Hà Ngộ

Chương 34
Đoạn Mạnh mua xong nhu yếu phẩm hàng ngày, anh lại vào nhà vệ sinh sửa sang một chút, sau đó liền làm thủ tục cho Đỗ Kim Đệ xuất viện.

Vì quan tâm đến cảm nhận của đối phương nên ngày hôm đó Hà Ngộ không xuất hiện.

Đoạn Mạnh đẩy Đỗ Kim Đệ ra khỏi khu điều trị nội trú, đi theo bên cạnh là dì Chu có hơi béo.

Bọn họ từng người lần lượt lên xe taxi đậu sẵn ở trước cửa bệnh viện, khi đến nơi cũng không nói không rằng.

Đỗ Kim Đệ bước vào cửa, thứ bà nhìn thấy đầu tiên chính là cây quất cạnh tường, bà ta lập tức nói: “Đẩy tôi qua bên đó.”

Đoạn Mạnh đẩy bà ta qua đó, còn dì Chu thì nhanh chóng vào trong phòng dọn dẹp.

Đỗ Kim Đệ đeo khẩu trang, hơn phân nửa khuôn mặt bị che đi, trong bóng tối hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì.

Bà ta vươn bàn tay giống như cành cây khô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên của lá.

“Anh cắt à.” Bà ta nói.

"Nơi con ở không có chỗ nào để trồng nên muốn chuyển vào nhà phải cắt bớt nó đi."

Đỗ Kim Đệ không có gì cảm xúc cười ha hả: “Không sao cả, anh bây giờ còn có cái gì muốn làm mà không được, một người đã quen tính ích kỉ, tóm lại rất khó khiến người đó thay đổi suy nghĩ của mình.”

Đoạn Mạnh không đáp lại, làm như không nghe thấy gì.

"Sắp đến Tết rồi.” Đỗ Kim Đệ nói: “Anh đừng quấy rầy tôi nữa.”

Đoạn Mạnh bình tĩnh gật đầu: “Vâng.”

Anh đẩy Đỗ Kim Đệ vào nhà, như thường lệ đưa cho dì Chu phí sinh hoạt tháng, sau khi xác nhận Tết này dì cũng không về quê, anh mới yên tâm trở về cửa hàng trái cây.

-

Hôm nay khi Hà Ngộ đang ở bên ngoài cùng công nhân sửa lại dữ liệu bị nhập nhầm của tháng đó thì Lỗ Thành Châu đột nhiên xuất hiện.

“Em sửa và làm lại một cái báo cáo khác gửi cho tôi qua email nhé.” Cô nói.

Sau đó cô quay người đi trở về văn phòng, Lỗ Thành Châu nhắm mắt đuổi theo đuôi.

Vừa vào cửa, mông còn chưa kịp ngồi yên, Lỗ Thành Châu đã vội mở miệng trước: “Trước đó Trần Vi có đến tìm em không?”

Vẻ mặt của anh ta nhìn qua không hề bất cần đời như ngày thường mà thật sự nghiêm túc, lại cũng có xen lẫn chút buồn chán không rõ.

Hà Ngộ uống miếng nước, hỏi lại: “Làm sao vậy? Hai người bây giờ quen thân thế à?”

“Tôi đang hỏi em đấy.”

Hà Ngộ nói: “Trần Vi cũng hay thường xuyên tìm tôi, có điều tôi không hiểu lắm anh hỏi "trước đó" là lần nào?”

“Hà Ngộ, em không cần giả ngốc với tôi.” Lỗ Thành Châu ngừng lại một chút, sắp xếp lại lời nói: “Khoảng thời gian trước tôi với cô ấy liên lạc khá thường xuyên, nhưng gần đây vô duyên vô cớ lại tự động cắt đứt mọi phương thức liên lạc.”

Hà Ngộ cười cười: “Tôi không hiểu ý anh lắm.”

“Nhất Dương có nói cho tôi, con gái cô ấy từng sống với em một thời gian.”

Hà Ngộ xoay ly nước, nói: “Hai người đúng thật là anh em tốt, cái gì cũng biết hết.”

"Em chỉ cần trả lời tôi có hay không, tôi chỉ muốn biết những ngày đó cô ấy đi đâu.”

Hà Ngộ nói: "Anh thấy tại sao cậu ấy làm vậy?”

Lỗ Thành Châu mím môi, sắc mặt không tốt cho lắm.

Hà Ngộ đứng dậy rót cho anh ta một ly nước, cũng vỗ vỗ vai anh ta rồi nói: “Anh tìm tôi rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?”

Lỗ Thành Châu nắm chặt tay đang gác trên bàn, lúc sau hạ quyết tâm nói: “Có phải cô ấy mang thai không?”

Hà Ngộ hơi nhướng mày, đi đến ngồi xuống đối diện anh ta.

“Có phải hay không?” Lỗ Thành Châu hỏi.

Hà Ngộ không hề ngạc nhiên với câu hỏi của anh ta, chuyện này thật ra nhìn qua đã có thể biết sơ sơ rồi, chỉ là Lỗ Thành Châu chưa từ bỏ ý định, muốn được nghe câu trả lời của cô bằng chính tai mình.

“Đúng vậy” Hà Ngộ nói: “Chẳng qua hiện tại đã không còn nữa rồi.”

Lỗ Thành Châu sửng sốt một chút, cho dù có chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng vẫn bị chấn động.

Hà Ngộ nghiêm mặt nói: “Tôi đã nói với anh rồi, cậu ấy và những người phụ nữ anh từng đụng vào không giống nhau, anh không nên khiêu khích cậu ấy.”

Lỗ Thành Châu dùng sức lau mặt, xả lên khóe nhếch lên cười, nói: “Nếu như cô ấy với những người phụ nữ khác không giống nhau, sao cô ấy có thể mang thai?”

Hà Ngộ nói: “Hiện tại không phải không còn nữa sao? Cậu ấy cũng không dùng tới đứa trẻ để tống tiền anh còn gì, anh còn chưa cảm thấy rất may mắn à?”

Trong nháy mắt Lỗ Thành Châu bị Hà Ngộ phản công làm cho quân lính tan rã.

Anh ta không ở lại văn phòng Hà Ngộ lâu, trước khi rời đi, anh còn cố ý nhắc nhở nói: “Hà Ngộ, sắp đến Tết rồi.”

Có vẻ dạo này mọi người mọi người nhắc tới chuyện này quá nhiều, khiến lỗ tai Hà Ngộ muốn mọc kén.

Cô đối với năm mới chưa từng có cảm xúc gì đặc biệt, ngày mà gia đình người khác vui vẻ, với cô mà nói chính là một nỗi đau khổ dằn vặt không nói nên lời.

Lỗ Thành Châu nói tiếp: “Ngày các người ước định sắp tới rồi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

"Anh muốn chúc mừng tôi trước à?” Hà Ngộ nói.

"Em cũng ngây thơ thật.” Lỗ Thành Châu nói: “Chúc em may mắn nhé.”

Có may mắn hay không, Hà Ngộ không biết.

Sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi vào cuối năm trước, lúc này Hà Ngộ đã hoàn toàn nhàn rỗi, cô dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi ở nhà.

Ban đầu, Dư Nhất Dương còn dụ kéo Hà Ngộ tham gia bữa tiệc này kia, nhưng mà vài lần cảm giác không được thoải mái, nên anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ.

Năm nay Hà Ngộ tự nhiên có một nơi để đi.

Cửa hàng hoa quả gần đây làm ăn phát đạt, ngày lễ ngày tết là thời điểm tốt nhất để tặng quà, các loại hoa quả nhập khẩu trong cửa hàng là bán chạy nhất.

Mấy người bận từ sáng tới tối cũng làm không kịp, Đoạn Mạnh chỉ có thể viết một biển quảng cáo tuyển dụng, dự định tuyển thêm hai nhân viên tạm thời.

Kết quả nhân viên tạm thời còn chưa tuyển được, Trần Vi tự nhiên lại đến đây hỗ trợ.

“Ở nhà nhàn rỗi quá, đến đây để giết thời gian thôi.” Cô ấy nói như vậy.

Hà Ngộ nói: “Con gái của cậu đâu?”

"Gửi cho cha mẹ tớ rồi, hiếm khi được đi một chuyến lại được chơi vui, đến Tết chưa chắc đã về.”

Hà Ngộ thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, lại hỏi: “Người cậu bây giờ không sao chứ?”

"Vẫn ổn”.

Có người tới giúp đỡ là tốt nhất, Đoạn Mạnh tự nhiên không có lí do nào để từ chối, mỗi ngày đều trả cho Trần Vi tiền lương cao hơn so với nhân viên tạm thời một chút.

Ngày nọ, giữa trưa bỗng có một vị khách quen đến.

Khi cô giáo ở lớp phụ đạo bước vào, mấy người đều rất kinh ngạc.

Cô ta nói: “Thật trùng hợp, cửa hàng này là các bạn mở à?”

Trần Vi chỉ vào Đoạn Mạnh ở bên ngoài, nói: "Đấy là ông chủ, chúng tôi tới giúp đỡ thôi.”

Cô ta cười gật gật đầu, lại đưa ánh mắt nhìn sang Hà Ngộ.

Hà Ngộ nói: “Cô muốn mua cái gì?”

“Cherry và măng cụt, cha mẹ tôi thích ăn nhất hai loại đó.”

Trần Vi nghe xong, lập tức nhờ Tiểu Kha đi lấy giúp.

Hà Ngộ lại nói: “Cô giáo không ở chỗ này đúng không?”

"Ừm” Cô ta gật đầu, cười nói: “Nhưng chỉ cách một con phố, khoảng cách cũng không xa lắm.”

Tiểu Kha rất nhanh đã mang đến loại hoa quả mà cô ta muốn mua, lúc Hà Ngộ tính tiền cho cô ta, cô còn cố ý tính giá “mềm” đi một chút.

Đối phương rất cảm kích, lấy ra một tấm danh thiếp, cười nói: “Mọi người cũng đều quen biết nhau cả, sau này cần gì có thể tìm tôi.”

Hà Ngộ cầm lấy nhìn xem, đối phương họ Thích, tên là Thích Hiểu Á.

Đối phương nhanh chóng xách theo đồ rời đi, cô ta mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, trên chân đi ủng tuyết, nhưng trông cô vẫn cao gầy mảnh khảnh, không hề mập lên chút nào.

Đoạn Mạnh ở bên ngoài bổ sầu riêng lấy phần thịt quả bên trong, Thích Hiểu Á thấy được, dừng lại đứng lại bên cạnh anh ta.

“Quả sầu riêng này nhìn ngon quá, bán thế nào vậy?”

Đoạn Mạnh dừng lại tay đang lột sầu riêng, nói: “Tính luôn tiền công là 60 đồng một cân.”

“Thật không?” Thích Hiểu Á thò tay chọc chọc vỏ bên ngoài: “Cái này chọn như thế nào vậy?”

“Nếu cô muốn mua thì có thể nhờ nhân viên chúng tôi chọn giúp”

Thích Hiểu Á cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy tin tưởng cậu thôi.”

Đoạn Mạnh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía cô ta, đáy mắt dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thích Hiểu Á tươi cười đột nhiên trở nên bi thương một chút, thấp giọng nói: "Dù sao cậu cũng là ông chủ!”

“A Đạt!” Đoạn Mạnh đột nhiên kêu to một tiếng, chờ nhân viên cửa hàng vội vàng chạy đến trước mặt, anh nói: “Đưa cô này đi chọn sầu riêng đi, nhanh lên!”

A Đạt “Ồ”một tiếng rồi lại vội vàng chạy vào.

Sau đó Đoạn Mạnh tránh sang một bên, tạo khoảng cách với Thích Hiểu Á một chút, cúi đầu làm tiếp việc của mình.

Thích Hiểu Á đứng ở bên cạnh nhìn cậu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, một hồi lâu sau nhân viên bên trong gọi cô ta đi vào, sau đó cô ta vào trong đi vào thanh toán tiền, cũng không ở lại tiếp.

Vài ngày sau là tới đêm giao thừa, ban ngày Hà Ngộ được điện thoại của Dư Nhất Dương, từ trước tới nay cô chưa từng tới nhà họ Dư ăn tết, đương nhiên năm nay cũng sẽ không ngoại lệ.

Dư Nhất Dương cũng không ép cô, chỉ nói buổi tối nhất định phải đến ở bên cạnh anh ta.

Hà Ngộ kéo Trần Vi ra như một cái bia đỡ đạn.

“Trần Vi không về nhà, tôi phải ở cùng cậu ấy.”

"Cô ấy không phải còn có đứa nhỏ hay sao?”

“Đứa nhỏ đưa sang bên nhà cha mẹ cậu ấy rồi.”

Dư Nhất Dương bên kia im lặng một lát, nói: “Vậy được rồi, chơi vui vẻ nhé.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc kết thúc, Hà Ngộ một mình đi đến Viện dưỡng lão Minh Khê, ở lại trong phòng với Mai Huệ An suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

Chương kế tiếp