Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 8
Cảnh Thời

Anh hôn em.

Anh thừa nhận anh có tính chiếm hữu khá cao, nếu không sẽ không tới mức làm cho bản thân trở nên chật vật lúng túng mỗi lần nhìn thấy em ở bên cạnh người đàn ông khác. Lần này là Lý Thịnh, lần trước là Trần Hoành Vũ.

Khoảng thời gian đó anh rất bức bối, đến cả em cũng không thể xua tan những phiền muộn trong anh. Huấn luyện viên của anh ở Mỹ gửi chuyển phát nhanh cho anh, hỏi anh khi nào mới chịu trở về, bên đó đã bắt đầu sàng lọc các ứng cử viên cho giải đấu ATP World Tour, nhắn nhủ anh nên tham gia thi đấu vài giải và vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng. Sau đó anh và chú anh đã cãi nhau một trận, anh nhớ nước Mỹ lắm chứ, nhưng anh không nỡ buông tay em ra. Điều quan trọng nhất chính là anh không biết được vết thương của anh sẽ mang lại cho anh kết cục thế nào, và anh có thể chấp nhận được kết cục đó không. Từ sau khi khớp xương bị vỡ, tổn thương có thể đã len lỏi theo các dây thần kinh lên não anh rồi, khiến tâm tình của anh thường xuyên bất ổn.

Anh hẹn Bùi Tử Quân đi uống rượu, hôm đó uống thật sự hăng. Sau khi em cúp điện thoại và rụt rè đứng ở trước cửa, anh thấy rượu ngọt cứ như được bỏ thêm mật. Ấy vậy mà em đang van nài anh, van nài anh đánh đôi với Trần Hoành Vũ.

Anh cảm thấy thật châm chọc. Cồn, nicotin và cái hôn lạnh lẽo không có một chút tình cảm kia của em… tất cả như đang chọc vào điểm nhạy cảm nhất của anh. Tennis - Tương lai - Tình yêu, anh như kẻ điên nói ra những lời khiến em tổn thương. Anh hỏi em có thể ngủ với anh không, em quả quyết trả lời có thể, em có biết vào khoảnh khắc đó anh đã thất vọng cỡ nào hay không!

Cuối cùng anh vẫn đánh đôi với Trần Hoành Vũ. Anh dò hỏi Chu Vân Phong cùng bàn về Trần Hoành Vũ, biết được dì của cậu ấy là nạn nhân trong vụ nổ lớn ở xưởng dệt, ba của cậu ấy không thể kết hôn với mẹ của em, em và cậu ấy cũng không thể trở thành anh em được. Dựa vào tennis để được nhận vào một trường đại học tốt là chuyện duy nhất cậu ta có thể làm vì gia đình.

Anh hơi hối hận, cũng hơi ương ngạnh. Anh muốn biết vì sao em lại không nói cho anh biết sớm một chút? Bởi vì em hoàn toàn không nghĩ cho phép anh được trở thành một người quan trọng trong cuộc đời em chăng?

Anh nhìn thấy em vào hôm thi đấu, nhưng anh đã phớt lờ em, một khi tính tình trẻ trâu của một chàng trai trổi dậy thì đố ai cản nổi anh. Anh không nói với em là tối nào anh cũng lén đi xem em luyện tập, chỉ khi thập thò sau tấm lưới bóng chuyền anh mới biết được, hoá ra mình thích ai đó không phải lúc nào cũng có thể làm cho người ta mủi lòng, nỗi lòng của con người ta sẽ nảy sinh thật nhiều cảm xúc ẩm ương chỉ bởi vì yêu, nhưng người ta vẫn muốn yêu. Yêu đương xưa nay là chuyện cầm đuốc ngược gió, lửa táp bỏng tay nhưng ta vẫn một lòng muốn giữ chặt đuốc.

Anh nhận được cuộc gọi của em, lập tức tránh đi cô gái học trò dây dưa không dứt, rồi đi mượn Bùi Tử Quân 5,000 nhân dân tệ. Trên hành lang, anh thấy em ôm A Chính chạy tới, chạy về phía anh, nước mắt trong đôi mắt em cứ như mảnh vỡ kim cương, lấp lánh một vẻ đẹp buồn. Anh đỡ lấy A Chính, bế nó lên bàn giải phẫu. Rồi anh ôm em vào lòng, nỉ non ngay bên tai em, không sao mà, không sao mà!

Cơ thể nhỏ bé của em run lên, em càng ôm chặt anh hơn, em cũng đang dùng đôi tay vỗ về tấm lưng của anh. Em đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định hệt như dáng vẻ năm đó khiến anh mãi mãi không quên.

Anh không nhớ rõ anh đã nhảy khỏi khán đài bằng cách nào nữa, anh bật qua hàng rào, không quan tâm đến đám trọng tài đang ngăn cản, vượt qua bảo vệ, xuyên qua phòng thay quần áo của các vận động viên đang chờ thi đấu, chạy tới ôm em. Trên người em ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi men theo sợi tóc nhiễu xuống từng giọt, anh nâng gương mặt em lên, hôn xuống. Mặt em lộ vẻ bàng hoàng, anh nói:

- Thẩm Hoè Nam, anh yêu em.

Sau này Bùi Tử Quân kể lại, lúc em chạy vòng cuối cùng, anh đã đứng bật dậy rồi. Hai tay của anh siết chặt, cả người run lên. Cậu ta cũng nói, vào khoảnh khắc đó, cậu ta đã biết tình cảm anh dành cho em là tình cảm chân thành nhất.

Sau khi tiếng súng bắt đầu vang lên, anh mới tìm được em đang lẫn trong đám người. Trái tim của anh còn chưa kịp dịu đi thì thấy em té ngã ngay khúc cua thứ nhất, anh hơi hốt hoảng. May mà em không gặp phải sự cố nào, em đứng ngay dậy, chạy tiếp, có điều em đã bị tụt lại phía sau mọi người mất rồi.

Tuy 3,000 mét rất dài, nhưng thời gian trôi qua không chậm chút nào. Anh không dám thả lỏng, đến cả Bùi Tử Quân bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa mà choàng qua bả vai của anh, giúp anh bình tĩnh một chút.

Còn ba vòng cuối, em bắt đầu phát huy hết sức, bước chân của em càng lúc càng rộng, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn. Anh không rời mắt khỏi em dù chỉ là một khắc, đột nhiên anh có cảm giác song hành mà trước giờ chưa từng có. Cứ mỗi lần em vượt qua một người, anh thấy như mình vừa đánh trả một quả bóng. Anh rất mệt, bước chân thật nặng nề, anh muốn nâng cánh tay lên nhưng không nâng nổi, anh không thể tập trung được nữa. Anh nghe có tiếng hoan hô trong sân, anh cắn chặt răng, mặc cho mồ hôi toé ra, anh tự nói với bản thân rằng tất cả còn chưa kết thúc, vẫn còn cơ hội. Vòng cuối cùng rồi, anh đứng lên, ánh mặt trời chói chang khiến anh cảm thấy say nắng ngay lập tức…

Em hứng cơn gió, trên đời này không có bất cứ điều gì có thể khiến em dừng lại. Em băng băng trên sân bóng dựa bốc hơi, băng qua tiếng hò hét của đám đông, băng qua trước mặt đối thủ đang cản đường em, em chẳng hề quay đầu lại, mải miết chạy qua vạch đích, nhưng em còn chưa dừng lại, dường như em đang chạy đến tận cùng của con gió khô, chạy tới nơi xa có ánh mặt trời không bao giờ tắt, chạy về phía tương lai của em. Cuối cùng anh không còn nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc trầm mặc của em nữa, không còn nghe được giọng nói nhỏ nhẹ mềm mỏng của em nữa, không còn tìm ra một chút dấu vết nào của cuộc đời khốn khó trong em.

Anh chạy tới ôm lấy em, Thẩm Hoè Nam, anh yêu em mất rồi.

Anh đã thua triệt để trong tay em, cô gái lạnh lùng - gầy gò - có đôi vai đẹp - dịu dàng - không hề ác ý. Đồng thời, chắc là em đã nhìn thấy quá nhiều thăng trầm trong đời, lòng người có lúc thay đổi, em biết tất cả nhưng không chọc thủng. Thi thoảng em lộ ra một chút hồi ức, trông em mềm mại hơn hẳn, nhưng trong mềm mại lại có kiên định, có thể chống lại tất cả mọi thứ cứng rắn trên thế gian này. Còn anh, anh đã nhận ra bản thân thiếu sót và căn cõi thế nào từ em, anh đắm chìm trong quá khứ, anh sợ hãi những thứ ở tương lai, anh khao khát vinh quan nhưng lại lo lắng mình không chịu nổi kết cục thất bại. Anh đã không còn là tuyển thủ tennis thiên tài từ lâu lắm rồi, anh không gánh nổi sức nặng của vòng nguyệt quế.

Buổi tối hôm đó, anh gửi email cho chú, mẹ và huấn luyện viên của anh ở Mỹ. Anh nói anh định giải nghệ, vả lại anh cũng đã lên kế hoạch thi đại học ở Trung Quốc rồi. Mỗi một giai đoạn đời người đều sẽ đi đến hồi kết, song cả cuộc đời sẽ không bao giờ kết thúc.

Anh đi sát bên cạnh em, nói:

- Đây chỉ là một ca tiểu phẫu thôi em, may vết thương lại là được.

Em gật đầu, nhưng không giấu được cảm giác hối hận của người đang mang thiên chức làm mẹ, anh bén nắm lấy tay em và khẽ vỗ về.

Có tiếng giày cao gót dồn dập bước trên hành lang, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ung dung đi tới. Cô ta nhìn trái nhìn phải, sau đó đi thẳng tới chỗ chúng ta. Cô ta nhìn em, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, thế nhưng ánh mắt đã chuyển thành tò mò khi nhìn anh. Sau đó có thêm một người đàn ông lon ton đi đến, anh nhận ra anh ta, là người đàn ông mấy hôm trước đã đưa em về nhà.

Người phụ nữ cất giọng mắng anh ta, thái độ bất mãn bởi vì con gái bị người khác bắt nạt ở trường mà anh ta lại tới quá muộn. Anh ta đưa mắt nhìn vào chúng ta, lập tức sửng sốt. Anh đứng dậy bắt tay với anh ta, nói rằng anh tên Cảnh thời và hiện đang là bạn trai của em. Anh ta ngơ ngẩn, sau đó cũng tự giới thiệu, bảo sau khi ly hôn thì con gái theo mẹ. Anh gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Anh ta tiếp tục, lúc trước chúng ta đều là học sinh của trường Nhất Trung ở Hồng Kong.

Người phụ nữ đó không hiểu lý lẽ, ngoại hình thô thiển, khiến anh thấy rất khó chịu, cô ta nói:

- Các anh các chị nên về dạy lại con mình, bảo đó đáng mặt con trai một chút, đừng có động một chút là đánh con gái. Con nhà anh chị đánh con tôi đỏ ửng cả tay rồi này! - Cuối cùng, cô ta cười khẩy, nói: - Thứ không có tiền còn bày đặt cho con mình theo học trường tiểu học dành cho con em nhà giàu.

Anh nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đen đậm đỏ đó, bình tĩnh đáp trả:

- Con gái của chị ở trường mắng Thẩm Chính không có ba, là đứa con hoang, nhưng mà bây giờ ba nó đang đứng ở trước mặt chị đây. Còn nữa, chị về dạy lại con gái của mình sao cho hiền lành chút đi, coi chừng sau này nó bôi tro trét trấu lên mặt chị đấy - Anh tiếp tục nói: - Nếu ngôi trường này có thể nhận một đứa học sinh như con gái chị thì trình độ cũng chẳng ra làm sao.

Sắc mặt người phụ nữ đó lúc đỏ lúc trắng, cô ta còn muốn nói thêm nhưng đã bị Lý Thịnh ngăn lại, cố nén cơn giận đứng qua một bên.

Lý Thịnh nói:

- Chuyện này là lỗi của chúng tôi cả, không biết dạy con cho đúng, chúng tôi sẽ trả toàn bộ chi phí chữa trị, anh Cảnh có yêu cầu gì nữa không?

Anh đáp:

- Chi phí chữa trị không phải là vấn đề, xin lỗi trước đi.

Anh ta nói: - Thành thật xin lỗi.

Anh nói:

- Không phải kêu anh xin lỗi, tôi muốn con gái của anh xin lỗi Thẩm Chính.

Vẻ mặt anh ta như bị nghẹn lại, anh hờ hững nhìn thoáng qua, rồi choàng lấy bả vai em, nói:

- Mong anh Lý xử lý thích đáng quan hệ trong nhà rồi hẵng đến đây theo đuổi Tiểu Nam.

Em giật giật góc áo anh, nhìn anh bằng ánh mắt "được lắm". Anh cười, nắm lấy lòng bàn tay đã hơi rịn mồ hôi của em.

A Chính lên xe, trên trán dán một miếng băng gạc, ánh mắt của nó trông thật rệu rã, không có tinh thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Em cũng đang dùng ánh mắt tương tự để nhìn con trai.

Anh đề nghị đi ăn McDonald's, sau đó đi dạo. A Chính ăn đến khi hai ngón tay nhỏ bóng nhẫy, tâm trạng nó mới khá hơn chút đỉnh. Em dẫn bọn anh đến cửa hàng Uniqlo, lựa cho A Chính hai chiếc áo thun in hình siêu anh hùng. Anh và A Chính vào phòng thử đồ, anh thật cẩn thận để không chạm vào vết thương của thằng bé. Thằng bé vuốt ve hình in trên áo, đôi mắt mở to nhìn chăm chú, rồi nhỏ giọng hỏi đồ này có đắt lắm không? Anh nhìn thấy tính trẻ con nhưng lại trưởng thành sớm trong mắt thằng bé, lập tức cảm thấy đau lòng. Nếu là hồi trẻ, chắc chắn anh sẽ không bao giờ mua đồ ở cửa hàng thức ăn nhanh, có thể mặc quần áo logo nhỏ thì hiển nhiên anh sẽ không chọn thứ khác. Sau khi chúng ta đến với nhau, mỗi lần đi mua sắm em đều cản anh, điệu bộ để ý đến anh rồi lại bất lực của em trông thật đáng yêu. Tuy nhiên hiện tại, anh nhìn vào 5,000 tệ vừa mới mượn được từ Bùi Tử Quân hiển thị trong điện thoại, không dễ để giải thích cho A Chính biết thế nào là "đắt hay không đắt".

Sau đó chúng ta đưa A Chính đi cắt tóc, A Chính ngồi ở trước gương, hoặc không ngừng sờ băng gạc trên đầu mình hoặc kéo tóc mái che nó lại, đôi mắt to tròn của nó tràn ngập vẻ không thể chấp nhận được. Đúng là một thằng nhóc thích đẹp, anh bèn duỗi cổ tay của anh ra, phô bày vết sẹo lồ lộ trên cổ tay mình. Anh nói với nó là anh cũng có một vết sẹo, vết sẹo chứng tỏ chúng ta là những người đàn ông dũng cảm. A Chính vẫn hơi miễn cưỡng, anh nói chúng ta cùng nhau cắt tóc được không? Nó mới gật đầu, anh tiếp tục nói, vậy thì đây chính là thoả thuận giữa hai cha con chúng ta. Biểu tượng thanh xuân độc nhất vô nhị của anh rơi xuống mặt đất, giống như phủi rớt một lớp bụi. Anh đứng lên, hất mớ tóc gãy trên đầu rồi hỏi em thấy sao? Em đáp trông anh đẹp trai hơn nhiều, anh thấy rất vui.

Chúng ta về nhà rất muộn, em phải dọn dẹp nhà cửa, còn anh thì dẫn A Chính vào phòng vệ sinh tắm rửa. Anh lấy túi nhựa trùm đầu cẩn thận bọc lên vết thương của thằng bé, điều chỉnh nước ấm vừa phải cho thằng bé tắm, thằng bé cứ che kín "con chim nhỏ" của mình. Anh ngồi xổm xuống bôi sữa tắm lên người thằng bé, anh bảo bọn anh đều là đàn ông, có gì đâu mà không thể xem. Thằng bé chậm chạp thả tay ra, trong không gian mờ mịt hơi nước, thằng bé mở to hai mắt, anh biết nó muốn hỏi anh một điều gì đó. Thằng bé đảo mắt nhìn ngó khắp nơi hòng giảm bớt sự ngượng ngùng, lí nhí hỏi anh, vì sao đôi lúc nó tự mân mê "con chim nhỏ" của mình sẽ có cảm giác thoải mái đến lạ. Anh cười, sờ vào "chim nhỏ" vừa mới cắt bao quy đầu của thằng bé, nghĩ đến điệu bộ tò mò về sinh lý nhưng lại không dám hỏi em, anh trả lời rằng đây chẳng qua chỉ là một loại cảm xúc vui sướng, trong cuộc đời này còn có rất nhiều cảm xúc vui sướng đang chờ chúng ta khám phá. A Chính gật đầu, song có cái hiểu, có cái không hiểu, đúng là một thằng bé đáng yêu.

Anh ru thằng bé ngủ, rồi mới về phòng với em. Em mặc váy ngủ và đang ngồi xếp quần áo, xương bả vai nhô lên lộ hẳn ra ngoài, dưới ánh đèn trông gợi cảm làm sao. Anh ôm chầm lấy em từ phía sau, phả hơi thở ấm áp lên cổ của em, em không hề chống đối.

Em nói: - Cảm ơn anh về mọi chuyện hôm nay.

Hồi lâu, anh xoay người, nâng mặt em lên, hôn xuống. Anh cảm nhận được em đang thuận theo ý anh, anh đắm chìm trong cảm giác đê mê này một lúc, bởi lẽ nó có thể làm cho anh quên đi bản thân, và quên luôn cả thế giới.

Anh bế bổng em đến bên giường, nhìn thẳng vào đôi mắt em, anh hỏi:

- Có được không em?

Em đáp:

- Anh khẽ một chút, A Chính đang ở bên cạnh.

Anh bảo là thằng bé ngủ rồi.

Em hơi đẩy anh ra, khe khẽ nói:

- Cảnh Thời, sau khi sinh con…

Anh thở gấp, nhìn ánh mắt trốn tránh và vẻ mặt khẩn trương của em, anh nhẹ vuốt ve môi em. Thẩm Hoè Nam này, anh không cần biết là em đã phải trải qua những gì, riêng anh chỉ cần Thẩm Hoè Nam thôi.

Chúng ra ôm nhau, cảm nhận tần suất hô hấp và nhịp tim của nhau hoà vào ranh giới màn đêm. Anh quấn lấy em, không chừa một kẽ hở nào, cùng em phiêu diêu từ đỉnh núi xuống thung lũng, giống như cành cây đang đâm chồi nảy lộc và cánh chim mới sinh. Nông sâu hoà hợp, mây mưa một trận, rồi chúng ta ôm nhau ngủ.
Chương kế tiếp