Giấy Chứng Nhận Kết Hôn
Chương 16: Bình dấm chua
“Gia Gia về rồi sao”, hàng xóm nhân
cơ hội vừa hóng gió vừa hỏi thăm vừa liếc nhìn thanh niên bên cạnh. Ông ấy chúc mừng ông ngoại cô: “Hiệu
trưởng Diêu, cháu gái và con rể của ngài thật đẹp, hai đứa trông rất xứng đôi
đấy.” Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi
người, bọn trở cùng lại tầng năm. Mặc dù đây là khu dân cư lâu đời ở
thành phố cổ này nhưng vài năm trước nó cũng đã được tu sửa và lắp thêm thang
máy nên bọn họ không cần phải mệt nhọc leo cầu thang bộ. “Ngồi xuống ăn chút trái cây đi, cơm
sắp xong rồi.” Bọn họ vừa vào nhà, Diêu Mẫn liền vội vàng vào bếp chuẩn bị đồ
ăn. Vãn Gia cũng đi vào phụ bà ấy, nhưng
bà ấy liền nói: “Con ra chơi với ông ngoại đi, ông rất nhớ con đấy, vừa rồi là
ông còn muốn tự mình xuống lầu đón hai đứa.” Một lúc sau, Vãn Gia bưng ra một đĩa
bánh ngọt, cô kéo cửa ra, sau đó lại thay sang một đôi dép đi trong nhà khác. Mẹ cô luôn có thói quen ở sạch, nhà
cửa lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, đặc biệt dép được đặt ở mọi nơi từ ban công,
phòng tắm và nhà bếp. TV trong phòng khách lúc này đang
mở, Chúc Ngộ Thanh đang ngồi nói chuyện phiếm với ông ngoại, thấy cô đi ra, anh
liền cười hỏi: “Vừa rồi nghe mọi người nói, ông ngoại là hiệu trưởng sao?” Vãn Gia gật đầu: “Đúng vậy”. Khoảng những năm 90, làng nào cũng
có trào lưu mở trường, lúc đó ông ngoại được bầu làm hiệu trưởng, cũng thỉnh
thoảng đứng dạy vài lớp, cả môn toán và môn ngữ văn. Nhưng đến cuối những năm
90, các trường tiểu học bắt đầu bị giải tán và sáp nhập, hầu hết trẻ em sẽ được
học ở các trường trung tâm với đội ngũ giáo viên và cơ sở vật chất tương đối
tốt hơn, số học sinh trong làng ngày càng ít đi, từ đó trường học cũng dần đóng
cửa. Chúc Ngộ Thanh thỉnh thoảng lắng
nghe, thỉnh thoảng hỏi ông ngoại một vài câu, anh mỉm cười gật đầu rồi gọt trái
cây cho ông. Có thể nhìn ra được anh rất thong
thả, chậm rãi hòa hợp với ông, anh duy trì sự thân cận vừa tự nhiên vừa kính
trọng. Vãn Gia trở về phòng, vừa đi ra liền
thấy một chiếc đuôi màu đen đung đưa, cô đi đến gọi: “Mè Đen”. “Cái đuôi” lập tức quay lại, bên
cạnh ghế sô pha bỗng xuất hiện một cái đầu mèo đen . Nhìn thấy Vãn Gia, nó bước về phía
trước, nhưng trên đường đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu và nhìn thẳng vào Chúc
Ngộ Thanh. Sau khi nhìn chằm chằm vào anh một
lúc lâu, nó đột nhiên duỗi chân trước ra để đặt lên chân anh và phát ra một
tiếng meo meo kéo dài. ... Con mèo già biến thái này. Vãn Gia có chút không chịu nổi nên
liền bế nó lên trêu chọc một hồi, cô còn nhấc nó lên hai lần, xem ra còn rất
khỏe mạnh. “Mèo của nhà mình nuôi sao?” Chúc
Ngộ Thanh hỏi. Vãn Gia gật đầu: “Con mèo này là do
một người bạn của em tặng, năm nay nó cũng chừng mười tuổi rồi.” Chúc Ngộ Thanh nhìn nó: “Khá đen
nhỉ”. Thảo nào nó được gọi là Mè Đen. Sau đó anh lại hỏi: “Em thích thú
cưng sao?” Phạm vi thú cưng quá lớn, Vãn Gia
nghĩ nghĩ, mi mắt cô khẽ nhếch lên: “Chó mèo rất tốt, nhưng em có chút sợ động
vật máu lạnh. Ví dụ như những loài bò
sát nuôi trong sở thú, như thằn lằn hoặc rùa, hay những động vật chân đốt như
ve sầu, nhện, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy rùng mình.” Con mèo già nghe vậy thì hoang mang
muốn bỏ chạy, nhưng Vãn Gia đã nhanh chóng
dùng chân bắt lấy nó, rờ tai rồi nhìn mũi, trông nó vẫn còn tốt. Đùa giỡn xong, cô vỗ vỗ đầu nó rồi
thả chân ra. Con mèo già hiển nhiên rất không hài
lòng với hành vi của cô, nó tức giận rống lên một tiếng, vươn thân dài ra sau,
trong nháy mắt bay về phía ban công. Trong vòng nửa giờ, bàn ăn cũng đã
được bày biện xong. Chúc Ngộ Thanh ngồi trên bàn nhìn
thấy những phần của người khác đều là cơm, nhưng riêng phần của anh là một bát
mì hảo hạng. Nước dùng thì trong veo, còn có thêm
một ít măng và hai quả trứng. Ông ngoại cười, giải thích với anh:
“Đây là mì trứng, món ăn theo phong tục ở đây, con rể lần đầu tiên về nhà vợ sẽ
được chuẩn bị món này.” Người bên phải nhẹ nhàng kéo anh,
thấp giọng nhắc nhở: “Nếu anh no quá rồi thì chỉ cần ăn một chút thôi.” Chúc Ngộ Thanh cười nói: “Anh vẫn
còn đói bụng đấy.” “Nếu đói bụng vậy ăn nhiều một
chút.” Diêu Mẫn rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện với con rể, bà ấy đứng dậy
bưng chén đĩa đi đến hướng Chúc Ngộ Thanh đang ngồi. Vãn Gia bất đắc dĩ: “Mẹ, buổi tối ăn
nhiều không tiêu hóa được.” Diêu Mẫn lập tức phụ họa: “Đúng rồi,
vừa xuống máy bay nhất định rất mệt, ăn vài miếng là được, các con còn phải
nghỉ ngơi nữa." Sau bữa tối, Diêu Mẫn vẫn nhận nhiệm
vụ thu dọn mọi công việc như thường lệ, bà ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lau
đi lau lại khắp nơi.(Ứng dụng TᎩT) Sau khi xong xuôi mọi việc, bà ấy
đến phòng khách và thận trọng nói: "Con muốn nghỉ ở nhà không? Hay là...
đi khách sạn?" “Ở nhà có tiện không ạ?” Chúc Ngộ
Thanh lịch sự hỏi. Tiện chứ, đương nhiên là tiện rồi,
đối với người con rể này, Diêu Mẫn lịch sự gần như cung kính. Bà ấy ngượng
ngùng liếc nhìn con gái: “Chỉ là nhà quá nhỏ, phải làm con chịu khó chút…” Thực ra căn nhà này cũng không nhỏ,
nhưng mấy năm nay bà ấy làm giáo viên, lại nuôi thêm hai đứa nhỏ về nhà ở nên
mất thêm một gian phòng, nên bài trí bây giờ nhìn có chút chật hẹp. Bây giờ không còn sớm, ngồi trong
phòng khách một lúc cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi. Sợ con rể bị lạnh, Diêu Mẫn lại kéo
chăn ra và bảo con gái nhớ đắp chăn thêm kẻo lạnh. Vãn Gia gật gật đầu, đưa mắt nhìn
chiều dài chiếc giường của mình sau đó nhớ tới chiều cao của Chúc Ngộ Thanh. Haiz… Có lẽ phải co chân để ngủ rồi. Có tiếng màng nhựa bị giẫm lên sau
lưng, một bóng người che chắn cô lại, Vãn Gia nghiêng đầu, là Chúc Ngộ Thanh đã
tắm xong. “Em đang xem gì sao?”Anh hỏi. “Không có gì.” Vãn Gia lắc đầu, lật
đật cầm quần áo đi ra ngoài. Trong nhà chỉ có một phòng tắm được
thông với nhà vệ sinh. Trước đây, hầu hết thời gian chỉ có
cô và ông ngoại, nhưng bây giờ trong nhà có bốn người, gội đầu tắm rửa cũng
phải chạy đua với thời gian, tắm rửa xong phải ra ngay để tới lượt người khác. Cô xõa tóc quay trở lại phòng thì
thấy Chúc Ngộ Thanh đang khoanh chân dài ngồi ở đầu giường, trên tay anh còn
cầm quyển sách gì đó để đọc. Đó là một cuốn sách bìa mềm màu
kaki, trên trang bìa có vài nét vẽ nguệch ngoạc một ông quan. Trái tim của Vãn Gia nhảy lên một
nhịp: “Anh... đang đọc gì vậy?” “Truyện nữ nhi anh hùng.” Chúc Ngộ
Thanh đọc tên sách cho cô nghe, sau đó anh cười một cách rất khó hiểu và nói:
“Em đọc sách rất nghiêm túc.” Đỉnh đầu cô ong lên một tiếng, Vãn
Gia nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước và giật lại cuốn sách. Đó là quyển tiểu thuyết cô đọc hồi
trung học. Nội dung tiểu thuyết rất hấp dẫn,
nhưng cô luôn có một tật xấu khi đọc sách đó là luôn viết ý kiến phê bình bên
cạnh. Bây giờ nhìn lại chỉ toàn là lịch sử
hắc ám khiến người ta muốn đào một cái lỗ thật sâu để trốn. Cuốn sách đã giật được nhưng chiếc
khăn trùm đầu của cô lại lỏng lẻo, nước luồn qua chân tóc nhỏ xuống khiến Vãn
Gia rùng mình một cái. Cô kéo ngăn tủ dưới đầu giường ra
rồi cất quyển sách vào. Chúc Ngộ Thanh bước xuống đất, nói:
“Có chút no.” “Nên làm chút chuyện gì đó thôi.”
Anh đi vòng vòng trong phòng, sau đó quay lại nhìn Vãn Gia” “ Máy sấy ở đâu
vậy? Để anh sấy tóc cho em, kẻo muộn hơn sẽ ồn đến hàng xóm.” Anh trông có vẻ như rất rảnh rỗi,
cũng rất tốt bụng, căn nhà này tuy cũ nhưng thực ra cách âm cũng không tệ, không giống như mấy tòa nhà mới hiện đại, vợ
chồng lầu trên cãi nhau, lầu dưới có thể nghe được 70, 80% toàn bộ câu chuyện. Khóe miệng cô cứng lại một chút, Vãn
Gia nhìn về hướng phòng khách. Nếu bây giờ anh ra ngoài có thể bắt
gặp mẹ cô đang túc trực, đề phòng lo lắng cô không chăm sóc con rể. Vì vậy sau khi cân nhắc một chút, cô
lấy máy sấy từ trong tủ ra, cào cào tóc về phía sau rồi ngoan ngoãn ngồi xuống
đuôi giường. Anh rất kiên nhẫn sấy tóc cho cô,
đầu tiên anh bật chế độ làm khô bằng hơi lạnh, lực nắm tóc của ngón tay rất
nhẹ, tốc độ máy sấy được cũng được khống chế vừa phải, không tùy tiện thổi vào
mặt cô. Đang sấy được một nửa, máy sấy tóc
chợt dừng lại: "Sấy khô hoàn toàn, hay để một chút ẩm?” “Cái gì?” Cô khẽ mấp máy môi, hơi
cao giọng nói. “Không phải em muốn bôi cái này
sao?” Chúc Ngộ Thanh hỏi. Bàn trang điểm trong phòng ngủ chính
nằm ngoài phòng tắm, ra vào đều có thể nhìn
thấy cô ngồi trước gương chỉnh trang, kể cả việc bôi tinh dầu lên ngọn
tóc. Giống như mùi hiện tại của cô, giống
như cây dành dành hoang dã ẩm ướt, hơi đọng sương sớm cùng với những nụ hoa màu
xanh trắng, rất dễ chịu. Có lẽ là ngoài ý muốn, cô chớp nhẹ
hàng lông mi, nói: “ Em không mang cái kia… anh... sấy khô đi.” “Được.” Chúc Ngộ Thanh bật lại máy sấy,
lại sờ sờ mái tóc đen của cô. Tóc cô mềm mượt giống như sa tanh
vậy, khi xõa ra gần như bao phủ cả lưng cô, bao phủ lấy chiếc gáy thanh tú,
thậm chí bao phủ cả hai bờ vai mảnh khảnh của cô. Đêm nay cô mặc một chiếc váy ngủ màu
hoa mai có phần cổ rộng. Ánh mắt anh cụp xuống, hốc mắt nông,
nếp mí không sâu nhưng sống mũi thanh tú nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là tinh
xảo, từ góc độ này nhìn xuống có cảm giác mềm mại lộng lẫy và cuốn hút vô cùng. Sau khi tắt máy sấy, Chúc Ngộ Thanh
tìm được chiếc lược chải gọn tóc giúp cô, sau đó hai tay anh đáp trên bên vai
Vãn Gia, nói: “Xong rồi.” Trong nhà không có tiếng động, ngoài
cửa sổ cũng hoàn toàn yên tĩnh. So với Bắc Kinh, ban đêm ở đây trong lành và
yên ắng hơn. Sau khi tắt đèn, cả hai lần lượt nằm
xuống giường. Chiều dài của đệm thực sự không đủ,
Chúc Ngộ Thanh càng có nhiều lý do hơn để ngủ nghiêng. Anh khuỵu một chân, tự nhiên hai tay
duỗi ngang nửa giường còn lại, nhân lúc Vạn Gia cũng nằm xuống, anh liền thuận
thế ôm cô vào lòng. Bờ vai mảnh khảnh của cô vừa vặn nằm
gọn trong lòng bàn tay anh, Chúc Ngộ Thanh di chuyển sang phải, cằm đặt trên
đỉnh đầu cô: “Ngủ ngon.” Chăn rất mềm, thoang thoảng một mùi
hương tươi mát rất dễ chịu, còn có mùi thơm nhẹ của tóc chạy thẳng vào mũi
khoang mũi anh. Vào sáng thứ bảy, Chúc Ngộ Thanh dậy
muộn. Anh chợt phát hiện vòng tay của anh
trống rỗng, người tối qua anh ôm đã không còn trong phòng. Anh dụi mắt cho tỉnh táo một lát rồi
mới ngồi dậy và xỏ giày ra khỏi giường. Trong phòng bếp truyền đến tiếng
nước chảy róc rách, Chúc Ngộ Thanh theo tiếng nước chảy đi tới phòng bếp, sau
đó anh vén một góc rèm lên. Ngoài ban công có người đang “dạy
dỗ” một con mèo. Cô đang cầm một chiếc lược trong
tay, ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc xõa ngang lưng che gần hết cơ thể. Từ ngữ khí đến dáng người đều là sự
tùy ý không giống như ở Bắc Kinh. “Mày có biết phải nên rụt rè một
chút không hả?” Cô quở trách con mèo: “Đã già đầu như thế còn bày đặt liếc mắt
đưa tình, đúng là không biết xấu hổ, thật mất mặt.” Con mèo có vẻ không kiên nhẫn, nó
giơ hai chân trước lên, giống như một đứa bé cố gắng chống lại và chạm vào tay
cô. Cô không ngừng ra lệnh cho nó, còn
nói vài câu tiếng địa phương. Anh không hiểu lắm vì nó khác với
tiếng phổ thông, âm thanh hơi cao, tông giọng mỏng và tốc độ nhanh hơn, giống
như đang hát một giai điệu nào đó. Con mèo lui lại, lần này nó nhìn
thấy anh đang nấp sau tấm rèm. Sự tồn tại của anh bị bại lộ, Chúc
Ngộ Thanh đành trực tiếp vén rèm đi vào: “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Vãn Gia cũng không
biết anh xuất hiện từ lúc nào, thấy anh tới cô liền cầm lược đứng dậy. Chúc Ngộ Thanh dựa vào bệ cửa sổ,
hỏi cô: “Vừa rồi em nói gì với nó vậy?” Cô có thể nói gì với một con mèo
chứ, Vãn Gia do dự, liếc mắt nhìn Mè Đen, không trả lời câu hỏi của anh. Con mèo già này vừa sáng sớm thấy cô
mở cửa đã vọt tới, nếu không phải do cô chặn lại thì đã lẻn vào rồi. Nó thấy không có cách nào vào phòng
được nên liền đi cắn đôi giày mà Chúc Ngộ Thanh đã thay ra, đúng là một con mèo
kỳ quái, si tình đến mức làm người ta không chịu nổi. Cô đi đến góc ban công, chải tóc
trước thùng rác, sau đó hất về bên trái hai lần rồi dùng tay kẹp tóc lên, xong
xuôi cô băng qua phòng khách trở lại phòng ngủ. Lúc cửa phòng mở ra, Chúc Ngộ Thanh
đã thay đổi quần áo, nhưng cô còn đang mặc đồ ngủ. Dù cửa toilet mở nhưng vẫn có tiếng
bàn chải và tiếng nước, chắc là mẹ cô đang lau sàn nhà lần nữa. Vãn Gia đi đến tủ quần áo lấy quần
áo ra rồi đặt chúng lên giường, vừa liếc lên một cái cô liền nhìn thấy Chúc Ngộ
Thanh còn đứng ở chỗ cũ. Có ý rất rõ ràng, Chúc Ngộ Thanh
cười cười rồi lại đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho cô. Vãn Gia thở phào nhẹ nhõm rồi đóng
rèm lại. Ánh nắng mặt trời đủ sáng xuyên qua
chiếc rèm cửa, ánh mắt cô dừng lại trên bệ cửa sổ một lúc. Trong nhà có hai căn phòng hướng tốt
nhất, một phòng là của ông ngoại ở, còn một căn chính là phòng của cô, mẹ cô để
cho con mèo này một gian nhỏ ngoài phòng khách cạnh nhà bếp, nhưng cái ổ của nó
ngay cả cửa sổ cũng không có. Trước đây mẹ cô không ở nhà thường
xuyên nên việc bố trí phòng cũng tạm ổn, sau này cô lên đại học đã nói căn
phòng này sẽ để bà ấy ở, mặc dù nói như vậy nhưng sau này bà ấy cũng không
dùng. Mặc dù không ai ở nhưng căn phòng
vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế và kệ tủ đều không hề dính một hạt bụi
nào. Vãn Gia thất thần trong chốc lát rồi
đứng lên thay quần áo. Giọng của mẹ cô vọng ra từ phòng
khác, bà ấy đang nói chuyện với Chúc Ngộ Thanh bằng tiếng địa phương. Giọng nói bà ấy tha thiết không
ngừng, không khó để có thể thấy bà ấy đang cố gắng lấy lòng con rể. Sau khi thay quần áo đi ra, hiệu
trưởng Diêu cũng đã quay lại. “Ông ngoại mua gì vậy ạ?” Vãn Gia đi
qua hỏi thăm. Chúc Ngộ Thanh nhận lấy túi đồ từ
ông ngoại và mở ra cho cô xem. Là mơ Tân Cương, trái nào trái nấy
đều rất to, òn rất mềm và mọng nước. “Để ăn cơm xong hãy ăn, nếu không sẽ
xót ruột lắm.” Ông ngoại hiền từ nói. Bữa sáng chính là món bao tử hầm
tiêu và thịt rán do chính tay Diêu Mẫn làm, vừa giòn vừa ngon không thua gì mua
bên ngoài. “Hôm nay A Minh có ghé ăn trưa không?”
Diêu Mẫn hỏi Vãn Gia.