Hà Ngộ

Chương 21
Sau bữa tối, cô đợi Đoạn Mạnh thu dọn bàn ăn, sau đó anh liền vào phòng tắm, khi đi ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trên ngực và sau lưng vẫn còn đọng nước.

Anh bước đến gần Hà Ngộ, cúi người xuống, bao bọc cô giữa anh và ghế sô pha.

Khoảng cách rất gần, còn có thể ngửi thấy rõ mùi thơm của sữa tắm.

Hà Ngộ ngả người ra sau, nước từ tóc Đoạn Mạnh nhỏ xuống mặt cô, gần đến đuôi mắt.

Hà Ngộ giơ tay nắm lấy vai anh, nhiệt độ dưới tay anh nóng đến mức khiến cô sợ hãi, sau đó trượt xuống bộ ngực phập phồng, dừng một chút, lại đi xuống vùng bụng săn chắc cường tráng, cô khẽ sờ soạng.

“Thoải mái quá!” Hà Ngộ thấp giọng thở dài, sau đó cúi người, ôm lấy Đoạn Mạnh đang không chút phòng ngự, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Mới đầu chỉ là nếm thử, nhưng chỉ sau vài giây, Đoạn Mạnh đã nhấc bổng cô lên, một tay ôm eo, một tay ấn sau đầu cô, không ngừng hôn sâu.

Họ chuyển chiến trường vào phòng ngủ.

Giường mới mua, chăn mền cũng mới mua, trong phòng còn thoang thoảng mùi nội thất mới.

Nhưng rất nhanh, Hà Ngộ đã không còn tâm tư để ý mùi vị, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt.

-

Trần Vi thực sự muốn tìm cho Trần Lam Thiên một lớp phụ đạo, sẽ có người đón cô bé sau giờ học, cũng là người có thể giám sát bài tập về nhà của con bé vào ban đêm, điều này có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian quý báu của cô ấy.

“Đây là mô hình giáo dục mới xuất hiện. Mọi đứa trẻ hiện nay đều được chăm sóc như vậy, mọi người cũng dần quen với điều đó. Bây giờ nhân viên văn phòng bận rộn như vậy, làm sao họ còn có thời gian để chăm sóc con cái chứ?” Trần Vi nói.

Hà Ngộ đáp: “Nếu vậy thì chỉ cần tìm một trung tâm ở gần đây cũng được mà, không phải cgần trường học của con bé cũng có một trung tâm sao?”

“Lúc đầu tớ cũng dự định như vậy, nhưng sau đó nghe nói giáo viên phụ trách bên đó tính tình không tốt, thường xuyên đánh đập mắng nhiếc trẻ em.”

“Vậy bây giờ cậu định chọn chỗ nào?”

“Ở trung tâm thành phố nghe nói có một trung tâm tương đối lớn, nghe nói chất lượng bên đó cũng rất tốt.”

Hà Ngộ gật đầu: “Ai giúp cậu tìm vậy?”

“Tớ tự tìm được, còn ai vào đây nữa!”

Hà Ngộ nhắc lại cuộc gặp gỡ cuối cùng với Lỗ Thành Châu trong bệnh viện.

Vẻ mặt Trần Vi có chút kỳ quái, cô ấy bĩu môi nói: “Cái trung tâm gì đó của anh ta không đáng tin chút nào, tớ cũng lười quan tâm.”

Hà Ngộ nhìn cô ấy một lúc rồi nói: “Cậu mới chỉ tiếp xúc với anh ta vài lần thôi, cậu không biết được anh ta là người như thế nào đâu.”

“Tớ tự hiểu rõ điều đó.” Trần Vi nói: “Cậu cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt, vấn đề của cậu thực sự rất rắc rối đấy.”

Lớp phụ đạo cô ấy tìm thấy đã thuê toàn bộ tầng hai. Nhìn thoáng qua thì thấy nơi này có khoảng hơn 10 phòng dạy học.

Khi Trần Vi đang được tư vấn tại quầy lễ tân, cô ấy tình cờ cũng gặp được bà chủ, người cũng trạc tuổi bọn họ, đeo một cặp kính nửa gọng, mái tóc xoăn dài màu nâu, cô ấy sở hữu vẻ đẹp trí thức chuẩn mực của một nhà giáo.

Hai người trò chuyện qua lại với nhau, nói chuyện với một doanh nhân đoan trang cảm giác rất thư thả, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra ch bọn họ một số ý tưởng hay ho.

Trần Vi rất hài lòng với dịch vụ và học phí một học kỳ tại trung tâm này.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, Trần Vi có chút cảm khái: “Cậu thấy đấy, bọn họ đều trạc tuổi tụi mình. Giờ họ đều là ông chủ bà chủ cả rồi, vậy mà tớ vẫn phải làm công ăn lương cho người khác.”

“Không nhiều người có thể làm ông chủ bà chủ được đâu, người thường đều đi làm thuê hết mà.”

Trần Vi lắc đầu: “Biết là thế, nhưng tớ vẫn ghen tị. Tớ mới từ chức cách đây không lâu và bây giờ tớ lại phải tìm một công việc khác.”

Hà Ngộ ngạc nhiên liếc nhìn cô ấy: “Cậu từ chức từ lúc nào vậy? Sao tớ không nghe cậu nói gì thế.”

Sau khi ly hôn và từ chức, cả ngày Trần Vi đều nhàn rỗi, chưa bao giờ làm việc gì nghiêm túc.

“Tớ có nói qua rồi, là do cậu cũng không để ý đấy thôi, còn không biết xấu hổ trách ngược lại tớ, tớ mới làm việc ở đó được hai tháng thôi.”

Hà Ngộ tò mò: “Vậy tại sao cậu lại thôi việc?”

“Mới hai ngày trước, lãnh đạo thay đổi, mang theo mấy trợ thủ đắc lực, mà người ngoài cuộc như bọn tớ có thể làm gì, cuộc sống quá khó khăn mà, cho nên dứt khoát rời đi, ba người bọn tớ liền xin thôi việc.”

Hà Ngộ suy nghĩ một chút nói: “Hay là đến chỗ tớ đi?”

“Thôi đi.” Trần Vĩ cười: “Tớ nhìn Dư Nhất Dương liền sợ hãi, cậu còn muốn tớ làm việc cùng anh ta ư? Tớ còn muốn sống lâu hơn nữa cơ.”

Hà Ngộ nói: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, cậu sợ anh ta cũng có được gì đâu.”

“Anh ta đáng sợ như vậy, ngoại trừ cậu ra, ai mà không sợ anh ta chứ?”

Hà Ngộ không nói lời nào, cô không có hứng thú về chủ đề Dư Nhất Dương này.

Trần Vi thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, vừa lúc đến giờ ăn nên chuyển chủ đề: “Cùng nhau ăn tối đi, hôm nay tớ đãi cậu.”

“Ồ.” Hà Ngộ lấy lại tinh thần: “Không được, hôm nay tớ có hẹn khác rồi.”

"Cậu hẹn hò với ai vậy? Định đi đâu vậy, tớ đi cùng được không."

Hà Ngộ không biết khi cô đề cập đến Đoạn Mạnh thì Trần Vi sẽ có phản ứng gì.

“Cậu nên về nhà chăm sóc con gái cậu đi. Giờ cậu đã là một người mẹ rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đi chơi lêu lỏng thôi.”

Trần Vi mỉm cười đầy thích thú.

Hai người chia tay ở bãi đậu xe, Hà Ngộ gửi tin nhắn cho Đoạn Mạnh rồi lái xe tới tiểu khu.

Đi được nửa đường, điện thoại cô chợt vang lên, là Dư Nhất Dương gọi tới.

Hà Ngộ liếc nhìn màn hình điện thoại, nhưng không trả lời.

Không lâu sau, tin nhắn của Dư Nhất Dương chuyển đến: Em đang ở đâu thế? Tối nay đi mua sắm với anh đi.

Hà Ngộ tấp xe cạnh lề đường, suy nghĩ một lúc rồi gọi lại cho anh ta.

“Anh muốn mua cái gì?” Cô lập tức hỏi.

“Đến trung tâm mua sắm vài đồ với anh, khí lạnh sắp về, anh lại sắp phải đi công tác, chúng ta cũng nên đi mua sắm chút gì đó chứ.” Dư Nhất Dương dừng một chút rồi nói: “Bây giờ em đang ở đâu vậy?”

“Trên đường, em vừa đi mua sắm cùng Trần Vi rồi.”

Dư Nhất Dương nói: “Trở về đi, anh ở nhà chờ em.”

“Cô ấy nói tối nay muốn cùng em ăn tối.”

Dư Nhất Dương cười cười, trầm giọng nói: “Hai người bọn em từ khi nào mà trở nên thân thiết như vậy hả? Vậy báo cho anh địa chỉ nhà hàng, anh ở ngoài chờ em.”

Hà Ngộ im lặng.

Dư Nhất Dương lại nói: “Sao vậy? Hiện tại muốn tìm em khó khăn như vậy sao?”

“Không phải.” Hà Ngộ vội vàng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồinói: “Để em qua chỗ anh.”

Đoạn Mạnh nhận được tin nhắn lỡ hẹn hôm nay từ Hà Ngộ, anh hơi sửng sốt một chút, cũng không nói gì, đặt con dao làm bếp trong tay xuống, lấy trong tủ lạnh ra hai đĩa đồ ăn thừa của ngày hôm qua. Anh ăn tạm gì đó rồi quyết định ra khỏi nhà.

Anh không thể ở nhà mọi lúc, anh phải tìm việc gì đó để làm.

Ban đầu anh nghĩ sẽ thực tế hơn nếu chỉ làm công ăn lương như bình thường mà thôi, nhưng sau thời gian tìm kiếm khắp nơi, anh vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, tình cờ anh trông thấy một thông báo chuyển nhượng một siêu thị nhỏ trước cổng một khu dân cư.

Đoạn Mạnh đi vào nhìn một chút, diện tích ba gian phòng, bài trí giống cửa hàng tiện lợi 24 giờ, sáng sủa sạch sẽ, trước mặt có quầy thu ngân sơn màu xanh lá cây, có máy tính tiền đầy đủ, còn có một nhân viên thu ngân bên trong.

Đoạn Mạnh đi loanh quanh, xem giá cả các sản phẩm rồi lại bước ra quầy.

Anh chàng thu ngân nhìn Đoạn Mạnh đầy nghi ngờ.

Đoạn Mạnh nói: “Chào cậu, tôi muốn tìm ông chủ nơi này.”

Chủ siêu thị là một ông chú trung niên tuổi hơi già, thái dương xám xịt, mắt nhỏ như hạt đậu xanh, bụng tròn như bụng bia, nhìn thấy Đoạn Mạnh thì rất khách sáo.

Chủ siêu thị nói: “Ở đây làm ăn vẫn tốt, trước sau đều có nhà, dân cư cũng dần tăng lên, mật độ dân cư cũng ổn, nếu không phải ở quê có việc, tôi thật sự cũng không muốn sang nhượng lại nơi này đâu.”

“Ông chủ quê ở đâu vậy?”

“Từ Lệ Thủy, tôi ở đây đã hơn mười mấy năm rồi.”

Đoạn Mạnh nói: “Lâu lắm rồi cháu mới được nghe tên địa phương này.”

“Đúng thế!” Ông chủ mỉm cười: “Tôi đã sớm dự đoán được sự phát triển ở đây, trước kia tôi ở Tam Bắc mở một cửa hàng dệt gia dụng, cửa hàng này đóng cửa lại mở một cửa hàng trà sữa, một nhà hàng vịt quay, tôi đã mở rất nhiều loại hàng quán khác nhau, chỉ có cái siêu thị này…”

Ông chủ chỉ ngón tay cái về phía sau: “Mở cửa lâu nhất, đã bốn năm rưỡi rồi, đến nay mọi hoạt động đều vận hành ổn định.”

Đoạn Mạnh mỉm cười.

Họ đứng ở lối vào siêu thị, mỗi người châm một điếu thuốc, Đoạn Mạnh nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường cái, còn có vài nhà hàng gần đó.

Anh nói: “Xe cộ qua lại nhiều nhưng không có nhiều khách.”

“Kinh doanh ở khu này không dành cho khách vãng lai đâu, giờ ngoài kia thiếu gì siêu thị tốt. Cậu nghĩ có bao nhiêu người có thể dừng lại rồi vào siêu thị để mua thứ gì đó trên trục đường chính nào? Đây không phải nhà hàng năm sao, nơi người ta cứ chạy quảng cáo, đưa tin tốt thì thực khách liền ùn ùn kéo đến. Siêu thị nhỏ này chỉ đủ đáp ứng nhu cầu cho cư dân quanh đây thôi, vậy cũng tốt lắm rồi.”

Đoạn Mạnh gật đầu: “Có lý.”

Ông chủ lại nói: “Cậu trở về suy nghĩ một chút đi, mấy ngày trước tôi vừa mới dán thông báo này, còn nhiều thời gian, lần này chuyển nhượng gấp, hơn nữa giá cả cũng thấp, nếu cậu có ý tưởng kinh doanh thì cứ thử một lần cho biết, dù sao cũng không tiêu tốn của cậu nhiều tiền lắm đâu.”

Hai người trao đổi thông tin liên lạc xong xuôi, Đoạn Mạnh mới rời đi.

-

Hà Ngộ cùng Dư Nhất Dương đi ăn món ăn Tây yêu thích của anh ta, sau đó hai người cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm.

Chương kế tiếp