Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 11
Thẩm Hòe Nam

Mười một giờ, bữa cơm ở nhà Trần Hoành Vũ đã nhanh chóng kết thúc. Trần Hoành Vũ định đưa vợ đi khám thai, còn Trần Hiểu Đồng thì đưa con đến lớp bổ túc tiếng Anh, ai cũng có gia đình riêng của mình cho nên mọi người vội vàng giải tán.

Khoảnh khắc anh móc chiếc chìa khóa ra, em chợt nghĩ về một năm mà chúng ta đã bước qua cùng nhau. Cơ thể anh bọc trong tấm áo lông vũ, nằm ngủ cả đêm trên hàng ghế dài lạnh lẽo trong hành lang viện dưỡng lão. Em cảm thấy rất áy náy, nhưng anh lại mỉm cười vô tư, nói muốn đưa em về nhà mình, chỗ đó ở gần nhà ga, hơn nữa còn có phòng tập thể thao, có thể đáp ứng yêu cầu tập luyện của em trước khi thi đấu. Đó là lần đầu tiên em đến khu phố đắt đỏ nhất của Nam Thành, chung cư The Peninsula nằm gần bán đảo Ngọc Trai và bán đảo Thanh Thủy Loan, là biểu tượng cho sức mạnh tài chính của thành phố này. Hồi ấy, đại đa số mọi người vẫn sử dụng loại sàn nhựa composite* cũ kĩ, nếu sử dụng trong thời gian dài thì lớp sơn bên ngoài sẽ bong ra, làm lộ phần màu trắng bên trong. Chung cư Peninsula đã sớm sử dụng đá cẩm thạch để lát sàn và trải thảm bên trên, không gian rộng lớn và cửa sổ sát đất có thể thu hết toàn cảnh đẹp nhất của bán đảo Thanh Thủy Loan vào mắt.

(*Gỗ nhựa composite là sản phẩm kết hợp của nhựa và bột gỗ cùng các chất phụ gia khác.)

Em cẩn thận cảm nhận sự mềm mại của tấm thảm và quan sát nội thất phong cách châu Âu, em còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã nhét chìa khóa vào tay em. Em ngạc nhiên hỏi anh đang làm gì, anh nói, sau này em có thể tùy ý tới đây. Em nhanh chóng trả lại chìa khóa nhưng anh nhất quyết không nhận mà còn nói, hai chúng ta làm một cuộc trao đổi, em cũng đưa chìa khóa nhà mình cho anh giữ. Đương nhiên là em không lay chuyển được anh, sau khi cầm được chiếc chìa khóa nhà cũ kĩ của em, anh hài lòng nhét nó vào túi.

Từ hôm đó cho tới ngày đi thành phố Tam Hộ, chúng ta đều ở chung cư Peninsula. Anh đưa em đi siêu thị dưới lầu mua đồ, tất cả đồ ở đó đều là hàng nhập khẩu. Lúc ấy anh không hề có khái niệm gì về tiền bạc, thích cái gì thì ném cái đó vào xe đẩy, em không cản được anh. Giá một lon Coca ngang với một bữa cơm trưa của em, thật sự không hiểu nổi người giàu nghĩ gì. Lúc thanh toán em nhất quyết muốn chia đôi tiền với anh, nhưng em còn chưa kịp rút ví tiền thì anh đã đưa thẻ ra, em hỏi anh tổng cộng hết bao nhiêu tiền, anh mỉm cười hỏi em: “Em muốn AA* hả?”.

(*AA: chia tiền.)

Em gật đầu, anh nhìn xuống, ánh mắt đánh giá một hồi, sau đó nói: “Thẩm Hòe Nam, em không phải A, nhìn như thế nào thì em cũng là B.”

(*Nhân vật nam chính đang ám chỉ cúp ngực.)

Em phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, theo bản năng đập nhẹ vào người anh, nhìn anh mỉm cười. Nghĩ lại chắc chắn vừa nãy trên mặt em là biểu cảm vừa thẹn thùng vừa tức giận, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội. Anh chỉ ôm chầm lấy em, khiến em đắm chìm trong hơi thở của anh.

Chúng ta ở bên nhau suốt mấy ngày liên tiếp, em nấu cơm thì anh đứng bên cạnh hỗ trợ; lần đầu tiên trong đời em uống rượu, sau đó chúng ta cùng nhau chơi bài; chúng ta cùng nhau chơi tennis trên máy chơi game. Em chơi kiểu gì cũng không thắng nổi, lảo đảo ngã vào lòng anh, anh liên tục trao cho em thật nhiều nụ hôn, cơ thể em dính sát vào anh, thậm chí em còn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.

Anh bế bổng em lên đặt trên quầy bar, hơi thở tràn ngập mùi cồn nỉ non bên tai em, bắt em phải chịu trách nhiệm. Ngón tay anh vân vê vành tai em, khiến toàn thân em đều cảm thấy tê dại. Mặt em nóng lên, nhắm mắt lại chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo, có lẽ anh sẽ cởi bỏ áo sơmi của em, hoặc bàn tay của anh sẽ mò vào quần áo của em, nhưng cuối cùng anh lại không làm gì cả. Anh xoa vành tai em, bảo em đừng nghĩ lung tung nữa. Nghe anh nói vậy, em có cảm giác như bị anh phát hiện ra bí mật của mình, mặt em lại càng đỏ lên như thể bị ngạt thở.

Anh nói với giọng đùa giỡn, em sẽ bị đau, anh sẽ làm em đến phát khóc, thậm chí không bước nổi xuống giường được. Nếu ngày mai không đi nổi thì làm sao mà đi thi được. Nghe anh thốt ra những lời trần trụi như vậy, đầu tiên em rất bất ngờ, sau đó có cảm giác máu trong toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên mặt. Em nắm tay lại đấm vào ngực anh, nhưng anh cũng không né tránh. Một lát sau, em không còn chút sức lực nào, ôm lấy bả vai anh rồi nhìn anh, anh nói:

“Thẩm Hòe Nam, em thừa nhận đi, trong mắt của em chỉ có anh mà thôi.”

Đúng vậy, lúc ấy, thế giới của em chỉ có một mình anh.

Em đưa A Chính đến xem anh và Bùi Tử Quân chơi bóng, có thể nhìn ra kỹ thuật của anh không hề sa sút chút nào, nhưng rõ ràng là thể lực không theo kịp, sau những lúc giao bóng hoặc là đón một cú phát bóng mạnh anh đều vô thức sờ vào khớp gối.

Bùi Tử Quân bước tới, liếc nhìn em một cái, trên mặt không có biểu cảm gì mà chỉ hờ hững xoa đầu A Chính. Em biết anh ta vẫn luôn không có thiện cảm với em, từ hồi cấp ba đã như thế. Sau khi anh đi, anh ta đã từng gọi điện cho em và nói: “Cảnh Thời làm mọi chuyện đều là vì cô, là cô nợ cậu ấy.”

Anh ta chỉ nói duy nhất một câu đó rồi cúp máy.

Em không biết phải giải thích với các anh như thế nào, rằng chúng ta không giống nhau.

Bọn em đã từng trải qua những tổn thương mà các anh chưa bao giờ trải qua, bọn em rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, chỉ cần cảm nhận được một chút lòng tốt, bọn em nhất định sẽ hồi đáp gấp đôi, nếu cảm nhận được người khác cảm thấy phiền phức, bọn em sẽ tự động tránh đi. Bọn em không có cách nào luôn luôn giữ được sự bản lĩnh, chỉ muốn nỗ lực tìm kiếm liều thuốc có thể chữa lành cho bản thân, được đối xử dịu dàng, nâng niu.

Chúng ta đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ ở thành phố Tam Hộ, chúng ta đã đến sông Hoàng Phủ, ăn những món đặc sản và ngắm nhìn cảnh đêm mỹ lệ. Hai chúng ta đã lên kế hoạch cho ngày hôm sau, anh sẽ xem em tham gia tuyển sinh bộ môn điền kinh trước, sau đó em sẽ xem anh tham gia tuyển sinh bộ môn tennis. Nhưng nửa đêm hôm đó, trong lúc mơ mơ màng màng, em nhận được một cuộc điện thoại của hộ lý Lý, dì Lý nói tình hình của mẹ không khả quan lắm nên đã bị đưa tới bệnh viện, bác sĩ thông báo bệnh tình đã trở nên nguy kịch.

Em vội vàng bật dậy, mở đèn, anh cũng tỉnh dậy và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Em nói: “Em phải về Hồng Kông.”

Anh cũng đoán được bèn hỏi tiếp: “Mẹ em đã xảy ra chuyện gì sao?”

Em không muốn giải thích mà chỉ im lặng dọn dẹp hành lý. Anh bước xuống đất, bắt lấy cổ tay em, rồi nói: “Thẩm Hòe Nam, đây là cơ hội duy nhất để thi đại học đấy.”

Em im lặng không nói gì, nhưng cảm giác chua xót lại dâng lên mũi. Anh vẫn nói tiếp: “Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, bao nhiêu công sức để đạt được thành tích của em đều sẽ đổ sông đổ bể hết.”

Đương nhiên là em biết điều này, nhưng em vẫn đáp lại: “Năm sau em chạy lại.”

“Vậy em có biết tiền học lại và tiền huấn luyện là bao nhiêu không?”

“Anh đừng có xen vào chuyện của em.”

Anh tức giận dùng sức túm chặt tay em, ép em quay đầu lại nhìn anh. Anh lớn giọng hỏi: “Thẩm Hòe Nam, thi đỗ vào đại học Tam Hộ không phải là ước mơ của em hay sao?”

Em ngẩng đầu, có lẽ khuôn mặt đẫm nước mắt của em đã làm anh sợ, nếu không thì anh đã không biểu hiện ra vẻ mặt trốn tránh như vậy. Anh buông lỏng tay, em lau nước mắt trên mặt một cách lung tung và nói: “Cảnh Thời, em chỉ có một người mẹ thôi.”

Anh sững người một lúc rồi đứng lên, chỉnh sửa lại đầu tóc, sau đó cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh nói: “Anh về cùng em.”

Em cản anh lại: “Nhưng anh phải tham gia thi tuyển sinh của đại học Tam Hộ”.

Anh vẫn cúi đầu thu dọn đồ đạc, không thèm để ý đến em. Một lúc lâu sau anh mới nói nhỏ: “Anh không quan tâm đại học gì cả, anh chỉ muốn ở bên cạnh em mà thôi.”

Nước mắt em rơi trên áo như hai đóa hoa nở rộ, em thật sự không đáng để anh làm như vậy.

Anh ngồi cùng em suốt quãng đường ở trên xe, sau đó chạy thẳng đến bệnh viện. Em ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu, còn anh thì vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của em. Suy cho cùng, mục tiêu mà chúng ta theo đuổi không giống nhau. Anh là xuất phát từ tình yêu với tennis từ tận đáy lòng cho nên sẵn sàng biến nó trở thành sự nghiệp của bản thân, thậm chí coi nó là cả cuộc sống của mình. Nhưng em thì không như thế, em chỉ coi chạy đường dài là bàn đạp để thi vào đại học, tất cả nỗ lực của em chẳng qua chỉ vì để được theo học một trường đại học tốt và kiếm một công việc ổn định. Em kiên trì và liều mạng đến vậy không phải vì danh dự, mà là vì cuộc sống.

Cánh cửa phòng giải phẫu mở ra, em vội vàng đứng dậy. Bác sĩ gỡ khẩu trang, nói rằng may mắn đưa tới kịp thời nên không có gì đáng ngại. Cơ thể em như bị rút hết sức lực, may mà có anh đứng phía sau đỡ lấy. Bác sĩ điều trị nói tiếp sự việc này không tính trong phạm vi hợp đồng, yêu cầu chúng ta đến quầy lễ tân để thanh toán. Mỗi lần đến bước này em đều thương lượng với họ một chút, nhưng đột nhiên anh cản em lại và nói rằng mình sẽ thanh toán.

Em không biết chúng ta quay lại chung cư Peninsula bằng cách nào, em chỉ biết cả ngày hôm đó em cứ khóc mãi, hình như em đã nói rất nhiều, sau đó lịm đi.

Có đôi khi, không biết là vì quá đau buồn hay là vì cảm xúc quá phức tạp trong hoàn cảnh hiện tại mà em không thể phân biệt được những cảm xúc trong lòng mình. Nhưng trong một đêm khuya thanh vắng nào đó, những cảm xúc bị lãng quên đó sẽ nổi lên như thủy triều, che lấp trời đất. Em chợt nhận ra hóa ra không phải em không nhận ra hay không thèm để ý đến nó, mà là trong thời điểm đó em không dám nghĩ đến nó.

Sau này em mới biết, sau khi em trở lại Hồng Kông, Trần Hoành Vũ đã vượt qua kì thi, sau đó tới tìm anh. Cậu ấy chỉ thẳng mặt anh hỏi tại sao không đưa em đến tham gia thi tuyển sinh vào đại học Tam Hộ, cậu ấy còn nói, đó là cơ hội duy nhất của em. Cậu ấy cứ hỏi đi hỏi lại rằng anh có biết chuyện thi đại học quan trọng với em hay không, có biết ngay cả khi mẹ em qua đời thì em vẫn phải sống tiếp hay không, có biết vì những chuyện này mà em phải trả giá nhiều như thế nào hay không, hỏi anh vì sao lại không ngăn cản em.

Trần Hoành Vũ kể lại, lúc ấy anh chỉ bình tĩnh nói một câu: “Tôi biết.”

Cậu ấy nói thật sự không hiểu vì sao anh có thể tỏ ra thờ ơ như vậy, cho nên đã lao đến đấm anh một cái. Rất nhiều năm về sau, khi Trần Hoành Vũ biết em đã đến tìm anh nhờ anh đánh đôi với mình, cậu ấy mới nhận ra rằng nhờ anh mà bọn em mới thực hiện được ước mơ của mình.

Mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, chúng ta luôn tôn trọng và bảo vệ chấp niệm của bản thân là bởi vì tình yêu đối với nó, tình yêu đó không nhất định phải là tình yêu, tình thân hay tình bạn, nó cũng có thể là sự ngưỡng mộ, thương hại hoặc kỳ vọng. Mà một khi nó không còn đáng được yêu nữa, mất đi những tình cảm đó thì chấp niệm của chúng ta chẳng là gì cả. Chấp niệm của em là mẹ; với cậu ấy thì là tennis; còn với anh, chấp niệm đó chính là em.

Sau khi anh đánh bóng xong, chúng ta đưa A Chính đi ăn pizza, sau đó đến công viên giải trí. Về đến nhà là muộn lắm rồi, A Chính đã chơi cả một ngày trời, cho nên sau khi tắm rửa xong thằng bé bắt đầu có biểu hiện buồn ngủ. Em dỗ thằng bé lên giường ngủ, thằng bé đứng ở cửa dụi mắt hỏi: “Sao dạo này mẹ không ngủ với con?”

Anh vòng tay qua eo em từ phía sau lưng rồi nói với thằng bé: “Bởi vì mẹ cháu muốn ngủ với chú Cảnh Thời”.

Anh còn đặc biệt nhấn mạnh từ “ngủ” kia, em véo nhẹ vào eo anh, nhưng không dùng sức.

Em quay trở lại phòng ngủ, anh ôm em từ phía sau, ngón tay vuốt ve từ eo lên bả vai em. Em giữ tay anh lại, nói với anh gần đây em phải chuẩn bị cho kì thi giáo viên mầm non. Trên mặt anh chợt thoáng qua sự thất vọng, anh nói: “Vậy được rồi.”

Sau đó đi lấy chăn và gối đầu.

Em thắc mắc: “Anh định làm gì?”

Anh tỏ ra đáng thương nói: “Anh ra ngoài ngủ đất, như thế sẽ không quấy rầy em nữa.”

Nhìn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc lại có chút đáng thương của anh, em cũng không biết có nên cười hay không.

Em nói: “Anh ở lại đây cũng được mà.”

Anh đáp lại: “Anh sợ mình không khống chế được bản thân.”

Em cắn răng mặc kệ anh. Anh thì cứ ở phía sau gọi tên em, em lấy tay bịt hai tai lại.

Một lát sau, anh không có động tĩnh gì nữa, em đặt cây bút trong tay xuống và đi ra ngoài. Thấy anh nằm ngủ say trên sô pha, đôi lông mi thưa thớt khẽ run nhè nhẹ, em bước tới giúp anh đắp lại chăn. Đột nhiên anh mở mắt, kéo em ngã vào người anh, anh trao cho em một nụ nóng bỏng, môi răng giao hòa, anh khẽ cắn vào đầu lưỡi em, quay cuồng triền miên.

Hóa ra em vẫn luôn thích anh, mê mẩn bàn tay của anh, quyết tâm muốn cùng anh đếm sao trời, lại càng muốn cùng anh cùng trải qua một cơn mê tình cuồng nhiệt giống như vũ bão. Em cũng có ảo tưởng được cùng anh trải qua sinh hoạt gia đình, muốn được thấy hình ảnh anh mỗi khi ngủ nướng không dậy nổi. Khi có anh ở bên, em tràn đầy sức sống, vì vẻ đẹp của anh mà trong mơ gọi tên anh, cho đến tận bây giờ em vẫn cứ yêu anh.
Chương kế tiếp