Hà Ngộ

Chương 26
Hà Ngộ im lặng một lúc: “Mình không có gì để nói về chuyện này cả.”

“Nếu hai người các cậu hoán đổi giới tính với nhau thì cậu chẳng khác nào là một tên lưu manh rồi đó.” Trần Vi lại nói: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

“Cứ chờ thời cơ thôi.” Bọn họ cũng chỉ có một con đường đi mà thôi.

“Sao cậu vẫn còn ngây thơ như vậy thế!” Trần Vi ở bên kia gần như hận sắt không thành thép nói: “Cậu còn chưa nhận ra hiện thực sao? Dư Nhất Dương tốn bao nhiêu công sức và tiền của ở bên cậu nhiều năm như vậy, cậu thật sự cho rằng đến lúc đó cậu có thể rời đi sao?”

“Nếu không thì sao?” Hà Ngộ nói: “Chẳng lẽ cả đời mình đều bị anh ta bao lấy sao?”

Dư Nhất Dương có thể là một người tình hiếm có trong mắt nhiều người, nhưng đối với Hà Ngộ, đó là một điều có phúc mà không dám hưởng.

Trần Vi không hiểu suy nghĩ của Hà Ngộ.

Hà Ngộ nói: “Nếu cậu ở trong tình thế giống mình thì cậu sẽ hiểu được cảm giác của mình ngay lúc này. Tất nhiên, mình hy vọng rằng cậu cũng không cần phải hiểu.”

Trần Vi nói: “Bây giờ cậu lừa gạt Dư Nhất Dương như vậy, nếu mọi chuyện đổ bể, cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Nhiều năm như vậy rồi, cậu thật sự cảm thấy mình không có chuẩn bị nào sao?”

Trần Vi: “Tốt nhất là đừng để lúc đó mọi chuyện không thành mà lại còn khiến bản thân cậu thảm hại hơn nữa.”

Hà Ngộ cười nhạt: “Nếu vậy thì đó chính là số phận của tớ rồi.”

Sau khi về đến nhà, Hà Ngộ dành hai ngày nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lái xe đi vòng quanh cửa hàng tiện lợi của Đoạn Mạnh xem thử, đúng như Trần Vi đã nói, việc kinh doanh rất tốt, còn thuê một vài nhân viên, có rất nhiều người, và có cả một cái kệ để hàng, về phần Đoạn Mạnh thì lại không thấy anh đâu cả.

Có lẽ là sợ anh đang trong cửa hàng nên bây giờ Hà Ngộ không có can đảm đi vào, cô còn cần thời gian chuẩn bị tâm lý.

Lúc này có người đột nhiên gõ cửa kính xe của cô, Hà Ngộ đột nhiên quay người lại, lại bắt gặp Đoạn Mạnh mặt không chút biểu cảm đứng ngoài cửa sổ xe, các đường nét trên khuôn mặt của anh trước đây có chút thanh tú, nhưng bây giờ cả người đều bị bao phủ bởi sự thô ráp, cả người càng thêm nam tính.

Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, tay áo kéo đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc, trên ngực đeo một chiếc tạp dề làm việc, sau đó anh cũng không làm gì khác.

Hai người nhìn nhau một lát, Hà Ngộ hạ kính xe nói: “Khai trương may mắn!”

Đoạn Mạnh nhếch khóe miệng, châm chọc nói: “Tôi nên nói cám ơn em sao?”

Hà Ngộ im lặng một lúc rồi nói: “Em xin lỗi vì những gì đã xảy ra trước đây, em không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.”

Đoạn Mạnh quay đầu lại, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.

Ai ngờ bọn họ chỉ chủ động tìm tới cửa trong một dịp hiếm hoi lại chọc ra một cái lỗ lớn như vậy, đả kích rất lớn, Đoạn Mạnh thậm chí có chút sợ hãi.

Anh khiến mình trở nên thật bận rộn, từ sáng đến tối không có thời gian rảnh rỗi, chỉ có như vậy mới có thể sống tốt hơn một chút.

Tuy nhiên, điều gì đến cũng khó tránh khỏi, khi nhìn thấy chiếc Mazda màu đỏ dưới bóng cây, Đoạn Mạnh không hề kinh ngạc chút nào, anh có linh cảm rằng Hà Ngộ sẽ xuất hiện, hai người không thể kết thúc như thế này được.

“Chỉ có một chuyện tôi vẫn không nghĩ thông được.” Đoạn Mạnh nhả ra một vòng khói, ánh mắt phức tạp nhìn Hà Ngộ: “Em nghĩ thế nào về tôi?”

Một người đứng bên ngoài, một người ngồi trong xe, cách nhau một khoảng nhất định, tầm nhìn bị che khuất khiến họ cảm thấy rất khó chịu.

Hà Ngộ bước ra khỏi xe và đi đến chỗ anh.

“Em không có ý giở trò với anh, dù sao chúng ta cũng đã rất thoải mái và hạnh phúc khi ở bên nhau, đó đều là những giây phút thật lòng của em.” Cô nói.

Đoạn Mạnh tức giận không biết làm sao để xả giận, tay cầm điếu thuốc không ngừng run rẩy.

“Không phải cô đang giở trò với tôi sao?” Anh cười khẽ một tiếng, nhẫn nhịn thấp giọng nói: “Vậy thì nên gọi là gì đây? Cô có dám nói rằng cô không hề một chân mà đứng hai thuyền không?”

Hà Ngộ nói: “Đúng vậy, em là người như anh nói đấy.”

Cô dừng một chút, sau đó nói như dốc toàn lực để nói: “Người đàn ông đó tên là Dư Nhất Dương, em đã ở bên anh ấy gần mười năm rồi.”

Đoạn Mạnh đau đớn nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo, anh lại thu hồi sự thất thố này lại, ném điếu thuốc trên tay đi.

“Đi đi!” Anh nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đoạn Mạnh, em với anh ta đã có thỏa thuận với nhau!” Hà Ngộ lớn tiếng nói: “Em không nguyện ý ở bên cạnh anh ta, quan hệ giữa em với anh ta cũng không phải đơn giản như vậy.”

Bước chân Đoạn Mạnh dừng lại, anh hận chính mình đã không biết cố gắng.

Sau đó, Hà Ngộ giải thích lý do một cách ngắn gọn và súc tích.

“Còn chưa đầy một năm nữa là kết thúc thỏa thuận rồi.” Cuối cùng thì Hà Ngộ bổ sung thêm một câu.

“Ừm.” Đoạn Mạnh nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, tôi không muốn lãng phí thời gian.”

Hà Ngộ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Em biết, em hiểu rồi.”

Cô có quyền gì mà không hiểu, tất cả là lỗi của cô, cô không có lý do gì để lãng phí thời gian của người khác cả.

Vừa nghĩ đến sau này có thể không thể liên lạc với anh nữa, Hà Ngộ vẫn không khỏi sầu não, một khi đã có người ở bên cạnh mình, rất khó để trở lại một mình, cô đơn không phải là thứ ai cũng muốn hưởng thụ.

Hà Ngộ rất khó chịu, nhưng sự khó chịu này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Lúc này Đoạn Mạnh đột nhiên đi về phía trước, Hà Ngộ ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một chiếc xe tải nhỏ đang đậu trước cửa hàng trái cây, một nhân viên nhảy lên xe chuẩn bị dỡ hàng.

Đoạn Mạnh chạy đến đầu bên kia, đứng phía dưới hỗ trợ, làm bộ như không quen biết Hà Ngộ.

Hà Ngộ đứng một lúc rồi lên xe.

Chiếc Mazda màu đỏ nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

Đoạn Mạnh vẫn luôn không ngừng chú ý, nhưng lúc này mới ngẩng đầu lên.

“Ông chủ, tránh ra!” Có người hét lớn.

Đoạn Mạnh chậm một bước, hộp nhựa rơi trúng cánh tay anh làm rách cả một mảng da.

“Anh không sao chứ?” Người nọ vội vàng nhảy xuống, nhìn thấy cánh tay đáng sợ của Đoạn Mạnh, người nọ cau mày như đau răng: “Làm sao bây giờ? Hình như có vẻ nghiêm trọng đấy, chúng ta có nên đến bệnh viện không?”

Chàng trai trẻ tên là Tiểu Kha, cậu ấy vẫn còn nhỏ, dáng người gầy gầy nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.

Đọan Mạnh cố nén đau lắc đầu: “Không sao, tôi bôi chút thuốc là được rồi.”

“Không được đâu, miệng vết thương quá lớn.”

“Không sao.” Đoạn Mạnh khoát khoát tay, xoay người đi vào trong bôi thuốc.

Cảm giác đau nhói do thuốc chạm vào vết thương khiến cơ thể anh căng lên, một lúc sau, anh lại dùng sức xoa mạnh hơn, ước gì có thể cạo thêm một miếng da.

Tiểu Kha lo lắng chạy vào xem tình hình, thấy dáng vẻ không muốn sống nữa của Đoạn Mạnh, cậu ấy nhất thời kinh hãi.

“Ông chủ, anh đang làm cái gì thế?” Cậu ấy nắm lấy cánh tay Đoạn Mạnh, nhìn anh như nhìn thấy quỷ.

Đúng nhỉ, anh đang làm gì vậy?

Thật sự không đáng để mất đi linh hồn vì một người phụ nữ phù phiếm như vậy.

Đoạn Mạnh vứt cái nhíp gắp bông đi, lắc đầu: “Không sao.”

“Nhìn anh không giống không sao chút nào.” Tiếu Kha nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu anh cảm thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi, mấy người chúng tôi ở đây cũng đủ rồi.”

Đoạn Mạnh lắc đầu: “Về nhà càng khó hơn.”

“Sao lại thế? Không phải ngủ một giấc sẽ thấy ổn hơn sao?”

Đoạn Mạnh vẫn lắc đầu.

Cửa hàng trái cây thường mở cửa lúc 8 giờ sáng và đóng cửa lúc 9 giờ tối, từ khi mở cửa, Đoạn Mạnh luôn là người đến sớm nhất và ra về cuối cùng.

Anh tự mình làm tất cả công việc dọn dẹp trong cửa hàng, vì ông chủ siêng năng nên nhân viên cũng không dám lười biếng, hoa quả được vận chuyển nhanh chóng, quả hư thối có thể kịp thời bỏ đi, hơn nữa còn khuyến khích đổi mới hàng ngày, giá cả phải chăng và tươi ngon, nhờ đó, nguồn khách dần ổn định, doanh thu cũng vì thế liên tục tăng dần.

Tuy nhiên, mấy ngày sau, với tư cách là ông chủ, sắc mặt Đoạn Mạnh càng ngày càng nghiêm túc, mặc dù không trách nhân viên trong cửa hàng nhưng ai cũng thực sự khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt như mình đang nợ anh hàng triệu đô la.

Tiểu Kha có hai vé xem phim trong tay, bữa trưa cậu ấy lại chạy đi hối lộ Đoạn Mạnh.

“Ông chủ, anh có muốn đi xem phim không?” Cậu ấy cầm vé đi tới gần anh: “Coi như là thay đổi tâm trạng, lâu lâu cũng nên đi ra ngoài tiêu khiển một chút.”

Đoạn Mạnh không ngước mắt nói: “Tôi không có hứng thú, nếu cậu muốn xem, tôi có thể cho các cậu nghỉ một ngày.”

“Không không không không không.” Tiểu Kha vội vàng xua tay: “Tôi hoàn toàn không có hứng thú, tôi vừa mới đi làm, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu rồi.”

“Không sao, cho các cậu nghỉ phép có lương đó, hai người hai vé xem phim là vừa.”

Trong cửa hàng chỉ có ba nhân viên, nhưng hôm nay đã có một người đã xin nghỉ.

Cứ như vậy, ông chủ không có tâm trạng ra ngoài, nhóm nhân viên làm công như bọn họ cũng không dám ra ngoài thư thả bỏ mặc ông chủ.

Buổi chiều ít người nên một mình Đoạn Mạnh cũng đủ, anh chọn một ít hoa quả, làm mấy đĩa hoa quả, sau đó đăng lên vòng kết bạn trên tài khoản công việc.

Không bao lâu sau liền có người nhắn tin đặt hàng, anh lấy mâm trái cây xuống, rửa sạch sẽ rồi cắt gọt cẩn thận, sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.

Anh ngồi sau quầy tính tiền một lúc, lấy điện thoại di động ra xem qua, anh có rất ít bạn bè, cả ngày cũng không có ai tìm kiếm anh, ngoại trừ thông tin về một số tài khoản chính thức mà anh theo dõi tại nơi làm việc, thì Hà Ngộ là người duy nhất còn lại.

Ô ghi âm trò chuyện với cô vẫn còn, Đoạn Mạnh tình cờ nhấn vào xem, nội dung không nhiều, rất đơn giản, chỉ là nội dung hai người tán gẫu về thời tiết, ăn uống, thỉnh thoảng Hà Ngộ sẽ gửi một câu chuyện hài hước qua cho anh xem.

Mọi thứ trông rất bình thường, vô cùng bình thường, Hà Ngộ chưa bao giờ phàn nàn về cuộc sống của cô, trải nghiệm của cô, có vẻ như cô đang sống rất vô tư và suôn sẻ, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Cô đã trải qua một cuộc sống mà người bình thường không thể chịu đựng được, nhưng nhìn qua nhìn lại thì cô trông vẫn rất lạc quan.

Cô không dựa dẫm, không đòi hỏi, chỉ khi ở bên nhau thâu đêm, cô mới có thể cảm nhận được một chút bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé bên trong mình.

Ngực Đoạn Mạnh đột nhiên đau nhói, sau khi đọc đi đọc lại hồi lâu, anh ghim hộp trò chuyện của Hà Ngộ lên đầu trang.

Điều này chẳng khác nào hành hạ bản thân.

Anh nhớ Hà Ngộ, theo thời gian, loại nhớ nhung này càng ngày càng rõ ràng, lúc đầu anh còn dám thề sẽ buông tha cho cô, hiện tại lại như bị tát vào mặt.

Nhưng anh đã biết Hà Ngộ bao lâu rồi? Tình cảm trong đó có thể sâu bao nhiêu?

Anh đã tự hỏi mình câu hỏi này mỗi ngày, từ việc bị bác bỏ ngay từ đầu cho đến gần như không thể chịu đựng được ngày hôm nay.

Loại kiềm chế này càng ngày càng tăng khiến anh dần cảm thấy mệt mỏi và đau đớn.

Đến tối Đoạn Mạnh bàn giao công việc xong xuôi cho nhân viên rồi mới về nhà, đây cũng là lần đầu tiên anh là người về nhà sớm nhất.

Anh đi dạo bên ngoài một lúc, sau đó bắt một chiếc taxi đến công ty của Hà Ngộ.

Đêm hôm đó, Hà Ngộ tình cờ thức đêm ở công ty để họp, gần đây cô không có thời khắc nào gọi là vui vẻ, cô trở thành một người nghiện công việc như tự ngược đãi bản thân, Dư Nhất Dương nhìn thấy điều đó nhưng cũng không nói gì.

Sau cuộc họp, một nhóm người ồn ào rủ nhau ra ngoài đi ăn tối, họ đều là lãnh đạo bộ phận nhưng vẫn có gan tống tiền sếp, Hà Ngộ không có hứng thú thông đồng làm bậy cùng bọn họ nhưng cô không thể cưỡng lại sự xúi giục của số đông.

Một nhóm khoảng mười người cùng nhau xuống thang máy và bước ra khỏi cổng công ty.

Buổi tối trời gió có chút lạnh, Hà Ngộ siết chặt áo khoác, nghiêng đầu hắt hơi một cái.

Sau đó cô thấy bóng người đang đứng dưới gốc cây, thoạt đầu cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi cẩn thận xác định trong vài giây, cô chắc chắn đó chính là là Đoạn Mạnh.

Quả nhiên là Đoạn Mạnh!

Bước chân của Hà Ngộ theo bản năng dừng lại.

Dư Nhất Dương đi bên cạnh cô chú ý thấy hành động của cô, anh ta hỏi: “Sao vậy?”

Chương kế tiếp