Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 16
Trần Hoành Vũ

Chuyện khiến tôi cảm thấy tự hào nhất trong đời, và hối hận nhất trong đời, đều có liên quan tới hai người.

Tôi trở thành người hùng đã tố giác mẹ cậu, nhưng hậu của việc làm anh hùng là Trần Kiến Quốc đã phải từ bỏ công việc cảnh sát và tham gia vào cuộc diễn hành này, để rồi nửa đời còn lại ông ấy phải sống cùng chiếc xe chở hàng cũ kỹ.

Còn tôi, tôi đã hạ quyết tâm từ bỏ ghi danh trường đại học Hồng Kông với tư cách vận động viên chuyên nghiệp, tôi đăng ký vào học viện cảnh sát giống như cha tôi. Tôi làm điều này không phải chỉ vì tâm nguyện của cha, mà còn là vì giành lại quyền lợi cho những người rơi vào hoàn cảnh tương tự như tôi đã từng. Cậu cũng là một phần của nguyên nhân, bởi vì tôi chẳng muốn nợ cậu ân tình gì cả.

Tôi cứ nghĩ cuộc sống tốt đẹp sắp sửa bắt đầu rồi cơ đấy, ấy vậy mà vào hôm diễn ra môn thi tiếng Anh cuối cùng đó, mẹ của Tiểu Nam qua đời. Tôi giữ chặt tay cậu ấy, tôi đã hiểu được tâm trạng của cậu khi cậu đi cùng cậu ấy tới thành phố Tam Hộ từ đôi mắt ngấn lệ và cố chấp đó.

Cậu ấy cứ đi, bỏ lại tất cả.

Hóa ra cho dù có cố gắng nhiều tới cỡ nào, cuối cùng ông trời muốn cướp thì cứ cướp sạch hết thôi, thế thì có nghĩa lý gì đâu chứ?

Tôi gửi tin nhắn cho cậu, báo cho cậu biết lúc tìm được chứng cứ là nhờ có Thẩm Hòe Nam tới nhà cậu lấy ảnh chụp. Mẹ của Thẩm Hòe Nam mất rồi, cậu ấy không làm bài thi tiếng Anh. Thế nhưng sau khi gửi tin nhắn đi, tôi lập tức hối hận…

May mà Bùi Tử Quân ra khỏi phòng thi đầu tiên, mới phát hiện được cậu cắt cổ tay trong nhà. Tôi nhận được tin lúc đang ngồi trên xe, tôi sợ tới xây xẩm mặt mày. Tôi chỉ nói với ba rằng Cảnh Thời cắt cổ tay tự sát rồi, ba tôi không nói gì cả mà quay xe tới bệnh viện. Trùng hợp làm sao, tôi và cậu có cùng nhóm máu, nhìn ống dẫn màu đỏ thẫm, tôi tự nhủ rằng đây là chuộc tội.

Bùi Tử Quân tức giận đuổi tôi ra ngoài, cuối cùng tôi cũng không nhìn thấy cậu. Mười năm sau đó, cậu lại xuất hiện, tôi mới biết được cậu không sống trong một thế giới tốt cmn đẹp gì cả, cuộc sống không mấy suôn sẻ.

Tôi biết cậu quay lại vì cậu ấy, tôi muốn nói cho cậu biết rõ ràng tình hình lúc đó khi tôi gặp cậu, nhưng cậu không quan tâm nữa. Tôi thật sự rất nể cậu, không cần biết là hồi còn đi học, hay là bây giờ, rõ ràng cậu luôn nổi trội, nhưng cậu có thể đối xử với tất cả mọi người một cách rất bình đẳng và tôn trọng. Tôi biết A Chính cũng thích cậu lắm, cậu đã giúp Tiểu Nam không ít việc, cậu nói với tôi cậu sẽ tiếp tục sống như thế này. Ừ nhỉ, đã mười năm rồi còn gì, có gì mà không buông bỏ được chứ, có lẽ đi đến cuối cùng chính là một hạnh phúc mới. Ấy vậy mà không phải ai cũng có thể sống đến cuối đời.

Khi tôi xem đoạn video đó, đồng thời nhận được tin nhắn của cậu, cậu bảo tôi đến sân tennis ở trường Nhất Trung Hồng Kông. Tôi lái xe tới một mình, trên đường cứ mãi nghĩ về đoạn video trong cuộc họp: cậu đến gần camera ở chỗ thang máy, cởi bỏ mũ và khẩu trang, để lộ mái tóc dài khác biệt của mình, cậu nhếch mép cười với vẻ không hề sợ hãi mà còn khiêu khích. Tôi muốn hút thuốc, nhưng tôi nhớ ra mình không mang theo bật lửa. Tôi cứ như phát điên lên, ấn còi xe liên hồi khiến người qua đường phải ngoái lại nhìn tôi.

Sáng sớm ngày nghỉ, khuôn viên sân trường vô cùng vắng lặng. Cậu đã tới rồi, đang ném bóng tennis. Tôi bước qua đó, chúng ta đứng đối diện nhau qua lưới, giống như cảnh tượng lần đầu tôi nhìn thấy cậu. Thuở thiếu niên ấy, cậu để tóc dài, vác vợt đánh bóng trên vai, xắn tay áo lên thật cao, cánh tay bị ánh mắt trời thiêu sạm thành hai vạch màu. Bây giờ cậu đã cắt tóc ngắn rồi, cơ bắp không còn săn chắc cho lắm, nhét hai tay trong túi quần, nở một nụ cười điềm tĩnh trên môi.

Tôi hỏi: - Cảnh Thời, vì sao cậu trở về vậy?

Cậu đáp: - Tôi nhớ Tiểu Nam.

Tôi nói: - Mẹ kiếp!

Cậu khẽ bật cười, nói:

- Trần Hoành Vũ này, cậu có biết là tôi đã phải hạ quyết tâm cỡ nào mới có thể đến tìm cô ấy hay không?

Tôi bước tới túm chặt cổ áo của cậu, kéo cậu lại trước mặt tôi. Anh mắt của cậu, rất bình tĩnh và thấu đáo. Cậu cười, không làm gì cả, nói:

- Cậu có biết không? Sau khi về Mỹ tôi mới biết được, tất cả mọi chuyện là do chú tôi đích thân làm đấy, công ty là của ông ta, tiền cũng vào túi ông ta. Mẹ tôi đứng ra lãnh hết trách nhiệm thay cho ông ta, là vì muốn bảo vệ tôi thôi.

Tôi sững sờ, tôi buông cậu ra, hình ảnh thi thể của Tôn An Hoa bất chợt xuất hiện thoáng qua trong trí óc tôi.

- Trần Hoành Vũ, cậu có biết điều gì là buồn cười nhất không? Vụ tai nạn xe cộ năm đó cũng là do ông ta lên kế hoạch đấy. Ông ta sợ rằng sẽ có một ngày tôi thật sự trở thành người nổi tiếng thế giới, thế thì ông ta không thể tiếp tục làm chuyện trái pháp luật được nữa.

Tôi cố làm cho bản thân bình tĩnh một chút, nói:

- Cảnh Thời, cậu không cần phải làm vậy, cậu có thể dùng những cách hợp pháp cơ mà!

Cậu nói:

- Tôi mất mười năm mới có thể xây dựng được kế hoạch hoàn mỹ thế này, thậm chí còn dành thời gian để đi tìm cô ấy.

Tôi nói:

- Vậy cậu có nghĩ tới cậu ấy không? Cậu có biết là cậu đã mang lại bao nhiêu hy vọng cho cô ấy hay không?

Cậu cúi đầu, không trả lời, tôi cố tập trung hết mức có thể.

Cậu nói:

- Trần Hoành Vũ, năm mười sáu tuổi, tôi đã nhận được tiền thưởng lên đến 1,000,000 bảng Anh, thế nhưng bây giờ cái mạng của tôi chỉ đáng giá khoảng 200.000 nhân dân tệ thôi. Tôi có thể để lại cho cô ấy chừng đó…

Tôi sửng sốt, nói: - Cảnh Thời…

Cậu ngẩng đầu lên, ngắt lời:

- Tôi rất hâm mộ các cậu, cậu có biết không, năm tôi 18 tuổi, tôi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, cho đến khi gặp được cô ấy.

Cậu không nói thêm gì nữa, sau đó kéo phéc-mơ-tuya áo khoác ra, bàn tay mò vào trong ngực. Tôi lui ra sau một bước, vô thức chạm vào khẩu súng bên hông.

- Cảnh Thời! Theo tôi về đi! Mọi chuyện vẫn còn cơ hội sửa chữa!

Giọng điệu của cậu không chút thay đổi, móc ra một khẩu súng từ trong lồng ngực, đó cũng là khẩu súng mà cậu đã từng chĩa vào chú mình. Tôi không biết cậu lấy đâu ra khẩu súng đó nữa, không biết cậu đã hạ quyết tâm cỡ nào và bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để có được nó, cũng chẳng thể biết được là cậu làm cách nào có thể mang theo nó vượt qua những hành trình dài, nhưng bây giờ nó đã chĩa về phía tôi.

- Thay tôi chăm sóc cho cô ấy nhé!

Rồi miệng súng đen ngòm quay ngược lại về phía cậu, tôi vội bước lên, cậu lên đạn, nổ súng, tiếng súng không lớn, thế là cậu ngã xuống.

Viên đạn bắn vào cơ thể tươi đẹp và đầy sức trẻ của cậu, như đang đốt cháy da thịt từ bên trong bằng niềm tin và nỗi đau vô cùng tận. Nhưng mà không hề đổ máu, cũng không có ánh mắt giận dữ nào, chỉ có cậu đang an yên. Tấm lưới trên sân lẳng lặng đổ bóng, trang nghiêm phủ lên da cậu tựa như bóng cây trên bậc thềm đá. Tôi quỳ gối xuống bên cạnh, cứ nhìn cậu thế, đến khi máu thấm cả ra đầu ngón tay tôi.

Buổi tối, tôi đến tìm Thẩm Hòe Nam. Trong nhà không có bật đèn, chỉ có ánh chiều tà hắt vào xen lẫn với bóng tối và màu vàng cháy khét. Cậu ấy đang xem tivi, ánh đèn huỳnh quang bao trùm lên cả người cậu ấy. Giọng nói khô khốc không chút tình cảm của MC vang lên, tôi đặt đồ mà cậu muốn đưa cho cậu ấy lên mặt bàn. Có thẻ ngân hàng, có chìa khóa nhà cậu ấy, có giấy tờ sở hữu bất động sản ở bán đảo chung cư, và cả một sợi chun buộc tóc đã hỏng. Tôi không dám nhìn cậu ấy, tôi kéo A Chính ra ngoài, điện thoại di động trong túi không ngừng vang lên, trong nhóm công việc đã nổ tung rồi.

- Được lắm, Trần Hoành Vũ, tội phạm bị truy nã…

- Thằng nhóc, cậu cứ chờ bị chuyển đến cục đi…

- 200,000 tệ tiền thưởng bắt được tội phạm bị truy nã. Trần Hoành Vũ, giàu có đừng quên chúng ta!

- Ha ha ha, Trần Hoành Vũ, đây là lần đầu tiên cậu nổ súng chăng…

- Thành anh hùng rồi!



Tôi tắt nguồn điện thoại, kéo bàn tay nhỏ của A Chính lại, rồi hỏi nó xem tối nay muốn ăn món gì. A Chính hỏi cậu đâu rồi, tôi nói với nó, chú Cảnh Thời phải ra nước ngoài một chuyến, có lẽ thật lâu mới quay lại đây. A Chính hỏi có phải cậu ra được ngoài để đánh tennis hay không, tôi bảo đúng thế.

A Chính nói cậu và mẹ nó sẽ lấy nhau, rồi cậu sẽ làm ba của nó đấy. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc của nó, trong lòng xót xa, cố rặn ra một nụ cười, hỏi nó sao biết? A Chính nói nó đã nhìn thấy hai người ôm ấp hôn hít rất nhiều lần rồi. Tôi xoa đầu nó, không biết nên nói gì nữa. A Chính nói tiếp, nó thích ba Cảnh Thời lắm.

Đôi mắt chứa đầy nước mắt của tôi phóng ra xa xăm, nghĩ đến những buổi chiều thuở còn thiếu niên ngồi trên xe điện, giống như một cái đuôi dài vô tận kéo theo phía sau một chuỗi những ngày chủ nhật lãng phí. Tôi và Thẩm Hòe Nam ngồi trên một hàng ghế, đọc hết quyển truyện thiếu nhi này đến quyển truyện thiếu nhi khác, cho đến khi mưa dầm mưa dề, ánh đèn rực rỡ bật sáng. Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi đến xưởng dịch ở Bắc Thành cũ, lấy một chai nước ngọt có ga vị cam, chờ mẹ và dì mình tan tầm.

Sau đó, chúng tôi trưởng thành, và cậu xuất hiện. Cậu đi ra từ một con ngõ nhỏ ở Bắc Thành cũ, giống như chui ra từ trong đêm tối vậy, mặc trên người chiếc áo thun hiệu Polo, dưới là quần jeans, tóc dài bay bay trong gió. Mặc dù xung quanh chỉ có ánh đèn mờ mờ, nhưng không che được dáng vẻ đẹp trai và rắn rỏi của cậu. Cậu kẹp một điếu thuốc trong tay, gạt tàn thuốc trên mặt đất, chờ đợi khung cửa sổ kia sáng đèn, cho đến lúc cậu đi ra con đường lớn với bóng dáng cô đơn lẻ loi.

Cả một thế kỷ trôi nhanh trước mắt, thế nhưng không có ai ở lại bên cậu, cho dù chỉ là một khắc.

Tôi nắm chặt tay A Chính.

Mặt trời lặn rồi, tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như đã trở về.

Tôi kéo A Chính, tưởng tượng bản thân đang đi trên một đỉnh núi rất cao và hẹp như một lưỡi dâu, thu hết mọi thứ hai bên sườn núi vào mắt, một bên là cậu, một bên là cậu ấy, hai bờ đại dương sâu thẳm sóng sánh ánh nước lấp lánh, đẹp không kể xiết, rồi khi tới đường chân trời, hai bờ đại dương lại hòa vào nhau, hòa thành một thể với bầu trời bao la vô tận.