Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 13
Thẩm Hòe Nam

Em chọn một chiếc áo len cardigan mặc cùng quần ống rộng hơi loe, mang đôi giày cao gót mà em đã không đi từ đồi nào rồi. Em đứng trước gương, hỏi anh thấy sao. Anh ôm vòng qua eo em, phả hết hơi nóng lên trên cổ em, em cảm thấy vừa nóng vừa ngứa, nhưng không có cách nào thoát khỏi vòng tay của anh.

Khách sạn mà Chu Vân Phong đặt khách sạn quốc tế LaCrosse ở phía nam thành phố, nó nằm ở căn hộ bán đảo nơi anh từng ở, cũng là khách sạn lớn nhất và sang trọng nhất Hồng Kông. Anh dẫn em tới đó ăn món Tây một lần rồi, phục vụ sẽ đổi chén đũa trước mỗi món ăn, món chính và cả món khai vị. Ngoài ra, họ cũng khá là chu đáo giới thiệu tên của từng món, mặc dù thức ăn đẹp mắt và ngon miệng nhưng em vẫn không quen lắm. Anh nhìn một cái là đã nhận ra, cho nên không bao giờ đưa em đi ăn món Tây thêm lần nào nữa.

Chúng ta bước vào phòng riêng, em và anh bỗng trở thành tâm điểm chú ý. Anh vòng tay qua eo em rồi ung dung đi về phía trước, thỉnh thoảng mỉm cười và gật đầu chào với những người xung quanh.

Chu Vân Phong mặc âu phục, đi giày da bước tới, nếu không phải cặp mắt hí không thay đổi, em khó mà nhận ra được. Cậu ta trông thật trưởng thành với cặp kính gọng vàng, khuôn mặt trắng trẻo và mái tóc được chải gọn vuốt keo bóng lưỡng. Lúc cậu ta bắt tay với anh, để lộ chiếc đồng hồ kim cương lóe lên ánh sáng hết sức chói mắt. Nụ cười trên môi đủ phản ánh sự tự tin do thành công mang lại cho bản thân, thậm chí có chút tự cao.

Cậu ta nói: “Cảnh Thời, cuối cùng thì cậu cũng ở bên Thẩm Hòe Nam rồi!”

Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, em cảm nhận được ý nghĩa của nụ cười trên môi anh có chút thay đổi.

Em luôn rất may mắn, biết ơn vì những mất mát đầu đời đã giúp em có thể lắng nghe trái tim loạn nhịp của mình hiện tại, biết ơn vì những lời răn dạy từ mẹ đã không bị nuốt chửng bởi những ham muốn của tuổi trẻ, biết ơn vì tuổi trẻ của em có anh, có nhà bác Trần, có khả năng yêu thương và có thể được nuông chiều, em rất vui vì anh đã khiến trái tim em rộng lượng hơn, mắt em nhìn xa hơn, và biết ơn vì anh đã hiểu được lòng em.

Khi em và Trần Hoành Vũ vội vã đến bệnh viện, cả anh và Chu Vân Phong đều được đi kiểm tra tổng quát. Em nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm và cha mẹ của Chu Vân Phong đứng ngay trước cửa, mẹ của cậu ta mặc một chiếc áo khoác nỉ bông rất cũ, có vết bẩn không thể giặt sạch, đôi ủng cao su còn bị rách một chút. Cha mẹ cậu ta nắm tay thầy hiệu trưởng và không ngừng nói gì đó, vẻ mặt họ rất kích động, còn thầy hiệu trưởng thì không ngừng xoa dịu cảm xúc của họ.

Trần Hoành Vũ kéo em ngồi xuống chiếc ghế dài nơi hành lang, trong tâm trí em toàn là hình ảnh lúc anh ngã xuống thành một chấm nhỏ. Thêm một lần nữa, em cảm nhận được sự chóng vánh và mỏng manh của mạng sống. Như năm em mười hai tuổi, mẹ em được người ta khiêng ra trên chiếc giường trải ra trắng xóa, tiếng khóc trong hành lang mãnh liệt như tiếng sóng biển, có đủ già trẻ gái trai, có đủ cao thấp lớn bé. Em nhìn thấy hốc mắt của Trần Kiến Quốc đỏ hoe, cảm giác có thứ gì đó đâm thẳng vào trái tim em, em cảm thấy em xong rồi.

Trần Hoành Vũ luôn trấn an em rằng không sao đâu, sẽ không sao đâu, nhưng em biết chắc chắn cậu ấy cũng đang lo cho dì mình.

Bác sĩ đẩy Chu Vân Phong ra, nói rằng ngoại trừ gãy xương cổ chân thì có gì nghiêm trọng nữa. Tiếp tục hỏi người nhà anh đâu? Em bảo người nhà của anh đang ở nước ngoài cả rồi, bác sĩ lại hỏi có phải khớp xương của anh đã từng bị chấn thương hay không. Em đáp:

- Phải, bị tai nạn giao thông, đã làm phẫu thuật rồi.

Bác sĩ nhìn em, hạ giọng nói:

- Lập tức liên hệ cha mẹ cậu ấy, khớp hông lại bị trật nghiêm trọng, ở đây không thể mổ được.

Em nghe xong, sững người đi một lúc. Trần Hoành Vũ nói để cậu ấy đi gọi điện thoại cho Bùi Tử Quân, còn em chỉ biết gật đầu trong vô thức.

Bên kia hành lang bắt đầu xảy ra cãi vã, giọng nói của mẹ Chu Vân Phong ré lên khiến cả hành lang phải quay sang nhìn, thầy hiệu trưởng cố gắng nhỏ giọng hết mức để xoa dịu họ nhưng cũng dần bất lực.

- Tôi và cha nó đều bị sa thải! Thời gian lao động bị mua đứt! Không có lương hưu! Chúng tôi cùng trông cậy vào đứa con có thể vào được một trường đại học tốt, nuôi chúng tôi về lúc già! Bây giờ thằng bé ra nông nỗi này thì làm sao có thể thi tốt được chứ?

- Mẹ Vân Phong này, bác sĩ cũng đã nói rồi, Chu Vân Phong học hành rất khá, chắc chắn thi đại học không thành vấn đề.

- Không thành vấn đề khỉ khô, ông không thấy mấy người ép con trai của tôi tới cỡ này rồi hay sao! Con tôi muốn nhảy lầu tự sát luôn rồi! Trường học của mấy người phải chịu trách nhiệm!

Giáo viên chủ nhiệm lau mồ hôi trán, nói:

- Mẹ Vân Phong à, chuyện này chúng tôi còn phải điều tra… Chờ Vân Phong khỏe lại một chút, chúng ta nói tiếp…

- Còn tiền thuốc men đây này! Chúng tôi không có tiền bạc gì đâu, không đủ sức trả! Trường học mấy người đi thanh toán đi!

Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nhíu mày, nói:

- Mẹ Vân Phong này, không phải tôi vừa mới nói rồi sao, chuyện này cần phải điều tra rõ…

- Điều tra cái gì? Cái gì mà phải đợi điều tra? Con tôi nhảy lầu là con tôi sai à? - Nước bọt của bà văng hết lên mặt giáo viên chủ nhiệm, nói tiếp: - Còn thằng kia nữa, chính nó đã đẩy con trai của tôi xuống lầu còn gì! Không phải là nó ép con tôi nhảy lầu sao? Gia đình nó ở Mỹ đúng không? Bảo gia đình nó trả tiền viện phí hết đi!

Ngay lúc đó, em biết rằng trên thế giới có nhiều tội ác, nhưng cuối cùng tất cả đều kết thúc với sự bất công với chính mình.

- Mẹ của Vân Phong, chị không thể nói như vậy, chị làm vậy là đang tống tiền đấy!

- Tống tiền cái gì? Nếu gia đình nó không chịu trả tiền thì phải bảo lãnh con tôi đi học đại học ở Mỹ cùng nó, con trai tôi luôn muốn đi ra nước ngoài! Nó bắt buộc phải chịu trách nhiệm với con trai tôi!

Em không biết sức mạnh nào đã thúc đẩy em, em bước đến, thậm chí mỗi bước đều rất vững vàng, phớt lờ sự ngạc nhiên của thầy hiệu trưởng, nói:

- Mẹ của Châu Vân Phong, dì hãy là một người phụ nữ có lương tâm đi! Cảnh Thời là vì cứu Chu Vân Phong mới bị ngã chung với cậu ta đấy. Nếu dì cứ cố chấp muốn làm như vậy, chúng ta có thể tiến hành theo đúng trình tự pháp luật, để bên tòa án phán quyết xem ai nên chịu tiền chữa trị. Khi đó, dì đừng có mà hối hận.

Sắc mặt mẹ Chu Vân Phong lập tức thay đổi, lập tức nói:

- Con ranh, mẹ mày không biết dạy mày nói chuyện với người lớn như thế nào sao?

Em nhìn thẳng vào gương mặt già nua thô kệch kia, có lẽ bà ta đã trải qua muôn ngàn khó khăn của xã hội, nhưng lại không có chút sự đồng cảm nào, “rừng thiên nước độc” là định nghĩa bà ta tự gán cho mình, nó đã sớm ăn mòn trái tim bà ta từ lâu lắm rồi. Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, em nói:

- Dì à, đó là cách mẹ cháu dạy cháu nói đấy, ngược lại cháu cảm thấy dì nên dạy lại Chu Vân Phong cho tốt…

Em chưa kịp nói xong, bà ta đã giơ tay ra định tát em. Em bị Trần Hoành Vũ và Bùi Tử Quân kéo ra đằng sau, giáo viên chủ nhiệm cũng chặn trước mặt em, cảnh tượng cứ thế hoảng loạn một hồi lâu.

Bùi Tử Quân tức giận đẩy mẹ Chu Vân Phong ra, nói:

- Chết tiệt, con trai của bà nhảy khỏi tòa nhà vì nó trách bà nghèo, bà thừa biết mà?

Trần Hoành Vũ kéo mạnh cậu ta ra, nhưng Bùi Tử Quân thực sự rất tức giận, cả người cậu ta bị Trần Hoành Vũ ôm chặt hòng ngăn cản lại, cậu ta chỉ thằng vào mặt mẹ Chu Vân Phong nói:

- Tôi nói cho bà biết! Cảnh Thời là một vận động viên, nếu con trai bà làm hỏng sự nghiệp nó, tôi sẽ kêu người giết cả đám!

Bùi Tử Quân bắt đầu nói bậy, Trần Hoành Vũ kéo mạnh cậu ta, hiệu trưởng cũng tách hai nhóm người ra. Sau đó, mẹ Chu Vân Phong ngồi bệt chống một tay xuống đất, bắt đầu khóc lóc ăn vạ, thu hút sự chú ý của mọi người, giả bộ đau lòng, trông thật ghê tởm nhưng cũng đành bất lực.

Bùi Tử Quân vẫn muốn lao lên, nhưng bị tất cả mọi người ra sức can ngăn. Em chứng kiến một tấn trò hề xong, nói:

- Báo cảnh sát đi!

Chu Vân Phong kể về kinh nghiệm làm việc của mình với nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt, nói rằng sự lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời là học IT, bắt kịp xu hướng của thời đại, và bây giờ cậu ta làm kỹ thuật viên cao cấp ở top 50 công ty hàng đầu thế giới, lương hàng năm tính bằng tiền triệu. Một số bạn học nịnh bợ cậu ta, đúng vậy, trong thời đại Internet này, chỉ những người có kiến thức về công nghệ mới là những tài năng thực sự.

Cậu ta chuyển đề tài, hỏi:

- Cảnh Thời, có phải cậu không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hay không mà cấp tốc đi Mỹ hay không, qua đó học trường đại học nào?

Câu hỏi của cậu ta có chút tự mãn.

Anh nói:

- Đại học Nam California. - Với một nụ cười lịch sự, tiếp tục: - Bằng thạc sĩ của tôi là ở Stanford.

Anh nhấp một ngụm rượu, thái độ hờ hững. Cả căn phòng trở nên hơi lúng túng, sau đó mấy người bạn học không khỏi khen ngợi bằng cấp của anh. Chu Vân Phong không thèm để ý đến những người bạn học khác, cứ nhìn anh và nói:

- Cảnh Thời, bao nhiêu năm rồi tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi với cậu, nếu lúc đó tôi hành động theo cảm tính thì có lẽ cậu đã có một tương lai tốt hơn đúng không?

Anh không nói gì, ánh mắt của cậu ta sau đó lộ ra vẻ tiếc nuối:

- Có thể cậu sẽ tham gia Grand Slam. Mà này, bây giờ cậu còn chơi quần vợt không? Tuần trước tôi có đi đánh cầu với Lý Cát, cậu biết anh chứ nhỉ, cũng được xem là một tuyển thủ nam khá có tiếng ở Trung Quốc đấy.

Anh không tiếp lời, làm cho cuộc trò chuyện trở thành một vở hài kịch độc thoại của Chu Vân Phong. Một lúc sau, anh nói:

- Bây giờ tôi không thể chơi bóng được nữa.

Chu Vân Phong nghe vậy sững sờ một lúc, rồi nói:

- Thế à? Thế thì tiếc thật!

Sau khi quay lại trường học, Chu Vân Phong như trở thành một con người khác. Mặc dù cậu ta đi khập khiễng, nhưng thái độ không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cộng thêm tinh thần tràn trề năng lượng, làm cho người ta phải kinh ngạc. Em khó có thể tưởng tượng, một cậu thiếu niên lòng tự trọng cao ngất trời, mạng người mỏng manh như một tờ giấy, dáng vẻ gầy gò lom khom, khuôn mặt hốc hác hờ hững, đã đối đãi với người mẹ thất nghiệp ăn mặc lam lũ và không màng hình tượng ăn vạ ở hành lang bệnh viện như thế nào?

Anh được chú đưa sang Mỹ làm phẫu thuật, nhưng vì có bài kiểm tra nên em không ra sân bay tiễn anh. Hoàn thành bài thi cuối cùng, Bùi Tử Quân đến tìm em, lấy ra cái điện thoại cảm ứng mới nhất của Nokia, là video anh gửi qua mạng từ xa. Trong video, anh đang nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân và vẫy tay với em, anh nói rằng anh sắp phải đi phẫu thuật, sau khi bình phục anh sẽ lập tức trở về Trung Quốc gặp em. Màn hình đột nhiên tối đen, Bùi Tử Quân nhìn em một cái rồi bỏ đi. Em nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện cho anh trong trái tim em, hi vọng ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp.

Em trở lại chỗ ngồi, liếc nhìn Chu Vân Phong miệt mài học tập, mà không nói một lời. Ai có thể nghĩ rằng một cậu thanh niên xông vào cuộc sống của chúng ta lại mang theo nhiều rắc rối đến như thế.

Chu Vân Phong liên tục nói mọi người rằng cậu ta có quen bếp trưởng của Nhà hàng Trung Quốc LaCrosse, nói hai người đã là bạn bè nhiều năm, hỏi mọi người xem có thích món gì không. Cậu ta thao thao bất tuyệt, nói rằng ăn uống điều độ mới có thể có được một sức khỏe tốt, giống như cha của cậu ta, bị ung thư dạ dày, tìm bảo mẫu lương tháng 10,000 tệ nấu cơm còn nói không hợp khẩu vị. Sau đó, cậu ta lập tức kêu gọi chúng ta nâng ly vì một cơ thể khỏe mạnh!

Tiếng cốc rượu va vào nhau lần lượt vang lên, cậu ta giơ chai rượu rỗng lên hỏi anh:

- Phải rồi, Cảnh Thời, mẹ cậu thế nào? Bà ấy sắp được ra ngoài chưa nhỉ?

Bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, em cảm thấy khóe mắt anh trở lên lạnh lẽo, em muốn nắm lấy tay anh, nhưng bàn tay đưa ra ngập ngừng một lúc rồi thu lại, em vẫn không đủ can đảm. Chu Vân Phong lắc lắc chai rượu, nói: ,

- Ôi trời, tôi quên khuấy đi mất, mẹ cậu bị phán tử hình rồi mà.

Nỗi đau do nhiều thứ gây ra ngày càng nặng, từng lớp từng lớp, đau mới đè lên đau cũ, ân oán chồng chất, vết thương mới xoáy sâu vào máu thịt cũ. Khi những vết thương này bị chọc thủng, niềm an ủi mà chúng ta giả vờ tìm kiếm một cách trọn vẹn, niềm vui mà chúng ta giả vờ theo đuổi một cách ngây thơ và những cảm xúc chúng ta dường như đầu tư một cách không sợ hãi, tất cả đều trở thành hư vô.

Trên thực tế, anh và em vẫn luôn hồi hộp chờ đợi cho đòn tấn công ồ ạt thế này.
Chương kế tiếp