Hà Ngộ

Chương 31
Do Hà Ngộ không thông báo trước cho anh biết nên khi Đoạn Mạnh nhìn thấy người đến thì hiển nhiên vô cùng sửng sốt.

“Em chờ anh rất lâu rồi đó.” Hà Ngộ nói.

Đoạn Mạnh gật đầu: "Anh đi rửa tay."

Anh đi đến bồn rửa phía sau quầy thu ngân, Hà Ngộ đi theo, đứng bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh.

Tiếng nước "róc rách" không ngừng vang lên, Đoạn Mạnh cẩn thận lau sạch kẽ ngón tay, trông rất bình tĩnh, đối với bộ dáng của Hà Ngộ cũng không có chút kinh ngạc nào.

Hà Ngộ xem xét biểu cảm trên mặt anh, một lúc lâu sau mới nói: "Em ở đây làm anh không vui sao?"

“Không phải.” Đoạn Mạnh vội vàng phủ nhận, lấy khăn tắm treo bên cạnh lau tay.

Hà Ngộ nói: "Trông anh như thế này đâu có giống người đang vui vẻ đâu."

Đoạn Mạnh nhìn lướt qua một lượt, thấy Hà Ngộ đang mất cảnh giác liền cúi xuống hôn lên môi cô.

Hà Ngộ chậm rãi nhướng mày: "Anh dám trêu chọc em?"

Lỗ tai Đoạn Mạnh hơi đỏ lên, mím mím môi, một lúc sau mới nói: “Hôm nay chúng ta về sớm một chút.”

"Trở về làm gì?"

Đoạn Mạnh: “Đã lâu rồi chúng ta không ở cùng nhau.”

Đôi khi chẳng cần làm gì cả, hai người yêu nhau được ở bên nhau, được nhìn thấy nhau cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Đêm hôm đó là lần đầu tiên sau khi mở cửa cửa hàng trái cây, Đoạn Mạnh là người về sớm nhất.

Anh nhanh chóng kéo Hà Ngộ vào chiếc Mazda, lái xe trở về phía tiểu khu.

Căn hộ dưới lầu có chỗ để xe tạm thời, xe đậu xiêu vẹo cũng không thành vấn đề, chỉ cần kéo người lao lên lầu là được.

Anh thở hổn hển, mà lòng bàn tay của Hà Ngộ cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Đoạn Mạnh vội vàng rút chìa khóa, khi cửa mở ra, anh không kịp chờ đợi để thay giày, ngay lập tức kéo Hà Ngộ vào.

Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sầm lại, cùng lúc đó Hà Ngộ bị Đoạn Mạnh đẩy vào tường.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.

Trong bóng tối Hà Ngộ khẽ nhếch khóe miệng, hai tay chống đỡ eo đối phương, nhẹ nhàng hướng tới chỗ anh, gắt gao dán vào.

“Thật là một anh chàng nóng nảy.” Hà Ngộ lẩm bẩm trêu chọc: “Làm sao anh nhịn được suốt quãng thời gian qua vậy hả?”

“Câm miệng!” Đoạn Mạnh cúi đầu hung hăng hôn môi.

Sự khao khát mãnh liệt càng khiến không khí cực kỳ ái muội, hai người đều thể hiện mong muốn của bản thân theo cách nguyên thủy nhất.

Ga trải giường đã được thay bằng vải nỉ san hô, máy điều hòa đang bật, Hà Ngộ uể oải nằm trên giường, Đoạn Mạnh vùi đầu vào ngực cô, nhắm mắt lại, hít thở chậm rãi, có vẻ rất hài lòng với sự kiện vừa xảy ra.

Một lúc sau, anh quay lại, mở mắt ra nhìn chằm chằm Hà Ngộ.

"Tắm rửa qua chứ?"

Hà Ngộ gật đầu.

Anh đứng dậy, bế cô đi vào phòng tắm.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước, Hà Ngộ thong thả bước vào. Vừa tỉ mỉ lau người sạch sẽ cho cô, Đoạn Mạnh thuận miệng hỏi: "Hiện giờ em không bận gì nữa đúng chứ?"

"Đúng là như vậy."

"Quay người lại."

Vừa di chuyển, Hà Ngộ hỏi thăm: “Khi nào thì bà ấy làm phẫu thuật?”

"Khó nói trước, bởi vì gần đây bác sĩ phát hiện bệnh đã được khống chế phần nào, nếu được chăm sóc tốt, có lẽ không cần giải phẫu nữa."

"Thật sao?" Hà Ngộ rất kinh ngạc: "Lần trước nghe bác sĩ nói nghiêm túc như vậy, em còn tưởng không thể tránh khỏi.”

Đoạn Mạnh nói: "Nhưng nếu lần sau tái phát thì sẽ không còn lựa chọn nào khác, một thời gian nữa xuất viện, anh còn phải tìm nhà khác cho mẹ."

"Làm sao vậy?"

"Mẹ không muốn sống cùng anh nữa."

Câu trả lời này không có gì đáng ngạc nhiên, Hà Ngộ nói: "Ở đây lên xuống cầu thang quả thực rất bất tiện."

Đoạn Mạnh gật đầu.

Hà Ngộ: "Vị y tá kia còn ở đó không?"

"Có, cô y tá kia có nhiều kinh nghiệm, cũng chăm sóc mẹ anh rất tốt."

Hà Ngộ nói: "Vậy thì tốt."

"Xong rồi, ra thôi."

Hà Ngộ trở lại phòng ngủ, nằm trên giường kiểm tra điện thoại di động, Đoạn Mạnh trở lại giường, nằm ngủ cùng cô.

Đoạn Mạnh không nói gì, nhưng Hà Ngộ vẫn có thể cảm giác được cảm giác trầm mặc từ anh.

Cô không an ủi anh, bởi thực tế dù sao cũng là thực tế, mãi mãi không thể thay đổi.

-

Khi Dư Nhất Dương đi công tác, Hà Ngộ dành nhiều thời gian hơn bên cạnh Đoạn Mạnh.

Cuộc sống dần trở lại trạng thái trước đó, tuy không phải đặc biệt hạnh phúc, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được.

Lúc Hà Ngộ đến cửa hàng của Đoạn Mạnh thì nhận được cuộc điện thoại của Trần Vi.

Trần Vi cũng không có tâm tư khuyên nhủ chuyện giữa Hà Ngộ và Đoạn Mạnh, cô ấy chỉ hỏi: “Cậu có thể giúp tớ một việc được không?”

Hà Ngộ nói: "Vội cái gì? Chuyện gì cứ nói với tớ, tớ giúp cho.”

"Giúp tớ trông con mấy ngày."

Hà Ngộ nhíu mày: "Cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ trông con bé hộ tớ một tuần thôi."

Hà Ngộ nói: "Trước tiên hãy nói cho tớ biết cậu định làm gì?"

Trần Vi im lặng, cảm thấy vô cùng khó nói.

“Như này đi.” Hà Ngộ nói: "Cho cậu địa chỉ cửa hàng trái cây, cậu lại đây, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Trần Vi dừng lại vài giây mới nói: "Được."

Hà Ngộ vốn cho rằng Trần Vi sẽ còn lâu mới đến, ai ngờ mới ngắt điện thoại chưa được bao lâu đã thấy người đến cửa tiệm.

Hà Ngộ cởi tạp dề, bước ra ngoài, đưa Trần Vi đến một cửa hàng tráng miệng gần đó.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Hà Ngộ vào thẳng vấn đề.

Sắc mặt Trần Vi không được tốt lắm, hình như hơi gầy hơn một chút, cô ấy tức giận vò đầu bứt tóc.

Hà Ngộ yên lặng chờ đợi mà không thúc giục.

Trần Vi nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: "Tớ có thai."

Hà Ngộ đột nhiên mở mắt ra.

“Của Lỗ Thành Châu.” Cô ấy lại bổ sung một câu.

Biểu cảm trên khuôn mặt Hà Ngộ thật khó diễn tả thành lời.

"Đừng hỏi tớ tại sao." Trần Vi tự giác. "Tớ mất trí rồi."

"Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Cũng lâu rồi."

"Anh ta có biết không?"

Trần Vi lắc đầu.

Hà Ngộ suy nghĩ một chút nói: "Vậy cậu tính phá thai sao?"

“Nếu không thì sao đây?” Trần Vi lắc lắc cốc trà sữa: “Tớ không thể vô cớ mang thai con người khác được.”

"Biết là thế, nhưng vì sao cậu không dùng biện pháp bảo hộ?" Hà Ngộ hận sắt không thành thép nói: "Cậu xảy ra quan hệ với anh ta còn chưa tính, nhưng cậu chưa suy nghĩ đến việc bảo vệ bản thân mình, đúng không?"

Trần Vi nói: "Tớ cũng không suy nghĩ, ngày đó uống say, là chuyện xảy ra ngoài ý muốn..."

Khi Trần Vi mang thai đứa con đầu lòng, thời gian mang thai quả thật rất cực khổ, có lúc còn suýt sảy thai, cô ấy đã rất cố gắng để giữ mạng sống cho đứa bé, vậy nên cuối cùng Trần Lam Thiên mới có thể thuận lợi ra đời.

Cô ấy còn nói: “Dù cuộc sống có thế nào, tớ cũng phải cố gắng nhất có thể để không cảm thấy hối tiếc.”

Điều đó cho thấy người phụ nữ này rất yêu thích con trẻ, cho dù có xảy ra vấn đề gì thì trong lòng cô ấy vẫn không đành lòng từ bỏ.

Sự việc cũng đã xảy ra rồi, Hà Ngộ cũng không muốn trách cứ cô ấy mãi.

“Khi nào thì phẫu thuật?” Hà Ngộ hỏi.

Trần Vi nói: "Thứ sáu tới."

"Vậy tớ cùng cậu tới đó."

Trần Vi gật đầu, đôi mắt cô ấy đột nhiên đỏ hoe.

Hai người trở lại cửa hàng, tâm trạng Trần Vi không tốt, không muốn về nhà nên ở lại giúp Hà Ngộ.

Tiểu Kha từ bên ngoài chạy vào, đặt một hộp mía đã gọt vỏ lên bàn, rồi tới quầy thu ngân nói: "Ông chủ của tôi đãi khách."

Trần Vi liếc nhìn cậu nhóc đầu trọc này, dõng dạc hỏi lại: "Chỉ đãi tôi mỗi một cây mía thôi ư?"

Tiểu Kha hơi ngừng lại, lúc này cảm thấy hơi xấu hổ, cười khan nói: "Ông chủ có nói cô có thể ăn bất cứ thứ gì cô muốn, dù sao cửa hàng của chúng tôi rất hiếm khi có người ghé qua."

Trần Vi nói: "Đừng lo, tôi sẽ đến đây thường xuyên."

Tiểu Kha có hơi nghẹn ngào, khóe miệng nhịn không được cười cười, cậu ấy sờ sờ cái mũi rồi xoay người lại vội vàng chạy ra ngoài.

Hà Ngộ nói: "Cậu ấy còn trẻ người non dạ, vậy mà cậu còn bắt nạt cậu ấy như vậy.”

Chương kế tiếp