Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 7
Thẩm Hòe Nam

Năm 18 tuổi, điểm em thích ở anh không phải sự khác biệt mà là sự chân thành của anh.

Thời cấp ba, đa số những đứa trẻ đều sống trong giả dối, mà sự giả dối đó xuất phát từ sự nhạy cảm và cái tôi quá lớn. Học sinh giỏi tỏ ra khiêm tốn chẳng qua là vì sợ thành tích đi xuống, những học sinh nổi bật và những người yêu thầm thì lại sợ trở thành người vô hình. Mấy cô cậu thiếu niên không dám thể hiện tình cảm quá lố vì sợ sẽ làm vỡ vụn trái tim thủy tinh của họ. Mà lời nói dối lớn nhất chúng ta luôn được nghe, đó là chỉ cần bước ra khỏi ngưỡng cửa cấp ba, cuộc sống tươi đẹp của chúng ta sẽ bắt đầu. Thật ra, chẳng có cái gì gọi là cuộc sống tươi đẹp.

Riêng anh lại khác, sự theo đuổi chân thành của anh khiến em thấy hơi chệch hướng; nhưng em lại rất giả dối, cố gắng trốn tránh, thậm chí đẩy hết sang cho Trần Hoành Vũ.

Tất nhiên là Trần Hoành Vũ biết hết tất cả. Vì chuyện của bác gái mà cậu ấy có chút trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng những chuyện có liên quan đến cha cậu ấy hoặc tennis thì cậu ấy lại thể hiện rất xốc nổi. Lúc cậu ấy thấy anh tặng em điện thoại mới, thấy anh đưa em về nhà, nhìn thấy dây buộc tóc của em trên cổ tay của anh thì đã hiểu ra tất cả. Sau đó, cậu ấy bảo em đừng nên phụ tấm chân tình của anh.

Em vẫn chỉ ậm ừ cho qua. Em không thích cảm giác luôn bị người khác dùng ánh mắt dò xét mình mỗi khi đi lại trong trưởng chỉ vì quen anh, không muốn chỉ vì anh mà làm xáo trộn kế hoạch của mình, cũng không muốn vì anh mà khiến một người bình thường như mình sinh ra cảm giác rung động. Thời điểm anh nói với em “Anh tuyệt đối sẽ không để em dính một giọt mưa nào”, em cố kiềm chế cảm xúc đang rối bời của bản thân rồi quay đầu bỏ chạy.

Anh dậy rất sớm. Em đang chiên trứng cho A Chính, thoáng liếc nhìn anh một cái, mái tóc dài xõa tung, râu ria mọc lởm chởm. Anh bước đến bên cạnh em và nói lời xin lỗi, nói rằng đêm qua là do anh quá xúc động. Giọng nói của anh hơi khàn, cảm giác có chút lười biếng bởi vì dậy sớm. Dường như em không thể kiểm soát được động tác trên tay, mãi vẫn không lật được trứng thành công, miếng trứng ở trong nồi còn nguyên một mặt.

Em không biết phải nói gì, nhưng anh vẫn tiếp tục nói, anh nói mình đã tìm được công việc làm huấn luyện viên tennis, buổi tối anh sẽ tiếp tục đón A Chính và em. Em gật đầu, hỏi anh có muốn ăn hay không. Anh trả lời không cần, như vậy sẽ có thể sắp xếp thời gian để sử dụng nhà vệ sinh.

Em ngẩn người, nhìn qua có vẻ như đang nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng em lại không thể nhớ nổi bản thân đã nghĩ những gì, trứng rán cho A Chính cũng nát bét. Vậy mà A Chính tỏ ra không quan tâm, hơn nữa còn rất vui vẻ ngân nga một bài hát thiếu nhi. Em hỏi nó vì sao lại vui vẻ như vậy, thằng bé đáp, là vì hôm nay có thể ngồi xe của chú Cảnh Thời. Em mỉm cười, xoa cái đầu nho nhỏ của thằng bé, A Chính, con đúng là một nhóc con ăn cháo đá bát, còn dặn dò anh nhớ đưa A Chính đi cắt tóc.

Lúc ngồi trên xe buýt, thấy hai học sinh cấp ba tay trong tay, nhìn nhau mỉm cười, vừa nhìn đã thấy là một đôi trẻ đang yêu đương nồng nhiệt. Không ngờ nữ sinh kia lại dám hôn nam sinh ở nơi công cộng, em cúi đầu mỉm cười, nhớ lại nụ hôn đầu của mình.

Đó là lần đầu tiên em đến quán bar, em đứng ở trước cửa cần chờ không dám đi vào, tiếng nhạc ầm ĩ ở bên trong cùng với những bộ quần áo kỳ lạ của cả trai lẫn gái khiến em e ngại. Anh trai đứng trông cửa hỏi em muốn làm gì, em trả lời rằng em muốn tìm người. Anh ta cười chế giễu rồi nói, làm gì lại có ai đến quán bar tìm người bao giờ. Em đứng ở phía bên kia đường, gọi cho anh một cuộc điện thoại, ngay lập tức phía bên kia điện thoại đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Em nói mình đang đứng đợi ngoài cửa, muốn tìm anh nói vài chuyện. Anh đọc số phòng cho em, sau đó bảo em đi vào bên trong.

Tiếng nhạc ầm ĩ khiến màng nhĩ em đau nhức, xung quanh là đủ loại rượu vang đỏ, trắng, vàng, trên sân khấu là những cô gái ăn mặc hở hang đang nhảy nhót. Nhìn em có vẻ lạc lõng trong bộ đồng phục học sinh, em chen chúc qua đám đông, có mấy người đàn ông trung niên không có ý gì tốt huýt sáo về phía em. Em nhìn thấy anh và Bùi Tử Quân từ xa, ngoài ra bên cạnh còn có mấy vài chàng trai đang giao du. Em định bước nhanh đến chỗ anh, nhưng lại bị một nữ phục vụ nóng bỏng bưng khay rượu chặn đường. Anh lấy vài chai rượu từ trên khay, sau đó móc vài tờ tiền từ trong ví ra, nhét vào áo ngực của cô ta. Em sững sờ đứng tại chỗ, nhất thời quên mất phải tiến về phía trước, mãi cho đến khi có người đứng phía sau đẩy em một cái.

Em đứng ở chỗ ghế lô ngoài cửa, gọi một tiếng: “Cảnh Thời.”

Nhưng anh vẫn không chú ý đến em, em lại gọi lớn tiếng: “Cảnh Thời!”.

Anh quay đầu lại nhìn em với ánh mắt có chút mờ mịt, anh mỉm cười, ở dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc thực sự rất quyến rũ. Sau đó, anh vẫy tay về phía em. Anh uống một ngụm bia, nở nụ cười và nói: “Sao vậy? Nóng lòng muốn ôm anh thế sao?”.

Một câu này của anh khiến mấy cậu trai xung quanh cười ầm lên. Bùi Tử Quân nói: “Ái chà, Cảnh Thời, Tiểu Nam nhà cậu bạo quá nhỉ!”

Em không lấy bàn tay đang đặt trên vai em của anh xuống mà chỉ muốn nhanh chóng xong chuyện, em nói: “Cảnh Thời, anh có thể đánh đôi cùng Trần Hoành Vũ hay không?”

Anh híp mắt lại, một lát sau mới chửi thề một câu, sau đó nói. “Em nhắc lại lần nữa?”

Từ trước tới nay em chưa từng nghe anh nói tục, biết là anh đã ngà ngà say, nhưng chuyện đã tới nước này thì em cắn răng chịu đựng, em lặp lại một lần nữa: “Anh có thể đánh đôi cùng Trần Hoành Vũ không?”

Sau khi nghe rõ những gì em nói, anh châm một điếu thuốc, ngồi trên sô pha vuốt mái tóc dài của mình ra phía sau. Anh phun ra một làn khói trắng khiến em ho hai tiếng.

Anh nói: “Thẩm Hòe Nam, nhờ vả người khác thì phải có thái độ đúng đắn.”

Em ngạc nhiên một lúc, đầu óc nóng bừng lên, em nói: “Tôi có thể làm bạn gái của anh.”

Anh không cười, nhưng mấy người bạn ngồi bên cạnh anh đều bật cười với thái độ mỉa mai và lạnh nhạt. Anh chỉ nhìn em không nói gì, em cũng không đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của anh. Em nhắm mắt lại, rướn người về phía trước, đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo, lẫn lộn mùi rượu và thuốc là của anh. Em chỉ chạm nhẹ một cái rồi lập tức lùi lại.

Biểu cảm của anh không có gì thay đổi, sau đó anh nhếch miệng và nói một cách chậm rãi: “Thẩm Hòe Nam, em nghĩ em là ai? Xung quanh tôi thiếu gì những cô gái từ ngoại hình đến dáng người đều đẹp hơn em, chẳng qua là tôi cảm thấy trêu đùa em rất thú vị, em lại lầm lì ít nói nên mới theo đuổi em thôi. Chẳng qua là tôi đang thương hại em thôi, em hiểu không? Là thương hại.”

Em hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm giác chua xót đang cuồn cuộn trong lòng, run run giọng hỏi: “Vậy phải làm thế nào anh mới chịu đồng ý?”

Anh dí đầu lọc thuốc lá xuống gạt tàn, nhấp một ngụm rượu, mặt không biểu cảm nhìn em rồi nói: “Thẩm Hòe Nam, lên giường với tôi đi.”

Nước mắt em rưng rưng như sắp khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên ở trước mặt người khác mà em không kiểm soát được những giọt nước mắt của mình, mà người đó lại chính là anh. Em đứng dậy, lau nước mắt lung tung, sau đó nuốt nước bọt, nói: “Tôi đồng ý.”

Ngay lập tức cả ghế lô trở nên im lặng, anh nhìn em, ánh mắt đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh nhỏ giọng nói: “Cút!”

Em không chịu đi, đáp lại: “Tôi làm được!”

Anh trầm giọng nói khiến em thấy sợ hãi: “Mẹ kiếp, em cút cho tôi!”

Em không nhớ bản thân đã rời khỏi quán bar đó dưới ánh mắt soi mói của mọi người như thế nào. Em cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy đến lúc nước mắt đã cạn khô mới ngồi xổm xuống, không nhịn được mà khóc nức nở. Em cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên môi, dường như hơi thở của anh vẫn còn vương lại. Em lấy mu bàn tay dùng hết sức quệt lau mạnh lên môi, muốn lau sạch dấu vết mà anh để lại. Em ngồi xổm tận cho đến khi hai chân cảm thấy tê cứng mới đứng dậy rời đi.

Vài ngày liên tiếp em đều không gặp anh, mãi cho đến khi Trần Hoành Vũ nói với em, để “hai bàn tay sẵn sàng”(*), cũng chính là tham gia thi tuyển sinh ở trong nước thì bắt buộc phải đạt được thứ hạng, cho nên anh muốn đánh đôi với cậu ấy. Nghe vậy, em cảm thấy hơi ngạc nhiên, em không biết nếu lần sau gặp mặt nhau chúng ta nên gì, hay liệu chúng ta có còn gặp lại nhau hay không.

(*Trong câu “Một trái tim đỏ, hai bàn tay luôn sẵn sàng”. “Một trái tim đỏ” chỉ lý tưởng cách mạng leo lên đỉnh cao văn hóa, khoa học để thực hiện sự nghiệp hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa của Tổ quốc. "Hai bàn tay luôn sẵn sàng" là để chỉ tinh thần học hỏi không ngừng.)

Em đến xem trận đấu ngày hôm đó, anh gần như kiểm soát toàn bộ sân đấu, chỉ cần phát bóng là ăn điểm. Lúc phát bóng, anh uốn cong người như một chú chim đang chuẩn bị bay lên, những ngón tay thon dài mạnh mẽ nâng lên, cơ bắp cánh tay và cẳng chân nổi bật dưới ánh mặt trời rực rỡ. Tương tác giữa anh và Trần Hoành Vũ cũng rất bình thường, nên nói thì sẽ nói, nên đập tay thì đập tay, tuy rằng tất cả những chuyện này không có gì hấp dẫn hay thách thức đối với anh.

Em đứng ở cửa đợi Trần Hoành Vũ để chúc mừng và đưa nước cùng với khăn lông cho cậu ấy. Anh đi ngang qua em, mùi mồ hôi lẫn với hơi thở từ trên người anh tỏa ra. Anh đi rất nhanh, em chỉ có thể nhìn thấy đuôi tóc ướt sũng của anh dán vào gáy, mà cái dây buộc tóc kia vẫn được anh dùng để buộc tóc.

Một khoảng thời gian rất dài anh không đến tìm em, mà em lại bận rộn chuẩn bị cho giải điền kinh thành phố, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian ở sân điền kinh, cường độ luyện tập cao và cơ hội được tham gia không dễ dàng khiến em tự nhủ với bản thân không nên nghĩ nhiều, nhưng chỉ cần thả trôi suy nghĩ là em sẽ lại nghĩ đến anh. Nghĩ lại khoảng thời gian dày vò ấy là chiếc vương miện mà cuộc sống ban tặng cho mình, em đã bao bọc bản thân cẩn thận quá mức, thậm chí không dám bày tỏ tình cảm của bản thân ra. Sau này em mới nhận ra, lúc nào cũng tỏ ra bản thân đang rất ổn cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ đơn giản cắn răng chịu đựng mỗi khi gặp khó khăn mà thôi, điều mà em thực sự muốn đó là không sợ đối diện với cảm xúc của bản thân, thậm chí là không ngại bộc lộ ra sự yếu đuối, đau lòng chính là đau lòng, khát vọng chính là khát vọng, nắm được buông được, đó mới là tình cảm.

Vừa đến nơi làm việc, đã có mấy cô gái chạy lại hỏi thăm chuyện của em với Lý Thịnh ngày hôm qua. Trên mặt nhóm nữ sinh tràn đầy hào hứng hóng chuyện. Một người đàn ông chất lượng như Lý Thịnh thực sự rất bắt mắt, nhưng em đã nói, em và anh ta không ở bên nhau. Trên mặt mấy cô gái tràn đầy sự tiếc nuối, các cô ấy ríu rít nói rằng em và anh ta rất xứng đôi, quan trọng là cả hai đều đã có con riêng. Thậm chí các cô ấy còn lên kế hoạch cho cuộc sống của hai chúng em, sinh thêm một đứa con nữa, còn em trở thành một bà nội trợ toàn thời gian, đó chính là cuộc sống lý tưởng của các cô ấy. Em chỉ cười không nói gì, một cuộc sống lý tưởng của họ phải chăng còn chẳng bằng cuộc sống của một người bình thường.

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, em nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp A Chính, cô ấy nói A Chính đánh nhau với bạn cùng lớp, sau đó A Chính té ngã và đầu va vào góc bàn rách ra tạo thành vết thương, chảy không ít máu. Cô ấy nói mình đã liên hệ với gia đình của bạn học và mọi người đều đã tới bệnh viện, mong em nhanh tới. Em vừa nghe vừa mau chóng thu dọn đồ đạc, tự dặn lòng không được nóng vội, sau đó xin nghỉ với chủ nhiệm lớp rồi chạy nhanh ra cửa bắt một chiếc xe taxi. Em ngồi trên xe gọi cho anh, anh vừa mới vận động xong nên trong giọng nói còn lẫn cả tiếng thở dốc. Anh dặn em không nên quá lo lắng, anh cũng sẽ tới bệnh viện ngay lập tức. Em nắm chặt điện thoại, nhìn cây ngô đồng tươi tốt ngoài cửa sổ, nhịp tim cũng dần dần ổn định lại.

Lúc em chạy tới bệnh viện thì các giáo viên đều đã tới, chờ tiến vào phòng giải phẫu. A Chính ôm trán, ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, mở to mắt nhìn về phía em, trong ánh mắt tràn đầy sự tủi thân. Miếng băng gạc trên trán thấm đẫm máu, thằng bé nhìn em bằng đôi mắt đỏ hoe, lí nhí nói: “Mẹ, con đau…”

Trái tim em nhói lên, em hít sâu một hơi, định nâng A Chính dậy. Thằng bé loạng choạng đứng dậy, có lẽ là do trật chân lúc bị ngã. Em vội vàng bế thằng bé lên, tuy rằng có chút khó khăn nhưng em không bận tâm nhiều đến vậy mà chạy thẳng về phía phòng giải phẫu.

Anh chạy về phía em, mái tóc dài tung bay ở phía sau, anh càng lại gần, cánh tay em lại càng có sức lực, bước chân lại càng lớn. Em biết là do ông trời thương tình, chính là ở tố tẫn sinh mà không dễ là lúc, vẫn không quên nhắc nhở ta, ôn hương đầy cõi lòng thời khắc khả năng chính là ngay sau đó, mà chạy tới đưa ấm áp người, chính hướng ngươi chạy tới.
Chương kế tiếp