Hà Ngộ

Chương 33
“Mỗi ngày con đều tự giặt đồ ư?” Hà Ngộ hỏi.

Trần Lam Thiên không cảm thấy có gì không ổn nên bèn gật đầu: “Đúng ạ.”

Hà Ngộ đưa tay nhéo mặt con bé một cái, nói: "Con là khách đến nhà dì, ở đây con không cần phải tự làm những việc đó.”

Trần Lam Thiên nói: “Con còn thích tự mình giặt đồ cơ, mẹ con thường để con tự làm những việc như vậy.”

Hà Ngộ không nói nữa, cô đi tới giúp cô bé vắt khô quần áo rồi đem ra ban công phơi khô.

Khoảng mười một giờ đêm, Trần Lam Thiên vừa nằm ở giường lớn liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Hà Ngộ vẫn còn tỉnh táo mở mắt lau láo nhìn trần nhà

Khi âm thanh từ bên ngoài truyền đến, Hà Ngộ nhanh chóng xuống giường và đi ra ngoài.

Khi ánh đèn được bật lên, quả nhiên đó là Dư Nhất Dương.

Dư Nhất Dương sửng sốt nói: "Còn chưa ngủ sao?"

"Chờ anh." Hà Ngộ thấp giọng nói: "Đứa bé đang ngủ cùng tôi."

Dư Nhất Dương liếc nhìn về phía phòng ngủ, đột nhiên không hiểu vì sao lại đột nhiên cười cười, anh ta đi tới, không nói một lời nắm lấy cổ tay Hà Ngộ, kéo cô vào phòng vệ sinh bên cạnh phòng khách.

Dư Nhất Dương dựa người cô vào tường, vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi, nói: "Tối nay đừng ồn ào."

Ánh mắt Hà Ngộ trở nên lạnh lùng: "Đừng làm gì quá đáng."

“Anh chỉ đang thực hiện quyền của mình, sao lại quá đáng được.” Anh ta cố ý ôm Hà Ngộ vào lòng: “Trong phòng còn có thêm một đứa trẻ, mấy việc xấu hổ này chưa thích hợp cho trẻ con biết đâu.”

Dư Nhất Dương rõ ràng đang cố ý trêu chọc cô, Hà Ngộ thực sự ngạc nhiên trước hành động này của anh ta.

Cô liều mạng giãy giụa, nhưng căn bản là không có tác dụng.

“Anh điên rồi!” Hà Ngộ thấp giọng quát.

“Em sợ cái gì?” Dư Nhất Dương ghé sát tai cô nói: “Hiệu quả cách âm ở đây không tệ như em tưởng tượng đâu.”

Dư Nhất Dương hạ quyết tâm, Hà Ngộ nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh càng ngày càng không biết xấu hổ.”

"Làm sao vậy, đây cũng là hình thức kích thích vui vẻ mà?"

Cô cắn răng chịu đựng sự sỉ nhục của Dư Nhất Dương khi anh ta liên tục động chạm vào thân thể cô.

Sau khi kết thúc, Hà Ngộ muốn đứng dậy quay trở lại phòng ngủ.

Dư Nhất Dương kéo cô lại, hỏi: “Em còn ngủ chung với con bé làm cái gì.”

Hà Ngộ lạnh lùng nói: "Bởi vì con bé còn là đứa trẻ nên phải có người lớn ngủ cùng."

Nói xong, cô xuống giường mặc quần áo.

Dư Nhất Dương miễn cưỡng tiếp nhận lý do cô đưa ra, thắc mắc hỏi thêm: “Trần Vi một mình đi đâu, sao lại nhờ em chăm sóc đứa bé?”

Hà Ngộ tạm dừng hành động cài khuy áo, thờ ơ nói: "Tôi không biết, tôi không hỏi cậu ấy."

Ngày hôm sau, Hà Ngộ cùng Trần Lam Thiên thức dậy rất sớm, tình cờ thế nào Dư Nhất Dương cũng thức dậy cùng lúc với bọn họ.

Đứa trẻ rõ ràng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trong nhà còn có thêm một người đàn ông, cô bé sợ hãi co rúm người lại sau lưng Hà Ngộ.

Dư Nhất Dương hờ hững mặc áo khoác, nói: "Anh đưa em đi nhé?”

"Không cần." Hà Ngộ nói: "Tôi đưa con bé đi học rồi quay về công ty, như thế tiện hơn.”

Nghĩ đến việc còn chưa dùng bữa sáng, hơn nữa sở thích ăn uống của bọn họ không giống nhau, Dư Nhất Dương cũng không làm khó bọn họ, cũng không muốn làm khó chính mình.

Hà Ngộ đưa Trần Lam Thiên đi ăn hoành thánh và bánh bao, sau đó đưa con bé đến trường.

Sau khi hoàn thành công việc hàng ngày ở công ty, cô vòng qua nhà Trần Vi thăm hỏi cô ấy, Trần Vi vẫn nằm liệt trên giường như thường lệ, và dường như cô ấy cũng đã quen với điều đó rồi

Hà Ngộ thuật lại tình hình Trần Lam Thiên để trấn an cô ấy.

Trần Vi nói: “Tớ thì có gì mà lo lắng cơ chứ, để con bé chỗ cậu thì chỗ tớ càng thêm yên tĩnh."

"Con gái cậu vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện."

Trần Vi nghịch điện thoại di động, đột nhiên mỉm cười khi nghe đến điều này: "Đương nhiên, cậu còn không nhìn xem mẹ nó là ai à."

"Nhưng trẻ con hiểu chuyện sẽ chịu thiệt thòi, cũng có chỗ không giống với bạn bè cùng trang lứa. Cậu có biết bọn trẻ bây giờ sinh động và đáng yêu như nào không?”

Trần Vi nhướng mắt nhìn cô: “Vậy cậu thích những đứa trẻ đó hơn hay thích ở bên cạnh con gái tớ hơn?”

Hà Ngộ lắc đầu: "Tớ không có ý này. . . "

Trần Vi giơ tay ngăn cô lại rồi nói: "Tớ biết cậu muốn nói gì, lập trường chúng ta không giống nhau, không thể tranh luận như vậy được. Hơn nữa, mặc dù tớ có đối xử với con bé như thế nào, chẳng phải nó cũng đã trưởng thành rồi sao?"

Thái độ của Trần Vi thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, chỉ cần có liên quan đến Trần Lam Thiên, Trần Vi không thể kiên nhẫn nổi nữa.

Hà Ngộ ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nói gì nữa.

Sau khi rời khỏi nhà Trần Vi, cô đi đến Cục Đất đai và Tài nguyên, ngày dài cứ thế trôi qua thật nhanh.

Đêm hôm đó, Đoạn Mạnh cùng Hà Ngộ đến lớp phụ đạo đón Trần Lam Thiên, hôm nay anh đến hơi sớm, còn chưa đến giờ tan học.

Vì Đoạn Mạnh là người lạ, nhân viên ở quầy lễ tân hỏi chuyện và kiểm tra thông tin kỹ càng trước rồi mới cho anh vào trong.

Nhiều vị phụ huynh đã lớn tuổi cũng đến đón con đang đứng ở cửa.

Họ không có chỗ để ngồi, vì vậy đành đứng gọn sang một bên.

Phòng học ở đây rất nhiều, trong cùng là phòng học của học sinh cuối cấp, lúc các em nhỏ tan học cũng là giờ ra chơi của các anh chị lớn hơn.

Một cô giáo từ trong lớp đi ra, mái tóc xoăn dài màu nâu buộc sau gáy, cặp kính nửa gọng treo trên sống mũi, vẫn mang khí chất trí thức quen thuộc, Hà Ngộ vẫn nhớ cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp học phụ đạo này.

Cô giáo thân thiện chào hỏi phụ huynh học sinh, khi liếc nhìn đến chỗ Hà Ngộ, cô giáo hơi sững người một lúc, sau đó liền đi tới, mỉm cười với hai người bọn họ.

"Tôi nhớ cô, cô tới đón em Lam Thiên đúng không?"

Hà Ngộ gật đầu: "Trí nhớ cô thật tốt."

“Thói quen nghề nghiệp mà thôi.” Cô giáo đẩy kính lên, đảo mắt một vòng quanh người Đoạn Mạnh, rồi quay lại nhìn Hà Ngộ: “Mẹ Lam Thiên vẫn bận rộn như vậy sao?”

"Trong thời gian tới e là cô ấy vẫn còn bận dài dài."

Cô giáo gật đầu: "Tôi đã thấy rất nhiều trường hợp như vậy, cha mẹ luôn phải ở bên cạnh con cái của mình.”

Hà Ngộ gật đầu đồng ý.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học, những củ cà rốt nhỏ trong lớp chạy vội ra ngoài, Hà Ngộ nhận thấy Trần Lam Thiên tụt lại phía sau, con bé đang chật vật xách cặp đi ra ngoài.

Đoạn Mạnh cũng nhìn thấy, anh đi lên trước cầm cặp sách của đứa nhỏ.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn theo hồi lâu, tạm biệt Hà Ngộ rồi trở về phòng học.

Ra khỏi lớp phụ đạo, Trần Lam Thiên nắm tay Đoạn Mạnh, rõ ràng con bé vô cùng vui vẻ.

Hà Ngộ nói: "Con bé có vẻ rất thích anh."

Đoạn Mạnh cúi đầu nhìn bé con trong lòng nói: "Xem ra đứa bé này có trí nhớ khá tốt, còn nhớ rõ anh là ai.”

"Anh chơi cùng con bé lâu như vậy, đương nhiên là con bé phải nhớ anh rồi. Tốt xấu gì cũng phải nhớ."

Đoạn Mạnh mỉm cười gật đầu.

Hà Ngộ hỏi Trần Lam Thiên muốn ăn món gì.

Đứa trẻ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con muốn ăn bánh trứng."

Đây là trung tâm thương mại, bên ngoài còn có con hẻm nhỏ, quán ăn vặt cũng nhiều, nhưng muốn đi bộ đến đó cũng phải đi một quãng khá xa.

Đoạn Mạnh nói: “Không sao, con bé đi không nổi nữa thì để anh bế.”

Trần Lam Thiên ngẩng đầu, cười ngại ngùng với Đoạn Mạnh.

Tối hôm đó bọn họ về hơi muộn, trước khi đi ngủ, Trần Lam Thiên thắc mắc hỏi Hà Ngộ một chuyện.

Con bé hỏi: "Cô ơi, bạn trai của cô là ai, chú buổi sáng hay chú buổi tối?"

Hà Ngộ sững sờ một lúc, không biết trả lời như thế nào.

Trần Lam Thiên nghiêm túc nhìn cô, nhưng sau một hồi im lặng, con bé vội vàng giải thích: “Con chỉ thắc mắc vậy thôi.”

Biết đứa nhỏ này vốn mẫn cảm, Hà Ngộ đáp: "Không sao, vậy con thích chú nào hơn?"

"Cả hai đều như nhau." Con bé trả lời.

Hà Ngộ nghĩ rằng đến trẻ em cũng có thể lừa dối người lớn.

Đến tận lúc lên giường đi ngủ, Hà Ngộ vẫn còn băn khoăn về những điều Trần Lam Thiên đã hỏi, cô hoàn toàn không muốn để một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.

Cô cũng lo lắng hành động của mình sẽ có tác động tiêu cực đến suy nghĩ của đứa trẻ.

Vì vậy, trước khi Trần Lam Thiên chìm vào giấc ngủ, Hà Ngộ đã thẳng thắn đối mặt vấn đề này, cô trả lời: "Chú buổi sáng là sếp của dì, còn chú buổi tối mới là người đàn ông dì thật lòng yêu thích.”

Hai tay Trần Lam Thiên ôm chăn bông hỏi: "Vậy tại sao sếp của dì lại được ở đây?"

Cô nhớ lại lần trước hình như con bé cũng gặp Dư Nhất Dương ở nhà mình.

Hà Ngộ nói: "Câu này hơi khó để dì trả lời. Chú ấy xuất hiện ở đây hay không, đôi khi còn nằm ngoài quyền kiểm soát của dì.”

Trần Lam Thiên gật đầu như mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Hà Ngộ nói: "Nhưng cách chú ấy tiếp cận dì như vậy là điều không nên xảy ra. Nhà là nơi riêng tư của một cá nhân, sau này khi con lớn lên, con không thể để người đàn ông khác tùy tiện ra vào nhà mình.”

"Con biết rồi." Trần Lam Thiên nói: "Mẹ con cũng dặn rằng không thể để người lạ vào nhà.”

Rõ ràng con bé đã hiểu nhầm ý của cô, Hà Ngộ không giải thích nhiều, cố gắng tìm kiếm điểm chung giữa hai câu chuyện, mục đích giống nhau là được rồi.

Vài ngày sau, không khí lạnh di chuyển xuống phía nam, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Hà Ngộ đem Trần Lam Thiên “gửi trả” lại cho Trần Vi, còn mình đi giúp Đoạn Mạnh tìm phòng ở mới.

Bởi vì Đỗ Kim Đệ muốn xuất viện.

Căn nhà mới cách nhà cũ Đoạn Mạnh ở không xa, đó là một căn nhà hai tầng, trước kia thì được dùng làm nhà kho nhưng hiện tại lại dang để trống.

Nhà cũng không cũ lắm, chỉ là hơi bẩn, sau khi quét dọn, thu dọn một chút thì mọi thứ nhìn chung vẫn rất tốt.

Trước cửa là đường cái, không có mái che nên càng đón được nhiều ánh sáng tự nhiên.

Chương kế tiếp