Hà Ngộ

Chương 22
Đi dạo mua sắm thường là một việc rất mệt, so với những người phụ nữ khác thì Hà Ngộ có suy nghĩ hơi khác với bọn họ, đối với chuyện mua sắm tẻ nhạt này cô muốn tránh còn không kịp.

Lại đi cùng với đối tượng mình không yêu thích nên thái độ của cô càng thêm chán nản.

Chỉ là sau khi đi dạo vài vòng, Dư Nhất Dương vẫn cứ tiếp tục đi mãi như không có điểm dừng, Hà Ngộ nhịn không được mở miệng hỏi anh ta: “Anh rốt cuộc muốn mua cái gì?”

Dư Nhất Dương “À” một tiếng rồi nói: “Thực phẩm, quần áo, phải để anh đi xem một vòng trước chứ.”

“Vậy lên lầu 5 đi, cửa hàng quần áo trên đó nhiều lắm.”

Dư Nhất Dương gật đầu, đột nhiên duỗi tay qua dắt lấy tay Hà Ngộ.

Tay Dư Nhất Dương tinh tế mềm mại, hoàn toàn trái với đôi bàn tay thô kệch sần sùi của Đoạn Mạnh, nhưng lại không ấm bằng tay Đoạn Mạnh, ngược lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Bọn họ hiếm khi cùng nhau đi dạo bên ngoài như thế này, chứ đừng nói tới cùng nắm tay nhau lắc lư như thế này.

Hà Ngộ có chút không thích ứng kịp với hành động của anh ta, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn kiên quyết rút tay mình ra khỏi tay anh ta.

“Vào thang máy rồi, cũng nên chú ý an toàn.” Cô giải thích.

Dư Nhất Dương không hé răng nói gì, chỉ lẳng lặng nhét hai tay vào túi.

Bọn họ từ lầu 3 đi lên thang máy, bước vào tiệm trang phục nữ, Dư Nhất Dương quen cửa quen nẻo vào mấy nhà, chọn một đống lớn quần áo theo kích cỡ của Hà Ngộ.

Hà Ngộ mới đầu còn sẽ uyển chuyển cự tuyệt, sau khi ý thức được không có hiệu quả, liền tùy anh ta muốn làm gì thì làm.

Buổi tối, trên tay Hà Ngộ liền có thêm một đống quần áo đủ loại nhãn hiệu khác nhau.

“Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ gật đầu: “Anh vui vẻ là được.”

“Là vì muốn làm cho em vui vẻ.”

Bọn họ đem đồ vật các thứ đều bỏ vào trong cốp xe, Hà Ngộ ban đầu còn nghĩ nhiệm vụ đêm nay đã kết thúc, kết quả Dư Nhất Dương còn đề nghị cùng cô đi xem phim điện ảnh.

Hà Ngộ cảm thấy hôm nay người này có chút không đúng lắm, nhưng cụ thể lại không nói được anh ta có chỗ nào không đúng.

Bọn họ đứng ở đầu gió, gió buổi tối lại lạnh hơn so với trước kia không ít, Hà Ngộ rụt vào trong một chút, cô lấy di động ra xem thử tối nay sẽ chiếu phim gì.

Dư Nhất Dương hôm nay mặc một cái áo khoác màu đen, bên trong áo sơ mi trắng, phía dưới là quần đen giản dị, chân mang giày lười, lộ ra một ít mắt cá chân, nhìn qua trông có thêm một chút hơi thở thanh xuân, tựa như một chàng sinh viên mười tám hai mươi tuổi.

Mấy cô gái trẻ cầm trà sữa đi ngang qua đều lén nhìn anh ta vài lần.

Hà Ngộ nói: “Đợi xem xong thì trời cũng đã khá tới, muốn xem thì về nhà xem đi.”

“Mấy giờ thì chiếu xong?”

“Đợi kết thúc cũng đã tới mười một mười hai giờ, cũng không có phim điện ảnh nào xuất sắc, danh tiếng cũng giống nhau.”

Dư Nhất Dương duỗi tay: “Anh xem thử.”

Hà Ngộ đưa điện thoại qua cho anh ta.

Ngón tay Dư Nhất Dương vẽ vài cái trên đó: “Có phim hài kịch này, xem cái này đi, một mình về nhà quá sớm cũng không có gì chuyện làm.”

Giọng điệu này gần như oán giận, Hà Ngộ hoài nghi chính mình gặp ảo giác.

Di động đột nhiên kêu một tiếng, trong lòng Hà Ngộ “lộp bộp” một chút.

Dư Nhất Dương nhìn màn hình di động, nói: “Muộn như vậy rồi mà vẫn có người tìm em à?”

Hà Ngộ nói: “Công việc bận rộn, cũng không có biện pháp nào.”

Dư Nhất Dương “ừ” một tiếng, đưa điện thoại di động sang để vào trên tay cô.

Trên màn hình hiện tên đồng nghiệp ở công ty, trong lòng Hà Ngộ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô mua vé bộ phim Dư Nhất Dương chỉ định, lại ở lại với anh ta hơn hai tiếng đồng hồ.

Thời gian quá muộn, hơn nữa đó lại là thời gian làm việc, cho nên toàn bộ phòng chiếu phim chỉ có hai người bọn họ.

Sau khi phim chiếu được một nửa, Dư Nhất Dương hơi ngả người về sau, anh ta nói: “Có phải đây có phải là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài xem phim không?”

Hà Ngộ đáp lại.

Dư Nhất Dương nói: “Nhìn chúng ta như vậy không giống người yêu chút nào.”

Hà Ngộ quay đầu nhìn anh ta, ánh sáng lạnh ở trên màn ảnh chiếu lên mặt Dư Nhất Dương, mơ hồ phác họa ra khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

“Chúng ta vốn dĩ cũng không phải người yêu.” Cô nói.

Dư Nhất Dương giơ tay, ngón trỏ chà xát cằm mình, dường như cố tình làm lơ lời nói của cô.

-

Sau mấy ngày tìm kiếm vất vả, cuối cùng Đoạn Mạnh cũng chọn xong vị trí của cửa hàng, Hà Ngộ qua đó giúp đỡ đi xem thử, trừ việc vị trí hơi lệch thì không có vấn đề gì khác.

“Anh chuẩn bị đem mấy món đồ nội thất cũ bỏ hết đi, dù sao qua cửa hàng mới cũng nên sắm cái mới cho có cảm giác mới mẻ.” Đoạn Mạnh nói.

Hà Ngộ vừa rồi đi qua đi lại trên con đường này, có thấy cửa hàng bán thuốc lá và rượu, mấy cửa hàng ăn uống, cùng với cửa hàng quần áo, bán trái cây xác thật là không có tiệm nào, có lẽ Đoạn Mạnh cũng đã cân nhắc đến vấn đề cạnh tranh.

“Nếu muốn bán trái cây thật tốt thì chỉ có một con đường là phải vận chuyển thật nhanh.” Hà Ngộ nói. “Anh tìm được chỗ nhập hàng chưa?”

“Ừm.” Đoạn Mạnh gật đầu. “Tuyến đường ngang ở bên kia có mấy vườn trái cây, đã từng đi qua nhìn thử, nhưng mà phần lớn chỉ cung cấp cho thị trường bán sỉ, với lại mấy vườn bên đó cũng không có nhiều loại trái cây đa dạng lắm.”

“Còn phải tươi mới, không dễ hư thối, chỉ sợ ban đầu chúng ta chưa có kinh nghiệm, nhập phải hàng thứ phẩm, sẽ gây thất thoát rất nhiều.”

“Đành đi từng bước một thôi, đi một bước học một bước.”

Hà Ngộ gật đầu, hướng về phía Đoạn Mạnh cười cười: “Về sau nhìn thấy anh có phải nên gọi là ông chủ Đoạn hay không.”

“Không dám nhận, bà chủ.”

“Bà chủ?”

“Sao vậy?” Đoạn Mạnh nhìn cô. “Xưng hô này không thích hợp sao?”

“Không có, chỉ là có chút không quen mà thôi.”

“Về sau sẽ quen thôi.”

Hà Ngộ hơi thu lại ý cười trên mặt, câu trả lời của Đoạn Mạnh làm cô ý thức rằng trong lòng người đàn ông này đã xác định rõ ràng mối quan hệ của hai người, trước đó giới hạn không rõ ràng, tại thời điểm này bỗng nhiên rõ ràng.

Vốn dĩ không sao cả, biến thành nghiêm trọng hơn cả vô trách nhiệm.

Hà Ngộ rất ít khi tưởng tượng đến tình cảnh sau khi mối quan hệ của mình và Dư Nhất Dương bị Đoạn Mạnh biết được, cô cho rằng mối quan hệ tình cảm với Đoàn Mạnh giống như là gặp dịp thì chơi, nhưng hiển nhiên Đoạn Mạnh không nghĩ như vậy.

Hà Ngộ đột nhiên có chút luống cuống, tạo thành thương tổn cho Đoàn Mạnh cũng không phải việc cô muốn thấy.

Nhưng thương tổn đó chắc chắn sẽ có, không sớm thì muộn, trốn tránh hiện thực không có ý nghĩa gì, càng không cần thiết phải lừa mình dối người.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Hà Ngộ ngẩn người, Đoạn Mạnh liền hỏi cô.

“Không có gì.” sắc mặt Hà Ngộ không tốt lắc lắc đầu. “Cảm thấy chính mình chưa giúp được cái gì cho anh.”

“Có chứ.”

Hà Ngộ: “Ví dụ như?”

Đoạn Mạnh không nói, có thể là anh cũng không biết nói như thế nào.

Từ sau khi trải qua biến cố to lớn năm ấy, tính tình Đoạn Mạnh liền trở nên quái gở, nhiều năm như vậy cũng chưa từng qua lại với người nào, Hà Ngộ là ngoài ý muốn trong cuộc đời anh.

Mỗi một lần cùng cô chạm mặt đều sẽ làm Đoạn Mạnh cảm thấy chính mình đang chân chính tồn tại, Hà Ngộ làm cho sinh hoạt của anh càng thêm phong phú, cũng thắp lên trong anh một ngọn lửa hy vọng về tương lai tươi sáng phía trước.

Giai đoạn đầu trong việc chuẩn bị cho cửa hàng hoa quả tiến hành trong không khí hừng hực khí thế, phần lớn thời gian Đoàn Mạnh đều chạy ở hai đầu cửa hàng và chỗ bán vật liệu xây dựng.

Hà Ngộ ban ngày đều ở công ty làm việc, chỉ có tới buổi tối mới có thời gian mua mấy hộp cơm qua đó phụ giúp anh một tay.

Bởi vì trong sân vừa dơ vừa lộn xộn, không có nơi nào có thể ngồi xuống, hai người chỉ có thể ngồi xổm trước cửa đơn giản giải quyết bữa tối.

Hà Ngộ mặc trang phục công sở, mang giày da gót ngắn trên chân, ngồi xổm trước cửa hàng cùng với một người đàn ông trông giống như như kẻ lang thang là Đoạn Mạnh mở hộp cơm ra, hình tượng nhìn qua thật sự có chút khác biệt.

“Làm sao vậy?” Chú ý tới tầm mắt Đoạn Mạnh nhìn lại đây, Hà Ngộ hỏi.

“Phương thức ăn cơm như vậy có phải là lần đầu tiên em nhìn thấy không?”

Hà Ngộ gật đầu: “Người bình thường đều rất ít khi gặp được.”

“Vất vả cho em rồi.”

Hà Ngộ cười: “Anh đây là thấy em ngồi xổm nên đau lòng em, hay là có ý gì khác?”

“Đều có.”

Hà Ngộ ngồi trên khối bọt biển, hai chân bắt chéo, may mắn hôm nay cô không mặc váy.

“Anh đau lòng như vậy làm em cũng xấu hổ.” Hà Ngộ nói: “Nhưng có cái ý tưởng này vẫn là rất tốt, em rất vừa lòng với thái độ của anh.”

Dáng ngồi của cô khiến cho ống quần tụt lên trên một mảng lớn, lộ ra một nửa cẳng chân.

“Em có thấy lạnh không?” Đoạn Mạnh một bên nói, một bên duỗi tay qua đi nắm một chút. “Rất lạnh, em đừng ngồi ở chỗ này, đi lên trên xe đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Anh lại đặt tay lên nữa đi.”

“Hả?”

“Tay anh.” Hà Ngộ nói. “Đặt tay anh lên đi.”

Đoạn Mạnh một lần nữa đặt tay lên cẳng chân của cô, làn da dưới tay mát lạnh mịn màng.

Màu da của bản thân Hà Ngộ trắng hơn so với người khác, chân không thường nhìn thấy ánh sáng lại càng trắng hơn, mà Đoạn Mạnh thì ngược lại, màu da hơi tối, lại liên tục làm việc ngoài trời dưới trời nắng gắt nên cánh tay vừa rắn chắc vừa thô to, phủ đầy những vết chai sạn thật dày.

“Anh có nhìn thấy sự khác biệt về màu sắc không?” Hà Ngộ hỏi.

Đoạn Mạnh cũng không dám dùng sức, cảm giác anh chỉ cần nhấn mạnh thêm một cái nữa là xương đùi của cô có thể hoàn toàn vỡ nát dưới bàn tay anh.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

Hà Ngộ nói: “Nhìn có phải rất có cảm giác hay không?”

Màu da tương phản rất lớn, bộ phận đặc biệt đang rụt rè, lúc này nhìn qua, không biết vì cái gì, có chút hương vị sắc tình.

Năm ngón tay của Đoạn Mạnh nhẹ nhàng trượt một chút, thong thả thu tay lại, thở hắt ra một hơi.

Hà Ngộ xấu xa cong khóe môi trêu anh.

Cơm hộp của hai người đều còn thừa một ít, Hà Ngộ đã no rồi, Đoạn Mạnh đem phần của chính mình tiêu diệt xong, còn giúp giải quyết luôn cả phần của Hà Ngộ, ở trong tiệm bận việc tiếp hơn hai giờ, đến gần khuya một ngày dài mới kết thúc.

Khi trở về Hà Ngộ nói: “Em sẽ phải đi công tác sớm, có khả năng là sẽ không về kịp ngày khai trương cửa hàng trái cây.”

Việc đi công tác này Đoạn Mạnh vẫn luôn biết, anh hỏi: “Đi bao lâu?”

“Khó mà nói, tạm thời theo kế hoạch là đi hơn một tuần.”

Chương kế tiếp