Hà Ngộ

Chương 29
Đoạn Mạnh đưa một điếu thuốc cho anh ta rồi nói: “Tôi gạt anh làm gì? Người điều hành công ty mà có thể thích tôi sao?”

“Anh sao vậy? Dù sao anh cũng là ông chủ nhỏ, sao có thể so sánh với những người làm bữa nào ăn bữa nấy như tụi tôi.”

Cả hai ngồi xổm bên đường hút điếu thuốc rồi tiếp tục dỡ nốt nửa trái cây còn lại xuống xe.

-

Lúc Hà Ngộ đến bệnh viện, Dư Nhất Dương đã kiểm tra xong, chẩn đoán là chấn động nhẹ, nhưng huyết áp hơi cao, cần nhập viện theo dõi qua đêm.

Trong phòng bệnh lúc này vẫn còn khá đông người, Hà Ngộ đi sang chào hỏi từng người một rồi bước đến bên cạnh giường bệnh của anh ta.

Dư Nhất Dương đã được thay một bộ quần áo bệnh viện kẻ sọc, anh ta nhắm mắt lại, cau mày trông rất khó chịu, gò má hơi trầy xước, cánh tay trái còn quấn băng.

Những người bên cạnh anh ta nói với Hà Ngộ rằng do có một hòn đá bất ngờ rơi từ trên cao xuống, Dư Nhất Dương tuy may mắn né được nhưng lại xui xẻo vướng phải mấy thanh thép dưới chân nên bị té ngã đập người xuống đất, nhưng cũng may mắn là không có vết thương nào nghiêm trọng.

Bởi vì còn công việc ở công ty và nhường lại không gian cho anh ta dưỡng bệnh, tất cả mọi người ngoại trừ Hà ngộ đều nhanh chóng rời đi.

Hà Ngộ đóng cửa lại, khi cô quay lại, cô thấy rằng Dư Nhất Dương đã mở nửa mắt và đang lặng lẽ nhìn cô.

“Anh thấy thế nào rồi?”

“Có hơi chóng mặt buồn nôn.” Anh ta khàn giọng nói: “Cho anh uống chút nước.”

Hà Ngộ rót một cốc nước ấm và giúp anh ta ngồi dậy.

Dư Nhất Dương ngồi ở đầu giường, một lúc sau, anh ta đã uống hơn nửa ly trong tay Hà Ngộ.

“Anh có muốn ngủ tiếp không?”

Dư Nhất Dương: “Anh muốn ngồi một lát.”

Hà Ngộ kéo một cái ghế ngồi xuống, nói: “Ngày mai tôi sẽ đi gọi y tá, anh như thế này...”

“Không cần.” Dư Nhất Dương cắt ngang lời cô, không chút do dự nói: “Có em ở đây là được rồi, anh không muốn người khác.”

Dư Nhất Dương đôi khi hơi bài xích, hoặc có thể gọi là người có tính cuồng sạch sẽ, về cuộc sống, điều anh ta không thích nhất chính là sự xâm nhập của người ngoài, vì vậy anh ta chưa bao giờ tìm giúp việc trong ngôi nhà lớn nơi mình ở. Nếu không còn cách nào khác, anh ta sẽ gọi người làm bán thời gian đến dọn dẹp, một tháng không quá ba lần.

“Nhưng tình huống hiện tại có hơi khó khăn, một mình tôi có lẽ không gánh nổi.”

Dụ Nhất Dương lạnh lùng nhìn cô: “Em còn chưa làm, làm sao biết không lo được?”

Anh ta rất cố chấp, và Hà Ngộ không còn lựa chọn nào khác.

Thực ra anh ta thực sự không thể hoàn toàn tin tưởng vào một người đàn ông hay phụ nữ xa lạ, Hà Ngộ biết anh ta quá rõ, và anh ta hỏi câu hỏi đó chỉ là câu hỏi cho có thôi.

Chỉ là trong khi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Dư Nhất Dương, có thể cô sẽ không có cơ hôi đi gặp Đoạn Mạnh.

Hà Ngộ có phần lo lắng.

“Sao vậy? Em thấy phiền sao?” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ ngước mắt lên: “Tôi chỉ đang nghĩ xem công việc của mình là nên làm những gì thôi.”

“Một chút anh cũng không lo lắng, em lo lắng cái gì chứ?” Dư Nhất Dương nhếch khóe miệng: “Lần này coi như cho bản thân được nghỉ ngơi đi, lần trước chúng ta tới chỗ kia nghe nói hiện tại đang mở đấu thầu, anh nghĩ tới nó, áp lực thực sự rất lớn, anh nhất định sẽ tìm người hợp tác cùng phát triển.”

Hà Ngộ nói: “Khi nào thì mở đấu thầu?”

“Hai tháng sau.”

“Còn nhiều thời gian mà.”

Dư Nhất Dương nói “ừm” rồi nói: “Anh sẽ phái người đi làm hồ sơ đấu thầu, phần này em không cần phải lo.”

Một lát sau, lại có người đến thăm bệnh, đó là những người bên đối tác của anh ta.

Dư Nhất Dương cũng không có tinh thần để đối phó, căn bản là nằm ở trên giường giả chết, tuy nhiên, sau khi đối phó với từng tốp người đến thăm bệnh, anh ta có chút tức giận, vì vậy Hà Ngộ đã đến gặp bác sĩ và bí mật giúp anh ta thay đổi sang một phòng bệnh khác.

“Như vậy cũng được sao?” Hà Ngộ đẩy Dư Nhất Dương qua bên kia: “Bọn họ có ý tốt tới thăm anh, nhưng anh lại làm ngơ, bọn họ cũng không ngu ngốc, chẳng lẽ họ không phát hiện là anh đang trốn tránh bọn họ sao?”

“Nếu thật sự muốn tốt cho anh thì không nên tới nquấy rầy anh.” Anh ta hừ một tiếng, ôm đầu: “Thật phiền phức.”

“Có cần gọi bác sĩ kiểm tra lại lần nữa không?”

“Không cần, khám tới khám lui cũng chỉ có như vậy thôi.”

Hà Ngộ không nói gì nữa.

Buổi tối, Lỗ Thành Châu mang bữa tối tới, nhìn gà cay đóng hộp, ễnh ương xào với thì là, canh chua thịt bò béo ngậy,... Hà Ngộ không khỏi nói: “Xem ra anh đến đây không phải để thăm người ốm, mà giống như anh đến đây để đổ thêm dầu vào lửa hơn đấy.”

“Sao thế?” Lỗ Thành Châu tỏ vẻ vô tội nói: “Hai người không ăn cay được sao? Tôi vẫn luôn thích ăn cay.”

Đúng lúc này một y tá tiến vào thay băng, cô ấy tùy ý liếc qua rồi nhắc nhở: “Bệnh nhân cố gắng ăn uống càng thanh đạm càng tốt nhé.”

Cô y tá nhỏ trông xinh đẹp và dịu dàng.

Lỗ Thành Châu cười nói: “Ví dụ như?”

Y tá lấy bình thuốc rỗng tuếch xuống, nói: “Ăn chút cháo nóng với súp nóng, không nên ăn quá nhiều, chia thành nhiều bữa nhỏ. Bởi vì vẫn còn ảnh hưởng di chứng sau khi bị va đập nên bệnh nhân vẫn sẽ cảm thấy buồn nôn.”

Lỗ Thành Châu nói: “Mấy món đó bán ở đâu vậy?”

“Ở nhà ăn dưới lầu có bán đầy đủ đấy.”

“Hay là cô dắt tôi đi đi?” Lỗ Thành Châu nghiêng người, không biết xấu hổ nói: “Tôi không có rành đường cho lắm.”

Cô y tá ngây thơ sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới ý thức được mình bị lừa, mím môi liếc anh ta một cái, sau đó liền rời đi không thèm ngoái đầu lại.

Lỗ Thành Châu xoa cằm nói “Chậc chậc chậc chậc”, không biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì nữa.

Ngay lập tức, anh ta quay lại mời hai người họ ăn tối.

Hà Ngộ nói: “Anh không nghe y tá nói gì sao?”

“Thì có làm sao đâu!” Lỗ Thành Châu bật nắp hộp lên nói: “Lâu lâu ăn một lần cũng không sao, cũng có chết liền đâu mà lo.”

Căn phòng lập tức tràn ngập mùi chua cay nóng bỏng, Dư Nhất Dương ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, đầu như muốn nổ tung.

Thấy có chuyện không ổn, Lỗ Thành Châu vội ôm một đống đồ ăn chạy ra ngoài.

Hà Ngộ mở cửa sổ để thông gió, khi Dư Nhất Dương cảm thấy khỏe hơn, cô cũng đi theo anh ta ra ngoài.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự không đáng tin cậy của Lỗ Thành Châu, cô không có gì để nói, vì vậy cô chỉ có thể cam chịu số phận của mình và đi tìm thứ gì đó gần đó để ăn.

Dư Nhất Dương là người rất kén ăn và yêu cầu về chế độ ăn uống của anh ta cũng tương đối cao, nhưng bây giờ tình hình đặc biệt, Hà Ngộ không thể tốn nhiều công sức để phục vụ anh ta được, vì vậy cô tìm một căng tin lớn gần đó mua ít súp hải sản, súp xương, khoai tây nghiền và cơm trắng.

Khi quay lại, cô thấy Lỗ Thành Châu vẫn còn đang lảng vảng ở cổng bệnh viện, nhìn thấy cô, anh ta vội vàng giơ cao hai tay.

Hà Ngộ đi tới, nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh tới đây làm gì?”

Lỗ Thành Châu liếc nhìn tay cô, nói: “Mấy cái này mà gọi là thanh đạm sao?”

Hà Ngộ bước vào và nói: “Anh đứng đợi ở đây chỉ để nói vậy thôi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Lỗ Thành Châu vội vàng đi theo. “Tôi chỉ là muốn hỏi em và người đàn ông nhỏ bé kia bây giờ thế nào rồi?”

“Người đàn ông nhỏ bé gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả?”

“Mọi người đều là những người nhạy cảm, cứ giả vờ như vậy thì có lợi gì chứ?”

Hà Ngộ sốt ruột nói: “Anh bị bệnh rồi sao?”

Lỗ Thành Châu đột nhiên vươn cánh tay ngăn cản Hà Ngộ, thu lại nụ cười cợt nhả trên mặt, hiếm khi nghiêm túc nói: “Tôi không có nói đùa với em đâu, người đàn ông đi cùng em tên là Đoạn Mạnh đúng không?”

Hà Ngộ lạnh lùng nhìn anh ta không nói gì.

Lỗ Thành Châu lại nói: “Nhất Dương đã bắt đầu điều tra anh ta rồi, nếu không thì em nói thử xem vì sao tôi lại biết được cái tên này?”

Hà Ngộ im lặng một lúc rồi nói: “Tại sao anh lại nói với tôi điều này?”

“Tôi đang nhắc nhở em đấy.” Lỗ Thành Châu tức giận nói: “Nếu không thì tôi đã ăn no rĩnh mỡ đi chơi rồi!”

“Không phải anh và anh ta là anh em cùng một giuộc sao?”

“Tùy vào tình hình thôi. Tiết lộ một số thông tin với em không được tính là đứng về phía em đâu, nói không chừng, ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ lại giúp anh ta thì sao.”

Hà Ngộ gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Hà Ngộ.” Lỗ Thành Châu lại gọi cô: “Dù sao cũng có tiền lệ rồi, em nên kiềm chế lại đi.”

Hà Ngộ nhếch mép mỉa mai: “Chính là bởi vì có tiền lệ, nên bây giờ anh ta cũng không dám quá mức tự phụ, nếu không chỉ sợ hiện tại rất khó cho tôi.”

Lỗ Thành Châu nói: “Cẩn thận một chút cũng không có gì là sai, trước kia tuy là chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng lần này người đàn ông đó...”

“Tôi biết rồi.” Hà Ngộ cắt ngang lời anh ta, rõ ràng là cô không muốn tiếp tục: “Đi thôi.”

Khi họ trở lại phòng bệnh, Hà Ngộ nhấc chiếc bàn trên giường lên, đặt thức ăn lên đó và mở từng món ra.

Dư Nhất Dương yên lặng ngồi đó, rồi liếc nhìn Hà Ngộ.

“Sao thế?” Hà Ngộ nói.

Dư Nhất Dương lại cúi đầu nhìn, một tay anh ta quấn băng, tay kia đang truyền dịch.

“Anh ăn thế nào đây?” Anh ta nói.

Lỗ Thành Châu trực tiếp nói ra lời trong lòng Dư Nhất Dương: “Em đút cho anh ta ăn là được, anh ta đã là phế vật cấp ba, đừng hy vọng xa vời rằng anh ta có thể tự mình tay làm hàm nhai.”

Hà Ngộ nhìn Dư Nhất Dương nghe những lời này nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, cô nghe lời gật gật đầu, ngồi xuống bên giường, bắt đầu đút cho anh ta ăn.

Sau khi cắn miếng đầu tiên, Dư Nhất Dương nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với mùi vị trong miệng mình.

Lại đút thêm mấy muỗng, Dư Nhất Dương quay đầu lại: “Anh không muốn ăn nữa.”

“Anh chắc chứ? Đừng đợi tôi buông ra rồi mới nói là anh còn đói.”

Dư Nhất Dương liếc cô một cái, lắc đầu: “Không ăn nữa.”

Hà Ngộ cũng không thuyết phục gì nhiều, cô liền đặt bát đũa xuống, ngồi trở lại trên ghế và cúi đầu ăn phần của mình.

Lúc này Lỗ Thành Châu mới nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi đầu bếp hạng bạch kim cho cậu, cậu muốn ăn món gì cũng được.”

Dư Nhất Dương ngược lại rất nghiêm túc đồng ý, nói: “Làm xong thì mang tới đây, tôi không có kén chọn.”

Hà Ngộ nghĩ thầm: Anh thực sự không kén chọn à.

Lỗ Thành Châu đương nhiên cũng có cùng ý nghĩ với cô, anh ta cười nói thẳng thừng: “Cậu đúng là người không kén chọn.”

Ăn xong không bao lâu, Lỗ Thành Châu liền nhận điện thoại rồi liền vội vã chạy ra ngoài.

Ở đây hiện tại chỉ còn lại một mình Hà Ngộ.

Vị trí dựa vào tường là một chiếc ghế sô pha có thể gấp gọn, khi mở ra là có được một chiếc giường đơn đơn giản.

Dư Nhất Dương truyền dịch đến hơn tám giờ tối, sau khi y tá rút kim tiêm và lấy lọ thuốc đi, Hà Ngộ lấy nước lau người cho anh ta.

Mặc dù cả hai đã nhìn thấy khía cạnh bí mật và riêng tư nhất của đối phương, ôm ấp và âu yếm lại vô cùng thân mật, nhưng mỗi lần quan hệ, ở vị trí của Hà Ngộ, nó chỉ giống như hoàn thành công việc, so với việc quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của anh ta thì nó càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.

Chương kế tiếp