Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 4
Cảnh Thời

Gặp lại nhau lần nữa không phải cảnh tượng như anh đã từng tưởng tượng, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, sự cẩn thận trên mặt ngày xưa giờ biến thành bình thản. Đối với anh, những nếp nhăn ở khóe mắt và tàn nhang trên mặt em không khác gì dây áo mỏng màu trắng của em năm 18 tuổi.

Em đổ bát mì mà anh đã làm hỏng đi, bắt đầu nấu bát khác. Tôi bưng bát ra giúp em, bàn trà thấp bé cũng là bàn ăn. A Chính nhìn thấy MacDonald’s thì rất vui, em lau đi salad dính bên khóe miệng của thằng bé và hỏi thằng bé đi học thế nào. Anh có thể nhìn ra em rất hạnh phúc khi có A Chính bầu bạn bên cạnh.

Anh hỏi em vì sao lại không mua MacDonald’s cho anh? Em làm lơ anh, đây là điều em thường làm.

Thuở đầu gặp gỡ, em cũng không ưa để ý đến anh. Thấy em bị giáo viên gọi đi, anh hoãn buổi phụ đạo của Bùi Tử Quân, theo em đi đến văn phòng giáo viên. Đứng tựa ở cửa, nhìn em cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa. Anh có thể nghe hiểu được phần nào, đơn giản là hoàn cảnh khó khăn của em. Em chạy ra ngoài, anh chào hỏi giáo viên chủ nhiệm cho có rồi cũng ra ngoài theo.

Anh thấy em ngồi trên ghế đá, tóc mái vén sau tai lay động theo gió. Anh đi qua, kéo dây buộc tóc của em, em ngoảnh mặt lại nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ửng, em khóc. Anh muốn trêu em, giơ dây buộc tóc lên thật cao, tưởng tượng đến dáng vẻ nhảy dựng lên của em, đồng phục ngắn ngủn sẽ bị nhấc lên cao, lộ ra một đoạn eo trắng tinh. Rồi anh sẽ nghiêng người về đằng sau, sau đó em sẽ ngã về đằng trước, ngã lên người anh. Ấy vậy mà em không làm như thế, em chỉ đưa cho anh hai mươi đồng tiền mà lần đầu chúng ta gặp nhau liền chạy đi mất. Anh nắm chặt tờ tiền còn vương hơi ấm của em, nhìn bóng em rời đi, nhìn đường cong mềm mại lại có lực trên bắp chân nhỏ xinh của em, giống như một con nai con vậy.

Anh cười cười, em thật thú vị.

Bùi Tử Quân đã nói với anh không chỉ một lần rằng cảm giác của anh về em chẳng qua cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, anh thừa nhận điều này. Cảm giác kinh ngạc vui vẻ em mang lại cho anh lúc đầu làm anh cảm thấy mới mẻ 100%. Bảy tuổi anh đã di dân sang Mỹ, sớm đã tiếp nhận tư tưởng cởi mở ở đó. Mười bốn tuổi đã mất đi đời trai với cô bạn gái da trắng người Mỹ. Cũng không phải anh chưa nói chuyện yêu đương với ai bao giờ, anh gặp những cô gái nóng bỏng cởi mở, hẹn hò với họ, hôn hít trên băng ghế dài, ôm ấp trên mặt cỏ và làm tình ngay trong ký túc xá nhỏ của bọn anh. Anh thích trải nghiệm những kiểu yêu đương khác nhau, suy cho cùng thì chúng ta vẫn còn đang trong độ tuổi thiếu niên, khó mà thoát được sự thôi thúc của hormone.

Em rửa chén xong, sau đó đi kiểm tra bài tập về nhà của A Chính. Anh thì lên cơn nghiện thuốc lá, không biết làm sao, mấy năm nay anh càng nghiện thuốc lá hơn. Anh đi ra hành lang, bật lửa châm một điếu thuốc, ánh lửa leo lét lung lay trong lòng bàn tay anh, đem lại một chút ấm áp cho hành lang cũ mèm này. Sắp hút xong một điếu thuốc thì có một bóng người đi lên, anh nhận ra đó là Trần Kiến Quốc. Anh dập điếu thuốc, chờ khuôn mặt của ông ấy từ tối tăm đến khi trở nên rõ ràng.

Khi ông ấy nhìn thấy anh, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống như mọi người, ông ấy hỏi: “Cháu là Cảnh Thời phải không?”

Anh đáp: “Là cháu!”

“Cháu quay lại tìm tiểu Nam à?”

“Đúng vậy.”

Ông ấy chưa cho anh một túi nilon: “Cũng sắp đến Trung thu, dì của Hoành Vũ có làm ít bánh trung thu, bảo chú mang cho Tiểu Nam và A Chính. Nếu biết cháu ở đây thì chú đã lấy nhiều hơn mấy cái rồi.”

Anh nói: “Không cần phiền vậy đâu ạ.”

Ông ấy gật đầu, đỡ lấy lan can, run rẩy đi xuống lầu. Đôi tất kia của ông ấy vẫn không đổi, vẫn là tất đỏ có thêu chữ phúc màu vàng. Ông ấy già thật rồi, nửa đầu tóc bạc đều là những thăng trầm mà ông ấy trải qua. Thân thể hiện tại của ông ấy đã không còn khí thế như đã từng dạy dỗ anh năm đó nữa. Tôi cảm thấy hơi bùi ngùi, lại bật lửa châm một điếu thuốc khác.

Lúc trở vào nhà, anh nói với em mình đã gặp Trần Kiến Quốc, em nói ông ấy vẫn luôn ở đây, còn Trần Hoành Vũ thì đã dọn ra ngoài. Em cất túi nilon vào tủ lạnh, mu bàn tay đỏ ửng cả lên. Anh túm tay em lại, em vùng vẫy, anh thấp giọng nói em đừng nhúc nhích. Anh hỏi em chỗ để hòm thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho em. Đôi tay của em đã không còn mềm mịn như xưa, làn da thô ráp nứt nẻ, trên mu bàn tay còn có một vết sẹo.

Anh nói rất xin lỗi, anh không quen dùng phòng bếp của em. Một lát sau, em không nói gì. Anh tiếp tục nói: “Em xem, cứ ở cạnh anh là kiểu gì em cũng sẽ bị thương”. .

Chắc chắn em còn nhớ lần đó, vài người bạn rủ anh đi một live-house ở Thành Bắc - nơi có những ban nhạc nghiệp dư chơi mấy cây ghi-ta rẻ tiền, biểu diễn nhạc Rock. Bầu không khí rất sôi động, âm nhạc làm người cảm thấy khát, anh uống hơi nhiều, cầm chai rỗng đi ra ngoài hít thở không khí. Kết quả là nhìn thấy em bị mấy thằng con trai như tụi lưu manh vây ở ven tường, em ôm cặp sách, hai chân hơi chùng, môi mím chặt, đôi mắt sợ hãi. Cồn lập tức dồn hết lên não, anh đi qua đó, đập vỡ chai rượu và chỉ vào thằng kia, hết lên: “BUÔNG CÔ ẤY RA!”.

Mấy thằng con trai đó liền xông vào, anh chếnh choáng không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng tay thì vẫn quơ quào chai rượu. Em bước lại khuyên can anh, thân thể nhỏ bé mềm mại dán trước ngực anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim trong anh, kích thích đầu óc anh không còn nghe theo lý trí nữa.

Anh đã chửi thề một câu, lại càng vung vẩy chai rượu. Trong cảnh hỗn loạn, anh chỉ cảm nhận được mỗi hơi thở của em. Trong cơn bốc đồng, cuối cùng mấy thằng con trai cũng chịu rời đi trong ánh mắt phẫn nộ và chẳng hiểu gì cả. .

Chúng ta lập tức ngã xuống, vốn anh còn muốn dựa vào người em, mãi mãi không phải tỉnh lại từ giấc mộng này, nhưng vệt máu đỏ tươi trên tay làm anh tỉnh hơn nửa. Anh đứng bật dậy, thấy vết thương ở đầu gối em đang chảy máu ròng ròng.

Anh tỉnh lại liền, nhìn đầu tóc rối bù dính trên mặt cùng đôi lông mày hơi nhíu của em, bảo em đứng ở đây chờ. Ấy vậy mà khi anh tìm được bông băng y tế quay lại thì đã không thấy bóng dáng em đâu nữa, chỉ còn lại một chiếc điện thoại di động Sony bị đập nát.

Anh thấy tim thắt lại, tiện tay ném thuốc đi, không thèm nói với bạn bè câu nào đã vội đi luôn. Anh gọi điện cho Bùi Tử Quân, hỏi xem cậu ta có biết nhà em ở đâu không, bên kia đầu dây rất ồn, hỏi: “Ai?”.

Anh lớn tiếng nói: “Thẩm Hòe Nam!”.

Cậu ta nói chưa nghe qua bao giờ. Anh tức giận ngắt điện thoại, bảo tài xế lái về phía Nam Thành.

Buổi tối anh không sao ngủ ngon được, không ngừng đùa nghịch chiếc điện thoại cầm tay nhỏ mà em làm rớt, nhưng nó đã không thể lên nguồn nữa. Hôm sau anh mới gặp lại em ở khu điền kinh, tôi định đi qua thì thấy huấn luyện viên của em đã gọi em đi. Anh nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nhỏ ở giữa miếng băng gạc trên đầu gối em.

Huấn luyện viên của em không ngừng trách mắng em, còn em thì luôn cúi đầu không nói lời nào. Nếu năm nay em không lấy được giải ở cuộc thi thành phố thì sẽ không có cơ hội được tự chủ tuyển sinh đại học. Em luôn miệng xin lỗi, cuối cùng đảm bảo sẽ tăng lên cường độ tập luyện. Em cúi thấp đầu, cho nên anh không thể nào thấy được nét mặt của em.

Anh cứ chờ em, sau khi huấn luyện cường độ thấp xong và đi tắm rửa, em là người ra cuối cùng. Anh cản em lại, nói muốn lái xe đưa em về nhà. Em lắc đầu, muốn đi vòng qua anh, anh lại cản em lại, mùi hương dầu gội đầu của em xộc vào mũi anh, là kiểu mùi hương giống như kem dưỡng da cũ.

Em lạnh lùng nói: “Tránh ra!”.

Anh hơi sửng sốt, chưa bao giờ thấy em như thế. Nếu không phải em đang sợ hãi thì là cúi đầu hoặc lén lau nước mắt, khi đó em giống như một con mèo nhỏ còn uống sữa đang khoe ra răng nanh của mình vậy. Anh nản lòng, không cố chấp nữa, nhìn em rời đi một cách khập khiễng.

Anh đi theo, đi qua sân trường, đi qua những đôi tình nhân nhỏ đang nắm tay nhau, đi qua phố buôn bán, những tòa nhà cao ốc. Đến trạm xe buýt, anh vẫn luôn giữ khoảng cách với em. Anh đỡ em lên xe, em không từ chối, cánh tay lạnh lẽo như có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào. Anh ngồi ngay phía sau em, nhìn ánh sáng vuốt ve vành tai của em. Lông tơ rất nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh. Em quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hàng mi thưa thớt tạo thành một cái bóng nhỏ.

Đó là đoạn ký ức khó quên của anh, buổi tối mùa hè năm đó, cây cối bị một màu vàng nhạt bao trùm, tất cả đều như lung lay sắp đổ nhưng lại có vẻ như rất trọn vẹn. Anh đi theo em, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng. Anh không nói lời nào, nắm chặt đôi tay, giây phút đó anh muốn cùng em trải qua nhiều điều hơn nữa.

Anh nói cho em biết hôm nay Trần Hoành Vũ đã đến, tặng một hộp quà cho A Chính. Em gật đầu, nói mấy năm nay Trần Hoành Vũ đã giúp hai mẹ con em không ít. Đương nhiên tôi biết, trong lòng em, Trần Hoành Vũ là một người anh đáng đồng tiền bát gạo.

Em hỏi: “Căn hộ chung cư ở bán đảo của anh đâu rồi?”

Anh nói: “Bán rồi.”

Em nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Anh định ở đây trong bao lâu?”

Anh nói: “Thẩm Hòe Nam, anh không có nhà.”

Đôi mắt của em lập tức tối lại, em đứng dậy, nói: “Hành lý của anh đâu, sau này anh ở phòng của A Chính.”

A Chính rất không tình nguyện mà dọn đồ của mình đến phòng của em. Anh muốn tiến tới xoa đầu thằng bé, nhưng thằng bé khom người trốn đi. Em bảo A Chính ngủ sớm, sau đó đi vào dọn dẹp.

Tôi đi tắm rửa, phòng vệ sinh rất nhỏ hẹp, chỉ có thể kê hai chân giữa máy giặt và bồn cầu, vòi hoa sen đủ cho một người quay người. Gạch men sứ cũ đã ngả màu vàng, nhưng những chỗ còn trống đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trên giá có mỗi sữa tắm và dầu gội, em vẫn luôn là người theo chủ nghĩa tối giản.

Vòi hoa sen để tắm rất cũ, anh không quen dùng, thử như thế nào cũng chỉ vặn ra nước lạnh, đành phải mặc lại quần áo rồi gọi em vào. Em vừa dỗ A Chính ngủ xong, trên mặt còn vương ý cười nhẹ. Em đi vào ngồi xổm xuống, mân mê vòi hoa sen, dưới áo thun mỏng là cột sống nhô ra một cách khác người. Em đứng dậy, nước chảy ra đã dần ấm hơn. Ống tay áo của em đã bị nước làm cho ướt nhẹp, ngọn tóc cũng dính vào nhau. Đột nhiên, anh giữ bả vai của em, đẩy em vào tường.

Ánh mắt của em lập tức bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Buông em ra.”

Anh không nhúc nhích, cố ý mở vòi hoa sen ra, để dòng nước xối qua giữa chúng ta, hơi nước mù mịt bao phủ khắp không gian nhỏ hẹp, nóng hầm hập, ướt dầm dề, làm cho tất cả trở nên mập mờ. Em ướt đẫm, có thể nhìn thấy rõ nội y màu hồng nhạt có ren của em. Anh vuốt ve đường ren đó từ trên xuống dưới, cảm nhận được sự mềm mại của em.

Anh nói: “Thẩm Hòe Nam, mặc cho ai xem vậy, không phải trước đây em chỉ mặc mỗi màu trắng thôi à?’.

Anh dùng sức ấn người đang giãy giụa là em xuống, nâng cao cánh tay của em lên để nước không bắn vào mu bàn tay bị phỏng của em. Em càng vùng vẫy thì càng lộ ra nhiều thứ.

Em nói: “Cảnh Thời, đây là mục đích trở về của anh à?”.

Anh sửng sốt, buông em ra, sau đó nâng mặt em lên. Anh có thể nhìn thấy anh bản mini trong con ngươi của em, đồng tử của em co thắt không theo quy luật: “Anh nhớ em, Thẩm Hòe Nam.”

Anh buông em ra, em rời đi, anh vẫn đứng dưới vòi hoa sen, vặn vòi nước ở mức mạnh nhất, ngẩng mặt lên để dòng nước nặng nề giáng xuống mặt.
Chương kế tiếp