Giấy Chứng Nhận Kết Hôn
Chương 17: Chủ động
“Hai người cãi nhau sao?” Cao Minh
vừa hỏi một câu đã thúc giục nỗi lòng của Vãn Gia. Cô do dự, có chút sợ hãi, đang lúc
còn nghĩ có nên quay lại không thì đã thấy Chúc Ngộ Thanh nhanh chân đi tới chỗ
cô. Khi đi đến phía trước, anh chủ động đưa tay về
phía Cao Minh: "Xin chào." “Xin chào, xin chào, anh là tổng
giám đốc Chúc phải không?” Cao Minh lập tức duỗi hai tay qua, cúi đầu khom
lưng, nói: “Tôi họ Cao, t6en Cao Minh, rất vui được gặp mặt.” Chào hỏi xong xuôi, bọn họ cùng nhau
lên lầu. Sau khi ra khỏi thang máy, Chúc Ngộ
Thanh vẫn như một quý ông, dùng tay chặn cửa thang máy cho mọi người ra trước. Vãn Gia nhìn lén liếc mắt một cái,
vừa vặn bị anh bắt gặp. “Em có chuyện gì muốn nói sao?” Vãn Gia lắc đầu, lời nói ở đầu lưỡi
lăn một cái, sau đó lại thôi. Cửa lớn mở ra, thông qua phòng khách
liền nhìn thấy có một ông lão đang đứng ở ban công và một con mèo, bên cạnh còn
có một cô bé đang cưỡi cổ con mèo. “Tế Tế.” Cao Minh gọi một tiếng. “Cha.” Cô bé gọi một tiếng, nhìn
thấy Vãn Gia liền nhào vào lòng cô: “Dì Gia Gia.” Vãn Gia ngồi xổm xuống, từ túi giữ
ấm lấy ra một cây keo ốc quế, cô bóc vỏ kem ra rồi đưa cho cô bé. “Cảm ơn dì Gia Gia.” Cô bé rất
ngoan, nói cảm ơn xong mới đưa tay ra lấy. Tế Tế dựa vào lòng Vãn Gia, thoải
mái liếm lớp chocolate trên cây kem, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt của người
đàn ông xa lạ. “Con gái của Cao Minh, tên là Tế
Tế.” Vãn Gia giới thiệu Tế Tế cho Chúc Ngộ Thanh, sau đó dạy cô bé: “Tế Tế, gọi
chú đi.” “Chú.” Tế Tế ôm cổ Vãn Gia, con bé
rất thông minh, ngoan ngoãn nghe theo lời cô gọi một tiếng, cô bé cũng không sợ
người lạ. Chúc Ngộ Thanh cũng ngồi xổm xuống:
“Con mấy tuổi rồi?” Vãn Gia tính tính: “Có lẽ là tròn 4
tuổi rồi.” “Đã đi học chưa?” Chúc Ngộ Thanh
hỏi. Vấn đề này vốn là hỏi Vãn Gia nhưng
cô bé lại đáp trước rõ to: “Không đi học đâu ạ.” “Không đi cũng phải đi, nếu không
sau này muốn lông bông lưu manh giống cha con hay sao?” Cao Minh để hộp quà xuống, tiến lại
sửa lời con gái, lại còn mặt dày nói: “Cha đã nghĩ giúp con rồi, sau này còn
phải học đại học, phải học quản lý kinh tế, tương lai còn kế thừa sản nghiệp
gia tộc cha đã sáng lập ra…” Sản nghiệp gia tộc? Vãn Gia liếc anh ta một cái, thật là
muốn xấu hổ giùm. Đối với việc đi học, Tế Tế rõ ràng
thể hiện ra sự mâu thuẫn, luôn miệng nói không đi, không đi, cô bé ôm cổ Vãn
Gia không buông tay. “Đó là chỗ cho con chơi sao?” Cao
Minh bóc một chiếc bánh hoa mai ra ăn, cũng không quan tâm đến con gái: “Trừ
khi con ngoan ngoãn đến Bắc Kinh với dì Gia Gia, nếu không, thứ hai con phải
ngoan ngoãn đi học cho ba.” Bị lời nói của cha làm cho tức giận,
đến cả kem Tế Tế cũng chẳng buồn ăn nữa, cô bé cúi đầu như sắp khóc. Vãn Gia ở giữa vội bảo Cao Minh dừng
lại, vội kéo đứa nhỏ ra ban công. Ông ngoại đang ung dung hái rau,
thấy cô đến giúp, ông liền cười, hỏi: “Đi phố Phụ Trung sao?” Vãn Gia gật đầu: “Bọn con đi phố
Đinh Thương, nơi đó có nhiều chỗ khá hay ho.” Lúc nói chuyện phiếm, ông ngoại lấy
cây cải nhỏ vừa cắt bỏ vào bồn rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Tế Tế chơi. Không có lá cây cứng mà lại giống
như đóa hoa xanh nhạt, ánh mắt Tế Tế ngay lập tức bị thấp dẫn, cầm lên chơi
đùa.(Ứng dụng TᎩT) Nhớ đến việc bàn thân mình cũng từng
được dỗ dành như vậy, khóe miệng Vãn Gia không khỏi vui vẻ nhấc lên. Trên mặt đất là một túi giá đỗ, cô
vứt bỏ phần rễ, để lại phần thân béo mập rồi ném vào trong rổ. Hôm nay ngoài trời chỉ có gió nhẹ,
trời không lạnh cũng không khô. Ông ngoại nói: “Thời tiết tốt như
vậy, ông cứ nghĩ các cháu sẽ về trễ hơn.” “Lần sau sẽ dạo nhiều hơn ạ, cháu sợ
kem chảy.” Vãn Gia trả lời. “Ngày mai đi thăm cha cháu sao?” “Vâng, sáng mai sẽ đi ạ.” Ông ngoại gật gật đầu, cũng không
hỏi thêm gì nữa. Tuy là người đã đi dạy vài thập
niên, nhưng ông ngoại cũng không giống như lúc đi day, ông không phải là một
người nói nhiều. Mọi việc ông đều biết, đối với sự
lựa chọn của tiểu bối dù không hiểu nhưng ông chưa từng có ý can thiệp vào. Sau khi nhặt xong giá đỗ, Vãn Gia
lại đi xử lý đậu gân, nhân tiện cô cũng thừa cơ nghe động tĩnh trong phòng
khách. Hai người đàn ông đang nói chuyện
rất vui vẻ, vì khoảng cách không xa nên cô có thể nghe rất rõ ràng. Sau khi mở quán trà sữa, Cao Minh
cũng có đăng kí tham gia vài khóa học về quản lý doanh nghiệp, rồi lại học các
khóa học về ngành sản xuất salon, hiện tại há mồm mở miệng đều là phạm hóa, đầu
óc tràn đầy các thuật ngữ quản lý xí nghiệp, rồi nào là xem xét biện pháp chạy
các chiến dịch marketing hiệu quả. Anh ta cả ngày nói nhảm, nhưng cũng
nói thật, hơn nữa cái gì cũng nói được. Nhất thời cùng Chúc Ngộ Thanh nói về
vấn đề quản lý chuỗi cửa hàng, thảo luận về sự khác biệt giữa mô hình nhượng
quyền và bán hàng trực tiếp, nhất thời lại nói đến cơ cấu nhân sự và các biện
pháp khuyến khích cổ phần, cuối cùng lại đề cập đến quy hoạch 3 năm rồi lại mục
tiêu 5 năm. Càng nói càng hăng say, còn muốn sẽ
đưa sản phẩm của mình ra thị trường trà uống. Ví dụ như lúc này đang nói: “Tổng
giám đốc Chúc, anh xem thương hiệu này của chúng tôi trong tương lai có thể có
cơ hội phát triển thành Xxue hay không, cũng có thể được lên sàn giao dịch
chứng khoán ở Hong Kong hay không?” Vãn Gia vừa nghe như thế liên cảm
thấy nóng mặt, thực sự chịu không nổi, cô ôm tai đứng dậy, mang đồ ăn đã xử lý
xong vào phòng bếp. Diêu Mẫn đang muối dưa, thấy con gái
đến liền hỏi một câu giống ông ngoại: “Sao lại trở về sớm vậy?” “Cửa hàng cho túi đá giữ lạnh không
đủ, con sợ kem chảy.” Vãn Gia nói. “Vậy con cũng không cần sốt ruột,
đến lúc quay về mua kem cũng được, con dẫn Tiểu Chúc đi dạo xung quanh đi, các
con ở chung nhiều với nhau mới là quan trọng nhất.” Diêu Mẫn tay không ngừng
làm, miệng cũng vội nói: “Nhưng mà nơi này của chúng ta cũng không có gì chơi
cả, chắc chắn không thể so với Bắc Kinh được.” Nhắc đến Bắc Kinh, động tác trên tay
Diêu Mẫn cũng chậm lại. Bà ấy chần chờ hỏi: “Tiểu Chúc…thật
sự là anh họ của Tiểu Phan sao?” Vãn Gia gật gật đầu, nói phải. “Người nhà cậu ấy thế nào? Có dễ gần
không?” Diêu Mẫn hỏi lại. Vãn Gia: “Khá tốt.” Diêu Mẫn lau tay vào tạp dề, rồi
ngập ngừng nói tiếp: “Vậy cậu ấy... không ngại chuyện của con và Tiểu Phan
sao?” Vãn Gia đang rửa giá đậu, nghe được
liền nhíu mày: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ để ý, hay là anh ấy để ý?” Diêu Mẫn vô cùng sửng sốt: “Sao mẹ
lại để ý chuyện đó chi chứ?” Trong lòng bà ấy hoảng hốt, vội vã giải thích:
“Chính là, là mẹ lo lắng……” “Không cần lo lắng.” Vãn Gia vớt mấy
cây đậu giá cuối cùng vào rổ, để ráo nước: “Anh ấy khá tốt, con cũng vậy, thật
đó.” Cửa bỗng được kéo ra, là Cao Minh
tiến vào lấy đồ uống: “Cái bánh hoa mai kia quá ngọt.” Anh ta lấy từ trong tủ lạnh ra một
lon Coca, vừa uống vừa khen: “Thật không nghĩ tới tổng giám đốc Chúc rất dễ gần, không hề ra vẻ
chút nào.” Diêu Mẫn cũng vô cùng đồng tình với
Cao Minh, bà ấy đứng bên cạnh cũng mạnh mẽ gật đầu. Theo như bà ấy thấy, Chúc Ngộ Thanh
quả thật rất giản dị gần gũi. Từ này dùng cho vãn bối, đặc biệt là
để hình dung về con rể nghe có vẻ không quá thích hợp, nhưng dựa theo thân phận
xã hội, bà ấy chỉ có thể nghĩ đến từ này. “Tìm được ông chồng như thế này đúng
là không tồi nha, vừa có tiền, tính cách lại tốt.” Cao Minh cố ý lên giọng:
“Hơn nữa vừa nhìn đã biết là không phải kiểu người trăng hoa trai gái.” Những lời này đến tai Diêu mẫn làm
bà ấy có chút cau mày, sau đó gật đầu như đảo tỏi: “ Đúng đúng đúng, chắc chắn
không phải là loại người như vậy.” Cao Minh nhe răng cười, lặng lẽ làm
khẩu hình với Vãn Gia:”So với tên họ Phan kia thì người này tốt hơn nhiều.” Cái chữ Phan kia, anh ta quả nhiên
vừa phun nước miếng vừa nói. Vãn Gia hơi hơi ngửa ra sau, cách
cửa pha lê hướng ra phía ngoài xem. Chúc Ngộ Thanh đã đi ra ban công,
ngồi trên chiếc ghế đẩu cô mới ngồi, đang nói chuyện với Tế Tế. Vừa nói anh lại vừa xoa đầu Tế Tế,
lại rút khăn giấy lau miệng cho cô bé. Khuôn mặt lạnh lùng dưới tàng cây,
bộ dáng nho nhã lễ độ mang chút thong thả khách khí dưới lâu, so với lúc nãy
quả thực là khác nhau một trời một vực, trông anh lúc này vô cùng ôn nhu, kiên
nhẫn. Biểu cảm anh cứ thay đổi tới lui,
giống như có ba mặt, không thể để người khác đoán ra được. Chó săn Cao Minh này, mặc dù có thể
khiến bầu không khí trở nên sinh động nhưng cũng làm cho người ta dễ dàng cảm
thấy xấu hổ. Sau khi cơm trưa dọn lên xong, ngay
trên bàn cơm, anh ta hỏi Chúc Ngộ Thanh có phải dùng máy bay tư nhân để trở về
không. Sau khi nghe được sự phủ nhận, anh
ta lập tức giả vờ hiểu ra: “ À, à tôi biết rồi, còn phải xin đường hàng không,
thủ tục rất phiền phức, gần đây của chúng tôi không có sân bay, nên cũng không
thuận tiện.” Vãn Gia không nghe nổi nữa, xen mồm
vào hỏi: “Khi nào A Dao trở về?” Người cô hỏi tới chính là vợ Cao
Minh, Dư Dao. Cao Minh nói: “Có lẽ là sang tuần
sau, hiện tại đang tập huấn, cô ấy còn dẫn theo hai người quản lý cửa hàng. May
là sắp hết nghỉ hè, trong tiệm cũng không bận rộn lắm, nếu không, tôi chắc chắn
sẽ đột tử mất.” Vừa trông con, vừa trông coi cửa
hàng đúng là không hề nhẹ nhàng, dưới mắt anh ta có hai quầng thâm màu xanh
lam, giống như đã thức trắng ba ngày, nhìn rất trống rỗng. Sau khi ăn cơm trưa, Cao Minh mời
Chúc Ngộ Thanh đi tiệm trà sữa mới khai trương uống trà sữa, lại còn khoe
khoang không thua gì sản phẩm của hãng X, anh ta muốn mời anh đến để xem có hợp
khẩu vị ông chủ lớn hay không. Chúc Ngộ Thanh không trả lời ngay,
anh quay lại hỏi Vãn Gia: “Anh có thể đi không?” Vãn Gia đang dùng giẻ lau mặt bàn,
Cao Minh kinh ngạc kêu lên: “Cậu cũng quản nghiêm quá rồi đấy. Đi ra ngoài một
chút còn phải xin chỉ thị sao.” Đầu Vãn Gia hơi nghiêng, một gương
mặt tươi cười đập vào khóe mắt cô. Không mang theo ý vui cười mà thật
ra là bộ dáng xin chỉ thị. Cô dừng lại một chút, vội vàng dời
mắt: “Đương nhiên có thể.” Bởi vì đã loay hoay trong bếp từ nãy
đến giờ nên trước khi đi cô quay trở lại phòng thay quần áo, lúc xuống lầu thì
thấy Chúc Ngộ Thanh đang chơi cùng Tế Tế. Nửa người anh chìm trong nắng, chiếc
áo bị gió lồng vào thổi phồng lên, rồi lại xép xuống dán sát vào cơ thể, gợi
lên bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp. Liếc thấy cô, Chúc Ngộ Thanh liền
xoay người: “Em xong rồi sao?” “Ừm.” Vãn Gia đi ra, trong lòng tò
mò anh sẽ tương tác với trẻ con như thế nào, không ngờ mới chỉ vài giờ mà hai
người họ đã thân thiết như thế. Điều kỳ lạ hơn là trong tay anh lúc
này là một nắm đá. Chúc Ngộ Thanh mở tay ra cho cô xem
kỹ hơn, mắt nhìn Tế Tế nói: “Đây là lễ gặp mặt.” Đứa bé vậy mà cũng biết lễ gặp mặt,
Vãn Gia thực sự kinh ngạc. Có vẻ như sự gần gũi trong cuộc trò
chuyện của cha mẹ có những ưu điểm nhất định, chẳng hạn như vốn từ vựng của trẻ
phong phú hơn so với các bạn cùng trang lứa. Kinh ngạc còn chưa hết, Tế Tế đã đi
tới, đưa cho cô xem mấy viên đá cuội màu xám: “Dì Gia Gia, cái này tặng cho
dì.” Giọng trẻ con đáng yêu của cô bé chân thành nói: “Đây là quà tân hôn ạ.” Mí mắt Vãn Gia giật giật : “…… Cảm
ơn con.” Cao Minh lại đây, thấy con gái làm
trò khó coi như vậy, người làm cha đây cảm thấy thật “mất mặt”: “Trong nhà cũng
nhặt một đống mấy cục đá, nha đầu này có khi là Cái Bang đầu thai mất.” Thế giới của trẻ con và người lớn
không giống nhau, chúng luôn có những sự yêu thích đặc biệt, đối với mọi vật
đều ngập tràn tò mò. Vãn Gia liếc mắt nhìn Chúc Ngộ
Thanh, đầu óc linh hoạt, nói một câu chuyện cười: “Cũng có khả năng là thần
tiên, giống như Tinh Vệ đầu thai, là nàng Tinh Vệ lấp biển nha.” Cô cũng không phải là muốn làm khó
người khác, nói một câu như vậy để làm không khí vui vẻ lên một chút cũng không
có gì quá đáng. Khóe miệng Chúc Ngộ Thanh giật giật
vài cái. Cửa hàng cách tiểu khu không xa, lái
xe khoảng mười phút liền đến. Cửa hàng tên là “Tri Nam
Đường”, là cửa tiệm được trang trí đẹp
nhất ở đây, mặt tiền quay ra đường, có hai tầng, phía sau còn có một văn phòng
nhỏ. Vì là cuối tuần nên không có quá ít
người, nhưng ai nấy đều trật tự xếp hàng, trên lầu gần như chật kín. “Cổ đông đến cửa hàng, không xem sổ
sách sao?” Cao Minh hỏi. Vãn Gia nói không cần: “Cuối năm cậu
chia tiền cho tôi là được, đừng lỗ vốn nhé, mỗi tháng đều phải tăng trưởng lợi
nhuận đấy.” Dù là nói như vậy nhưng sau khi trà
sữa được làm xong, Vãn Gia vẫn bị kéo xuống lầu. Đại khái cũng đoán được bọn họ có
chuyện cần nói, Chúc Ngộ thanh dẫn theo đứa nhỏ lên lầu ngồi, rất phối hợp. “Có sợ trên lầu có đứa khác hớp mất
hồn chồng cậu không?” Lúc xuống lầu một, Cao Minh nhỏ giọng chọc ghẹo, ngón tay
chỉ trỏ: “Mấy cô em ở đây rất lớn mật đấy, thấy soái ca sẽ chủ động xin Wechat,
cái gì cũng dám làm nha.” Thân hình Chúc Ngộ Thanh thẳng tắp,
ngũ quan xuất sắc, lúc mới vào tiệm liền có mấy em gái lén nhìn, cho dù có dẫn
theo em bé nhưng cũng chẳng thể nào giảm bớt sức hút được. “Anh ấy có lẽ đã quen rồi.” Vãn Gia
trả lời cũng không liên quan, tựa như chẳng phải chuyện của cô. Cao Minh kéo cô đến văn phòng: “Họ
Phan kia đã điên chưa?” “Không điên, còn sống rất tốt nữa.”
Vãn Gia cười anh ta suy nghĩ nhiều. Cao Minh lắc đầu: “Cậu đã suy nghĩ
thông suốt chưa, cậu không biết đàn ông đều là đồ đê tiện, đối với cô gái mình
từng phụ bạc anh ta sẽ không bao giờ quên được đâu. Hơn nữa cậu bỏ anh ta xong
lại còn tìm được một người có địa vị, lợi hại hơn cả anh ta, chỉ sợ cả đời này
anh ta sẽ không quên được cậu.” Nói cách khác, ở trong mắt đàn ông,
phụ nữ sau khi rời xa anh ta mới là hấp dẫn nhất. Vãn Gia không đáp lại, cũng không
nghĩ nên trả lời như thế nào. Trên thực tế, cô mới nghỉ việc vào
tuần trước, nhưng cô cảm thấy Phan Phùng Khải đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc
đời mình, khi tên người này được nhắc đến một lần nữa thì chỉ còn lại là một
cảm giác xa lạ mãnh liệt. Im lặng vài phút, đột nhiên Cao Minh
lại nhắc đến một người: “Thang Vũ, cô ta thích bài đăng của tôi trên vòng bạn
bè.” Vãn Gia ngồi ghế trên, ánh mắt nhìn
sang: “Khi nào?” “Hai ngày trước”