Hà Ngộ

Chương 27
Sau đó, anh ta quay đầu và nhìn theo ánh mắt của Hà Ngộ.

Hà Ngộ sửng sốt, vội vàng vươn tay quay đầu anh ta lại, cô nói: “Không có việc gì, gió cát bay vào mắt thôi.”

Dư Nhất Dương thuận thế vòng tay qua eo Hà Ngộ, vội vàng hôn lên mặt cô.

Hà Ngộ đột nhiên mở to mắt.

Dư Nhất Dương trầm thấp cười cười: “Hiếm thấy em chủ động nên anh nhịn không được.”

Mặt Hà Ngộ không biểu cảm buông tay anh ta ra, cô khẽ lùi lại một bước rồi nhìn đi chỗ khác, lúc nhìn lại về phía đó thì không thấy Đoạn Mạnh ở đó nữa.

Hà Ngộ không biết tại sao Đoạn Mạnh lại xuất hiện ở gần công ty cô, là anh chỉ đi ngang qua hay là cố ý đến tìm cô?

Khả năng thứ nhất có vẻ khó xảy ra, mà khả năng thứ hai cũng không có khả năng xảy ra, chỉ vì thái độ dứt khoát của anh đối với cô trước đây, căn bản là đã dứt khoát chấm dứt với cô.

Cô cùng một nhóm người ngồi ở chiếc bàn dài, lơ đãng ăn lẩu, cô mấy lần lấy điện thoại di động ra nhưng lại do dự mãi không gửi tin nhắn cho Đoạn Mạnh.

Nguyên do là vì cô không muốn làm khó mình, còn nguyên nhân khác là cô quá xấu hổ khi lại làm phiền Đoạn Mạnh.

Cho dù Hà Ngộ có vô liêm sỉ đến đâu thì lúc này cô vẫn phải tự hiểu lấy.

Thỉnh thoảng chủ động là tự tin, nhưng bây giờ thì có thể bị hiểu lầm là tự mình đa tình.

Cô thở dài, giả vờ như không biết, quay đầu lại cùng đồng nghiệp tán gẫu chuyện công việc.

Sau bữa tối, mấy người chia tay ở bãi đậu xe của công ty, Hà Ngộ cho hai người say rượu quá giang xe về nhà.

Một người trong số đó sống trong khu dân cư cách cửa hàng hoa quả của Đoạn Mạnh không xa, sau khi dìu người xuống, Hà Ngộ tiện đường lái xe dạo quanh đó một vòng.

Giờ này cửa hàng đã sắp đóng cửa, khách khứa chỉ còn lác đác vài ba người, nhân viên trong cửa hàng thì đang tranh thủ dọn dẹp lại kệ hàng sau một ngày buôn bán.

Hà Ngộ ngồi trong xe quan sát một hồi vẫn không thấy bóng dáng Đoạn Mạnh, cô can đảm liền xuống xe đi vào.

Ở giữa có một cái kệ lớn, dựa vào bức tường phía đông là một tủ đông lạnh, ngoại trừ trái cây thì còn có rất nhiều sữa chua uống, tủ lạnh bên cạnh là đủ loại thực phẩm nhập khẩu.

Hà Ngộ đi dạo quanh cửa hàng một vòng.

Tiểu Kha đi ngang qua cô, cậu ấy thản nhiên nói: “Hôm nay cửa hàng chúng tôi mới nhập dứa về rất ngon đấy, 2 miếng 15 tệ, cô xem thử đi, bình thường bán rất chạy đấy.”

Hà Ngộ liếc nhìn cậu ấy và nói: “Cậu là ông chủ ở đây à?”

Tiểu Kha vội vàng lắc đầu: “Không phải tôi, hôm nay ông chủ không có ở trong tiệm.”

Hà Ngộ gật đầu, đi đến quầy tính tiền và mua đĩa trái cây cuối cùng ở bên cạnh.

Cô không biết là mình thấy thất vọng hay nhẹ nhõm khi không thấy Đoạn Mạnh, nhưng nghĩ lại thì cũng không dễ chịu chút nào.

Khi Hà Ngộ lên xe, cô nghĩ rằng điều này cũng ổn thôi, cứ coi là đến đây để ủng hộ một người bạn thôi, mắc công nhọc lòng suy nghĩ làm gì cho mệt.

Cô chọc một miếng xoài cho vào miệng, rất ngọt và tươi, rồi khởi động xe.

Đường phố nửa đêm không có nhiều xe cộ, Hà Ngộ chậm rãi đạp ga, phóng nhanh về khu mình ở.

Mãi đến lúc rẽ vào cổng, cô mới giảm tốc độ, cần số lên xuống, Hà Ngộ vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu thì sửng sốt, chợt phanh gấp.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng đen ở lối vào một lúc, và sau khi xác định rằng đó là Đọan Mạnh, cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng xuống xe và đi đến chỗ anh.

“Sao anh lại tới đây?” Hà Ngộ không thể tin nhìn anh: “Anh thực sự tới đây tìm em sao?”

Nếu cái liếc mắt ở công ty là ngoài ý muốn, thì không có lý do nào để anh ở đây bây giờ cả.

“Đúng vậy, tôi tới tìm cô.” Đoạn Mạnh nhìn chằm chằm tàn thuốc còn đang cháy dở trong tay: “Trông cô hình như rất bất ngờ thì phải?”

“Có một chút.” Hà Ngộ nhìn anh, nhưng bởi vì vấn đề về ánh sáng, rất khó nhìn rõ vẻ mặt của anh: “En còn tưởng rằng anh sẽ không muốn nhìn thấy em.”

Đoạn Mạnh cười lạnh một tiếng, sau đó lại gần, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải cô nói cô và người đàn ông kia chỉ là đùa giỡn thôi sao? Không phải nói chỉ là mối quan hệ hợp đồng sao? Vừa rồi là cái gì vậy?”

Đoạn Mạnh càng nói càng hưng phấn, gầm gừ nói: “Nói cho tôi biết đó là cái gì?”

Anh thật sự chán ghét sự vô dụng của chính mình, cố gắng chạy đến nơi đó để thỏa lòng nhớ nhung, không ngờ lại nhìn thấy Hà Ngộ, cứ như vậy đụng phải cô, còn bị bắt đứng nhìn cảnh cô thân mật ôm người đàn ông khác.

Đoạn Mạnh đã xây dựng tâm lý cho mình rất nhiều, cố gắng không để bản thân quá bận tâm.

Tuy nhiên, khi nó thực sự xảy ra, anh nhận ra rằng mình đang phát điên lên vì ghen tuông.

Anh ném điếu thuốc đi, nắm lấy cổ tay Hà Ngộ: “Nói cho tôi biết, nếu cô chỉ là giả vờ thôi, tại sao cô lại nóng nảy lao vào vòng tay anh ta như thế?”

Hà Ngộ cau mày, vết thương ở cổ tay có thể chịu được, nhưng sự hớ hênh của Đoạn Mạnh đã khiến các nhân viên bảo vệ ở phòng trực ban gần đó chú ý.

“Lên xe nói chuyện.”

Đoạn Mạnh nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.

Hà Ngộ trở tay nắm lấy tay anh, ép anh vào trong xe.

Cô không đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lại lái xe ra ngoài, chạy một vòng thật dài rồi dừng lại ở một con đường phụ gần khu công nghiệp, nơi đây yên tĩnh không một bóng người, thậm chí đèn đường cũng tối hơn nhiều so với những nơi khác .

Cửa sổ xe mở ra, tóc tai Đoạn Mạnh bị gió đêm thổi bay tứ tung, hiện tại anh đã từ từ bình tĩnh lại.

Hà Ngộ tắt máy xe, trong xe hiện giờ rất yên tĩnh.

Đoạn Mạnh cầm đĩa trái cây cô vừa mua lên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cô đến cửa hàng à.”

Hà Ngộ liếc nhìn tay anh: “Ừm, vừa rồi tôi đi ngang qua, bên trong xem ra khá thoải mái.”

“Là cô cố ý chọn lúc tôi không có ở đó mà đến sao?”

“Cũng không đúng, chỉ là lúc em đến anh không có ở đó thôi.”

Đoạn Mạnh nghẹn ngào, tức giận trong lồng ngực, ném đĩa hoa quả về phía trước nói: “Nói tiếp chuyện lúc nãy đi.”

“Em không thể để cho anh ta biết sự tồn tại của anh, chuyện đó đối với anh cũng không tốt.” Hà Ngộ giải thích.

Dư Nhất Dương là người không thể chỉ nhìn bề ngoài, hành vi của anh ta rất khác với vẻ hiền lành bên ngoài, cô không thể để Dư Nhất Dương cứ chăm chăm vào Đoạn Mạnh, nếu không cô không biết anh sẽ ra sao.

“Trước khi nghe điện thoại của cô, anh ta đã biết sự tồn tại của tôi rồi.” Đoạn Mạnh châm chọc nhếch khóe miệng: “Cái cớ của cô vốn dĩ là không thể bào chữa, cô còn muốn dối gạt tôi cái gì nữa đây?”

“Nếu anh không tin em thì chúng ta không thể nói chuyện được rồi.”

“Chuyện này với chuyện tin tưởng không có liên quan gì cả, chỉ là cô giải thích không hợp lý thôi.”

Hà Ngộ nói: “Nhưng em chỉ có cách giải thích này.”

Đoạn Mạnh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, Hà Ngộ cũng bình tĩnh quay mặt nhìn anh.

Sự tương phản lớn về tình cảm giữa hai người khiến Đoạn Mạnh rất khó chịu.

“Tại sao cô lại có thể thờ ơ như vậy?” Anh nói.

“Không có.” Hà Ngộ lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Em đã trải qua quá nhiều chuyện, chuyện khó khăn nhất cũng đã vượt qua, không có lý do gì em không thể chống lại phần còn lại cả.”

Không phải cô không cảm thấy khó chịu, cũng không hẳn cô là động vật máu lạnh, gần đây cô cũng thường xuyên bị mất ngủ, nửa đêm tỉnh giấc cũng không ngủ được, chỉ là có một số việc cô không thể hiện quá rõ ràng mà thôi.

Trong lòng họ đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra giữa hai người.

Đoạn Mạnh yên lặng cúi đầu, đúng lúc lại đối lập với Hà Ngộ, những người bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng một khi trong lòng họ sẵn sàng chịu khoét ra một lỗ hổng có nghĩa là họ đã đồng ý tiếp nhận đối phương bước vào, vậy nên khi một trong hai bên rút lui, cảm giác đó càng đau đớn hơn người thường gấp nhiều lần.

“Cô nói rằng thỏa thuận của cô vẫn còn chưa đầy một năm nữa.”

Hà Ngộ liếc nhìn anh và gật đầu đáp lại.

“Được” Đoạn Mạnh kiên quyết nói: “Tôi sẽ đợi.”

Hà Ngộ sửng sốt.

Đoạn Mạnh quay đầu nhìn cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, nụ cười trên miệng có chút bất lực cùng khiêm tốn.

“Một năm mà thôi.” Anh nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, không lẽ tôi không trụ nổi một năm sao?”

Giống như những gì Hà Ngộ đã nói, thời gian khó khăn nhất đã qua, vậy thì trải qua một năm nữa thì có gì khó đâu chứ?

Đoạn Mạnh đã không thể buông tay, mỗi khi tưởng tượng đến cảnh Hà Ngộ lại đang vật lộn trong thế giới này một mình và bất lực, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi rời đi một mình để cô chịu đựng tất cả.

Số phận đã quá bất công với họ, chẳng có lý do gì mà họ lại dễ dàng từ bỏ nhau sau khi dìu dắt nhau qua bao sóng gió như thế.

Hà Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Một năm không phải là thời gian dài, nhưng trải nghiệm thực tế sẽ không cảm thấy ngắn, anh có biết mình phải chịu đựng những gì không?”

Đoạn Mạnh cúi đầu im lặng.

Hà Ngộ nhìn anh một lúc rồi nói: “Anh ta nói thế nào thì chính là thế đó. Em phải ở bên cạnh anh ta bất cứ khi nào anh ta gọi tôi. Em không có nhiều tự do, và anh cũng không thể đường hoàng đối diện với ánh sáng, anh có biết...”

“Đủ rồi!” Đoạn Mạnh ngắt lời cô, thở dốc một hơi: “Em không cần nói cho tôi biết tôi sắp đối mặt với cái gì, trong lòng tôi cái gì cũng biết, tôi cũng biết rõ thân phận của cô mà.”

Anh quay đầu nhìn Hà Ngộ, trong mắt có tơ máu: “Cô chỉ là tình nhân thôi.”

Hà Ngộ sững sờ một lúc, nhưng ngẫm lại thì thấy anh nói cũng đúng, vì thếcô gật đầu: “Đúng vậy.”

“Còn tôi chỉ là tình nhân của cô thôi.” Anh nói.

Hà Ngộ cau mày và mím môi.

“Lập trường của tôi, tôi rất rõ ràng, cô không cần nói nhiều.” Đoạn Mạnh gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Nếu mọi chuyện đã đến nước này thì không còn chuyện tồi tệ nào có thể xảy ra nữa đâu.”

Điểm này thì Hà Ngộ đồng ý, cô gật đầu: “Đúng vậy.”

“Một năm sau, cô chỉ có thể là của tôi thôi!” Đoạn Mạnh cúi người, nắm lấy cằm Hà Ngộ nâng lên, dùng sức hôn một cái.

Hốc mắt Hà Ngộ hơi ươn ướt, cô dùng sức nhắm mắt lại, chạm lên cổ anh, cuồng nhiệt đáp lại.

Đoạn Mạnh hạ ghế xe xuống, kéo Hà Ngộ qua.

Hòa cùng một hơi thở, Hà Ngộ nói: “Em sẽ chỉ là của anh thôi.”

-

Hà Ngộ trước đây liều mạng làm việc bất thường, nhưng giờ cô đã bình phục và đi làm theo giờ làm việc bình thường.

Dư Nhất Dương lúc ăn cơm lại đề cập tới việc này: “Tinh thần của em hình như khá hơn rồi.”

Tuy bọn họ cũng dùng bữa trong nhà ăn của công ty, nhưng lại là ở trong phòng ăn riêng biệt chỉ có hai người bọn họ, đầu bếp cũng là những người được thuê riêng để nấu ăn cho riêng mình bọn họ.

Sau khi Hà Ngộ nghe anh ta nói vậy, cô chỉ nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ anh thích nhân viên đi làm trong trang thái lúc nào cũng bơ phờ hả?”

Dư Nhất Dương cười: “Chỉ là thấy khẩu vị của em vẫn không tốt, em quá gầy.”

“Tôi không quen ăn đồ Tây.”

“Vậy thì làm thêm vài món khác đi, em muốn ăn món gì?”

Chương kế tiếp