Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 17: Chủ động

“Hai người cãi nhau sao?” Cao Minh vừa hỏi một câu đã thúc giục nỗi lòng của Vãn Gia.

Cô do dự, có chút sợ hãi, đang lúc còn nghĩ có nên quay lại không thì đã thấy Chúc Ngộ Thanh nhanh chân đi tới chỗ cô.

 Khi đi đến phía trước, anh chủ động đưa tay về phía Cao Minh: "Xin chào."

“Xin chào, xin chào, anh là tổng giám đốc Chúc phải không?” Cao Minh lập tức duỗi hai tay qua, cúi đầu khom lưng, nói: “Tôi họ Cao, t6en Cao Minh, rất vui được gặp mặt.”

Chào hỏi xong xuôi, bọn họ cùng nhau lên lầu.

Sau khi ra khỏi thang máy, Chúc Ngộ Thanh vẫn như một quý ông, dùng tay chặn cửa thang máy cho mọi người ra trước.

Vãn Gia nhìn lén liếc mắt một cái, vừa vặn bị anh bắt gặp.

“Em có chuyện gì muốn nói sao?”

Vãn Gia lắc đầu, lời nói ở đầu lưỡi lăn một cái, sau đó lại thôi.

Cửa lớn mở ra, thông qua phòng khách liền nhìn thấy có một ông lão đang đứng ở ban công và một con mèo, bên cạnh còn có một cô bé đang cưỡi cổ con mèo.

“Tế Tế.” Cao Minh gọi một tiếng.

“Cha.” Cô bé gọi một tiếng, nhìn thấy Vãn Gia liền nhào vào lòng cô: “Dì Gia Gia.”

Vãn Gia ngồi xổm xuống, từ túi giữ ấm lấy ra một cây keo ốc quế, cô bóc vỏ kem ra rồi đưa cho cô bé.

“Cảm ơn dì Gia Gia.” Cô bé rất ngoan, nói cảm ơn xong mới đưa tay ra lấy.

Tế Tế dựa vào lòng Vãn Gia, thoải mái liếm lớp chocolate trên cây kem, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt của người đàn ông xa lạ.

“Con gái của Cao Minh, tên là Tế Tế.” Vãn Gia giới thiệu Tế Tế cho Chúc Ngộ Thanh, sau đó dạy cô bé: “Tế Tế, gọi chú đi.”

“Chú.” Tế Tế ôm cổ Vãn Gia, con bé rất thông minh, ngoan ngoãn nghe theo lời cô gọi một tiếng, cô bé cũng không sợ người lạ.

Chúc Ngộ Thanh cũng ngồi xổm xuống: “Con mấy tuổi rồi?”

Vãn Gia tính tính: “Có lẽ là tròn 4 tuổi rồi.”

“Đã đi học chưa?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.

Vấn đề này vốn là hỏi Vãn Gia nhưng cô bé lại đáp trước rõ to: “Không đi học đâu ạ.”

“Không đi cũng phải đi, nếu không sau này muốn lông bông lưu manh giống cha con hay sao?”

Cao Minh để hộp quà xuống, tiến lại sửa lời con gái, lại còn mặt dày nói: “Cha đã nghĩ giúp con rồi, sau này còn phải học đại học, phải học quản lý kinh tế, tương lai còn kế thừa sản nghiệp gia tộc cha đã sáng lập ra…”

Sản nghiệp gia tộc?

Vãn Gia liếc anh ta một cái, thật là muốn xấu hổ giùm.

Đối với việc đi học, Tế Tế rõ ràng thể hiện ra sự mâu thuẫn, luôn miệng nói không đi, không đi, cô bé ôm cổ Vãn Gia không buông tay.

“Đó là chỗ cho con chơi sao?” Cao Minh bóc một chiếc bánh hoa mai ra ăn, cũng không quan tâm đến con gái: “Trừ khi con ngoan ngoãn đến Bắc Kinh với dì Gia Gia, nếu không, thứ hai con phải ngoan ngoãn đi học cho ba.”

Bị lời nói của cha làm cho tức giận, đến cả kem Tế Tế cũng chẳng buồn ăn nữa, cô bé cúi đầu như sắp khóc.

Vãn Gia ở giữa vội bảo Cao Minh dừng lại, vội kéo đứa nhỏ ra ban công.

Ông ngoại đang ung dung hái rau, thấy cô đến giúp, ông liền cười, hỏi: “Đi phố Phụ Trung sao?”

Vãn Gia gật đầu: “Bọn con đi phố Đinh Thương, nơi đó có nhiều chỗ khá hay ho.”

Lúc nói chuyện phiếm, ông ngoại lấy cây cải nhỏ vừa cắt bỏ vào bồn rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Tế Tế chơi.

Không có lá cây cứng mà lại giống như đóa hoa xanh nhạt, ánh mắt Tế Tế ngay lập tức bị thấp dẫn, cầm lên chơi đùa.(Ứng dụng TᎩT)

Nhớ đến việc bàn thân mình cũng từng được dỗ dành như vậy, khóe miệng Vãn Gia không khỏi vui vẻ nhấc lên.

Trên mặt đất là một túi giá đỗ, cô vứt bỏ phần rễ, để lại phần thân béo mập rồi ném vào trong rổ.

Hôm nay ngoài trời chỉ có gió nhẹ, trời không lạnh cũng không khô.

Ông ngoại nói: “Thời tiết tốt như vậy, ông cứ nghĩ các cháu sẽ về trễ hơn.”

“Lần sau sẽ dạo nhiều hơn ạ, cháu sợ kem chảy.” Vãn Gia trả lời.

“Ngày mai đi thăm cha cháu sao?”

“Vâng, sáng mai sẽ đi ạ.”

Ông ngoại gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tuy là người đã đi dạy vài thập niên, nhưng ông ngoại cũng không giống như lúc đi day, ông không phải là một người nói nhiều.

Mọi việc ông đều biết, đối với sự lựa chọn của tiểu bối dù không hiểu nhưng ông chưa từng có ý can thiệp vào.

Sau khi nhặt xong giá đỗ, Vãn Gia lại đi xử lý đậu gân, nhân tiện cô cũng thừa cơ nghe động tĩnh trong phòng khách.

Hai người đàn ông đang nói chuyện rất vui vẻ, vì khoảng cách không xa nên cô có thể nghe rất rõ ràng.

Sau khi mở quán trà sữa, Cao Minh cũng có đăng kí tham gia vài khóa học về quản lý doanh nghiệp, rồi lại học các khóa học về ngành sản xuất salon, hiện tại há mồm mở miệng đều là phạm hóa, đầu óc tràn đầy các thuật ngữ quản lý xí nghiệp, rồi nào là xem xét biện pháp chạy các chiến dịch marketing hiệu quả.

Anh ta cả ngày nói nhảm, nhưng cũng nói thật, hơn nữa cái gì cũng nói được. Nhất thời cùng Chúc Ngộ Thanh nói về vấn đề quản lý chuỗi cửa hàng, thảo luận về sự khác biệt giữa mô hình nhượng quyền và bán hàng trực tiếp, nhất thời lại nói đến cơ cấu nhân sự và các biện pháp khuyến khích cổ phần, cuối cùng lại đề cập đến quy hoạch 3 năm rồi lại mục tiêu 5 năm.

Càng nói càng hăng say, còn muốn sẽ đưa sản phẩm của mình ra thị trường trà uống.

Ví dụ như lúc này đang nói: “Tổng giám đốc Chúc, anh xem thương hiệu này của chúng tôi trong tương lai có thể có cơ hội phát triển thành Xxue hay không, cũng có thể được lên sàn giao dịch chứng khoán ở Hong Kong hay không?”

Vãn Gia vừa nghe như thế liên cảm thấy nóng mặt, thực sự chịu không nổi, cô ôm tai đứng dậy, mang đồ ăn đã xử lý xong vào phòng bếp.

Diêu Mẫn đang muối dưa, thấy con gái đến liền hỏi một câu giống ông ngoại: “Sao lại trở về sớm vậy?”

“Cửa hàng cho túi đá giữ lạnh không đủ, con sợ kem chảy.” Vãn Gia nói.

“Vậy con cũng không cần sốt ruột, đến lúc quay về mua kem cũng được, con dẫn Tiểu Chúc đi dạo xung quanh đi, các con ở chung nhiều với nhau mới là quan trọng nhất.” Diêu Mẫn tay không ngừng làm, miệng cũng vội nói: “Nhưng mà nơi này của chúng ta cũng không có gì chơi cả, chắc chắn không thể so với Bắc Kinh được.”

Nhắc đến Bắc Kinh, động tác trên tay Diêu Mẫn cũng chậm lại.

Bà ấy chần chờ hỏi: “Tiểu Chúc…thật sự là anh họ của Tiểu Phan sao?”

Vãn Gia gật gật đầu, nói phải.

“Người nhà cậu ấy thế nào? Có dễ gần không?” Diêu Mẫn hỏi lại.

Vãn Gia: “Khá tốt.”

Diêu Mẫn lau tay vào tạp dề, rồi ngập ngừng nói tiếp: “Vậy cậu ấy... không ngại chuyện của con và Tiểu Phan sao?”

Vãn Gia đang rửa giá đậu, nghe được liền nhíu mày: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ để ý, hay là anh ấy để ý?”

Diêu Mẫn vô cùng sửng sốt: “Sao mẹ lại để ý chuyện đó chi chứ?” Trong lòng bà ấy hoảng hốt, vội vã giải thích: “Chính là, là mẹ lo lắng……”

“Không cần lo lắng.” Vãn Gia vớt mấy cây đậu giá cuối cùng vào rổ, để ráo nước: “Anh ấy khá tốt, con cũng vậy, thật đó.”

Cửa bỗng được kéo ra, là Cao Minh tiến vào lấy đồ uống: “Cái bánh hoa mai kia quá ngọt.”

Anh ta lấy từ trong tủ lạnh ra một lon Coca, vừa uống vừa khen: “Thật không nghĩ tới  tổng giám đốc Chúc rất dễ gần, không hề ra vẻ chút nào.”

Diêu Mẫn cũng vô cùng đồng tình với Cao Minh, bà ấy đứng bên cạnh cũng mạnh mẽ gật đầu.

Theo như bà ấy thấy, Chúc Ngộ Thanh quả thật rất giản dị gần gũi.

Từ này dùng cho vãn bối, đặc biệt là để hình dung về con rể nghe có vẻ không quá thích hợp, nhưng dựa theo thân phận xã hội, bà ấy chỉ có thể nghĩ đến từ này.

“Tìm được ông chồng như thế này đúng là không tồi nha, vừa có tiền, tính cách lại tốt.” Cao Minh cố ý lên giọng: “Hơn nữa vừa nhìn đã biết là không phải kiểu người trăng hoa trai gái.”

Những lời này đến tai Diêu mẫn làm bà ấy có chút cau mày, sau đó gật đầu như đảo tỏi: “ Đúng đúng đúng, chắc chắn không phải là loại người như vậy.”

Cao Minh nhe răng cười, lặng lẽ làm khẩu hình với Vãn Gia:”So với tên họ Phan kia thì người này tốt hơn nhiều.”

Cái chữ Phan kia, anh ta quả nhiên vừa phun nước miếng vừa nói.

Vãn Gia hơi hơi ngửa ra sau, cách cửa pha lê hướng ra phía ngoài xem.

Chúc Ngộ Thanh đã đi ra ban công, ngồi trên chiếc ghế đẩu cô mới ngồi, đang nói chuyện với Tế Tế.

Vừa nói anh lại vừa xoa đầu Tế Tế, lại rút khăn giấy lau miệng cho cô bé.

Khuôn mặt lạnh lùng dưới tàng cây, bộ dáng nho nhã lễ độ mang chút thong thả khách khí dưới lâu, so với lúc nãy quả thực là khác nhau một trời một vực, trông anh lúc này vô cùng ôn nhu, kiên nhẫn.

Biểu cảm anh cứ thay đổi tới lui, giống như có ba mặt, không thể để người khác đoán ra được.

Chó săn Cao Minh này, mặc dù có thể khiến bầu không khí trở nên sinh động nhưng cũng làm cho người ta dễ dàng cảm thấy xấu hổ.

Sau khi cơm trưa dọn lên xong, ngay trên bàn cơm, anh ta hỏi Chúc Ngộ Thanh có phải dùng máy bay tư nhân để trở về không.

Sau khi nghe được sự phủ nhận, anh ta lập tức giả vờ hiểu ra: “ À, à tôi biết rồi, còn phải xin đường hàng không, thủ tục rất phiền phức, gần đây của chúng tôi không có sân bay, nên cũng không thuận tiện.”

Vãn Gia không nghe nổi nữa, xen mồm vào hỏi: “Khi nào A Dao trở về?”

Người cô hỏi tới chính là vợ Cao Minh, Dư Dao.

Cao Minh nói: “Có lẽ là sang tuần sau, hiện tại đang tập huấn, cô ấy còn dẫn theo hai người quản lý cửa hàng. May là sắp hết nghỉ hè, trong tiệm cũng không bận rộn lắm, nếu không, tôi chắc chắn sẽ đột tử mất.”

Vừa trông con, vừa trông coi cửa hàng đúng là không hề nhẹ nhàng, dưới mắt anh ta có hai quầng thâm màu xanh lam, giống như đã thức trắng ba ngày, nhìn rất trống rỗng.

Sau khi ăn cơm trưa, Cao Minh mời Chúc Ngộ Thanh đi tiệm trà sữa mới khai trương uống trà sữa, lại còn khoe khoang không thua gì sản phẩm của hãng X, anh ta muốn mời anh đến để xem có hợp khẩu vị ông chủ lớn hay không.

Chúc Ngộ Thanh không trả lời ngay, anh quay lại hỏi Vãn Gia: “Anh có thể đi không?”

Vãn Gia đang dùng giẻ lau mặt bàn, Cao Minh kinh ngạc kêu lên: “Cậu cũng quản nghiêm quá rồi đấy. Đi ra ngoài một chút còn phải xin chỉ thị sao.”

Đầu Vãn Gia hơi nghiêng, một gương mặt tươi cười đập vào khóe mắt cô.

Không mang theo ý vui cười mà thật ra là bộ dáng xin chỉ thị.

Cô dừng lại một chút, vội vàng dời mắt: “Đương nhiên có thể.”

Bởi vì đã loay hoay trong bếp từ nãy đến giờ nên trước khi đi cô quay trở lại phòng thay quần áo, lúc xuống lầu thì thấy Chúc Ngộ Thanh đang chơi cùng Tế Tế.

Nửa người anh chìm trong nắng, chiếc áo bị gió lồng vào thổi phồng lên, rồi lại xép xuống dán sát vào cơ thể, gợi lên bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp.

Liếc thấy cô, Chúc Ngộ Thanh liền xoay người: “Em xong rồi sao?”

“Ừm.” Vãn Gia đi ra, trong lòng tò mò anh sẽ tương tác với trẻ con như thế nào, không ngờ mới chỉ vài giờ mà hai người họ đã thân thiết như thế.

Điều kỳ lạ hơn là trong tay anh lúc này là một nắm đá.

Chúc Ngộ Thanh mở tay ra cho cô xem kỹ hơn, mắt nhìn Tế Tế nói: “Đây là lễ gặp mặt.”

Đứa bé vậy mà cũng biết lễ gặp mặt, Vãn Gia thực sự kinh ngạc.

Có vẻ như sự gần gũi trong cuộc trò chuyện của cha mẹ có những ưu điểm nhất định, chẳng hạn như vốn từ vựng của trẻ phong phú hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Kinh ngạc còn chưa hết, Tế Tế đã đi tới, đưa cho cô xem mấy viên đá cuội màu xám: “Dì Gia Gia, cái này tặng cho dì.” Giọng trẻ con đáng yêu của cô bé chân thành nói: “Đây là quà tân hôn ạ.”

Mí mắt Vãn Gia giật giật : “…… Cảm ơn con.”

Cao Minh lại đây, thấy con gái làm trò khó coi như vậy, người làm cha đây cảm thấy thật “mất mặt”: “Trong nhà cũng nhặt một đống mấy cục đá, nha đầu này có khi là Cái Bang đầu thai mất.”

Thế giới của trẻ con và người lớn không giống nhau, chúng luôn có những sự yêu thích đặc biệt, đối với mọi vật đều ngập tràn tò mò.

Vãn Gia liếc mắt nhìn Chúc Ngộ Thanh, đầu óc linh hoạt, nói một câu chuyện cười: “Cũng có khả năng là thần tiên, giống như Tinh Vệ đầu thai, là nàng Tinh Vệ lấp biển nha.”

Cô cũng không phải là muốn làm khó người khác, nói một câu như vậy để làm không khí vui vẻ lên một chút cũng không có gì quá đáng.

Khóe miệng Chúc Ngộ Thanh giật giật vài cái.

Cửa hàng cách tiểu khu không xa, lái xe khoảng mười phút liền đến.

Cửa hàng tên là “Tri Nam Đường”,  là cửa tiệm được trang trí đẹp nhất ở đây, mặt tiền quay ra đường, có hai tầng, phía sau còn có một văn phòng nhỏ.

Vì là cuối tuần nên không có quá ít người, nhưng ai nấy đều trật tự xếp hàng, trên lầu gần như chật kín.

“Cổ đông đến cửa hàng, không xem sổ sách sao?” Cao Minh hỏi.

Vãn Gia nói không cần: “Cuối năm cậu chia tiền cho tôi là được, đừng lỗ vốn nhé, mỗi tháng đều phải tăng trưởng lợi nhuận đấy.”

Dù là nói như vậy nhưng sau khi trà sữa được làm xong, Vãn Gia vẫn bị kéo xuống lầu.

Đại khái cũng đoán được bọn họ có chuyện cần nói, Chúc Ngộ thanh dẫn theo đứa nhỏ lên lầu ngồi, rất phối hợp.

“Có sợ trên lầu có đứa khác hớp mất hồn chồng cậu không?” Lúc xuống lầu một, Cao Minh nhỏ giọng chọc ghẹo, ngón tay chỉ trỏ: “Mấy cô em ở đây rất lớn mật đấy, thấy soái ca sẽ chủ động xin Wechat, cái gì cũng dám làm nha.”

Thân hình Chúc Ngộ Thanh thẳng tắp, ngũ quan xuất sắc, lúc mới vào tiệm liền có mấy em gái lén nhìn, cho dù có dẫn theo em bé nhưng cũng chẳng thể nào giảm bớt sức hút được.

“Anh ấy có lẽ đã quen rồi.” Vãn Gia trả lời cũng không liên quan, tựa như chẳng phải chuyện của cô.

Cao Minh kéo cô đến văn phòng: “Họ Phan kia đã điên chưa?”

“Không điên, còn sống rất tốt nữa.” Vãn Gia cười anh ta suy nghĩ nhiều.

Cao Minh lắc đầu: “Cậu đã suy nghĩ thông suốt chưa, cậu không biết đàn ông đều là đồ đê tiện, đối với cô gái mình từng phụ bạc anh ta sẽ không bao giờ quên được đâu. Hơn nữa cậu bỏ anh ta xong lại còn tìm được một người có địa vị, lợi hại hơn cả anh ta, chỉ sợ cả đời này anh ta sẽ không quên được cậu.”

Nói cách khác, ở trong mắt đàn ông, phụ nữ sau khi rời xa anh ta mới là hấp dẫn nhất.

Vãn Gia không đáp lại, cũng không nghĩ nên trả lời như thế nào.

Trên thực tế, cô mới nghỉ việc vào tuần trước, nhưng cô cảm thấy Phan Phùng Khải đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình, khi tên người này được nhắc đến một lần nữa thì chỉ còn lại là một cảm giác xa lạ mãnh liệt.

Im lặng vài phút, đột nhiên Cao Minh lại nhắc đến một người: “Thang Vũ, cô ta thích bài đăng của tôi trên vòng bạn bè.”

Vãn Gia ngồi ghế trên, ánh mắt nhìn sang: “Khi nào?”

“Hai ngày trước”

“Cậu nối lại liên lạc với cô ta sao?”

“Sao có thể? Tôi đã chặn cô ta rồi.” Cao Minh tủm tỉm cười: “Yên tâm, anh em cậu đã không phải là tên luyến ái não tàn.”

Nghe anh ta nói như vậy,  chân mày Vãn Gia liền nhăn lại.

Trước kia bởi vì Thang Vũ, Cao Minh mới bị trường đuổi học.

Chuyện cũ thật sự còn chọc Cao Minh tức giận rất nhiều, anh ta xua tay: “Con mẹ nó, không phải ai cũng là người tốt, cũng may chúng tôi đều tỉnh táo, không phải toàn bộ bị sụp đổ.”

Anh ta lại nhe răng ra, cười xấu xa: “Tôi cũng coi như là người từng trải mà cho cậu kinh nghiệm, tặng cho cậu một câu —- đã tìm được người mới, hay đem những thứ cũ vứt đi.”

Cuối cùng còn chỉ chỉ trên lầu: “Gả cho một người đàn ông tốt như vậy thì còn muốn loại xe đạp rách kia làm gì nữa.”

Giọng anh ta nửa đùa nửa thật, Vãn Gia dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài.

Nỗi lo lắng không biết đặt ở đâu, thật lâu sau rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân.

Hầu như tất cả mọi người xung quanh cô đều nhắc nhở cô rằng người đàn ông này tuyệt vời như thế nào và cô thật may mắn khi lấy được anh, nhưng hôm nay, cô thật ngớ ngẩn.

Nghĩ lại, đúng là lỗi của cô vì đã bỏ mặc anh ở lại, lẽ ra cô không nên làm như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là do ảnh hưởng gần đây gây ra, bởi vì anh cư xử thân mật, hai ngày nay cùng cô đùa giỡn vài lần, cho nên cô cảm thấy có thể ra mặt mà nóng nảy với anh.

Có một từ rất lạ, nhưng không thể giải thích được.

Cô như bị trôi đi trong vô thức.

Cao Minh tạm thời có chút việc phải làm nên anh ta rời khỏi văn phòng trước, Vãn Gia một mình đi lên lầu.

Đi đến giữa đường, cô nghe thấy một giọng nói mỏng manh lanh lảnh hỏi: "Mẹ nói nam nữ thích nhau thì mới kết hôn. Chú, chú và dì Gia Gia của cháu có thích nhau không?"

 Tim đập thình thịch, và Vãn Gia nghe thấy câu trả lời rất rõ ràng: “Đúng vậy.”

Anh trả lời rất nhanh không cần suy nghĩ, khi hai chữ này được nói ra, chân của cô đã đạp đến bậc cuối cùng của cầu thang.

Tế Tế tinh mắt, lớn tiếng kêu cô: “Dì Gia Gia!”

Vãn Gia đứng ở ngạch cửa, đón nhận ánh mắt của Chúc Ngộ Thanh.

Anh không hề né tránh, thản nhiên như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Con ngươi trong mắt lại run lên, một lúc lâu sau, Vạn Gia hít sâu một hơi, khóe miệng cô cong lên.

Sau đó, cô hành động như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cười nói vui vẻ nhưng thực ra đầu óc lại trống rỗng vô cùng.

Trạng thái vẫn kéo dài như vậy cho đến khi bọn họ rời đi.

Cao Minh muốn tiễn bọn họ, nhưng Chúc Ngộ Thanh hỏi quay lại sẽ mất bao lâu.

Sau khi nghe được đáp án, anh nhìn Vãn Gia: “Chúng ta có thể đi không? Tiện thể đi mua sắm nhé!”

Vãn Gia gật gật đầu: “Được.”

Đi ra khỏi phố thương mại, Vãn Gia dẫn đường, tay cầm một chiếc cốc màu đỏ đựng trà sữa đậu đỏ.

Từ chuyện lúc sáng, cô không dám đi quá nhanh, cơ bản là đi song song với Chúc Ngộ Thanh, nhưng vẫn giữ khoảng cách, tình thế trông rất khó xử.

Đi dọc con đường, ngang qua những con ngõ cũ, đều  có thể nhìn thấy những khu phố cổ ở phía xa.

Dưới hộp công tơ điện hoen gỉ là một chiếc xe đạp bánh to, còn có vài cái ghế góc bọc da rách nát người ta đã vứt đi và những tờ báo không rõ tuổi chất đầy lan can.

Lại đi về phía trước là chợ nhỏ bán các loại thức ăn.

Những trái thanh long lớn được bày bán trong thùng có băng xốp che kín phân nửa, màu đỏ tự nhiên của cà chua và màu xanh của măng tây rất tự nhiên rất đẹp.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua một góc của công viên thì Chúc Ngộ Thanh dừng lại.

Anh đi sau hai bước, lúc này Vãn Gia mới ý thức được: "Làm sao vậy?"

“Anh hơi mệt, ngồi nghỉ một chút nhé.” Chúc Ngộ Thanh chỉ vào ghế dựa bên cạnh.

Vãn Gia cùng qua đi, ngồi xuống cùng chiếc ghế với anh.

Công viên không lớn, nơi này người cũng không nhiều lắm, người dắt chó cùng trẻ con đều ở hành lang đối diện, góc này cũng không có mấy người đi qua.

Chúc Ngộ Thanh giang một cánh tay to, dựa vào lưng ghế, vòng qua người Vãn Gia: “Có tâm sự à?”

Anh hỏi thẳng vào vấn đề, nhưng Vãn Gia vẫn trốn tránh: “… Không có gì.”

Chúc Ngộ Thanh cúi đầu lại gần cô.

Là một động tác rất thân mật, má dán má, mũi đụng mũi, anh hỏi cô: “ Em suy nghĩ gì có thể nói cho anh biết được không?”

Hô hấp cọ xát sinh nhiệt, hơi nóng phả đến mặt cảm thấy phát ngứa, không cho phép cự tuyệt, lời nói giống như có sức kéo, Vãn Gia có chút thở không nổi: “Lúc sáng, em bỏ rơi anh…… Anh có tức giận không?”

“Không có.” Không liên quan đến việc này, Chúc Ngộ Thanh quát quát chiếc mũi của cô: “Vì sao lại cảm thấy anh sẽ tức giận?”

“Em như vậy…… rất không lễ phép.” Vãn Gia nhỏ giọng nói chuyện, co lại trong lòng anh thành một cục.

“Ở trước mặt anh nói chuyện lễ phép như vậy rất khách sáo.” Chúc Ngộ Thanh lui về phía sau một chút: “Em sợ anh tức giận sao?”  Ánh mắt anh rất bình tĩnh: “Anh là chồng của em, không phải là khách hàng của em, vì sao trước mặt anh em không thể hiện cảm xúc?”

Ánh mắt Vãn Gia động đậy một chút.

Anh giúp cô vén mấy cọng tóc rối trên trán, Chúc Ngộ Thanh tiếp tục nói: “ Có thể em cho rằng hôn nhân của chúng ta chỉ là sự nóng nảy nhất thời, nhưng quan hệ trước mắt của chúng ta là chân thật, làm chồng của em, anh nên thừa nhận cảm xúc của em, không đúng sao?”

Anh nói rất chậm rãi, giống như đang giảng giải cho cô về việc làm thế nào để xử lý sự thân mật cho một mối quan hệ, làm thế nào để có thể ở chung hòa hợp.

Người trước mắt bình tĩnh ôn nhu, tuy rằng trong mắt có ý cười sáng quắc, nhưng lại không mang theo sự áp bức.

Nhìn một hồi lâu, cô cảm thấy mình đã rơi vào trong ánh mắt này.

Haiz, cô không có đáp án thỏa đáng, Vãn Gia bóp lòng bàn tay, đầu lưỡi để dưới khớp hàm: “Vậy, lúc sáng, sao anh lại lạnh mặt như vậy?”

“Bởi vì lúc đó anh đang cân nhắc quan hệ giữa em và Cao Minh.” Chúc Ngộ Thanh nói.

Vãn Gia đột nhiên ngẩng đầu, mí mắt rung động một chút.

Thấy cô kinh ngạc, Chúc Ngộ Thanh lắc lắc đầu: “Với tư cách là một người chồng, hơn nữa trước khi kết hôn anh cũng không biết Cao Minh, cho nên sẽ ghen tị với chàng trai lớn lên từ bé với em, điều này rất bình thường mà, đúng không?”

Bình thường sao? Vãn Gia trừng mắt lớn.

Chúc Ngộ Thanh nhìn hai con mắt tròn xoe của cô: “Vậy nên, anh đã giải thích rõ ràng rồi, đúng không?”

Chương kế tiếp