Giang Hồ Học Đường

Chương 8
Cái bàn nhỏ gần cánh cửa kính, Phạm Tuấn Kiệt chán nản quay đầu nhìn ra ngoài đường bê tông. Cái ngõ hẹp đèn đường soi còn sáng quắc, Tiêu Hữu Phúc cầm cốc kem lên vừa ăn vừa hỏi anh.

"Kìa lão tam, mày không ăn à?"

Phạm Tuấn Kiệt nhỏ giọng khách sáo, mắt tia tận lề đường bên kia.

"Bọn mày ăn trước đi."

Nhìn bên kia đường, Phạm Tuấn Kiệt nhận ra dáng người của Mục Lưu Băng. Anh ta đang bị một người đàn ông dúi đầu dúi cổ xuống chửi rủa kinh khủng. Nghĩ thầm trong bụng, Phạm Tuấn Kiệt đoán ông ta chính là bố của Mục Lưu Băng. Anh tò mò không biết bên đó đang xảy ra chuyện gì, vì lòng hiếu kì nên anh đứng dậy cứ thế đi ra ngoài cửa quán. Mọi người thấy Phạm Tuấn Kiệt đi ra, họ cầm cốc kem lên rồi đi theo anh.

Bố của Mục Lưu Băng là Mục Quách Du, ông ta say bí tỉ cứ lật đật lúc lại dí đầu con mình xuống mà chửi bằng chất giọng không thuộc hệ điều hành của trái đất. Nách trái của Mục Quách còn kẹp chặt chai rượu trắng, tay phải ông ta quơ trời khua đất, hai chân đá chéo liêu xiêu không vững. Mục Lưu Băng rất bình tĩnh, mặc bố cứ chửi cứ đẩy anh vẫn cố kéo bố về.

"Bố, để con đưa bố về. Bố, bố đừng uống nữa. Con đưa bố về."

Mục Quách Du đập chai rượu xuống đường, thủy tinh vỡ bắn tung tóe khiến những người xung quanh sợ hãi tránh xa. Trông Mục Lưu Băng vừa xấu hổ vừa lúng túng cứ quay đi quay lại không biết xử trí ra sao. Mục Quách Du ngồi phịch xuống ghế, hai tay đập cái bàn nhựa mà hét lên.

"Thêm rượu, thêm rượu lên đây!"

Mục Lưu Băng nhắm mắt nhắm mũi xấn tới kéo tay Mục Quách Du, vừa kéo anh vừa năn nỉ khổ sở.

"Bố, về thôi."

"Mày cút về cho tao, cút về mang tiền đến đây. Tao nhậu còn chưa đủ. Mày cút về mang tiền ra đây cho tao."

Mục Quách Du đẩy ngã Mục Lưu Băng, ông ta vung tay chỉ lên trời mà nói mà quát mà ra lệnh. Mục Lưu Băng hết chịu nổi, anh uất ức hét toáng lên.

"Bố xem nhà có còn cái gì nữa không mà bố đòi có tiền để nhậu."

Mục Quách Du giương mắt trắng dã man rợ nhìn Mục Lưu Băng. Chẳng cần quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, ông ta lao tới hết tát rồi lại đá Lưu Băng như đánh kẻ thù. Vừa đánh Mục Quách vừa lầm bầm trong cổ họng.

"Không có tiền này thì không có tiền này! Không có này thì không có này thì.."

Mục Lưu Băng ôm đầu cuộn tròn người lại. Mục Quách Du cứ đánh, đánh mãi như thế. Phạm Tuấn Kiệt đau mắt quá, anh hít một hơi thật sâu rồi bước tới cản ông ta lại. Đi được nửa đường thì Vũ Phi Diệp từ đâu lao ra đẩy Mục Quách Du ngã ra đất. Cô đỡ Mục Lưu Băng dậy rồi ân cần phủi bụi quần áo cho anh ta.

"Anh Lưu Băng, anh có bị làm sao không?"

Mục Quách Du lồm cồm bò dậy, ông vớ ngay mảnh vỡ chai rượu chĩa về phía hai người họ. Dù say nhưng ông ta vẫn không quên đòi tiền để đi nhậu tiếp.

"Đưa tiền cho tao. Nhanh! Đưa tiền cho tao!"

Vũ Phi Diệp đá trúng cổ tay Mục Quách Du làm mảnh thủy tinh bay lên trời rồi rơi xuống đất vỡ tan ra. Ông ta sụp người xuống ôm cổ tay kêu la oai oái, Mục Lưu Băng chạy tới đỡ Mục Quách Du dậy.

"Bố, có đau không bố."

"Mày cút ra, tao không có loại con như mày. Từ nay mày đừng gọi tao là bố nữa."

Mục Quách Du đẩy Mục Lưu Băng ra, ông trừng mắt gằn giọng hắt hủi Lưu Băng. Chưa nói hết câu ông đã quay lưng bước đi thật nhanh, lúc ngả sang trái lúc ngửa sang phải. Vũ Phi Diệp bước tới đứng sát vai Mục Lưu Băng, giọng cô nhỏ nhẹ.

"Em xin lỗi."

Mục Lưu Băng chỉ trầm buồn gật nhẹ.

"Không sao. Em về đi, anh đi theo bố anh xem ổng lại đi đâu uống tiếp. Anh còn phải đưa bố anh về nữa, em về trước đi."

Phạm Tuấn Kiệt vẩy tay quay lưng lại không hóng chuyện nữa. Anh đi vào quán cafe full, ngồi xuống ghế, chân vắt chéo cứ trầm mặt suy nghĩ. Thấy vậy, Mục Nhất Bạch đi tới ngồi xuống ghế sát bên Phạm Tuấn Kiệt.

"Mày có thấy cái tên Lưu Băng kia quen quen không?"

Trương Lãnh Hàn ăn miếng kem rồi chắc giọng khẳng định.

"Còn nghi ngờ gì nữa, hồi sáng này có thể chúng ta không nhận ra. Nhưng bây giờ chắc là đủ khẳng định rồi, hắn chính là đàn em của Lục Hổ. Lần trước hắn dẫn đàn em vào quán lão tam phá mà. Lão tam không biết nó cũng là phải thôi."

Phạm Tuấn Kiệt cau mày đăm chiêu.

"Trông cậu ta rất hiền lành mà. Còn cô gái Vũ Phi Diệp kia tích cực bảo vệ hắn như thế. Chắc là không phải đâu."

Tiêu Hữu Phúc chậc lưỡi bỏ cốc kem xuống, một chân trùng một chân nghiêm tay thì chống lên tựa ghế.

"Thế thì cho người điều tra hắn ta đi, tra là ra mà."

Phạm Tuấn Kiệt phì cười, anh xuồng xã vui tươi.

"Chuyện qua rồi, mặc kệ hắn là ai đi. Dù sao thì có liên quan gì đến chúng ta đâu."

Lục Nhất Bạch nhíu mày nghiêm trọng, giọng anh nặng nề vô cùng.

"Bọn Lục Hổ buôn hàng cấm, mày cũng biết mà. Nhỡ hắn cũng dính vào dây chuyền ấy thì sao."

Phạm Tuấn Kiệt im lặng hồi lâu, anh nhỏ giọng lưỡng lự.

"Vậy thì cứ thử tra xem hắn có phải người của Lục Hổ không. Rồi sau này tính tiếp vậy."

Cả ba người gật đầu đồng ý, Trương Lãnh Hàn xung phong nhận việc.

"Chuyện này để tao đi. Tao tra cho."

Phạm Tuấn Kiệt gật gù trầm mặt suy ngẫm, anh cứ cân cấn trong lòng hình ảnh của Vũ Phi Diệp. Không hiểu sao trong lòng anh xuất hiện rất nhiều nỗi lo lắng bất an. Khoanh tay trước ngực, Phạm Tuấn Kiệt cứ băn khoăn bồn chồn trong bụng. Liếc mắt nhìn sang Lục Nhất Bạch, anh ta cũng chẳng kém anh là bao. Cả hai người nhìn nhau, chẳng ai nói câu nào.

* * *
Chương kế tiếp