Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 18: Hôn lễ

Vãn Gia nuốt nuốt nước miếng hạ giọng nói, còn chưa nói ra lời muốn nói liền miễn cưỡng gật gật đầu.

“Anh nói điều này, em có muốn nghe một chút hay không?”

“…… Chuyện gì vậy?”

Chúc Ngộ Thanh cười cười, tiến lại gần cô, ngón tay vuốt ve cằm nhỏ của cô: “Ví dụ như em có thể chủ động một chút, hoặc là luyện tập hôn môi một chút, học hôn người khác sẽ như thế nào?”

-----

Khiêu khích rõ ràng.

Vãn Gia nao núng.

Đối mặt với sự trêu chọc của anh, cô cũng biết mình nên nói những lời kiểu ngọt ngào, nhưng mà đầu lưỡi lại chậm chạp như ngậm chì, không thể thốt nên lời.

Thân mình Chúc Ngộ Thanh ngồi thẳng, tay phải lại quay trở về đáp sau lưng ghế.

Lông mày thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, chính là dáng vẻ chính nhân quân tử, ung dung tự tại. Câu nói vừa rồi tựa hồ chỉ như là một câu nói đùa.

So với sự xấu hổ đến thở không thông của cô, anh quá thoải mái. Điều này trước sau tương phản, không thể phân biệt thật giả.

Những chiếc lá rơi xuống đất, hương hoa quế mùa thu cuộn trong không khí, không nồng mà thấm.

Vãn Gia ngồi không yên, trầm mặc một lát, hoang mang nói: “Chỉ là... em không quen.”

Chúc Ngộ Thanh nhìn sang, thấy cô nhìn chằm chằm mặt đất, lông mi đan vào nhau.

“Chỉ là không  quen sao?” Anh hỏi.

Vãn Gia ừ một tiếng.

Cành lá trên đỉnh đầu cô bị thổi bay, ánh mặt trời chiếu thẳng vào con ngươi của cô, Chúc Ngộ Thanh hơi chớp mắt, anh lại kéo cô qua, tránh đi nơi có ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.

“Nếu hành động của anh khiến em cảm thấy chán ghét hoặc không thoải mái, em hãy nói cho anh biết.” Anh thản nhiên cười: “Đương nhiên, anh cũng có thể cảm nhận được ở phương diện khác.”

Khóe môi hơi khép lại, tròng mắt Vãn Gia nhẹ nhàng chuyển động.

Chỉ là chuyện nhỏ, nếu suy nghĩ kỹ thì cũng không tính là xích mích, nhưng anh lại đối đãi với cô như vậy.

Không thẳng thừng, cũng không cứng nhắc, giải thích rõ ràng, và giải quyết vấn đề nhỏ nhặt này một cách có lý trí với thái độ hòa nhã.

Cô chưa từng trải qua hoàn toàn chuyện tình cảm nam nữ, hoặc là quan hệ yêu đương, cô đã quen âm thầm chịu đựng, tự mình tiêu hóa buồn vui, việc này đối với cô rất xa lạ, cô cảm thấy có chút không thoải mái, hoặc nói đúng ra là thất thố.

Nghĩ nghĩ, cô nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”

Nghe được câu trả lời không nặng không nhẹ của cô, Chúc Ngộ Thanh hơi hơi nhắm mắt lại, rốt cuộc là cô biết hay là không biết đây.

Anh khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, anh cúi vai hôn lên đỉnh tóc cô rồi nhanh chóng lùi ra sau, không có hành động gì khác.

Sau khi ngồi im lặng thêm một lúc, Vãn Gia chủ động nói: "Ngày mai em sẽ về quê."

“Được.” Chúc Ngộ Thanh đáp.

Vãn Gia nhấp nhấp miệng: “Ngày mai trở về, trước mặt cha em sẽ giúp anh thắp một nén nhang, nói cho ông ấy biết chúng ta đã kết hôn.”

“Chuyện khi nào?”

“Cũng nhiều năm rồi, khi đó em cũng tầm tuổi của Tế Tế, lúc lái xe máy đi nhập hàng, cha đã ngã xuống đường, vì là ban đêm không có ai phát hiện, cứ như vậy mà qua đời.”

Lực trên tay Chúc Ngộ Thanh mạnh hơn một chút, anh giữ chặt đầu vai cô.

Qua một lúc, anh trầm giọng nói: “Nhiều năm như vậy, chắc mẹ em đã rất vất vả.”

Nhắc tới mẹ, Vãn Gia rũ mắt: “Lúc cha em còn sống, mẹ em chỉ là một người phụ nữ chưa hiểu sự đời. Tuy rằng là giáo viên, nhưng lúc không đứng trên bục giảng, mọi sinh hoạt đều là do một tay cha em chăm chút.”

Nhưng sau khi chồng qua đời, Diêu Mẫn phải chống đỡ ngôi nhà này.

Bà ấy là người rất hiếu thuận, ví dụ như việc lắp đặt thang máy, do người ở tầng dưới không có nhu cầu, lại ảnh hưởng đến hệ thống chiếu sáng tầng dưới cho nên không đồng ý.

Khi ủy ban khu phố đến phối hợp, bà ấy trực tiếp bỏ tiền đền bù chỉ để cha già lên xuống cầu thang dễ dàng hơn.

Còn có, trước đó ông cụ được chẩn đoán có khối u, vốn dĩ có thể có thể đi tuyến tình để kiểm tra lại, nhưng bà ấy lo lắng về ảnh hưởng của việc khám và điều trị nên đã trực tiếp đưa ông đến thủ đô để chữa bệnh.

Mà đối với con gái, Diêu Mẫn cũng đã hy sinh rất nhiều.

Năm đó sau khi chồng qua đời, bà ấy cũng đi xem mắt, nhưng nghe người ta nói cha kế sẽ ghét bỏ đứa trẻ, lo lắng con gái phải chịu thiệt thòi, cho nên từ đó không còn ý định tái giá nữa.

Để kiếm tiền nuôi gia đình, bà ấy đành từ chức ở trường công lập, đầu tiên đến thành phố khác làm giáo viên trường tư thục với mức lương hàng tháng cao hơn, sau đó còn ứng tuyển vào một học viện dạy thêm cho học sinh.

Một số bậc cha mẹ thích truyền cảm xúc tiêu cực cho con cái, giả vờ rằng họ rất vĩ đại, sau đó can thiệp một cách công khai, tạo ra mối quan hệ huyết thống không có ranh giới, ràng buộc cuộc sống của bản thân và con cái họ một cách độc hại.

Nhưng Diêu Mẫn không phải là một người mẹ như vậy, khuyết điểm của bà ấy là không có chính kiến.

Ở nơi làm việc, nếu gặp phải một vị sếp thiếu chính kiến ​​của mình, thì có thể người của bộ phận khác sẽ sắp xếp công việc của bạn.(Ứng dụng TᎩT)

Tương tự như vậy, nếu mẹ bạn không có ý kiến ​​gì, thì có thể những người họ hàng khác, hoặc hàng xóm, hoặc thậm chí bất kỳ “người tốt bụng” nào mà mẹ bạn biết, những người này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn.

Ví dụ như chuyện hôn sự của con gái, Lư Đồng nói không sai, nếu không phải Vãn Gia gặp được Chúc Ngộ Thanh, cô sẽ không được sống yên bình như vậy.

Chỉ tiếc làm mất quả dưa hấu và nhặt phải hạt vừng thôi cũng đáng để bà ấy cằn nhằn không dứt.

“Anh có lẽ cũng có thể nhìn ra được, mẹ em rất hài lòng người con rể là anh.” Vãn Gia cười cười.

Điều này cũng không cần đáp lại, Chúc Ngộ Thanh nhướng mày vỗ vỗ cánh tay của cô: “Đi thôi, đã đến giờ trở về rồi.”

Từ công viên nhỏ về đến nhà chỉ mất khoảng nửa giờ.

Vừa vào cửa, Diêu Mẫn liền bưng trà rót nước, so với thuê bảo mẫu trong nhà còn chu đáo hơn nhiều.

Lúc làm cơm chiều bà ấy liền lấy cớ gọi Vãn Gia vào phòng bếp.

“Hôm thứ năm, mẹ tiểu Phan gọi điện thoại cho mẹ…”

“Dì Tưởng?” Vãn Gia hơi giật mình: “Bà ấy nói gì sao?”

“Cũng không nói gì, chỉ nói muốn tặng thêm của hồi môn cho con……” Diêu Mẫn ậm ừ, thấy con gái nhíu mày chặt chẽ, lập tức làm nói rõ: “Mẹ đã từ chối rồi, không đáp ứng bà ấy.”

Tay chân mẹ cô cũng co cóng lại, Vãn Gia không muốn như thế, ôn tồn nói: “Dì Tưởng rất tốt nhưng chúng ta vẫn nên tránh, sau này nếu không có chuyện quan trọng cũng không cần liên hệ với bà ấy.”

Diêu Mẫn vội vàng đồng ý, chi là trong lòng còn chút băn khoăn, trứng cút vốn dĩ sẽ cho vào nồi lẩu lại chút nữa bỏ vào nồi nhôm.

Sau khi đập trứng xong, bà ấy lẩm bẩm: “ Mẹ thấy Tiểu Chúc rất thích con nít, hôm nay còn kiên nhẫn chơi với Tế Tế rất lâu.”

Nói xong lại liếc sang bên cạnh, con gái đang mở bao đồ ăn, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Diêu Mẫn do dự : “Con đang nghỉ việc, không bằng… sinh con trước đi?”

“Mẹ…” Vãn Gia có chút bất lực, ngữ khí tăng thêm: “Con kết hôn không phải vì muốn sinh con, hơn nữa con chỉ tạm thời nghỉ việc, chứ không phải là không đi làm nữa.” Cô dừng một chút, lại nhẫn nại dỗ bà ấy một câu: “Việc mẹ nói, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Diêu Mẫn sốt ruột: “ Mẹ cũng muốn tốt cho con, gia cảnh Tiểu Chúc như vậy, nghe nói bọn họ đều muốn sinh con trai. Bây giờ con còn trẻ, có thể từ từ, nếu sinh được con trai, sau này cũng có thể yên tâm xây dựng sự nghiệp.”

Vãn Gia tự có kế hoạch của mình, cô không tiếp lời bà ấy, chỉ là động tác trên tay nhanh hơn một chút.

Diêu Mẫn còn chưa nói xong, còn đang muốn nói thêm vài lời, Chúc Ngộ Thanh bỗng gõ cửa tỏ ý muốn đi vào.

Anh vừa xuất hiện, Diêu Mẫn bắt đầu lúng túng, lộ ra nụ cười lấy lòng.

Chúc Ngộ Thanh gọi một tiếng mẹ, khen thịt kho tàu hôm qua ngon, không ngậy không ngán lại có một hương vị rất đặc biệt.

“Là được thêm thanh cam phổ nhị nên bớt đi độ ngấy.” Diêu Mẫn nhiệt tình đáp lại anh.

“Có phải nấu rất mất công không ạ?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.

“Không mất công, không mất công, trong nhà đã có thịt ba chỉ, cũng không cần phải ra ngoài mua.”

Tay nghề tốt vốn là không thể phủ nhận, cho dùng hiện tại lúng túng nhưng cũng rất đắc ý, vui vẻ lấy thịt trong tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu ăn.

Chúc Ngộ Thanh nói cảm ơn, lại kêu Vãn Gia: “Cổ anh có chút ngứa, ông ngoại nói có thể anh bị dị ứng rồi, em tìm thuốc mỡ cho anh rồi giúp anh thoa một chút nhé.”

Vãn Gia bị anh gọi vào phòng, lúc vừa mở cổ áo ra, quả nhiên thấy phía sau cổ anh có mấy vết đỏ.

Nhìn có vẻ khá khó chịu, cũng may diện tích không lớn, chỉ có một phần.

“Có phải bị sâu rơi xuống hay không?” Vãn Gia lấy ít thuốc mỡ trong tay, vừa bôi vừa suy đoán: “Hay là anh bị dị ứng hoa quế?”

Chúc Ngộ Thanh ngồi ở ghế trên: “Em dịch xuống dưới một chút, ngứa quá.”

“Nơi này sao?”

“Đúng vậy.”

Vãn Gia một lần nữa lấy thuốc mỡ, theo chỗ vừa rồi, đảo quanh cạnh xương sống.

Cổ áo của Chúc Ngộ Thanh rất sạch sẽ, chiều dài tóc phía sau gáy vừa phải, nhìn vừa dễ chịu vừa gọn gàng.

Thuốc mỡ dạng gel có mùi thảo dược sảng khoái, khi thoa lên da sẽ có cảm giác mát lạnh.

Nghĩ đến các triệu chứng khác của dị ứng, Vãn Gia lại hỏi: "Mũi của anh có bị nghẹt không? Có ngứa không?" "

“Không có.” Chúc Ngộ Thanh ngồi ở ghế trên, đáp lại cô.

Sau khi bôi xong, Vãn Gia đậy nắp lại: “Ngày mai ra ngoài nhớ mặc áo dài tay, mùa này do hoa quế đang nở rộ thơm thơm ngào ngạt, gió thổi qua sẽ rụng đi. Nếu như anh bị dị ứng với những hoa này, tốt nhất vẫn nên che chắn cẩn thận một chút.”

Chúc Ngộ Thanh đứng lên, khảy khảy cổ áo, nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười đong đưa: “Được.”

Bởi vì một câu khen ngợi của anh, đồ ăn buổi tối tự nhiên cũng thêm phong phú lên rất nhiều.

Vì thế, lúc ăn xong ai cũng no căng.

Sai khi ăn xong thì thấy thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài bóng đêm yên tĩnh, cả nhà quyết định đi xuống lầu cho khuây khỏa một lát.

Người già nói chuyện phiếm với hàng xóm, còn hai người trẻ tuổi thì đi tản bộ để tiêu cơm.

Người trẻ tuổi ở phố cổ không nhiều, cho dù Vãn Gia một mình trở về cũng sẽ bị chú ý từ trên xuống dưới cầu thang, huống chi lần này còn có Chúc Ngộ Thanh.

Anh mặc một chiếc quần đen và áo phông chữ T màu xám đá. Dưới màn đêm, anh trông càng đĩnh bạt hơn.

Hai tay buông thõng bên hông, anh ung dung bước đi, tiến lên phía trước nắm lấy tay cô.

Chúc Ngộ Thanh tuy không thấy rõ cô, nhưng lại chuẩn xác nắm được tay cô.

Tốc độ của người đàn ông đúng là độc nhất vô nhị, hành động này vô tình đã làm mặt Vãn Gia đỏ bừng. Cô cũng tiến lại gần hơn một chút, thu hết can đảm và đặt bàn tay còn lại của mình lên cánh tay anh.

Bọn họ không đi xa liền dừng ở bên cạnh đường lớn.

Chúc Ngộ Thanh trả lời vài cuộc gọi công việc, giọng nói bình tĩnh hơn bình thường, bàn tay của Vãn Gia được anh thả lỏng rồi siết chặt, và khi anh đang suy nghĩ, ngón tay cái của anh sẽ vô thức gõ nhẹ lên mu bàn tay cô.

Trên đường, cô tình cờ gặp một đứa trẻ đang chơi ván trượt, anh liền ôm lấy cô hướng qua bên cạnh để tránh đi chúng.

Sau khi đi loanh quanh một lúc và trở lại cổng tiểu khu, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hàng xóm và Diêu Mẫn.

Cũng không có gì, chỉ đơn giản là hỏi bao lâu sẽ làm hôn lễ, rồi đãi tiệc như thế nào.

Sau khi lên lầu, Chúc Ngộ Thanh thuận thế hỏi thêm vài phong tục ở đây.

Việc này Diêu Mẫn đã sớm nghĩ xong, bà ấy nói chỉ cần đãi mấy bàn là tốt rồi, không cần quá phô trương.

“Con bận rộn công việc, chạy qua chạy về cũng không quá tiện.” Bà ấy rất săn sóc, còn sợ làm phiền đến con rể.

Người lớn đã kiên trì, Chúc Ngộ Thanh cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng anh đã sớm có tính toán hết thảy, bàn bạc xong anh liền đứng dậy đi tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Vãn Gia lại giúp anh thoa thuốc mỡ một lần nữa, rồi lấy tay quạt quạt cho thuốc nhanh khô.

Lúc xong xuôi lên giường thì đã là 9 giờ,

Có thể nghe thấy xa xa một hoặc hai tiếng chó sủa yếu ớt, có một loại im lặng không có trong xã hội hiện đại.

Vẫn tư thế cũ, Vãn Gia nằm nghiêng, Chúc Ngộ Thanh vòng qua, tay đáp bên hông cô.

Đèn phòng khách và đèn trong phòng đều đóng, trong bóng tối, mỗi một tiếng hô hấp đều được buộc chặt với nhau.

So với cô, hô hấp người phía sau dường như nhẹ hơn rất nhiều, có vẻ như đã ngủ say.

Cánh hông bên tay có chút nhẹ, cô thoáng giật giật chân, bỗng nhiên nghe được một câu hỏi: “Chuyện của cha anh, có lẽ em cũng đã từng nghe qua rồi đúng không?”

Ngực và lưng áp vào nhau, Vãn Gia có thể cảm thụ được lồng ngực của anh động đậy trong từng lời nói.

Chuyện gia đình anh có chuyện cô biết, có chuyện cô cũng không rõ.

Đối với cha của anh, chính là người đã qua đời kia - cố tổng giám đốc Chúc, chỉ nghe nói là trong lúc nghỉ phép ở nước ngoài, du thuyền chạy quá tốc độ, đã đụng phải một con thuyền khác cũng đang chạy rất nhanh nên dẫn đến tử vong.

So với Chúc Ngộ Thanh, cha của anh có nhiều tin đồn phong phú hơn nhiều.

Vui chơi hưởng lạc, thích mua các phương tiện giải trí, tham gia hoặc tổ chức các bữa tiệc ăn chơi, thậm chí còn có các tin đồn tình cảm.

Dựa trên những chuyện này, cái chết của ông ấy được nghi ngờ là do liên quan đến những thú vui của ông ấy mà bị trả thù.

Tính toán thời gian, khi cố tổng giám đốc Chúc qua đời, Chúc Ngộ Thanh hẳn là đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.

Nghĩ nghĩ, Vãn Gia di chuyển thắt lưng của cô, lần đầu tiên đối mặt với anh trên giường.

Người đàn ông mở to đôi mắt đen láy, thấy cô lật người, liền ôm chăn đắp cho cô.

“Là…… du thuyền sao?” Vãn Gia nhỏ giọng hỏi.

Chúc Ngộ Thanh gật gật đầu, không mặn không nhạt mà nói câu: “Lúc đó trên du thuyền còn có cha của Phùng Khải.”

Chương kế tiếp