Hà Ngộ

Chương 30
Hà Ngộ làm ấm khăn lông lau mặt cho anh ta, sau đó là lau cổ, bả vai, sống lưng rồi tới vòm ngực.

“Dìu anh vào toilet với.” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ quét mắt nhìn dưới háng của anh ta phồng lên, đem khăn lông ném vào chậu rửa mặt, nhận lệnh đỡ người đi phòng vệ sinh, sau khi giúp anh ta cởi quần xong liền muốn đi ra.

“Đừng đi, lát nữa anh còn muốn lau sơ một chút.” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ: “Tôi ở bên ngoài chờ anh.”

“Đứng ở đây đi.” Dư Nhất Dương kiên trì nói: “Cũng chưa đến một phút, em ra ngoài làm gì.”

“Tôi không quen.”

“Có cái gì mà không quen.” Dư Nhất Dương nói: “Cũng đâu phải là em chưa từng thấy qua.”

Sắc mặt Hà Ngộ lập tức trở nên có chút khó coi, cô đứng ở cửa, quay mặt nhìn về phía bên kia.

Bên tai rất nhanh truyền đến tiếng nước rõ ràng, Hà Ngộ ẩn nhẫn nhắm mắt, cảm thấy mười phần bị sỉ nhục.

“Xong rồi.” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ di chuyển qua, rút một đống giấy ném vào tay anh ta: “Tay này của anh đâu có bị phế.”

Dư Nhất Dương bình tĩnh đối diện với cô, anh ta nói: “Ừm, nhưng phải làm từng li từng tí, rất lâu đấy, em tình nguyện đợi không?”

“Không thích hợp chút nào.”

Dư Nhất Dương cười cười: “Dựa vào quan hệ của chúng ta thì không có cái gì gọi là không thích hợp cả, em giúp anh lau đi.”

Hà Ngộ không nhúc nhích.

Dư Nhất Dương gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em định để anh đợi tới khi nào đây?”

Hà Ngộ siết chặt khăn tay trong tay, cuối cùng nhanh chóng với qua lau cho anh ta một chút, giúp anh ta lau chùi sạch sẽ xong lại giúp dìu anh ta về giường.

Dư Nhất Dương ngâm chân xong, Hà Ngộ giúp anh ta lau khô, đi đổ nước xong cô trực tiếp quay về góc giường ngủ.

Nhiệt độ ngoài trời đang rất lạnh, dù trong phòng mở điều hòa nhưng nếu không giữ ấm cẩn thận cũng sẽ dễ dàng bị cảm lạnh.

Dư Nhất Dương nằm nghiêng ở trên giường, nhìn về phía cô, nói: “ Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ.”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Dư Nhất Dương yêu cầu điều này, động tác của Hà Ngộ cũng không ngừng lại: “ Không được, tôi không có thói quen ngủ cũng người khác, huống hồ anh đang bị thương, mất công lại va chạm.”

“Chẳng lẽ cả đời em sẽ không ngủ với người khác sao?” Dư Nhất Dương nói: “Trước sau gì điều đó chẳng xảy ra.”

“Khó mà nói trước việc gì.” Hà Ngộ kiên trì: “Nói không chừng cả đời này của tôi thật đúng là không ngủ cùng với người khác.”

Dư Nhất Dương nói: “Vậy thì thử một chút mới biết được, không thể nào không thử liền nói không được, huống chi chỉ là thói quen thì sớm muộn cũng sẽ sửa được thôi.”

Hà Ngộ nói: “Vì sao tôi phải sửa thói quen này? Vì sao tôi phải tự làm khó chính mình? Tôi không thích tự ngược, sao phải bắt mình làm những chuyện khiến mình ghê tởm.”

“Ghê tởm?” Dư Nhất Dương nhìn chằm chằm bóng dáng của cô: “Nằm bên cạnh anh làm em thấy ghê tởm sao.”

Lúc Dư Nhất Dương nói ra những lời này có chút hùng hổ dọa người, Hà Ngộ không đáp lại, trực tiếp chuyển sang đề tài khác: “Đầu của anh không khó chịu sao?”

“Còn tạm.”

“ Anh nên đi ngủ sớm đi, tránh mệt nhọc hôn mê.”

Nói xong Hà Ngộ cởi dép lên giường, đưa lưng về phía anh ta.

Ánh mắt Dư Nhất Dương thâm trầm, nhưng cũng không tiếp tục ép buộc cô nữa.

Suốt đêm đều yên ổn thái bình, nhưng gần sáng Dư Nhất Dương lại nôn ra một lần.

Bác sĩ buổi sáng đến kiểm tra phòng, lại yêu cầu đi kiểm tra lại, huyết áp hơi cao, bác sĩ muốn anh ta nằm viện theo dõi thêm một đêm.

Ở đây không có quần áo để tắm rửa, Hà Ngộ phục vụ anh ta ăn sáng xong liền quay về lấy quần áo.

Cô về chung cư của mình tắm rửa, thay đồ sau đó mới qua biệt thự của Dư Nhất Dương lấy đồ.

Phong cách áo quần của anh ta tương đối giản lược, kiểu dáng cũng thường chỉ có một kiểu, nhưng mỗi lần lại mua rất nhiều.

Hà Ngộ tùy tiện lấy quần áo trong phòng anh ta xong liền rời đi.

Tối hôm qua cô ngủ cũng không ngon, giường thì quá nhỏ, duỗi chân cũng không được, hơn nữa còn lạ giường, cô luôn luôn có cảm giác không yên ổn, phải một hồi lăn lộn mới có thể ngủ thiếp đi một chút, nên hiện tại cô cực kỳ đau đầu.

Vừa lúc đi ngang qua Starbucks cô liền ghé vào mua một ly nước uống nâng cao tinh thần.

Lúc này đã hơn 9 giờ.

Hà Ngộ vốn định đi qua phía Đoạn Mạnh xem một chút, nhưng Dư Nhất Dương cứ gọi đến thúc giục, cô chỉ có thể đành từ bỏ.

Trong khoảng thời gian chăm sóc Dư Nhất Dương, ngoài trừ làm việc của công ty, cô cũng không có thời gian để liên hệ với Đoạn Mạnh.

Có một hôm khi đã rất khuya, di động Hà Ngộ đột nhiên vang lên một chút, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.

Hà Ngộ vì để tiện chăm sóc Dư Nhất Dương nên đã chuyển tới nơi ở của anh ta.

Cô vừa mới quay lại phòng cho khách liền nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, trực giác cho biết dãy số này không bình thường.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô quyết định nhắn tin qua: “Cho hỏi số điện thoại này của ai vậy?”

Không bao lâu, dãy số xa lạ kia liền gọi cho cô, Hà Ngộ nhanh chóng bắt máy: “Xin hỏi là ai ở đầu dây bên kia?”

Bên kia không hé răng, cực kỳ an tĩnh.

Hà Ngộ thử thăm dò mở miệng: “Đoạn Mạnh?”

“Ừ.” Đối phương lúc này mới đáp lại.

Hà Ngộ nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em có cảm giác cái này dãy số này rất kỳ quái, bình thường giờ này sẽ ít có số lạ gọi tới, huống chi chỉ đổ chuông một lần.”

“Anh nghĩ là em đã ngủ.”

“Vẫn chưa” Hà Ngộ nói: “Gần đây em ngủ không ngon lắm, ngủ rất trễ.”

Nửa tháng qua hai người vẫn chưa hề gặp mặt nhau một lần, ban đầu Đoạn Mạnh rất tức giận, nhưng một thời gian đi qua, cơn tức cũng không còn nữa.

Anh nhớ Hà Ngộ, nghĩ đến việc cô ở cạnh người đàn ông khác lại rất buồn rầu, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng cơn ghen ghét.

“Em còn muốn ở cạnh anh ta bao lâu?”

Hà Ngộ nói: “Sẽ nhanh thôi, chờ tay anh ta tốt em liền trở về.”

Hai người yên lặng một hồi, cứ nói đến chuyện này thì không khí cứ như bị đông cứng lại.

Hà Ngộ nói: “Gần đây cửa hàng vẫn buôn bán tốt chứ?”

“Ừ” Đoạn Mạnh lúc này ngồi ở cửa tiệm, phía sau là một mảnh đen nhánh, trên tay kẹp một điếu thuốc, mu bàn tay là ban ngày dỡ hàng bị đụng tới trầy da, anh cọ tay qua đầu gối, cảm thấy đau đớn nói: “Liên tục chạy chương trình nhằm đẩy mạnh lượng tiêu thụ nên buôn bán cũng khá tốt, tuy chưa hồi vốn nhưng cũng không quá chậm.”

“Chờ ổn định xong bên này, cứ chủ nhật hàng tuần là em sẽ đến cửa hàng anh thu tiền nhé.”

“Được, hôm nay Tiểu Kha cứ nhắc em mãi.”

“Vậy sao?” Hà Ngộ ngồi xếp bằng trên giường: “Nhắc em vì cái gì thế?”

“Nói sao dạo này không thấy em tới, hỏi anh có phải hai chúng ta đang cãi nhau hay không.” Đoạn Mạnh nhả khói: “Có khi là giận nhau luôn ấy chứ!”

“Sao anh nói như vậy, cãi nhau rất dễ làm tổn thương nha.”

“Anh chịu, dù sao em cũng sắp trở lại rồi.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hà Ngộ ngẩn người, trong lòng dường như có nơi nào đó bị làm cho xúc động, chua xót khó chịu.

“Đoạn Mạnh” cô thấp giọng kêu một tiếng: “Có phải là anh đang nhớ em không?”

Đoạn Mạnh ở đầu dây bên kia cười khẽ: “Vậy mà em cũng hỏi sao, đó là điều đương nhiên mà.”

Người vốn dĩ không quen nói những lời âu yếm lại ngẫu nhiên thốt ra một câu như vậy lại mang đến cảm xúc thật lớn.

Hà Ngộ ít khi có cảm giác được tim đập nhanh, giống như thời học sinh còn mặc đồng phục xanh lam, đứng đối mặt với thiếu niên cao gầy tuấn lãng, loại tình cảm ngây thơ này vừa mang theo một chút ngọt ngào một chút hạnh phúc.

Cô thầm nghĩ, rất lâu rồi mới có cảm giác này nhỉ.

Một vài ngày sau, Dư Nhất Dương rốt cục cũng bình phục, cùng ngày Hà Ngộ liền quay về chỗ ở của mình.

Dư Nhất Dương cười như không cười nhìn cô một cái, nói: “Em thật đúng là gấp không chờ nổi.”

Hà Ngộ nói: “Anh cũng biết mà, tôi chỉ quen ở một mình.”

“Lúc chưa tốt nghiệp đại học, nghỉ đông và nghỉ hè em cũng từng ở cùng anh.” Dư Nhất Dương nói

Hà Ngộ gật đầu: “Nhoáng cái liền nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc đều đã trưởng thành.”

“Đồ đạc em để đó đi, đợi lát nữa anh nói lão Vương cầm qua cho em.”

“Không cần, đồ đạc không nhiều lắm, tôi có thể tự mang.” Hai tay Hà Ngộ xách một chiếc va ly lớn, bộ dạng đã chuẩn bị tốt để đi.

Trên mặt Dư Nhất Dương vốn là nụ cười không chân thành lập tức liền biến thành màu đen.

“Tôi đi đây.” Hà Ngộ nói.

Dư Nhất Dương xoay xoay chiếc nhẫn trang trí trên tay, nhìn cô không nói gì.

Hà Ngộ liếc nhìn anh ta một cái rồi xoay người rời đi

Đêm đó cô cũng không có gấp không chờ nổi liền đi tìm Đoạn Mạnh, mà là lại hoãn vài ngày sau mới qua.

Lúc cô đến Tiểu Kha đang ở bên ngoài tước vỏ cây mía, chặt thành từng khúc cho vào bao, cậu ấy nhìn thấy Hà Ngộ liền cao hứng chào hỏi: “Chị Hà, thật là lâu rồi không gặp nha!”

Hà Ngộ nhìn cậu ấy cười gật gật đầu: “Gần đây công việc hơi bận.”

Tiểu Kha “a” một tiếng, cậu ấy nói: “Bọn em mỗi ngày đều nhắc đến chị.”

“Hả?” Hà Ngộ nói: “ Vậy sao?”

“Bọn em ai cũng không chịu làm thu ngân, thật phiền phức.” Cậu ấy nói.

Hà Ngộ: “Chỉ mong chị đến thu tiền giúp bọn em thôi sao?”

Tiểu Kha nói: “Ông chủ chắc chắn không chỉ nhớ thương chị đến thu tiền giúp thôi đâu.”

“Đoạn Mạnh đang ở đâu vậy?”

Tiểu Kha nói: “Đến vườn trái cây để kiểm tra rồi, chắc anh ấy cũng sắp về rồi đấy.”

Nào ngờ Đoạn Mạnh cũng không có về sớm như cậu ấy nói, chờ mãi đến khi trời tối đen, Hà Ngộ cùng nhân viên trong cửa hàng ăn uống xong xuôi thì mới thấy anh trở về.

Chương kế tiếp