỉ có thể cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, che dấu ho nhẹ một tiếng.

Bố A Thác nuốt một ngụm nước miếng, xem ra, mấy vấn đề này làm cho ông ta cảm thấy thật phiền toái.

"Bát Thương đứng bên trái tôi. Người đốt lửa trại là Cốt Ba Trát. Ừ . . . . .Đồ cúng tế. . . . . . Ba người, từ trước tới giờ đều là ba người bọn họ, bọn họ có sức khỏe, ừm, gia thế cũng tốt."

Hai mắt Sầm Qua hơi hơi nhíu lại: "Lúc ấy mọi người đang đứng thành một vòng, mà ông lại theo ba người kia khiêng đồ cúng tế vào miếu thờ, sao ông có thể nhìn xuyên qua đám người thấy được chính xác là ai đốt lửa trại?"

Bố A Thác ngạc nhiên, con mắt đảo vòng vo, cố gắng suy nghĩ.

"Ông nhớ lại cái gì? Sự việc này cần gì phải nhớ lại? Rốt cuộc ông đã ở đâu khi người ta đốt lửa trại? Hay là cố gắng nhớ lại những lời vừa nói với tôi? Quy trình của buổi cúng tế không thể thay đổi theo ý muốn, làm khi nào và làm cái gì ông càng hiểu biết hơn tôi, tại sao ông phải nghĩ lâu như vậy? Chẳng lẽ ông cũng không nhớ rõ khi đốt lửa trại ông có ở trong miếu thờ hay không?" Sầm Qua truy hỏi tới cùng, theo kiến thức mà anh đã học được, một vấn đề... hỏi tới hỏi lui sẽ thu được phản ứng của người đó, thời điểm này anh sẽ làm cho người ta ghét mình, giận tới mức muốn đâm cho mình một dao.

Triệu Tô Dạng nhìn thấy bộ dáng gây sự của Sầm Qua, không khỏi âm thầm lắc đầu, anh thật sự rất là. . . . . .

"Tôi hỏi lại ông một vấn đề ——" Giọng nói Sầm Qua khe khẽ: "Theo như ông nói thì tôi thấy việc cúng tế cũng không có gì thần bí, nếu nói cho du khách xem là bất kính với thần linh, tổ tiên, thì tại sao những người phụ nữ chưa kết hôn trong tộc cũng không được phép xem?"

Mấy vấn đề này, không thể trả lời được một câu, Bố A Thác ấp úng, nhìn loạn xung quanh có vẻ rất bực bội.

Tay phải của Sầm Qua lục tìm trên eo, Tô Dạng nhìn thấy động tác này của anh thì hoảng hốt, có phải anh muốn tìm súng? Cũng may, "Bộp" một tiếng, Sầm Qua lấy ra một bộ còng tay đặt thật mạnh lên bàn, nhìn vào khe hở trên vạt áo của anh, Tô Dạng thấy một cây súng đen thui. Ôi, đây chính là súng thật! Cô nháy mắt mấy cái, trong lòng khen thầm.

"Ông là tộc trưởng của Hịch tộc, là người có địa vị cao nhất ở thôn thần khúc, nhưng thành cổ Long Uy cũng không phải là nơi tự trị không có chính quyền, ông và tôi đều phải tuân thủ pháp luật. Ông không hợp tác, không ngừng lừa gạt đặc vụ, gây trở ngại công vụ, lại không nói thật, giờ tôi sẽ còng tay bắt ông đi." Sầm Qua đón nhận ánh mắt của Bố A Thác, không kiêu ngạo không nịnh nọt.

Giận dữ và sợ hãi đan xen vào nhau, Bố A Thác cực kỳ mâu thuẫn.

Rất lâu sau, ông ta mới cắn răng mím môi, hai mắt nhắm nghiền, dùng hết sức lực toàn thân ——"Được, tôi nói cho anh biết. . . . . . Nhưng nếu anh dám kể ra ngoài, nhất định thần bói toán sẽ trừng phạt anh thật nghiêm khắc!"

Tiếng nói của Bố A Thác già nua, êm tai vang lên. Vừa rồi ông ta kể về buổi cúng tế đó vốn chỉ dùng để cho khách du lịch tham quan xem diễn mà thôi. Vốn dĩ, một buổi đại lễ thật sự được tạo thành từ hai phần. Một là do hai thầy bói Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý ở chỗ mộ thai nhi tổ chức nghi thức cầu siêu an ủi. Mộ thai nhi này không những là nơi tưởng niệm những bào thai bé gái bị phá trong thời kỳ thiếu thốn nam giới, mà còn là lễ tế người chết của một phe phái khác chính là Lãm Đạt. Năm đó vì để hoàn toàn quét sạch Lãm Đạt, những người đã bị đánh bại và có kỹ năng dùng độc, bọn họ đã đem toàn bộ lính đào ngũ của Lãm Đạt tiêu diệt, chỉ để lại hai người sống, trưởng lão của Lãm Đạt là Bác Bác và đứa con duy nhất của ông ta Bác Sát, khi đó Bác Sát chưa đến mười tuổi. Hai là thực hiện lễ hiến tế trước đền thờ tổ tiên như thường lệ từ trước tới giờ do Bát Thương chủ trì, nhưng nội dung chính cũng không phải là mọi người vây quanh lửa trại ca hát nhảy múa, mà là hiến đồ cúng tế và “nhân” tế. Và "Nhân" này, đầu tiên là Bác Bác, sau là Bác Sát.

"Tất cả mọi người đều giết người, trên trời dưới đất, hiện tại giết người, quá khứ cũng giết người, máu như thác nước, như rượu sâm banh chảy tràn xuống đất, vì vinh quang của những người trong thần điện." Triệu Tô Dạng nghĩ đến nhà văn người Nga Dostoevsky với một đoạn trong tác phẩm ( tội ác và hình phạt ), cảm thấy coi thường hành vi của những người tộc Hịch vì lợi ích đất đai mà tàn sát người cùng tộc.

Người ta đồn rằng hình thức hiến tế của tộc Hịch đã được lưu truyền mấy ngàn năm, nó chính là hình thức “nhân tế”, một hình thức hiến người vô cùng tàn bạo và lạc hậu. Chẳng qua, "Nhân tế" của tộc Hịch khác với trước đó. Vật tổ của bọn họ là rắn, loại rắn của tộc Hịch theo tiếng Trung gọi là "Ti lưu” , là một loại rắn không có độc nhưng tính tình lại rất hung dữ, người bị cắn không chết, nhưng miệng vết thương lại rất đau đớn. Nam giới trong tộc Hịch khi đến tuổi có "Lễ trưởng thành" ( mười sáu tuổi ) sẽ tự chủ động cho Ti Lưu cắn một phát, người trong tộc cho rằng đây là một hình thức "Thanh tẩy".

Bởi vậy, trong tông miếu người tộc Hịch cúng tế chủ yếu là khiến cho mấy con rắn Ti Lưu hung dữ tấn công cắn người đang bị trói gô bằng xích đang khỏa thân chính là Bác Sát, cầu xin tổ tiên và thần bói toán tẩy sạch tội ác do chiến tranh mang đến, phù hộ người trong tộc. Vốn thực hiện trên người Bác Bác nhưng sau khi ông ta chết, nghi thức này liền chuyển lên người Bác Sát, năm ấy Bác Sát mới vừa trưởng thành, bây giờ đã liên tục trong hai mươi năm. Bác Sát bị Bố A Thác và Bát Thương giam giữ, hàng năm khi đại lễ diễn ra sẽ chịu đau đớn do bị rắn Ti Lưu cắn, chuyện này ở tộc Hịch được xem là một chuyện hiển nhiên. Do tế phẩm bị xích khỏa thân, cho nên nữ giới chưa kết hôn không được tham gia.

Bố A Thác nói, năm nay đại lễ không thể hoàn thành thuận lợi, không phải do miếu thờ bị hoả hoạn, mà là khi người trong tộc chuẩn bị tới nhà lao đem Bác Sát trói lại mang tới đây, thì phát hiện anh ta đã trốn thoát từ bao giờ.



App TYT & Ethereal team
Chương kế tiếp