Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 5
Thẩm Hòe Nam

Lúc nhìn thấy anh, em lại có cảm giác bình tĩnh như chưa từng có. Chúng ta đều đang cố gắng thành thật với nhau nhất có thể mới duy trì được bí mật không thể nói ra như vậy. Nghĩ lại thì, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ ràng rằng giữa hai chúng ta chỉ toàn là cảm giác mắc nợ và áy náy.

Dường như anh đã phải trải qua một khoảng thời gian không tốt đẹp cho lắm, cho nên nhìn anh không hào nhoáng như trong tưởng tượng của em. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun kiểu dáng rất phổ thông, không còn bộ dáng tri thức như khi mặc áo polo hồi cấp ba, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác không có gì thay đổi. Thời điểm còn học cấp ba, điểm khác biệt lớn nhất của anh so với các nam sinh khác chính là khí chất. Nhưng hồi ấy, khí chất của anh xuất phát từ thái độ cao ngạo, cho nên đã tạo ra khoảng cách giữa bản thân và những người xung quanh.

Khi nhìn vào ánh mắt như đang nhìn một thứ rác rưởi khó phát hiện của anh, nhìn Trần Hoành Vũ bị anh đánh bại, ngay lập tức em đã biết em nên rời xa anh, không nên xuất hiện trong thế giới của anh. Thế nhưng dường như anh đang tiến vào thế giới của em mất rồi. Một lần nọ, không biết Trần Hoành Vũ chạy đi đâu mất, mấy nam sinh có quen biết với cậu ấy đến tìm em. Thật ra bọn họ chỉ định hỏi em xem Trần Hoành Vũ đi đâu, nhưng anh lại chạy tới trong tình trạng say xỉn, trên tay cầm một chai rượu vỡ đến dọa dẫm họ.

Em rất sợ, sợ những mảnh vỡ thủy tinh kia thật sự sẽ làm bọn họ bị thương. Em cố ngăn anh lại, không ngờ anh lại khiến mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng. Anh say khướt, ngã xuống, cuối cùng người bị thương lại chính là em. Anh nhanh chóng tỉnh táo lại, dặn em đợi anh. Nhưng chính sự nhiệt tình của anh lại khiến em thấy sợ hãi, cho nên em đã rời đi một mình.

Em không muốn có chút liên quan nào với anh nữa, nhưng ngày hôm sau, anh cứ bám theo em mãi thôi. Từ thành phố náo nhiệt đến Bắc Thành nghèo nàn, từ những tòa cao ốc đến những toà nhà đổ nát, em biết anh vẫn luôn ở phía sau, có điều em cũng tự nhắc nhở bản thân đừng quay đầu lại. Em vội vã cắm đầu đi về phía trước, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi hơi thở của anh. Em đi lên lầu, từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, anh vẫn đang đứng dưới lầu, em vội vàng tránh xa cửa sổ. Ở trong ngôi nhà yên tĩnh, em có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.

Trước khi quen biết em, hẳn là anh không hiểu biết gì về Bắc Thành. Nhưng hiện tại đã khác, mọi thứ đều đang thay đổi một cách chóng mặt, xưởng dệt không còn, máy móc biến mất, mà xưởng thủy tinh cũng chẳng còn. Em đứng ở bên cửa sổ, nhìn những ánh đèn le lói trong thành phố cũ kỹ này, các cơ sở công nghiệp trọng điểm của quốc gia càng ngày càng xa lạ, chỉ còn sót lại những ngôi nhà cũ kỹ.

Em đã sớm biết trước, anh có thể dễ dàng từ một người lịch thiệp biến thành một tên lưu manh trong nháy mắt, đơn giản như thay quần áo. Bỗng nhiên anh tìm được nhà em và đặt một chiếc túi ở ngoài cửa, bên trong túi là chiếc điện thoại Nokia đời mới nhất. Hồi ấy, thiết kế bàn phím dày đặc đang là trào lưu đứng đầu, những học sinh nhà giàu trong trường đều dùng loại điện thoại này. Em không nhận, anh lại móc từ trong túi ra chiếc điện thoại nhỏ đã bị hỏng của em. Anh nói, cứ coi như anh bồi thường cho em, thẻ điện thoại đã được nạp rồi.

Tất nhiên là em không thể đòi hỏi thứ quý giá như thế từ anh. Em đáp, điện thoại cũ chỉ cần đem đi sửa chữa một chút là được. Anh lại dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn em, gió thổi tung mái tóc dài của anh, che mất biểu cảm của anh. Em không biết anh định làm gì, ngay sau đó, anh cầm cái điện thoại cũ của em ném ra ngoài cửa sổ. Động tác của anh rất đẹp, giống như lúc anh đánh tennis vậy, cánh tay vẽ ra một đường cong tuyệt vời. Mãi một lúc sau em mới phản ứng lại được.

Em rất kinh ngạc, nhanh chóng ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới, may mắn là dưới lầu không có ai. Phần nắp lưng điện thoại rơi hẳn ra khỏi bộ phận chính của máy, vỡ thành những mảnh nhỏ rơi vãi trên đường. Em quay đầu nhìn lại thì thấy anh tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Đồ điên này, lỡ như rơi vào đầu người khác thì phải làm sao bây giờ!

Em cầm lấy cái túi trong tay anh, sau đó ra lệnh đuổi khách, anh mau đi đi!

Anh cong khóe miệng lên, sau đó rời đi. Em mở di động, nhìn thấy tên của anh trong danh bạ, em ngẩn người nhìn hai chữ kia, cảm thấy cạn lời.

Năm 18 tuổi, em phải gánh vác rất nhiều chuyện trên lưng, vừa phải luyện tập, vừa phải thi đại học, lại vừa phải tìm một công việc tử tế và chăm sóc cho mẹ cả đời. Mười năm sau, em vẫn thế, vừa phải làm việc, vừa phải nuôi dạy con. Em muốn cho nó một tương lai thật tốt đẹp, vậy nên em sẽ không nói cho anh biết, em mua đồ lót ren để mặc chỉ là vì nó rẻ hơn rất nhiều. Đó là điểm mà cả đời này chúng ta không thể giao nhau. Cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ là cô bé lọ lem, mà hoàng tử trước sau gì vẫn là hoàng tử.

Không hiểu sao em lại dậy muộn hơn mọi khi, chuẩn bị xong xuôi cho A Chính thì cũng đến lúc phải ra khỏi nhà. Anh để trần nửa thân trên, uể oải đi từ trong phòng ra ngoài, nói hôm nay mình sẽ đi gặp Bùi Tử Quân, buổi chiều đón A Chính, sau đó sẽ đến đón em tan tầm. Em không có thời gian nói chuyện với anh, gật đầu đồng ý, sau đó vội vàng đưa A Chính ra ngoài, nếu không thằng bé sẽ bị muộn học.

Hôm nay Lý Thịnh đến đón Tử Hạo rất sớm, em giao Tử Hạo lại cho anh ta. Anh ta nói hôm nay Tử Hạo sẽ đến nhà mẹ, hỏi buổi tối em có thời gian cùng đi ăn tối hay không. Em chợt nhớ ra lúc sáng anh nói muốn tới đón em, cho nên em lắc đầu, nói buổi tối phải về nhà cùng với A Chính. Lý thịnh mỉm cười rồi nói sẽ không quá muộn. Em vẫn im lặng, một lát sau, anh ta lại nói mình mới quen một người có thể giúp A Chính làm chứng minh học khu*. Em ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía sau đôi mắt kính của anh ta là đôi mắt tràn đầy ý cười như thể nhất định phải đạt được mục đích.

(*Là một khu vực đặc biệt bao gồm một hoặc nhiều trường công lập.)

Em mím môi. Hiện tại, hai mẹ con em không sống trong học khu, cho nên A Chính chỉ có thể học ở trường cấp hai cũ của Bắc Thành. Nghe lời nói của anh ta rõ ràng đã có chuẩn bị trước, chỉ chờ con cá nhỏ đang bất lực là em cắn câu. Em đành thỏa hiệp, nhắn cho anh một tin nhắn, tối hôm nay em phải đi ăn liên hoan cùng đồng nghiệp, làm phiền anh chăm sóc cho A Chính.

Em lên xe Lý Thịnh, trong xe rất sạch sẽ, không có đồ trang trí gì cả, chỉ có một mùi hương tươi mát. Trước đây, anh ta đã từng nói với em rằng mình cũng là cựu học sinh của trường Nhất Trung ở Hồng Kông. Hồi ấy anh ta rất mập, chỉ biết tập trung vào việc học tập, sau đó đạt được kết quả rất tốt trong kì thi đại học rồi xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Anh ta còn nói đã từng xem em tham gia giải đấu trẻ của thành phố. Năm đó mọi người đều thích xem chạy nước rút 100 mét, chỉ có mỗi anh ta thích xem chạy bộ đường dài, cho nên nhớ em rất rõ.

Cả một đường em đều không nói gì, xe chạy về hướng Nam Thành, anh ta hỏi em muốn ăn gì. Em nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, gì cũng được. Trong lúc anh ta cười, em nhìn thấy biển hiệu của bệnh viện trung tâm thành phố Hồng Kông.

Đã rất nhiều năm rồi em không đi ngang qua đó, biểu tượng chữ thập màu vàng ban đầu đã bị thay thế bằng màn hình LED. Đây vẫn luôn là bệnh viện tốt nhất Hồng Kông. Ban đầu, mỗi tháng em đều phải đưa mẹ đến đây làm kiểm tra tổng quát. Bác bảo vệ hồi ấy thường nói lời chào với em có lẽ hiện tại cũng đã nghỉ hưu, về nhà dưỡng lão.

Vào thời kỳ đó, thang máy còn chưa rộng đến mức chứa được cả một chiếc giường bệnh. Mỗi lần em đều phải quấn mẹ kín mít, còn trùm thêm một chiếc áo khoác lên đầu mẹ, cõng bà ấy vào thang máy. Có lần thang máy rất đông, mọi người nhìn thấy em đều tự giác nhường đường, nhưng sau đó lại có thêm người đi lên cho nên em bị bao vây trong đám người. Trong thang máy có một đứa bé rất ồn ào, nghịch ngợm làm áo khoác trùm trên đầu mẹ em rơi xuống. Trong nháy mắt, cả thang máy rơi vào yên lặng, em không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được những ánh mắt tò mò, thương hại, sợ hãi, soi mói của bọn họ, nhưng những ánh mắt đó đã không còn khiến em cảm thấy tổn thương nữa. Em chỉ nghĩ cách để có thể nhặt được chiếc áo khoác lên. Bỗng nhiên anh xuất hiện, nhặt chiếc áo khoác trùm lại lên đầu mẹ em, sau đó đứng ở phía sau em. Em liếc mắt nhìn thấy mái tóc dài của anh, nghe thấy hơi thở thuộc về riêng anh.

Cửa thang máy mở ra, anh thờ ơ nói, để anh giúp. Sau đó mở đường dìu vai em đi ra ngoài. Anh tìm được một cái giường cáng, bảo em ngồi xổm xuống, sau đó ôm ngang người mẹ em, đặt bà lên cáng. Hai chúng ta ngồi cùng nhau, đợi bác sĩ gọi tên. Em thật lòng nói lời cảm ơn. Anh đáp, không có việc gì, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói. Em tò mò hỏi, anh không về sao? Anh chỉ cười cười rồi nói, dù sao thì anh cũng không có chuyện gì phải làm, hoàn toàn không giống người vừa rồi ở trong thang máy còn tỏ ra lạnh nhạt một chút nào. Rồi em chú ý tới chiếc dây buộc tóc vốn thuộc về em trên cổ tay của anh.

Ở bên cạnh có một người đàn ông trung niên cứ luôn nhìn về phía này với ánh mắt thăm dò, hết nhìn giường cáng lại nhìn chúng ta.

Anh hỏi: “Thưa ông, ông đang nhìn gì vậy?”

Người đàn ông kia cố lảng tránh ánh mắt của anh, lắp bắp nói: “À, à, không có gì…”

Anh vẫn nhìn chằm chằm người đó, hỏi tiếp: “Thưa ông, rốt cuộc là ông đang nhìn cái gì?”

Người đàn ông kia lại càng trở nên lúng túng hơn. Em túm lấy tay áo anh, lắc đầu, anh mỉm cười, không nói gì nữa.

Từ bé đến lớn, ngoại trừ nhà họ Trần ra thì chưa từng có ai tiếp xúc gần gũi như vậy với mẹ em, cũng chưa từng có ai bảo vệ em như thế. Em nhìn chiếc cằm cương nghị giấu dưới mái tóc dài của anh, trong lòng lại có cảm giác rung động lạ thường.

Ngày hôm đó anh vẫn luôn ở bên cạnh em, từ Nam Thành đến Bắc Thành, cho đến khi em đưa mẹ về viện dưỡng lão. Anh gần như làm hết những việc nặng, phụ trách đưa mẹ em đi lên đi xuống. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện thì cũng đã quá giờ cơm. Em nói muốn mời anh ăn cơm, anh cũng không từ chối. Thật ra số tiền trong túi em lúc ấy cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ có thể tìm một quán sủi cảo rất nhỏ ở Bắc Thành. Em cố ý quan sát anh, sợ anh không thích những nơi như thế này, nhưng biểu hiện của anh rất tự nhiên, còn ăn thật nhiều. Em thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của em ngày hôm đó nhẹ nhàng hơn so với bất cứ lần nào tới bệnh viện trước đó.

Anh đưa em về, em thắp đèn lên, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn anh đứng hút thuốc ở dưới lầu, đốm lửa màu đỏ lập lòe trong màn đêm. Đầu ngón tay của em dán lên mặt kính lạnh lẽo, chợt thấy động tác ngẩng đầu của anh, em nâng tay phải lên vẫy tay với anh, anh cũng vẫy tay lại với em sau đó rời đi. Em đặt tay lên ngực, có thể cảm nhận được trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Xe đi ngang qua bệnh viện, chạy một mạch về phía Nam Thành. Hiệu quả cách âm của xe hơi cao cấp rất tốt, em cảm nhận được xe đang từ từ dừng lại. Lý Thịnh xuống xe trước và mở cửa xe giúp em. Anh ta đưa em đến một quán đồ Nhật, một anh chàng con lai tóc vàng mắt xanh bước ra chào hỏi anh ta. Lý Thịnh cảm ơn anh chàng kia vì đã giúp mình giải quyết vụ kiện tụng ly hôn, anh chàng con lai kia nở một nụ cười như một đứa trẻ, sau đó nhìn em bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Lý Thịnh nói vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi. Anh chàng con lai kia cười thành tiếng, vỗ vỗ vai của anh ta rồi sau đó mời bọn em đi vào trong.

Các món Nhật đều rất tinh xảo, nhưng em lại không có cảm giác thèm ăn cho lắm, Lý Thịnh cũng nhìn ra được cho nên anh ta tâm sự với em về chuyện hôn nhân và gia đình của mình. Em chỉ yên lặng nghe, sau đó anh ta hỏi: “Tiểu Nam, em cảm thấy thế nào?”

Em buông đũa, cúi đầu nói: “Xin lỗi anh.”

Có vẻ như Lý Thịnh cũng đoán được trước kết quả này, anh ta nói: “Chuyện con cái không phải vấn đề, công việc và tài chính cũng không có vấn đề gì, hiện tại mọi thứ của anh đều rất ổn định, anh chỉ muốn tìm một người phù hợp để chung sống thôi.”

Em đáp lại: “Chúng ta không hợp đâu.”

Anh ta lại nói tiếp: “Mọi chuyện đều cần thay đổi, em và A Chính có thể dọn qua đó sống trước một thời gian.”

Em trả lời: “Như vậy không được đâu.”

Dường như sự kiên định của em làm Lý Thịnh hơi nản lòng. Anh ta nói đã để ý em từ hồi cấp ba, nhưng hồi ấy trông anh ta rất bình thường, dũng khí để nói ra cũng không có, hơn nữa trong nhà quản nghiêm, lại thêm áp lực học tập nặng nề. Tuy nhiên, hiện tại mọi chuyện đều ổn thỏa rồi, bọn em có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhìn vào ánh mắt mong chờ của anh ta, dường như em còn có thể nhìn thấy cả những khát vọng thời thanh xuân, bỗng nhiên em cảm thấy hơi nực cười. Vì sao có những người tình nguyện ở lại năm 18 tuổi, mắc kẹt trong sự dịu dàng do mình ảo tưởng ra, những cái gọi là tình yêu, là tự do, cái gọi là đánh đổi đều là sự ích kỷ và ngu ngốc.

Em hỏi: “Anh có biết Cảnh Thời không?”

Lý Thịnh sững người một lúc, sau đó đáp: “Anh biết.”

Em nói tiếp: “Anh ấy đã trở về rồi.”

Thích một người không có gì to tát, nhưng luôn một lòng với người mình đã chọn thì là một điều rất đáng tự hào.

Vậy nên, Cảnh Thời à, em không xứng với anh.
Chương kế tiếp